ZingTruyen.Store

Tien Trung Giang Trung Trung Sinh Nhi Tam Su

Ngụy Vô Tiện thật không thể nghĩ đến, Giang Trừng lúc này lại phân hóa, rõ ràng hắn cách sinh nhật mười hai tuổi còn năm tháng nữa, mấy ngày nay bắt mạch lang trung cũng không tìm ra dấu hiệu hắn sắp phân hóa , ai biết được ngày hôm nay lại xui xẻo phân hóa ngay tại đây chứ.

Là thời điểm bọn hắn xếp hàng mua điểm tâm cho Giang Yếm Ly, Ngụy Vô Tiện phát hiện đầu tiên Giang Trừng có điểm kỳ lạ. Giang Trừng vốn không thích náo nhiệt, Ngụy Vô Tiện đã kêu hắn ở ven tường chờ, hắn đi mua điểm tâm.

Không đợi Ngụy Vô Tiện đi vài bước, Giang Trừng đã bị mấy Thiên Càn quấn lấy. Ngụy Vô Tiện buồn cười, vốn dĩ muốn xem Giang Trừng đem mấy ánh mắt của những Thiên Càn kia chỉnh đốn một lượt, lại không nghĩ rằng Giang Trừng ấy thế mà vô lực chống cự, gạt không nổi mấy người kia.

Ngụy Vô Tiện nhìn mấy Thiên Càn kia lấy tay sờ soạng khắp người Giang Trừng, khí thế bức người, gấp đến đỏ mắt. Bước đi thành chạy đến bên Giang Trừng, đem bọn kia đánh một lượt, sau đó tìm đến Giang Trừng:" A Trừng, ngươi cảm thấy nơi nào không thoải mái ?"

Giang Trừng thời điểm cầm dải lụa đỏ đúng là cảm thấy chó chút nóng, còn tưởng rằng là do thời không, ấy thế vừa rồi phát hiện mình vậy mà không có sức phản kháng, trong lòng mới cảm thấy bất thường.

Do lúc nãy vừa mới đánh nhau, một thân Ngụy Vô Tiện đầy mồ hôi tiến tới. Người đầy mùi Long Tiên hương, tin hương cứ thế nhắm thẳng Giang Trừng làm đầu hắn cảm thấy phát trướng.

Ngón tay mảnh dài từ hồng y thò ra, nắm lấy cổ áo màu đen của Ngụy Vô Tiện. Hắn hơi thở dốc :" Mau dẫn ta đi, hình như ta phân hóa."

Ngụy Vô Tiện vừa rồi còn tưởng do mùa đông tới nên trong không khí mới nồng đậm hương sen, sau khi nghe Giang Trừng nói vậy, tức khắc liền hoàng sợ, lập tức cõng Giang Trừng chạy về Liên Hao Ổ.

Đường núi vắng vẻ yên tĩnh, dưới trấn náo nhiệt đèn hoa.

Ngụy Vô Tiện mang theo Giang Trừng chạy như điên, xung quanh ầm ĩ náo nhiệt hắn cũng không quản,  chỉ lo đem Giang Trừng tránh những Thiên Càn kia đang để mắt đến hắn.  Đến dưới núi, Ngụy Vô Tiện mới phát hiện tinh hương của Giang Trừng đã nồng đậm đến mức nào.

Vốn là hoa sen cao nhã thanh đạm, chẳng biết tại sao tin hương lại nồng đậm như thế. Tin Hương không được khống chế cứ thế hòa vào trong không khí, làm cho Ngụy Vô Tiện không thể phân biệt bắc nam, lại nghĩ đến trên lưng hắn là Giang Trừng. Hắn phải kiên trì chạy.

" Ngụy Vô Tiện......" Âm thanh yếu ớt của Giang Trừng từ phía sau Ngụy Vô Tiện truyền đến.

" A Trừng, cố nhịn, lập tức tới ngay." Ngụy Vô Tiện biết Giang Trừng khó chịu, lập tức tăng tốc.

Giang Trừng lắc đầu, ngón tay trắng bệch ra sức níu lấy y phục Ngụy Vô    Tiện :" Thả ta xuống, như thế này không được." 

Ngụy Vô Tiện nhìn quanh bốn phía, đem Giang Trừng giấu bên rừng cây ven đường. Hắn cẩn thận đặt Giang Trừng xuống.

Giang Trừng thở hòng hộc  tựa trên cành cây, sắc mặt ửng hồng.

Hắn đưa tay nới lỏng cổ áo dày mùa đông.

" Đừng náo, A Trừng. Không khí lạnh." Ngụy Vô Tiện cau mày đem y phục Giang Trừng chỉnh lại cho tốt. Lúc thu tay lại mới phát hiện chỉnh tay mình cũng run rẩy.

Ngụy Vô Tiện bỗng nhiên đứng thẳng người, đưa lưng về phía Giang Trừng, lại đi về phía trước mấy bước:" A Trừng, thế nào rồi?"

Giang Trừng nhìn xem bóng lưng của Ngụy Vô Tiện bây giờ cũng không quá lớn, thầm nghĩ quả nhiên vẫn là một đứa trẻ, thời điểm này định lực vẫn chưa có.

