ZingTruyen.Store

Thu Hanh Vu Triet

Hối hận rồi.

Không nên ngồi ở đằng sau.

Thiện Vũ ngồi ở ghế thứ hai đếm ngược từ dưới lên, cái mông nhảy nhót dọc con đường gồ ghề theo xe chạy. Quả thực đằng trước rất bừa lại còn rất bẩn, không những có một cái chuồng gà mà lúc sau còn mang lên thêm mấy sọt thổ sản nữa, nhưng đằng sau cũng chẳng khá khẩm hơn là bao.

Bên cạnh là một bà lão bế theo đứa cháu gái, trong tay đứa cháu gái ôm một con chó cỏ bé xíu. Con chó liên tục cắn vạt túi trên tay áo Thiện Vũ, bé gái liên tục khóc lóc còn bà lão thì liên tục mắng con bé.

"Mỗi con chó thôi mà, bán thì bán đi, đằng nào con đi học chẳng bỏ bê nó..."

"Con chăm nó mà, hôm nào về con cũng cho nó ăn." Bé gái nói.

Thực sự rất ồn ào, Thiện Vũ giật ống tay áo khỏi miệng con chó, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, mà vì tựa sát quá nên lại đập trúng đầu lên cửa kính.

"Không được cắn người ta!" Bà lão vỗ lên đầu con chó.

Chó con sủa một tiếng, càng ư ử to hơn.

Thiện Vũ quay đầu lại nhìn bà lão.

Bà lão cũng nhìn anh.

"Bà tới trấn cũ hay vào thành phố?" Thiện Vũ hỏi.

"Thị trấn." Bà lão nói.

"Đi bán chó ạ?" Thiện Vũ lại hỏi.

"Không bán." Con bé con nói.

"Đúng vậy, sau khi sinh được một lứa chỉ còn mỗi con này." Bà lão nói, đoạn đá một cái rổ dưới chân, "Với cả đống nấm này..."

"Bà bán được bao nhiêu?" Thiện Vũ hỏi.

"Bán chẳng bao nhiêu cả, hôm nay hái ít lắm, cũng chỉ 40 tệ là cùng." Bà lão lại đánh con chó phát nữa, "Tính cả chó thì có thể bán được khoảng một trăm."

Nghe đến đây, đứa bé gái lại ôm con chó khóc ré.

"Bán đi mua quần áo mới cho con đó." Bà lão nói, "Đừng khóc nữa, sau này lại đẻ tiếp mà."

"Đẻ rồi lại bán." Con bé lau nước mắt, "Con không cần quần áo mới."

"Con chó bé thế này cũng chỉ 30 thôi." Thiện Vũ nói.

"Nuôi một thời gian rồi đấy, gì mà có 30." Bà lão nói, "Đã 10kg rồi!"

"Không bán." Đứa bé gái nhấn mạnh lại lần nữa.

Thiện Vũ lấy ví rút ra một tờ một trăm đưa cho bà lão: "Cháu mua cả chó lẫn nấm."

Bà lão ngẩn người, nhận tiền.

"Bà đừng mắng nữa." Thiện Vũ nói, "Ồn muốn chết."

"Cháu cũng đừng khóc nữa." Thiện Vũ lại nhìn cô bé kia, "Biết trấn Hồng Diệp không?"

"Có ạ." Cô bé gật đầu, "Vừa mới qua chỗ đó."

"Xuống xe đi dọc con phố đến cuối đường, homestay Đại Ẩn." Thiện Vũ vừa nói vừa lấy mất con chó từ tay cô bé nhét vào trong áo khoác của mình, con chó ló đầu ra, anh bèn ấn đầu nó xuống rồi kéo khóa lên hết cỡ, "Chó của cháu sẽ ở chỗ đó, sau này nếu muốn gặp nó thì cháu cứ tới đó."

"Chú không ăn thịt nó ạ?" Cô bé hỏi.

"Không thích ăn." Thiện Vũ nói.

"Thật ạ?" Cô bé lại hỏi.

"Thật." Thiện Vũ gật đầu.

Xe chạy đến trấn cũ, lúc bị bà kéo xuống xe cô bé còn quay đầu lại kêu to: "Thật hả chú! Nếu muốn gặp chó cháu đi tìm chú á! Thật á chú ——"

"Thật." Thiện Vũ nói, "Hôm nào cháu muốn trốn nhà đi mà không biết đi đâu thì cũng có thể đến đó."

