ZingTruyen.Store

THỰC TOÀN THỰC MỸ

50. TIỆC MỪNG THỌ (1)

bacom2

Biên tập bởi Bà Còm
Convert và đăng ở Wiki dịch bởi "Đang bận đu #ATVNCG"

50. TIỆC MỪNG THỌ (1)

Khi Sư Nhạn Hành và Bùi Viễn Sơn đi ra, đúng lúc nghe được Cung phu nhân đang dặn dò người hầu làm cơm trưa, nàng vội xung phong nhận việc.

"Hôm nay học trò tùy tiện tới cửa đã không ổn, may thay tiên sinh và sư mẫu không chê. Dẫu gì cũng có danh phận thầy trò mà chưa được dịp hiếu kính lần nào, xin cho phép học trò bộc lộ tài năng."

'Thiên, Địa, Quân, Thân, Sư", năm nhân vật này đã được luật pháp và thế nhân nhận định phải được cung kính hiếu thuận. Thời cổ đại, các đệ tử đều coi sư phụ cùng cấp bậc với cha mẹ ruột, tận tâm chăm lo mọi khía cạnh trong cuộc sống của họ.

Nếu một ngày sư phụ cưỡi hạc về Tây, các đệ tử phải mặc áo tang.

Chỉ nấu cơm mà thôi, không có gì to tát.

Ấy nhưng tục ngữ lại nói, "Quân tử xa nhà bếp", tuy Sư Nhạn Hành là nữ tử, lại làm nghề này, cơ mà Cung phu nhân chưa từng tiếp xúc với nàng, không biết để nàng xuống bếp có thỏa đáng hay không.

Cung phu nhân nhìn sang Bùi Viễn Sơn, thấy trong mắt ông mơ hồ hiện ra ý cười, gật đầu đáp ứng.

"Được."

Vì thế Sư Nhạn Hành lập tức thoát khỏi vai trò học sinh, đi theo Thi Vân tới phòng bếp phía sau.

Trên đường Thi Vân nói: "Trước kia cô nương đưa tới mì thủy tinh và cải chua, lão gia và phu nhân đều ăn rất ngon miệng, chúng tôi thấy vậy cũng vui mừng."

Dù Bùi Viễn Sơn có tính tình rộng mở, nhưng bất chợt bị biếm quan thì trong lòng cũng buồn bực, đã vậy còn từ ngàn dặm xa xôi đi tới huyện thành nhỏ bé này. Tạm thời chưa nói đến rất nhiều khúc chiết trong quá trình, rốt cuộc hai vợ chồng đã có tuổi nên trước sau bị bệnh vài lần, ổn định xong thì lại không hợp khí hậu. . .

Vất vả như thế một phen, cả hai người đều gầy rộc.

Bùi Viễn Sơn và phu nhân đều là nhân sĩ vùng Tây Nam, đồ ăn huyện Ngũ Công không hợp khẩu vị, Thi Vân và mấy tôi tớ đi theo thấy hai vị chủ nhân càng ngày càng gầy ốm, lòng nóng như lửa đốt mà không biết làm cách nào cải thiện.

Sư Nhạn Hành nghe vậy cũng toát mồ hôi lạnh.

Thời đại này, bị biếm quan tất nhiên đáng sợ, nhưng càng đáng sợ hơn là các loại nguy hiểm tiềm tàng trên đường, thể xác và tinh thần đều bị đả kích trầm trọng khó diễn tả, đã có biết bao danh nhân trong lịch sử qua đời trên đường lưu đày?

Bùi Viễn Sơn và Cung phu nhân có thể thuận lợi đến huyện Ngũ Công, thật sự không dễ.

Hiện giờ người dân thường không xem được bản đồ, Sư Nhạn Hành cũng không rõ liệu địa hình và văn hóa của triều Đại Lộc có giống Trung Quốc đời sau, nhưng nghe Thi Vân miêu tả thì thấy có vẻ sở thích tổng thể là tương tự nhau.

