Thu Nhan Chi Than Cap Quang Su
55. Tiểu thụ Tần Mộ Ngôn 19
Editor: Hannah NguyễnTần Mộ Ngôn vậy mà thật nằm xuống trước cửa lều An Nhiên. An Nhiên vào không gian, lấy quần áo bẩn của Tần Mộ Ngôn ném vào trong hồ, dù sao hồ nước này cũng không phải thứ bình thường, nó có công năng tự động tinh lọc chất bẩn, điều này là do lúc An Nhiên nhảy vào tẩy đi bùn dơ trên người lần trước mới phát hiện được. Bất kể cho thứ gì vào hồ, thì nước bên trong vẫn sẽ không bị ô nhiễm, vẫn trong vắt như gương.
Một thân quần áo được ném hết vào trong hồ, chỉ trong chốc lát nó đã vô cùng sạch sẽ.An Nhiên cầm quần áo vớt lên đề ở trong tay, cười híp mắt nói câu: "Thoát nước." (lời editor: tự động làm khô ấy mà)Ngao, một lần nữa đại thần trong không gian lại khiến một phen thất thanh, vốn dĩ quần áo còn ướt nhẹp nhưng trong nháy mắt đã khô hoàn toàn. Để sát vào còn có thể ngửi được hương vị của vải vóc phơi dưới ánh mặt trời (lời editor: mình biết mùi này nà, thích lắm, mỗi lẫn phơi chăn lấy vào nhà là ôm riết thôi). An Nhiên đặt quần áo đặt lên bàn nhỏ trong nhà tranh, lại cầm tiếp hai trái bắp nấu đặt vào bát bên cạnh quần áo, suy nghĩ một chút cảm thấy chưa đủ, nên tiếp tục đi hái thêm vài trái linh quả.Xong rồi y mới di chuyển từ trong không gian ra ngoài."A Ngôn! Ngươi vào đây."Tuy trong tên Cố Viêm cũng có viêm, Tần Mộ Ngôn cũng có ngôn (lời editor: chữ Viêm – 炎, chữ Ngôn – 言,Viêm và Ngôn đều đọc là yán => cám ơn bạn ), nhưng An Nhiên gọi như vậy bọn họ vẫn có thể phân biệt được là đang gọi ai. Cố Viêm nằm trên bãi cỏ xanh mượt nhìn Tần Mộ Ngôn đi vào lều, hận đến nghiến răng nghiến lợi. Rõ ràng là hắn biết An Nhiên trước, vì sao tên Tần Mộ Ngôn này lại giành được sự cưng chìu mà hắn đáng được có chứ?Khụ khụ, thân ái, từ cưng chìu này, sử dụng không thấy có vấn đề sao?Cố Viêm là một đứa trẻ thành thật, ít nhất trước mặt An Nhiên vẫn là một đứa trẻ thành thật to xác. Hắn cũng chưa từng nghĩ theo vào để xen vô chuyện giữa Tần Mộ Ngôn và An Nhiên đang làm, nếu lúc này hắn xốc tấm màn ngay cửa lều An Nhiên lên sẽ phát hiện, bên trong rỗng tuếch, cái gì cũng không có, hai người vừa đi vào lúc nãy đã hoàn toàn biến mất ở bên trong.╮(╯▽╰)╭Màn vừa buông xuống Tần Mộ Ngôn đã bị An Nhiên kéo vào không gian. An Nhiên đem hắn đẩy mạnh vào bên trong nhà tranh, nói: "Ngươi biến trở về hình người, rồi đem quần áo mặc lại cho ta, trên bàn có chuẩn bị thức ăn cho ngươi, ngươi trước ăn lót dạ đi, ta ra sau núi một chút."An Nhiên đến sau núi làm gì? Chẳng qua là đào chút dược thảo làm thêm một số thuốc đặc trị. Trải qua lần va chạm kinh thiên động địa của Tần Mộ Ngôn, An Nhiên mới phát hiện mấy loại tị độc đan, cấp tốc hoàn, đại hoàn đan đều là thuốc cực phẩm dùng trong thời khắc mấu chốt tuy rằng có thể phát huy tác dụng, nhưng bình thường cũng ít khi dùng đến, thuốc dùng nhiều nhất mấy ngày nay là thuốc cầm máu, bổ linh dược, thuốc trị vết thương nên cần phải dự trữ thêm số lượng lớn.Nếu lấy ra những thứ quá mức kinh người sẽ khiến cho các phe rình mò liên tục, còn những thứ thuốc này mùi vị không tệ, chúng giống như đường có