ZingTruyen.Store

Tien Trung Giang Trung Trung Sinh Nhi Tam Su

Sen Vân Mộng lại nở.

Nhiều ngày nay Giang Trừng vẫn như thường lệ, đọc sách, luyện chữ, nhàn hạ liền xem hoa sen nở bên ngoài cửa sổ.

Hảo không nhàn hạ......

" A! Cẩu a! Cứu mạng a! " Mỗi ngày Liên Hoa Ổ khi yên tĩnh đều sẽ nghe thấy âm thanh Ngụy Vô Tiện đang hốt hoảng kêu la.

Giang Trừng phảng phát nhìn đến khi thái dương nổi gân xanh.

Giang Trừng chính mình nắm chặt tay, phải kiềm chế, thật bình tĩnh.

Lại nói Ngụy Vô Tiện..

Từ khi hắn tới Liên Hoa Ổ,  Liên Hoa Ổ không ngày nào sống được yên ổn.

Hắn hoạt bát, rộng rãi, nhiều trò xấu, Giang gia đệ tử không qua mấy ngày liền cùng hắn chơi đùa, đi theo thằng nhãi này xuống trấn bắt cá, đào ngó sen, đến khi Giang Yếm Ly trở về cũng sủng ái tiểu đệ đệ này.

Giang Trừng không có lời gì để nói, bởi như vậy có thể ăn canh sườn củ sen cùng phiến cá của A tỷ, hắn mong còn không được. Nhưng Ngụy Vô Tiện mỗi khi trêu chọc tới hắn, hắn đều một bộ dạng bốn lạng đẩy ngàn cân, dường như không dính tới khói lửa phàm tục của nhân gian.

Cũng không sinh khí Ngụy Vô Tiện, lại không ngăn Ngụy Vô Tiện hồ nháo.

Tựa như cùng Ngụy Vô Tiện là hai thế giới giống nhau.

Ngụy Vô Tiện có thể được Giang gia đệ tử yêu thích, nhưng khi nhìn đến thái độ Giang Trừng đối với hắn là thái độ nhàn nhạt, thực sự làm tâm hắn ngứa ngáy , khó chịu.

Ngụy Vô Tiện hắn là ai ?

Hắn chính là tiểu khất tử  thông minh nhất trong thôn năm đó. Không ai có thể tránh thoát được trò đùa dai của hắn, cũng không có hắn sẽ không làm nên chuyện.

Vì thế có thể nhìn đến mỗi ngày Ngụy Vô Tiện phải làm vài chuyện khiến Giang Trừng sinh khí, đó là đạp lên giường Giang Trừng.

Ngươi nói hắn vì cái gì có thể biết được việc đạp lên giường Giang Trừng sẽ khiến hắn sinh khí ngay lập tức ?

Kia Giang gia đệ tử nhiều như vậy không phải chỉ ăn mà không làm, luôn có những đệ tử vận khí tốt, trí nhớ ngắn. Không biết xui xẻo làm sao đẹp lên giường của Giang Trừng, thảm  đến không muốn nói.

Ngụy Vô Tiện mỗi khi hỏi bọn họ làm chuyện gì liền bắt đầu tìm điểm chết. Đáng tiếc chính là Giang Trừng kia lại một mặt tiên nhân, biểu tình phản ứng một chút cũng không có.

Làm cho Ngụy Vô Tiện nhìn thật thất bại.

Ầm  !!!!!!

Là âm thanh của thứ gì ngã xuống.

Giang Trừng nhíu mày, thầm nghĩ lại không phải Ngụy vô Tiện đang phá gì chứ. Đang chuẩn bị mặc kệ, trước đem việc hôm nay hoàn thành liền nghe được bên ngoài vội vã tiếng bước chân.

" Thiếu chủ ! Thiếu chủ không hay rồi ! Ngụy Vô Tiện ngã từ trên cây xuống."  Một đệ tử cùng Ngụy Vô Tiện chơi tốt nhất đang vội vã chạy tới.

Giang Trừng nghe vậy đột nhiên đứng lên, bút lông trong tay lệch đi, làm hư đi mảnh giấy đang viết.

" Có kêu lang trung không ?"

Giang Đan nói thật, trước đây cũng chưa thấy qua biểu tình khẩn trương của thiếu chủ như vậy, thầm nghĩ:' Thiếu chủ không phải nhất nhất không quen Ngụy Vô Tiện kia sao ? Thường ngày không thèm để ý đến, phảng phất như người này không tồn tại. Hôm nay sao lại khẩn trương như vậy, thật đúng là làm người khác nghi hoặc.'

Giang Trừng không quản được nhiều như vậy, vội vã lao ra cửa, kêu Giang Đan đi kêu lang trung.

