Thoi Khong Series Niet Ban Joongdunk Pondphuwin
Chương này viết xong thấy nó dài dòng kể lể quá, nhưng không biết sửa sao luôn 🫠 đổi lại ngôi ba nha, không dùng ngôi thứ nhất nữa đâu.
#########PHỊCH! Vừa về đến phòng, Dunk liền nhảy thẳng lên giường, tay chân giang rộng, thở dài một hơi. 《Haizzzz》 ngẩn ngơ nhìn bóng đèn trên trần nhà hồi lâu tới khi hai mắt nhòe đi, Dunk liền dùng tay trái nhéo mạnh vào đùi phải 《Au, mẹ nó, đau vãi~》 nhăn nhó nhíu mày một cái rồi sau đó lông mày của cậu giãn ra, một nụ cười tủm tỉm xuất hiện trên môi, rồi dần lan rộng hơn 《Hì Hì, ha, haha》. Vừa cười, nước mắt lại vừa ứa ra, bao nhiêu khó chịu, bứt rứt trong lòng cậu cũng theo dòng nước mắt tuôn chảy, thấm vào gối....Kiếp trước, người ta nhìn cậu là một kẻ ở trong phúc mà không biết quý trọng, nhưng được mấy ai hiểu, cái phúc phận đó lại là thứ trói buộc cậu. Ừ thì cậu cũng có rất nhiều sai lầm, như là ham chơi, là lười biếng, là kén cá chọn canh.... nhưng cậu cũng từng nỗ lực, từng phấn đấu vì tương lai của mình chứ.Bằng chứng là dù hơi ham chơi lười biếng, nhưng cậu vẫn có thành tích khá giỏi, nằm top 20 của lớp đại học mấy trăm người. Là những ngày ngày đêm đêm quay cuồng với các bài tiểu luận, thuyết trình trên lớp. Là những con điểm cao khiến cậu giành được học bổng du học, đáng tiếc.... phận đời éo le.Ngày Dunk nhận được suất du học, khi đang háo hức lên kế hoạch tương lai nơi xứ người thì đại dịch Covid tới, nó dập tắt niềm hy vọng cũng như mơ ước của cậu.Ở lại Thái, trong tâm thế không cam lòng, cậu bắt đầu loay hoay tìm việc. Nhưng nhà nhà, người người vội cắt giảm biên chế, những công việc tốt không cần sinh viên mới tốt nghiệp như cậu, công việc nhận cậu chỉ toàn lương ba cọc ba đồng, lại còn không đúng chuyên môn, toàn bị sai việc vặt như photo, mua đồ....với kẻ được nuông chiều từ nhỏ, học lực khá ổn lại được khen ngợi nhiều như Dunk, làm sao có thể chịu nổi công việc nhàm chán vặt vãnh này. Đặc biệt là khi nhìn vài người bạn thân vốn học không bằng mình lại có việc tốt, nói không ghen tị, chính là lừa mình dối người thôi. Dunk biết mình công tử bột, sau một hai năm thất nghiệp, Dunk cũng tự rút ra sai lầm và nỗ lực học hỏi, tự ép mình phải trưởng thành hơn để thay đổi thực trạng. Năm 25t đó vốn cậu chỉ về quê nghỉ tết, cùng né tránh dịch bệnh, mong mỏi sau kỳ nghỉ này, sẽ bắt đầu làm lại từ đầu. Dunk cũng tự vẽ ra rất nhiều kế hoạch, nào là sẽ xin việc vào đâu, cần trau dồi kỹ năng gì, còn hứa hẹn với bản thân là không công tử như trước nữa. Cậu cũng đã gửi đơn xin vào công ty cậu mơ ước, cũng qua vòng phỏng vấn, chỉ còn chờ qua lễ đi làm. Một tương lai mà Dunk vẽ ra rất ổn định, cũng rất rực rỡ. Thế mà.... Nghĩ tới đây Dunk thở dài, dại khờ gật đầu ở lại quê với ba mẹ năm đó là sự ngốc nghếch nhất của Dunk. Ừ thì thương cha mẹ già bệnh, nhưng mà, cậu được tiếng hiếu, lại đánh mất hết tự do, đánh mất ước mơ, đánh mất tương lai rạng rỡ.Loay hoay nơi vùng quê, không phải là nghèo khó, với gia đình không giàu nhưng có của ăn của để, người ta nói Dunk là kẻ hạnh phúc vì việc nhẹ, mà ba mẹ còn cưng chiều, không cần lo nghĩ.... nhưng ai nào biết, sâu trong lòng một thanh niên đang độ trưởng thành, thích phiêu lưu, thích tranh giành để tự do là chính mình, với một kẻ mộng cao như Dunk, chữ hiếu đó nó trói cậu đến nghẹt thở, mỗi lần ngồi nhìn dòng người qua lại trên phố, Dunk cảm thấy tuyệt vọng tới nhường nào....《Không phải tôi không cố gắng..... chỉ là.....》
