Thuy Vu Yoonmin
"Giờ này ai còn tới tìm không biết. Thiệt tình, trời đánh tránh bữa ăn mà?"Kim Thái Hanh chẹp miệng, hơi bực dọc phàn nàn vì đang ăn dở bữa cơm chiều với người thương còn bị làm phiền. "Để em ra xem."Chính Quốc chân xỏ đôi dép lê lon ton đi ra ngoài, ít lâu sau lại nghe tiếng của cậu vọng vào gấp gáp."Thái Hanh! Ra đây nhanh lên!"Dù không hiểu chuyện gì cho cam, nhưng có vẻ rất hệ trọng nên anh vẫn miễn cưỡng mang cái bụng đói meo đi ra.Và ngạc nhiên thay, cái cảnh tượng trước mắt làm Kim Thái Hanh cũng phải buộc lòng mang cơn đói giấu vào trong, dồn mọi sự chú ý lên gương mặt đẫm lệ đến đáng thương của Trí Mân."Có chuyện gì vậy?"Chính Quốc ân cần vỗ lưng nó, cái đầu ngoảnh ra sau lắc lắc tỏ ý cũng đang không hiểu gì.Trí Mân như chỉ chờ có thế, ngay tức thì không màng đến ai đã mếu máo khóc nấc lên như đứa con nít bị vụt mất kẹo ngon, Chính Quốc hốt hoảng kéo nó vào lòng dỗ dành, để Thái Hanh đứng một bên vẫn ngơ ngác chưa kịp hiểu cái quái quỷ gì đang xảy ra.Mặt trời đã xuống bóng mà nó vẫn úp mặt vào vòng tay của Chính Quốc khóc nghẹn, đôi vai run rẩy trong đợt gió chiều của những ngày cuối năm, lạnh cóng. Nó khóc, khóc cho mối tình đơn phương dang dở, khóc thay cho những tủi thân chất chồng, nó khóc như chưa bao giờ được khóc, đến khi đôi mắt khô rát sưng lên đỏ tấy, cổ họng thều thào nói chẳng còn ra hơi, nó vẫn không có cách nào ngăn được hai dòng nước mắt xót xa chảy dài.Thằng nhóc khó xử không biết làm gì hơn ngoài vuốt lưng dỗ dành, chưa bao giờ hai đứa thấy nó khóc dữ như hôm nay.Cũng phải mất rất lâu sau đó, Thái Hanh mới thuyết phục được nó vào trong nhà. "Nín dứt!"Chẳng biết Trí Mân đã khóc qua bao lâu để rồi bây giờ đã dần kiệt sức, chỉ còn sót lại vài cơn nức nở nghẹn ngào tan vào thinh không.Thái Hanh tận tình đưa cho nó ly trà ấm. Nó khịt mũi, dùng ống tay áo chùi hết nước mắt mặn chát trên môi với mắt rồi mới nhận lấy, uống một ngụm cho dịu đi cái rối bời trong tâm.Nhìn Trí Mân bây giờ, cũng thật xót."Rốt cuộc là có chuyện gì?"Trí Mân mấp máy cái môi, buông ra âm thanh khàn đục vì khóc quá nhiều."Anh Kỳ...huh... Anh Kỳ biết hết rồi...""Biết gì? Chuyện mày thích người ta á hả? Rồi mần sao mà thằng chả biết?"Không nhắc thì thôi, chứ hễ nhắc đến là Trí Mân lại không có cách nào cầm lòng cho đặng. Nó tua lại đoạn ký ức chỉ vừa xảy ra ban nãy mà chỉ biết cắn môi rưng rưng tự trách mình. Làm sao nó lại có thể bất cẩn như vậy, nó ước ông trời cho nó quay lại khoảnh khắc đó, để nó giết quách bản thân mình luôn cho xong chuyện."Doãn Kỳ đọc được cái thư tao viết... Ở trên bàn. Là tại tao không cẩn thận, tại tao huh... Tao không biết phải làm sao nữa...""Nên mày chạy qua đây hả?"Trí Mân không đáp, chỉ gật đầu. Nó sợ còn nói thêm câu nào, nó lại bật khóc."Thế anh Kỳ đó phản ứng ra sao ạ?"Thú thật là nó không biết, lúc đó nó loạn hết lên nên cũng chẳng có để ý đến cảm xúc của Doãn Kỳ, chỉ thấy anh trố mắt nhìn và còn gọi tên nó, tha thiết. Nhưng nó đã mặc kệ và chọn cách chạy trốn, anh có đuổi theo không nhỉ?Nó không thể nhớ nổi điều gì diễn ra sau đó nữa, vì nó đã quá tan vỡ rồi."Không biết... Anh ấy nhìn tao, gọi tên tao, và rồi tao chỉ biết hèn nhát chạy đi...""Ui cha, còn trường hợp nào tệ hơn nữa không ta?" Thái Hanh nhăn mặt đánh giá."Cái này là tệ nhất trong những cái tệ rồi, anh bớt nói một chút đi Thái Hanh!""Nhưng ít ra anh ta đã không tỏ thái độ hung dữ hoặc coi thường mày, và cũng đã không quát tháo vào mặt mày rồi nói rằng biến đi cái đồ đồng tính kinh tởm như tụi tao đã từng bị mà."" Đúng là không bằng, nhưng công tâm mà nói thì nó vẫn rất tệ.""