Tiep Tuc Moi Tinh Dau
[4]
Hứa Giai Kỳ vừa xấu hổ vừa khó chịu, tức đến mức ói ra máu, nàng không bao giờ tưởng tượng được Ngô Triết Hàm người trước giờ vẫn luôn làm những chuyện khó hiểu lại có thể làm ra loại chuyện lớn mật như vậy.Cậu lớn mật thì cứ lớn mật đi, hố tớ làm cái gì hả! Sau khi đóng cửa nàng thậm chí còn không nhìn đối phương một cái, lập tức đi thẳng vào phòng của mình.Ngô Triết Hàm xấu hổ đứng trong phòng khách một lúc, cô chỉ nghĩ đến việc làm thế nào có thể vào nhà mà không nghĩ tới giai đoạn sau khi giành được thắng lợi sẽ như thế nào, sau đó cô âm thầm đánh mình trong 30 giây, nắm tay thật chặt, đi theo con đường quen thuộc vào phòng ngủ."Cậu vào đây làm gì?" Hứa Giai Kỳ tức giận nói."Tớ có đem kẹo cho cậu." Giọng của Ngô Triết Hàm nhẹ nhàng có chút rối rắm, trông có vẻ ngoan ngoãn."Tớ không ăn.""Cậu cho dù không ăn thì cũng nhìn xem một chút."Hứa Giai Kỳ bị cô làm cho không còn cách nào từ chối, huống chi đây là lần đầu tiên đối phương chủ động, nàng cũng không có mở ra, chỉ liếc nhìn viên kẹo đặt trên bàn.Thoáng nhìn thì nó không có gì đặc biệt, nhưng không hiểu sao Hứa Giai Kỳ không kìm được mà cười phá lên.Hảo kẹo mút bị Ngô Triết Hàm vẽ lung tung lên, hơn nữa còn đem nhãn hiệu Alps đổi thành Alpine, đây là có ý gì?"Cậu học cái này từ ai ?" Hứa Giai Kỳ liếc xéo Ngô Triết Hàm, giọng điệu có chút buông lỏng."Đây là trí tuệ của dân lao động." Ngô Triết Hàm chân mềm như con tôm tựa vào giá sách của Hứa Giai Kỳ, chỉ vào mình, cười nụ cười thiếu điều muốn ăn đòn.Thật ra thì Ngô Triết Hàm ăn cắp trí tuệ của dân lao động của mười năm sau để khiến cho Hứa Giai Kỳ vui vẻ, nhưng cô vẫn như cũ không biết xấu hổ nói là của chính mình."Mặt của cậu bị làm sao vậy, bị đánh hả?"
"Không có, khi nãy đạp xe không để ý nên bị ngã." Ngô Triết Hàm vừa nói vừa kèm theo nụ cười, nụ cười này thực sự khiến người ta đau lòng.Hứa Giai Kỳ nghe xong lại phớt lờ cô, cúi đầu tiếp tục viết bài, Ngô Triết Hàm bước tới trước mặt nàng, không ngừng cố gắng nói:"Tiên nữ muội muội, nếu cậu đã hết giận rồi thì ngày mai nể mặt mình cùng mình đi học đi.""Mấy ngày nay tớ đi học một mình cô đơn lắm, không có ai ngồi ở sau xe, khiến tớ cảm giác như mình sắp bay."Hứa Giai Kỳ không nhanh không chậm hoàn thành bài toán lớn, tay trái đỡ đầu, tay phải nhéo má xanh của Ngô Triết Hàm, ánh mắt hoa đào lười nhát mang theo ý cười nhìn đối phương: "Xem ra cậu vẫn còn cùng Đới Manh đi chơi lêu lổng, hỏi sao miệng lưỡi dạo gần đây lại trơn tru như vậy.""Cậu rốt cuộc là đi hay không đi học cùng mình?" Ngô Triết Hàm bị nhéo mặt, miệng phát âm không rõ chữ, lông mày nhăn lại thành từ bát (八), thật ra cô có đi cùng Đới Manh nhưng là xảy ra một cuộc chiến. Vì để khiến cho Hứa Giai Kỳ hoàn toàn nguôi giận cô thậm chí còn dùng cả thủ đoạn làm nũng, nhưng cuối cùng lại là thương địch nhất thiên tự hại bát bạch*.(*): mình đả thương 1000 địch nhân, nhưng phe mình cũng mất 800, tổn thất không chỉ ở bên phe địch, mà thật ra cục diện gần như là thua - thua.
