Chương 4
Những người còn lại, ngoại trừ Nguyệt Duy, sau khi chứng kiến một màn máu me của Tuệ Vũ không khỏi lạnh sống lưngTính cách hắn đối lập hoàn toàn với vẻ ngoài ấm áp ưa nhìn vốn có: Chết chóc, điên rồ, không hề đặt nặng bất cứ sinh mạng nàoHọ chợt hiểu ra, hắn giải thích với họ về thế giới này chỉ vì sợ họ ngáng chân hắn. Hắn căn bản còn không muốn cứu bọn họ ra khỏi nơi nàyTiếng hét đã dừng hẳn, không ai dám thốt ra một tiếng nào vì sợ giây tiếp theo bản thân sẽ là người xủi xẻo nằm dưới họng súng của hắnRồi họ nhìn thấy một người đàn ông khác xuất hiệnTuệ Vũ không nói không rằng, dứt khoát quăng cái xác thẳng về phía hắn taMáu tươi văng tung tóe trên quỹ đạo bay của cái xác, thịt và xương vụn theo đó rơi ra, dính bết vào bức tường trắng xóaHọ thấy kẻ mới xuất hiện lại biến mất, né tránh cái xác nhưng không hề lao về phía Tuệ Vũ, như thể đang dè chừng hắn. Chỉ có ánh nhìn hằn học, căm ghét, như thể kẻ đó muốn dùng chính đôi mắt của mình để ăn sống Tuệ Vũ Họ nhận ra, đó là chủ thế giới mà hắn đã từng nhắc đến trước đóRồi bức tường trắng hai bên hắn biến dạng, như thể nó chỉ là một chiếc túi bằng vải, đang chứa một con rắn cố gắng thoát raCon rắn nhanh chóng trườn về phía họ - những người không có một chút sức chiến đấu nàoĐình Phong kéo Khánh An đứng dậy, chạy ngược với hướng đi của con rắnHồ Khang vì không biết chạy đi đâu nên theo bản năng, hắn chạy về phía Tuệ Vũ, coi Tuệ Vũ như một chỗ dựa vững chắcCòn Nguyệt Duy vì dư chấn sau khi bị Tuệ Vũ ép dùng súng, anh chỉ kịp vịn tường đứng dậy, bước vài bước lảo đảo theo sau những người khácQuãng đường từ chỗ bọn họ ngồi đến chỗ hắn không xa lắm, nhưng vì sợ hãi, họ đã mấy lần suýt ngãHồ Khang thậm chí vì mất đà mà ngã chúi xuống, cũng không buồn giữ lại phẩm giá mà bò bằng cả hai tay và hai chân, suýt nữa đâm sầm vào Tuệ Vũ Cho đến khi tất cả tập trung đằng sau lưng hắn, họ mới phát hiện Nguyệt Duy đã bị những bàn tay trắng bệch lao ra khỏi tường giữ lạiMặc cho anh cố gắng vùng vẫy, chúng vẫn không buông anh ra mà siết chặt hơn
Sau đó anh bắt gặp ánh mắt của hắn - lạnh lùng, tàn nhẫn và tò mòAnh chợt hiểu ra, hắn chỉ coi anh như một món đồ chơi mà tùy ý điều khiển. Hắn đứng từ xa, chậm rãi và lặng lẽ quan sát anh, như một con thú ăn thịt khổng lồ đang nhìn con nai mà nó mất công chờ đợi rất lâu“Chết tiệt” anh chửi thề, vừa tức tưởi vì tay chân vẫn còn yếu ớt, vừa vì bực mình với thái độ kỳ lạ của hắn. Anh cố gắng dùng tay phải mô phỏng khẩu súng của Tuệ Vũ trong những nỗ lực cuối cùng trước khi kiệt sức hoàn toàn.Nguyệt Duy làm theo lời dạy của hắn, điều chỉnh nhịp thở rồi nhắm thẳng vào một bàn tay khác có ý đồ bóp cổ anh đang lao đếnNgay khi thấy nó tiến lại đủ gần, anh không do dự mà nổ súng, viên đạn bật ra, một đường thẳng đến bất ngờ găm thẳng vào bàn tay kia. Sau đó anh thấy nó giật giật, mềm nhũn rồi rơi xuống đất một cái “bịch”Tay anh run lên vì lực giật của khẩu súng vừa truyền vào, anh cắn môi đến bật máu, cam chịu cơn co giật đang tụ ở đầu ngón tay rồi từ từ lan rộng, làm tê liệt cơ thể anh“Ha…mẹ nó đau vãi…” anh khẽ kêu lên, ý thức đấu tranh với bản năng, và nó đã dành chiến thắng, cứu sống anh một mạng nhưng sau đó mắt anh liền mờ dần vì mệt mỏiTrước khi hoàn