ZingTruyen.Store

Tiep Quang Loi Noi Doi Chan Thanh

Chợ hoa và chim của thành phố Ninh ở khu phố cổ, trên khối đất lớn của sân đá bóng mà xây thành ba tầng, tầng một bán hoa chim sâu cá, tầng hai bán mèo chó thỏ, tầng ba là nơi tập trung bán những đồ thủ công mỹ nghệ như thủy tinh, nhựa cây, đồ gỗ.

Đừng thấy nơi này không có vật trang trí thượng lưu gì, mà lượng người không ít, cửa hàng lại nhiều, thời điểm Hoàng Tuấn Tiệp tìm tới cửa hàng hoa "Duyên Phận", phát hiện đây là một tiệm hoa nằm ở giữa chợ.

Có chút kỳ quái.

Cho dù hung thủ ở gần đây, chỉ là mua một bó hoa mà thôi, tại sao không mua ở những cửa hàng đằng trước gần cửa ra vào, mà lại mua ở tiệm hoa đầu cuối không tới, ở ngay giữa trung tâm?

Anh giấu nghi vấn vào trong lòng, đi đến trước cửa hàng hoa "Duyên Phận".

Trên bàn của cửa tiệm bày ra những bó hoa cùng loại với bó hoa xuất hiện ở hiện trường gây án, cửa hàng hoa không đông khách, nhân viên cửa hàng tiến lên chào đón

"Chào anh, anh muốn cái gì?"

Hoàng Tuấn Tiệp lấy điện thoại di động ra, chuyển đến bức ảnh của Đường Cảnh Long, hỏi nhân viên cửa hàng: "Có ấn tượng với người này không?"

Nhân viên cửa hàng hơi hé miệng, lông mày cùng khóe mắt đều nhướng lên, vẻ mặt kinh ngạc. Sau đó cô nàng nhìn chếch sang, chỉ tay về phía đằng sau anh: "Người này... Là người đằng sau anh sao?"

Hoàng Tuấn Tiệp quay đầu lại.

Đường Cảnh Long bị treo cánh tay đang đứng trong một cửa hàng bán chim ở góc chéo đối diện với tiệm hoa!

Thời khắc này, kinh ngạc trong lòng Hoàng Tuấn Tiệp khó có thể dùng từ ngữ để hình dung.

Không phải chứ, như này cũng được.

Lúc đến căn bản không ôm bao nhiêu hy vọng với manh mối này, chỉ là miễn cưỡng điều tra một vật bị rơi mất —— nhìn ngắm đoán mò mà thôi.

Hoàng Tuấn Tiệp tạm thời quan sát.

Anh cùng Đường Cảnh Long cách nhau mà đi, dòng người đi lại đông như mắc cửi, Đường Cảnh Long căn bản không cảm nhận được có người đang trong cửa hàng hoa đối diện theo dõi hắn, hắn ôm cánh tay bị thương, không yên lòng đi tới đi lui trước lối vào cửa hàng bán chim, thi thoảng cúi người làm bộ ngắm chim, từng người từng người đi qua trước mặt Đường Cảnh Long, Đường Cảnh Long thỉnh thoảng cầm điện thoại di động lên liếc mắt nhìn... Bỗng nhiên, hắn không vội vàng nữa, cũng không đứng nguyên tại chỗ, mà thu lại điện thoại di động đi về phía cửa ra của chợ hoa và chim.

Hoàng Tuấn Tiệp không đi theo.

Anh nhìn bóng lưng nhẹ nhõm của Đường Cảnh Long, trong lòng hơi có cảm giác: Mục đích mà đối phương dù đang bị gãy tay cũng phải lập tức đến nơi này đã đạt được rồi.

Vậy thì mục đích Đường Cảnh Long tới nơi này là gì?

Xung đột giữa Tằng Bằng cùng Đường Cảnh Long không thể trực tiếp kết luận Đường Cảnh Long chính là hung thủ, nhưng ít nhất cũng phản ánh một chút, ngay sau khi bị thương, Đường Cảnh Long không dám báo cảnh sát.

Điều này chứng minh có một số việc khiến hắn chột dạ.

Hoàng Tuấn Tiệp đi tới trước của hàng chim mà Đường Cảnh Long đứng đó. Mới vừa vào cửa, con vẹt màu sắc rực rỡ treo dưới mái hiên đã ục ục hai tiếng, bắt đầu chào hàng:

"Lồng chim ri bên trái 30, lồng chim họa mi bên phải 50, 30 không mua thì thiệt, 50 không mua ắt bị lừa, chim ri xinh đẹp, họa mi thông minh, một xinh đẹp một thông minh hợp lại thành phát tài!"