Thói quen ăn uống của dân địa phương có liên quan chặt chẽ đến địa hình và môi trường. Ví như mùa đông ở vùng Đông Bắc cực kỳ lạnh và kéo dài nên người dân ở đó phải ăn nhiều carbohydrate và chất béo, nếu không sẽ không thể chịu đựng được;

Ví như khí hậu miền Tây Nam nóng ẩm nên người dân địa phương ăn nhiều đồ chua cay để loại bỏ ẩm ướt, nóng nực.

Địa lý và địa hình đa dạng đã tạo nên một nền văn hóa ẩm thực phong phú và đầy màu sắc, nếu tìm hiểu kỹ sẽ phát hiện đây thực sự là một kiến ​​thức tuyệt vời.

Sư Nhạn Hành tức khắc hiểu ra tại sao Bùi Viễn Sơn thích sủi cảo trứng nhân cải chua và canh sợi bột khoai tây chua cay.

Cũng coi như đánh tầm bậy tầm bạ mà trúng tùm lum tùm la.

Nàng cười nói: "Tôi biết khá nhiều món chua cay, hôm nay tuy hấp tấp nhưng sẽ cố thử xem sao."

Vợ chồng Bùi Viễn Sơn thường không quá chú trọng vấn đề ăn mặc, nguyên liệu nấu nướng trong căn bếp cũng thiếu thốn. Sư Nhạn Hành nhìn một vòng, vui vẻ khi thấy một con cá trắm cỏ không lớn lắm, hôm nay mình lại mang theo cải chua và ớt ngâm, mọi thứ đã sẵn sàng nên nàng quyết định làm món cá hầm cải chua.

Bùi Viễn Sơn không tham dự bữa tiệc lần thứ hai của Trịnh gia nên chưa nếm thử!

Nàng cũng mang đến thịt khô, thái sợi xào với cọng hoa tỏi non.

Cọng hoa tỏi non đảo qua chảo dầu trở nên xanh mướt bóng bẩy, trông thật đẹp.

Ngoài ra còn hai miếng sườn và vài loại rau khô.

Huyện Ngũ Công thừa thãi đậu que, riêng đậu que khô mà có cả bó lớn. Thấy Sư Nhạn Hành mở bó đậu ra, Thi Vân chán nản nói: "Vùng của chúng tôi thích ăn đậu que ngâm chua, xào với một ít thịt băm rất ngon. Còn mớ đậu khô này thật sự không dễ nấu."

Khí hậu phương Nam ấm áp, rau quả tươi hầu như có đủ bốn mùa, dĩ nhiên không đáng phải ăn rau khô.

Sư Nhạn Hành nói: "Đúng lúc có phụ trúc, tôi sẽ làm một nồi xương sườn hầm đậu que khô và phụ trúc!"

Vợ chồng Bùi Viễn Sơn đã có tuổi, lại mới gặp phải khúc chiết, chắc hẳn tì vị chưa điều chỉnh được, vì thế không nên ăn quá nhiều món chua cay, càng không thể ăn quá mỡ màng, nên tiết chế một chút sẽ tốt hơn.

Đậu que khô và phụ trúc rất dễ hấp thụ chất béo, còn xương sườn tăng thêm hương vị, sau khi hầm xong bảo đảm khiến người không biết nên ăn thứ gì trước.

Hôm nay người không nhiều lắm, chỉ có Bùi Viễn Sơn là nam đinh, đã vậy còn lớn tuổi, làm ba món thịt là đủ rồi.

Sư Nhạn Hành tùy tiện chọn vài món chay, hoặc xào hoặc pha nước sốt làm rau trộn, nhẹ nhàng dễ ăn.

Vợ chồng Bùi Viễn Sơn cực kỳ thưởng thức bữa cơm hôm nay, còn cho rất nhiều quà, thậm chí Ngư Trận cũng có.

Bùi Viễn Sơn rất vừa ý món cá hầm cải chua, liên tục gắp rất nhiều, còn chuyên môn chọn ớt ngâm để ăn, mặt không đổi sắc.

Cuối cùng ông bới thêm chén cơm, chan nước hầm chua cay và gắp miếng cá lớn vào chén trộn lên ăn.

Thấy ông ăn ngon lành, Cung phu nhân vui vẻ nên cũng ăn thêm non nửa chén, bên kia Thi Vân và các người hầu mừng đến nỗi niệm Phật.