Xe đưa đón sẽ dừng lại một lúc trong trấn cũ để đón trả khách, Thiện Vũ hỏi thăm qua với tài xế để tìm xe đưa đón chiều về, sau đó anh bỏ con chó vào một cái túi, nhờ tài xế mang về giao lộ của trấn nhỏ cùng với đống nấm kia.

Khi quay lại xe thì chỗ của anh đã có người ngồi mất, nhưng chẳng sao cả, đống thổ sản và gà vịt các loại chất đống đằng trước gần như đã xuống ở trấn cũ hết rồi, anh ngồi vào một chỗ mà khi nãy để thổ sản, có thể sờ được cả vụn đất dưới mông.

Bảo sao Trần Giản với đám Trần Nhị Hổ đều thà lái xe máy còn hơn.

Anh lấy điện thoại ra, gửi biển số xe đưa đón chiều về cho Trần Giản.

[Phạp thiện khả trần] Gọi người ra chỗ giao lộ nhận chó với nấm đi.

Hai phút sau Trần Giản nhắn trả lời.

[Trần ngư lạc nhạn] ?

[Phạp thiện khả trần] Vừa mới mua.

[Trần ngư lạc nhạn] Chó gì nấm gì?

Thiện Vũ trả lời bằng tin nhắn thoại: "Chó cỏ nặng 10kg, một sọt nấm vừa mới hái, chó để nuôi, nấm để ăn."

[Trần ngư lạc nhạn] ........................................................................

Thiện Vũ cười cười, tiện tay bấm mở album điện thoại.

Ba bức ảnh gần nhất đều là Trần Giản, một tấm uốn tóc, một tấm đi tuần homestay và tấm mới nhất được chụp lúc đang đợi xe. Trần Giản ngồi dựa lên xe máy, chống chân xuống đất, nhìn theo hướng xe tới.

Kỹ thuật của Hồ Bạn khá tốt, ít nhất kiểu tóc xoăn mới này ổn hơn Trần Giản tự làm nhiều, không bị rối như ban đầu mà chỉ là ép những lọn xoăn tự nhiên lộn xộn xuống, tạo được nếp sóng uốn lượn trên tóc trông vừa tự nhiên vừa ngẫu hứng.

Tuy nhiên kiểu tóc này cần phải được chăm - Thiện Vũ bỏ điện thoại vào trong túi, gối đầu lên một cái túi chả biết đựng gì mà ông chú đằng sau ném lên lưng ghế anh và nhắm nghiền hai mắt - Có thể thấy lúc ngủ dậy Trần Giản đã chỉnh trang lại mái tóc, trình uốn tóc cũng bình thường thôi nhưng trình tạo kiểu tóc thì thực sự đỉnh.

Trần Giản ngồi trên xe mắt nhìn xe đưa đón chạy tới từ đằng xa, xem biển số xe thì chính là chuyến mà Thiện Vũ gửi vận chuyển chó và nấm.

"Đại Ẩn đây đúng không?" Tài xế mở cửa xe, xách xuống một cái sọt và một cái túi phân bón ure đặt bên chân cậu.

"Đúng rồi ạ." Trần Giản xem qua, sọt đựng nấm, loại nấm bình thường hay được bày bán năm tệ một cân ở thôn cũ, trong túi là một cục đồ be bé vẫn còn đang động đậy.

Sau khi xe rời đi, cậu cởi bỏ sợi dây buộc quanh miệng túi.

Bên trong thực sự là một con chó, con chó cỏ nhỏ - cái loại "cỏ" nhất lông vàng mõm đen, trong thôn nhà ai chó mới đẻ có thể qua đó xin ngay được một con giống thế.

"Đỉnh vl." Trần Giản cạn lời, không hiểu nổi Thiện Vũ đã làm cái trò gì trên xe.

Cậu cố định cái sọt ở yên sau xe rồi lôi con chó ra nhét vào trong áo khoác của mình, chó rất bé, ước chừng cũng khoảng 10kg - trung thực phết, trên đường về Đại Ẩn nó liên tục kêu ư ử nhưng không hề làm loạn.