Giang Trừng dù mơ màn thi2 miệng cũng sẽ không hạ thủ lưu tình:" Hỗn đản, ngươi xem tốc độ của ngươi, ngày càng chậm.. Bộ dạng như vậy thì lúc nào mới có thể trở về."

Ngụy Vô Tiện bắc đắc dĩ gãi dđầu một cái:" A Trừng, xem ra là ngươi phân hóa thành Địa Khôn. Ngươi cũng biết Thiên Càn cùng Địa Khôn......" Ngụy Vô Tiện dừng một chút:" Ta cũng dùng hết khí lực để chịu đựng a."

" Taa cam đoan!" Ngụy Vô Tiện duỗi ba ngón tay ra lập lời thề:" Ta cam đoan, chúng ta lập tức có thể trở về, ta mang ngươi đi...ách!"

Ngụy Vô Tiện đang chuẩn bị nói thêm thì nhìn thấy Giang Trừng đang đi về phía đường nhỏ kia, cảm giác phía sau thân thể trở nên nóng hơn.

" A Trừng, ngươi làm cái gì?" Ngụy Vô Tiện thanh âm có chút run rẩy, hắn xoay người vịn Giiang Trừng ngồi xuống, muốn đứng dậy lại bị Giang Trừng giữ chặt.

" Ngụy Vô Tiện, đánh dấu ta." Giang Trừng tay vô lực kéo lấy cổ áo Ngụy Vô Tiện, lời nói không cho phản bác.

Ngụy Vô Tiện giống như thiên lôi đánh xuống, lắp bắp nói:"  Ngươi, A Trừng, ngươi..!"

" Không được! Ngươi không học qua sao!" Rốt cuộc Ngụy Vô Tiện cũng tìm lại được lý trí và sắp xép được ngôn ngữ của mình:"  Vừa phân hóa thành Địa Khôn, khoang sinh sản cái gì cũng không phát dục hoàn toàn, hậu quả đánh dấu là gì ngươi không biết sao?!"

Giang Trừng trừng Ngụy Vô Tiện một chút:" Ngươi đầu heo sao?! Ta bảo ngươi lâm thời tiêu ký, ngươi nghĩ đi đâu !"

Giang Trừng quả thật say, hắn làm sao có thể cùng Lam Vong Cơ tranh đoạt tên hỗn đản này, Ngụy Vô Tiện người này ốc heo rốt cuộc trong đầu đang suy nghĩ gì.

Lần này đến phiên Ngụy Vô Tiện cảm thấy mơ hồ:" Lâm Thời tiêu ký.....thế nào là lâm thời tiêu ký a....."

Giang Trừng im lặng,  Giang Trừng không phản đối, Giang Trừng chuẩn bị chủ động.

" Ta thật sự không rõ, ngươi thường ngày thông minh như vậy mà lúc này tài trí ngươi đều đem cho chó ăn hết rồi hay sao ?" Giang Trừng vừa dứt lời, liền đem Ngụy Vô Tiện đang ngẩn người thu hạ, không quan tâm mà hôn lên.

Môi !!!!!!

Trong đại não Ngụy Vô Tiện đang nói cho hắn biết, hiện tại môi hắn đang dán lấy môi Giang Trừng.

Là Giang Trừng mà thường ngày bên trong hắn đem thiên đao vạn mã đang hôn hắn.

Hương hoa sen nồng đậm trong không khí đập thẳng vào hắn, Ngụy Vô Tiện cơ hồ là muốn đắm mình trong hồ sen, nhưng nước trong hồ lại không có hương vị kia.

 Là hương hoa sen yêu mị.

Ngỵ Vô Tiện cơ hồ đỏ tròng mắt, vô thức mà đem cả eo Giang Trừng dựa vào mình, nhiệt tình đáp trả.

" Ngô !" Giang Trừng đang phân hóa nên cơ thể rất mẫn cảm, Long Tiên hương của Ngụy Vô Tiện giống như nước đồng dạng đem hắn bao phủ cực kỳ chặt chẽ, nụ hôn nóng bỏng như ngôn lửa đang rực cháy, hắn cảm giác cơ hồ như bản thân mất đi lý trí.

Là tâm tư còn sót lại của hắn.

Hắn biết Ngụy Vô Tiện về sau sẽ là người của Lam Trạm, nhưng hắn vẫn muốn cược một lần  đem hắn thuộc về mình.  Cả người Ngụy Vô Tiện đều thuộc về Giang Trừng, vậy hắn lấy đi một nụ hôn cũng không tính là quá phận đi.

Phân hóa tình nóng như đem Giang Trừng thiêu đốt. Trong thoáng chốc hắn không biết đang nghĩ gì, bởi vì sợ mất đi, bởi vì cái gì mà hắn vẫn không thừa nhận nguyên nhân đó chứ.

Ví dụ như yêu !

Bất quá bây giờ hắn không có thời gian suy nghĩ lung tung.

