ZingTruyen.Store

Tien Trung Giang Trung Trung Sinh Nhi Tam Su

Ba ngày sau, Ngụy Vô Tiện đã có thể đi lại.

Khập kiễng nhưng cũng tốt xấu là có thể đi.

Bất quá Ngụy Vô Tiện khổ sở nhất đó là ba ngày hắn ở trong phòng thấy các đệ tử Liên Hoa Ổ nhưng lại không thấy Giang Trừng.

" Ai, A tỷ còn nói ngươi thích ta, cũng chưa thấy ngươi tới gặp ta" Ngụy Vô Tiện mấu máo, nói không khổ sở không phải không có khả năng.

 Luôn hi vọng tiểu sư đệ mặt lạnh có thể đến xem hắn.

Nói quá đáng như vậy ta cũng chưa sinh khí đâu ! Ngụy Vô Tiện nghĩ đến càng thêm khó chịu.

" Ui~~~~" 

Nghe thấy tiếng cẩu, thiên hạ đệ nhất Ngụy công tử đột nhiên run lên, đang chuẩn bị lên cây trốn tránh, ngẩng đầu liền thấy một thân tử y giáo phục Giang gia , Giang Trừng thiếu tông chủ. Trong lòng ôm chặt hai con tiểu cẩu kia, cũng có chút kinh hoảng nhìn Ngụy Vô Tiện.

Hiển nhiên sẽ không đoán được Ngụy Vô Tiện sẽ xuất hiện tại nơi hẻo lánh như vậy, vẫn là thông qua Liên Hoa Ổ.

Ngụy Vô Tiện tránh né, chân bất đắc dĩ không tốt, mất đi cân bằng lập tức té ngã trên đất:" Sư đệ , ta sai rồi. Ngươi đừng, ngươi đừng thả hai tiểu cẩu kia ra."

Giang Trừng nhìn trước mặt, lúc trước dỗi thiên dỗi địa, phong lưu phóng khoáng di Lăng lão tổ  bộ dáng lúc này, khóe miệng hơi cong, chỉ là đem cẩu trong lòng ôm chặt một chút, sau đó hướng Ngụy Vô Tiện nói:" Ngươi suy nghĩ nhiều, ngươi  còn không xứng cho cẩu ta ăn."

Dứt lời, đi đến trước mặt Ngụy Vô Tiện, ngẩng mặt, khẽ cắn môi:" Có thể đứng lên sao ?"

Ngụy Vô Tiện sửng sốt, lại khôi phục khẽ cợt nhả:" Có thể có thể. Sư đệ làm gì đi?' Nơi này hẻo lánh, lại hướng ra ngoài, ngươi muốn đi ra ngoài ?"

Giang Trừng lui ra sau một bước, xoay người:" Nói nhiều, ngươi quản ta?"

Đi tới trước chạy vài bước dừng lại:" Nhanh lên trở về đi, kêu ta phát hiện ngươi đi ra ngoài,  xem ta nói với nương, kêu ngươi đi quỳ từ đường."

Rốt cuộc là đối với Ngụy Vô Tiện có chút xin lỗi, Giang Trừng tự giác cảm thấy thấy mình không nên đem kiếp trước đối với Ngụy Vô Tiện hận thù. Lời nói đêm đó, hắn thực sự xin lỗi.

Lại cũng không thể cuối mặt xin lỗi.

Ngụy Vô Tiện nhìn Giang Trừng vội vàng chạy đi, trong lòng không ngăn được ghi hoặc.

Qùy từ đường và trở về cùng Giang Trừng hắn cân nhắc một chút, vẫn là quyết định.....Tìm đường chết theo sau.

Gần Liên Hoa Ổ, Giang Trừng ôm lấy hai tiểu cẩu vội vàng tới rồi. Đã có một hộ nhà chờ ở cửa.

" Thực xin lỗi, ta đã đến chậm." Giang Trừng có chút thở hổn hển.

" Không đang ngại, không có gì đáng ngại."  Người nói chuyện là một hộ nhà dưới thị trấn, Giang Trừng nhờ quản gia tim cho hai tiểu cẩu một chủ nhân mới.

Nhà này điều kiện không tồi, vừa mới chết một lão cẩu đã bồi họ thật lâu, hai tiểu cẩu Giang Trừng lại lớn lên rất giống, vì thế liền cố ý nhận nuôi.

" A, thật sự rất giống Đậu Đậu, thực sự cảm ơn ngươi nguyện ý thành toàn một tâm nguyện cho chúng ta." Nam chủ nhân nhìn hai tiểu cẩu như trân bảo, hai mắt đầy lệ quang.

Giang Trừng trong lòng mười phần không tha, nghĩ đến bộ dáng chật vật té ngã vừa rồi của Ngụy Vô Tiện, rồi lại quyết tâm:" Không cần nói lời cảm tạ, các ngươi cũng giúp ta một việc đang vội."

"  Chúng nó không kén chọn thức an7, chẳng qua thích nhất ăn thịt cá." Giang Trừng còn muốn nói cái gì, gặp phải khác biệt, hai tiểu cẩu này chỉ yêu thích như thế nhưng đột nhiên Giang Trừng trong đầu hiện lên rõ ràng.

" Các ngươi, các ngươi là có điều kiện, một tháng liền cho chúng thỏa mãn ăn thịt cá một lần. Nếu không có, nó cũng không kén ăn." Giang Trừng đem lời trong miệng nghĩ kỹ rồi nuốt xuống.

