ZingTruyen.Store

Tien Trung Giang Trung Trung Sinh Nhi Tam Su

Ngụy Vô Tiện thường ngày chạy nhảy khắp nơi hôm nay lại quỳ tại từ đường Giang gia.

Bên trong từ đường đèn đuốc chập chờn, xung quanh có ánh chiều tà le lói.

Thập phần yên tĩnh.

Ngụy Vô Tiện nhìn liệt tổ liệt tông Giang gia đang được xếp ngay ngắn, lại nghĩ tới Giang Trừng chắc chắn phân hóa thành địa khôn, nhịn không được chắp tay trước ngực nhắm mắt mặc niệm:" Giang gia liệt tổ liệt tông, xin các người phù hộ A Trừng thuận lợi phân hóa."

" Hi vọng hắn dễ dàng tiếp nhận được thân phận Địa Khôn, đừng nghĩ quẩn." Ngụy Vô Tiện mở cặp mắt đào hoa, khó được thành kính nhìn qua được bài vị.

' Kỳ thật....Là Địa Khôn cũng không có gì." Ngụy Vô Tiện nghiêng đầu:" A Trừng mạnh như vậy, không có ai dám khi dễ hắn. Cho dù có người khi dễ hắn!" Ngụy Vô Tiện dừng một chút, tiếp theo ngồi ngay ngắn, dập đầu:" Cho dù có người khi dễ hắn, có ta ở đây, ta cũng nhất định sẽ không làm cho A Trừng có chút ủy khuất."

"Ta thề: ta sẽ bảo hộ A Trừng cả một đời!"

Theo lời nói kiên định của chàng thiếu niên nói ra, đèn đuốc bên trong từ đường chập chờn. Chàng thiếu niên tưởng như rằng lời đáp từ cõi u minh, khó được như đồ ngốc mà cười.

Giang Trừng khoác áo lên đem theo cơm đứng ở cửa ra của từ đường nhìn vào, nhìn thấy bóng dáng đang quỳ của Ngụy Vô Tiện nhất thời cảm thấy khó tả.

Hắn nghe được lời thề của Ngụy Vô Tiện với liệt tổ liệt tông Giang gia. Thiếu niên trước mắt tóc có chút hỗn loạn cùng kiếp trước một thân thanh bạch trùng hợp cùng Ngụy Anh. Giang Trừng vậy mà có cảm giác muốn rơi lệ.

Hắn sờ sờ ngực của mình, nói khẽ:" Ta biết, ta biết các ngươi đợi câu nói này của hắn rất lâu."

" Ta đều biết."

" Ngụy Anh! Ngươi cút đi quỳ từ đường cho ta!" Thanh âm tức giận của Ngu phu nhân đánh thức nhiệt độ cao đã làm Giang Trừng thoát khỏi mơ hồ.

Trong lòng hắn thầm nghĩ vẫn là chính hắn làm liên lụy Ngụy Vô Tiện, muốn mở miệng nói là chính hắn chủ động khiến Ngụy Vô Tiện mất đi kiểm soát mà tạm thời để lại ấn ký, nhưng lại không biết làm sao mở lời.

Hắn hi vọng Ngụy Vô Tiện nói rằng là do hắn nhưng cuối cùng chỉ nghe được thanh âm trầm thấp của Ngụy Vô Tiện vang lên, cung kính nói một tiếng:" Vâng, đệ tử lĩnh mệnh."

Đồ ngốc, Giang Trừng nắm chặt tay lại, trong lòng thầm mắng Ngụy Vô Tiện. Nhưng lại cảm thấy đây mới là Ngụy Vô Tiện, một bộ dáng anh hùng thiên hạ muốn cứu vớt tất cả mọi người trong thiên hạ, luôn không quan tâm hậu quả mà đem hết tất cả gánh vác trên vai.

Giang Trừng châm chọc nở nụ cười.

Chờ đến khi thời gian phân hóa qua đi, ròng rã đã qua một ngày một đêm.

Giang Trừng tỉnh lại, điều đầu tiên hỏi Giang Yếm Ly :" Ngụy Vô Tiện đang ở nơi nào.". Giang Yếm Ly sững sờ chỉ nói:" A Trừng còn nhớ rõ chuyện gì xảy ra sao ?"

Nàng cho rằng Giang Trừng nhất thời mất đi ý thức mới cho Ngụy Vô Tiện tạm thời đánh dấu.

