ZingTruyen.Store

Tien Do Vo Luong Edit

Huyền Sưởng đế Lăng Phượng nghe nói đệ nhất mỹ nhân đã vào ở trong Lân Chỉ cung, trong lòng kích động nói không nên lời, hắn cũng biết phải phong một người nam nhân làm phi là chuyện hơi quá đà.

Kỳ thật, mới đầu hắn cũng không muốn lập nam phi, nhưng chuyện tới sớm không bằng tới đúng lúc, khi hắn tính toán "Thu thập" "Thiên hạ đệ nhất", nội vụ tổng quan nói cho hắn biết, tây viện ── cũng chính là nơi hắn "Cất chứa phẩm", đã không còn chỗ trống, chỉ có tẩm cung của tần phi ở đông viện là còn chỗ. Bất đắc dĩ trong bất đắc dĩ, hắn chỉ có thể lập phi mới có thể có được "Thiên hạ đệ nhất".

Mấy vị hoàng đế lập nam phi trước kia, là muốn đem phong hào của nữ nhân áp đặt trên thân nam nhân, còn muốn bọn họ tuân thủ cung quy, bầu bạn thị tẩm, như vậy là đem tôn nghiêm nam nhân cùng thể diện của bọn họ đặt ở chỗ nào!?

Mà đời đế vương trước cùng nam phi lúc tốt xấu gì cũng có cảm tình làm nền tảng, nhưng hắn cùng mỹ nhân này rõ ràng từ đầu tới cuối chỉ là "Người xa lạ ", bắt mỹ nhân phải chấp nhận ủy khuất như thế, nghĩ đến thôi cũng thấy không phải chuyện dễ dàng gì, nhưng ai ngờ được mỹ nhân nể mặt hắn là hoàng đế, không sảo không nháo, không một câu oán hận liền vào cung, hắn như thế nào lại không mừng!?

Mỹ nhân nể mặt mũi hắn như thế, hắn cũng cấp mỹ nhân ban ân, hắn phải cho mỹ nhân của hắn biết, hắn là một "Hảo hoàng đế".

Đêm nay, hắn trên danh nghĩa chiêu mỹ nhân thị tẩm, kỳ thật cũng bất quá chính là muốn tìm người tâm sự, ngắm dung nhan đẹp nhất, nam sủng hắn cũng có, bất quá khi làm thì thật sự là phiền toái, thị tẩm vẫn nên tìm nữ nhân thì tốt hơn, thuận tiện không nói, còn có thể nối dõi tông đường.

Cho nên để che giấu tai mắt người khác, buổi tối sau khi xong chính sự, Lăng Phượng liền cho lui tất cả nô tài, rạo rực một mình chạy tới Lân Chỉ cung, nhìn "Cất chứa phẩm" vĩ đại của hắn.

Đứng ở cửa gian phòng, Lăng Phượng thận trọng chỉnh chu phục sức, ho khan một tiếng, bày ra một bộ dáng anh minh thần võ, trang trọng bức người, rồi mới chậm rãi đẩy cửa phòng ngủ...

"Lốc cốc, lách cách!"

Một màn làm người ta cứng lưỡi xuất hiện!

Thần phi của hắn, cất chứa phẩm của hắn... Đang làm cái gì?

Phi tử không phải tĩnh tọa ở bên giường chờ đợi thánh quân sủng hạnh sao? Không phải nên mang bộ dáng xấu hổ cúi đầu xuống, làm một bộ thẹn thùng sao? Nhưng, Nhưng kia là tình huống gì?

Không ở trên giường còn chưa tính, hắn cư nhiên ngồi ở một chỗ nào đó đối với một quyển sổ sách lại viết lại tính, ngón tay linh hoạt gõ bàn tính, thậm chí ngay cả quân vương giá lâm cũng không phát hiện.

Phải nhẫn nại, hắn không nhìn thấy mình cũng là chuyện bình thường, Lăng Phượng từ tận đáy lòng khuyên giải chính mình.

Hắn đã nói đó thôi, người nam nhân nào có thể bình tĩnh chấp nhận như thế? Nguyên lai là chờ đến đêm nay mới hướng hắn để ra oai a!

"Cái kia... Ái phi?" Lăng Phượng tự lý giải xong liền đi tới nhẹ giọng hỏi.

"..."

"Thần phi?" Lại nữa, hắn cũng không tin có chuyện quái dị như vậy!

"..."

"Mỹ nhân?"

"..."

"Bùi công tử?"

"..."

"Dật Viễn?"

"..."

"Tích Chiêu?"

"..."

"Ngươi đến tột cùng muốn ta gọi ngươi cái gì mới bằng lòng để ý ta!?"

Lặp lại thử vài lần, kiên nhẫn của đương kim hoàng đế đã muốn tan thành mây khói, cuối cùng nhịn không được hét lớn một tiếng, hai tay nặng nề vỗ vào trên bàn, ngay cả đinh tán cùng châu báu ở trên bàn đều rung lên.

Tự nhiên thấy hai bàn tay cùng đống châu báu rung lên như gặp phải địa chấn, Bùi Dật Viễn lúc này mới ý thức có người tới, chậm rãi ngẩng đầu, nhìn thấy một nam nhân một thân long bào đứng ở trước mắt.

"A..." Hắn nhẹ nhàng kêu lên một tiếng, mới đứng lên, rồi mới quỳ xuống hành lễ, "Thảo dân tham kiến Hoàng Thượng."

Bùi Dật Viễn dập đầu như thế làm cho Lăng Phượng không lường trước được, hắn không phải sẽ ra oai phủ đầu với mình sao? Sao vừa gặp lại có quy củ như vậy?

