ZingTruyen.Store

Thua Duc Hoa Tam

Lúc giấy truyền thư của Trường Hành tiên quân tới Thủy Vân Thiên, Hoàn Cẩn cũng đúng lúc đứng ở tiền điện của Thủy Vân Thiên

Nàng dường như không quá thích cười, ngay cả thị vệ cũng hơi rùng mình một cái, xem lướt ngọc lệnh thông hành rất nhanh liền dẫn người tới chính điện chờ

Mà lá thư này lại được tiên nga của Thủy Vân Thiên mang đi, ánh mắt Hoàn Cẩn nhẹ nhàng dừng ở trên con dấu phong ấn màu lam kia, đôi mắt nàng khẽ động, dường như cảm thấy trùng hợp với chuyện Trường Hành tiên quân cũng truyền thư đi này

"Ngọc Mão tiên tử, đây là thư tiên quân truyền về từ Nam Hải."

"....Ngọc Mão tiên tử ?"

Trong điện yên lặng, ngay cả chuông gió treo trên hành lang cũng không có động tĩnh, hết lần này tới lần khác trên bàn bày hoa quả mọng nước bị ăn một nửa, rơi lung tung khắp bàn, còn có dấu trên không lớn ở trên ghế

Lúc tiên nga cầm thư đóng dấu đi vào trong điện, nhất thời cũng không nhìn thấy "Ngọc Mão tiên tử" kia đâu, tìm một vòng trong điện không có, kết quả đi tới tiền viện phía sau, lúc này mới thấy một con thỏ trắng chổng mông đào hố trong một bụi hoa xanh um, miệng còn động đậy không biết ăn cái gì

"Ai nha.... Ngọc Mão tiên tử, sao người lại nhân lúc tiên quân không ở đây mà ăn hoa ngài ấy trồng, chờ tiên quân về lại phạt người chép thư...."

Tiên nga chỉ cảm thấy nhịp tim hẫng một nhịp, nhanh chóng tiến tới nhấc con thỏ trắng ăn tới bụng căng tròn trong bụi hoa lên, không quan tâm thỏ trắng đạp chân kháng nghị, giơ tay phủi sạch đấy dính trên lông tơ màu trắng của nó

"Người đừng đùa nữa, Trường Hành tiên quân truyền tin lại, hơn nữa Hoàn Cẩn tiên tử bây giờ cũng đang chờ ở chính điện, không biết có chuyện gì.... Người mau biến lại đi, tiên quân không ở đây, những việc này đều chờ qua tay người."

Tiên nga vừa ôm thỏ trắng đi vào trong điện, vừa không khỏi cằn nhằn, thỏ trắng rũ tai, rất bất mãn duỗi chân nhảy xuống đất, sau khi làn khói nhỏ tản đi, một thiếu nữ búi tóc hai bên, đôi mắt hơi lộ ra chút phiếm hồng, hai đuôi tóc rũ bên tai, lộ ra nguyên thân thỏ của mình

"Tiên quân đang yên đang lành truyền thư về làm gì.... Hoàn Cẩn tiên tử vì sao lại tới Thủy Vân Thiên, sau khi nàng ấy theo Sương Thiềm thánh nữ đi Côn Luân, rất nhiều năm chưa gặp nàng ấy rồi...."

Ngọc Mão vừa ngáp vừa nhận thư, cổ tay nhấc ra linh lực linh hoạt vẽ một bông hoa trong không trung, phong ấn trên bức thư kia liền mở ra, lúc ánh sáng hiện ra, Ngọc Mão hơi sửng sốt, theo đó tiếng của Trường Hành tiên quân vang lên trong thần thức

Gương mặt vốn lười biếng của Ngọc Mão đột nhiên thu liễm lại, nàng có chút hoang mang mở to mắt, đối diện với tiên nga cũng nghi hoặc, "Ngươi nói Hoàn Cẩn tiên tử bây giờ ở chính điện phải không."

Tuy tiên nga khó hiểu, nhưng vẫn cung kính đáp, "Đúng vậy, Hoàn Cẩn tiên tử một mình tới, hơn nữa.... lấy ngọc lệnh thông hành của thần điện Bạch Dân, không phải là thần điện Côn Luân."