Giang Trừng hít sau một hơi, nắm chặt tay mình trong chăn thành nắm đắm:" Là ta cho hắn tạm thời để lại ấn ký, không trách hắn." 

Giang Yếm Ly như bị Giang Trừng làm cho một phen kinh sợ.

Dưới ánh nhìn của nàng, mặc dù mấy năm Giang Trừng cùng Ngụy Vô Tiện đã hóa hoãn hơn nhiều. Nhưng đều là Ngụy Vô Tiện chủ động đi trêu chọc Giang Trừng, thường thì mất hết chín trâu hai hổ mới có thể làm cho Giang Trừng có chút ảnh hưởng, cho nên lần này Ngu phu nhân khó thở gọi Ngụy Vô Tiện đi quỳ từ đường. Giang Phong Miên cùng Giang Yếm Ly không cách nào cầu tình.

Giang Yếm Ly nhìn đến hộp thức ăn trên tay, nghĩ một hồi đem đi đưa cho Ngụy Vô Tiện.

" Nương phạt hắn quỳ từ đường. Đã quỳ một ngày một đêm, còn không ăn không uống."

Giang Trừng nghe vậy không tự chủ được cau mày, Giang Yếm Ly nhạy cảm phát hiện được cái nhìn chăm chú của hắn.

Giang Yếm Ly nhíu nhíu mày, cảm thấy giống như phát hiện bí mật nhỏ của đệ đệ. Thế là nàng nói:" A Trừng cảm thấy thân thể hiện tại như thế nào?"

Giang Trừng gật gật đầu cười:" Kia A Tỷ rời đi một chút, đem đồ ăn đi đưa cho A Tiện, Hắn cũng một ngày một đêm còn chưa có ăn gì." Nói xong liền chậm rãi đừng lên như muốn rời đi thật:" A tỷ rất nhanh lại trở về, một lát nữa lại cho người đưa cho ngươi canh sườn củ sen đã hầm xong."

Giang Trừng gật gật đầu, nhưng khi Giang Yếm Ly sắp đi lại gọi nàng: "A tỷ!" 

"Thế nào rồi? Nơi nào không thoải mái sao?" Giang Yếm Ly vẫn là ôn ôn nhu nhu.

 "Không phải! Ta. . . Ta. . ." Giang Trừng hơi cúi đầu. Có thể là do tác dụng phụ của việc để lại ấn ký, Giang Trừng hiện tại rất muốn gặp đến tên hỗn đản Ngụy Vô Tiện kia.

 Trước khi mất đi ý thức một giây sau cùng, hắn trong hoảng hốt nghe tới Ngụy Vô Tiện nói hắn là của Ngụy Vô Tiện, nhưng lại cảm thấy khẳng định không có khả năng. 

"A tỷ, ta đi đưa cho hắn ." Dù sao sự tình cũng là bởi vì ta mà ra, ta mới không nghĩ thiếu hắn ân tình.

 Giang Trừng âm thầm bĩu môi.

 Giang Yếm Ly giống như ngờ tới, gật gật đầu: "A Trừng đi, thân thể không sao sao?" Giang Trừng nhảy xuống giường, vịn cái bàn: ay, làm sao chân lại mềm nhũn như thế.

"Không có chuyện gì a tỷ. Ta không có yếu ớt như vậy." Giang Trừng mạnh miệng nói.

Giang Yếm Ly nghe vậy đáy mắt ảm đạm: "A Trừng. ..... Ngươi nghe a tỷ nói,ngươi thật ra là địa khôn ."

 "Ta biết!" Giang Trừng đánh gãy lời nói của Giang Yếm Ly, sáng rỡ cười lên: "A tỷ, ta đều biết. Ta nói rồi, ta không có yếu ớt như vậy."

 Hắn mặc quần áo tử tế, cầm lấy hộp cơm trong tay Giang Yếm Ly : "Giang gia vẫn chờ ta kế thừa đâu!"

 "A tỷ nghỉ ngơi thật tốt!" Giang Trừng phất phất tay, vung lấy một đầu chưabuộc tóc lên chạy đi . Hàm chứa nhàn nhạt Long Tiên Hương hoa senhương khí từ Giang Yếm Ly bên người phiêu nhiên mà qua, Giang Yếm Ly lại có một loại cảm giác không bắt kịp. 

Trong lòng bỗng nhiên cứng lại. 