toàn ngất đi, anh chỉ kịp nghĩ dù Tuệ Vũ có hơi bạo lực, anh vẫn thầm cảm ơn vì lúc nãy hắn đã dạy anh dùng súng. Nếu không nhờ hắn thì chắc chắn bây giờ anh đã thành một cái bao đựng thịt và xương nát Nhận thấy anh cũng là một đối tượng nguy hiểm dù có vẻ đã bất động, những bàn tay siết anh chặt hơn nhưng chúng thôi tấn công mà lao về phía những người yếu thế nhất trong nhóm bọn họNhững bàn tay như những con thú bị bỏ đói lâu ngày, khi chúng tiến đến, họ còn nghe được những tiếng hét đau khổ, chúng cào, cấu xé tâm trí mỗi người khiến họ lạnh ngườiHồ Khang lại hoảng loạn hét lên, hắn ta gào đến khàn cả cổ họng, chen vào giữa cặp đôi và lưng của Tuệ Vũ, như muốn đẩy tất những người còn lại ra làm bia đỡ đạn cho bản thân Vì chiều cao hạn chế mà hắn thực sự chen được vào giữa bọn họ. Hắn ngồi thụp xuống ôm đầu lẩm bẩm, lạy tất cả những vị thần mà hắn nhớ tênNhưng ngay sau đấy hắn lại thấy Tuệ Vũ tặc lưỡi, hắn ta vừa ngẩng đầu lên thì đã thấy Tuệ Vũ biến mất, bỏ lại họ đang bị vây khốn
–----
Tuệ Vũ thực sự tò mò, hắn muốn xem anh sẽ làm gì tiếp theoVậy nên hắn đứng từ xa quan sátTừng biểu cảm, từng cái run rẩy từ anh hắn đều thu hết vào mắtĐiều này cũng sẽ quyết định sống chết của anhNếu anh không chống cự, hắn chắc chắn sẽ để anh toại nguyện - để yên cho những cánh tay kia ép chết anhNhưng chính hắn cũng không ngờ, anh thực sự bất chấp giới hạn của mình mà mô phỏng lại khẩu súng để sử dụngAnh không linh hoạt như hắn tưởng nhưng vẫn đủ kiên cường để hắn phải cảm thánDù chỉ là một chút thôiAnh đã hoàn thành bài kiểm tra của hắn với số điểm gần như tuyệt đốiVậy nên hắn sẽ vui vẻ để anh sống sótHắn tặc lưỡi một cái, nghĩ về số thuốc mình sẽ phải dùng sắp tới mà bất lựcNhưng không sao, lần dùng thuốc này thật sự đáng giáTuệ Vũ không do dự mà phi về phía tên điên vẫn đang đứng nhìn bọn họ, bàn tay hắn hóa thành lưỡi dao sắc bén như thể cắt được không khí, hướng mũi dao về phía kẻ đóNhưng ngay khi kẻ đó đưa những cánh tay màu trắng ra đỡ dao, hắn lập tức xoay người, sượt qua những cánh tay như xác chếtHắn bám vào một trong số chúng để kéo bản thân lại, nhảy lên từ đằng sau với ý định chọc thẳng vào gáy của kẻ đóNhưng hắn ta lại biến mất, khiến cho Tuệ Vũ theo đà găm thẳng con dao xuống đất. Sàn nhà trắng bệch lục bục những cánh tay sắp lao lên để kéo hắn xuốngTuệ Vũ lại tặc lưỡi lần nữa, hắn chán ngán cái cảnh mèo vờn chuột với một thứ nhàm chán như vậy. Tay hắn hoàn toàn biến mất, như thể bị cụt, nhưng ngay giây sau nó đã mọc lại. Hắn lợi dụng những cánh tay đang vươn ra làm thứ để lấy đà sau đó bật dậy từ dưới đất, đạp vào một trong chúng để né sang bên cạnh, tránh những chiếc móng cùn cào vào cơ thểKẻ đó thấy đối phó với hắn là một lựa chọn không hề khôn ngoan, ánh mắt hắn ta không chỉ còn mỗi căm ghét mà còn là sợ hãi, hối hận nhưng không thể quay đầuRồi ngay khi hắn ta định dùng những người còn lại để uy hiếp Tuệ Vũ, hắn ta bỗng thấy trước mắt tối sầm lại, như thể bầu trời vừa sụp đổ, ánh trắng thuần khiết của hắn ta biến mất, bị Tuệ Vũ hủy hoại không thương tiếcTuệ Vũ vẩy vẩy cánh tay, từ hình dạng một chiếc gậy sắt to, nó trở về trạng thái bình thường - cánh tay phải của hắn“Nếu không thoát ra khỏi những quy tắc vật lý thông thường thì căn bản mày không đủ tuổi với tao” Tuệ Vũ khinh bỉ nói, tay nắm chặt tóc của kẻ điên rồi cầm đầu hắn ta lên đối diện với mìnhGương mặt hắn ta vẫn còn phảng phất hơi thở bàng hoàng, bất ngờ