thể ăn. Có thương tích trị thương, không thương tích ăn vào cũng đỡ thèm.Trên ngọn núi phía sau tất cả đều là dược liệu, càng lên trên càng trân quý.Làm những loại dược này yêu cầu về thảo dược đều là những loại phổ thông, cũng không phải loại quý hiếm gì. Thuốc cầm máu chủ yếu dùng là cỏ cầm máu, còn bổ linh dược là hồi linh thảo, những thảo dược này đều đầy khắp núi đồi, An Nhiên một đường đi một đường dùng ý niệm phân phó không gian, đem thảo dược cần thiết trực tiếp đào ra đặt trên bãi đất trống trước nhà tranh.Đợi đến khi hái xong vị thuốc cuối cùng, trên đường trở về xuyên qua khu rừng nhỏ, An Nhiên còn thuận tiện hái thêm một ít trái cây, linh quả kết quả quá nhanh, không hái nó xuống nó sẽ vẫn ở trên cây, cũng sẽ không hư, nhưng hái xuống nó mới tiếp tục mọc thêm, An Nhiên mỗi khi nhìn thấy chúng chín đều đem chúng hái xuống đặt cùng một chỗ.An Nhiên trở lại trước nhà tranh, Tần Mộ Ngôn đã đổi xong quần áo, lúc này lần đầu tiên An Nhiên mới có thể nhìn rõ Tần Mộ Ngôn sau khi được tẩy cân phạt tủy. Vốn khuôn mặt đã rất anh tuấn hiện tại càng tuấn dật phi phàm góc cạnh rõ ràng. Nếu nói khí chất Quân Thiển Tây khiến An Nhiên kinh ngạc vì nghĩ là người nhà trời, thì Tần Mộ Ngôn lại khiến cho An Nhiên thể nghiệm được một phen cảm giác kinh diễm. Với khuôn mặt thật đẹp kinh thiên động địa kia, làn da trắng nõn nọ, dáng người thon dài cao ngất ấy, đôi mắt hẹp dài lãnh khốc tiêu hồn kia nữa...... Không thể không nói, Tần Mộ Ngôn thật đúng là cực phẩm.Những vết thương cũ của mình, và những vết sẹo để lại sau đó, sau khi trải qua điều trị làn da đã biến thành màu đồng cổㅠ.ㅠ, tất cả sẹo đều không còn, nhưng Tần Mộ Ngôn không giống An Nhiên, làn da An Nhiên, vốn trước đó đã rất tệ, ăn xong còn có thể khôi phục như thường, còn làn da Tần Mộ Ngôn vốn từ trước đã bình thường, ăn xong càng tiến thêm một bước, trở thành làn da non mền như có thể bấm ra nước (lời editor: miêu tả đây sao giống da con gái vậy chứ?).An Nhiên nhìn Tần Mộ Ngôn, ngay cả bản thân mình họ gì cũng muốn quên. Y trời sinh chính là cong, trước khi xuyên qua bản chất đã là 1, bộ dáng này của Tần Mộ Ngôn, chẳng phải là cực phẩm tiểu thụ sao? Mẹ kiếp! Chiều cao này, dáng người này, khí chất lãnh khốc này nữa, những thứ này bình thường không phải của băng sơn công ư? Làm thế nào mà trải qua một lần tẩy cân phạt tủy lại biến thành thụ chứ?Lúc này, Tần Mộ Ngôn đã phát hiện chính mình có gì đó không thích hợp, từ khi hắn bị chọt bụng sau khi ăn xong loại trái cây kia, hắn liền phát hiện năng lượng kiểm soát của bản thân tinh tế thêm vài phần, đẳng cấp chiến sĩ tuy không có đột phá, nhưng thực lực lại tăng lên một bước lớn. Hắn vẫn chưa rõ đây là lý do vì sao, thời điểm biến trở về hình người đụng đến làn da của mình, trơn trượt y như bôi dầu, đưa tay bấm một cái lên cánh tay, cảm giác này, so với phi thú nhân còn muốn non mềm hơn.Nháy mắt Tần Mộ Ngôn liền đen mặt.Ngẫm lại rốt cuộc thì hắn đã hiểu! Vì sao thời điểm An Nhiên đưa trái cây cho hắn lại cười bỉ ổi như vậy.Vì sao hắn không ngừng đau bụng, vì sao trên người hắn lại bẩn như vậy, (╥.