Nàng nhìn phía xa hồ sen như bị gió lạnh thổi qua , nơi này hoa nở hoa tàn giống như mãi mãi cũng không có cái gì thay đổi, chỉ là người nhìn hoa không ngừng thay đổi. Hoa sen mở lại tàn, tàn lại mở, giống như vĩnh viễn không có điểm dừng.

Nhưng không biết vì cái gì, vừa rồi khi nhìn đến bóng lưng đệ đệ nhà mình, vậy mà không hiểu lại có một loại  cảm giác như kết thúc sự tang thương mất mát của thế sự .

 "Là ta suy nghĩ nhiều đi." Giang Yếm Ly nhẹ nhàng lắc đầu, đầu có chút đau trở về phòng nghỉ ngơi. 

Nàng cũng ở bên cạnh Giang Trừng một ngày một đêm. 

Từ nhỏ cha mẹ cãi nhau không ngừng, hai bọn họ lại thường xuyên loay hoay không gặp được người. Nếu không nói cái gì đối Giang Trừng quá nghiêm khắc ,hà khắc yêu cầu cùng việc học. Giang Yếm Ly từ nhỏ chính là đem đệ đệ xem như con của mình thương yêu.

 Đêm đó Ngụy Vô Tiện cõng Giang Trừng vội vã trở về, hai người đều là chật vật không chịu nổi. Mấu chốt Giang Trừng trên thân còn có Ngụy Anh nồng đậm tin hương ,  đằng sau cái cổ trắng nõn rõ ràng  là có một vết cắn. 

Giang Yếm Ly sợ hãi, sau khi nghĩ thoáng may mắn tốt xấu gì cũng là cho Ngụy Vô Tiện để lại ấn ký tạm thời, không có để đệ đệ bị người khác khi dễ đi. Nhưng lại sợ hãi hai người kia ngày sau quan hệ lúng túng. 

Bây giờ như thế vừa nhìn, sợ là chính mình suy nghĩ nhiều.

Này chỗ nào là ép mua ép bán, sợ không phải lưỡng tình tương duyệt không tự biết.

 Nghĩ đến đây, Giang Yếm Ly che miệng cười cong mắt, ngáp một cái, khoát lý y.

Hồ sen năm nay bị mùa đông lạnh ghé qua . 

Nằm nay Vân Mộng phá lệ lạnh chút, hồ nước chút ít có bị đông cứng . Ngụy VôTiện lúc trước còn muốn xuống dưới trượt băng, bị Giang Trừng ở một bênlạnh lùng nghẹn lại: "Ngươi nếu là muốn chết, ta không ngăn cản ngươi."

 Ngụy Vô Tiện biết Giang Trừng có ý tứ gì. Vân Mộng dĩ nhiên mùa đông lại lạnh nhưng cũng đông không được hồ nước. Bây giờ sợ cũng chỉ là một lớp mỏngmạnh băng, đỡ không được người . 

Vốn còn muốn mạo hiểm thử một lần, Giang Trừng kiểu nói này, Ngụy Vô Tiệncũng không dám nhấc chân xuống dưới . Hắn không phải sợ băng nát, hắn là sợ Giang Trừng khó thở lại vài ngày không để ý tới hắn. 

Mùa đông gió thổi vào mặt có chút nhói nhói, không biết có phải hay khônglà bởi vì phân hoá thành Địa Khôn, Giang Trừng luôn cảm thấyhôm nay da mình phá lệ mẫn cảm chút.

Từ đường cùng phòng ngủ cơ hồ là tại Giang gia hai đầu, muốn dọc theoGiang gia lớn nhất là một cái hồ sen đi qua nửa vòng. 

Giang Trừng một mình đi ra ngoài . Trong ngày mùa đông trời tối sớm, lúcnày nửa u ám bầu trời phía dưới, Giang gia đại đa số đệ tử cũng đều trở vềnướng lò sưởi . 

Người đi đường thưa thớt. 

Giang Trừng đến nơi đã thường ít người mà hôm nay lại càng không có ai dừng lại nơi hồ sen. 

Nơi này có một góc nhìn hiếm thấy tịnh đế liên hoa. 

Không giống  hoa sen bình thường phấn hồng thấu trắng kiều nộn bộdáng, cái này ngược lại là nhàn nhạt tử sắc.Nó là do Giang Trừng gieoxuống. 