Sau đó ba mẹ con cáo từ, hai vợ chồng còn đưa ra tận cửa, đứng nhìn theo các nàng đi xa.

Cung phu nhân chậm rãi thở hắt ra, quay sang nhìn chồng, cả hai đều cảm thấy tinh thần sảng khoái không ít.

Thôi, ý trời là thế, tạm thời rời xa đấu đá ở kinh thành, tới chỗ này dung hòa mấy năm có lẽ không phải chuyện xấu.

Lịch trình của Sư Nhạn Hành rất dày đặc, sau khi rời trường huyện bèn chạy thẳng đến nhà Tôn Huyện thừa, nhưng cánh cửa này không dễ vào.

Bởi vì hôm đó nàng theo Trịnh Nghĩa tới là buổi tối, đã vậy luôn cúi gằm đầu, người canh cửa không có ấn tượng nên không dám tùy tiện để nàng đi vào.

Sư Nhạn Hành cũng không vội, chỉ trao ra danh sách quà tặng: "Làm phiền đại ca thông báo một tiếng, nói là vị đầu bếp do Trịnh đại lão gia tiến cử tới biếu quà Tết. Nếu phu nhân rảnh rỗi, có thể bái kiến một lát đương nhiên là tốt; nếu không được thì chỉ tặng quà rồi đi ngay."

Người canh cửa vừa nghe là Trịnh đại lão gia tiến cử bèn không làm khó dễ, nói rõ: "Nếu là thế, cô nương không cần chờ đợi. Chuyện bên trong tuy ta không rõ ràng lắm, nhưng sáng sớm hôm nay lão phu nhân và phu nhân đã đi dự tiệc, khi nào trở về vẫn chưa biết chắc."

Sư Nhạn Hành không hy vọng xa vời được mời vào, chỉ cần đối phương không phải cố ý tránh mình là được.

"Vậy làm phiền đại ca giúp đỡ chuyển lời, thật sự là chuyện liên quan đến tiệc mừng thọ của lão phu nhân mấy ngày sau, không tiện trì hoãn."

Người nọ nghe xong càng thêm thận trọng ghi nhớ.

Mãi đến lúc này, mục đích chuyến đi huyện thành của Sư Nhạn Hành coi như hoàn thành một nửa.

Giang Hồi cười: "Mệt muốn chết rồi phải không?"

Ngư Trận lồm cồm bò qua, tựa sát vào người Sư Nhạn Hành bóp vai đấm lưng cho nàng.

Bé con sức yếu, xoa bóp cứ như gãi ngứa, Sư Nhạn Hành làm bộ hưởng thụ một hồi rồi kêu ngừng.

"Không sao," Sư Nhạn Hành đánh xe về hướng Trịnh gia, "Người sống trên đời cần phải qua lại tạo quan hệ, tuy rằng mệt nhưng chỉ cần nghĩ đến hồi báo cũng thật xứng đáng."

Nếu khi nào không có chỗ để qua lại, đấy mới là muốn khóc cũng không biết khóc ở đâu!

Nàng nói thẳng thừng đến mức Giang Hồi phải bật cười.

Tuy nhiên, lời nói nghe thô kệch nhưng đạo lý đúng là như vậy.

Vào Trịnh gia tất nhiên phải hàn huyên một phen, ba mẹ con đi đến tiểu viện nghỉ ngơi trước.

Nghe quản sự Tiểu Hồ nói, về sau tiểu viện này sẽ dành riêng cho ba mẹ con, sẽ không để người khác vào ở.

Nghỉ ngơi khoảng một canh giờ, Sư Nhạn Hành đi rửa tay rửa mặt, lúc này mới trịnh trọng mở ra quyển sách sử mà Bùi Viễn Sơn tặng cho.

Nhận được sách này rất đúng thời điểm.

Giang Hồi tuy được học hành nhưng chỉ giới hạn ở thơ từ ca phú, thỉnh thoảng lén đọc được mấy quyển du ký, về lịch sử của bổn triều là đều nghe qua tin tức vỉa hè, không hề biết rõ ràng.

Còn về phong tục và văn hóa của mỗi địa phương, những gì cô được biết thậm chí còn chắp vá hơn.