╥), hắn là đàn ông, có kiêu ngạo của thú nhân, nhưng hiện tại thì sao... cái gì cũng mất rồi.Như bây giờ, còn là thú nhân sao?Thời điểm An Nhiên trở về bị bi phẫn Tần Mộ Ngôn tác động.Y đứng ở trước mặt Tần Mộ Ngôn trợn mắt há hốc mồm nhìn một hồi lâu, rốt cuộc nhịn không được đem móng vuốt chạm đến trên mặt Tần Mộ Ngôn, miệng thở dài một hơi: "A Ngôn ngươi thật là đẹp, da cũng tốt nữa, non mền như trứng gà mới bóc ấy. Chậc chậc, bộ dáng này, đi đứt tất cả nam nữ, chính là cực phẩm tiểu thụ nha......" Ngữ điệu trong lời nói này của An Nhiên tuyệt đối như kẻ mất hồn, sâu trong đôi mắt là vẻ si mê tuyệt đối.Y dù có muốn giống như bình thường giả dạng bình tĩnh, thì gặp loại cực phẩm này cũng không thể bình tĩnh được.Không có người biết, bề ngoài An Nhiên cũng đã được coi là đẹp.Nhưng nhìn người trước mặt này xem, đây mới gọi là mỹ nhân.Nếu ngươi hỏi An Nhiên, ở đại lục Thú Nhân đã gặp qua những mỹ nhân nào?Nghĩ cũng không cần nghĩ, An Nhiên nhất định sẽ nói là hai.Một là Tần Mộ Ngôn, bề ngoài của hắn quá xinh đẹp, thật là một cực phẩm tiểu thụ.Một còn lại là Quân Thiển Tây, khí chất của hắn vô cùng mĩ, nhưng loại này không thích hợp để đùa giỡn, mặc dù An Nhiên rất thích Quân Thiển Tây, nhưng lại không phải là loại thích dụng tâm kín đáo kia, tuy rằng, An Nhiên biến thành phi thú nhân, nhưng trong nội tâm y vẫn là công! Lẽ dĩ nhiên công sẽ muốn tìm cho mình một tiểu thụ, hai cái đều công còn chơi cái gì nữa.Thật tốt khi Tần Mộ Ngôn không có thuật đọc tâm, nếu không khẳng định sẽ có một bàn tay bay tới chỗ An Nhiên.Tuy rằng Tần Mộ Ngôn không nghe được những lời dâm loạn phát ra từ sâu trong nội tâm của An Nhiên, nhưng chỉ nghe vài câu ca ngợi chẳng ra gì lúc nãy, mặt hắn đã đen như đáy nồi. Một bàn tay đem cái tay của An Nhiên đang sờ trên mặt hắn đẩy xuống, Tần Mộ Ngôn nói: "Ngươi không có gì muốn nói với ta sao?"Lời nói?Nói cái gì?An Nhiên mờ mịt nhìn Tần Mộ Ngôn, Tần Mộ Ngôn trở tay chỉ chỉ chính mình.An Nhiên ôm cánh tay, lui về phía sau một bước, lại đem Tần Mộ Ngôn trên dưới đánh giá một phen, mới gật gật đầu nói: "Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, mông thật vểnh, không có vấn đề nha, tuyệt đối là một cực phẩm tiểu thụ!"Mẹ kiếp!Tần Mộ Ngôn nổi giận, đây là lần đầu tiên hắn đối với An Nhiên tức giận: "Lão tử làm sao lại biến thành cái dạng này?"Rốt cuộc An Nhiên đã hiểu được ý của Tần Mộ Ngôn, nhưng y vẫn như trước ăn mềm không ăn cứng, tiểu thụ thì phải có bộ dáng tiểu thụ, hung cái gì mà hung."Chính ngươi không biết, lão tử làm sao biết chuyện của ngươi, cút!" (lời editor: An Nhiên ác quá, thương A Ngôn quá (╥.╥') *cắn khăn*)Hết chương 55
Editor: Hannah NguyễnTần Mộ Ngôn vậy mà thật nằm xuống trước cửa lều An Nhiên. An Nhiên vào không gian, lấy quần áo bẩn của Tần Mộ Ngôn ném vào trong hồ, dù sao hồ nước này cũng không phải thứ bình thường, nó có công năng tự động tinh lọc chất bẩn, điều này là do lúc An Nhiên nhảy vào tẩy đi bùn dơ trên người lần trước mới phát hiện được. Bất kể cho thứ gì vào hồ, thì nước bên trong vẫn sẽ không bị ô nhiễm, vẫn trong vắt như gương.