Ký ức khi năm tuổi lần nữa trở về, Giang Trừng trên tay cầm một đóa tử sắcchín cánh hoa sen. Vì không để người khác nghi ngờ phát hiện, Giang Trừngđem nó từ trên tay bóc ra, loại đến Liên Hoa Ổ nơi hẻo lánh nhất,dùng máu tươi của mình đổ vào.

Lúc đầu một ngày một lần, càng về sau ba ngày một lần, bảy ngày một lần, đến bây giờ ba tháng một lần.

Giang Trừng đặt hộp cơm xuống, ngồi bên đóa hoa sen tịnh đế tử sắc kia, im lặng nhìn lớp băng đang che đi đáy hồ kia.

Giống như phía dưới có đồ vật gì đó.

" Ta phân hóa." Giang Trừng nói.

"Không trở thành Thiên Càn , mà thành Địa Khôn."

"Bất quá không sao, điều ta nên làm, một thứ cũng sẽ không bỏ xuống."

" Ta cùng hắn vẫn luôn duy trì quan hệ không thân cận mà cũng chẳng xa lạ." Giang Trừng ngồi xuống, nhìn vào khoảng không. " Hắn thật sự rất có ý tứ, ta có rất nhiều thứ không nhịn được nữa,  thật sự không kiềm nén được nữa."

" Ta biết ngươi vì sao cùng hắn thân cận."

" Hắn tựa như một đám lửa đang cháy rực, quá mãnh liệt, quá ấm áp. Chúng ta lại không giống vậy, tính tình không thể lạc quan, vui vẻ, vô tư như hắn, bằng hữu thưa thớt, thật sự không ngăn được chính mình hãm sâu trong sự ấm áp đó."

Giọng nói rơi bên tai Giang Trừng, hắn trầm mặc rất lâu.

Hắn thở dài nói:" Đi một bước tính một bước đi."

" Nếu cuộc đời này vẫn kết thúc như vậy , ta nhất định nói kết thúc với hắn sớm hơn so với kiếp trước."

" Giang Trừng đứng lên phủi phủi bùn đất phía sau, cầm lấy hộp đồ ăn đem đến từ đường Giang gia.

" Lẩm bẩm đang nói cái gì. Ngụy Vô Tiện, ngươi đừng ở chỗ này nói những lời đại nghịch bất đạo với các vị tiền bối Giang gia." Giang Trừng ho nhẹ một tiếng, đem theo hộp thức ăn đến gần từ đường.

" A Trừng !" Ngụy Vô Tiện như tiểu cẩu nhìn thấy đồ ăn, mừng rỡ như điên nhìn Giang Trừng từ trong bóng tối chậm rãi tiến đến. Cứ nghĩ rằng sẽ đứng lên, nhưng lại như nhớ đến điều gì , run rẩy thu lại tay, khuôn mặt tuấn lãng lại nổi lên một tầng mây hồng.

Giang Trừng làm như cái gì mình cũng chưa nhín thấy, ngồi quỳ trên phiến đá lạnh lẽo:" Đây là A tỷ chuẩn bị đồ ăn cho ngươi, Ngươi làm gì !"

Lúc Ngụy Vô Tiện nhìn thấy  GGiang Trừng quỳ gối trên nền đá lạnh lẽo thì liền cau mày, đem Giang Trừng kéo lên,  tự mình ngồi ở chỗ Giang Trừng vừa quỳ, sau đó tự mình lấy hộp đồ ăn, đĩnh đạc ngồi dưới đất.

" Qùy trực tiếp trên nền đá như vậy không cảm thấy lạnh, không cảm thấy cứng à ?"Ngụy Vô Tiện bưng lên chén canh sường củ sen còn đang tỏa khói liền lưu loát mà ăn.

Giang Trừng trừng mắt liếc hắn một cái, cẳng chân cọ lên cái đệm ấm áp của Ngụy Vô Tiện, không có cự tuyệt.

Bụng ục ục kêu lên, Giang Trừng cùng Ngụy Vô Tiện đồng thời ngây người.

Giang Trừng nhanh chóng nghiêng đầu, ánh đèn dầu mở nhạt che đi khuôn mặt đỏ của hắn.

" Nhìn cái gì mà nhìn ! Ngươi lo ăn phần của ngươi đi !" Giang Trừng thẹn quá hóa giận nói.