Hứa Giai Kỳ khịt mũi, vỗ trán Ngô Triết Hàm, mắng "đồ nhờn" đuổi Ngô Triết Hàm ra khỏi nhà.Có vẻ như đôi tay dài đôi chân dài của bạn học Tiểu Ngô bất lực chống trả trước sự đàn áp thô bạo của Hứa Giai Kỳ, cô chán nản đi xuống lầu, không biết nên làm thế nào cho phải.Mây đen dày đặc bao trùm trên mặt cô, nhìn đám trẻ con nô đùa trong tiểu khu cảm thấy thật khó chịu, đến cả hình dáng mấy đám mây lơ lửng trên bầu trời cũng trở nên xấu xí, cả người như bị cướp tám trăm vạn.Sau đó điện thoại di động của cô vang lên là âm báo tin nhắn cũ khiến cô sững sờ một lúc, cô lấy điện thoại nắp trượt từ trong túi áo đồng phục ra, màn hình hiện lên người gửi là Mary Hứa.【Ngày mai 6 giờ 10 tớ ở dưới lầu của tiểu khu đợi cậu, trễ 1 phút tở liền rời đi.】
Ngô Triết Hàm cười đặc biệt vui vẻ, cô có thể tưởng tượng được cảnh khuôn mặt nhỏ nhắn của Hứa Giai Kỳ đang gõ bàn phím, có lẽ là cau mày, hoặc là bĩu môi, ngón tay xinh đẹp thì hung hăng trút xuống bàn phím điện thoại, trong khoảng thời gian nhấn nút liền kêu răng rắc.Cô cảm thấy mình giống như một con quỷ, khi cô được trọng sinh trái tim cũng dường như trẻ lại, những cảm xúc đã bị cô kèm nén bao nhiêu năm nay bắt đầu không yên, tất cả đều muốn được giải phóng một cách chân thành và liều lĩnh như một người thanh niên.Cô muốn đem Hứa Giai Kỳ khắc sâu vào trong đồng tử, tan chảy vào trong cơ thể."Được rồi Ngô Triết Hàm, đừng có quá xa đoạ." Cô tự giễu mình, rồi lại cười ngốc nghếch.Ngô Triết Hàm cuối đầu trả lời tin nhắn Hứa Giai Kỳ, phương thức nhắn tin thời trước khiến cô gặp chút khó khăn, lo lắng tốc độ quá chậm sẽ lại chọc giận đối phương, cô chỉ trả lời lại bằng hai từ biểu thị rằng cô đã biết sau đó là một dấu chấm câu ở cuối.【Được rồi!】Cô nói.
Tình yêu tuổi mới lớn luôn rắc rối như vậy, tâm tư của ai cũng phức tạp, đây mới thực sự là tình yêu tuổi học trò.Nhưng trái tim của Ngô Triết Hàm đã tràn đầy, da thịt đỏ tươi và mô liên kết giờ đã biến thành kẹo dẻo màu hồng, trở nên mềm mại và ngọt ngào.Cô cảm thấy mình vui sướng đến mức giây tiếp theo có thể bay lên trời. Mấy đứa trẻ đang nô đùa trong tiểu khu thật dễ thương! Những đám mây trên bầu trời thật đẹp! Bạn học nhỏ Hứa của mình thậm chí còn tuyệt vời hơn! Ngô Triết Hàm cười tủm tỉm cất điện thoại vào túi, vui vẻ ngâm nga một bài hát đi về nhà.[5]
Hai người chung sống hoà thuận, thân mật trải qua học kỳ tiếp theo, kỳ thật theo như lời Từ Tử Hiên nói, giữa hai nữ nhân này không có tình cảm bạn bè cùng lớp, rõ ràng là không biết xấu hổ.Đới Manh tán thành.Mạc Hàn nhất trí.Nói tóm lại, mọi người đều thuận lợi bước vào năm hai cao trung. Mấy ngày nay Ngô Triết Hàm không tránh khỏi có chút bất an, bởi vì sự kiện lớn đầu tiên mà cô và Hứa Giai Kỳ sẽ trải qua trong năm thứ hai cao trung không phải là đại hội thể thao, mà là một rắc rối đáng lo ngại khác.Có rất nhiều chàng trai thích Hứa Giai Kỳ.Có chút may mắn có trí nhớ trong kiếp này, Ngô Triết Hàm đã từng cố gắng can thiệp nhưng cuối cùng cô phát hiện mình dường như không thể thay đổi suy nghĩ của người khác. Đây có thể là quy tắc mà người được trọng sinh đều phải tuân theo, nhưng nó vẫn khiến cho Ngô Triết Hàm cảm thấy rất thất vọng.Nếu không có gì có thể thay đổi, còn Hứa Giai Kỳ thì sao? Cô cuối cùng cũng không thể thoát khỏi số phận mất nàng sao?Ngày hôm đó Ngô Triết Hàm ngủ rất muộn, lúc ngủ cũng rất bồn chồn, nếu cô nhớ không lầm thì ngày mai chính là ngày đó.Trong mơ, Ngô Triết Hàm quay trở về mười năm sau, cô vừa chia tay Hứa Giai Kỳ trên cầu vượt, bước xuống phố trong tuyệt vọng.Không muốn uống rượu giải sầu, đi về nhà.Cô nói với Hứa Giai Kỳ rằng thứ hai tuần sau cô sẽ đi du học, không biết khi nào sẽ trở về. Từ trong túi cô lấy ra bức thư đã được viết đi viết lại gần một tháng nay, bên trong