Nhắm mắt lại, hình ảnh cha đau mẹ già làm Dunk thấy nghẹn ngào. Buông sao được, thứ tình cảm gia đình đó đây chứ?《Giờ thì tốt rồi..... đúng vậy, Dunk à, giờ mày trở lại rồi.....》
Trong tiếng tự lẩm bẩm an ủi mình, Dunk cười nhẹ, chìm vào giấc mơ ngọt ngào.*********#******4 giờ 30 sáng sớm hôm sau, Dunk bừng tỉnh giấc, ngơ ngác nhìn quanh căn phòng vừa xa lạ vừa quen thuộc phút chốc, Dunk mới ngồi dậy, vươn vai và cười. 《Chào mừng đến với cuộc đời mới nhé, Dunk Natachai! CỐ LÊN!》Dunk bò dậy, nhẹ nhàng đi xuống lầu, vệ sinh cá nhân xong, cậu trở về phòng ngủ, ngồi ngay ngắn trước bàn học, cẩn trọng viết từng điều mình phải làm từ bây giờ.Một, giảm cân, thay đổi dáng đi, phong thái. Dunk biết mình năm 28t đó, sau thời gian dài tự thu mình trong bứt rứt, cậu đã in sâu vào lòng một sự tự ti không nhỏ. Cảm giác như cả thế giới toàn người tài giỏi, có mình cậu ngốc nghếch khiến dáng đi của cậu còng xuống, luôn cúi đầu, cách nói chuyện cũng rụt rè, không dám nói ra suy nghĩ, vì sợ sẽ sai lầm.... 《Muốn thay đổi mình, thì vẻ bề ngoài là một điều quan trọng đấy!》.Hai, xây dựng thói quen tốt, như sáng tập thể dục, không bỏ bữa sáng, đi học đúng giờ và nghiêm túc làm bài tập về nhà. Kiếp trước, Dunk toàn sát giờ vào học mới dậy, vội vội vàng vàng chạy đến lớp cho kịp chuông reo, rồi bỏ bữa sáng. Giờ học thì nằm dài trên bàn, bài tập về nhà không bao giờ làm, hôm nào đến sớm thì mượn bạn chép, còn không kịp thì "em quên vở ở nhà!". Tính chây lì và lười biếng là điều làm hỏng hết mọi thứ, phải thay đổi!!!!《Ừ, còn gì nữa nhỉ..... à, ước mơ! Đúng rồi!》Dunk cầm bút, gằn mạng từng chữ lên trang giấy trắng: Ba (quan trọng) phải tìm hiểu về ước mơ của mình. Đọc tất cả tài liệu về những công việc, chuyên ngành mình có hứng thú, để hiểu và biết mình thích gì, muốn gì. Nhất định phải làm rõ về nguyện vọng của mình trước ngày điền hồ sơ thi đại học!!! Và khi mày có ước mơ phần đấu vươn lên, sẽ có sự nghiệp tốt đẹp, sẽ không khiến ba mẹ lo lắng cho mày, và như vậy ba mẹ sẽ được nghỉ ngơi nhiều hơn, như vậy họ sẽ không đau bệnh vì làm việc quá nhiều nữa.Dunk ngẫm nghĩ, lại thêm điều thứ tưBốn, cởi mở hơn và kết giao bạn bè nhiều hơn. Dù không chắc mình sẽ làm được, vì tính cách hướng nội cùng một nổi ám ảnh nhỏ khi từng bị tẩy chay năm cấp hai khiến cậu ngại ngùng khi giao tiếp với người lạ. Nhưng Dunk hiểu chuyện ít mối quan hệ bạn bè sẽ làm cậu khó bước như thế nào nếu ra xã hội. Vậy nên, không cần thân quá nhiều, nhưng quan hệ xã giao phải đủ rộng.Năm, giúp đỡ Pond. Đó là người bạn thân nhất của Dunk, một người quan trọng và đã bên cạnh Dunk suốt bao năm. Chuyện của Pond xảy ra hồi đó khiến tính cách Pond thay đổi vẫn là điều làm Dunk vô cùng, vô cùng tiếc hận. Dù Dunk cũng không có cuộc sống tốt đẹp gì, nhưng nếu có thể, cậu vẫn muốn cố hết sức giúp đỡ Pond. 《Tao mong mày sẽ có được hạnh phúc thật sự, Pond!》Khép lại quyển sổ, Dunk vươn vai, đứng dậy soạn lại cặp sách. Nhìn tia nắng mặt trời bắt đầu len lỏi qua rèm cửa chiếu vào phòng, khẽ cười. Bắt đầu thay đổi vận mệnh chính mình nào, Dunk Natachai!
