Thuc Toan Thuc My
106. CƠM TỰ CHỌNTrịnh Nghĩa tự đi tìm các thành viên khác của thương hội để thăm dò ý kiến số đông, Giang Hồi vận dụng "Mạng lưới dân gian" để tìm hiểu thông tin chi tiết của các đồng nghiệp khác, trong khi bản thân Sư Nhạn Hành vẫn tiếp tục tập trung vào công việc kinh doanh. Bất kể gia nhập thương hội hay không, chuyện làm ăn của nhà mình mới là nền tảng căn bản.Mua bán thực chất là một quá trình đấu trí đấu dũng của cả hai bên.Người bán muốn bán nhiều hơn, người mua muốn mua rẻ hơn. Khi phần cứng hơi bị lag, người bán sẽ hướng dẫn suy nghĩ của người mua một cách phù hợp để thuận tiện cho việc giao dịch trong thời gian sớm nhất. Ví dụ như bán trứng kho, người bán nên hỏi thẳng khách hàng muốn mua một trứng hay hai trứng, chứ không phải hỏi họ muốn mua hay không.Một ví dụ khác là vấn đề lớn nhất mà chi nhánh Sư Gia Hảo Vị đang phải đối mặt hiện nay: Hầu hết thực khách đều không biết mình muốn ăn gì trước khi bước vào cửa, hơn nữa lại có quá nhiều thứ để lựa chọn trong tiệm; điều này khiến khách hàng lãng phí rất nhiều thời gian gọi món.Mà sau đó, mỗi món lại có mấy kiểu nấu khác nhau, khiến quá trình lựa chọn càng kéo dài hơn. Nhiều phương diện chồng chất lên nhau sẽ ảnh hưởng rất lớn đến lượng khách lưu thông.Nếu thực khách không nhiều lắm hoặc nếu ngoài Sư Nhạn Hành còn có đầu bếp chuyên môn khác thì không sao, nhưng thực tế hoàn toàn tương phản!Tam Muội và đám nhân viên tuy đã được đào tạo, nhưng nấu ăn là một kỹ năng cần nhiều năm kinh nghiệm. Hiện giờ, các nhân viên chỉ có thể làm vài món xào và hấp đơn giản, còn những món phức tạp hơn vẫn cần chính Sư Nhạn Hành ra tay.Hiện tại đầu bếp chỉ có một mình nàng, nếu cứ tiếp tục kiểu này, có cảm giác như nàng phải quay lại tình trạng bị trói chặt phía sau bếp không thoát thân được như khi mới khai trương.Rồi sau đó thực khách tới nơi, thấy phải chờ lâu mà không có bàn, đứng nhìn ngó một chút rồi bỏ đi.Đây đâu khác gì Sư Gia Hảo Vị tự nguyện từ bỏ một lượng thu nhập đáng kể.Như vậy không tốt, thật không tốt!Sau khi phát hiện tình trạng này, Sư Nhạn Hành bèn suy xét tìm cách cải thiện.Nàng quan sát cẩn thận trong vài ngày và đưa ra kết luận như sau:Khác với tầng lớp tiêu dùng cao cấp là chủ lực của của tiệm chính, khách hàng của chi nhánh chủ yếu đến từ các khu dân cư lân cận và một số khu thương mại tầm trung. Hầu hết họ đều có việc làm, không rảnh lo nấu ăn, nhưng họ làm ra tiền nên lựa chọn đi ăn ngoài. Loại khách hàng này cần ăn no và rẻ nhưng phải chất lượng, dùng cách diễn tả của đời sau chính là "Xa xỉ nhẹ nhàng" hoặc là "Sang chảnh vừa túi tiền". Món ăn họ muốn không những phải có hình thức đẹp, hương vị thơm ngon, khoe ra sẽ có thể diện mà còn cần giá cả phải chăng. Cho nên khi đặt món họ mới dùng rất nhiều thời gian để liên tục dò hỏi và so sánh.Mà một khi gãi đúng chỗ ngứa, họ ngoan như con mèo nằm yên cho người vuốt ve, không những chi tiền rất sảng khoái mà còn vui vẻ giới thiệu cho người nhà và bạn bè, bản thân cũng đến ủng