chứa đựng những suy nghĩ thầm kín của bản thân, nói cho cùng thì cô thực sự khá bất an, cô đi rồi liệu Hứa Giai Kỳ sẽ vì cô mà chờ đợi sao?Một người hào hoa và xuất sắc như Hứa Giai Kỳ sẽ vì ai mà dừng lại? Hai người đã quấn lấy nhau gần 20 năm, Ngô Triết Hàm thừa nhận mình quá nhát gan, thường xuyên lo trước lo sau, nhưng đối mặt với tình cảm, ai có thể thật sự dũng cảm đối mặt, Hứa Giai Kỳ như gió, khó lường, chợt gần rồi lại chợt xa, Ngô Triết Hàm không thể nhìn thấy tâm tư của đối phương, lại cố chấp quan tâm đến khoảng cách giữa hai người, cả hai còn quá trẻ để biết giá trị của việc thể hiện sự yếu đuối, mãi mãi dò xét, giằng co lẫn nhau.Ngô Triết Hàm nhớ tới cuối thư cô một lần nữa yêu cầu nàng chờ mình, chờ cho đến khi bản thân có thể sánh vai cùng nàng, cùng nàng ở bên nhau thật dài lâu. Nhưng những lời này về sau lại trở thành một trò đùa.Trên đường về nhà cô xé lá thư ra thành từng mảnh nhỏ, nhưng lại chần chừ không muốn vứt đi, cuối cùng đành phải vứt bỏ mảnh thư có viết những dòng chữ mỉa mai nhất, coi như đoạn tuyệt với mọi của xúc của hai mươi năm trước. Kết quả là sáng sớm ngày hôm sau cô vẫn không có tiền đồ đi moi thùng rác.Cô tỉnh dậy ngay khi mơ thấy mình bị một chiếc xe tải đâm vào, hơi thở không ổn định, ngực không ngừng phập phồng, trong cơn mê man, cô thậm chí không thể phân biệt được đâu là mơ đâu là thực, một cảm giác vô cùng bất an dâng lên, gần như nhấn chìm cô. Trong đầu cứ hiện lên một câu nói mà cô không biết bản thân đã đọc được ở đâu, "Trong mộng vương vị ở, tỉnh giác vạn sự không", cô có chút sợ hãi, tự hỏi bản thân không biết hiện thực mà cô nghĩ có phải là mơ hay không, có lẽ Ngô Triết Hàn thật đã chết từ lâu, chết ở một thế giới mất đi Hứa Giai Kỳ.
Ngô Triết Hàm rất bối rối, cô trùm chăn bông lên đầu, cố gắng trốn tránh hiện thực.Nhưng có lẽ ngay cả ông trời cũng không muốn cô buồn như vậy, giây tiếp theo chăn bông của Ngô Triết Hàm được vén lên, cô mở mắt ra, nhìn thấy Hứa Giai Kỳ đang hùng hổ đứng ở đầu giường, nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của cô, nàng sững sờ vài giây rồi vội vàng cúi xuống sờ trán cô, mãi cho đến khi chắc chắn được rằng cô không bị sốt, nàng mới thở phào nhẹ nhõm .".............." Ngô Triết Hàm bị hành động này của Hứa Giai Kỳ làm cho hoảng sợ đến mức không dám bước ra ngoài, từ trong mơ cô hoàn toàn tỉnh lại.Sáng sớm tháng 10 trời hơi se lạnh, đồng phục học sinh của Hứa Giai Kỳ vẫn còn bị dính độ ẩm ở bên ngoài, tuy nhiên Ngô Triết Hàm thật sự cảm nhận được trán của mình là 36,5 độ C, trong lòng cô thoải mái không thể giải thích được, cảm giác một giây sau liền rơi vào hiện thực.Nằm trên giường cô đưa tay lên kéo Hứa Giai Kỳ xuống rồi ôm vào lòng.Sau đó bạn học Tiểu Ngô bị đánh không vì lý do nào khác, Hứa Giai Kỳ cảm thấy Ngô Triết Hàm không chỉ là côn đồ mà còn khiến nàng đến muộn, hôm nay hai người đường ai nấy đi, không cần bàn cãi gì hết."Này, Hứa Giai Kỳ cậu đi bộ không nhanh bằng tớ đi xe đạp đâu!" Ngô Triết Hàm vừa nhanh chóng lau khô những giọt nước mắt trên mặt mình, vừa hét vào mặt Hứa Giai Kỳ đang lao ra ngoài.Cô cầm lấy một ít bánh quy ăn sáng mà bố mẹ để lại trên bàn, Ngô Triết Hàm thân cao chân dài, bước vài bước liền đuổi kịp Hứa Giai Kỳ."Cho nên vẫn là ngồi nhờ xe của tỷ tỷ đi?"Hứa Giai Kỳ nhìn người ngốc nghếch ở trên xe đạp, nàng cảm thấy đời này của mình sẽ không bao giờ lấy cô được.[6]