Hoàng Tuấn Tiệp duỗi tay trêu chọc con vẹt một chút, con vẹt căn bản không sợ người, mổ lên ngón tay anh hai lần, lực rất nhẹ, dù sao cũng sẽ không khiến người cảm thấy đau đớn.

"Muốn mua chim như thế nào?" Chủ tiệm đi tới, là một ông lão, trên bả vai có một con chim đang đậu, không nhìn ra được là giống nào, nhưng cũng nhìn ra được nó rất thân với ông chủ, thỉnh thoảng dùng phần lông ở cánh chim vỗ lên hai má chủ tiệm.

Ông lão liếc anh hai lần, lại giới thiệu: "Là người mới hả? Người mới thì nuôi loại rẻ lại dễ nuôi một chút, chim ri cũng không tệ."

Hoàng Tuấn Tiệp vốn muốn hỏi ông lão một vài việc liên quan đến Đường Cảnh Long, mà hai chữ chim ri lại khiến anh hơi lay động.

"Tôi có một người bạn, cô ấy mua chim ở chỗ này, hiện tại con chim đó có chút vấn đề..."

Anh nói ra vấn đề của con chim, lại tỉ mỉ hình dung ngoại hình của Hề Lôi.

Mới đầu ông cụ còn hơi ngờ ngợ, một lát sau bỗng nhiên hiểu ra.

"Là Tiểu Lôi đây mà. Lúc trước khi con bé đi ngang qua chỗ tôi chim vẫn còn rất tốt, nó còn hỏi tôi không ít bí kíp nuôi chim, sao chưa được bao lâu lại có chuyện rồi?" Ông lão ngẫm nghĩ nói "Nghe có vẻ là con chim kia mắc chứng u uất, nhưng có thể là đồ ăn hằng ngày không đủ dinh dưỡng, khiến cho tinh thần của loài chim ủ rủ."

Ông chủ biết Hề Lôi, Hề Lôi mua chim ở đây, là khách quen của nơi này.

Trừ điểm này ra, Hoàng Tuấn Tiệp không nhìn ra được càng nhiều tin tức trên người ông lão, điều này cũng đại biểu còn có càng nhiều bí mật vẫn chưa mở ra.

Đường Cảnh Long tại sao lại phải ngay lúc bị thương mà đến đây?

Đường Cảnh Long đã chiếm được thứ gì ở chỗ này, khiến thời điểm hắn rời đi lại cảm thấy thoải mái?

Hoàng Tuấn Tiệp đang tự hỏi, ông lão đã từ trong tủ lấy ra hai bao thức ăn cho chim: "Bao này cho cậu, cầm về cho chim ăn, khoảng thời gian này lại quan sát thêm, nếu như còn có vấn đề, vậy mang nó đến đây để tôi xem xem."

Hoàng Tuấn Tiệp nhận lấy: "Bao nhiêu tiền?"

"Một bao 10 tệ, hai bao 20 tệ, biết cách cho ăn chứ?"

Hoàng Tuấn Tiệp còn thật không biết: "Cho ăn như thế nào?"

Ông lão lấy một bao thức ăn từ trên bàn đặt vào lòng bàn tay, sau đó lại mở cửa lồng chim, huýt một tiếng với con chim bên trong.

Một màn khiến Hoàng Tuấn Tiệp kinh ngạc xuất hiện, chỉ thấy bầy chim ri vốn đang ngồi nằm lộn xộn lại đập cánh xếp hàng chỉnh tề, sau khi ở trong lồng bay lượn hết một vòng giống như duyệt binh mới từng con từng con đáp xuống lòng bàn tay của ông lão, cúi đầu ăn thức ăn, ăn xong rồi còn muốn tung cánh chơi đùa với ông lão một lát, sau đó mới lại bay về trong lồng.

Ông cụ không khỏi đắc ý, cường điệu nói: "Chim ở chỗ tôi đều được dạy dỗ khá tốt, vô cùng gần gũi với người, cho nên bình thường mỗi khi cho chim ăn, cậu cũng phải thân cận thêm với chúng nó một chút, chăm sóc chim nhỏ về cả thân thể lẫn tinh thần đều khỏe mạnh!"

Sau khi ra khỏi cửa hàng chim, Hoàng Tuấn Tiệp không có lập tức rời đi, anh quay lại tiệm hoa.

Cửa hàng chim vừa rồi khiến anh nhận ra chung quanh đây có thể là khu vực hoạt động của Hề Lôi, vì vậy lần này, anh đổi sang chuyện khác, anh mở bức ảnh của Hề Lôi, hỏi nhân viên cửa hàng: "Có nhận ra người phụ nữ này không?"