Suy cho cùng, những cuốn sách sử loại này từ lâu đã siêu thoát khỏi danh mục sách báo cho người bình dân, thậm chí tiệm sách ở huyện Ngũ Công cũng chưa chắc có bán.

Bởi vậy có thể thấy được, Bùi Viễn Sơn thật sự khác người, không hề để tâm đến lễ nghi thế tục thông thường.

Xưa nay ông vẫn như thế.

Chỉ cần người hợp nhãn, lại có tâm dốc lòng cầu học, cho dù ngư dân hay tiều phu thì thế nào? Muốn tặng sách là cứ tặng.

Đây là quyển sách quý giá đầu tiên Sư Nhạn Hành được đọc sau khi xuyên vào triều Đại Lộc, tâm tình nàng có chút kích động.

Cách viết văn cộng với chữ phồn thể, thực sự khiến đầu óc nàng choáng váng.

Sư Nhạn Hành nhẫn nại vừa đọc vừa học, gặp phải từ không biết thì nhờ Giang Hồi chỉ dạy. Dần dần, nàng nhận ra điều kỳ diệu của nó và không còn cảm thấy khó khăn nữa.

Sách sử có rất nhiều ghi chép về các nhân vật và những sự kiện trọng đại, đọc quen rồi rất thú vị.

Giang Hồi và Ngư Trận đều chống cằm ở bên cạnh lắng nghe, thỉnh thoảng còn căn cứ theo tình tiết mà phát ra những tiếng "Ồ" "À" tán thưởng.

Ngư Trận thật ra không hiểu lắm, chỉ thấy mẹ và chị liên tục kinh ngạc cảm thán nên tham gia vậy thôi.

Vài cuốn sách sử mỏng đã cô đọng cuộc đời bao la của rất nhiều danh nhân chỉ trong vài dòng, thực sự khiến người thổn thức.

Ví dụ như trong một đoạn ghi chép về một vị nào đó có nhắc tới "Ba năm hạn hán trầm trọng, xác chết đói la liệt khắp nơi", chỉ vài chữ vô cùng đơn giản mà chất chứa cảnh địa ngục nhân gian.

Nếu suy ngẫm tỉ mỉ, chẳng phải khiến người ta kinh hồn táng đảm?

Ngư Trận nghe không hiểu, ngước lên hỏi Giang Hồi nghĩa là gì.

Giang Hồi trầm mặc một lúc lâu, vuốt tóc bé thở dài.

"Nghĩa là ba năm liền không mưa, mùa màng ngoài đồng đều khô héo, người dân không có lương thực, không có nước uống, đều chết đói. . ."

Ngư Trận mở to đôi mắt, vô cùng hoảng sợ.

Đối với một đứa bé, lịch sử như vậy chắc chắn quá mức nặng nề

Ngư Trận suy nghĩ trong chốc lát, càng nghĩ càng khổ sở, cứ thế bật khóc.

Bé không ngờ có người bị đói chết.

Khi khả năng đồng cảm của con người đạt đến một mức độ nhất định thì rất dễ dàng cảm thấy như bản thân mình cũng bị.

Giang Hồi ôm bé an ủi hồi lâu, lấy ra thịt heo khô tẩm mật ong cho bé ăn.

Ngư Trận nức nở: "Để, để dành cho đứa bé bị đói."

Sư Nhạn Hành và Giang Hồi phải thay phiên lên sân khấu, nói đông nói tây một hồi mới khiến Ngư Trận dần dần bình tĩnh lại.

Đợi Ngư Trận ổn rồi, ba người đi đến chính phòng chào hỏi.

Hữu Thọ bị đuổi đi học, tạm thời không được rảnh, nhưng chỉ cần một mình Hữu Phúc hoạt bát là có thể bằng hai ba người. Không bao lâu, Ngư Trận cũng vui vẻ lên, tạm thời quên đi những sự kiện nặng nề trong lịch sử.

Buổi tối cha con Trịnh Nghĩa trở về, Sư Nhạn Hành lại cùng hai người họ và đầu bếp Triệu bàn bạc thực đơn cho tiệc mừng thọ của Tôn mẫu.

Hiện tại, đầu bếp Triệu đã rất bình tĩnh đối với sự xuất hiện của Sư Nhạn Hành.

