ZingTruyen.Store

Tien Trung Giang Trung Trung Sinh Nhi Tam Su

Giang Trừng cảm thấy chính mình giống như rơi vào trong đầm lầy.

Quanh thân trầm áp, hắn không thoát được.

" Tiểu tử , nên tỉnh."

Giang Trừng nhíu mày, giãy giụa mở mắt.

Nhật Nguyệt sơn Ôn tiền bối , Giang Trừng thấy Ôn Kiến cười, treo trên không ngồi xếp bằng, một bộ dáng cà lơ phất phơ không đứng đắn.

" Tiền bối." Giang Trừng mở miệng lại phát hiện ra âm thanh chính mình có chút non nớt. Lại đánh giá chính mình, đậy vậy mà lại là dáng vẻ thiếu niên của hắn.

" Kinh ngạc sao?'' Ôn Kiến cười cười:" Đây là sự huyền diệu của quỷ đạo."

Giang Trừng nhăn mày:"Tiền bối đây là làm gì ?"

"Ta không giết Bá Nhân, Bá Nhân lại bởi vì ta mà chết." Ôn Kiến khẽ trầm mặc:" Ôn gia rt61 cuộc vẫn là thiếu ngươi rất nhiều."

" Ta cho ngươi hóa kim đan ngươi, không phải vì ngươi đem kim đan cho Ngụy Vô Tiện, mà là vì Ôn gia thiếu nợ ngươi rất nhiều."

Giang Trừng xoa xoa lên nguyệt thái dương:" Tiền bối cũng không cần làm như vậy. Việc của Ôn gia đã là chuyện của trước kia. Bọn họ hắn đã bị trừng phạt. Đến nỗi kim đan....."

" Kia vốn là của Ngụy Vô Tiện, Ta thiếu hắn, giờ đây cũng đã trả. Cuộc đời này đã không còn tiếc nuối, cũng không vướng bận."

Ôn Kiến tiến đến trước mặt Giang Trừng:" Không hận sao ?"

" Hận cái gì ?" Giang Trừng khó hiểu.

"Không hận hắn sao ?"

" Không hận " Giang Trừng thần sắc lạnh nhạt, ảm đạm. O=Ôn Kiến thấy vậy liền cười rộ lên :" Ta còn không có nói với ngươi hắn là ai, ngươi làm sao mà có được đáp án ?"

"n Ta cũng không có hứng thú nghe đám tiểu bối các ngươi yêu hận tình thù ra sao. Ta chỉ trả nợ của Ôn gia cho ngươi. Qủy thuật huyền diệu, ta biết thuật xé rách thời không không duy trì được lâu, lần này d8ua7 nguoi8 đi, ta cũng không biết có đúng hay không. Nhưng mặc kệ như thế nào, ta đưa ngươi đi đến một thời không mới."

" Nguyện ngươi cuộc đời này , sống được tận hưởng thấng khoái.'

Ôn Kiến dứt lời, lại mặc kệ Giang Trừng muốn nói gì. Chỉ là vẫy vẫy tay, đưa Giang Trừng rời đi..

Trước khi rời khỏi đầm lầy một giây, Giang Trừng nghe thấy âm thanh giống như Ôn Kiến thở dài:" Cảm ơn ngươi, vẫn là phá vỡ mộng chính ta đã dệt ra cho mình ."

"Ta kỳ thực đã sớm biết, hắn đã chết."

" Ngươi nói rất đúng, người đã chết luôn là tra tấn người còn ở lại. Ta không phải không chấp nhận được hắn đã chết, mà là ta không muốn thừa nhận thế gian này chỉ còn lại mình ta."

" Chúng ta rất giống nhau. Ta đưa ngươi sống lại một đời, nguyện cho thế giới của ngươi và ta đều có thể tiêu dao tự tại."

.................

" Gâu, gâu"

"Đi mau ! Tránh ra !"