Ngọc lệnh thông hành tượng trung cho thân phận trên Thượng thần giới, cho dù giữa các lãnh địa cũng không cấm thông hôn, tiên nga làm việc ở thần điện cũng chỉ sử dụng ngọc lệnh của thần điện đấy để đi lại giữa các lãnh địa, cũng là cách ngầm thừa nhận sự trung thành

"Nàng ấy là phó thủ đắc lực nhất bên cạnh thánh nữ của Côn Luân.... Thủy Vân Thiên chúng ta không thể chậm trễ."

Trong mắt Ngọc Mão hiện lên chút hứng thú, dường như lập tức nhấc chân đi tới chính điện

Trường Hành tiên quân truyền thư về có pháp lực đặc biệt, ngoại trừ nàng, toàn bộ Thủy Vân Thiên cũng không có người nào mở được

Tốn công tốn sức như vậy lại giao quyền lớn cho người ngoài, đây nhất định có khác thường

Bầu không khí ở chính điện dường như vì Hoàn Cẩn tới mà có chút ngưng đọng, Hoàn Cẩn ngồi vào chỗ, ngón tay vô thức vuốt chén trà bên cạnh, hoa văn đỏ như lửa trên mu bàn tay khiến người chú ý, cho nên Ngọc Mão vừa bước vào trong điện đã bị màu đỏ kia thu hút ánh mắt

Nàng nhướn mày, mở miệng lại giọng nói ngọt ngào như quả mọng, "Hoàn Cẩn tiên tử sao lại tới thăm Thủy Vân Thiên chúng ta ---- Thực sự không trùng hợp, tiên quân nhà ta không ở đây, nếu tỷ tỷ có chuyện gì quan trọng có thể nói với ta."

Hoàn Cẩn có chút kinh ngạc nhìn thiếu nữ nhẹ nhàng nói với mình, đôi mắt như hồng ngọc kia khiến nàng cảm thấy quen thuộc khó hiểu

Ngọc Mão mặt mày cong cong, bộ dạng thiên chân vô tà, "Ta tên là Ngọc Mão, là đệ tử.... truyền thừa của tiên quân."

"Ta biết tiên quân không ở đây, vốn là tới tìm cô."

"Hoàn Cẩn của Côn Luân thần điện, bái kiến Ngọc Mão tiên tử."

Mặc dù Hoàn Cẩn cảm thấy quen thuộc lại nhất thời cũng không nhớ ra được, dứt khoát không nghĩ nữa mà nhanh chóng nói vào chuyện chính

Hai người hành lễ xong, Hoàn Cẩn cũng không nhiều lời, mà đẩy một miếng hồng ngọc tới chỗ Ngọc Mão

Hồng ngọc màu đỏ như lửa, có vài phần tương tự với hoa văn trên mu bàn tay của Hoàn Cẩn, Ngọc Mão híp mắt lại, giơ tay tiếp nhận miếng hồng ngọc cẩn thận quan sát

"Có lẽ Trường Hành tiên quân đã truyền tin cho cô, trước khi điện hạ nhà ta quay về Nam Hải, tiên quân sẽ ở lại Nam Hải trông chừng Dực vương điện hạ."

"Điện hạ nhà ta nhờ ta truyền lời ---- Xin Thủy Vân Thiên tăng cường bảo vệ trận pháp và tuần tra khắp nơi, nhất là trấn thủ phía Tây cần đặc biệt coi trọng, mặt khác, xin võ thần của Thủy Vân Thiên chuẩn bị sẵn sàng.... bí mật trong này không tiện nói ra, xin tiên tử lượng thứ."

"Nhưng xin tiên tử yên tâm, nếu có ngoài ý muốn gì, tất cả tội lỗi và hao tổn, Côn Luân sẽ tự gánh chịu."

Giọng của Hoàn Cẩn trầm ổn, nghiêm túc, nàng bí mật quan sát sắc mặt Ngọc Mão, mà Ngọc Mão nắm miếng hồng ngọc trong tay như đang suy xét, nàng nhấc mắt nhìn Hoàn Cẩn, trên mặt cười như không cười, "Được."

Ừm ?

Ngọc Mão đồng ý quá thẳng thắn, trái lại khiến Hoàn Cẩn kinh ngạc

Nàng vốn đã chuẩn bị chu toàn, dù sao chuyện liên quan tới trấn áp biên ải của Thủy Vân Thiên, không ai thích một người ngoài đụng tới binh quyền của mình, mà Ngọc Mão thẳng thắn đồng ý như vậy càng không giống như là có lệ

Nghĩ tới đây, Hoàn Cẩn không khỏi nhíu mày, "Tiên tử, đây không phải là chuyện đùa."