"Bình thân." Vẫn nên xem kỹ hẵn nói đi.

"Tạ ơn bệ hạ."

Bùi Dật Viễn đứng lên, không né không tránh, bình tĩnh tự nhiên đứng trước mặt hoàng đế, xem hoàng đế đánh giá mình, hắn cũng không kiêng dè nhìn chăm chú hoàng đế.

Trong ấn tượng của Bùi Dật Viễn ── hoàng đế trước mắt chừng hai mươi tuổi, xấp xỉ với mình, so với mình hơn một tia khí phách cùng ngạo nghễ, sinh ra trong gia đình đế vương, từ nhỏ đã ở trong hoàng cung rộng lớn, càng tăng thêm cho hắn một phần linh lợi cùng khôn khéo, hơn nữa bằng khuôn mặt này của hắn, nhất định có rất nhiều nữ nhân mê luyến.

Trong ấn tượng của Lăng Phượng ── xinh đẹp, chính xác, xinh đẹp! Khuynh quốc khuynh thành, phong hoa tuyệt đại, ngũ quan phối hợp vừa đúng, "Bế nguyệt tu hoa, trầm ngư lạc nhạn" cũng không hơn như vậy, còn có một cỗ mị lực làm cho người ta lưu luyến không quên, không hổ là "Đệ nhất mỹ nhân".

Lăng Phượng thật vừa lòng "cất chứa phẩm" này, gật gật đầu ngồi xuống trên giường, thấy Bùi Dật Viễn đến bên cạnh mình nhưng không ngồi xuống, liền tò mò hỏi: "Sao lại không ngồi?"

"Bệ hạ là quân, thảo dân là dân, không được cùng ngồi cùng ăn." Bùi Dật Viễn từ trước đến nay rất có tri thức, hiểu lễ nghĩa, mỗi tiếng nói cử động đều quy củ.

"Ha ha, Bùi công tử hiện giờ đã là ái phi của trẫm, đừng nói là quên mất đi?" Lăng Phượng cười ha hả.

Bùi Dật Viễn không có lên tiếng, chỉ nhíu mi đứng thẳng, Lăng Phượng nghĩ đến hắn không thích hai tiếng "Ái phi", liền cẩn thận ghi nhớ, sau này không nên xưng hô như thế, không biết nguyên nhân thật sự làm hắn nhíu mi chân chính là ── hắn đúng thật là quên!

"Ái... Thần phi, ngươi muốn trẫm sau này xưng hô với ngươi như thế nào?" Vừa nói, Lăng Phượng một tay kéo Bùi Dật Viễn đến bên cạnh mình ngồi xuống, rồi mới cẩn thận hỏi.

"Dật Viễn hoặc là Tích Chiêu, người nhà của ta đều gọi ta như thế." Bùi Dật Viễn thành thật trả lời.

"Như vậy, Dật Viễn, ngươi hận trẫm không?" Lăng Phượng thật cẩn thận hỏi.

Bùi Dật Viễn nhìn hắn, rồi mới lắc đầu.

Cảm thấy động tác của hắn là xuất phát từ nội tâm, lại nhìn vào ánh mắt, chính xác không có vẻ bất mãn, Lăng Phượng này mới chính thức nhẹ nhàng thở ra.

"Dật Viễn a, trẫm biết trẫm có ' ham mê ' kỳ quái, cũng có không ít người khuyên răn trẫm sửa lại, nhưng trẫm vẫn..."

"' Ham mê ' mỗi người đều có." Đây là hắn từ trong tâm mà nói, ham mê cổ quái của hắn cũng bị cha mẹ nói vài lần, nhưng hắn vẫn cứ làm theo ý mình, cũng không phải không tốt, "Huống chi chỉ cần bệ hạ hiểu được ' kiềm chế ', ta cảm thấy được thật sự không cần phải cố ý bỏ."

Bị hắn nói như thế, Lăng Phượng thật sự ngạc nhiên, chưa bao giờ có phi tử hoặc là cất chứa phẩm nào nói với hắn như vậy.

Đám phi tử cùng cất chứa phẩm của hắn, hắn cũng không phải không biết, tranh quyền đoạt lợi ở hậu cung căn bản là chuyện như cơm bữa, nhưng người trước mắt này lại không giống, hắn không thể đánh đồng chung với mấy thứ kia.

Lăng Phượng vui mừng vỗ vỗ bờ vai của hắn, "Dật Viễn a, ngươi là cất chứa phẩm trẫm vừa lòng nhất."

"Cám ơn Hoàng Thượng khích lệ." Bùi Dật Viễn ngữ khí vẫn bình thản như nước, không kiêu ngạo không siểm nịnh.

Hắn bình thản khiến cho Lăng Phượng thật hứng thú, cứ cười tủm tỉm nhìn hắn, hỏi ra một vấn đề làm cho mình ân hận cả đời: "Dật Viễn, ngươi muốn cái gì? Cho dù là có khó cỡ nào trẫm cũng..."

"Tiền!" Không đợi hắn nói xong, Bùi Dật Viễn liền trả lời ngay.

Nghe xong đáp án này, Lăng Phượng sửng sốt, "... Cái gì?"

"Ta không có nói sai ── tiền! Hoàng Thượng." Bùi Dật Viễn hảo tâm lặp lại.

"... Tại sao phải.." ý cười trên mặt Lăng Phượng cứng đơ.

Tiền là vật ngoài thân ── tất cả mọi người đều nói vậy, mà thoát tục tuyệt trần mỹ nhân trước mắt này lại nói ── hắn muốn... Tiền?

"Bởi vì ta thích nhất là tiền!"

"..."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store