Một thân quần áo được ném hết vào trong hồ, chỉ trong chốc lát nó đã vô cùng sạch sẽ.An Nhiên cầm quần áo vớt lên đề ở trong tay, cười híp mắt nói câu: "Thoát nước." (lời editor: tự động làm khô ấy mà)Ngao, một lần nữa đại thần trong không gian lại khiến một phen thất thanh, vốn dĩ quần áo còn ướt nhẹp nhưng trong nháy mắt đã khô hoàn toàn. Để sát vào còn có thể ngửi được hương vị của vải vóc phơi dưới ánh mặt trời (lời editor: mình biết mùi này nà, thích lắm, mỗi lẫn phơi chăn lấy vào nhà là ôm riết thôi). An Nhiên đặt quần áo đặt lên bàn nhỏ trong nhà tranh, lại cầm tiếp hai trái bắp nấu đặt vào bát bên cạnh quần áo, suy nghĩ một chút cảm thấy chưa đủ, nên tiếp tục đi hái thêm vài trái linh quả.Xong rồi y mới di chuyển từ trong không gian ra ngoài."A Ngôn! Ngươi vào đây."Tuy trong tên Cố Viêm cũng có viêm, Tần Mộ Ngôn cũng có ngôn (lời editor: chữ Viêm – 炎, chữ Ngôn – 言,Viêm và Ngôn đều đọc là yán => cám ơn bạn ), nhưng An Nhiên gọi như vậy bọn họ vẫn có thể phân biệt được là đang gọi ai. Cố Viêm nằm trên bãi cỏ xanh mượt nhìn Tần Mộ Ngôn đi vào lều, hận đến nghiến răng nghiến lợi. Rõ ràng là hắn biết An Nhiên trước, vì sao tên Tần Mộ Ngôn này lại giành được sự cưng chìu mà hắn đáng được có chứ?Khụ khụ, thân ái, từ cưng chìu này, sử dụng không thấy có vấn đề sao?Cố Viêm là một đứa trẻ thành thật, ít nhất trước mặt An Nhiên vẫn là một đứa trẻ thành thật to xác. Hắn cũng chưa từng nghĩ theo vào để xen vô chuyện giữa Tần Mộ Ngôn và An Nhiên đang làm, nếu lúc này hắn xốc tấm màn ngay cửa lều An Nhiên lên sẽ phát hiện, bên trong rỗng tuếch, cái gì cũng không có, hai người vừa đi vào lúc nãy đã hoàn toàn biến mất ở bên trong.╮(╯▽╰)╭Màn vừa buông xuống Tần Mộ Ngôn đã bị An Nhiên kéo vào không gian. An Nhiên đem hắn đẩy mạnh vào bên trong nhà tranh, nói: "Ngươi biến trở về hình người, rồi đem quần áo mặc lại cho ta, trên bàn có chuẩn bị thức ăn cho ngươi, ngươi trước ăn lót dạ đi, ta ra sau núi một chút."An Nhiên đến sau núi làm gì? Chẳng qua là đào chút dược thảo làm thêm một số thuốc đặc trị. Trải qua lần va chạm kinh thiên động địa của Tần Mộ Ngôn, An Nhiên mới phát hiện mấy loại tị độc đan, cấp tốc hoàn, đại hoàn đan đều là thuốc cực phẩm dùng trong thời khắc mấu chốt tuy rằng có thể phát huy tác dụng, nhưng bình thường cũng ít khi dùng đến, thuốc dùng nhiều nhất mấy ngày nay là thuốc cầm máu, bổ linh dược, thuốc trị vết thương nên cần phải dự trữ thêm số lượng lớn.Nếu lấy ra những thứ quá mức kinh người sẽ khiến cho các phe rình mò liên tục, còn những thứ thuốc này mùi vị không tệ, chúng giống như đường có thể ăn. Có thương tích trị thương, không thương tích ăn vào cũng đỡ thèm.Trên ngọn núi phía sau tất cả đều là dược liệu, càng lên trên càng trân quý.Làm những loại dược này yêu cầu về thảo dược đều là những loại phổ thông, cũng không phải loại quý hiếm gì. Thuốc cầm máu chủ yếu dùng là cỏ cầm máu, còn bổ linh dược là hồi linh thảo, những thảo dược này đều đầy khắp núi đồi, An Nhiên một đường đi một đường dùng ý niệm phân phó không gian, đem thảo dược cần thiết trực tiếp đào ra đặt trên bãi đất trống trước nhà tranh.