"Ta biết đây không phải là chuyện đùa, Hoàn Cẩn tiên tử là người bên cạnh Sương Thiềm thánh nữ, thánh nữ điện hạ tiếng tốt truyền xa, chúng ta vẫn tin phục."

"Huống hồ, đây không phải là ý của ta.... là ý của tiên quân nhà ta."

Ngọc Mão mỉm cười, bớt đi chút ngây thơ, "Hoàn Cẩn tiên tử chắc cũng nhìn thấy tiên nga cầm thư rồi chứ ---- Nếu Sương Thiềm cần, người trên dưới Thủy Vân Thiên đều có thể dùng, đây là nội dung trong thư của tiên quân."

"Chúng ta tuy không biết vì sao thánh nữ và tiên quân làm như vậy, nhưng chúng ta đều biết, thánh nữ và tiên quân tuyệt sẽ không làm chuyện nguy hại cho thần giới và các lãnh địa."

"Bất quá là tăng cường trận pháp, điều động võ thần, so với những thứ này, Ngọc Mão càng hiếu kỳ.... vì sao Hoàn Cẩn tiên tử lại cầm ngọc lệnh thông hành của Bạch Dân, theo ta biết, tiên tử bây giờ hẳn nên nguyện trung thành với Côn Luân chứ."

Ngọc Mão vẫn cười cười nói nói, trong mắt lóe lên chút hứng thú

Mà đối với chuyện này, Hoàn Cẩn lại dường như cũng không muốn nhiều lời, "Cha ta là người của Bạch Dân.... Nhưng lần này lấy thân phận của Bạch Dân để yết kiến, quả thực có nguyên nhân khác."

"Quan hệ của điện hạ nhà ta và chiến thần đại nhân không tính là hòa thuận, tương tự, nếu người của Côn Luân khuyên bảo, mặc kệ là chiến thần đại nhân hay võ thân của Bạch Dân, đại khái cũng sẽ không tin."

"Nhưng Trường Hành tiên quân và chiến thần đại nhân lại giao hảo, nếu Thủy Vân Thiên mang ngọc lệnh của Bạch Dân, vậy tiếng tăm của Trường Hành tiên quân không phải dễ dùng hơn điện hạ nhà ta sao."

"Vốn lần này điện hạ của chúng ta định lừa Trường Hành tiên quân, cũng lo Trường Hành tiên quân cảm thấy điện hạ chúng ta lấy tâm tiểu nhân đo lòng quân tử ---- Nhưng bây giờ xem ra, Trường Hành tiên quân cũng không phải hoàn toàn không biết."

Ngọc Mão cười, khẽ nhận lấy ngọc lệnh hồng ngọc kia, "Hành động của Tây Tấn, mọi người đều nhìn ở trong mắt, tiên tử yên tâm, Thủy Vân Thiên nhất định sẽ nói tới.... nhân đức của thánh nữ điện hạ, Thủy Vân Thiên chúng ta không cần nói, lại vẫn luôn nhớ tới an nguy của Bạch Dân."

"Ta vốn cho rằng cô và Đường Khê là vì ơn cứu mạng mới trung thành với nàng ấy, bây giờ xem ra, cũng không hoàn toàn là vậy."

Lời đã nói tới đây, nhận được lời hứa hẹn của Ngọc Mão, Hoàn Cẩn đứng dậy định hành lễ, vốn lời cáo từ chợt dừng lại, nàng ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén nhìn Ngọc Mão, trong ánh mắt mang theo chăm chú và đề phòng

Cho dù là ở Côn Luân cũng ít có người biết thân thế của nàng

Dường như nhận ra sát ý trong mắt Hoàn Cẩn, Ngọc Mão vội vàng phất tay, lại quay về bộ dạng vô hại đơn thuần, "Ai nha, đừng khẩn trương như vậy.... Ta từng gặp tỷ muội các cô, cô không nhớ sao."

"Trong tiệc mừng của Bạch Dân, tỷ muội các cô là một trong những tiên nga lúc đấy, Thừa Hoàng đại nhân thấy tuổi của muội muội cô còn nhỏ, bình rượu cũng bê không chắc, tốt bụng nói vài câu liền cho nàng ấy lui, lại không nghĩ tới lật đổ bình dấm chua Lộc Cơ...."