Phía trước Ngô Triết Hàm cố gắng ra sức đạp nhanh, phía sau Hứa Giai Kỳ vòng tay qua eo cô.Đây là thoả thuận đã đạt được cách đây ít phút trước, bởi vì Ngô Triết Hàm tuyên bố muốn cho đối phương một lần trải nghiệm tốc độ và niềm đam mê.Dù có trải qua hay không, trong lòng Ngô Triết Hàm đều rất hạnh phúc, gió mát làm cô sảng khoái, tỉnh táo hơn, lúc này cô nhớ lại câu hỏi mà mình đã tự hỏi bản thân lúc sáng, đột nhiên cảm thấy tất cả đều là rác rưởi.Hứa Giai Kỳ lúc này đang ngoan ngoãn ngồi ở phía sau xe đạp, nhiệt độ cánh tay nàng khiến cô cảm thấy vô cùng thoải mái.Bạn học Tiểu Hứa làm sao có thể đồng ý lời tỏ tình của đội trưởng đội bóng rổ được chứ? Lão chủ nhiệm đầu trọc có dạy rằng từ xưa đến nay nếu có ba lần nhìn không ngay thẳng thì chính là đổi trắng thay đen.Nghĩ như vậy, cô cảm thấy kiếp trước bạn học Tiểu Hứa thật đáng thương, nàng chắc chắn đã chịu ấm ức rất nhiều, bản thân cô lúc sau còn giận dỗi nàng, thật đúng là một cái móng heo lớn mà.Cô buông tay trái đang lái ra, vươn tới thắt lưng đặt lên tay Hứa Giai Kỳ, hỏi nàng có lạnh không."Ngô Triết Hàm, cái đồ thần kinh nhà cậu, mau để tay lên, lái xe thật tốt cho tớ!" "Ồ......"Ngô Triết Hàm người đã sống hai kiếp, cảm thấy mình quả thực là tài trí vô song, sự thật của vấn đề cũng đã bị cô đoán ra được, cái lão chủ nhiệm lớp khó chịu chết tiệt này, Hứa Giai Kỳ rõ ràng là người bị hại, dựa vào cái gì phải viết bản kiểm điểm.Đội trưởng đội bóng rổ cũng thật là phiền phức, lần sau chỉ có cô cùng Từ Tử Hiên, Đới Manh đi chơi bóng rổ, không cần mang hắn đi theo. Bạn học Tiểu Ngô cảm thấy mình chính là sứ giả của chính nghĩa, nhất định phải xả tức cho Hứa Giai Kỳ ngốc bạch ngọt này, cô trốn khỏi lớp học, đi ra bãi đậu xe để làm một việc lớn.Tình cờ gặp Đới Manh cũng đang trèo tường trốn thể dục giữa giờ để ra ngoài mua một ít ống hút cho Mạc Hàn, vừa nhìn thấy Ngô Triết Hàm thì đã sợ hết cả hồn, cô trợn tròn hai mắt, thở dài nói "Cậu được lắm nha!", sau đó tiến đến phụ một tay.Nhiệm vụ làm hại chủ nhiệm lớp này không ai có thể từ chối được.Đêm đó sau khi tan học, chủ nhiệm lớp bất đắc dĩ phải đi bộ về nhà cách trường học 3km, bởi vì hai bánh xe đạp của hắn đã bị người đâm nát.Hứa Giai Kỳ ngồi ở sau xe Ngô Triết Hàm, nhìn thấy toàn bộ quá trình chủ nhiệm đang luống cuống không biết phải làm sao, cảm thấy cái đầu trọc lóc của đối phương càng trở nên sáng bóng dưới ánh trăng."Cậu đã làm cái gì?" Hứa Giai Kỳ nhướng mi cười, nhỏ giọng hỏi.Ngô Triết Hàm quay đầu nhìn ánh mắt lanh lợi sáng ngời của đối phương dưới ánh trăng, lòng cô lập tức dịu lại, cô từ ghế trước quay lại, bắt chước bộ dáng người trong giang hồ chắp tay cúi đầu chào Hứa Giai Kỳ, bộ dáng cợt nhã thành công che giấu phần lớn tình cảm trong mắt cô."Tại hạ không dám nhận công một mình, đây còn là công lao của Đới Manh." Cô nói. Hứa Giai Kỳ bị cô chọc cho cười, những uỷ khuất bởi vì bị phạt cũng theo đó mà tan biến đi không ít."Đội trưởng đội bóng rổ đó thật là phiền ngủ, lần sau đừng có dẫn cậu ta đi chơi nữa." Hứa Giai Kỳ vừa lẩm bẩm vừa chọc vào tấm lưng gầy của Ngô Triết Hàm, chờ cho đến khi nói xong nàng cũng không nhận ra mình đang nói cái gì.Nàng cảm thấy đầu mình thật sự bị hỏng rồi, mặc dù không muốn miêu tả bản thân mình như thế này, nhưng nàng phải thừa nhận rằng mình gần đây càng ngày càng giống một tiểu cô nương trước mặt Ngô Triết Hàm, hơn nữa còn là kiểu tiểu cô nương kiêu ngạo thích được nuông chiều.Nàng biết dù có thể nào đi chăng nữa cũng không nên can thiệp vào quyền kết bạn của đối phương, nhưng lời vừa nói ra không thể rút lại được, hơn nữa giờ phút này nàng chính là cố chấp lại ấu trĩ muốn biết mình ở trong trái tim Ngô Triết Hàm quan trọng như thế nào .Nàng nhìn chằm chằm cái ót của đối phương chờ câu trả lời, tay phải vô thức xé rách góc áo đồng phục, cảm thấy có chút khẩn trương. Sau đó Ngô Triết Hàm trả lời, cô nói "Tớ cũng nghĩ vậy." giọng điệu rất thoải mái, như thể cô đang nói một điều chính đáng.Câu nói này thông qua gió lọt vào tai Hứa Giai Kỳ, rồi lại ngang ngược vô lý mà chui vào trái tim nàng, khiến nàng mở ra muôn ngàn niềm vui.