Giang Trừng mơ hồ nghi hoặc nghe thấy tiếng cố hương, nghe thấy tiếng cẩu cùng âm thanh non nớt của một người, có chút sinh khí bị quấy rầy rời giường.

Cố sức mở mắt, chung quanh sự vệt hiện lên ngày càng rõ ràng.

'"Ai, ngươi tỉnh !"

Là thanh âm kinh hỉ của một tiểu hài tử :" Ta đi tìm lang trung đến xem cho ngươi . Đừng ngủ a!"

Còn không đợi Giang Trừng nói chuyện, liền nghe được tiếng người kia nhanh nhẹn nhảy xuống trường, chãy ra phía nhà trước..

Giang Trừng dụi dụi mắt, lòng bản tay cảm nhận được một trận đau đướn truyền tới.

Hắn vươn tay, Nhìn vào lòng bàn tay chậm rãi nở ra một đóa hoa sen tím, nhẹ giống nói :" Ta biết ngươi muốn nói cái gì, ngươi cứ nghĩ ngơi cho tốt đi."

Sau đó lại cẩn thận đánh giá bốn phía, là ngôi nhà quen thuộc trong trí nhớ của hắn, ở trên đỉnh giường cũng không có bức hoaa5 xấu xí kia của Ngụy Vô Tiện.

Sắp xếp lại suy nghĩ một chút.

Ôn Kiến xé rách thời gian bằng phương pháp hắn vừa lịnh ngộ được khong6 lâu, không đưa đến thế giới bình thường, ngược lại đưa đến một thế giới khác đầy thú vị.

Trong thế giới này không có phân biệt nam nữ, chỉ có Thiên Càn, Địa Khôn, Trung Dung.

Thiên Càn giống như nam tử kiếp trước.

Địa Khôn giống như nữ tử kiếp trước,  bất luận nam nữ đều có thể hoài thai.

Trung Dung giống như kiếp trước là muôn nghìn chúng sinh.

Mỗi người sau mười hai tuổi sẽ phân hóa, xác định được hướng của chính mình.

Hiện tại Giang Trừng năm tuổi.

" Trừng nhi, ngươi cảm giác thế nào ?" Ngu phu nhân lo lắng nhìn Giang Trừng.

Giang Trừng hốc mắt nóng lên, mạnh mẽ áp đi nước mắt của mình :" Nương, ta không có việc gì ."

Sau khi lang trung bắt mạch xem qua, lưu lại một đơn thuốc điều trị thân thể liền được đệ tử tiễn ra về.

Giang Phong Miên đi lên phía trước, phía sau mang theo một nam hài mà Giang Trừng không thể quen thuộc hơn.

" Trừng nhi ngày đó ngươi đột nhiên hôn mê, còn không kịp giới thiệu cho ngươi. Hắn là....."

" Hắn là Ngụy Vô Tiện, Ngụy Anh." Giang Trừng nhàn nhạt tiếp lời.

Ngụy Vô Tiện không sợ Giang Trừng lại sinh khí, tiến đến trước mặt Giang Trừng :" Sư đệ, ngươi còn nhớ rõ tên của ta !"

Giang Trừng có chút không chịu nổi anh mắt và sự thân cận của Ngụy Vô Tiện như vậy. Có chút đờ người, chớp mắt đáp:" Đúng, ta nhớ rõ."

Giang Phong Miên xem chừng hai người bọn họ có thể ở chung, nói:" Trừng nhi cùng Vô Tiện hảo hảo  ở chung, ta cùng nương ngươi có chút việc muốn nói, đi trước."

Ngu phu nhân thoạt nhìn còn muốn nói cái gì, sợ thật sự là Giang gia có việc, liền rời đi cùng Giang Phong Miên.

Giang Yếm Ly đi Mi Sơn Ngu gia thăm người thân, đã nhiều ngày không ở Vân Mộng. Giang Trừng nhìn phía trước, thân ảnh nho nhỏ của Ngụy Vô Tiện, một thân Giang gia tử y quen thuộc ở phía dưới chạy tới chạy lui. Giang Trừng có chút xúc động.