"Trời mẹ ơi." Hồ Bạn từ trong phòng chạy ra đón lấy con chó Trần Giản nhấc ra khỏi áo khoác, "Đây là con chó ổng bảo anh đi lấy đó hả? Không phải nó là chó cỏ sao?"

"Ừ, còn có cả nấm... Khá là tươi." Trần Giản nói, "Để bảo chị Triệu nấu."

"Mua trên xe?" Thằng Năm cũng đi ra từ vườn hoa, "Mua mấy cái này để làm gì?"

"Ai biết." Trần Giản cũng không thể tưởng tượng được nổi một tình huống hợp lý, "Dù anh ta có mua hai bắp cải trắng về cũng chẳng có gì lạ, chắc là cho vui."

"Con chó này nuôi ở đâu đây?" Hồ Bạn rất thích chú chó cỏ này, cô thả nó xuống đất rồi dẫn nó chạy qua chạy lại, "Có tên không?"

"Gọi là Nấm đi." Trần Giản nói.

"Nấm Nấm lại đây, mày tên là Nấm đó có biết không?" Hồ Bạn đùa với chú chó.

"Trong kho hàng của chúng ta vẫn còn mấy tấm ván gỗ cũ dỡ từ hàng rào hồi trước." Trần Giản nhìn thằng Năm, "Biết làm mộc không?"

"Không biết." Thằng Năm thật thà trả lời.

"Biết đưa dụng cụ cho người làm mộc không?" Trần Giản lại hỏi.

"Biết." Thằng Năm gật đầu.

"Qua đây đi." Trần Giản xách theo sọt nấm đi vào trong phòng.

"Ai làm mộc?" Thằng Năm theo đằng sau.

"Tao nè." Trần Giản nói

*

Nhạc Lãng bấm thời gian thực sự chuẩn xác, lúc gọi điện thoại tới Thiện Vũ vừa mới xuống xe, còn đang đi bộ trên sân ga.

"Cửa phía Bắc à." Nhạc Lãng nói, "Hóa ra bên kia đang làm đường, xe đều phải đỗ phía bên này."

"Ừ." Thiện Vũ đáp.

"Lát nữa đến thẳng nhà hàng luôn nhé." Nhạc Lãng nói, "Không gọi thêm ai khác, chỉ có Tiểu Lộ với Đại Khang đang chờ trong phòng riêng."

"Được rồi." Thiện Vũ đi về phía trước theo đám đông, liên tục có người kéo vali đi vượt qua bên cạnh anh, bước chân ai cũng rất vội vàng.

Chỉ có mình anh thong thả mà đi.

Khi đến cửa ra thì mọi người cùng chuyến đều đã đi hết rồi, bên ngoài chỉ còn mình Nhạc Lãng đứng dựa vào cây cột trong căn phòng rời ga, nhìn về phía này.

Lúc anh bước ra, Nhạc Lãng chỉ cần liếc mắt đã thấy, vừa bước nhanh tới vừa chỉ vào anh: "Sao mày không bò ra đây?"

Thiện Vũ cười cười không đáp.

Nhạc Lãng cũng không nói nữa, dang rộng cánh tay ôm siết lấy anh thật chặt, sau đó lại lùi về sau một bước nhìn chân anh: "Chân ổn chưa?"

"Ổn rồi, có điều bò không được nhanh." Thiện Vũ nói.

"Con mẹ mày." Nhạc Lãng nói.

"Đi thôi." Thiện Vũ nghiêng đầu.

"Từ từ." Nhạc Lãng nhìn anh, "Cho tao nhìn trước đã."

Thiện Vũ đứng im không nhúc nhích, cũng nhìn Nhạc Lãng.

Từ sau khi ra tù anh chưa từng gặp lại bất cứ người bạn nào, tính ra cũng đã gần bốn năm không gặp Nhạc Lãng, giờ phút này tự dưng cũng thấy hơi xúc động.

"Chẳng thay đổi gì cả." Nhạc Lãng nói, "Tao cứ tưởng mày sẽ béo hơn tí cơ."

"Mày già rồi." Thiện Vũ nói.

"Bốn năm mà, sao có thể không già đi một, hai tuổi chứ." Nói xong Nhạc Lãng lại trừng mắt với anh, "Đâu có đến mức như mày nói!"