Tuy nhiên nếu nói không có chút gợn sóng nào thì cũng không hẳn là vậy.

Ấy nhưng vấn đề bị đả kích kiểu này, cứ chịu vài lần sẽ thành thói quen!

Trịnh Nghĩa lén liên lạc với Tôn Lương Tài vài lần, có thể xác định ngày đó muốn làm ba bàn.

Một mình Sư Nhạn Hành khẳng định lo liệu không xuể, đương nhiên phải cùng cộng sự với đầu bếp Triệu.

Sau khi biết được tin này, đầu bếp Triệu tức khắc cảm thấy hăng hái hẳn lên!

Khà khà, lão gia chưa quên ta!

Bởi vì lén trao đổi nên Tôn Lương Tài hiếm khi nói lời thật.

"Thực ra nếu là trước kia thì nhất định sẽ không làm rình rang, nhưng bà cụ đã tám mươi tuổi, ôi, còn có thể đón thêm mấy cái xuân thu?"

Giả khóc lóc trong bữa tiệc nhà người ta, thật sự không phải là một việc làm hay ho.

Trịnh Nghĩa nghe xong, liên tưởng đến cha mẹ đã qua đời nhiều năm, cũng thở dài theo.

Sư Nhạn Hành không mấy quan tâm đến những cảm xúc mong manh đó, bởi vì thanh kiếm "Người được chúc thọ mắc bệnh tiểu đường" vẫn đang treo lơ lửng trên đầu nàng!

Người bình thường mừng thọ, hoặc là ăn đào trường thọ, hoặc ăn mì trường thọ, nhưng cả hai loại này đều có tinh bột, Tôn mẫu không thể đụng vào.

Nghe nói trước kia bà cụ thèm đến mức chịu không nổi, người nhà không ngăn cản được bèn để bà cụ ăn một chén mì trường thọ, kết quả đêm đó phải kêu đại phu.

Thật ra Sư Nhạn Hành rất hiểu tâm trạng này.

Bà cụ sinh trưởng ở phương Bắc, từ nhỏ ăn mì mà lớn, đột nhiên một ngày kia không được ăn nữa, thật sự khó chịu còn hơn giết bà.

Nhưng tình thế mạnh hơn con người, hiện giờ Tôn mẫu bị bắt buộc phải chịu đựng, bao nhiêu năm qua cũng rút ra kinh nghiệm: Khi tình huống tốt thì có thể húp mấy thìa cháo loãng, nếm một chút ít bánh trái cho đỡ thèm.

Ngày thường Tôn Lương Tài chăm sóc mẫu thân thế nào thì Sư Nhạn Hành mặc kệ, nhưng trong bữa tiệc mừng thọ do nàng làm đầu bếp, tuyệt đối không thể xảy ra sự cố!

Đào thọ mì thọ đều bị đá văng ra khỏi thực đơn, nhưng phong tục vẫn nên giữ. Nghĩ tới nghĩ lui, Sư Nhạn Hành quyết định dùng miến đậu xanh thay thế mì trường thọ.

Đậu xanh là loại thực phẩm ít đường điển hình nên người bệnh tiểu đường ăn ít cũng không sao.

Hơn nữa, miến vừa mảnh lại vừa dài, khá phù hợp mang ý nghĩa trường thọ.

"Tôi nghĩ, tuy hôm đó nhân vật chính của tiệc mừng thọ là Tôn lão phu nhân, nhưng rốt cuộc vẫn còn khách nhân khác, nghe nói Huyện lệnh đại nhân cũng có khả năng trình diện phải không? Bà cụ không thể ăn tinh bột và đường, nhưng đâu thể ép mọi người đều không thể ăn chút nào?

Chi bằng làm hai phần thực đơn, những món thích hợp cho lão phu nhân sẽ đặt trước mặt bà, món nào không thích hợp thì đặt xa chút, hoặc đơn giản chỉ đặt trên hai bàn còn lại.

Bằng cách này, lòng hiếu thảo được thực hiện và khách mời cũng hài lòng."

Ngoài ra, số lượng bàn tiệc như vậy có thích hợp không nhỉ?

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store