Ngụy Vô Tiện đã đem hắn đặt trên cành cây, một tay nắm lấy cằm hắn, có chút ngẩng đầu hắn lên, một tay giải khai từng nút áo của Giang Trừng, giống như rắn từng chút từng chút luồn vào trong quần áo của Giang Trừng.

Bàn tay lạnh lẽo du dương trên cơ thể nóng bỏng của Giang Trừng, Giang Trừng có chút khó nhịn hừ nhẹ một tiếng.

Ngụy Vô Tiện rốt cuộc cũng buông tha cho môi Giang Trừng.

Giang Trừng cuối cùng cũng tìm được một chút không khí, giống như cá gặp nước ra sức dẫy dụa.

" Ngụy Vô Tiện....." Giai nhân thổi khí nhẹ nhàng như đóa lan, nhẹ giọng hô tự Ngụy Vô Tiện.

" Ngươi nhanh.....Ngô!!!!!" Giang Trừng muốn nói ngươi nhanh cắn, không nghĩ tới Ngụy Vô Tiện thằng nhãi này cư nhiên lại nắm lấy đóa hoa hồng nhạt nhỏ trước ngực của hắn, kích thích hắn đem hết lời nói nuốt xuống.

Ngụy Vô Tiện chỉ nghe được hai chữ " Ngươi nhanh" liền không tự chủ được mà làm theo ý mình.

Giai nhân này quá mức mỹ lệ, dưới ánh trăng hồng y càng làm hắn say đắm rung động lòng người.

Gương mặt phiếm hồng, đôi mắt ngập nước.

Ngụy Vô Tiện đột nhiên nhớ lại thoại bản thảo luận nhân ngư bên trong Nam Hải.

Nghe nói mỹ nhân ngư thế gian hiếm thấy, nhưng hắn vẫn cảm thấy không đẹp bằng A Trừng.

Y phục mùa đông mà Giang Yếm Ly làm cho hắn bị trút xuống, chĩ lưu lại lý y màu xanh nhạt mỏng. Giang Trừng mơ mơ màng màng vô thức dựa vào trong ngực Ngụy Vô Tiện:" Lạnh quá...."

Ngụy Vô Tiện ôm hắn đứng lên, tay không an phận rời đi điểm hồng nhạt đã bị dày vò thẳng đứng kia, chậm rãi , giống như con rắn mà luồng đến eo Giang Trừng.

Ngụy Vô Tiện đột nhiên phát hiện eo Giang Trừng nhạy cảm đến vậy không chịu nổi hắn mà run rẩy.

Lại hướng xuống dưới, Ngụy Vô Tiện sờ đến địa phương ẩm ướt kia, ngón tay thon dài nhẹ nhàng  kéo khố y ẩm ướt ra ( quần trong đó mấy you =))).

" Ngô!" Giang Trừng trong ngực Ngụy Vô Tiện lên giọng kháng nghị.

Ngụy Vô Tiện đã để ngón tay vẽ một vòng quanh hậu huyệt.

Tiểu huyệt co rút lại, phảng phất như đang sợ điều gì, nhưng đồng thời cũng như đang khát vọng,, mong đợi điều gì đó. 

" Đau ! Ngô !" Giang Trung26 kinh hô một tiếng, nưng lại bị Ngụy Vô Tiện ba đạo hôn lên, đem hết thảy những tiếng rên rỉ nuốt vào bụng.

Vào rồi. Giang Trừng nghĩ : Ngón tay Ngụy Vô Tiện đi vào.

Vật trong thân thể như không thuộc về mình đang bị động đến, như đào khoét ra vào, Giang Trừng bị Ngụy Vô Tiện khi dễ nghẹn ngào lên tiếng.

Ngụy Vô Tiện nghe thấy tiếng khóc vụn vặt của Giang Trừng, đột nhiên từ trong cơn động tình bừng tỉnh, ánh mắt phức tạp nhìn qua Giang Trừng đang rơi lệ.

Trong lòng than: A Trừng quá nhỏ, lần này liền bỏ qua cho ngươi.

Sau đó cuối người cắn lấy tuyến thể trên cổ thon dài đang phát sưng phía sau.

" Đau...." Lần này thật sự quá đau, Giang Trừng coi như kiếp trước đã nhận qua rất nhiều tổn thương, thế nhưng dù sao đời này cũng là cẩm y ngọc thực tiểu thiếu gia, Ngụy Vô Tiện dùng sức cắn, Giang Trừng nhất thời không chịu được đau đớn này.

Ngụy Vô Tiện buông ra, có chút áy náy vương đầu lưỡi liếm lấy tuyến thể đang chảy ra huyết dịch.

" Thật xin lỗi, A Trừng !" Ngụy Vô Tiện một bên đem y phục Giang Trừng mặc vào chỉnh tề, một bên vụng hôn  trên gương mặt Giang Trừng:" Ta chỉ muốn người khác đều biết, đều biết."

Ngụy Vô Tiện giống như hài tử làm sai không ngừng lặp lại  một câu nói kia.

" Để bọn họ đều biết, ngươi là của ta."

_______ nếu thích mọi người có thể tặng mình một⭐ cho mình zui đi___

LOVE YOU😘

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store