ZingTruyen.Store

Tien Trung Giang Trung Trung Sinh Nhi Tam Su

1-- kiếp trước * cảnh trong mơ

Sự kiện của Liễm Phương Tôn qua đi, Kim gia bị chịu tổn thất nặng nề.

Kim Lăng tuy tuổi còn nhỏ nhưng đã thừa kế vị trí gia chủ, lại không có thời gian săn đêm.

Tam Độc thánh thủ chỉ ở mãi Giang gia, ít người thấy được hắn. Ngay cả khi đó là sư huynh năm xưa của hắn - Ngụy Vô Tiện cùng Cô Tô Lam thị Lam Vong Cơ chính thức kết thành đạo lữ cũng chưa nhìn thấy hắn đến tham dự.

Thế nhân đều nói chính Tam Độc thánh thủ đang mang trong mình kim đan của Di Lăng lão tổ ,nên chỉ khi hắn còn nắm giữ kim đan thì sẽ không xuất hiện trước mặt mọi người.

"  Nói đến việc này cũng đúng, Tam Độc thánh thủ kia cầm kim đan của người khác , nếu còn mặt mũi đến gặp người khác thật sự khiến người người trong thiên hạ được một trận cười đến sảng khoái a "

Hôm nay tại trà lâu người kể chuyện, lại nói đến Giang Trừng khi xưa lại quên đi tình huynh đệ , xung quanh bá tánh nghị luận sôi nổi, thiên hạ đều biết Lão tổ mổ đan.

" Muốn ta nói, Giang Trừng kia nên đem kim đan trả lại cho Lão tổ. Đã biết chân tướng còn muốn độc chiếm kim đan, chẳng lẽ hắn không biết thân thể hiện giờ của Lão tổ như thế nào ? Không có kim đan liền giống như người thường, làm sao có thể cùng Lam nhị công tử ở bên nhau ? Thật đúng là bổng đánh uyên ương."

" Ta nghe nói Tam Độc thánh thủ bình sinh ghét nhất đoạn tụ, thời điểm khi biết được hai người họ ở bên nhau, hắn đã đuổi Lão Tổ ra khỏi Giang gia, không được trở về."

" Hắn có tư cách gì đuổi Lão tổ ra khỏi Giang gia ? Ta thật sự hoài nghi da mặt Giang tông chủ ngày càng dày."

" Bọn họ !" Kim Lăng thật sự nghe không thông nữa, liền cầm lấy Tuế Hoa định lao xuống thay Giang Trừng lý luận một phen.

"Làm gì ? Ngồi xuống!" Một nam nhân y phục tử sắc buông chung trà trong tay, thần sắc nhàn nhạt, ra tiếng ngăn cản.

Không sai.

Đó là Tam Độc thánh thủ trong lời nói của mọi người bên ngoài, hiện giờ là chủ nhân Liên Hoa Ổ - Giang Trừng.

" Cữu cữu" Kim Lăng khí mày đều muốn lệch, tay cầm kiếm nổi cả gân xanh.

" Ngươi hiện tại là Kim gia gia chủ, xúc động như thế còn ra thể thống gì ! Còn muốn ta nhắc nhở ngươi bao nhiêu lần !" Thần sắc Giang Trừng trở nên nghiêm khắc, lạnh lùng nói.

" Ta" Kim Lăng nhất thời cảm thấy không thể nói tiếp, lại không tìm thấy lý do phản bác nói:" Nhưng bọn họ, nhưng bọn họ sao có thể nói người như vậy."

"Nó vốn là sự thật, ta lại có gì phản bác ?" Giang Trừng lại buông xuống thần sắc nghiêm nghị, một lần nữa trở nên lạnh nhạt.

"Cữu cữu" Kim Lăng còn muốn nói thêm lại bị Giang Trừng đánh gãy.

" Đồ săn đêm tối nay chuẩn bị tốt chưa?"

".....Chuẩn bị kỹ càng." Kim Lăng có chút uể oải cúi thấp đầu.

Đến đêm, hôm nay Giang Trừng khó được mang theo Kim Lăng săn đêm. Không phải vì cho Kim Lăng thả lỏng, Kim gia bước đầu ổn định không giả, thế nhưng vẫn chưa đến thời điểm Kim Lăng được thả lỏng. Chính là bởi vì hợp tác cùng Kim gia với ba tháng liền nhận được tin tức tà ám nơi đây, phái đệ tử đi tra xét, khi trở về không có chuyện gì,  nhưng ba ngày sau chết bất đắc kỳ tử, thực sự khả nghi.

Giang Trừng lúc này mới tiến đến đêm săn.

Vốn không nghĩ sẽ mang Kim Lăng cùng tới. Giang gia có đại sư huynh đương nhiệm Giang Thanh theo cùng, tạm không sợ loạn, Kim Lăng rời không được Kim gia. Lại bị mấy người trưởng lão Kim gia luôn làm khó dễ, náo đến Giang Trừng phải mang theo Kim Lăng săn đêm, cho cháu ngoại trai hắn một Kim gia tiểu tông chủ, dưới trướng có một phần đệ tử tín nhiệm.

Nhật Nguyệt Sơn nghe tới hẳn là trời đất trong lành, khí tiết mang một bộ dáng quang minh.

Trên thực tế nơi này chướng khí tràn ngập, độc thảo mộc thành cụm. Nếu nơi này nảy sinh tà ám hẳn quả thực quá đơn giản.