Nhân viên cửa hàng liếc nhìn điện thoại của Hoàng Tuấn Tiệp hai lần, chợt nói: "Là Tiểu Lôi mà."

"Cô ấy thường xuyên đến nơi này?"

"Thường xuyên đến, lúc trước luôn đi cùng Tiểu Tây, là khách quen của quán chúng tôi."

"Tiểu Tây?" Hoàng Tuấn Tiệp nhắc lại cái tên mới xuất hiện này.

"Cô ấy và Tiểu Lôi là chị em tốt, lúc mang thai Tiểu Lôi một mực chăm sóc cô ấy. Hai người họ mỗi tuần đều sẽ tới mua hoa, chỉ là cô ấy còn rất trẻ, liên tiếp sinh hai đứa bé mà vẫn hồi phục cực kỳ tốt. Lần cuối cùng gặp cô ấy, cô ấy còn uốn tóc, mặc quần áo mới, tươi cười rạng rỡ, rất có tinh thần. Vẫy tay chào tạm biệt với tôi, nói muốn chuyển đến nhà mới." Nhân viên cửa hàng cũng là con gái, thời điểm nói tới chuyện này, ấn tượng đặc biệt sâu sắc, hâm mộ lộ rõ trên mặt.

Sau khi ra khỏi chợ hoa và chim, Hoàng Tuấn Tiệp lên xe, anh không vội về nhà, mà đi đến nhà Diêm Giai Dĩnh.

Anh đến xem lồng chim cùng chim ri đặt trong nhà Diêm Giai Dĩnh.

Một lồng chim cao hai tầng, trong lồng tre treo không ít thứ, có tổ chim, có bậc thang, có xích đu, ngay cả trên vách lồng, cũng treo đồ vải trang trí từ như phiến lá hình cầu vồng, nhìn toàn thể, cũng không khác một biệt thự nho nhỏ dành riêng cho chim là mấy.
Cái lồng này cùng đồ trang trí đều rất mới.

Bởi vì cái lồng này là ngày mùng 9 tháng 1, thời điểm Diêm Giai Dĩnh với Hề Lôi cùng nhau đi tản bộ đã mua về.

Hoàng Tuấn Tiệp xé ra túi thức ăn cho chim đổ lên trên tay.

"Mọi người đều biết, chim từ trong lồng đi ra, ít nhiều đều sẽ mang theo một chút tập tính trước đây. Khách hàng mua chim hướng về phía người nuôi chim, vậy thì khả năng bắt chước kỹ xảo của người nuôi chim đến nuôi chim, cũng không nhỏ."

Diêm Giai Dĩnh nghi hoặc nhìn tới.

Hoàng Tuấn Tiệp không giải thích, anh huýt sáo về phía chim ri.

Chim ri đang đầu chôn trong cánh rút đầu ra ngoài.

Nó nghiêng đầu, đôi mắt đen như hạt đậu giống như nghi ngờ mà nhìn Hoàng Tuấn Tiệp.

Ngay lúc Hoàng Tuấn Tiệp cho là nó sẽ không có phản ứng, nó bỗng nhiên giương cánh ra, bay lên trên lồng, lấy xuống một phiến lá treo lơ lửng phía trên, lại bổ nhào vào tay của Hoàng Tuấn Tiệp, đặt phiến là vào lòng bàn tay của Hoàng Tuấn Tiệp, sau khi mổ thức ăn trong tay anh, lại bay lên thân mật mà chiêm chiếp vào hai má Hoàng Tuấn Tiệp.

Sau khi hoàn thành một loạt, chim nhỏ ngậm lấy phiến lá này, trở lại trong lồng.

Một lúc lâu, Hoàng Tuấn Tiệp thán phục nói: "Hề Lôi nuôi chim xác thực rất tỉ mỉ. Bên cảnh sát kiểm tra tổ chim, xích đu, công tắc lồng chim bao gồm cả con chim này, mà tôi nghĩ, chỉ cần không có người mở ra lồng chim cho ăn, nhất định sẽ không chú ý, còn có một phiến lá trang trí nho nhỏ treo trên lồng chim này đi?"

*

Thời điểm Hạ Chi Quang đẩy cửa phòng làm việc của đội hai, còn tưởng rằng chính mình đi nhầm chỗ.

Ghế gấp đặt ở góc văn phòng ngang nhiên mở rộng ra, có người lấy sách che kín mặt, nằm ở bên cạnh.