Hứa Giai Kỳ vừa xấu hổ vừa khó chịu, tức đến mức ói ra máu, nàng không bao giờ tưởng tượng được Ngô Triết Hàm người trước giờ vẫn luôn làm những chuyện khó hiểu lại có thể làm ra loại chuyện lớn mật như vậy.Cậu lớn mật thì cứ lớn mật đi, hố tớ làm cái gì hả! Sau khi đóng cửa nàng thậm chí còn không nhìn đối phương một cái, lập tức đi thẳng vào phòng của mình.Ngô Triết Hàm xấu hổ đứng trong phòng khách một lúc, cô chỉ nghĩ đến việc làm thế nào có thể vào nhà mà không nghĩ tới giai đoạn sau khi giành được thắng lợi sẽ như thế nào, sau đó cô âm thầm đánh mình trong 30 giây, nắm tay thật chặt, đi theo con đường quen thuộc vào phòng ngủ."Cậu vào đây làm gì?" Hứa Giai Kỳ tức giận nói."Tớ có đem kẹo cho cậu." Giọng của Ngô Triết Hàm nhẹ nhàng có chút rối rắm, trông có vẻ ngoan ngoãn."Tớ không ăn.""Cậu cho dù không ăn thì cũng nhìn xem một chút."Hứa Giai Kỳ bị cô làm cho không còn cách nào từ chối, huống chi đây là lần đầu tiên đối phương chủ động, nàng cũng không có mở ra, chỉ liếc nhìn viên kẹo đặt trên bàn.Thoáng nhìn thì nó không có gì đặc biệt, nhưng không hiểu sao Hứa Giai Kỳ không kìm được mà cười phá lên.Hảo kẹo mút bị Ngô Triết Hàm vẽ lung tung lên, hơn nữa còn đem nhãn hiệu Alps đổi thành Alpine, đây là có ý gì?"Cậu học cái này từ ai ?" Hứa Giai Kỳ liếc xéo Ngô Triết Hàm, giọng điệu có chút buông lỏng."Đây là trí tuệ của dân lao động." Ngô Triết Hàm chân mềm như con tôm tựa vào giá sách của Hứa Giai Kỳ, chỉ vào mình, cười nụ cười thiếu điều muốn ăn đòn.Thật ra thì Ngô Triết Hàm ăn cắp trí tuệ của dân lao động của mười năm sau để khiến cho Hứa Giai Kỳ vui vẻ, nhưng cô vẫn như cũ không biết xấu hổ nói là của chính mình."Mặt của cậu bị làm sao vậy, bị đánh hả?"
"Không có, khi nãy đạp xe không để ý nên bị ngã." Ngô Triết Hàm vừa nói vừa kèm theo nụ cười, nụ cười này thực sự khiến người ta đau lòng.Hứa Giai Kỳ nghe xong lại phớt lờ cô, cúi đầu tiếp tục viết bài, Ngô Triết Hàm bước tới trước mặt nàng, không ngừng cố gắng nói:"Tiên nữ muội muội, nếu cậu đã hết giận rồi thì ngày mai nể mặt mình cùng mình đi học đi.""Mấy ngày nay tớ đi học một mình cô đơn lắm, không có ai ngồi ở sau xe, khiến tớ cảm giác như mình sắp bay."Hứa Giai Kỳ không nhanh không chậm hoàn thành bài toán lớn, tay trái đỡ đầu, tay phải nhéo má xanh của Ngô Triết Hàm, ánh mắt hoa đào lười nhát mang theo ý cười nhìn đối phương: "Xem ra cậu vẫn còn cùng Đới Manh đi chơi lêu lổng, hỏi sao miệng lưỡi dạo gần đây lại trơn tru như vậy.""Cậu rốt cuộc là đi hay không đi học cùng mình?" Ngô Triết Hàm bị nhéo mặt, miệng phát âm không rõ chữ, lông mày nhăn lại thành từ bát (八), thật ra cô có đi cùng Đới Manh nhưng là xảy ra một cuộc chiến. Vì để khiến cho Hứa Giai Kỳ hoàn toàn nguôi giận cô thậm chí còn dùng cả thủ đoạn làm nũng, nhưng cuối cùng lại là thương địch nhất thiên tự hại bát bạch*.(*): mình đả thương 1000 địch nhân, nhưng phe mình cũng mất 800, tổn thất không chỉ ở bên phe địch, mà thật ra cục diện gần như là thua - thua.
