Thuyen Truong Cua Em Phan 1
 Sau khi đi nhờ tàu của bên Galley La trở về Water 7, cả băng được mọi người trên đảo nồng nhiệt chào đón vì chuyện họ bị vu oan ám sát thị trưởng đã được xác nhận là hiểu lầm, giờ đây họ còn là anh hùng vì đã cứu ngài thị trưởng yêu quý của bao người dân trên đảo nữa. Nhưng vừa đặt chân xuống đất đảo là cả bọn đã sức cùng lực kiệt, đừng nói là tiếp khách, mắt còn mở không lên nữa là.Cũng may ngài thị trưởng Iceberg đã chu đáo chuẩn bị sẵn chỗ nghỉ trước. Chờ Chopper băng bó cho chính cậu và mọi người trong băng xong, 9 người đều gục luôn tại chỗ. Ai cũng ngủ như điên, chả cần biết thế giới ngoài kia đang xảy ra chuyện gì, mình ngủ là ngủ. Ngủ mê man ngủ trường kỳ, một giấc ngủ kéo dài suốt hai ngày, tới sáng sớm ngày thứ ba thì cả bọn mới bắt đầu lục đục tỉnh dậy.Usopp là người tỉnh đầu tiên nên đã trốn đi trước. Sanji là người kế tiếp, vừa tỉnh lại liền bận rộn vào bếp nấu ăn cho mọi người, Zoro tỉnh lại cùng lúc với Sanji nên đã đi ra bờ biển ngồi tế thanh kiếm đã khuất. Chopper và Robin cũng lần lượt tỉnh lại, Robin ra ngoài mua sắm chút đồ ăn vặt, Chopper vừa nhận mệnh theo sát bảo vệ Robin vừa đi kiểm tra vết thương cho gia đình Franky. Nami là người kế tiếp, sau khi tỉnh lại thì vội vàng ăn uống rồi tắm rửa, xong việc lại bắt đầu lên kế hoạch cho chuyến hành trình tiếp theo. Salem tỉnh lại ngay sau Nami, nó cũng phải ăn một mẻ thịt hải thú thật lớn thì mới hồi đủ sức lực, vì thấy trong nhà cũng không có gì làm nên mới đi theo Chopper và Robin dạo phố. Hope là người tỉnh lại cuối cùng, nhờ vào năng lực trái Nou Nou nên sau một giấc ngủ kéo dài hai ngày thì phần lớn vết thương đều đã lành lại, cái chân bị gãy cũng đã có thể đi lại ở phạm vi nhỏ. Chờ thêm hai ngày, bảo đảm em đã lại có thể bay nhảy thỏa thích.Dĩ nhiên sau khi tỉnh lại, Hope cũng ăn như điên. Sau khi ăn hết một dĩa thịt hải thú và hai bát súp hầm thơm ngon do Sanji đích thân nấu nướng, Hope bắt đầu mò tới đống đồ ngọt mà Sanji vừa làm vừa nhận được từ người dân trên đảo. Khỏi phải nói, sức hấp dẫn của đồ ngọt với Hope vẫn luôn là số một, chỉ cần là đồ ngọt thì dù có chết vì no Hope cũng phải bán mạng mà ăn. Ăn không ngừng nghỉ, ăn suốt hai tiếng liền, Hope cuối cùng cũng buông tay vì đồ ngọt trên bàn đã hết sạch."Ăn thêm đi này". Sanji lại mang thêm một bát chè lớn ra cho em. "Anh vẫn còn đang nướng bánh cupcake, có vị dâu và đào em thích đấy, còn sức ăn không?""Dĩ nhiên còn rồi ạ". Hope cười nói. "Có ăn bao nhiêu đồ ngọt anh Sanji làm thì em cũng không thấy thỏa mãn được đâu."Sanji buồn cười gõ nhẹ trán em. "Đúng là tham ăn thật mà."Hope nhe răng cười hai tiếng rồi lại bắt đầu nhâm nhi bát chè. Là chè trôi nước mà em đã muốn ăn lúc còn