Vu Tiểu Bân mong mỏi víu vào ghế tựa, nói với người ngồi trên ghế: "Đề nghị ban nãy của tôi như thế nào? Viết tôi vào trong sách của cậu, trinh thám không phải cần có phụ họa sao? Tôi có thể làm một tên cảnh sát ngớ ngẩn đứng bên cạnh Hình Nhất Thiện, lời thông minh nhất trong suốt cả quyển chính là 'Tôi tin tưởng trinh thám', thời gian còn lại sẽ chỉ ở thời điểm trinh thám phá án mà vỗ tay kịch liệt, ngày tháng không cần ra sức cũng có thể giải quyết được vụ án thật sự quá tốt đẹp."

Cậu lại đi lên trước một bước, lần này sách che mặt trượt xuống, lộ ra nửa khuôn mặt của Hoàng Tuấn Tiệp, quầng thâm đen quanh mắt có thể vào ăn chung uống trực với quốc bảo, đồng thời cậu cũng nhìn thấy bìa của quyển sách kia.

"Độc Quả 1: Ái Dục Xà", tác giả: Hoàng Tuấn Tiệp

Còn có đai sách, bên trên dùng chữ đỏ cỡ lớn viết lên lời quảng cáo bắt mắt:

Một cậu chuyện dây dưa ái dục, một trò chơi giết người đặc sắc vô cùng, một động cơ gây án thấm thía khắc cốt ghi tâm.

Mở ra trang sách đầu tiên, bạn, đã rơi vào cạm bẫy dày công đan dệt này!

Cậu bị lời quảng cáo khoa trương lời làm cho bật cười một tiếng, đồng thời nghĩ: Hoàng Tuấn Tiệp tới nơi này làm gì?

"Không chê không ngầu à?" Hoàng Tuấn Tiệp nói với Vu Tiểu Bân.

"Ngầu thì có ích gì, tiền thưởng mới là lợi ích thực tế, dù sao tôi cũng chưa từng thấy trinh thám trong tiểu thuyết phá án nào lại lấy tiền thưởng của cục cảnh sát, bọn họ lúc nào chả cao ngạo như thế, tiền thưởng này cuối cùng không phải đều rơi vào trong tay kẻ cảnh sát ngớ ngẩn là tôi à?" Vu Tiểu Bân đầy lòng ao ước.

"Cậu đang ám chỉ tôi chứ gì." Hoàng Tuấn Tiệp tức giận nói.

"Đâu, chuyện này sao có thể gọi là ám chỉ được?" Vu Tiểu Bân nói thẳng "Mọi người đều biết cậu còn chưa đạt tới cảnh giới cao ngạo kia."

Hoàng Tuấn Tiệp không muốn nói chuyện tiếp với Vu Tiểu Bân nữa, anh đẩy đầu Vu Tiểu Bân ra, chuyển hướng sang Hạ Chi Quang, giống như đọc được nội tâm của cậu mà nói: "Có hai manh mối. Một là cửa hàng hoa. Một là cái này."

Hoàng Tuấn Tiệp giơ tay lên, đầu ngón tay kẹp túi nilon trong suốt, trong túi là một chuỗi phiến lá màu sắc rực rỡ.

"Xem như là vật nhận lỗi về chuyện của Đường Cảnh Long đi."

Hạ Chi Quang đối diện với tầm mắt của Hoàng Tuấn Tiệp, chỉ thoáng qua, đối phương lại dịch sang chỗ khác.

Cậu ở trên mặt của người này nhìn thấy đồng dạng khinh thường, đồng dạng mệt mỏi, đồng dạng tránh né đối với cảnh sát cùng cảnh cục. Chỉ có phần lễ vật nhận lỗi này, khiến người bất ngờ.

"Cảm ơn." Hạ Chi Quang thu lại bất ngờ trên mặt, nhìn đồ vật Hoàng Tuấn Tiệp đưa tới "Nói về hai manh mối này đi?"

Hoàng Tuấn Tiệp giơ điện thoại, vẫn uể oải như cũ, một câu thừa thãi cũng không nói: "Toàn bộ nội dung đều viết trong TXT, cậu bật Bluetooth đi, tôi truyền sang cho cậu."

Hạ Chi Quang bật Bluetooth, rất nhanh đã nhận được một phần bản văn.

Trong thời gian cậu xem văn kiện, Hoàng Tuấn Tiệp gạt sách xuống, từ trên ghế nằm ngồi dậy: "Tôi đi đây."

"Đợi đã."

Hoàng Tuấn Tiệp nhìn về phía Hạ Chi Quang.

"Chỉ có thế này, không còn gì khác sao?" Hạ Chi Quang nói.