Hứa Giai Kỳ khịt mũi, vỗ trán Ngô Triết Hàm, mắng "đồ nhờn" đuổi Ngô Triết Hàm ra khỏi nhà.Có vẻ như đôi tay dài đôi chân dài của bạn học Tiểu Ngô bất lực chống trả trước sự đàn áp thô bạo của Hứa Giai Kỳ, cô chán nản đi xuống lầu, không biết nên làm thế nào cho phải.Mây đen dày đặc bao trùm trên mặt cô, nhìn đám trẻ con nô đùa trong tiểu khu cảm thấy thật khó chịu, đến cả hình dáng mấy đám mây lơ lửng trên bầu trời cũng trở nên xấu xí, cả người như bị cướp tám trăm vạn.Sau đó điện thoại di động của cô vang lên là âm báo tin nhắn cũ khiến cô sững sờ một lúc, cô lấy điện thoại nắp trượt từ trong túi áo đồng phục ra, màn hình hiện lên người gửi là Mary Hứa.【Ngày mai 6 giờ 10 tớ ở dưới lầu của tiểu khu đợi cậu, trễ 1 phút tở liền rời đi.】
Ngô Triết Hàm cười đặc biệt vui vẻ, cô có thể tưởng tượng được cảnh khuôn mặt nhỏ nhắn của Hứa Giai Kỳ đang gõ bàn phím, có lẽ là cau mày, hoặc là bĩu môi, ngón tay xinh đẹp thì hung hăng trút xuống bàn phím điện thoại, trong khoảng thời gian nhấn nút liền kêu răng rắc.Cô cảm thấy mình giống như một con quỷ, khi cô được trọng sinh trái tim cũng dường như trẻ lại, những cảm xúc đã bị cô kèm nén bao nhiêu năm nay bắt đầu không yên, tất cả đều muốn được giải phóng một cách chân thành và liều lĩnh như một người thanh niên.Cô muốn đem Hứa Giai Kỳ khắc sâu vào trong đồng tử, tan chảy vào trong cơ thể."Được rồi Ngô Triết Hàm, đừng có quá xa đoạ." Cô tự giễu mình, rồi lại cười ngốc nghếch.Ngô Triết Hàm cuối đầu trả lời tin nhắn Hứa Giai Kỳ, phương thức nhắn tin thời trước khiến cô gặp chút khó khăn, lo lắng tốc độ quá chậm sẽ lại chọc giận đối phương, cô chỉ trả lời lại bằng hai từ biểu thị rằng cô đã biết sau đó là một dấu chấm câu ở cuối.【Được rồi!】Cô nói.
Tình yêu tuổi mới lớn luôn rắc rối như vậy, tâm tư của ai cũng phức tạp, đây mới thực sự là tình yêu tuổi học trò.Nhưng trái tim của Ngô Triết Hàm đã tràn đầy, da thịt đỏ tươi và mô liên kết giờ đã biến thành kẹo dẻo màu hồng, trở nên mềm mại và ngọt ngào.Cô cảm thấy mình vui sướng đến mức giây tiếp theo có thể bay lên trời. Mấy đứa trẻ đang nô đùa trong tiểu khu thật dễ thương! Những đám mây trên bầu trời thật đẹp! Bạn học nhỏ Hứa của mình thậm chí còn tuyệt vời hơn! Ngô Triết Hàm cười tủm tỉm cất điện thoại vào túi, vui vẻ ngâm nga một bài hát đi về nhà.[5]
Hai người chung sống hoà thuận, thân mật trải qua học kỳ tiếp theo, kỳ thật theo như lời Từ Tử Hiên nói, giữa hai nữ nhân này không có tình cảm bạn bè cùng lớp, rõ ràng là không biết xấu hổ.Đới Manh tán thành.Mạc Hàn nhất trí.Nói tóm lại, mọi người đều thuận lợi bước vào năm hai cao trung. Mấy ngày nay Ngô Triết Hàm không tránh khỏi có chút bất an, bởi vì sự kiện lớn đầu tiên mà cô và Hứa Giai Kỳ sẽ trải qua trong năm thứ hai cao trung không phải là đại hội thể thao, mà là một rắc rối đáng lo ngại khác.Có rất nhiều chàng trai thích Hứa Giai Kỳ.Có chút may mắn có trí nhớ trong kiếp này, Ngô Triết Hàm đã từng cố gắng can thiệp nhưng cuối cùng cô phát hiện mình dường như không thể thay đổi suy nghĩ của người khác. Đây có thể là quy tắc mà người được trọng sinh đều phải tuân theo, nhưng nó vẫn khiến cho Ngô Triết Hàm cảm thấy rất thất vọng.Nếu không có gì có thể thay đổi, còn Hứa Giai Kỳ thì sao? Cô cuối cùng cũng không thể thoát khỏi số phận mất nàng sao?Ngày hôm đó Ngô Triết Hàm ngủ rất muộn, lúc ngủ cũng rất bồn chồn, nếu cô nhớ không lầm thì ngày mai chính là ngày đó.Trong mơ, Ngô Triết Hàm quay trở về mười năm sau, cô vừa chia tay Hứa Giai Kỳ trên cầu vượt, bước xuống phố trong tuyệt vọng.Không muốn uống rượu giải sầu, đi về nhà.Cô nói với Hứa Giai Kỳ rằng thứ hai tuần sau cô sẽ đi du học, không biết khi nào sẽ trở về. Từ trong túi cô lấy ra bức thư đã được viết đi viết lại gần một tháng nay, bên trong chứa đựng những