hộ gần như mỗi ngày.Nhìn những người này, Sư Nhạn Hành chợt liên tưởng đến tầng lớp trung lưu ở đời trước. . .Vì thế nàng đưa ra quyết định: Chén cơm lớn tái xuất giang hồ.Chén cơm lớn này có giá cả, chất lượng và sự đa dạng khác với loại nàng bán ven đường ở trấn Thanh Sơn, mà tương đối giống với các nhà hàng buffet tầm trung đến cao cấp ở đời sau.Trên quầy kê sát tường đặt hai mươi thùng gỗ bọc vỏ bông xếp thành một hàng, bên trong là những món chay mặn đầy đủ: thịt xối mỡ, thịt luộc sốt tỏi giã, v.v. . . toàn những món dặc trưng của tiệm Sư Gia Hảo Vị.Có ba phần ăn theo set Giáp, Ất, Bính, với mức phí khác nhau tùy theo tỷ lệ các món thịt và rau. Thực khách vào cửa trả tiền trước, sau đó lấy chén tự múc đồ ăn dựa theo sở thích cá nhân.Trên mâm gỗ đặt mấy chén lớn, dung tích nhỏ hơn đĩa rau xào bình thường. Miễn là đồ ăn có thể chứa được trong chén thì toàn bộ là của ngươi.Nhưng nghiêm cấm việc ác ý chất quá đầy làm rơi đồ ăn xuống đất, nếu làm bể chén thì bồi thường một văn tiền mỗi cái.Nếu múc đồ ăn đàng hoàng mà dùng không hết thì có thể mang theo hộp cơm đóng gói phần dư đem về.Giả sử quên hay không muốn mất công mang theo hộp cơm thì có thể đặt tiền thế chân mượn hộp cơm của Sư Gia Hảo Vị, hôm sau đem hộp cơm tới trả rồi lấy tiền lại.Mua một phần ăn được kèm hai cái bánh hấp miễn phí, canh trứng cũng miễn phí.Phần ăn hạng Giáp tương đối đắt tiền, cứ mua đủ ba lần thì được tặng đồ ngọt, một cái bánh tart trứng hoặc một miếng bánh kem nhỏ tùy thích.Kiểu cơm tự chọn này khiến thực khách rất hứng thú.Đương nhiên cũng có thể gọi từng món riêng, nhưng rõ ràng không có lợi bằng mua cơm phần, lại còn được chọn nhiều món.Thấy rõ sự chênh lệch này, hầu hết khách hàng trong khu dân cư đều ủng hộ cơm tự chọn, vì thế tiết kiệm được rất nhiều thời gian chờ đợi thực khách do dự tính toán khi gọi món.Mà hình thức để thực khách tự phục vụ đã giải phóng cho nhân viên chạy bàn, bọn họ có thể ra sau bếp giúp đỡ Sư Nhạn Hành hoặc đi giao cơm hộp tận nhà cho khách quen, tiến thêm một bước thu hút những khách hàng tiềm năng không tiện ra ngoài.Sau khi mở ra quầy cơm tự chọn, Sư Nhạn Hành phụ trách những món phức tạp, đám Tam Muội phụ trách những món đơn giản, thuận tay cái gì thì làm cái đó. Các nhân viên có thể tự mình sắp xếp quy trình một cách hợp lý, điều này giúp nâng cao hiệu suất rất nhiều. Những món nấu nướng rườm rà và tiền vốn cao sẽ bị lược bỏ, cơ bản một nồi là đủ bán mỗi ngày. Sư Nhạn Hành chỉ cần dậy sớm bân rộn một trận, thời gian còn lại có thể thoải mái thoát thân.Đỉnh nóc kịch trần!Lợi nhuận của cơm tự chọn khẳng định không bằng gọi món riêng, ấy nhưng dùng cách quang minh chính đại để thực khách phục vụ bản thân, chi nhánh có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian, chi phí dịch vụ cũng như khối lượng, nhờ vậy có thể kéo cao doanh số.Vì vậy, vài ngày sau tính toán các tài khoản, doanh thu và lợi nhuận trung bình mỗi ngày cao hơn nhiều so với trước đây, trong khi mọi người lại cảm thấy