Hoàng Tuấn Tiệp co quắp khóe miệng, người đều tức đến tràn đầy tinh thần: "Hai manh mối còn ngại ít, hai mươi cái có đủ không? Mong đợi tôi làm người chế tạo manh mối đấy à, sao không dứt khoát một bước làm đến cùng luôn, bảo tôi trực tiếp phá án rồi viết báo cáo rõ ràng về hồ sơ vụ án cũng được?"

"Đừng nóng giận, tôi chỉ là tùy ý hỏi thôi." Hạ Chi Quang hiếm thấy giãn lông mày nở nụ cười, ngũ quan xinh xắn giãn ra hòa tan khí chất lạnh lẽo của cậu, vùng đất lạnh thức tỉnh, nhân gian hồi xuân "Thái độ lần trước của tôi cũng không tốt, nếu như anh đã mang đến manh mối mới, như vậy đi, tôi mời anh ăn cơm, cũng coi như nhận lỗi."

"Thôi xin, sợ là cơm nuốt không trôi." Hoàng Tuấn Tiệp qua loa nở nụ cười, lúc này bước chân không ngừng, một đường ra ngoài văn phòng.

Chờ người biến mất khỏi tầm mắt, nụ cười trên mặt Hạ Chi Quang giống như tranh giấy mà bóc xuống.

Trong phòng làm việc không ít người, cậu lạnh mặt, nói với tất cả mọi người: "Hoàng Tuấn Tiệp chắc chắn giấu đi một phần manh mối, tìm người quan hệ tốt với anh ta, đuổi theo nói vài câu thăm dò đi."

Những người còn lại đều nhìn Vu Tiểu Bân.

Vu Tiểu Bân nhìn trái nhìn phải, sờ đầu trọc trơn bóng: "Các cậu đều nhìn tôi làm gì, tuy quan hệ giữa tôi và Hoàng Tuấn Tiệp cũng không tệ lắm, nhưng cũng không hẳn là thân thiết, đối với người của mình thì dùng chiêu này làm gì, nếu Hoàng Tuấn Tiệp nói không..."

Quyển vở đặt trên mặt bàn bay vào ngực Vu Tiểu Bân.

Là sổ ghi chép phá án thường ngày của Vu Tiểu Bân.

Hạ Chi Quang lời ít mà ý nhiều: "Cầm sổ ghi chép tin tức vụ án thường ngày của anh đuổi theo đi, tự tạo cơ hội, xem anh ta tìm hiểu tin tức về phương diện nào."

"... Không tin thì thôi đi, còn dụ dỗ người ta phạm pháp cơ." (entrapment)

Vu Tiểu Bân nhỏ giọng thầm thì, nhưng trứng không chọi nổi đá, hắn chỉ có thể cầm sổ ghi chép của chính mình đuổi theo.

Hoàng Tuấn Tiệp đi không bao xa. Lúc đến anh chưa hoàn toàn tỉnh táo, cũng chưa ăn cơm, hiện tại ra khỏi cảnh cục, tìm một quán ăn sáng, vừa mới ngồi xuống, mành plastic ngoài cửa đã hất lên, Vu Tiểu Bân đi vào.

Vu Tiểu Bân nhìn thấy hắn, lập tức sửng sốt: "Trùng hợp thế."

Hoàng Tuấn Tiệp: "Trốn việc à?"

Vu Tiểu Bân ngồi xuống đối diện Hoàng Tuấn Tiệp: "Là ra ngoài phá án. Không thể đói bụng ra trận đi? Tôi ăn một miếng cho nóng. Tào phớ mặn của quán này ngon phết, ăn một bát đi, tôi mời?"

"Thôi khỏi, tôi đã gọi món rồi."

Bữa sáng Hoàng Tuấn Tiệp gọi là sữa đậu nành, bánh quẩy và bánh bao. Sữa đậu nành ở trên bàn không cho đường, Hoàng Tuấn Tiệp cầm lấy lọ đường, đổ một muỗng lớn vào trong, cầm thìa canh chậm rì rì khuấy lên.

Anh không nói gì, ánh mắt cũng mơ màng, giống như còn đang trong mơ chưa tỉnh.

Nhưng nghĩ đến thành tích vĩ đại của người này trong quá khứ, trái tim của Vu Tiểu Bân, lại giống như muỗng đường mới vừa cho vào, bị thìa canh cùng nước nóng nung nấu nhiều lần.

Thò đầu là một dao, rụt đầu cũng là một dao, Vu Tiểu Bân giải quyết nhanh chóng: "Hình như tôi bị đau bụng, tôi đi vệ sinh một chuyến đã."

"Ừm."