Nhưng Tuệ Vũ biết, một cú đấy của hắn không hề nhẹ nhàng, kể cả tên này có là chủ thế giới cũng chưa chắc đã chống cự được mà không hấp hốiNhưng dù biết là kẻ này đang hấp hối, Tuệ Vũ vẫn phải chắc chắn rằng hắn ta sẽ không đột nhiên bật dậy, phá hỏng trò vui của hắnSau đó Tuệ Vũ giật mạnh, dồn toàn lực vào tay để đập thẳng đầu hắn ta xuống đất, tiếng “bốp” đau đớn vang vọng trong không gian tĩnh lặngTừ dưới thân thể đã đổ gục xuống của kẻ kia, máu tuơi đỏ thẫm từ từ lan rộng, vấy bẩn không gian trắng muốt mà hắn ta dày công bảo vệTuệ Vũ vỗ vỗ tay đứng dậy như thể chạm vào thứ gì ghê tởm lắm, “Vấy bẩn chính tín ngưỡng của mình” hắn nói, dù kẻ kia không còn nghe được nữa: “Kẻ như mày tốt nhất là nên chết đi…”Nói rồi hắn mặc kệ những người khác vẫn đang chưa hiểu chuyện gì đang xảy, bỏ qua họ, hắn một đường thẳng đi về phía Nguyệt Duy đang bất động ở phía trướcHắn chậm rãi bước, trên đường đi còn tiện chân đá vài cánh tay đang dần tan biến vào hư khôngTuệ Vũ dừng lại ngay cạnh anh, sau đó hắn ngồi xuống, quỳ một chân rồi nhẹ nhàng kiểm tra anh“Có vẻ ngất rồi nhỉ?” hắn lẩm bẩm, “Đừng chết nhé” Hắn áp tay vào ngực Nguyệt Duy, cảm nhận lực đẩy yếu ớt từ cơ thể bên dưới khi anh cố gắng hô hấp trong cơn mê - có vẻ phổi anh đã bị tổn thươngDù vậy, anh vẫn còn sống vậy nên hắn vẫn vui vẻ đưa tay dịch lên, chạm vào mái tóc trắng rồi nhẹ nhàng vuốt ve“Đến lúc tôi nhận được phần thưởng của mình rồi” hắn vừa nói xong, không gian lập tức vỡ tan bên dưới chân Ý thức của chủ thế giới biến mất dần, tiềm thức sẽ hoạt động và đẩy bọn họ ra ngoàiHắn mặc kệ thế giới vỡ tan, cùng rơi xuống hố đen bên dưới với anh. Tuệ Vũ đưa tay đỡ lấy cơ thể vô lực trước mặt, một tay ôm eo Nguyệt Duy, tay còn lại đan vào tay anh, giữ thật chặt.Một ca khúc được tấu lên cho riêng họ - khiêu vũ trên những cái xác thối rữa, nỗi đau, sự sợ hãi và nuối tiếc của từng người đã chết.Một bài ca méo mó và đầy nước mắt là cái kết của thế giới này, là bằng chứng cho trói buộc của hắn dành cho anhHắn cảm thấy rất hài lòng, dù sau đấy cơn đau sẽ ăn mòn hắn, hắn cũng mặc kệ nóLần đầu tiên trong đời, hắn không hề oán trách, không hề lo lắng vì cơn nghiện thuốc ngày một nặng thêmDùng sức mạnh quá mức thì sao chứ? Chỉ cần hắn cảm thấy vui vẻ thì hắn sẽ luôn giữ được ý thức, hắn sẽ luôn thắng
—-----------------------
Nguyệt Duy vừa tỉnh dậy sau cơn ác mộngNhững cánh tay khổng lồ cố gắng tiêu hóa anh của tên điên đầu trọcBác sĩ đẹp trai hiền lành vừa mới giây trước còn cười, giây sau đã ép anh dùng súng bắn vào một cái xác còn ấmTiếng hét của cặp đôi và một gã lùn tịt, nhỏ thó đến cái xác của người phụ nữ trung niênAnh chống hai tay xuống đệm, đẩy bản thân ngồi dựa hẳn vào thành giường Đôi mắt vẫn còn nhức mỏi cố gắng quan sát mọi thứ xung quanhAnh nhận ra mình vẫn còn ở trong bệnh viện tâm thần và đang nằm trên một giường bệnhChỉ có điều quần áo anh mặc vẫn như cũ, không phải quần áo của bệnh nhânTrong lúc chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, cánh cửa trong phòng anh bật mở, vị bác sĩ đáng sợ tên Vũ bước vào