rảnh rang thoải mái hơn.Thắng đậm!Hôm nay vừa mở cửa thì có một bóng dáng mập mạp quen thuộc ùa vào: “Tiểu Quách quản sự, giữ cho ta một bàn sáu người nhé!”Quách Miêu vừa nghe giọng là biết ngay người nào, cười chào: “Ngưu mụ mụ, hôm nay đãi khách ạ?”Người tới khoảng năm mươi tuổi, trên mặt có vài nếp nhăn nhưng sắc mặt hồng hào, nước da rất tốt, giọng nói rổn rảng, rõ ràng là một người có khí thế.Bà ta họ Ngưu, dân cư lâu năm của huyện Ngũ Công, ở cuối con đường, là bà đỡ nổi tiếng làng trên xóm dưới.Không nói ngoa chứ hơn phân nửa người trẻ tuổi trên con phố này đều do bà ấy đỡ đẻ, cho nên mọi người đều kính trọng gọi là “Ngưu mụ mụ”.Ngưu mụ mụ khoát tay: “Uầy, không phải bà già này mời khách. Hai tháng trước ta đỡ đẻ cho một ca khá nguy hiểm, may mà Tống Tử nương nương phù hộ, hiện giờ nghiễm nhiên là một thằng cu bụ bẫm. Người nhà kia vô cùng biết ơn, cứ nhất định muốn mời ta một bữa.Ta bèn nói với họ, hôm tiệc rượu trăng tròn đã mời ta rồi, vậy là đủ. Hà tất lại mời tiệc riêng, quá mức phô trương.Khỗ nỗi họ cứ cương quyết muốn làm, ta không tiện thoái thác. Ta thấy cùng một con phố với nhau, chi bằng đến tiệm này ăn cơm tự chọn, vừa nhiều món vừa ăn ngon lại vừa thoải mái.”Bà ta nói chuyện nghe có vẻ khiêm tốn, nhưng lời trong lời ngoài đều rất tự hào.Quách Miêu đích thân rót trà mời: “Đúng là nhờ mụ mụ mát tay, cũng đa tạ chiếu cố tiệm chúng tôi.”Chưởng quầy dặn, cứ nói ngọt với khách hàng không có hại.“Ây dà, nếu nói đến bản lĩnh thì nơi nào so được với chưởng quầy nhà ngươi?” Ngưu mụ mụ cũng không khách sáo, thản nhiên nhận trà thấm giọng, rồi bật ngón cái khen ngợi.Quách Miêu có chung vinh dự.Đúng vậy, chưởng quầy là người có bản lĩnh nhất!Ngưu mụ mụ hấp tấp tới rồi lại vội vã đi, khoảng giờ trưa thì mang theo vài người tới.Một là người trung gian lúc trước giới thiệu, một là cha đứa bé, hai người kia là ông bà nội.Ngưu mụ mụ là khách quen, nắm rõ mọi thủ tục, có bà ta chỉ dẫn nên không cần nhân viên giới thiệu.Người nhà kia mới thêm nhân khẩu, tuy cũng nghe nói dạo này vừa xuất hiện kiểu ăn tự chọn rất được hưởng ứng, nhưng cũng không có thời gian tìm hiểu. Hiện giờ vừa thấy, quả nhiên mở rộng tầm mắt.Một khi mời khách thì đương nhiên phải chọn phần ăn hạng Giáp, định giá năm mươi văn.Phần ăn này tính ra coi bộ không rẻ, nhưng Ngưu mụ mụ nói, phần ăn hạng Giáp được chọn bốn món thịt một món rau, còn có canh nóng và bánh hấp miễn phí.Nhìn một vòng đồ ăn đều là những món đặc biệt bên ngoài không có bán, dùng nguyên liệu tươi mới không hề gian dối.Cha đứa bé nhịn không được xác nhận lại lần nữa: “Múc đầy chén này cũng được?”Nghe câu trả lời khẳng định, y gật gù, thầm nghĩ phần cơm này cũng khá hợp lý.Nếu đi tiệm ăn, chỉ gọi một món thịt cũng mất mười mấy hai mươi văn rồi.Nghĩ đến thê tử và nhạc mẫu ở nhà chăm em bé, y quyết định mua thêm hai phần ăn hạng Giáp.Thê tử mới sinh được hai tháng, không tiện ra cửa gặp khách, nhạc mẫu ân cần đến chăm sóc, làm con rể cũng nên hiếu kính mới phải đạo.Giò heo