Ngụy Vô Tiện lật lại mặt còn lại của miếng cá mà gắp lên đưa cho Giang Trừng:" Ngươi sao lại không ăn cơm mà chạy tới đây ?" Trong giọng tràn đầy trách cứ.

Giang Trừng nghe hắn trách cứ thì liền xù lông nói:" Ngươi quản ta ?"

Ngụy Vô Tiện cười làm lành, giọng nói trở nên mềm dịu :" Không đúng không đúng, không phải là ta đang quan tâm ngươi sao."

" Nhanh ăn đi A Trừng ."

" Không ăn ." Ta ăn ! còn ngươi ăn cái gì ? Không biết ngươi đã quỳ ở đây bao lâu !

" Nhanh ăn đi, cảm giác đói bụng thật sự không dễ chịu, ta biết mà ."

Ngụy Vô Tiện không biết lời nào đã đụng đến điểm yếu của Giang Trừng, vốn dĩ vừa này còn thà chết không ăn, lúc này cư nhiên lại do dự đôi chút, bưng lên chén canh, ưu nhã mà ăn.

Ging Trừng cùng hắn như vậy, vốn không cần câu nệ tiểu tiết.

Hắn sinh tại Vân Mộng Giang gia, từ nhỏ cẩm y ngọc thực, sinh hoạt và giáo dục đều là tốt nhất. Nhất cử nhất động quả nhiên đều  là phong thái của công tử thế gia.

Cái lưỡi màu hồng phấn đang đụng vào muỗng sứ, hơi nước màu trắng mông lung còn vươn lại vài tia đỏ hồng trên khuôn mặt.

Ngụy vô Tiện đem nước bọt cùng canh sườn nuốt xuống, cố trấn tĩnh mình.

Rượu đủ cơm no, không đúng, không có rượu.

Sau khi ăn xong, Ngụy Vô Tiện vẫn còn ngậm một miếng xương, gối tay lên đầu, nằm trên mặt đất, trong miệng vẫn còn cười nhỏ.

Thoạt nhìn tâm tình rất tốt.

Giang Trừng đem đồ cất lại vào hộp, quay đầu liền nhìn thấy Ngụy Vô Tiện đang nằm trên mặt đất.

" Ngồi dậy " Giang Trừng nhìn Ngụy Vô Tiện nói.

" Đừng mà A Trừng. Sau khi ăn xong nằm là thoải mái nhất .."

" Sẽ cảm lạnh ."

" Ai ? " Ngụy Vô Tiện nghe vậy mở to hai mắt :" A Trừng...."

" Làm sao ?" Giang Trừng duỗi tay dân hương cho bài vị, cũng không quay đầu lại..

'..... Không có gì, ta đứng ngay." Kỳ thật Ngụy Vô Tiện định nói : Ngguoi7 chưa từng quan tâm ta thẳng thắng như vậy .

Giang Trừng dâng xong hương cũng không có ý định rời đi, hắn quỳ ở từ đường, thân thể cực kỳ ngay ngắn.

Ngụy Vô Tiện liếc trộm hắn. nghĩ sẽ mở miệng kêu hắn quay về, từ đường quá lạnh, nhưng không hiểu sao trong lòng có chút khó bỏ.

Có chút tiến thoái lưỡng nan gãi gãi đầu.

" A Trừng."

" Ngụy Vô Tiện."

Hai người đồng thanh nói.

" Ngươi nói trước."

" Ngươi nói trước."

Lại lần nữa đồng thanh nói ra.

Giang Trừng ngừng một chút nói:" Chuyện để lại ấn ký tạm thời này."

" Cảm ơn ngươi."

Ngụy Vô Tiện kinh ngạc đến không khép được miệng.

"Ta sẽ cùng cha mẹ giải thích rõ ràng, sẽ không gây khó khăn cho ngươi."

Giang Trừng bình tĩnh nói:" Chờ đến ngày ấn ký giải trừ, chuyện này coi như chưa từng phát sinh."

" Chúng ta sau này vẫn là huynh đệ."

Ngụy Vô Tiện lạnh mặt, muốn nói cái gì lại phát hiện mình không có tư cách.

" Được, ta cũng nghĩ như vậy ." Nói xong Ngụy Vô Tiện thuận thế nằm xuống, nhìn sườn mặt của Giang Trừng:" Nếu ngươi sau này có yêu thích người nào. Nói cho ta, ta sẽ đem hắn trói đến cho ngươi."