Ôm chặt tiểu cẩu, rồi khó khăn bương lỏng.

" Một chút đi thôi, sợ là mưa rơi." Giang Trừng xoay người , ném xuống lời này liền chạy mất.

Một bên sau núi, Ngụy Vô Tiện thần sắc không rõ nhìn một màn này, lẩm bẩm:" Là vì ta, mới tiễn đi sao?'

Ít ngày nữa liền có lệnh:  Vân Mộng Liên Hoa Ổ không được nuôi chó, càng không được mang cẩu trở về.

Mọi người đều tưởng Giang Yếm Ly vì Ngụy Vô Tiện mà hạ lệnh, chỉ có Ngụy Vô Tiện biết......Là tiểu sư đệ hắn Giang Trừng hạ lệnh.

Tiễn đi hai tiểu cẩu, Giang Trừng tâm tình không tốt vài ngày, buổi tối liền cùng Ngụy Vô Tiện chép phạt đến phát ngốc.

" Đỗ quyên, Đỗ quyên ~"

Giang Trừng có chút phát ngốc nghe thấy âm thanh quen thuộc, một chút kinh hỉ,, vội vội vàng vàng thu tay chính mình sao chép.

" Đừng thu liễm ta đều biết hết.' Ngụy Vô Tiện cầm hai viên hồ lô ngào đường có chút buồn cười nhìn tiểu tử Giang Trừng luống cuống tay chân.

Giang Trừng có chút buồn bực chụp lấy một cạnh bàn:'" Cút đi !"

Ngụy Vô Tiện mới không nghe, Giang Trừng hiện tại ở trong mắt hắn chính là không còn được xem là đồ sứ nữa, ngoài mặt thoạt nhìn lạnh lẽo cứng rắn, thực tế lại yếu ớt dễ để tâm.

Ngụy Vô Tiện ngồi ở ghế trên thư án Giang Trừng, đưa cho Giang Trừng một chuỗi hồ lô ngào đường:' Này, cho ngươi, A Trừng !"

" Ngươi kêu ai A Trừng ?! Ai đồng ý cho ngươi kêu như vậy ." Giang Trừng giống như tiểu miêu lên cơn tức giận, giống như hồng thủy mãnh thú đều giống nhau.

Ngụy Vô Tiện không lùi mà tiến:" Sư tỷ đều nói cho ta, ngươi còn không thừa nhận sao?"

 Ngụy Vô Tiện đứng lên, vòng qua thư án, để sát ghế dựa vào Giang Trừng, cười tủm tỉm.

Giang Trừng không được tự nhiên, lui ra sau đến khi lưng dán thẳng lên ghế.

Gương mặt trắng nõn như vậy lại lớt phớt có chút hồng rõ ràng như vậy:" Ngươi ....Ngươi làm gì?"

Ngụy Vô Tiện cười:" Không làm sao nha, cho ngươi ăn hồ lô, ăn rất ngon."

Dứt lời lại đem hồ lô ngào đường đưa cho Giang Trừng:" Ta ở cùng ngươi thích nhất là chia sẻ đồ ăn a." 

Giang Trừng nghe vậy có chút động tâm, rồi lại nói chính mình hai năm trước lãnh đạm, không thễ khiến kiếm củi ba năm thiêu một giờ, vì thế liền muốn mở miệng đem Ngụy Vô Tiện đuổi đi:" ....."

Lại bị hồ lô ngào đường đầy miệng.

" Ăn ngon đi ~!" Ngụy Vô Tiện cũng cầm một cây hồ lô liếm lấy.

" Còn...còn có thể đi." Giang Trừng hơi đỏ mặt, có chút biệt nữu cầm lấy hồ lô ngào đường:" Ngươi còn dám tự mình xong tới, còn nhét vào miệng ta, ngươi liền chờ đi quỳ từ đường đi !" Giang Trừng hung dữ nói.

" Được rồi được rồi, ta biết rồi, A Trừng ." Ngụy Vô Tiện chưa bao giờ có cảm thấy A Trừng hai chữ như vậy dễ nghe quá. Nhìn Giang Trừng ăn hồ lô ngào đường thường lộ ra đầu lưỡi nhỏ màu hồng nhạt, còn có cái cổ trắng nõn cùng khuôn mặt. 

Ấy, tiểu sư đệ này thật là....thật là cái gì ? Ngụy Vô Tiện nghiêng đầu nghĩ nghĩ hôm nay phu tử mới dạy thành ngữ.

A đúng rồi ! Là tú sắc khả xan~

Tiểu sư đệ này đúng thật sự là tú sắc khả xan~

Ngụy Vô Tiện trong lòng mạo phạm.

" Ngươi nếu đã đến, liền tự mình chép phạt."

" A ! A Trừng không cần a~!" 

" Tự mình sao, ta mệt lắm."

" Kia...chúng ta cùng nhau ngủ ."

" Cái gì ?! Ngươi lăn trở về phòng mình ngủ đi.."

" Không sao, xa lắm, cùng ngủ , A Trừng."

" A , ngươi đừng ! Ngươi hỗn đản Ngụy Anh !"

" A Trừng ngoan ~ sư huynh bồi ngươi ngủ ~"

" ....Đăng đồ tử !"

Khó được trăng hạ tròn, Giang Trừng lúc này còn non nớt nhìn Ngụy Vô Tiện trong lòng ngực, dáng ngủ chính là rất an giấc.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store