Ngụy Vô Tiện là bị hai tiểu cẩu của Giang Trừng bức leo lên cây sau đó bị ngã xuống.

Không gãy xương, chỉ là trật khớp chân.

Lang trung nói trong bao ngày nghĩ ngơi tốt trên giường dưỡng thương. Ngụy Vô Tiện nghe vậy kêu rên vài tiếng, bị Giang Trừng không chịu nổi nữa ánh mắt hung hăng trừng Ngụy Vô Tiện. Bất đắc dĩ đem mấy giọng đó nuốt trở về.

Trong lòng có chút cao hứng, rốt cuộc Giang Trừng cũng có biểu tình khác. Nghe Giang Đan tiểu sư đệ kia nói, sư đệ nghe được chính mình bị thương liền đặc biệt khẩn trương.

Cái gì a, sư đệ vẫn không phải rất quan tâm ta sao. Ngụy Vô Tiện có chút vui vẻ trong lòng. 

Đợi cho lang trung đi rồi, Ngụy Vô Tiện kéo kéo góc áo Giang Trừng:" Sư đệ."

Giang Trừng quay đầu nhìn hắn, vẫn là một bộ dáng lạnh nhạt.

Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ : Tới nữa, lại tới nữa. Thật là không biết tiểu sư đệ đối với người khác đều giống người, sao đối với hắn như không khí vậy.

" Sư đệ ~~~" Ngụy Vô Tiện không biết xấu hổ ! Ngụy Vô Tiện nhu nhược đáng thương ! 

"......." Giang Trừng lạch cả lưng, có cảm giác bị tính kế. Thầm nghĩ : Bình tĩnh, bình tĩnh. Ngụy Vô Tiện cùng ta không thân, cùng ta không thân, cùng ta không thân !

" Sư đệ ~ Ngươi có thể đem hai tiểu cẩu kia quản giáo cho tốt không ? Sư huynh thật sự sợ cẩu ." Ngụy Vô Tiện nhìn Giang Trừng không có dao động, chuẩn bị kể khổ.

" Sư đệ, ngươi biết sư huynh vì cái gì liền sợ cẩu không ?" Ngụy Vô Tiện bắt đầu kể :" Đó là vì...."

 " Đủ rồi! " Giang Trừng đột nhiên đứng lên, đánh gãy lời nói Ngụy Vô Tiện.

Giang Trừng có chút thở hổn hển, một bộ dáng tức giận, dọa Ngụy Vô Tiện nhãy dựng.

" Sư đệ ?"  Ngụy Vô Tiện thử gọi.

Ngươi suốt ngày không tử tế đọc sách, luyện chữ, đi trêu chọc cẩu llam2 gì chứ ? " Giang Trừng sinh khí không được, thêm kiếp trước hắn ghét nhất, chính là Ngụy Vô Tiện bày ra vẻ mặt không sao, đem chính mình qua đi sinh hoạt trò chuyện như không có chuyện gì.

Hắn cảm thấy đã qua đi nhưng Giang Trừng mỗi khi nghe đều cảm thấy tâm mình như bị giày xéo một cái. Đặc biệt là thân xác Ngụy Vô Tiện đã chết mười ba năm.

Không đêm nào Giang Trừng không năm mơ, không mộng nào kkhong6 có Ngụy Vô Tiện.

Rất nhiều lần hắn nằm mơ, mơ thấy Ngụy Vô Tiện trong bộ dáng tiểu khất tử, xem hắn mỗi ngày bị khi dễ, chính mình cảm thấy bất lực.

Sau này làm Giang tông chủ, hắn ít có thời khắc cảm thấy vô lực như thế.

Ngụy Vô Tiện  chính hắn là người mà Giang Trừng cảm thấy vô lực nhất, Hắn không thể phạm phải sai lầm.

" Cha tta đem ngươi mang về, không phải kêu ngươi ở Liên Hoa Ổ ngày ngày nhảy nhót, tác tung tác oái. Cha ta mang về liền ghê gớm sao ? Cha ta ho ngươi sắc mặt tốt ngươi liên cái đuôi thượng thiên sao ?" Giang Trừng hiện tại chính là không lựa lời để nói, không nhìn đến sắc mặt Ngụy Vô Tiện ngày càng không tốt .

" Ngươi nghĩ ngươi là ai? Là thiên hạ đệ nhất sao ? Ngươi có nhiều khả năng? Sự tình gì đều phải tham gia một tay không màng người khác cảm thấy ra sao ? Gọi người khác giúp ngươi thu dọn cục diện rối rắm vui lắm sao ? Gọi người khác sinh khí , ngươi vui lắm sao ?"

Giang Trừng quả thực khó thở, xem một bên Giang Đan sợ tới mức lo lắng không thôi, chạy nhanh ra đi tìm sư tỷ Giang Yếm Ly.