"Lộc Cơ thần nữ muốn khoét mắt muội muội Đường Khê của cô, cô vì cầu tình cho nàng ấy mà không được, trái lại thiếu chút nữa cũng bị nàng ta phạt, lúc đấy nếu không phải Sương Thiềm hất đổ chén rượu mang các cô đi, tỷ muội các cô sợ rằng sớm bị tra tấn chết rồi."

"Cô đại khái không nhận ra ta, nhưng ta nhận ra cô.... Ta lúc đó ham chơi mà ngã xuống nước, là cô kéo tôi lên."

Đôi mắt như hồng ngọc của Ngọc Mão dường như gợi lên chút ký ức của Hoàn Cẩn, nàng chậm rãi buông xuống đề phòng, thử mở miệng, "Ngọc Mão.... Cô là thỏ ngọc Trường Hành tiên quân nuôi trước kia ?"

"Cô biến thành người rồi ?"

Thủy Vân Thiên nhiều linh mạch giao hòa như vậy, biến thành người cũng không phải quá khó đi...."

Nàng lẩm bẩm một lúc, lại chớp mắt nhìn Hoàn Cẩn

"Cô có ơn của cô, ta cũng có ơn của ta ---- Cho nên xin tiên tử yên tâm, tuy không rõ ràng Tây Tân rốt cuộc muốn làm gì, nhưng Thủy Vân Thiên và Bạch Dân, nhất định sẽ bảo vệ an nguy của tất cả người dân...."


Thời tiết của Nam Hải khác thường, mây đen không biết từ chỗ nào kéo tới, nặng trĩu trên bầy trời Nam Hải, mấy ngày liên tục đều mưa to, âm u dường như có thể khiến tâm tình người suy sụp theo

Trác Dực Thần ngồi trước cửa sổ, ngẩn người nhìn theo màn mưa không ngừng chảy xuống theo mái hiên, hạt mưa đánh vào lá ngô đồng phát ra tiếng lộp độp

Bầu không khí ẩm ướt khiến chim chóc cảm thấy khó chịu, đám tiểu tử mập mạp cũng chen từng đoàn trốn mưa dưới chạc cây hoặc dưới cửa sổ, líu ríu run rẩy

Trác Dực Thần ôm đầu gối, tóc không buộc lả tả trải đầy lưng, đôi mắt nửa híp, trong lòng khó nén được mất mác

Trường Hành buông công việc trong tay xuống, thở dài nhìn Trác Dực Thần rầu rĩ không vui, tiên nga bừng trà bánh ngoài cửa do dự, mãi tới khi Trường Hành vẫy tay mới bưng khay đồ ăn vào trong phòng

Hắn cầm một đĩa điểm tâm ngồi xuống bên cạnh Trác Dực Thần, cầm một miếng quơ trước mặt Trác Dực Thần như trêu hài tử

"Tâm tình của tiểu Dực vương không phải là có thể kiểm soát thời tiết của Nam Hải chứ ? Nhìn trời mưa này, lớn hơn cả ngày ngươi khóc ở Thủy Vân Thiên của ta."

"Dù sao tỷ tỷ ngươi bây giờ cũng không ở đây, không bằng ta gọi Thừa Hoàng tới chơi với ngươi đi ?"

Nghe thấy tên Thừa Hoàng, Trác Dực Thần hơi nhấc mắt lên, trong mắt hắn nhìn Trường Hành mang theo chút nghi hoặc, "Trường Hành tiên quân, huynh từ khi nào biết ta và Thừa Hoàng...."

Nhắc tới chuyện này, Trường Hành cũng quả thực bị chọc cho tức cười, hắn nhét điểm tâm vào trong tay Trác Dực Thần, mình cũng tiện tay lấy một miếng cắn

"Trước khi ngươi nhét y vào tủ quần áo, ta cũng không biết chuyện này, người huynh đệ này ở cùng một chỗ với ngươi mà cũng không nói với ta...."

"Lúc ngươi ra hiệu với ta, ta sắp bị dọa chết rồi, nếu để Sương Thiềm biết, nàng ấy không phải muốn lột da ta sao ?!"

Dường như là mùi vị của điểm tâm không tệ, Trường Hành ăn hết một cái xong, chép miệng lại đi lấy cái thứ hai

Trác Dực Thần cúi đầu không nói, nước mắt vô thành vô tức nhỏ vào điểm tây trong tay

"Huynh cũng phát hiện ra.... Vậy a tỷ chắc chắn cũng phát hiện ra rồi...."