#########PHỊCH! Vừa về đến phòng, Dunk liền nhảy thẳng lên giường, tay chân giang rộng, thở dài một hơi. 《Haizzzz》 ngẩn ngơ nhìn bóng đèn trên trần nhà hồi lâu tới khi hai mắt nhòe đi, Dunk liền dùng tay trái nhéo mạnh vào đùi phải 《Au, mẹ nó, đau vãi~》 nhăn nhó nhíu mày một cái rồi sau đó lông mày của cậu giãn ra, một nụ cười tủm tỉm xuất hiện trên môi, rồi dần lan rộng hơn 《Hì Hì, ha, haha》. Vừa cười, nước mắt lại vừa ứa ra, bao nhiêu khó chịu, bứt rứt trong lòng cậu cũng theo dòng nước mắt tuôn chảy, thấm vào gối....Kiếp trước, người ta nhìn cậu là một kẻ ở trong phúc mà không biết quý trọng, nhưng được mấy ai hiểu, cái phúc phận đó lại là thứ trói buộc cậu. Ừ thì cậu cũng có rất nhiều sai lầm, như là ham chơi, là lười biếng, là kén cá chọn canh.... nhưng cậu cũng từng nỗ lực, từng phấn đấu vì tương lai của mình chứ.Bằng chứng là dù hơi ham chơi lười biếng, nhưng cậu vẫn có thành tích khá giỏi, nằm top 20 của lớp đại học mấy trăm người. Là những ngày ngày đêm đêm quay cuồng với các bài tiểu luận, thuyết trình trên lớp. Là những con điểm cao khiến cậu giành được học bổng du học, đáng tiếc.... phận đời éo le.Ngày Dunk nhận được suất du học, khi đang háo hức lên kế hoạch tương lai nơi xứ người thì đại dịch Covid tới, nó dập tắt niềm hy vọng cũng như mơ ước của cậu.Ở lại Thái, trong tâm thế không cam lòng, cậu bắt đầu loay hoay tìm việc. Nhưng nhà nhà, người người vội cắt giảm biên chế, những công việc tốt không cần sinh viên mới tốt nghiệp như cậu, công việc nhận cậu chỉ toàn lương ba cọc ba đồng, lại còn không đúng chuyên môn, toàn bị sai việc vặt như photo, mua đồ....với kẻ được nuông chiều từ nhỏ, học lực khá ổn lại được khen ngợi nhiều như Dunk, làm sao có thể chịu nổi công việc nhàm chán vặt vãnh này. Đặc biệt là khi nhìn vài người bạn thân vốn học không bằng mình lại có việc tốt, nói không ghen tị, chính là lừa mình dối người thôi. Dunk biết mình công tử bột, sau một hai năm thất nghiệp, Dunk cũng tự rút ra sai lầm và nỗ lực học hỏi, tự ép mình phải trưởng thành hơn để thay đổi thực trạng. Năm 25t đó vốn cậu chỉ về quê nghỉ tết, cùng né tránh dịch bệnh, mong mỏi sau kỳ nghỉ này, sẽ bắt đầu làm lại từ đầu. Dunk cũng tự vẽ ra rất nhiều kế hoạch, nào là sẽ xin việc vào đâu, cần trau dồi kỹ năng gì, còn hứa hẹn với bản thân là không công tử như trước nữa. Cậu cũng đã gửi đơn xin vào công ty cậu mơ ước, cũng qua vòng phỏng vấn, chỉ còn chờ qua lễ đi làm. Một tương lai mà Dunk vẽ ra rất ổn định, cũng rất rực rỡ. Thế mà.... Nghĩ tới đây Dunk thở dài, dại khờ gật đầu ở lại quê với ba mẹ năm đó là sự ngốc nghếch nhất của Dunk. Ừ thì thương cha mẹ già bệnh, nhưng mà, cậu được tiếng hiếu, lại đánh mất hết tự do, đánh mất ước mơ, đánh mất tương lai rạng rỡ.Loay hoay nơi vùng quê, không phải là nghèo khó, với gia đình không giàu nhưng có của ăn của để, người ta nói Dunk là kẻ hạnh phúc vì việc nhẹ, mà ba mẹ còn cưng chiều, không cần lo nghĩ.... nhưng ai nào biết, sâu trong lòng một thanh niên đang độ trưởng thành, thích phiêu lưu, thích tranh giành để tự do là chính mình, với một kẻ mộng cao như Dunk, chữ hiếu đó nó trói cậu đến nghẹt thở, mỗi lần ngồi nhìn dòng người qua lại trên phố, Dunk cảm thấy tuyệt vọng tới nhường nào....《Không phải tôi không cố gắng..... chỉ là.....》