Nhưng thật kỳ quá, Nhật Nguyệt Sơn tồn tại trăm năm, lần này là lần đầu tiên thu được tin tức tà ám có quan hệ với nơi đây.

Giang Trừng không thể không dồn tập trung mười hai phần tinh lực, dồn lực chú ý nhất cử nhất động xung quanh.

" Lam Trạm! Ngươi xem loại thảo dược này, đây là khi ta nhìn thấy ở thượng thư hẳn là loại độc dược đi, vốn vẫn luôn không tìm được. Không nghĩ đến nơi này cư nhiên có! Thật là phúc địa ."

Âm thanh quen thuộc từ phía đầu sương mù kia truyền đến, Giang Trừng cả người cứng đờ, dưới chân không tự chủ muốn quay đầu chạy trốn, thẳng đến thắt lưng, phảng phất như không nghe thấy âm thanh thập phần quen thuộc đó, che chở Kim Lăng đi trước.

" Cữu cữu..." Kim  Lăng cũng đã nghe thấy âm thanh kia.

"An tĩnh, chú ý cử động xung quanh, ngươi hẳn không nghĩ muốn ta chết đi." Giang Trừng không chút kiêng kị nói, lời nói thẳng thắn trực tiếp đem lời nói của Kim lăng định nói nhét trở lại trong bụng

Đi chưa được mấy bước phía sau lưng Giang Trừng liền truyền đến âm thanh của chủ nhân kia.

"Giang Trừng !" Ngụy Vô Tiện quay đầu nhìn lại người đang tiến đến, có chút kinh ngạc, lại cũng có chút vui sướng, rốt cuộc Tam Độc thánh thủ ẩn cư trong Giang gia cũng xuất hiện, đã nhiều năm Ngụy Vô Tiện cũng chưa thấy qua Giang Trừng.

" Ngụy Anh. Lam công tử ." Mấy năm qua đi, Giang trừng không dùng nhuệ khí cùng mũi nhọn năm đó trong ngữ khí, mà chỉ đơn giản khách khách khí khí nói trước một tiếng cho sự tình hiện tại, một chút làm khó cũng không có.

Chỉ là vẫn không có cách nào nhìn thấy hai người họ keo sơn gắn bó.

Chỉ cần nhìn đến là mắt cùng tâm Giang Trừng có thể nói là đau đớn.

Buổi tối kia khi biết được Ngụy Anh cùng Lam Vong Cơ ở bên nhau. Giang Trừng vô số lần tưởng tượng, luận dây dưa, hắn cùng Ngụy Vô Tiện dây dưa lâu nhất, cùng hắn ở chung lâu nhất. Lam Trạm đợi ngụy vô tiện mười ba năm, chính hắn cũng chờ đợi từng ấy thời gian.
Có lẽ từ lâu lắm rồi, từ lúc Ngụy Vô Tiện bắt đầu tu quỷ đạo, hắn liền ngày đêm ở Liên Hoa Ổ chờ đợi Ngụy Vô Tiện trở về. Ngày hôm đó bị mọi người đuổi đánh đuổi giết. Hắn làm Giang gia gia chủ lại lén lút cất giấu đi Trần Tình của Ngụy Vô Tiện, chờ một ngày kia Ngụy Vô Tiện trở về lại thổi lên khúc Vân Mộng ca dao kia.

Sau khi Ngụy Vô Tiện đã trở lại nhưng vĩnh viễn vĩnh viễn đều sẽ không quay trở về Liên Hoa Ổ.

Liên Hoa Ổ dựa theo trước kia mà trùng kiến. Có lẽ rất nhiều nơi Giang Trừng không nhớ rõ ràng lắm. Nhưng nơi hắn cùng Ngụy Vô Tiện cùng nhau ngốc ở gian nhà kia, hắn cư nhiên lại nhớ rất rõ ràng liền theo đó mà bài trí.

Đêm đó, Giang Trừng ngồi ở gian phòng khi còn là thiếu niên bọn họ cùng đọc sách. Nhìn hồ nước cả một đêm. Đại đệ tử Giang Thanh ngày hôm sau tìm tới nhịn không được hỏi :"Tông chủ đang nhìn gì vậy ?" 

Giang Trường trầm mặc trong chốc lát lại nói:" Ta đang ngắm hoa sen. Năm nay hoa sen nở cùng với hoa sen trước khi Liên Hoa ổ bị thiêu giống nhau như đúc." 

Giang Thanh muốn nói lại thôi cuối cùng lại nuốt xuống nói:" Tông chủ, Di Lăng lão tổ cùng Lam thị công tử kết làm đạo lữ gửi thiệp đến, ngài tiếp sao ?" 

Giang Trừng hoảng hốt một chút, môi mỏng khẽ mở nhưng cũng chưa nói gì, cuối cùng chỉ là lắc đầu:" Năm nay ngươi đem đài sen cùng nộm ngó sen Liên Hoa ổ mang đến nhiều một chút thay ta đi  tham dự."

" Nếu như là lão tổ hỏi tới người làm sao bây giờ ?"

  Giang Trừng nghĩ,  một đêm gió lạnh đầu óc có chút mất đi liền nói:"Kim gia có chuyện gấp ta đi không được." 

"Vâng tông chủ."

 Giang Trừng đứng dậy rời đi hồ sen . Chấp tay hành lễ, Giang Thanh lúc này mới ngẩng đầu đi đến cửa sổ bên cạnh chậm rãi khép lại.

 Ngoài cửa sổ rõ ràng là một đường cành khô.

 Mùa Hoa Sen Nở đã qua

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store