Anh đang chăm chú suy nghĩ nên vô tình bị hắn làm cho giật mình, cảm nhận được ánh mắt soi xét từ hắn khiến anh khó chịu nhưng vẫn không át được sự sợ hãi thuần túy, nằm sâu trong tâm tríVẻ mặt hắn không còn tàn bạo nữa nhưng vẫn giữ lại thái độ lạnh nhạt“Có thắc mắc gì không?” hắn trực tiếp hỏi, thậm chí còn không buồn hỏi thăm sức khỏe của anhThái độ của hắn làm anh phải thốt lên một câu cảm thán: “Anh ác độc thật đấy” nhưng ngoài câu nói này, anh vẫn thật sự e dè hắnSâu bên trong anh vẫn còn nhớ rõ tính cách của hắn - một kẻ tàn nhẫn, nhưng chưa từng làm gì mà không có mục đích rõ ràng bên trong - không đơn thuần là thô lỗNguyệt Duy cố nén mọi cảm xúc chực trào ra khi nhớ lại cách hắn thích thú đứng nhìn mình vật lộn với những cánh tay của tên điên dù có lẽ nó chỉ là một giấc mơAnh chậm rãi nghĩ ngợi, đột nhiên cảm thấy mình vốn không nên đến bệnh viện này. Như thể chỉ cần anh bước vào, cuộc sống của anh từ bây giờ sẽ đảo lộn hoàn toàn bởi những điều hoàn toàn trái với lẽ thườngVì vậy, anh đảo mắt, tìm cách che giấu ‘giấc mơ’ vừa rồi để nhanh chóng rời khỏi bệnh việnNhưng ngay khi vừa nghĩ ra một cái cớ hoàn hảo để thay thế cho ‘giấc mơ’ thì hắn đột nhiên lên tiếng: “Cậu muốn giấu tôi?”Ánh mắt Tuệ Vũ lướt qua khiến anh chột dạ, rõ ràng hắn đang rất khó chịu với phản ứng của anhVì biết mình vừa làm phật ý hắn, anh cố gắng nở một nụ cười gượng gạo, chỉ đành thật lòng đáp lại hắn: “Tôi vừa mơ –”“Không phải là mơ mà là sự thật,” hắn dứt khoát ngắt lời, không còn kiên nhẫn với anh: “những thứ cậu gặp diễn ra trong tâm trí nhưng nó chính là sự thật”Anh thấy hắn nhấn mạnh vào cái sự thật diễn ra trong tâm trí mà không khỏi ngơ người ra, anh nói tiếp: “Vậy những người đó đã chết rồi?”“Chưa chết đâu, nhưng ý thức đã chết rồi thì sau này cũng sẽ giống như người thực vật mà thôi” hắn vừa nói vừa kéo một cái ghế gần đó để ngồi xuốngMột chân hắn vắt lên chân còn lại, khoanh tay rồi tựa vào lưng ghế - rõ ràng là đã quen với những trường hợp như vậy từ lâu nên không còn cảm xúc với cái “chết” của họ“...” anh im lặng, ánh mắt hướng về hắn với vẻ khó tin, pha vào đó chút sợ hãiHắn biết điều có vẻ khó tin nên nói thêm: “Chút nữa đi với tôi, đi gặp một trong số những người cùng mắc kẹt với cậu, cậu sẽ hiểu lời tôi nói là thật hay giả”“...” anh lại tiếp tục trầm ngâm - vẫn chưa nghĩ ra điều gì cần được giải đáp thì hắn nói tiếp: “Bệnh viện này là nơi chứa những kẻ như chủ thế giới vừa rồi. Chúng tôi sẽ đi vào thế giới tâm trí của những bệnh nhân có khả năng nhốt người khác vào thế giới ý thức của bản thân để giải cứu họ”“Cũng như tìm cách tác động, thay đổi thế giới quan của những bệnh nhân như vậy trờ về trạng thái giống người bình thường”“Tôi trong nhóm liên quan đến giải cứu người mắc kẹt và thăm dò tình hình bệnh nhân, một số người khác thì ở nhóm điều trị”Hắn quan sát biểu cảm của anh - ánh mắt hơi mơ hồ, nhìn về một thứ gì đó nơi chân giường bệnh nhưng hắn cảm nhận được anh vẫn luôn lắng nghe hắn, thậm chí tốc độ hiểu chuyện của anh khiến hắn bất ngờ không ít“Nghỉ ngơi đi, tôi sẽ quay lại sau” Tuệ Vũ đứng dậy, muốn cho anh không gian để suy nghĩ thêmHắn cũng không sợ anh chạy mất, trói buộc của hắn