ZingTruyen.Store

Tien Trung Giang Trung Trung Sinh Nhi Tam Su

Cõng Ngụy Vô Tiện tìm được Lam Trạm cùng Kim Lăng, Giang Trừng sơ lược kể qua.

Chỉ nói một câu giải quyết, liến không chờ lấy thái độ của người kia, mang theo Kim Lăng lập tức hạ sơn.

Ngụy Anh còn chưa tỉnh, Lam Vong Cơ cũng sẽ không tự nhiên ở lại, mang theo Ngụy Anh trở lại Cô Tô.

Giang Trừng cũng không lưu lại Kim gia lâu.

Đem Kim Lăng trở lại, nói lý cùng mấy vị trưởng lão kia.

Sự tình đều làm tốt, đêm đã khuya. Giang Trừng không nghĩ lưu lại qua đêm, thu dọn hành trang liền chuẩn bị rời đi.

Kim Lăng nghĩ muốn hắn ở lại một đêm :" Cữu cữu hôm nay vội vậy, không nghỉ ngơi một đêm, lại đi sao ?"

Giang Trừng dừng bước chân, quaay đầu lại nhìn Kim Lăng.

Khó được ôn nhu, lại xoa đầu Kim Lăng :" Không được, nghĩ nên trở về sớm một chút ."

Kim Lăng sửng sốt, gương mặt đột nhiên nổi tầng phiếm hồng, có chút ngượng ngùng thấp giọng nói :" Ta đã bao lớn rồi, cữu cưu còn xoa đầu ta ."

Giang Trừng cười, thầm nghĩ ta cũng khong xoa đầu ngươi bao lần, nếu.....Ngụy Vô Tiện còn ở đây , có thể nói sợ là đầu nguoi8 bị hắn xoa trọc đi.

"Kim Lăng ."

" Vâng ! Cữu cữu ."

" Ta nói rồi ngươi phải nhớ kỹ. Làm tốt chức vị Tông chủ không dễ dàng. "

" Kim gia liền giao cho ngươi ."

Kim Lăng trong lòng có chút kỳ quái, nhưng vẫn mạnh mẽ gật đầu :" Cữu cữu yên tâm, Kim Lăng đã rõ. "

Tam Độc nhẹ nhàng nâng lên, Giang Trừng một thân tử y tiêu dao, dưới ánh tranh thanh tuấn, hướng về Liên Hoa Ổ.

Kim Lăng hoảng hốt nghĩ : ' Cữu cữu có chút gầy, đi tìm chút đồ ăn ngon đem đền Liên Hoa Ổ '

Màn đêm vừa buông xuống liền đến Liên Hoa Ổ, Giang Trừng chân bước lảo đảo chạm đến cửa phòng ngủ, có chút kiệt lực mà ngã trên giường.

Mở mắt nhìn thấy trần giường sạch sẽ, Giang Trừng đột nhiên hốt hoảng nhìn đến bứa họa xấu xí kia của Ngụy Vô Tiện vẫn còn ở đó.

" Giang Trừng ! Ngươi đừng đoạt ! Đó là canh sường củ sen tỷ tỷ nấu cho ta!"

" Rõ ràng là của ta. Ngụy Vô Tiện ngươi rõ là lần nào cũng đoạt lấy của ta ."

Giang Trừng mơ hồ, mím môi có chút bất mãn.

 " Giang Trừng về sau ngươi làm gia chủ, ta làm gia phó. Cả đời không phản bội ngươi, không phản bội Giang gia ."

" Kẻ lừa đảo. Liền biết lời ngươi nói chính là lời nói dối." Giang Trừng nắm chặt Tam Độc bên hông, ngòn tay trắng bệch.

" Lam Trạm, dẫn ta đi ."

" Ngươi rõ ràng là người Giang gia, vì sao lại muốn Lam Vong Cơ mang ngươi rời đi ?" Giang Trừng cắn chặt môi mỏng, kiệt lực ngăn cản lời nói của chính mình thoát ra.

" Thực xin lỗi, ta nuốt lời ."

"......." Giang Trừng không đáp, tự cười chính mình.