suy nghĩ thầm kín của bản thân, nói cho cùng thì cô thực sự khá bất an, cô đi rồi liệu Hứa Giai Kỳ sẽ vì cô mà chờ đợi sao?Một người hào hoa và xuất sắc như Hứa Giai Kỳ sẽ vì ai mà dừng lại? Hai người đã quấn lấy nhau gần 20 năm, Ngô Triết Hàm thừa nhận mình quá nhát gan, thường xuyên lo trước lo sau, nhưng đối mặt với tình cảm, ai có thể thật sự dũng cảm đối mặt, Hứa Giai Kỳ như gió, khó lường, chợt gần rồi lại chợt xa, Ngô Triết Hàm không thể nhìn thấy tâm tư của đối phương, lại cố chấp quan tâm đến khoảng cách giữa hai người, cả hai còn quá trẻ để biết giá trị của việc thể hiện sự yếu đuối, mãi mãi dò xét, giằng co lẫn nhau.Ngô Triết Hàm nhớ tới cuối thư cô một lần nữa yêu cầu nàng chờ mình, chờ cho đến khi bản thân có thể sánh vai cùng nàng, cùng nàng ở bên nhau thật dài lâu. Nhưng những lời này về sau lại trở thành một trò đùa.Trên đường về nhà cô xé lá thư ra thành từng mảnh nhỏ, nhưng lại chần chừ không muốn vứt đi, cuối cùng đành phải vứt bỏ mảnh thư có viết những dòng chữ mỉa mai nhất, coi như đoạn tuyệt với mọi của xúc của hai mươi năm trước. Kết quả là sáng sớm ngày hôm sau cô vẫn không có tiền đồ đi moi thùng rác.Cô tỉnh dậy ngay khi mơ thấy mình bị một chiếc xe tải đâm vào, hơi thở không ổn định, ngực không ngừng phập phồng, trong cơn mê man, cô thậm chí không thể phân biệt được đâu là mơ đâu là thực, một cảm giác vô cùng bất an dâng lên, gần như nhấn chìm cô. Trong đầu cứ hiện lên một câu nói mà cô không biết bản thân đã đọc được ở đâu, "Trong mộng vương vị ở, tỉnh giác vạn sự không", cô có chút sợ hãi, tự hỏi bản thân không biết hiện thực mà cô nghĩ có phải là mơ hay không, có lẽ Ngô Triết Hàn thật đã chết từ lâu, chết ở một thế giới mất đi Hứa Giai Kỳ.
Ngô Triết Hàm rất bối rối, cô trùm chăn bông lên đầu, cố gắng trốn tránh hiện thực.Nhưng có lẽ ngay cả ông trời cũng không muốn cô buồn như vậy, giây tiếp theo chăn bông của Ngô Triết Hàm được vén lên, cô mở mắt ra, nhìn thấy Hứa Giai Kỳ đang hùng hổ đứng ở đầu giường, nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của cô, nàng sững sờ vài giây rồi vội vàng cúi xuống sờ trán cô, mãi cho đến khi chắc chắn được rằng cô không bị sốt, nàng mới thở phào nhẹ nhõm .".............." Ngô Triết Hàm bị hành động này của Hứa Giai Kỳ làm cho hoảng sợ đến mức không dám bước ra ngoài, từ trong mơ cô hoàn toàn tỉnh lại.Sáng sớm tháng 10 trời hơi se lạnh, đồng phục học sinh của Hứa Giai Kỳ vẫn còn bị dính độ ẩm ở bên ngoài, tuy nhiên Ngô Triết Hàm thật sự cảm nhận được trán của mình là 36,5 độ C, trong lòng cô thoải mái không thể giải thích được, cảm giác một giây sau liền rơi vào hiện thực.Nằm trên giường cô đưa tay lên kéo Hứa Giai Kỳ xuống rồi ôm vào lòng.Sau đó bạn học Tiểu Ngô bị đánh không vì lý do nào khác, Hứa Giai Kỳ cảm thấy Ngô Triết Hàm không chỉ là côn đồ mà còn khiến nàng đến muộn, hôm nay hai người đường ai nấy đi, không cần bàn cãi gì hết."Này, Hứa Giai Kỳ cậu đi bộ không nhanh bằng tớ đi xe đạp đâu!" Ngô Triết Hàm vừa nhanh chóng lau khô những giọt nước mắt trên mặt mình, vừa hét vào mặt Hứa Giai Kỳ đang lao ra ngoài.Cô cầm lấy một ít bánh quy ăn sáng mà bố mẹ để lại trên bàn, Ngô Triết Hàm thân cao chân dài, bước vài bước liền đuổi kịp Hứa Giai Kỳ."Cho nên vẫn là ngồi nhờ xe của tỷ tỷ đi?"Hứa Giai Kỳ nhìn người ngốc nghếch ở trên xe đạp, nàng cảm thấy đời này của mình sẽ không bao giờ lấy cô được.[6]