sẽ đưa anh về lại nơi này Hy vọng sống một cuộc đời yên bình của anh bị hắn tước mất, nhưng hắn lại cảm thấy vui vẻ vì điều đóNếu đã sinh ra là con mồi thì nên chuẩn bị tinh thần bị săn bất cứ lúc nàoHắn chậm rãi bước ra khỏi phòng, đóng cửa phòng lại rồi đi về phòng làm việc của mìnhTuệ Vũ lẩm nhẩm tính số thuốc hắn phải sử dụng trong thời gian tới mà hơi buồn cườiTừ lúc làm việc ở đây đến bây giờ, chưa có ai khiến hắn chỉ vì thú vị mà sử dụng hết nhiều thuốc như vậy. Bình thường lượng thuốc hắn sử dụng sau khi thoát khỏi thế giới ý thức đã gấp hai lần đồng nghiệp, vậy mà lần này lại còn nhiều hơn nữaNhưng hắn lại cảm thấy rất vui vẻ, anh sẽ làm trợ lý cho hắn - trợ lý không nằm trong quy chế của bệnh viện thì không bị các quy tắc trói buộcHắn có thể lợi dụng nó để ra tay tàn nhẫn hơn, cũng không sợ trưởng khoa trách phạt nữaDù cái giá phải trả là lượng thuốc tăng lên, hắn cũng không ngần ngại mà thay đổi và trói buộc tâm trí của anh lại, coi như vật sở hữu riêng
Sau đó anh bắt gặp ánh mắt của hắn - lạnh lùng, tàn nhẫn và tò mòAnh chợt hiểu ra, hắn chỉ coi anh như một món đồ chơi mà tùy ý điều khiển. Hắn đứng từ xa, chậm rãi và lặng lẽ quan sát anh, như một con thú ăn thịt khổng lồ đang nhìn con nai mà nó mất công chờ đợi rất lâu“Chết tiệt” anh chửi thề, vừa tức tưởi vì tay chân vẫn còn yếu ớt, vừa vì bực mình với thái độ kỳ lạ của hắn. Anh cố gắng dùng tay phải mô phỏng khẩu súng của Tuệ Vũ trong những nỗ lực cuối cùng trước khi kiệt sức hoàn toàn.Nguyệt Duy làm theo lời dạy của hắn, điều chỉnh nhịp thở rồi nhắm thẳng vào một bàn tay khác có ý đồ bóp cổ anh đang lao đếnNgay khi thấy nó tiến lại đủ gần, anh không do dự mà nổ súng, viên đạn bật ra, một đường thẳng đến bất ngờ găm thẳng vào bàn tay kia. Sau đó anh thấy nó giật giật, mềm nhũn rồi rơi xuống đất một cái “bịch”Tay anh run lên vì lực giật của khẩu súng vừa truyền vào, anh cắn môi đến bật máu, cam chịu cơn co giật đang tụ ở đầu ngón tay rồi từ từ lan rộng, làm tê liệt cơ thể anh“Ha…mẹ nó đau vãi…” anh khẽ kêu lên, ý thức đấu tranh với bản năng, và nó đã dành chiến thắng, cứu sống anh một mạng nhưng sau đó mắt anh liền mờ dần vì mệt mỏiTrước khi hoàn toàn ngất đi, anh chỉ kịp nghĩ dù Tuệ Vũ có hơi bạo lực, anh vẫn thầm cảm ơn vì lúc nãy hắn đã dạy anh dùng súng. Nếu không nhờ hắn thì chắc chắn bây giờ anh đã thành một cái bao đựng thịt và xương nát Nhận thấy anh cũng là một đối tượng nguy hiểm dù có vẻ đã bất động, những bàn tay siết anh chặt hơn nhưng chúng thôi tấn công mà lao về phía những người yếu thế nhất trong nhóm bọn họNhững bàn tay như những con thú bị bỏ đói lâu ngày, khi chúng tiến đến, họ còn nghe được những tiếng hét đau khổ, chúng cào, cấu xé tâm trí mỗi người khiến họ lạnh ngườiHồ Khang lại hoảng loạn hét lên, hắn ta gào đến khàn cả cổ họng, chen vào giữa cặp đôi và lưng của Tuệ Vũ, như muốn đẩy tất những người còn lại ra làm bia đỡ đạn cho bản thân Vì chiều cao hạn chế mà hắn thực sự chen được vào giữa bọn họ. Hắn ngồi thụp xuống ôm đầu lẩm bẩm, lạy tất cả những vị thần mà hắn nhớ tênNhưng ngay sau đấy hắn lại thấy Tuệ Vũ tặc lưỡi, hắn ta vừa ngẩng đầu lên thì đã thấy Tuệ Vũ biến mất, bỏ lại họ đang bị vây khốn
–----