Cười chính mình ngốc, người chính mình si tâm vọng tưởng, như thế nào lại tin chuyện ma quỷ của Ngụy Vô Tiện.

Từ nhỏ bị Ngụy Vô Tiện lừa còn thiếu sao ?

Bánh hoa quế trong tay, canh sườn củ sen , còn có trò đùa của hắn, bị Ngụy Vô Tiện lừa còn thiếu sao ?" Tin lời hắn nói, chạy đến thị trấn mua cho hắn điềm tâm, ăn vặt. Thời điểm phu tử dạy học, bị hắn lừa trả lời câu hỏi, giúp hắn chép phạt.

Vân Mộng Liên Hoa Ổ thiếu chủ Giang Vãn Ngâm một thân, thông minh lanh lợi, chẳng qua tính tình có chút không được tốt, cũng không thích cười. Lại đến khi bị Giang gia đại sư huynh Ngụy Vô Tiện lừa xoay vòng, bị hắn chọc tức đến mức không giữ được sự nghiêm túc.

" Vãn Ngâm, ân~Giang Trừng, ngươi vậy mà lại giống sư muội a ."

" Lăn "

" Sư muội, sư muội. Hôm nay ta giấu bánh hoa quế cho ngươi ăn, ngươi cắn một miếng ?"

" Ngươi mới là sư muội !"

........

Trong thoại bản nói, người trước khi chết sẽ nhìn thấy đèn kéo quân thuộc về chính mình, trên mặt là thuộc về chính mình nhất sinh. 

Giang Trừng giống như người ngoài cuộc nhìn từng kí ức tương tự nhau mà hắn cho rằng bản thân đã quên đi. Hắn vươn cánh tay che đi hai mắt của chính mình. Sau đó bắt đầu hơi run rẩy, dưới ánh trăng mơ hồ có thể thấy được giọt nước lặng lẽ rơi bên khóe mắt.

Bên ngoài đánh ba canh, Giang Trừng bổng nhiên đứng dậy, cố gắng đi đến thư án, lấy giấy viết thư.

Hạ bút hai chữ Ngụy Anh, xé, vứt bỏ.

Hạ bút ba chữ Ngụy Vô Tiện, vứt đi.

Hạ bút một chữ Ngươi, lại lần nữa vứt bỏ.

Hắn che mặt, ngừng lại, mực từ bút lông chậm rãi nhỏ từng giọt lên trang giấy trên thư án, tạo raa một khoảng màu đen đậm sắc, còn không ngường hướng chung quanh mà thấm hết.

Từ nhỏ đến lớn cùng Ngụy Vô Tiện sống lâu như vậy, bây giờ chính là thời điểm mọi thứ như hóa bụi bặm chìm vào hư vô. Giang Trừng giờ đây cũng không biết rốt cuộc nên xưng hô với hắn như thế nào.

Giang Trừng nhớ đến Ngụy Vô Tiện lúc trước có nói qua một câu thơ giàu triết lý.

" Giang Trừng, gần đây ta biết được một câu thơ đặc biệt có triết lý."

" Cái gì ?"

" Chí cận chí viễn đông tây,

Chí thâm chí thiển thanh khê.

Chí cao chí minh nhật nguyệt, 

Chí thân chí sơ phu thê."

(   Gần nhất xa nhất là sự vật ( Đông Tây ),
Sâu nhất cạn nhất là suối trong.
Cao nhất sáng nhất là mặt trăng mặt trời,
Thân nhất sơ nhất là vợ chồng. )

" Ngươi biết thơ này có triết lý gì không ?"

Giang Trừng nhìn quyển sách trong tay, đầu cũng không thèm nâng, thầm nghĩ :' Ngụy Vô Tiện, cái tên tiểu gia hỏa này lại bắt đầu muốn nói bậy bạ.'

" Không biết." Giang Trừng vẻ mặt lười đến buồn phản ứng.

