ZingTruyen.Store

Thuc Khuya Doc Truyen Ma Khong P3

Nãy giờ cứ đứng ngay cửa nhìn chằm chằm về phía cái tủ quần áo. Từ trưa đến giờ,xảy ra rất nhiều chuyện lạ lùng. Tâm trạng chị đang rất bất an,cảm giác có thứ gì đó đang quanh quẩn trong căn phòng này mà mắt thường không thể nhìn thấy được.
Má chị không nói không rằng,vội vã tiến lại chỗ thằng Tí ngồi lúc nãy. Bà đi qua đi lại quanh chỗ đặt bộ áo giấy,thổ thần,miệng lẩm bẩm như nhẩm tính điều gì đó. Bỗng dưng bà giật mình khựng lại,miệng lắp bắp chỉ tay về phía trước.

- Liễu. Qua đây con. Mau lên. Nó kiếm mấy thứ này ở đâu.

Bà ngoại kéo bộ thổ thần qua một bên,đằng sau đó là một đống bát đũa nhựa,giống đồ hàng của con nít hay chơi. Hồi còn nhỏ,như bất cứ bé trai nào,thằng Tí cũng chỉ thích xe và siêu nhân,không có chuyện nó chơi đồ hàng như con gái như vậy. Đó là còn chưa kể,chị Liễu cũng chưa bao giờ mua những thứ này.

- Bữa nay lớn,nó có bao giờ chơi mấy thứ này nữa má. Siêu nhân,xe cộ vứt đâu hết trơn. Sao bữa nay lại mang mấy cái đồ này ở đâu về không biết.

- Nó...nó...xếp giống như một cái bàn cúng chỉnh chu. Con qua đây mà coi. Làm sao nó biết mấy chuyện này.

Chị Liễu hoảng hốt lùi lại,ở góc độ này quả thật nhìn những thứ thằng Tí bày ra trông rất giống một mâm cúng thường ngày. Đến cả vị trí đặt bộ thổ thần hay áo giấy cũng đều chính xác. Người lớn đôi lúc vẫn còn xếp sai chứ chưa nói đến việc nó chỉ là một đứa con nít. Chị và má thẩn thờ không nói nên lời,lặng lẽ thu dọn đống chiến trường mà thằng Tí bỏ lại.

- Má ra trông chừng thằng nhỏ đi. Để đó con dọn cho.

- Để má gặng hỏi nó coi ra sao. Chắc có ai bày biểu gì chứ không có chuyện nó rành rang như vậy được. Lỡ có mệnh hệ gì thì ân hận không kịp.

Sực nhớ ra chuyện lúc trưa,chị Liễu liền kể cho má nghe về việc cánh cửa tủ tự đóng mở. Rõ ràng lúc nãy,nó vẫn xảy ra hiện tượng y chang như vậy. Rồi cả giọng cười khác lạ nữa. Mọi thứ trong căn phòng dường như rất khác thường ngày. Tuy không dám nghĩ đến những điều tâm linh,nhưng để hoàn toàn phủ nhận cũng chẳng được.

- Tối con bỏ dao dưới gối mà ngủ. Bỏ ít tỏi vào trong cái tủ quần áo.

- Sao vậy má. Có chuyện gì hả má.

- Chỉ phòng hờ những chuyện bậy bạ thôi. Có thờ có thiêng,có kiêng có lành.

- Dạ. Con biết rồi. Má ra với thằng Tí đi. Để đó con.

Mặc dù không nói ra nhưng trong lòng chị đang ngổn ngang trăm bề. Không phải tự dưng mà má lại nói bỏ dao dưới gối. Từ thời xa xưa,việc đó chính là nhằm xua đuổi ma quỷ lai vãng,giúp con nít ngủ không bị giật mình. Phải chăng thằng Tí đã phạm vào điều gì đó liên quan đến tâm linh rồi hay sao. Bản thân chị là người theo đạo Phật,niềm tin vào những chuyện tâm linh là rất lớn,việc kiêng kị cũng nắm bắt rất rõ,vậy mà chẳng hiểu sao thằng con trai nhỏ tuổi lại học đâu ra mấy trò nghịch ngợm như vậy.

Đang lúi húi quét dọn chỗ thằng Tí vừa bày biện,chị lùi lại không may chạm lưng vào cái tủ. Một cảm giác lạnh toát bỗng chốc xâm chiếm lấy thân thể,bất giác rùng mình,chị hoảng hốt chạy tránh sang một bên. Hai cánh cửa tủ vẫn nằm im ỉm,không có hiện tượng gì khác xảy ra. Sự việc này có phải là do chị đã suy nghĩ quá nhiều hay không. Dù không dám khẳng định điều gì nhưng trong lòng chị vẫn đang cầu bình an cho thằng nhỏ.

Ra phòng khách,thấy thằng Tí đang ngồi xem chăm chú xem ti vi,chốc chốc nó lại quay ra phía sau để nhìn đồng hồ. Hình như đang cố canh chừng để đợi soạn cúng rồi đốt giấy với bà ngoại. Thấy má cầm bộ áo giấy thổ thần ra sau bếp,thằng Tí nhìn theo không chớp mắt. Tự dưng nó lại nở nụ cười đắc ý đến lạ.

- Con có đói bụng không.

- Dạ không. Chút...chút...má cho con đốt giấy với ngoại nghe má.

- Ừ. Thức nổi thì ra đốt với ngoại.

Thấy đôi mắt tròn xoe,ngây thơ của thằng con,bao nhiêu bực tức,lo âu nhanh chóng bị xua đi. Hi vọng là mọi chuyện bình an vô sự. Vẫn còn khá sớm nên chị ăn vội miếng cơm rồi tranh thủ ra tiệm may tiếp. Thời gian gấp gáp nên được chút nào hay chút đó.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store