Thiện Vũ cười đi tới ôm Nhạc Lãng, vỗ vỗ mấy cái lên lưng anh ta.

"Đm." Nhạc Lãng lau mắt, "Tao thực sự rất nhớ mày."

"Nhìn ra rồi." Thiện Vũ nói, "Nín lại đi trước đã, lát nữa khóc cho tao xem."

"Con mẹ mày..." Ngay lập tức Nhạc Lãng nín ngược nước mắt về.

Tựa như mọi thứ chưa hề có sự thay đổi, nhịp thở quen thuộc, phố xá quen thuộc, bạn bè xung quanh quen thuộc, đến cả xe của Nhạc Lãng vẫn là chiếc cũ kia.

Nhưng, mọi thứ thực sự đã thay đổi rất nhiều.

Thiện Vũ nhìn con đường phía trước rồi lấy điện thoại ra xem, lúc xuống xe có tin nhắn gửi tới mà anh không rảnh để đọc.

Là một tấm ảnh chụp do Trần Giản gửi tới.

Một căn nhà nhỏ bằng gỗ cho chó con và chú chó cỏ đã nằm lăn ra ngủ say trong đó.

[Trần ngư lạc nhạn] Thu xếp xong rồi.

Thiện Vũ nhắn trả lời lại.

[Phạp thiện khả trần] Đặt tên chưa?

[Trần ngư lạc nhạn] Nấm.

[Phạp thiện khả trần] Ăn đi.

[Trần ngư lạc nhạn] Tên!

[Phạp thiện khả trần] Gõ thêm một chữ thì ngón tay cậu bị mài mòn mất à?

[Trần ngư lạc nhạn] Con chó bây giờ tên là Nấm.

Thiện Vũ chậc lưỡi, cất điện thoại lại vào túi.

"Cuộc sống ẩn dật ổn chứ?" Nhạc Lãng nhìn anh.

"Cũng được." Thiện Vũ nói, "Trấn nhỏ rất thanh tịnh, chỉ có ba con đường."

"Hơi nhỏ quá, không đủ cho mày gây chuyện." Nhạc Lãng nói.

"Giờ tao ngoan rồi." Thiện Vũ nói, "Cải tạo tốt."

"Đm." Nhạc Lãng cau mày, "Nhắc đến chuyện này là tao lại bực."

"Nó vẫn luôn ở nhà cũ à?" Thiện Vũ hỏi.

"Nó cũng chả có chỗ nào để đi cả, căn nhà hồi trước bán rồi mà." Nhạc Lãng nói, "Tìm nó thì dễ, nó mà không đến nhà mày thì tao vốn dĩ cũng chẳng buồn quan tâm."

"Nó không phục đâu." Thiện Vũ nói, "Đang nén lửa giận."

"Nó mà có tư cách nén giận." Nhạc Lãng cao giọng, "Có lửa giận thì cố mà nén, không nén được thì tự thiêu con mẹ nó luôn đi!"

Thiện Vũ cười dựa vào lưng ghế: "Giọng anh Lãng hay quá."

"Mày định khi nào đi tìm nó?" Nhạc Lãng hỏi, "Tao thuê căn đối diện một tháng."

"Mai." Thiện Vũ nhéo ngón tay.

"Xong sao nữa?" Nhạc Lãng nhìn anh.

"Nhanh chóng trả phòng nhân hai ngày không ở." Thiện Vũ nói.

"Cút, ai cho mày trả." Nhạc Lãng nói.

Nhà hàng Nhạc Lãng đặt không phải chỗ ngày trước họ thường xuyên tới, chỗ đó quen quá rồi, quen từ chủ đến nhân viên phục vụ, mấy năm không gặp Thiện Vũ chắc chắn họ sẽ tới trò chuyện vài câu. Dò la hay bàn tán sau lưng thì Thiện Vũ chẳng ngại, nhưng chào hỏi thẳng mặt, đó mới là chuyện khiến anh lấy làm phiền nhất.

Nhà hàng này mới mở, chẳng ai quen biết ai nên rất thoải mái.

"Hai đứa đó thấy mày thế nào cũng khóc cho xem." Lúc đẩy cửa ra, Nhạc Lãng nói.