...""Chắc Doãn Kỳ ghét tao rồi phải không?""Không biết...""Có thể có, cũng có thể không.""...""Tao vẫn chưa tiếp xúc với anh ta nhiều nên không có biết rõ con người đó.""Em lại thấy anh Kỳ là người tốt, chắc anh ấy sẽ không ghét anh đâu.""Vậy sẽ được nói chuyện lại với nhau bình thường chứ?""Chuyện đó...em không chắc.""...""Haizz..."Trí Mân càng nghĩ càng lo sốt vó, nó thật muốn biết Doãn Kỳ đã và đang cảm thấy thế nào.Sẽ ghét nó chứ?Hay là sẽ tránh xa nó.Anh có muốn nói chuyện cùng nó nữa không?Có buồn giống nó lúc này không? Nhưng sao anh lại buồn giống nó được, có khi là nó tự mình đa tình, còn với Doãn Kỳ... Trí Mân vốn chỉ là một đứa đồng tình không hơn không kém. Chừng đâu sau vụ việc này, anh chẳng còn thèm nhìn lấy nó một cái đâu. Bây giờ nó thành thật không biết phải đối diện với anh thế nào nữa.Mà cái biểu cảm khi đó của Doãn Kỳ đã khắc sâu vào tâm trí nó rất rõ ràng. Là bối rối, là khó xử chứ không phải ghét bỏ. Nhưng cố chấp phân tích để được cái gì? Thôi thì cứ bỏ đi, nhớ mãi làm chi để cho lòng thêm quặn thắt, nó còn mong sao cho mau chóng quên hết, xoá hết ký ức để không còn thương tâm, vướng bận, cho không còn thương nhớ, còn luyến lưu, còn trông ngóng về một tình yêu khác thường không có kết quả.Đành mặc ông trời quyết định vậy."Tới đâu thì tới thôi, mày đừng khóc nữa, anh ta chắc cũng không đến nổi tuyệt tình thế đâu.""Cũng phải, đợi khoảng vài ngày nữa coi sao. Được thì hai người gặp mặt nói chuyện, giải quyết hết một lần cho xong.""Nhưng nếu anh ta nói không thích Trí Mân nhà mình?""Thì...thôi chứ sao giờ.""Mà lỡ cái gã đấy méc lại với hai bác rồi sao ta?""Thì ăn cám luôn chứ sao?""Nhìn đàng hoàng, lịch sự như vậy mà, chắc không phải người thích mách lẻo đâu ha." Thái Hanh tặc lưỡi.Trí Mân ngồi im bất động nhìn hai đứa bạn của mình tự tung tự hứng, trong người dâng lên cảm giác mệt mỏi, mệt rệu rã.Cũng phải, nó dọn dẹp nhà cả ngày, đến chiều chưa kịp nghỉ ngơi đã phải vừa khóc vừa bán mạng chạy qua đây, không đuối sức mới sợ."Cho tao ngủ lại đêm nay nha...""Dù sao mày cũng đâu thể vác thân về nhà với cái bộ dạng... Như này." Thái Hanh thở một hơi dài. "Kiểu gì chả bị gặn hỏi chứ.""Để chút em đi qua nhà má lấy chút đồ, sẵn tiện tấp vô nhà anh Mân nói với hai bác một tiếng, kẻo lại lo.""Em nói nó qua đây chơi rồi ngủ lại một đêm là được rồi, đừng nói gì thêm.""Dạ!"Trí Mân cố gặn ra một nụ cười dù chỉ là miễn cưỡng, vẫn cảm thấy bản thân còn chút may mắn."Làm phiền hai người nhiều rồi.""Thôi không sao đâu, có gì thì qua đây với tụi tao, ổn thôi mà."Tội nghiệp bạn mình nhưng không biết phải giúp bằng cách nào, Thái Hanh chỉ có thể xoa dịu nó bằng lời nói. Ba đứa nhìn nhau, lại cùng thở dài.