Phía trước Ngô Triết Hàm cố gắng ra sức đạp nhanh, phía sau Hứa Giai Kỳ vòng tay qua eo cô.Đây là thoả thuận đã đạt được cách đây ít phút trước, bởi vì Ngô Triết Hàm tuyên bố muốn cho đối phương một lần trải nghiệm tốc độ và niềm đam mê.Dù có trải qua hay không, trong lòng Ngô Triết Hàm đều rất hạnh phúc, gió mát làm cô sảng khoái, tỉnh táo hơn, lúc này cô nhớ lại câu hỏi mà mình đã tự hỏi bản thân lúc sáng, đột nhiên cảm thấy tất cả đều là rác rưởi.Hứa Giai Kỳ lúc này đang ngoan ngoãn ngồi ở phía sau xe đạp, nhiệt độ cánh tay nàng khiến cô cảm thấy vô cùng thoải mái.Bạn học Tiểu Hứa làm sao có thể đồng ý lời tỏ tình của đội trưởng đội bóng rổ được chứ? Lão chủ nhiệm đầu trọc có dạy rằng từ xưa đến nay nếu có ba lần nhìn không ngay thẳng thì chính là đổi trắng thay đen.Nghĩ như vậy, cô cảm thấy kiếp trước bạn học Tiểu Hứa thật đáng thương, nàng chắc chắn đã chịu ấm ức rất nhiều, bản thân cô lúc sau còn giận dỗi nàng, thật đúng là một cái móng heo lớn mà.Cô buông tay trái đang lái ra, vươn tới thắt lưng đặt lên tay Hứa Giai Kỳ, hỏi nàng có lạnh không."Ngô Triết Hàm, cái đồ thần kinh nhà cậu, mau để tay lên, lái xe thật tốt cho tớ!" "Ồ......"Ngô Triết Hàm người đã sống hai kiếp, cảm thấy mình quả thực là tài trí vô song, sự thật của vấn đề cũng đã bị cô đoán ra được, cái lão chủ nhiệm lớp khó chịu chết tiệt này, Hứa Giai Kỳ rõ ràng là người bị hại, dựa vào cái gì phải viết bản kiểm điểm.Đội trưởng đội bóng rổ cũng thật là phiền phức, lần sau chỉ có cô cùng Từ Tử Hiên, Đới Manh đi chơi bóng rổ, không cần mang hắn đi theo. Bạn học Tiểu Ngô cảm thấy mình chính là sứ giả của chính nghĩa, nhất định phải xả tức cho Hứa Giai Kỳ ngốc bạch ngọt này, cô trốn khỏi lớp học, đi ra bãi đậu xe để làm một việc lớn.Tình cờ gặp Đới Manh cũng đang trèo tường trốn thể dục giữa giờ để ra ngoài mua một ít ống hút cho Mạc Hàn, vừa nhìn thấy Ngô Triết Hàm thì đã sợ hết cả hồn, cô trợn tròn hai mắt, thở dài nói "Cậu được lắm nha!", sau đó tiến đến phụ một tay.Nhiệm vụ làm hại chủ nhiệm lớp này không ai có thể từ chối được.Đêm đó sau khi tan học, chủ nhiệm lớp bất đắc dĩ phải đi bộ về nhà cách trường học 3km, bởi vì hai bánh xe đạp của hắn đã bị người đâm nát.Hứa Giai Kỳ ngồi ở sau xe Ngô Triết Hàm, nhìn thấy toàn bộ quá trình chủ nhiệm đang luống cuống không biết phải làm sao, cảm thấy cái đầu trọc lóc của đối phương càng trở nên sáng bóng dưới ánh trăng."Cậu đã làm cái gì?" Hứa Giai Kỳ nhướng mi cười, nhỏ giọng hỏi.Ngô Triết Hàm quay đầu nhìn ánh mắt lanh lợi sáng ngời của đối phương dưới ánh trăng, lòng cô lập tức dịu lại, cô từ ghế trước quay lại, bắt chước bộ dáng người trong giang hồ chắp tay cúi đầu chào Hứa Giai Kỳ, bộ dáng cợt nhã thành công che giấu phần lớn tình cảm trong mắt cô."Tại hạ không dám nhận công một mình, đây còn là công lao của Đới Manh." Cô nói. Hứa Giai Kỳ bị cô chọc cho cười, những uỷ khuất bởi vì bị phạt cũng theo đó mà tan biến đi không ít."Đội trưởng đội bóng rổ đó thật là phiền ngủ, lần sau đừng có dẫn cậu ta đi chơi nữa." Hứa Giai Kỳ vừa lẩm bẩm vừa chọc vào tấm lưng gầy của Ngô Triết Hàm, chờ cho đến khi nói xong nàng cũng không nhận ra mình đang nói cái gì.Nàng cảm thấy đầu mình thật sự bị hỏng rồi, mặc dù không muốn miêu tả bản thân mình như thế này, nhưng nàng phải thừa nhận rằng mình gần đây càng ngày càng giống một tiểu cô nương trước mặt Ngô Triết Hàm, hơn nữa còn là kiểu tiểu cô nương kiêu ngạo thích được nuông chiều.Nàng biết dù có thể nào đi chăng nữa cũng không nên can thiệp vào quyền kết bạn của đối phương, nhưng lời vừa nói ra không thể rút lại được, hơn nữa giờ phút này nàng chính là cố chấp lại ấu trĩ muốn biết mình ở trong trái tim Ngô Triết Hàm quan trọng như thế nào .Nàng nhìn chằm chằm cái ót của đối phương chờ câu trả lời, tay phải vô thức xé rách góc áo đồng phục, cảm thấy có chút khẩn trương. Sau đó Ngô Triết Hàm trả lời, cô nói "Tớ cũng nghĩ vậy." giọng điệu rất thoải mái, như thể cô đang nói một điều chính đáng.Câu nói này thông qua gió lọt vào tai Hứa Giai Kỳ, rồi lại ngang ngược vô lý mà chui vào trái tim nàng, khiến nàng mở ra muôn ngàn niềm vui.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store