ZingTruyen.Store

TIỆM BÁNH SWEET HEART

CHAP 4

HoiTrn637

Đẩy cửa đi vào, không khí ấm áp bên trong xua đi cái lạnh bám trên vai áo cậu, phảng phất trong không khí là mùi hương ngọt ngào nhàn nhạt, là dâu tây thì phải, Perth nghĩ thầm.

Tiếng chuông gió vang lên, người trong bếp vẫn không ngừng tay trang trí chiếc bánh kem còn đang dang dở.

" P'Plan, em đến rồi đây" Vừa đeo tạp dề, Perth quen thuộc mà chào hỏi với thợ làm bánh chính.

" Đến rồi đấy à? Lại đây, nếm thử  bánh anh mới nướng xem đi"

Đây là Plan, thợ làm bánh duy nhất của cửa tiệm, nhìn bề ngoài "non" vậy thôi, chứ anh hơn Perth hẳn 3 tuổi, hơn Chimon 2 tuổi, xứng danh anh cả của cửa tiệm này.

Tay nghề thì khỏi phải bàn, chỉ có một từ thôi, đỉnh!!!

Cốt bánh mềm mại, phần kem bánh hoàn hảo, mịn tựa bông, ngọt mà không hề ngấy, cộng thêm vị chua chua ngọt từ dâu tây, quả thực là tuyệt phối.

Perth không nói gì, chỉ giơ một ngón tay cái về phía anh.

" Nếu so với tay nghề của chủ tiệm thì sao nào?" Plan nhìn về phía Perth, nở một nụ cười đầy ẩn ý.

" Khụ...khụ..." Perth vỗ ngực, cố nuốt xuống miếng bánh, Plan- người vừa có phát ngôn kinh người ấy, tốt bụng đẩy ly nước đến trước mặt cậu.

" Tự nhiên anh sao lại nhắc đến chuyện đó, báo hại em sặc suýt tắc thở"

Plan phá lên mà cười, kì thật, làm ở cửa tiệm này đã vài tháng, làm sao anh lại không biết tay nghề chủ tiệm đặc sắc cỡ nào chứ.

Điều anh bất ngờ đó là có người, có thể mặt không đổi sắc mà ăn hết chiếc bánh do chính tay chủ tiệm làm ra.

Phải biết hương vị kia chỉ cần ngửi mùi đã khiến người ta chùn bước, khỏi phải nói công lực thâm hậu bậc nào, thần kỳ hơn nữa là thằng nhóc này ăn hết mà còn sống khỏe như vâm, còn đủ tỉnh táo mà đưa ra đề nghị gia giảm thành phần mới càng kinh hồn.

Perth cực kì bất đắc dĩ mà nhìn Plan, không cần phải nói, nhìn cái điệu cười kia là biết anh ấy nghĩ gì rồi.

Một tuần vừa rồi, phải nói là cậu vừa hạnh phúc lại vừa khổ đau.

Hạnh phúc vì chủ tiệm là một học bá danh xứng với thật, Nanon không hố cậu tẹo nào, Tiếng Anh chuyên ngành qua lời giảng của anh ấy, bỗng dưng dễ như bỡn, làm một người ghét cay ghét đắng môn này như cậu bỗng thấy nó đáng yêu đến lạ kì.

Nhưng khổ đau cũng không ít, mỗi buổi tối, nhấn mạnh lại lần nữa là mỗi buổi tối, ngài Wachiravit lại đưa một chiếc bánh bé xinh đến trước mặt cậu nhờ thẩm định, khuôn mặt đầy vẻ háo hức, mong đợi.

Lần đầu ăn, Tanapon thề là cậu phải dùng tất cả định lực của bản thân để không phun cái gọi là bánh cupcake đó, mùi vị quả thật không dám khen tặng.

Nhớ lại hương vị miếng bánh tối nào cũng phải thẩm định, Perth thiếu điều muốn chảy hai dòng lệ cay đắng.

Đã vậy, cậu còn phải chậm rãi thưởng thức hương vị kinh dị đó giúp chủ tiệm cải thiện tay nghề, đã nhận lời, dù khổ mấy cậu cũng phải chịu mà thôi, đây gọi là gì ấy nhở?

Ba phần bất lực, bảy phần như ba...

Không biết vị giác của cậu có thể sống sót qua kiếp nạn này không nữa, mà càng ăn cậu lại cảm thấy bánh chủ tiệm làm ra không tệ mới chết chứ. Có lúc Perth nghi ngờ không biết bản thân có phải vì ăn nhiều riết mà tê liệt cả vị giác hay không 

" Không phải ai cũng có thể làm ra bánh vị độc đáo kiểu như anh ấy đâu" Perth lẩm bẩm

" Anh thì lại thấy vị giác của chú em mới độc đáo đấy, em trai ạ..."

Plan nói, giọng đầy nghi ngờ nhìn chăm chú thằng nhóc đẹp trai này, chẳng lẽ bánh chủ tiệm làm có công hiệu tẩy não hay sao ta?

Lúc hai người đang trò chuyện, Chimon cũng vừa đi đến cửa phòng bếp, đập vào mắt anh là hình ảnh một người đang ăn, một người nhìn không chớp mắt, hài hòa đến lạ.

Đè nén sự khó chịu không thể hiểu nổi trong lòng, anh bước đến quầy làm bánh, hết sức tâm cơ chen vào vị trí giữa hai người.