Tuệ Vũ thực sự tò mò, hắn muốn xem anh sẽ làm gì tiếp theoVậy nên hắn đứng từ xa quan sátTừng biểu cảm, từng cái run rẩy từ anh hắn đều thu hết vào mắtĐiều này cũng sẽ quyết định sống chết của anhNếu anh không chống cự, hắn chắc chắn sẽ để anh toại nguyện - để yên cho những cánh tay kia ép chết anhNhưng chính hắn cũng không ngờ, anh thực sự bất chấp giới hạn của mình mà mô phỏng lại khẩu súng để sử dụngAnh không linh hoạt như hắn tưởng nhưng vẫn đủ kiên cường để hắn phải cảm thánDù chỉ là một chút thôiAnh đã hoàn thành bài kiểm tra của hắn với số điểm gần như tuyệt đốiVậy nên hắn sẽ vui vẻ để anh sống sótHắn tặc lưỡi một cái, nghĩ về số thuốc mình sẽ phải dùng sắp tới mà bất lựcNhưng không sao, lần dùng thuốc này thật sự đáng giáTuệ Vũ không do dự mà phi về phía tên điên vẫn đang đứng nhìn bọn họ, bàn tay hắn hóa thành lưỡi dao sắc bén như thể cắt được không khí, hướng mũi dao về phía kẻ đóNhưng ngay khi kẻ đó đưa những cánh tay màu trắng ra đỡ dao, hắn lập tức xoay người, sượt qua những cánh tay như xác chếtHắn bám vào một trong số chúng để kéo bản thân lại, nhảy lên từ đằng sau với ý định chọc thẳng vào gáy của kẻ đóNhưng hắn ta lại biến mất, khiến cho Tuệ Vũ theo đà găm thẳng con dao xuống đất. Sàn nhà trắng bệch lục bục những cánh tay sắp lao lên để kéo hắn xuốngTuệ Vũ lại tặc lưỡi lần nữa, hắn chán ngán cái cảnh mèo vờn chuột với một thứ nhàm chán như vậy. Tay hắn hoàn toàn biến mất, như thể bị cụt, nhưng ngay giây sau nó đã mọc lại. Hắn lợi dụng những cánh tay đang vươn ra làm thứ để lấy đà sau đó bật dậy từ dưới đất, đạp vào một trong chúng để né sang bên cạnh, tránh những chiếc móng cùn cào vào cơ thểKẻ đó thấy đối phó với hắn là một lựa chọn không hề khôn ngoan, ánh mắt hắn ta không chỉ còn mỗi căm ghét mà còn là sợ hãi, hối hận nhưng không thể quay đầuRồi ngay khi hắn ta định dùng những người còn lại để uy hiếp Tuệ Vũ, hắn ta bỗng thấy trước mắt tối sầm lại, như thể bầu trời vừa sụp đổ, ánh trắng thuần khiết của hắn ta biến mất, bị Tuệ Vũ hủy hoại không thương tiếcTuệ Vũ vẩy vẩy cánh tay, từ hình dạng một chiếc gậy sắt to, nó trở về trạng thái bình thường - cánh tay phải của hắn“Nếu không thoát ra khỏi những quy tắc vật lý thông thường thì căn bản mày không đủ tuổi với tao” Tuệ Vũ khinh bỉ nói, tay nắm chặt tóc của kẻ điên rồi cầm đầu hắn ta lên đối diện với mìnhGương mặt hắn ta vẫn còn phảng phất hơi thở bàng hoàng, bất ngờ
Nhưng Tuệ Vũ biết, một cú đấy của hắn không hề nhẹ nhàng, kể cả tên này có là chủ thế giới cũng chưa chắc đã chống cự được mà không hấp hốiNhưng dù biết là kẻ này đang hấp hối, Tuệ Vũ vẫn phải chắc chắn rằng hắn ta sẽ không đột nhiên bật dậy, phá hỏng trò vui của hắnSau đó Tuệ Vũ giật mạnh, dồn toàn lực vào tay để đập thẳng đầu hắn ta xuống đất, tiếng “bốp” đau đớn vang vọng trong không gian tĩnh lặngTừ dưới thân thể đã đổ gục xuống của kẻ kia, máu tuơi đỏ thẫm từ từ lan rộng, vấy bẩn không gian trắng muốt mà hắn ta dày công bảo vệTuệ Vũ vỗ vỗ tay đứng dậy như thể chạm vào thứ gì ghê tởm lắm, “Vấy bẩn chính tín ngưỡng của mình” hắn nói, dù kẻ kia không còn nghe được nữa: “Kẻ như mày tốt nhất là nên chết đi…”Nói rồi hắn mặc kệ những người khác vẫn đang chưa hiểu chuyện gì đang xảy, bỏ qua họ, hắn một đường thẳng đi về phía Nguyệt