Khoảnh khắc cánh cửa mở ra, Tiểu Lộ và Đại Khang đang ngồi trong phòng lập tức nhìn qua. Giây phút tầm mắt lướt qua Nhạc Lãng trông thấy Thiện Vũ, cả hai đồng thời đứng dậy cái bộp.

"Anh Thiện Vũ!"

Thiện Vũ vào phòng, đưa tay đóng cửa lại, anh nhìn hai người đứng thẳng tắp mà cười: "Cái tư thái này, chắc còn bị nhốt lâu hơn tao."

Tiểu Lộ đá văng ghế ra nhanh chân bước tới ôm chầm lấy Thiện Vũ: "Đm, em cứ tưởng sẽ không còn được gặp lại anh nữa."

"Yên tâm." Thiện Vũ vỗ lên cánh tay cậu ta, "Có chết cũng phải nằm trong quan tài cho chúng mày ngắm xong mới hỏa thiêu."

"Hỏa thiêu xong còn chừa lại cái miệng." Nhạc Lãng mở cửa nói với nhân viên phục vụ bên ngoài: "Mang đồ ăn lên đi."

"Anh Thiện Vũ." Đại Khang kiểm soát cảm xúc tốt hơn chút, đợi Tiểu Lộ tránh ra cậu ta mới đi tới, cũng ôm lấy Thiện Vũ, "Anh Thiện Vũ... Anh Thiện Vũ..."

"Tiếng vọng đấy à." Thiện Vũ nói.

Đại Khang cười: "Anh chẳng thay đổi gì."

*

"Anh Chu bảo muốn ở thêm một tháng." Hồ Bạn vừa ăn cơm vừa bấm điện thoại, "Còn đặt bữa tối hàng ngày nữa, hỏi có thể ăn cơm nhân viên cùng với chúng ta không, tôi đồng ý rồi."

"Ừ." Trần Giản gật đầu.

"Anh Chu là ai?" Trần Nhị Hổ hỏi.

"Phòng 102 ấy, tên là Chu Nhạc Thành." Hồ Bạn hạ giọng nói, "Tôi thấy mấy hôm nay anh ta bình thường phết rồi."

"Sao anh ta không vào thị trấn mà thuê nhà?" Thằng Năm nói, "Chẳng phải sẽ rẻ hơn ở đây sao?"

"Thuê nhà thì có ai dọn dẹp không? Có ai nấu cơm cho mỗi ngày không?" Hồ Bạn trừng nó, "Có ai lại đi đùn đẩy mối làm ăn của chính mình không?"

Cửa phòng 102 bên kia hé mở, Chu Nhạc Thành đi ra, nhìn thoáng qua phía nhà ăn.

"Ăn cơm không?" Trần Giản hỏi.

"Ừa." Chu Nhạc Thành cười, đi tới cầm một bộ bát đũa ngồi xuống.

"Có yêu cầu gì về khẩu vị thì cứ bảo với chị Triệu nhé." Trần Giản nói.

"Tôi sao cũng được." Chu Nhạc Thành nói, "Quản lý Trần, cơm nước xong tôi có chút việc muốn tâm sự với cậu."

"Ừm." Trần Giản gật đầu, trao đổi ánh mắt với Hồ Bạn.

Cũng không biết là trao đổi cái gì, ánh mắt trao nhau cũng chẳng có ý nghĩa gì cả, nội dung cơ bản chỉ là ——

Tới rồi tới rồi, huhuhu, cuối cùng cũng đợi được anh ta chủ động nói rồi...

Cơm nước xong, Trần Giản và Chu Nhạc Thành cùng đi bộ ra ngoài homestay, Trần Giản vốn chỉ định dạo trong vườn hoa, nhưng Chu Nhạc Thành lại đi thẳng ra khỏi cửa sân, tiến về phía trước dọc con đường nhỏ.

Trần Giản chỉ có thể đuổi theo.

"Vốn định nói chuyện trực tiếp với ông chủ của các cậu." Chu Nhạc Thành nói, "Nhưng hình như anh ta không ở đây?"

"Anh ta đi công tác rồi, mấy hôm nữa mới về." Trần Giản nói.

May mà đi công tác rồi chứ mà nói chuyện với anh ta thật - với phong cách của sếp cậu, sẽ không thể nào kiểm soát được hướng đi của cuộc trò chuyện đâu.