" Tu sĩ chính đạo là cái gì còn gọi ta cùng ngươi giải thích một lần sao? Ngươi ngày ngày không làm việc đàng hoàng như vậy là muốn ném cho ai ? Lại là đi lối tắt gì ? Ta nói cho ngươi, Ngụy Anh, cho dù có nhiều người dung túng ngươi như thế nào !? Ta khinh thường ngươi ! Ta khinh thường ngươi !" 

" Khinh thường ngươi làm việc, khinh thường ngươi làm người, khinh thường ngươi tự mình làm chủ !"

" Ngươi hỗn đản này !"

Giang Trừng nói xong, các đầu ngón tay liền run rẩy, quay đầu liền chạy ra ngoài.

Hai mắt đẫm lệ mông lung khi thấy thần sắc Ngụy Vô Tiện đầy bi thương, lại cũng không quản được quá nhiều.

Hắn mạnh mẽ áp đi nước mắt, hắn không nghĩ cho bất kỳ người nào nhìn hắn yếu ớt.

Liên Hoa Ổ gió đều mang theo hương sen, nước mắt Giang Trừng từng chút từng chút cạn đi. Hắn che lại đôi mắt rồi chãy nhanh đi, thở dốc rồi đóng cửa phòng mình lại, như mất hết sức lực mà ngã ngồi trên nền đá xanh lạnh lẽo.

Ôm chính mình mà khóc.

Hai tiểu cẩu đã sớm bị Giang Trửng phân phó người đem trở về, nhốt trong phòng chính mình. Chúng nó nhìn chủ nhân như vậy, vội vàng chạy quanh Giang Trừng, lưỡi nhỏ ướt liếm đầu ngón tay Giang Trừng.

Giang Trừng lau đi nước mắt, sở đầu hai tiểu cẩu :" Thực xin lỗi, ta có khả năng......lại đem các ngươi tiễn đi."

" Ai kêu Ngụy Vô Tiện tên hỗn đảng kia sợ cẩu."

Giang Trừng hít mũi:" Ta vốn dĩ muốn đem các ngươi che chở, làm Ngụy Vô Tiện đừng tới trêu chọc ta. Nhưng hôm nay mọi việc lại như vậy, ta thực sự không nghĩ hắn bị thương." 

" Thực xin lỗi , tha thứ cho ta đi."

Giang Trừng bế hai tiểu cẩu lên, mặt cọ cọ vào chúng.

Ngoài cửa sổ, Giang Yếm Ly bị Giang Đan gọi tới, nghe xong rành mạch, khẽ mỉm cười hướng phòng Ngụy Vô Tiện.

" Sư tỷ " Ngụy Vô Tiện liền ngốc đầu héo đi lên.

" A Tiện" Giang Yếm Ly sờ đầu Ngụy Vô Tiện :" Như thế nào mất mát ?"

" A tỷ, có phải hay không cũng cảm thấy ta ỷ vào tông chủ mang về liền tác oai tác oái ." Ngụy Vô Tiện cuối đầu xuống.

" A Tiện như thế nào lại đột nhiên nói như vậy ?" Giang Yếm Ly có chút kinh ngạc.

Nàng chính là thích tiểu đệ đệ này.

A Trừng tính tình không biết như thế nào, từ hai năm trước thời điểm Ngụy Vô Tiện vừa đến hắn xỉu một lần, lúc sau liền trở nên nặng nề. Ngụy Vô Tiện tính tình hoạt bát, tâm tư tỉ mỉ, Giang Yếm Ly cảm thấy cùng Giang Trừng  một chỗ vừa lúc.

Thật sự mà nói, Ngụy Vô Tiện xác thật mang theo cho Liên Hoa Ổ rất nhiều thanh âm vui vẻ, cũng không trách các sư đệ đều thích vị đại sư huynh này.

Thấy Ngụy Vô Tiện không trả lời, chỉ là cuối đầu vò tay, Giang Yếm Ly làm sao không rõ:" A Trừng nói ngươi như vậy ?"

Ngụy Vô Tiện trầm mặc thật sự lâu, khẽ gật đầu, lại vội vàng ngẩng đầu nói:" Sư tỷ! Ta không phải cáo trạng, ta thật sự không nghĩ cáo trạng. Ta chính là muốn biết, sư đệ rốt cuộc vì sao lại nghĩ ta như vậy, chán ghét ta. Nếu ta có chỗ nào làm không tốt, ta sửa là được."

Giang Yếm Ly bật cười một tiếng, xoa đầu Ngụy Vô Tiện:" A Tiện ngốc, Liên Hoa Ổ các đệ tử đối với ngươi tốt nhất chính là A Trừng. Chỉ là chính ngươi không chú ý tới mà thôi."