Duy đang bất động ở phía trướcHắn chậm rãi bước, trên đường đi còn tiện chân đá vài cánh tay đang dần tan biến vào hư khôngTuệ Vũ dừng lại ngay cạnh anh, sau đó hắn ngồi xuống, quỳ một chân rồi nhẹ nhàng kiểm tra anh“Có vẻ ngất rồi nhỉ?” hắn lẩm bẩm, “Đừng chết nhé” Hắn áp tay vào ngực Nguyệt Duy, cảm nhận lực đẩy yếu ớt từ cơ thể bên dưới khi anh cố gắng hô hấp trong cơn mê - có vẻ phổi anh đã bị tổn thươngDù vậy, anh vẫn còn sống vậy nên hắn vẫn vui vẻ đưa tay dịch lên, chạm vào mái tóc trắng rồi nhẹ nhàng vuốt ve“Đến lúc tôi nhận được phần thưởng của mình rồi” hắn vừa nói xong, không gian lập tức vỡ tan bên dưới chân Ý thức của chủ thế giới biến mất dần, tiềm thức sẽ hoạt động và đẩy bọn họ ra ngoàiHắn mặc kệ thế giới vỡ tan, cùng rơi xuống hố đen bên dưới với anh. Tuệ Vũ đưa tay đỡ lấy cơ thể vô lực trước mặt, một tay ôm eo Nguyệt Duy, tay còn lại đan vào tay anh, giữ thật chặt.Một ca khúc được tấu lên cho riêng họ - khiêu vũ trên những cái xác thối rữa, nỗi đau, sự sợ hãi và nuối tiếc của từng người đã chết.Một bài ca méo mó và đầy nước mắt là cái kết của thế giới này, là bằng chứng cho trói buộc của hắn dành cho anhHắn cảm thấy rất hài lòng, dù sau đấy cơn đau sẽ ăn mòn hắn, hắn cũng mặc kệ nóLần đầu tiên trong đời, hắn không hề oán trách, không hề lo lắng vì cơn nghiện thuốc ngày một nặng thêmDùng sức mạnh quá mức thì sao chứ? Chỉ cần hắn cảm thấy vui vẻ thì hắn sẽ luôn giữ được ý thức, hắn sẽ luôn thắng
—-----------------------
Nguyệt Duy vừa tỉnh dậy sau cơn ác mộngNhững cánh tay khổng lồ cố gắng tiêu hóa anh của tên điên đầu trọcBác sĩ đẹp trai hiền lành vừa mới giây trước còn cười, giây sau đã ép anh dùng súng bắn vào một cái xác còn ấmTiếng hét của cặp đôi và một gã lùn tịt, nhỏ thó đến cái xác của người phụ nữ trung niênAnh chống hai tay xuống đệm, đẩy bản thân ngồi dựa hẳn vào thành giường Đôi mắt vẫn còn nhức mỏi cố gắng quan sát mọi thứ xung quanhAnh nhận ra mình vẫn còn ở trong bệnh viện tâm thần và đang nằm trên một giường bệnhChỉ có điều quần áo anh mặc vẫn như cũ, không phải quần áo của bệnh nhânTrong lúc chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, cánh cửa trong phòng anh bật mở, vị bác sĩ đáng sợ tên Vũ bước vào
Anh đang chăm chú suy nghĩ nên vô tình bị hắn làm cho giật mình, cảm nhận được ánh mắt soi xét từ hắn khiến anh khó chịu nhưng vẫn không át được sự sợ hãi thuần túy, nằm sâu trong tâm tríVẻ mặt hắn không còn tàn bạo nữa nhưng vẫn giữ lại thái độ lạnh nhạt“Có thắc mắc gì không?” hắn trực tiếp hỏi, thậm chí còn không buồn hỏi thăm sức khỏe của anhThái độ của hắn làm anh phải thốt lên một câu cảm thán: “Anh ác độc thật đấy” nhưng ngoài câu nói này, anh vẫn thật sự e dè hắnSâu bên trong anh vẫn còn nhớ rõ tính cách của hắn - một kẻ tàn nhẫn, nhưng chưa từng làm gì mà không có mục đích rõ ràng bên trong - không đơn thuần là thô lỗNguyệt Duy cố nén mọi cảm xúc chực trào ra khi nhớ lại cách hắn thích thú đứng nhìn mình vật lộn với những cánh tay của tên điên dù có lẽ nó chỉ là một giấc mơAnh chậm rãi nghĩ ngợi, đột nhiên cảm thấy mình vốn không nên đến bệnh viện này. Như thể chỉ cần anh bước vào, cuộc sống của anh từ bây giờ sẽ đảo lộn hoàn toàn bởi những điều hoàn toàn trái với lẽ thườngVì vậy, anh đảo mắt, tìm cách che giấu ‘giấc mơ’ vừa rồi để nhanh chóng rời khỏi bệnh việnNhưng ngay khi vừa nghĩ ra một cái cớ hoàn hảo để thay thế cho ‘giấc mơ’ thì hắn đột nhiên lên tiếng: “Cậu muốn giấu tôi?”