Hắn vươn tay quệt phía sau lưng, quệt ra quyển sổ ghi chép bỏ trên bàn: "Cái này cậu trông giúp tôi, đừng để những người khác động vào, bên trong có thể có cơ mật quan trọng về vụ án của Hề Lôi."

"Ừm."

Vu Tiểu Bân ôm bụng nhìn chung quanh, vô cùng thần bí: "Ai, vốn dĩ cái này không nên để ở đây, mà tôi lần trước đi nhà xí mang sổ theo, không cẩn thận rớt sổ vào..."

Thìa canh va vào thành bát, âm thanh lanh lảnh vang lên.

Hoàng Tuấn Tiệp ngẩng đầu: "Lúc ăn cơm có thể đừng nói những chuyện về nhà xí ở đây không?"

"Không nói, không nói." Vu Tiểu Bân cười hì hì "Tôi đi nhá, lúc sau gặp."

Nói xong, hắn ôm bụng đứng dậy, dùng tư thế kỳ quặc nhảy lên tiến vào phòng vệ sinh, thật giống như đau bụng nhịn không nổi. Hoàng Tuấn Tiệp thu hồi ánh mắt từ trên lưng Vu Tiểu Bân, chuyển tới quyển sổ trên bàn.

Anh nhẹ nhàng mỉm cười.

Mười phút sau, Vu Tiểu Bân cuối cùng cũng coi như từ trong nhà vệ sinh đi ra, cả người khoan khoái ngồi lại đối diện Hoàng Tuấn Tiệp: "Uầy, cậu ăn xong rồi hả?"

Hoàng Tuấn Tiệp uống nốt một ngụm sữa đậu nành cuối cùng: "Sổ ở đằng kia, không ai động đến, tôi đi đây."

Vu Tiểu Bân phất tay: "Cảm tạ, đi thong thả, lần sau lại gặp!"

Chờ Hoàng Tuấn Tiệp xốc mành rời khỏi quán, hắn nhanh chóng thu tay về, nhìn quyển sổ trên mặt bàn. Vị trí cùng góc chếch của quyển sổ không khác gì với lúc hắn rời đi, Vu Tiểu Bân giơ tay muốn cầm lấy, suy nghĩ một chút lại dừng lại, hỏi nhân viên cửa hàng đi qua thu dọn: "Vừa nãy cái người ngồi đối diện tôi có chạm vào sổ của tôi không?"

Nhân viên cửa hàng cũng không ngẩng đầu lên: "Cửa hàng đông đúc như thế, tôi làm sao biết được, lớn thế này rồi, đồ của mình cũng không biết cất kỹ à?"

Vu Tiểu Bân tay lại duỗi tay vào trong túi, đặt thẻ cảnh sát lên bàn: "Tôi muốn kiểm tra CCTV."

Nhân viên cửa hàng: "..."

Đáng tiếc bên trong CCTV chẳng có gì cả, mười phút, đừng nói tay cùng tầm mắt của Hoàng Tuấn Tiệp, ngay cả con ruồi đi ngang qua cũng không buồn dừng lại trên sổ hắn.

Vu Tiểu Bân xác nhận tình huống, sau khi trở về cục cũng ăn ngay nói thật với Hạ Chi Quang.

Bên trong phòng làm việc, Hạ Chi Quang nhăn mày: "Anh thăm dò Hoàng Tuấn Tiệp trong cửa hàng có CCTV, anh cảm thấy đầu óc của Hoàng Tuấn Tiệp bị tang thi ăn mất rồi, không nhìn thấy cái camera to đùng trên vách tường kia à?"

Vu Tiểu Bân thật oan khuất: "Cửa hàng kia là Hoàng Tuấn Tiệp chọn, cũng không phải tôi chọn, hơn nữa, tìm một nơi không có CCTV, tôi nói cậu ta xem, cậu ta nói cậu ta không xem, như vậy cũng đâu nói rõ ràng được, đúng không?"

"Làm không tốt còn mạnh miệng?"

"Hạ đội, tôi tuyệt đối không phải so đo với ngài đâu, nhưng mà ngài ngẫm lại xem, ngài có phải là có chút định kiến rồi không. Theo tôi thấy, Hoàng Tuấn Tiệp muốn che giấu manh mối, vậy cậu ấy càng không cần thiết cung cấp manh mối; Hoàng Tuấn Tiệp nếu đã cung cấp manh mối, vậy chứng tỏ không cần thiết che giấu manh mối. Cậu ta vừa cung cấp vừa che giấu manh mối, đây không phải là Song Thủ Hỗ Bác* hai bên đều không được việc rồi sao?" Vu Tiểu Bân nỗ lực giải thích.

