Tieu Bach Tho Ngay Tho
Không biết vì sao Bà Lưu chỉ mới lần đầu gặp mặt đã thấy thương xót vô cùng không nghĩ tới cảnh tượng giữa trời lạnh thế này còn có một đứa bé khoảng chừng chỉ mới 5 - 6 tuổi vừa bị thương vừa phải chịu trận giá rét này .
Ông Lưu vừa nhìn vợ mình vừa nhìn đứa bé , mặc dù vợ mình không nói gì nhưng nhìn qua ông cũng hiểu tâm tư của bà , Ông cởi chiếc áo khoác trên người bước tới bế đứa bé cùng vợ về nhà .
Mặc dù cậu chỉ mới 10 tuổi nhưng cậu có chiếc mũi cao thanh tú cặp mắt xanh dương nhìn sâu vào như có thể nhìn thấy cả một vũ trụ ,đôi môi thì không mỏng cũng không dày như rất vừa đủ làm cả khuôn mặt cậu hài hòa , với đôi mắt xanh sâu thẳm cùng mái tóc đen bóng nhìn rất lạnh lùng nhưng cũng có nét u buồn không thể tả .
Cậu như bị hớp hồn vậy cứ nhìn bé con mãi tới khi bé con bắt đầu nheo mắt tỉnh dậy cứ ngỡ là mơ cứ nhìn xung quanh rồi tự nhéo mặt xem thử mình có mơ thật không tới khi Lưu Hữu Phong bước gần tới giường lay nhẹ cậu mới tỉnh táo lại và biết đây không phải mơ , Lưu Hữu phong quan sát từng hành vi nhỏ dễ thương của cậu mà bật cười rồi mới bảo:
- Bé con rữa mặt rồi anh dắt xuống nhà ăn sáng nha
Bé con dù vẫn còn hoang mang nhưng vẫn giữ phép tắt mà trả lời :
- Dạ
Ôi từ cái lúc giọng cậu cất lên thì Lưu Hữu Phong trong đầu cậu bây giờ chỉ suy nghĩ đúng một câu : " Bé con nhất định phải là của mình "
Lần đầu tui viết truyện chỉ mong mọi người để lại nhận xét để tui cố thay đổi cho mọi người có một bộ truyện hay ạ 🙆♀️❤
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store