"A tỷ nhất định là giận ta mới rời đi.... A tỷ có phải không cần ta nữa không...."

Trác Dực Thần ở địa bàn của Nam Hải mãi mãi là tiểu Dực vương được cưng chiều vạn phần mà lớn lên

Đám chim béo nhỏ trên bệ cửa sổ ríu rít nhào vào trên người hắn, ngay cả tiếng kêu đều mang theo lo lắng, mấy con lớn hơn một chút còn đậu trên vai hắn kêu chiêm chiếp không ngừng, đầu mềm mại lau nước mắt trên mặt Trác Dực Thần

Điểm tâm vừa bị Trường Hành cắn một miếng liền đặt xuống bàn, hắn luống cuống lấy khăn tay

Hắn thực sự đau đầu tiểu bằng hữu chảy nước mắt, càng không nói tới tỷ tỷ của tiểu bằng hữu này thực sự có thể vì tiểu bằng hữu khóc mà đánh gãy chân hắn....

"Ôi tổ tông, ngươi lại suy nghĩ nhiều như vậy làm gì.... Tỷ tỷ ngươi thương ngươi từ đáy lòng, cho dù nàng ấy phát hiện chuyện của ngươi và Thừa Hoàng, nàng ấy cũng sẽ không tức giận với ngươi, nàng ấy cùng lắm là đi đánh Thừa Hoàng một trận...."

"Nếu nàng ấy đánh gãy chân Thừa Hoàng, ngươi đừng cáu kỉnh với nàng ấy là được.... Được được được, ta không nói nữa, tổ tông của ta, ngươi đừng khóc nữa...."

Nhưng Trác Dực Thần không nghe vào một chữ, hắn vốn vì quan hệ của Thừa Hoàng và a tỷ mà trong lòng bất an, bây giờ Sương Thiềm lại đột nhiên rời đi

A tỷ có lúc nào từng một câu không nói với mình liền đột nhiên rời đi ?

Mưa dường như lại lớn hơn không ít, mây đen phủ kín mặt trời tới một chút ánh sáng cũng không có, trong hành lang đã bắt đầu có tiên nga lục tục treo đèn lồng lên, ánh sáng nhu hòa của minh châu bên trong đèn lồng không chói mắt, là Sương Thiềm cố tình dặn dò, vẫn dùng từ lúc Trác Dực Thần sinh ra

Trác Dực Thần hai mắt đẫm nước nhìn ánh sáng từng chút một được thắp lên, đột nhiên mím môi, không chỉ đám chim béo bên người, ngay cả Trường Hành đang dỗ cũng bị dọa sợ

Còn chưa chờ Trường Hành mở miệng liền nhìn thấy tiểu hài tử tới nước mắt còn chưa kịp lau khô liền chạy như điên vào trong mưa, dường như trong chớp mắt, Trường Hành có thể nhìn thấy cũng chỉ là một bóng lưng biến mất vào trong rừng ngô đồng

"Ngươi đi đâu vậy ?!"

Nhìn Trác Dực Thần lao ra ngoài, tim Trường Hành đều sắp bị dọa cho ngừng đập, lập tức đứng dậy muốn đuổi theo, kết quả lại bị đám chim béo líu ríu cản đường, chỉ nghe thấy từ rất xa truyền tới tiếng của Trác Dực Thần ---- "Ta đi Côn Luân tìm a tỷ !"

"Tìm cái gì mà tìm, ta thấy ngươi là đang hồ nháo !"

Trường Hành tức giận, gân xanh trên đầu đều nổi lên, đại khái cũng không nghĩ tới Trác Dực Thần còn có lúc tùy hứng hoang đường như vậy, hết lần này tới lần khác bị đám chim trước mặt cản lại, một tiên quân của Thủy Vân Thiên như hắn lại không thể làm hại đám vật nhỏ này

Chúng yếu ớt tới thoạt như một pháp thuật của mình cũng có thể giết chết !

Hắn giậm chân lại chỗ, hai lần nhấc chân đều bị đám chim nhỏ mổ về chỗ, rơi vào đường cùng cho dù tính tình hắn vô cùng tốt cũng không nhịn được hét lên với tiên nga ngây ngốc ngoài cửa, "Còn thất thần làm gì ! Phái người của Sương Thiềm ngăn lại tiểu điện hạ của các cô đi !"

"Hắn chưa ra ngoài Nam Hải được mấy lần, sao dám một mình đi Côn Luân !"