nấu đậu lợi sữa lại bổ dưỡng, hầm mềm rục, thê tử cũng thích ăn, lấy vài miếng.Thê tử thích ăn cay, thịt xối mỡ lấy một chén.Cá hầm cải chua?Cha đứa bé do dự.Người huyện Ngũ Công thích ăn cá, nhưng phần lớn không biết cách làm cá, chỉ có đem kho tàu mới có thể áp chế mùi hôi bùn của cá nước ngọt.Nhưng món này, chà, cũng không biết bỏ thêm gia vị gì mà ngửi kỹ cũng không có mùi tanh, chỉ có vị chua nồng tạo cảm giác thèm ăn, thôi thì cũng lấy một chén. . .Người đàn ông nhanh nhẹn chọn mười loại món ăn khác nhau, giao cho người Sư Gia Hảo Vị đưa đến tận nhà.Cô gái phụ trách đóng gói cười hỏi: “Khách quý muốn cùng thanh toán với những phần ăn vừa rồi không ạ?”Cha đứa bé thắc mắc: “Cùng thanh toán thì thế nào, thanh toán riêng thì thế nào?”Cô gái kiên nhẫn giải thích: “Bổn tiệm có phúc lợi dành riêng cho phần ăn hạng Giáp, cứ mỗi ba lần thì tặng một phần đồ ngọt. Nếu cùng thanh toán, khách quý chẳng khác gì đã mua tám lần, hiện tại có thể chọn bánh tart trứng và bánh kem.”“Còn có chuyện tốt cỡ này nữa sao?”Người đàn ông kinh ngạc.Quầy cơm tự chọn là mới ra, y không biết rõ lắm, nhưng danh tiếng của bánh kem và bánh tart trứng đã truyền khắp huyện Ngũ Công từ lâu rồi.Lúc trước khi thê tử mang thai thèm ăn, còn từng kêu y đi mua bánh tart trứng cho đỡ thèm đấy.“Vậy thì cùng thanh toán đi,” Người đàn ông gật đầu lia lịa, “Ta muốn hai cái bánh tart trứng.”Ba lần mua phần ăn hạng Giáp thì được tặng đồ ngọt, vậy chẳng phải chỉ cần mua thẻm một lần là có thể được một cái bánh tart trứng miễn phí?Nghĩ theo cách này thực có lời!Không bao lâu, hai mẹ con ở nhà nghỉ ngơi nghe có người gõ cửa, người mẹ thò đầu ra cửa sổ hỏi to: “Ai đó?”Một giọng nói réo rắt của cô gái vang lên: “Sư Gia Hảo Vị đưa cơm ạ, cô gia nhà ngài gọi đồ ăn.”Nhạc mẫu vừa nghe, theo bản năng quay đầu nhìn con gái đang cho cháu ngoại bú: “Nhị Hỉ à, cô gia nhớ thương con như vậy, ta và cha con cũng yên tâm.”Nhị Hỉ nghe vậy đỏ mặt xấu hổ, nhưng cũng cảm thấy sung sướng: “Mẹ nói cái gì đâu không à, cho người ta vào thôi!”Được chồng săn sóc, cô nàng đương nhiên cao hứng, nhưng nói thẳng ra như vậy thì thật ngượng quá.Mẹ vợ ra mở cửa, quả thật là nhân viên tiệm Sư Gia Hảo Vị mặc đồng phục đỏ cam.Bởi vì nhiều món ăn nên cần hai người đưa tới.Các cô gái tuổi không lớn nhưng làm việc rất nhanh nhẹn, mau chóng bày mười món ăn và canh đầy một bàn lớn rồi nói: “Chén đũa cứ để buổi tối chúng cháu sẽ đến thu.”Nói xong cũng không trì hoãn, vội rời đi ngay. Chi nhánh Sư Gia Hảo Vị cách khu này không xa, trời vẫn chưa quá lạnh nên đồ ăn đưa tới còn nóng hôi hổi.Mười chén đồ ăn bày chen chúc nhau một đống lớn, đủ loại màu sắc hương thơm khiến hai người ứa nước miếng.Mẹ Nhị Hỉ cảm thán: “Ôi trời ơi, bao nhiêu món kiểu này phải mất vài trăm văn tiền chứ không ít, cứ như là ăn Tết vậy! Cô gia thật quá vung tay.”Dừng một chút rồi nói: “Song phải như vậy mới tốt, con mang nặng đẻ đau, thằng nhỏ bụ bẫm hơn bảy cân, nên như vậy!”Nếu bỏ tiền cho người ngoài thì chắc chắn sẽ xót