Giang Trừng nói chính mình bình tĩnh, lại vẫn như cũ không ngăn được bản thân rơi lệ. Chỉ có thể cảm thán thân thể này quá yếu ớt đi, liên lụy hắn cũng yếu ớt theo.

" Sư đệ, ngươi làm sao vậy ? Nơi nào không thoải mái ?' Ngụy Vô Tiện nhìn đến Giang Trừng rơi lệ liến hoảng sợ.

" Ta không sao, đa tạ sư huynh quan tâm ." Giang Trừng định nâng tay lau nước mắt, lại phát hiện thân thể vô lực.

Ngụy Vô Tiện nhạy bén thông minh nào không biết Giang Trung72 muốn làm gì.. Bàn tay nhỏ ấm áp nhẹ nhàng lau đi nước mắt Giang Trừng trên gò má. Giang Trừng sửng sốt theo bản năng hất tay Ngụy Vô Tiện ra.

BANG !!!!!!!!!

Thanh âm thực vang, hai người đều sửng sốt.

" Thực xin lỗi, ta......." Giang Trừng có chút kinh hoảng..

Ngụy Vô Tiện tùy tý không để trong lòng:" Không có việc gì, ta đi rửa tay sẽ sạch sẽ ngay. Nếu ngươi để ý, ta không chạm ngươi là được."

Giang Trừng nhớ đến sự tình của Ngụy Vô Tiện khi còn nhỏ, trong lòng đau xót. Nếu trở lại một đời, việc hắn muốn làm có quá nhiều.

Muốn che chở cha nương, muốn che chở a tỷ, muốn che chở Vân Mộng Giang thị.

Muốn che chở ...... Ngụy Anh.

Giang Trừng nhìn bóng dáng Ngụy Vô Tiện cầm quần áo đưa cho hắn, chậm rãi nhắm mắt.

Ngụy Vô Tiện, cuộc đời này ta cùng ngươi không hề liên lụy, có phải hay không ngươi sẽ hông cho ta Kim đan.

Không cho Kim Đan, có phải hay không ngươi không cần là Di Lăng lão tổ.

Ta có thể cùng ngươi chỉ là người lạ, chỉ nghĩ cuộc đời này không giống kiếp trước, thống khồ đến như vậy.

Ta cũng không cần đem chính mình ném xuống hố sâu thống khổ, không cam.

Chời đợi đến khi Ngụy Vô Tiện đem cơm đến cho Giang Trừng, Giang Trừng đã cuộc tròn ngủ đi.

Ngụy Vô Tiện chống cằm, nghĩ:' Hắn còn không có gặp qua nam hài nào lớn lên đẹp như vậy. Chỉ là mày vẫn luôn nhăn nhó, giống một tiểu lão đầu.

Ngụy Vô Tiện duỗi tay vuốt phẳng mày Giang Trừng, nhìn hắn ánh mắt giãn ra, sau đó cười ngây ngốc.

" Không biết ngươi trong mộng rốt cuộc thấy gì, mới làm ngươi khi ngủ cũng cau mày không yên." Ngụy Vô Tiện lẩm bẩm nói:" Bất quá, cha ngươi cứu ta tình nghĩa nặng sau, cuộc đời này tat sẽ che chở ngươi một teiu63 thiếu chủ, che chở Giang gia."

" Ta không định để ngươi bị phiền não quấn thân." Ngụy Vô Tiện tuổi nhỏ ngủ bên cạnh Giang Trừng, âm thầm ưng thuận lời thề.

" Ngụy Vô Tiện....." Giang Trừng nhẹ giọng gọi.

Ngụy Vô Tiện cười chọc chọc má Giang Trừng  : " Ta ở đây, tiểu sư đệ."

" Ta vĩnh viễn đều ở đây."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store