Mắt thấy tiên nga nhận được lệnh cũng chạy như điên, Trường Hành tức giận tới lồng ngực phập phồng, mắt thấy đám chim nhỏ chặn đường thoáng buông lỏng cảnh giác liền lập tức xông ra ngoài !

Trường Hành cũng không quản mình đụng ngất bao nhiêu chim nhỏ, lúc xông vào ngô đồng, hắn chỉ tức giận Trác Dực Thần học pháp thuật trái lại tinh thông, lúc này mới chưa tới một lúc liền không thấy bóng người đâu

"Sương Thiềm, cô mau quay về đi.... Tiểu Dực vương muốn đi Côn Luân tìm cô, ta muốn ngăn cũng không ngăn được !"

"Hài tử này rốt cuộc giống ai vậy, lúc ngoan thì rất ngoan, lúc bướng cũng rất bướng !"

Trường Hành truyền âm mắng lộn xộn, tràn đầy chua xót nuôi hài tử không dễ

Mà Trác Dực Thần chạy tới một đầu khác của rừng lại nhận ra chỗ không thích hợp

"Vì sao.... Vì sao không ra ngoài được...."

Lần thứ ba nhìn thấy cây giống nhau, Trác Dực Thần khí huyết dâng trào, đại não rốt cuộc được nước mưa cọ rửa tỉnh táo một chút, hắn nhíu mày quan sát bốn phía, tin mình thực sự đảo quanh một chỗ

Đây là nhà của hắn, sao hắn có thể lạc trong rừng cây của nhà mình ?!

Mây đen nghìn nghịt đè nén một mảng tối đen trong rừng ngô đồng, hắn lau nước mưa trên mặt, lòng bàn tay nổi lên ánh sáng do linh lực đốt thành

Lúc Trác Dực Thần đang suy nghĩ có phải là ai quỷ không biết thần không hay bày ra trận pháp ở rừng ngô đồng hay không, một cỗ âm phong phía sau như lưỡi dao sắc bén đâm mạnh tới chỗ hắn

Trong phút chốc, một linh lực va chạm với âm phong tạo ra chấn động lớn đánh bay Trác Dực Thần

Theo âm phong tiêu tán, một tiếng thét chói tai cực kỳ quỷ lệ dường như muốn chọc thủng mãng nhĩ Trác Dực Thần, ngọc bội bên hông hắn tản ra ánh sáng trắng bóng, một điểm đỏ như máu bên trong đặc biệt nổi bật

Trác Dực Thần chú ý ngọc bội, nhất thời cả người đều khẩn trương, cổ tay hắn nổi lên linh lực, theo một vầng sáng cắt ngang qua sương mù đen trong rừng, trong tay Trác Dực Thần xuất hiện một thanh kiếm sắc bén, kiếm quang sau khi rời vỏ dường như khiến quỷ mị trốn trong bóng tối khiếp đảm vài phần

Trong lòng hắn cũng không biết nắm chắc mấy phần, dứt khoát nhắm mắt lại điều động linh lực, theo linh lực dao động, một kiếm khí chém mạnh tới chỗ tối đen trước mặt

Lại một tiếng thét thê lương, một đoàn tối đen bị kiếm khí chém rách, lại cuồn cuộn lần nữa hòa làm một thể, lần này nó dường như bị chọc giận, tiếng thét chói tai vang lên liên tiếp, từng âm phong đánh tới Trác Dực Thần

Ngọc bội vào lúc âm phong đánh tới đột nhiên sáng lên, tạo thành một tấm chắn bảo vệ Trác Dực Thần ở giữa, những âm phong đụng vào tấm chắn, tiếng thét lại càng sắc nhọn, chói tai

Trác Dực Thần siết chặt Vân Quang kiếm trong tay, lúc này mới ý thức được mình tùy tiện chạy ra ngoài chọc phải phiềm phức lớn bao nhiêu

Ngọc bội là pháp khí mà a tỷ dùng máu tim của mình luyện hóa thành, chỉ vì bảo vệ mình bình an không bị tà khí làm tổn thương

Mà Vân Quang kiếm cũng là một thanh kiếm chém giết tà quỷ đắc lực nhất trong đại chiến năm đó

Mà bây giờ....

Trác Dực Thần nắm chặt chuôi kiếm

Có người nhân lúc a tỷ của hắn không ở đây, dùng tà khí bày ra tà trận lớn như vậy ở Nam Hải....

---------------------------

Còn tiếp

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store