Đợi đến khi hái xong vị thuốc cuối cùng, trên đường trở về xuyên qua khu rừng nhỏ, An Nhiên còn thuận tiện hái thêm một ít trái cây, linh quả kết quả quá nhanh, không hái nó xuống nó sẽ vẫn ở trên cây, cũng sẽ không hư, nhưng hái xuống nó mới tiếp tục mọc thêm, An Nhiên mỗi khi nhìn thấy chúng chín đều đem chúng hái xuống đặt cùng một chỗ.An Nhiên trở lại trước nhà tranh, Tần Mộ Ngôn đã đổi xong quần áo, lúc này lần đầu tiên An Nhiên mới có thể nhìn rõ Tần Mộ Ngôn sau khi được tẩy cân phạt tủy. Vốn khuôn mặt đã rất anh tuấn hiện tại càng tuấn dật phi phàm góc cạnh rõ ràng. Nếu nói khí chất Quân Thiển Tây khiến An Nhiên kinh ngạc vì nghĩ là người nhà trời, thì Tần Mộ Ngôn lại khiến cho An Nhiên thể nghiệm được một phen cảm giác kinh diễm. Với khuôn mặt thật đẹp kinh thiên động địa kia, làn da trắng nõn nọ, dáng người thon dài cao ngất ấy, đôi mắt hẹp dài lãnh khốc tiêu hồn kia nữa...... Không thể không nói, Tần Mộ Ngôn thật đúng là cực phẩm.Những vết thương cũ của mình, và những vết sẹo để lại sau đó, sau khi trải qua điều trị làn da đã biến thành màu đồng cổㅠ.ㅠ, tất cả sẹo đều không còn, nhưng Tần Mộ Ngôn không giống An Nhiên, làn da An Nhiên, vốn trước đó đã rất tệ, ăn xong còn có thể khôi phục như thường, còn làn da Tần Mộ Ngôn vốn từ trước đã bình thường, ăn xong càng tiến thêm một bước, trở thành làn da non mền như có thể bấm ra nước (lời editor: miêu tả đây sao giống da con gái vậy chứ?).An Nhiên nhìn Tần Mộ Ngôn, ngay cả bản thân mình họ gì cũng muốn quên. Y trời sinh chính là cong, trước khi xuyên qua bản chất đã là 1, bộ dáng này của Tần Mộ Ngôn, chẳng phải là cực phẩm tiểu thụ sao? Mẹ kiếp! Chiều cao này, dáng người này, khí chất lãnh khốc này nữa, những thứ này bình thường không phải của băng sơn công ư? Làm thế nào mà trải qua một lần tẩy cân phạt tủy lại biến thành thụ chứ?Lúc này, Tần Mộ Ngôn đã phát hiện chính mình có gì đó không thích hợp, từ khi hắn bị chọt bụng sau khi ăn xong loại trái cây kia, hắn liền phát hiện năng lượng kiểm soát của bản thân tinh tế thêm vài phần, đẳng cấp chiến sĩ tuy không có đột phá, nhưng thực lực lại tăng lên một bước lớn. Hắn vẫn chưa rõ đây là lý do vì sao, thời điểm biến trở về hình người đụng đến làn da của mình, trơn trượt y như bôi dầu, đưa tay bấm một cái lên cánh tay, cảm giác này, so với phi thú nhân còn muốn non mềm hơn.Nháy mắt Tần Mộ Ngôn liền đen mặt.Ngẫm lại rốt cuộc thì hắn đã hiểu! Vì sao thời điểm An Nhiên đưa trái cây cho hắn lại cười bỉ ổi như vậy.Vì sao hắn không ngừng đau bụng, vì sao trên người hắn lại bẩn như vậy, (╥.