* Ý là nếu vừa cung cấp lại vừa giấu manh mối thì mục đích muốn che giấu hay muốn cung cấp ấy đều không thành.

Nhưng trên mặt người đàn ông ngồi sau bàn làm việc vẫn chỉ mang theo cười lạnh nhàn nhạt: "Nói xong chưa?"

"Chưa nói xong, tôi còn có một kiến nghị!"

"Nói."

"Hoàng Tuấn Tiệp cùng Trịnh đội là anh em, Hoàng Tuấn Tiệp có thể gạt tôi, nhưng tuyệt đối không có lý do gì gạt Trịnh đội, không bằng chúng ta nhờ Trịnh đội ra tay, vậy nhất định chỉ cần duỗi tay ra nắm lấy, mã đáo công thành!"

"... Vụ án của đội hai, anh lại bảo tôi đi tìm người ngoài đến cứu viện?" Hạ Chi Quang cạn lời hỏi.

"Ơ, đều là phá án, đều là anh em trong đơn vị, sao lại phải chia làm đội một đội hai làm gì, ngài đang chia bè kết phái..."

Vu Tiểu Bân trực tiếp bị Hạ Chi Quang ném cho quyển sổ, đuổi ra khỏi văn phòng.

Hắn luống cuống đón lấy sổ ghi chép của chính mình, sau khi ra cửa lặng lẽ oán trách: "Còn chê tôi không làm được việc, You can you up! Nếu tự cậu làm, Hoàng Tuấn Tiệp ngay cả cơm cũng không muốn ăn cùng cậu, cửa thứ nhất đã thất bại nặng nề! No can no bb!" (*Làm được hẵng nói, không làm được cũng đừng chê bai)

Hắn oán giận một câu, cảm thấy thư thái hơn rồi, chắp hai tay sau lưng bước kiểu Emiem, tiếp tục đi làm việc.

*

Ăn sáng xong, Hoàng Tuấn Tiệp không vội vã tiếp tục tìm kiếm manh mối. Sau khi giao lại manh mối cho phía cảnh sát, chuyện này đối với anh mà nó chính là đã có giai đoạn cơ bản.

Anh sắp xếp lại các suy đoán của mình.

Từ chứng cứ hiện hữu tới xem, cái chết của Hề Lôi tử hẳn là quy về người quen gây án.

Mà nguyên nhân người quen gây án, rất có thể là bởi vì...

Trong đầu Hoàng Tuấn Tiệp chợt lóe máy tính cùng điện thoại biến mất khỏi hiện trường, còn có dây cáp ổ cứng lẻ loi xuất hiện trên bàn.

Theo anh biết, phía cảnh sát sau đó cũng không phát hiện ổ cứng nào bên trong căn nhà, nói cách khác, ổ cứng cũng đã biến mất.

Người quen này đang tra cứu ghi chép trong máy tính và điện thoại di động của Hề Lôi.
Phần nhật ký không biết là gì này, rất có thể chính là nguyên nhân tử vong của Hề Lôi.

Một bí mật.

Một bí mật mà hung thủ không muốn bị người khác biết.

Thế nhưng Hề Lôi có thể biết được bí mật gì đây? Hằng ngày cô ấy đều chỉ tiếp xúc với thai phụ... Cô ấy biết được chuyện xấu trong nhà của những thai phụ đó? Biết thai phụ vụng trộm với người khác, hay là biết chồng của thai phụ vụng trộm với người khác?

Hoàng Tuấn Tiệp liên tưởng đến một vài chuyện xấu xa, lại mơ hồ cảm thấy chính mình đã quên mất gì đó.

Là một điểm nho nhỏ.

Một điểm vô cùng vô cùng nhỏ.

Nhưng nó lại là giọt mực trên áo trắng, một điểm khiến anh lưu ý...

Chuyện xảy ra mấy ngày nay từng tấm từng tấm mà chiếu lại trong đầu anh, anh lật xem những ký ức này, mãi đến khi anh nhìn thấy một tấm trong đó: Bình giữ nhiệt trên tay Đường Cảnh Long.

Đồng dạng đám mây, đồng dạng vẽ đen trắng, anh nhớ mình đã nhìn thấy ở đâu đó, đó là ở...

"... Vòng bạn bè của Hề Lôi!"

Thế nhưng vòng bạn bè của Hề Lôi ngoại trừ Tằng Bằng ra, chỉ đăng những chuyện liên quan đến công việc.

Nói cách khác, một gia đình mà cô làm việc, qua lại với Đường Cảnh Long ở cùng một cửa hàng!