Ngụy Vô Tiện lại giống như thường ngày, phát hiện điều gì thú vị đều phải nói trước cho Giang Trừng, trong giọng nói tràn đầy sự phấn khích :" Ngươi xem, hai cái vật thể nếu không phải hướng nam bắc mà đi thì có gì khác nhau. Cho nên " đông tây " nói gần cũng gần, có thể khoảng cách bằng không. " Gần nhất" cũng là gọi. Nếu đồ vật hướng hai phương tương phản mà đi, vẫn không ngoài một đông một tây mà đi Có thể thấy được " đông tây " nói xa cũng xa, thậm chí " Xa nhất."

"Có phải hay không rất thú vị ?"

" Ân, thật sự có thú vị." Giang Trừng có chút bị lời thơ này hấp dẫn, nghĩ thầm Ngụy Vô Tiện lần này tìm được thơ xác thật có chút ý tứ.

Ngụy Vô Tiện nghe được Giang Trừng tán đồng có chút ý tứ, vui vẻ cười rộ lên, không ngoài ý muốn bị Giang Trừng ghét bỏ.

Lời đã viết tới cuối cùng.

Chuyện quá khứ đã qua, Giang Trừng không muốn đề cập tiếp, thay đổi bút lông một ít. Nghiêm túc, ở giấy viết thư, viết xuống một câu có lẽ là câu nói yếu ớt nhất của đời Giang Vãn Ngâm hắn.

Sau đó lại đem phong thư gấp lại, chính thức đặt trên thư án.

Ba ngày sau.

Tại Cô Tô Lam thị, không biết Ngụy Vô Tiện lại thu được tin tức của Giang gia, là một hộp thiếp thư.

Tin là Giang Trừng viết, thiếp là lễ tang Giang Trừng.

Hộp , là kim đan của Giang Trừng đang mang.

" Ngụy công tử ." 

Không màng đến đệ tử Lam gia kêu gọi phía sau, Ngụy Vô Tiện giống như điên rồi bóp cổ Giang gia đệ tử, kêu hắn mang chính mình hồi Vân Mộng.

Liên Hoa Ổ trùng kiếm lại thực tốt, Ngụy Vô Tiện vẫn luôn biết.

Mùa hè ở Liên Hoa Ổ là nơi đẹp nhất thế gian này.

Ngaan2 dặn hoa sen lây động, hắn mang theo đệ tử Giang gia đi bắt cá, đào củ sen. Giang Trừng thân là thiếu chủ Giang gia nên rất ít xuống nước, cũng sẽ không ngăn Ngụy Vô Tiện mang theo đệ tử cùng chơi. Ngụy Vô Tiện thường lấy cho Giang Trừng một con thuyền nhỏ ra hồ hái sen trên mặt nước. Đương nhiên cũng sẽ bất ngờ đem Giang Trừng keo xuống nước.Chờ đến khi mệt mỏi, bọn họ sẽ thắng lợi quay về, quấn lấy Giang Yếm Ly làm cho canh sườn củ sen, hoa sen phiến cá. Đầy ắp cả một bàn, chẳng sợ Ngu phu nhân có chút đen mặt, có Giang Trừng cùng Giiang Yếm Ly cũng chẳng sợ ai nói Ngụy Vô Tiện.

Huống hồ Ngu phu nhân cũng thích những món này.

Những ngày đó Ngụy Vô Tiện khó được mang theo Giang Trừng hồ nháo. Ngu phu nhân có chút mặc kệ nhi tử nhà mình. Những ngày ấy chính là những ngày hiếm hoi đại gia đình hòa thuận cùng nhau ngồi ăn một bữa cơm. Đó là cọng rơm mà những ngày Ngụy Vô Tiện ở Loạn Táng Cương mỗi khi muốn từ bỏ lại lần nữa giữ chặt lấy.

Ngụy Vô Tiện lại nhìn đến hôm nay, Liên Hoa Ổ một màu trắng tang thương, trong lúc nhất thời không rõ chính mình ngày ngày đêm đêm chờ đợi về nhà, vì cớ gì sau khi hiến xá hắn không lập tức trở lại.

Hiện tại Giang gia đại sư huynh đang hướng Ngụy Vô Tiện cung kính hành lễ:" Ngụy công tử."