Nhưng nếu thực sự có chuyện gì xảy ra, đúng là cần phải có anh ở đây.

Không biết mấy ngày nữa mới về, lúc đi cậu cũng không hỏi.

Có nên hỏi thử không nhỉ?

Khi nào hỏi đây?

Giờ chắc anh đã tới nơi rồi, đang ăn cơm...

"Nhưng nghĩ lại thì, nói chuyện với cậu có lẽ sẽ phù hợp hơn." Chu Nhạc Thành nói, "Hình như ông chủ của các cậu không hay lo việc lắm nhỉ?"

"Cũng có lo." Trần Giản thôi nghĩ ngợi.

Nhưng lo chẳng được bao nhiêu.

"Là thế này, tôi có viết một số thứ." Chu Nhạc Thành cúi đầu bấm điện thoại, sau đó đưa điện thoại của mình cho Trần Giản, "Cậu xem trước đi."

"Ồ." Trần Giản nhận lấy điện thoại nhìn nhanh qua một lượt, thoạt trông như một diễn đàn, đang hiển thị giao diện bài đăng.

Lúc nhìn thấy tiêu đề Trần Giản hơi giật mình nhướng mày, không kiềm được lòng ngước lên nhìn Chu Nhạc Thành.

[Một chuyến du lịch đếm ngược].

"Anh đây..." Trần Giản hơi căng thẳng, thậm chí không còn nhìn rõ mặt chữ trên điện thoại nữa.

"Tôi bị bệnh, điều trị cũng không còn ý nghĩa gì nữa." Chu Nhạc Thành nói, "Nên muốn ghi chép lại những ngày tháng cuối cùng, đi dạo chơi khắp nơi."

"Không phải anh muốn tự sát sao?" Hỏi xong Trần Giản cũng muốn tự véo mình một cái.

Nói ra được câu này cũng chẳng khá khẩm hơn ông chủ của các cậu là bao.

"Cũng có nghĩ tới." Chu Nhạc Thành cười, "Nhưng tạm thời chưa có kế hoạch đó, ở thêm một tháng nữa rồi tôi sẽ về nhà, dành thời gian ở bên bà tôi."

Không ở bên bố mẹ hả.

Trần Giản muốn hỏi, nhưng không hỏi thành lời.

"Đây là nơi tôi đã ở lâu nhất." Chu Nhạc Thành nói, "Ban đầu chỉ định chơi mấy ngày rồi đi, nhưng hôm đó... sau khi đánh bài xong... bỗng muốn ở lại thêm một thời gian nữa."

Trần Giản không nói gì, cậu tựa vào thân cây bên cạnh, cúi đầu đọc bài đăng này.

*

"Hai đứa về trước đi." Thiện Vũ ngồi trên sô pha đối mặt với cửa sổ, kéo rèm ra là có thể nhìn thấy phòng khách căn nhà cũ của Phương Húc phía đối diện.

Tiểu Lộ và Đại Khang đều không nhúc nhích.

Phía bên kia Phương Húc vẫn chưa về, với tính tình của Thiện Vũ, chúng nó không dám chắc khi Phương Húc quay trở lại liệu Thiện Vũ có xông thẳng qua đó tìm gặp hay không.

"Hôm nay tao ở chỗ này." Nhạc Lãng nói, "Nếu có việc gì bọn mày lại qua đây."

Thiện Vũ nhìn anh ta, chậc lưỡi không nói gì.

"Sáng mai bọn em lại tới." Tiểu Lộ nói.

"Mang bữa sáng tới nữa." Thiện Vũ nói.

"Vâng." Tiểu Lộ cười.

Sau khi hai người họ rời đi, Thiện Vũ lấy điện thoại ra xem, Trần ngư lạc nhạn vẫn chưa nhắn tin tới.

"Mày đang đợi cái gì à?" Nhạc Lãng nằm trên sô pha bên cạnh, hỏi.

"Hửm?" Thiện Vũ nhìn anh ta, "Cả tối nay quản lý của tao vẫn chưa báo cáo công việc cho tao."

Nhạc Lãng khựng lại: "Giờ mày trở thành loại tư bản ác độc gì rồi? Mới nửa ngày không ở trong homestay đã phải theo dõi sát sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store