Ánh mắt Tuệ Vũ lướt qua khiến anh chột dạ, rõ ràng hắn đang rất khó chịu với phản ứng của anhVì biết mình vừa làm phật ý hắn, anh cố gắng nở một nụ cười gượng gạo, chỉ đành thật lòng đáp lại hắn: “Tôi vừa mơ –”“Không phải là mơ mà là sự thật,” hắn dứt khoát ngắt lời, không còn kiên nhẫn với anh: “những thứ cậu gặp diễn ra trong tâm trí nhưng nó chính là sự thật”Anh thấy hắn nhấn mạnh vào cái sự thật diễn ra trong tâm trí mà không khỏi ngơ người ra, anh nói tiếp: “Vậy những người đó đã chết rồi?”“Chưa chết đâu, nhưng ý thức đã chết rồi thì sau này cũng sẽ giống như người thực vật mà thôi” hắn vừa nói vừa kéo một cái ghế gần đó để ngồi xuốngMột chân hắn vắt lên chân còn lại, khoanh tay rồi tựa vào lưng ghế - rõ ràng là đã quen với những trường hợp như vậy từ lâu nên không còn cảm xúc với cái “chết” của họ“...” anh im lặng, ánh mắt hướng về hắn với vẻ khó tin, pha vào đó chút sợ hãiHắn biết điều có vẻ khó tin nên nói thêm: “Chút nữa đi với tôi, đi gặp một trong số những người cùng mắc kẹt với cậu, cậu sẽ hiểu lời tôi nói là thật hay giả”“...” anh lại tiếp tục trầm ngâm - vẫn chưa nghĩ ra điều gì cần được giải đáp thì hắn nói tiếp: “Bệnh viện này là nơi chứa những kẻ như chủ thế giới vừa rồi. Chúng tôi sẽ đi vào thế giới tâm trí của những bệnh nhân có khả năng nhốt người khác vào thế giới ý thức của bản thân để giải cứu họ”“Cũng như tìm cách tác động, thay đổi thế giới quan của những bệnh nhân như vậy trờ về trạng thái giống người bình thường”“Tôi trong nhóm liên quan đến giải cứu người mắc kẹt và thăm dò tình hình bệnh nhân, một số người khác thì ở nhóm điều trị”Hắn quan sát biểu cảm của anh - ánh mắt hơi mơ hồ, nhìn về một thứ gì đó nơi chân giường bệnh nhưng hắn cảm nhận được anh vẫn luôn lắng nghe hắn, thậm chí tốc độ hiểu chuyện của anh khiến hắn bất ngờ không ít“Nghỉ ngơi đi, tôi sẽ quay lại sau” Tuệ Vũ đứng dậy, muốn cho anh không gian để suy nghĩ thêmHắn cũng không sợ anh chạy mất, trói buộc của hắn sẽ đưa anh về lại nơi này Hy vọng sống một cuộc đời yên bình của anh bị hắn tước mất, nhưng hắn lại cảm thấy vui vẻ vì điều đóNếu đã sinh ra là con mồi thì nên chuẩn bị tinh thần bị săn bất cứ lúc nàoHắn chậm rãi bước ra khỏi phòng, đóng cửa phòng lại rồi đi về phòng làm việc của mìnhTuệ Vũ lẩm nhẩm tính số thuốc hắn phải sử dụng trong thời gian tới mà hơi buồn cườiTừ lúc làm việc ở đây đến bây giờ, chưa có ai khiến hắn chỉ vì thú vị mà sử dụng hết nhiều thuốc như vậy. Bình thường lượng thuốc hắn sử dụng sau khi thoát khỏi thế giới ý thức đã gấp hai lần đồng nghiệp, vậy mà lần này lại còn nhiều hơn nữaNhưng hắn lại cảm thấy rất vui vẻ, anh sẽ làm trợ lý cho hắn - trợ lý không nằm trong quy chế của bệnh viện thì không bị các quy tắc trói buộcHắn có thể lợi dụng nó để ra tay tàn nhẫn hơn, cũng không sợ trưởng khoa trách phạt nữaDù cái giá phải trả là lượng thuốc tăng lên, hắn cũng không ngần ngại mà thay đổi và trói buộc tâm trí của anh lại, coi như vật sở hữu riêng
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store