*

Hôm nay nắng hơi gắt, xua tan mấy âm u mấy ngày nay, là một ngày thích hợp để làm việc.

Hoàng Tuấn Tiệp ngồi xe tới công ty nội trợ gia đình mà Hề Lôi làm việc, nói với nhân viên túc trực trước quầy: "Tin tức Hề Lôi bị hại các cô hẳn đã biết..."

Mục đích anh tới nơi này rất đơn giản, tìm được gia đình có cùng cốc cà phê kia.

"Trong nhà hai ngày nay đang muốn tổ chức tang lễ, đưa tiễn Lôi Lôi đoạn đường cuối cùng. Trước đây có một khách hàng quan hệ đối đãi với Lôi Lôi đều rất tốt, sau khi kết thúc công việc, cũng thường xuyên liên lạc riêng với nhau, nhưng điện thoại của cô ấy bị cướp, hiện tại không liên lạc được với người bạn này. Tôi muốn xem xem nơi này có lưu trữ phương thức liên lạc hay không—— Đúng rồi, tôi không biết tên của đối phương, chỉ biết thời gian Lôi Lôi làm việc cho nhà này."

Việc này lễ tân không thể làm chủ, báo lại cho chủ quản, chủ quản đến rồi cũng không gặng hỏi, bởi vì trước đó cảnh sát đã tới hỏi một lần, trong công ty đều biết chuyện này. Cô ấy rất niềm nở, lập tức giúp Hoàng Tuấn Tiệp lục soát hồ sơ, cũng lập tức cho ra kết quả: "Là Lữ Đan Anh đây mà! Nhìn ra được quan hệ giữa Hề Lôi cùng cô ấy rất tốt, cô ấy liên tiếp tìm Hề Lôi hai lần, lần thứ hai còn là lúc trước khi sinh một tháng đã muốn Hề Lôi hỗ trợ chăm sóc."

Hoàng Tuấn Tiệp đột nhiên nhớ tới nhân viên của cửa hàng hoa ngày hôm qua.

Rất trẻ, liên tiếp sinh hai đứa bé đều khôi phục cực kỳ nhanh. Hai người là chị em tốt, Tiểu Lôi chăm sóc Tiểu Tây.

Anh hỏi: "Lôi Lôi tổng cộng chăm sóc bao nhiêu sản phụ sinh hai con?"

Chủ quản đều bị chọc cười: "Hề Lôi mới làm việc ở đây vỏn vẹn có ba năm, anh cho rằng sinh con giống như mua hoa quả ngoài chợ, muốn có lập tức có hả? Cô ấy chăm sóc hơn mười thai phụ, nhưng chỉ có duy nhất người này sinh hai con."

Lữ Đan Anh là Tiểu Tây.

Trong nhà Lữ Đan Anh có bình giữ nhiệt là quà tặng kèm giống hệt với Đường Cảnh Long.

Manh mối lại xâu chuỗi với nhau.

Anh muốn số điện thoại của Lữ Đan Anh, thông qua số điện thoại add WeChat của đối phương, thời điểm thêm WeChat của đối phương, anh dùng lý do giống như đến công ty điều tra tư liệu: Hề Lôi bị hại qua đời, hi vọng đối phương có thể tới tham gia tang lễ.

Yêu cầu xác minh gửi tới, nhất thời như đá chìm biển lớn.

Hoàng Tuấn Tiệp cũng không vội, anh tìm Diêm Giai Dĩnh, bảo đối phương ở trong vòng bạn bè đối chiếu thời gian mà tìm kiếm bức ảnh về hai đứa bé của Lữ Đan Anh.

Không bao lâu, bức ảnh gửi tới.

Tấm thứ nhất là một đứa bé tóc đen mắt đen, ngoại hình đặc trưng của người Châu Á; tấm thứ hai lại là tóc quăn mắt xanh, rõ ràng là con lai, lại nhìn thời gian đăng trong vòng bạn bè, chỉ cách nhau 11 tháng.
Bất luận từ ngoại hình của hai đứa nhỏ trước sau, hay là thời gian sinh con mà nói, đều có chút quái dị.

Vào lúc này, xác minh bỗng nhiên được thông qua.

Hoàng Tuấn Tiệp nhấn trở lại WeChat, nhìn thấy trong giao diện trò chuyện, hệ thống thông báo anh và Lữ Đan Anh đã trở thành bạn tốt.

Một giây sau, khung trò chuyện hiện lên tin nhắn.

Lữ Đan Anh: "Không đi được."

Lữ Đan Anh: "Lữ Đan Anh chết rồi."

_____

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store