╥), hắn là đàn ông, có kiêu ngạo của thú nhân, nhưng hiện tại thì sao... cái gì cũng mất rồi.Như bây giờ, còn là thú nhân sao?Thời điểm An Nhiên trở về bị bi phẫn Tần Mộ Ngôn tác động.Y đứng ở trước mặt Tần Mộ Ngôn trợn mắt há hốc mồm nhìn một hồi lâu, rốt cuộc nhịn không được đem móng vuốt chạm đến trên mặt Tần Mộ Ngôn, miệng thở dài một hơi: "A Ngôn ngươi thật là đẹp, da cũng tốt nữa, non mền như trứng gà mới bóc ấy. Chậc chậc, bộ dáng này, đi đứt tất cả nam nữ, chính là cực phẩm tiểu thụ nha......" Ngữ điệu trong lời nói này của An Nhiên tuyệt đối như kẻ mất hồn, sâu trong đôi mắt là vẻ si mê tuyệt đối.Y dù có muốn giống như bình thường giả dạng bình tĩnh, thì gặp loại cực phẩm này cũng không thể bình tĩnh được.Không có người biết, bề ngoài An Nhiên cũng đã được coi là đẹp.Nhưng nhìn người trước mặt này xem, đây mới gọi là mỹ nhân.Nếu ngươi hỏi An Nhiên, ở đại lục Thú Nhân đã gặp qua những mỹ nhân nào?Nghĩ cũng không cần nghĩ, An Nhiên nhất định sẽ nói là hai.Một là Tần Mộ Ngôn, bề ngoài của hắn quá xinh đẹp, thật là một cực phẩm tiểu thụ.Một còn lại là Quân Thiển Tây, khí chất của hắn vô cùng mĩ, nhưng loại này không thích hợp để đùa giỡn, mặc dù An Nhiên rất thích Quân Thiển Tây, nhưng lại không phải là loại thích dụng tâm kín đáo kia, tuy rằng, An Nhiên biến thành phi thú nhân, nhưng trong nội tâm y vẫn là công! Lẽ dĩ nhiên công sẽ muốn tìm cho mình một tiểu thụ, hai cái đều công còn chơi cái gì nữa.Thật tốt khi Tần Mộ Ngôn không có thuật đọc tâm, nếu không khẳng định sẽ có một bàn tay bay tới chỗ An Nhiên.Tuy rằng Tần Mộ Ngôn không nghe được những lời dâm loạn phát ra từ sâu trong nội tâm của An Nhiên, nhưng chỉ nghe vài câu ca ngợi chẳng ra gì lúc nãy, mặt hắn đã đen như đáy nồi. Một bàn tay đem cái tay của An Nhiên đang sờ trên mặt hắn đẩy xuống, Tần Mộ Ngôn nói: "Ngươi không có gì muốn nói với ta sao?"Lời nói?Nói cái gì?An Nhiên mờ mịt nhìn Tần Mộ Ngôn, Tần Mộ Ngôn trở tay chỉ chỉ chính mình.An Nhiên ôm cánh tay, lui về phía sau một bước, lại đem Tần Mộ Ngôn trên dưới đánh giá một phen, mới gật gật đầu nói: "Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, mông thật vểnh, không có vấn đề nha, tuyệt đối là một cực phẩm tiểu thụ!"Mẹ kiếp!Tần Mộ Ngôn nổi giận, đây là lần đầu tiên hắn đối với An Nhiên tức giận: "Lão tử làm sao lại biến thành cái dạng này?"Rốt cuộc An Nhiên đã hiểu được ý của Tần Mộ Ngôn, nhưng y vẫn như trước ăn mềm không ăn cứng, tiểu thụ thì phải có bộ dáng tiểu thụ, hung cái gì mà hung."Chính ngươi không biết, lão tử làm sao biết chuyện của ngươi, cút!" (lời editor: An Nhiên ác quá, thương A Ngôn quá (╥.╥') *cắn khăn*)Hết chương 55
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store