Nhắm mắt lại, hình ảnh cha đau mẹ già làm Dunk thấy nghẹn ngào. Buông sao được, thứ tình cảm gia đình đó đây chứ?《Giờ thì tốt rồi..... đúng vậy, Dunk à, giờ mày trở lại rồi.....》
Trong tiếng tự lẩm bẩm an ủi mình, Dunk cười nhẹ, chìm vào giấc mơ ngọt ngào.*********#******4 giờ 30 sáng sớm hôm sau, Dunk bừng tỉnh giấc, ngơ ngác nhìn quanh căn phòng vừa xa lạ vừa quen thuộc phút chốc, Dunk mới ngồi dậy, vươn vai và cười. 《Chào mừng đến với cuộc đời mới nhé, Dunk Natachai! CỐ LÊN!》Dunk bò dậy, nhẹ nhàng đi xuống lầu, vệ sinh cá nhân xong, cậu trở về phòng ngủ, ngồi ngay ngắn trước bàn học, cẩn trọng viết từng điều mình phải làm từ bây giờ.Một, giảm cân, thay đổi dáng đi, phong thái. Dunk biết mình năm 28t đó, sau thời gian dài tự thu mình trong bứt rứt, cậu đã in sâu vào lòng một sự tự ti không nhỏ. Cảm giác như cả thế giới toàn người tài giỏi, có mình cậu ngốc nghếch khiến dáng đi của cậu còng xuống, luôn cúi đầu, cách nói chuyện cũng rụt rè, không dám nói ra suy nghĩ, vì sợ sẽ sai lầm.... 《Muốn thay đổi mình, thì vẻ bề ngoài là một điều quan trọng đấy!》.Hai, xây dựng thói quen tốt, như sáng tập thể dục, không bỏ bữa sáng, đi học đúng giờ và nghiêm túc làm bài tập về nhà. Kiếp trước, Dunk toàn sát giờ vào học mới dậy, vội vội vàng vàng chạy đến lớp cho kịp chuông reo, rồi bỏ bữa sáng. Giờ học thì nằm dài trên bàn, bài tập về nhà không bao giờ làm, hôm nào đến sớm thì mượn bạn chép, còn không kịp thì "em quên vở ở nhà!". Tính chây lì và lười biếng là điều làm hỏng hết mọi thứ, phải thay đổi!!!!《Ừ, còn gì nữa nhỉ..... à, ước mơ! Đúng rồi!》Dunk cầm bút, gằn mạng từng chữ lên trang giấy trắng: Ba (quan trọng) phải tìm hiểu về ước mơ của mình. Đọc tất cả tài liệu về những công việc, chuyên ngành mình có hứng thú, để hiểu và biết mình thích gì, muốn gì. Nhất định phải làm rõ về nguyện vọng của mình trước ngày điền hồ sơ thi đại học!!! Và khi mày có ước mơ phần đấu vươn lên, sẽ có sự nghiệp tốt đẹp, sẽ không khiến ba mẹ lo lắng cho mày, và như vậy ba mẹ sẽ được nghỉ ngơi nhiều hơn, như vậy họ sẽ không đau bệnh vì làm việc quá nhiều nữa.Dunk ngẫm nghĩ, lại thêm điều thứ tưBốn, cởi mở hơn và kết giao bạn bè nhiều hơn. Dù không chắc mình sẽ làm được, vì tính cách hướng nội cùng một nổi ám ảnh nhỏ khi từng bị tẩy chay năm cấp hai khiến cậu ngại ngùng khi giao tiếp với người lạ. Nhưng Dunk hiểu chuyện ít mối quan hệ bạn bè sẽ làm cậu khó bước như thế nào nếu ra xã hội. Vậy nên, không cần thân quá nhiều, nhưng quan hệ xã giao phải đủ rộng.Năm, giúp đỡ Pond. Đó là người bạn thân nhất của Dunk, một người quan trọng và đã bên cạnh Dunk suốt bao năm. Chuyện của Pond xảy ra hồi đó khiến tính cách Pond thay đổi vẫn là điều làm Dunk vô cùng, vô cùng tiếc hận. Dù Dunk cũng không có cuộc sống tốt đẹp gì, nhưng nếu có thể, cậu vẫn muốn cố hết sức giúp đỡ Pond. 《Tao mong mày sẽ có được hạnh phúc thật sự, Pond!》Khép lại quyển sổ, Dunk vươn vai, đứng dậy soạn lại cặp sách. Nhìn tia nắng mặt trời bắt đầu len lỏi qua rèm cửa chiếu vào phòng, khẽ cười. Bắt đầu thay đổi vận mệnh chính mình nào, Dunk Natachai!
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store