trên tàu đi cứu Robin, viên nào viên nấy cũng tròn căng óng ánh nước đường, Hope ăn đến thỏa mãn híp lại hai mắt.Bên cạnh em, Luffy lúc này đã từ giường ngủ đi ra bàn ăn. Cậu vẫn như cũ, không cần biết mệt mỏi bao nhiêu, chỉ cần đúng bữa là ló mặt ra ăn điên cuồng.Hiện tại họ đang ở một trong các trụ sở của công ty Galley La. Là Iceberg đã thu xếp chỗ này để giúp họ nghỉ ngơi tránh tai mắt bên ngoài. Nơi này rất lớn, bên ngoài thì có vườn còn bên trong thì có đủ nhà bếp, nhà tắm, nhà vệ sinh và mười mấy cái giường tầng xếp cạnh nhau tại phòng khách cách bàn ăn một khoảng. Nói chung là điều kiện nghỉ ngơi rất tiện nghi thành ra băng của họ cũng mới có thể hồi phục sớm như vậy.Lúc này, bà Kokoro dắt theo hai đứa cháu cùng con ếch bơi sải Yokozuna đi tới thăm cả bọn.Bà tự nhiên bước vào, cười khanh khách nói lời chào. "Bọn ta đến thăm mấy đứa này. Mấy đứa khỏe hết rồi chứ?""Bà đến rồi sao?". Sanji mỉm cười. "Ăn chè trôi nước không?""Bọn em cũng đến nè anh". Chimney hăng hái chạy vào. "Mà có chè trôi hả anh? Cho em ăn với!"Gonbe vui vẻ nhảy nhót. "Nya nya!"Yokozuna cũng cố chen vào. Nhưng do nó quá to mà cửa ra vào lại quá nhỏ, càng chen thì tường cửa càng nứt. Sợ cái gì cố quá thì thành quá cô, bà Kokoro đành chỉ có thể bảo nó ra ngoài ngồi.Sanji múc chè trôi cho ba ba cháu, anh cũng không quên con ếch lớn ngoài kia mà cũng múc một bát chè cho nó. Yokozuna nhận bát chè, gục gặc mấy cái như cảm ơn rồi bắt đầu ăn chè, mắt chăm chú nhìn vào trong nhà thông qua cửa sổ để nhìn ngắm mọi người.Bà Kokoro nhận bát chè, cũng không ăn ngay mà cười cười nhìn mấy đứa nhỏ chuyện trò."Coi bộ mấy đứa cũng khỏe lại hết rồi há?". Bà nói. "Mà cũng phải thôi, vừa xuống thuyền cái là mấy đứa ngủ hăng say quên lối về suốt hai ngày liền mà. Mà vua hải tặc tương lai sao rồi? Thấy cậu ăn mạnh quá chắc cũng khỏe rồi phải không?"Hope nhìn Luffy vẫn đang ăn liên tục, cười tủm tỉm đáp lại. "Không phải đâu bà ơi, anh ấy chưa tỉnh lại đâu."Bà Kokoro. "Hả?""Chuyện là cái tên này sau trận chiến là gục ngay lập tức vì mất sức quá nhiều". Sanji giải thích. "Nhưng cậu ta là kiểu người dù có chết đi nữa thì cũng phải ăn cho đã cái miệng, một bữa ăn cũng không bỏ lỡ. Cho nên bằng một cách thần kỳ nào đó, cậu ta đã sáng tạo ra kỹ năng vừa ăn vừa ngủ để thỏa mãn chính mình."Nhìn Luffy mắt thì nhắm chặt ngủ ngon lành mà tay vẫn liên tục nhặt thức ăn bỏ vào miệng nhai không ngừng, bà Kokoro không khỏi cảm thấy ba chấm.Đúng là vua hải tặc tương lai có khác, cái đéo gì cũng làm được cả."Mà thôi, miễn khỏe mạnh là được rồi". Bà Kokoro cười. "Mà quên, Log Pose của mấy đứa chắc là sẽ định hướng sau 2 hoặc 3 ngày nữa ha...."
 
  
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store