Giang Trừng cũng không nói Giang gia đệ tử kêu Ngụy Vô Tiện là Di Lăng Lão tổ . Bởi vì không có người nào so với Giang Trừng rõ hơn, Ngụy Vô Tiện có bao nhiêu căm hận với cái danh Lão tổ này.

Cho nên Giang gia đệ tử vẫn luôn kêu hắn là " Ngụy sư huynh "

Sau Quan Âm đêm hôm đó, Giang Trừng nói Ngụy Vô Tiện không phải đệ tử Giang gia.

Hiện giờ, mọi người đều gọi hắn " Ngụy công tử "

"Giang Trừng ở nơi nào ?" Thanh âm Ngụy Vô Tiện có chút run rẩy.

"Tông chủ đang ở trong linh đường, mời Ngụy công tử theo ta." Giang Thanh thần sắc lạnh nhạt, không kiêu ngạo không xu nịnh.

Nhìn đến linh đường trong tẩm mắt kia, đi đến quan tài chưa đóng nắp trong nháy mắt.

Ngụy Vô Tiện nhìn Giang Trừng như đang ngủ, mới hiểu được hắn thực sự đã rời đi.

Khuôn mặt lạnh băng, mạch lại an tĩnh không đập, môi mỏng không huyết sắc.

Giang Trừng đã chết, sẽ không bao sống lại.

Đầu Ngụy Vô Tiện có chút phát ngốc, nắm chặt thư trong tay, Liên Hoa Ổ hiu quạnh gió thổi rung động.

Hắn nhìn quanh bốn phía, đã từng là ngàn dặm hoa sen, hiện giờ lại suy tàn như thế, chỉ còn lại mảnh cảnh khô.

Giang Yếm Ly đi rồi, Ngu phu nhân đi rồi, Giang tông chủ đi rồi, những đệ tử Giang gia ngày ấy cùng hắn chơi đùa cũng đi rồi, ở kia cũng hơn nửa lứa tuổi lớn cũng đi rồi, chỉ còn lại phân nữa.

Hiện giờ Giang Trừng hắn cũng đi rồi.

Thân thể Ngụy Vô Tiện thoáng khẽ run lên, chậm rãi ngồi xổm xuống, dựa ở bên quan tài Giang Trừng, nức nở khóc.

" Giang Trừng....A Trừng...... Sư muội..." Ngụy Vô Tiện nỉ non gọi Giang Trừng, phảng phất như hắn chưa từng nói qua hai chữ ' nuốt lời '. Như lúc hắn cùng Ngụy Vô Tiện vẫn là thiếu niên khinh cuồng, nói làm một Vân Mộng song kiệt.

Hai mắt đẫm lệ, trong mơ hồ Ngụy Vô Tiện nhớ tới phong thư mà Giang Trừng đã đưa cho hắn.

Bức thư thoáng qua là Giang gia sự vụ và phương pháp giải quyết.

Giang Trừng buông bỏ tôn nghiêm, cầu Ngụy Vô Tiện chăm sóc Giang gia cùng Kim gia một chút.

Hắn biết Kim Lăng cùng Giang Thanh thực lực vẫn chưa đủ không đủ để phục chúng, chỉ có thể mượn thực lực Ngụy Vô Tiện cùng Lam gia .

Đây có lẽ là điều cuối cùng ta có thể tin ngươi, Giang Trừng nghĩ vậy.

Ngụy Vô Tiện giữ lá thư kia cẩn thận như là cất giữ một vật bảo vô thượng của thế gian.

Nhẹ nhàng trân trọng mà khẽ hôn ở đầu lá thư.

Xé đi Ngụy Anh, xé đi, Ngụy Vô Tiện, xé đi ngươi. Cuối cùng Giang Trứng lại viết xuống hai chữ Sư huynh.

Nước mắt rơi xuống từng giọt, rơi xuống hai chữ Giang Trừng nơi cuối thư, thứ duy nhất trong phong thư đại biều đây là những lời hắn nói.

Thân nhất lạ nhất chính là ta và ngươi.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store