•••
Doãn Kỳ bên này cũng không được gọi là ổn.
Chắc có trời mới biết anh đã về bằng cách nào, chỉ biết đã lang thang vô định như một tên ngốc cho đến khi nhìn thấy bà Năm đứng trông trước hiêng.
Bà Năm lo lắng vội vội vàng vàng đi tới vỗ mạnh lên vai anh bày tỏ thái độ không hài lòng.
"Mới đi đâu về?"
"Con qua nhà Trí Mân..."
Chơi chút.
Hai chữ cuối còn ứ lại trong cổ họng, đúng là qua chơi, nhưng rõ ràng đã kịp chơi cái gì đâu cơ chứ.
"Cha bây, kêu tao nấu canh chua, giờ tao nấu cho mày một nồi bự chảng thì lại đi mất xác không thấy vác mặt dìa ăn cơm, chắc má quánh bây quá Kỳ?"
"Cũng có trễ lắm đâu mà...""Đi vô nhà, rửa mặt rửa mày đi rồi ra dọn cơm.""Dạ."Kỳ đi theo má vô nhà, tận khi anh đã vào tới buồng mà vẫn còn nghe tiếng bà Năm càm ràm."Suốt ngày cứ Trí Mân, Trí Mân..."Khoảng đâu có cỡ năm, bảy phút sau, mâm cơm ngon thơm đã được bày ra đẹp mắt. Cũng vẫn là ba người ngồi quay quần với nhau, nhưng Doãn Kỳ lại không tập trung ăn uống khiến bà má thấy không ưng."Ăn thì không lo ăn, cứ ngồi đó nghĩ xa nghĩ gần, phải chi chuyện cưới vợ mà cũng nghĩ được như vậy thì cái thân già này đỡ cực biết bao."Cứ không nhắc đến chuyện này thì má anh ăn cơm không ngon đây mà. Doãn Kỳ chẳng để ý tới mấy lời hối thúc nữa, dơ đũa lên gắp miếng rau muống, mấy con cá tươi ngon hì hục cả buổi chiều cũng không thèm động đũa.Hà Nhi ngồi bên cạnh, bắt được tình hình liền len lén khều vai anh, cười khúc khích thì thầm."Sao vậy? Không phải bảo đi chơi hả? hay đừng nói là lỡ đánh rơi trái tim ở chỗ cô nào rồi đấy nha?""Xàm quá nhỏ, lo ăn đi."Rõ ràng lúc đi còn hớn hở khoe khoang, vậy đó mà lúc về nhà thì phờ phạc, đi đứng ăn uống như người mất hồn, thử hỏi sao mà cô không để tâm cho được. Có khi là bị cô nàng nào đó hút mất hồn rồi cũng không nên, cứ giỏi chối thôi.Cô gái trề môi, khinh bỉ nhìn ông anh khờ khạo của mình, quay vào tập trung ăn chứ ứ thèm chấp nữa.Anh bên này, thi thoảng lại trút ra một hơi thở dài ảo não. Đúng là không ăn nổi nữa mà, thèm cũng ăn không vô. Kỳ ráng sức lùa hết cơm vào miệng rồi rút lui sớm để chui rút vào phòng.Ngã lưng xuống giường một cách nặng nề, Doãn Kỳ cho phép bản thân được để suy nghĩ tự do bay xa.Về vấn đề của Trí Mân...Trí Mân thích anh à?Thích thật sao?Nó làm anh thấy khó xử quá.Rõ ràng là còn muốn được trò chuyện, được cười đùa, được chơi cùng với nó, nhưng cứ cái đà này, anh biết phải làm sao mới đúng?Chuyện cứ ngỡ là không có khả năng, vậy mà đã xảy ra sờ sờ trước mắt. Nhưng lạ lùng thay, khi biết Trí Mân mang tình cảm khác lạ dành cho mình, anh không có chút phát sinh cảm giác ghét bỏ gì nó, phải là anh không thể ghét nó mới đúng.Chẳng hiểu ra làm sao.Không ghét, không chê, mà là chọn cách trốn tránh, vì một cỗ cảm xúc kì cục cũng dâng lên trong lòng ngực anh thật mạnh mẽ, thứ cảm xúc đó gần như phun trào, hủy hoại cả con người gắng gỏi xưa nay.Thì ra,Doãn Kỳ cũng vậy, cũng đã không còn biết phải đối mặt với Trí Mân thế nào.___________
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store