Giang Trừng kéo nhẹ khóe miệng, lộ ra nụ cười không mấy thật lòng.

Ngụy Vô Tiện không nghĩ quá nhiều, nói tiếp:" Kỳ thật ta vốn định chờ sau khi ra ngoài sẽ nói với ngươi....."

Ngụy Vô Tiện dừng một chút:" Nói cho ngươi cho dù ngươi không phải Thiên Càn cũng không sao, Thiên Càn là chuyện tốt, nhưng cũng không ai nói thành Địa Khôn là xấu. Từ nhỏ ngươi so với ta cái gì cũng tốt hơn, đây là chứng minh tốt nhất."

Giang Trừng nghe thấy lời của Ngụy Vô Tiện giống như lời hứa hẹn, hắn đối với chính mình nói:" Về sau có ta ở đây, không có bất kỳ Thiên Càn nào có thể khi dễ ngươi, ngươi không cần lo vấn đề nam nữ."

" Ta sẽ bảo hộ ngươi, A Trừng."

Giang Trừng vừa định nói không cần, liền nghe được Ngụy Vô Tiện cợt nhả, ánh nến hạ trước mặt liền giống như kiếp trước trong trí nhớ. Đều thiếu đánh giống nhau.

Hắn nói:" Bất quá  các thời điểm khác sẽ giao cho A Trừng, ngươi nhất định sẽ làm rất tốt."

Giang Trừng mở miệng, cuối cùng vẫn không nói ra lời cự tuyệt.

Hai người an tĩnh trong chốc lát, Ngụy Vô Tiện thằng nhãi này liền không chịu ngồi yên.

Hắn đứng lên, ngồixếp bằng, chống cằm nhìn Giang Trừng nói, hắn ở hội đèn lồng nghe được tin đồn thú vị.

" A Trừng ngươi biết lúc ta thắng được con thỏ bên cạnh trà lâu nghe người kể chuyện đang nói gì không ?"

" Lão nhân gia kia nói việc săn đêm của Cô Tô Lam thị Lam đại công tử cùng Lam nhị công tử."

Giang Trừng nghe được hai chữ " Lam Nhị" thân thể liền cứng đờ.

Ngụy Vô Tiện nói đến hứng khởi cũng không phát giác được Giang Trừng có điểm bất thường, nói:" Ayyy. người cùng người quả thật không giống nhau. Bất quá là so với chúng ta lớn hơn vài tuổi, hiện tại mỗi người đều được thế nhân ca tụng."

" Nhửng lão đầu gia tộc thế gia khắp nơi đều đối với Cô Tô Lam thị khen không dứt miệng." Bỗng nhiên xoay qua Giang Trừng, ngữ khí của thiếu niên tràn đầy sức sống không chịu thua nói:" Bất quá không sao, chờ đến khi A Trừng ngươi nghĩ ngơi cho tốt, chúng ta cũng ra ngoài săn đêm. Hai chúng ta một dạo, nhất định so với bọn họ còn lợi hại hơn."

" Để thế nhân biết người trẻ tuổi của Vnâ Mộng Giang gia ta cũng không thua kém."

Giang Trừng nhìn Ngụy Vô Tiện nói đạo lý rõ ràng, trong mắt tràn đầy monng chờ, trong lòng tràn đầy khí thế.

" Đúng rồi, A Trừng, ngươi biết người khác nhị vị công tử Lam gia là gì      không ?"

" Là gì ?"

" Mọi người đều kêu họ là Cô Tô Song Bích ."

Ngụy Vô Tiện quay đầu nhìn về phía Giang Trừng, lại không nghĩ rằng Giang Trừng cũng đang nhìn mình, nhất thời quên mất định nói gì.

Ánh mắt Giang Trừng kiên định, tâm tư quẫn bách, rốt cuộc cũng cười đối với Ngụy Vô Tiện nói ra câu nói kia.

" Không sao."

" Cô Tô Lam thị có Song Bích. thì Vân Mộng Giang thị chúng ta có Song Kiệt."

Đời trước ngươi nói với ta câu này, lúc này đây, đời này tới lượt ta nói cho ngươi nghe.

Vận mệnh ngủ say kia, chung quy vẫn có một ngày tỉnh.

………………………………………………………

Ayya gần 4000 từ thật sự muốn gãy tay nha🤣. Do nhiều quá nên tui sẽ ra cách vài bữa nha.
( ◜‿◝ )♡







Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store