" Anh vừa làm loại bánh mới sao, P'Plan, nhìn đẹp thật, hẳn là những khách hàng nữ sẽ thích lắm đây"

" Chủ tiệm đến thật đúng lúc, em cũng thử đi, bánh mẫu còn phân nửa đấy" Plan không hề biết suy nghĩ của Chimon, nhiệt tình mà mời mọc, " Chờ tí, để anh ra phía trước lấy nĩa".

" Thôi, để em đi được rồi" Chimon kéo Plan lại

" Nào, há miệng ra" Perth bất ngờ đưa miếng bánh còn lại đến trước mặt Chimon.

Qua hồi lâu, vẫn không thấy động tĩnh gì, lúc cậu định buông miếng bánh xuống, đột nhiên, Chimon tiến sát, đớp trọn phát một dưới sự ngạc nhiên của P'Plan.

Còn Perth, nói thật là cậu không cảm thấy có gì sai cả, xài chung nĩa thôi mà, càng đỡ tốn công hơn chứ sao...Vì thế, cậu không để tâm lắm đến sự ngạc nhiên của Plan, hương vị bánh như thế nào mới là điều cậu muốn biết

" Anh thấy thế nào?" Perth chăm chú nhìn Chimon, má anh ấy phồng lên y hệt một chú sóc nhỏ, nghĩ đến đây cậu chợt bật cười.

Chimon dường như biết Perth đang nghĩ gì, anh chợt nghiêng người, tránh né tầm mắt của cậu.

" Ngọt mà không ngấy, dâu tây cũng rất tươi, P'Plan, tay nghề anh đỉnh thật đấy, hơn hẳn em"

Perth cười cười, không nói gì mà nhìn anh, ánh mắt kia tựa như có thể nhìn thấu cả thế gian.

Con người này quả là kì ba, rõ ràng tay nghề pha đồ uống đỉnh không cần bàn cãi, sao lại có thể làm bánh ngọt tệ đến thế, tệ đến độc nhất vô nhị.

" Haha...tay nghề của anh làm sao so sánh được với chủ tiệm, phải không nhóc" Plan cười giả lả, vỗ vỗ vai Perth tìm kiếm đồng minh.

Song, hành động ấy rơi vào mắt Chimon bỗng cay mắt đến lạ kì, hương vị bánh trong miệng đột nhiên chẳng còn ngon lành như trước nữa.

Tối hôm đó, như thường lệ, cửa hàng đã đóng cửa từ sớm, chỉ còn hai người Perth và Chimon ở lại trong tiệm, một người dạy, người còn lại chăm chú lắng nghe.

Ngoài tiếng nhạc phát ra từ máy phát nhạc cổ, chỉ còn lại âm thanh tiếng bút ma sát trên giấy sột soạt.

Chimon chống cằm, lơ đãng nhìn chàng trai ngồi đối diện, người này có ma lực gì mà luôn khiến đôi mắt anh không khống chế được mà tìm kiếm, trái tim không tự chủ mà đập rộn ràng.

" N..này, Perth?"  Ngón tay Chimon gõ nhẹ lên bàn hòng thu hút sự chú ý

Perth ngẩng đầu, trong mắt đầy sự mê mang nhìn anh hỏi " Sao ạ? Em làm sai câu nào sao?"

Lời định nói chợt kẹt lại trong cổ họng, Chimon giật nhẹ khóe môi, hiển nhiên đối phương trong đầu chỉ toàn là mớ ngữ pháp với từ vựng chuyên ngành, chỉ có mình anh là đơn phương rối rắm.

" Không, chỉ là...chỉ là muốn nói chuyện với cậu một chút, học mãi không tốt cho mắt đâu" Chimon bịa đại một lí do, nghe hết sức vô tri nhưng đây cũng là kết quả mà số tế bào nào còn sót lại trong não anh có thể bịa ra được.

May thay, Perth lại chẳng hề nghi ngờ mà tin lời Chimon nói.

Hai người câu được, câu không nói chuyện trên trời dưới đất, đột nhiên Chimon nói ra một câu kinh hồn

" Cậu đã từng quen ai trước đây chưa?" 

______&&&_____

20/3 là ngày quốc tế hạnh phúc cũng là ngày mà Perth Tanapon chào đời, tui hay nói đùa với bạn tui rằng nhóc này cũng biết lựa ngày ra đời lắm luôn, cứ như sinh ra đã xác định là ngập tràn hạnh phúc😌

Sinh nhật nhóc, là một người dõi theo nhóc đã hơn 4 năm, gần 5 năm, tui chỉ mong nhóc vui vẻ, khỏe mạnh và tận huởng cuộc sống mà nhóc muốn.

Ship cp, viết cả fic về Perthchimon, nhưng tui vẫn mong hai nhóc cứ vui vẻ, thoải mái là đủ, còn real tui chưa mơ mộng đến luôn😭😭

Sẵn đây, tui muốn hỏi ý kiến mí bạn một xíu nà

Fic này mí bạn thích theo kiểu vui tươi, thả thính nhau các kiểu hay là nguợc tơi bời rồi mới happy ending đây😚😚 hai nhân cách trong người tui không má nào chịu má nào luôn, mong góp ý giúp tui xíu nhé🥺🥺

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store