ruột, nhưng nghĩ đến là cho con gái mình ăn nên cảm thấy rất có lý.Nhị Hỉ đặt đứa bé đã bú no xuống giường, cài áo xong rồi ra bàn ngồi xuống, nghe vậy cười trêu: “Nghe mẹ nói kìa, lúc thì xấu lúc thì tốt.”Mẹ Nhị Hỉ cũng cười theo, trước tiên gắp miếng giò heo lấy ra hết xương tiếp cho con gái: “Hầm mềm rục, mùi cũng thơm, tất nhiên nấu tốn củi lắm đấy, mau ăn đi!”Nhà người bình thường dùng củi lửa keo kiệt, đâu nỡ hầm đến chín mềm như vậy.Cứ nói thịt heo hạ tiện, nhưng nhà bá tánh cũng mặc kệ, có thịt ăn là vui rồi!Dưới mắt họ, thịt heo là món tốt nhất, vừa rẻ vừa ngon, còn thơm nữa chứ!Ngoài ra có món cà tím xào thịt băm mềm mại béo ngậy ngọt ngào, cũng là món Nhị Hỉ thích ăn.Nhị Hỉ nếm giò heo hầm rục thơm ngọt, vào miệng là tan, quả thực ngon hơn gấp nhiều lần so với những gì cô nàng ăn từ trước đến giờ, vội gắp một miếng cho mẹ: “Tay nghề của người ta thật không tệ, mẹ nếm thử xem.”Người mẹ cho vào miệng, hai mắt lập tức sáng rỡ: “Đúng là không tệ! Mấy hôm nay ta đau răng quá, ăn món này không cần tốn sức nhai!”Thịt heo còn có thể làm ra mùi vị ngon như thế này?Sau đó người mẹ gắp miếng cá: “Ta nghe đại phu ở y quán đầu đường nói là ăn nhiều cá rất tốt. Hiện giờ con vừa sinh sản mệt thân, không cần biết thích hay không, hãy ráng ăn vài miếng! ”Nói xong bèn tách miếng cá ra, híp đôi mắt già hơi mờ tỉ mỉ nhặt bỏ hết xương cá, sau đó chồng thành một núi nhỏ trong chén con gái.Nhị Hỉ sống ở nhà chồng khá tốt, cha mẹ chồng phúc hậu, trượng phu săn sóc, nhưng đâu ai có thể so bằng mẹ ruột? Lúc này nghe mẹ lảm nhảm dong dài, bất giác hốc mắt cay xè, cảm giác như mình trở về thời thơ ấu, nhịn không được làm nũng: “Mẹ ơi, con muốn ăn món cay!”Người mẹ liên tiếp gắp đồ ăn cho con: “Được rồi, con ăn mấy thứ này trước đi, để mẹ tiếp cho con. Đồ cay khai vị nhưng để tổn thương dạ dày, hiện giờ con đang cho bú, không được ăn nhiều. . .”Bà tự nếm hết các món ăn một lần, xác định khẩu vị không nặng mới tiếp cho con gái. Nhìn thấy món thịt xối mỡ đỏ rực cay nồng trông vô cùng hấp dẫn, thật thơm quá, chỉ mỗi tội quá cay nên trước tiên nhúng vào chén nước trong khoắng vài lần mới để vào chén con gái.Thai phụ sau khi sinh cơ thể suy yếu, ăn cay quá nhiều trên dưới không thông, cuối cùng người bị tội là chính mình.Con rể chỉ lo chiều chuộng mà không biết những vấn đề này.Nhị Hỉ thưa vâng, vui vẻ gắp cá ăn.Xưa nay cô nàng không biết nhần xương, khi còn nhỏ từng bị hóc xương, lại không thích mùi tanh nên gần như không đụng vào món cá.Nhưng sau khi hoài thai, nhà chồng thường hầm canh cá để cô nàng bồi bổ, khổ nỗi thiếu dầu thiếu muối, tay nghề không tốt nên. . . rất khó ăn!Nhưng không ngờ món cá hôm nay trơn mềm vô cùng, chua cay ngon miệng, cũng không biết đầu bếp kia làm thế nào mà không còn chút mùi tanh nào!Nhị Hỉ vui thích vô cùng: “Mẹ ơi, món cá này không tanh đâu, mẹ cũng nếm đi.”Nói xong bèn lấy bánh hấp xé nhỏ bỏ vào canh cá, sau đó sì sụp ăn một chén lớn.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store