" Cái gì !?  " Ngụy Vô Tiên vô cùng kinh ngạc :" Hắn như thế nào lại tốt với ta? Thường ngày đối với ta tựa như không khí, hôm nay còn nói ta quậy phá, nói ta tự cho là đúng , nói ta...." Ngụy Vô Tiện càng nói càng không tin, càng hoài nghi chính mình.

" A Tiện, ngươi còn nhớ rõ thời điểm ngươi vừa tới, cơm canh mỗi ngày cùng người khác không giống nhau sao ?"

Ngụy Vô Tiện híp mắt nghĩ.

Hai năm trước hắn vừa tới Vân Mộng Liên Hoa Ổ, đi theo những đệ tử khác học tập tu luyện. Mỗi khi đến thời điểm ăn cơm, cơm canh hắn thập phần phong phú.

Từ lúc bắt đầu thanh đạm sau dần lại bình thường, chay mặn phối hợp. Nhìn ra người chuẩn bị đã suy xét hắn lưu lạc vừa kết thúc, thân thể không chịu nổi đồ ăn dầu mỡ.

" Nhớ rõ, ta là vài tháng sau mới biết được cơm canh nguyên lai cùng các đệ tử khác không giống nhau ." Ngụy Vô Tiện nghĩ tới, hắn khi đó còn ttuong73 là gGiang tông chủ phân phó, nhìn thấy tông chỉ khi đó hắn còn nói lời cảm tạ.

" Ta ngay từ đầu là phụ thân an bài. Chính là lần đó ngươi nói lời cảm tạ, ta lại nhìn đến A Trừng bên cạnh phụ thân cuối đầu cười, ta liền có chút nghi hoặc. Sau này mới phát hiện là A Trừng phân phó ."

" Hắn kêu nương phòng bếp khác làm cho ngươi, mỗi ngày bữa cơm, ta từ nương phòng bếp đi ra, cùng những người khác quậy với nhau lạu cho ngươi." Giang Yếm Ly cười, còn có chút bắt được đệ đệ nhà mình mặt lãnh mà quan tâm đắc y1.

" A?" Ngụy Vô Tiện có chút không tin được.

Giang Yếm Ly vươn tay tinh tế đếm:" Còn có mỗi lần ngươi bị phu tử phạt. Mỗi đêm ngươi viết  liền đi ngủ, đều là Giang Trừng trộm chạy đến phòng ngươi giả bút tích ngươi mà viết. Nếu không phải có ngày ta có việc phải ra ngoài chỉ sợ là không phát hiện được."

" Ta trong lòng còn có chút kỳ quái ngươi bướng bỉnh như vậy lại thế nào có thể an ổn chép phạt sao." 

Miệng Ngụy Vô Tiện đã mở lớn đến mức có thể nhét cả quả trứng gà.

" A Tiện, A Trừng là người mạnh miệng. Mặc kệ hắn vừa rồi nói ngươi cái gì, sư tỷ tin tưởng , hắn là do lần này ngươi bị ngã xuống mới sợ hãi. Hắn thật sự thích ngươi. Ngươi nên chú ý, mới có thể nhìn thấy hắn đối tốt với ngươi." Giang Yếm Ly nhéo nhéo mặt Ngụy Vô Tiện.

Ngụy Vô Tiện hung hăng gật đầu:"Sư tỷ, A Trừng vẫn luôn như vậy hay sao?" 

Giang Yếm Ly dừng một chút lắc đầu:" Kỳ thật ta cũng nghi hoặc, hắn vì sao chỉ đối với một mình ngươi như thế. Bất quá từ hai năm trước sau lần hắn hôn mê tỉnh lại, tính cách ta liền không nhìn thấu. thật sự A Trừng không có ý xấu, tựa như ngươi, cũng chỉ là muốn cùng hắn chơi đùa, đừng như vậy mà đau lòng ."

"  Xuất phát điểm của các ngươi đều rất tốt, đều là hảo hài tử."  Giang Yếm Ly đứng lên, ôn nhu cười:" Sư tỷ làm canh sườn củ sen, cho ngươi đem tới.  Dùng chính củ sen mà ngươi cùng các đệ tử đã đào."

" Hảo a! Cảm ơn sư tỷ ." Ngũy Vô Tiện nghĩ đến canh sườn củ sen liền vui sướng.

Đợi cho Giang Yếm Ly đi ra ngoài, Ngụy Vô Tiện hướng đến phòng Giang Trừng ở xa. Nơi đó còn có ánh đèn khẽ lay động,  có thể nhìn thấy một bóng người ngồi ở án thư không biết đang làm gì.

Giang Trừng, sư tỷ nói đều là thật ? Vậy ngươi vì sao lại không nói cho ta biết.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store