ZingTruyen.Store

Thoi Gian Vi Em Ma Tro Nen Ngot Ngao

Hoắc Vân Tương dùng quyền chống môi, ho một hồi mới chậm lại.

Muốn anh lấy thân báo đáp, đã hỏi ý anh chưa vậy ?

Nam Kiều nhìn thoáng qua người đàn ông sắc mặt tái nhợt lại đẹp trai phi thường trên giường bệnh, kiên quyết lắc đầu.

"Cảm ơn ý tốt của ngài, tôi muốn tiền là đủ rồi."

Tuy rằng sắc đẹp mê người, nhưng hiện tại đại cừu chưa báo, cô không muốn dính vào tình cảm yêu đương.

Lão phu nhân không nghĩ tới cô cự tuyệt dứt khoát như vậy, khó hiểu hỏi.

"Cháu không thích nó?"

"Tôi thích tiền." 

Nam Kiều mỉm cười.

"Nếu cháu không thích nó, vậy cháu có thể thích tiền của nó." 

Hoắc lão phu nhân nhìn tôn tử một chút, cực lực quảng bá cho Nam Kiều :

"Tuy rằng nó lớn tuổi hơn cháu một chút, nhưng bộ dạng cũng không tệ lắm, hơn nữa đặc biệt có thể kiếm tiền, cháu nghĩ lại được không ? "

Nam Kiều: 

"Ách... Đủ rồi ạ. "

"......"

Cô cự tuyệt, Hoắc lão phu nhân rất là đau lòng.

Vì thế, nhìn về phía Hoắc Vân Tương ánh mắt cũng mang theo bất mãn, nhỏ giọng giáo huấn.

"Cháu như thế nào vô dụng như vậy?"

Thế nhưng cũng không làm con gái người ta coi trọng.

Hoắc Vân Tương: "......"

Đây là...... Anh sai?

Hoắc Vân Tương bị bà nội ruột cưỡng ép tặng người, còn bị đối phương cự tuyệt, tâm tình thập phần phức tạp.

Hoắc lão phu nhân mắt thấy mạnh mẽ đưa không được, vì thế lui một bước, dùng đường vòng.

"Tiểu Kiều, chuyện của luật sư chờ Vân Tương tốt hơn một chút, bảo nó an bài cho cháu."

"...... Được rồi, được ạ."

Nam Kiều đáp.

"Về phần chỗ ở, nếu không ngại. Tạm thời ở Hoắc gia trước, chờ sự tình giải quyết xong cháu hẳn chuyển ra ngoài."

Hoắc lão phu nhân nhiệt tình đề nghị.

Hoắc Vân Tương làm sao nhìn không ra lão thái thái ý tứ, đây là muốn anh yên bề gia thất.

Vì đem anh tặng người, bà cũng thật là rầu thúi ruột.

"Vậy... Cháu liền nghe theo."

Nam Kiều nghĩ đến vừa mới đi ra ngoài mua đồ bị công kích, bất đắc dĩ đáp ứng lời mời của Hoắc lão phu nhân.

Hoắc lão phu nhân nhìn cô đáp ứng, thuận thế khẩn cầu.

"Vậy... Để tránh sự tái phát của bệnh cũ, Tiểu Kiều có thể ở bệnh viện cùng nó không? "

Nam Kiều gật đầu :

"Không thành vấn đề."

Đợi đến khi Hoắc lão phu nhân hài lòng rời đi, Hoắc Vân Tương hỏi.

"Tại sao lại từ chối?"

"Hoắc tiên sinh nói... Là cái gì?"

Nam Kiều ngạc nhiên.

"Lấy thân báo đáp."

Hoắc Vân Tương nhắc nhở.

Nam Kiều ôm con mèo ngồi xuống sô pha, mở chai sữa chua uống một ngụm.

"Hoắc tiên sinh anh cao quý xuất trần như vậy, tôi sợ làm bẩn anh ."

"Nhưng... Cô đã làm ô uế tôi rồi. 

Anh vừa mở mắt, liền thấy cô động tay động chân trên người mình, nhớ rõ rành mạch.

"!!!"

Nam Kiều sặc sữa chua, khó chịu ho một hồi lâu mới chậm lại.

Hoắc Vân Kiều bình tĩnh nhìn cô, ánh mắt thâm sâu.

"Trước khi tôi tỉnh lại, Nam tiểu thư hôn tôi vài lần rồi ?"

Nam Kiều chột dạ trả lời:

"Một lần."

"Tôi nhớ không phải."

Hoắc Vân Tương môi mỏng khẽ nhếch lên, khuôn mặt càng thêm đẹp đến đoạt hồn câu phách.

"Anh chắc là... nhớ nhầm."

Nam Kiều cười càng thêm chột dạ.

"Bất kể là một hay hai lần, Nam tiểu thư cô. Lấy đi nụ hôn đầu tiên của tôi."

Đáy mắt của nam nhân xẹt qua một tia ý cười, vẻ mặt khó xử nói.

"Tôi là người sạch sẽ và có tôn nghiêm, nụ hôn đầu tiên là muốn để lại cho vợ tương lai, Nam tiểu thư... Cô chịu trách nhiệm thế nào đây ?"

"Hoắc tiên sinh xuất sắc như vậy, tôi nghĩ... Người vợ tương lai của anh sẽ không để ý những điều nhỏ nhặt này đâu."

Nam Kiều vẻ mặt cười hì hì, nội tâm đã nóng nảy vô cùng.

Cô cũng mất nụ hôn đầu tiên của mình, cô tìm ai để nói lý ?

"Tôi để ý." 

Hoắc Vân Tương thần sắc nghiêm túc nói:

"Tôi có lỗi với vợ tương lai."

Nam Kiều cắn răng cười hỏi:

" Vậy thì sao? "

"Nam tiểu thư hẳn là nên chịu trách nhiệm." 

Hoắc Vân Tương nói.

Để cho đối phương biết khó mà lui, Nam Kiều liều mạng tự bôi đen mình.

"Hoắc tiên sinh, anh đừng nghĩ như vậy, tôi là một đứa cặn bã."

"Anh xem tôi hiện tại chen chân phá hoại gia đình người ta, nói không chừng vẫn là một hung thủ giết người, hơn nữa đặc biệt dễ thích mới chán cũ. "

"Tôi không chỉ thích nam nhân, ngay cả nữ nhân cũng thích, nam nữ ăn chung."

......

Ý cười trong mắt Hoắc Vân Tương dần dần thu lại :

 "Nam tiểu thư đây là... Không muốn chịu trách nhiệm? "

"Không muốn!" 

Nam Kiều kiên quyết lắc đầu, tôi chính là cặn bã như vậy.

"Thật sự là đáng tiếc." 

Hoắc Vân Tương thất vọng thở dài, ngược lại nói :

"Không sao, sau này chấn chỉnh lại."

"......"

Nam Kiều thật sự muốn quỳ lạy anh ta.

Bánh Quy nuốt xuống đồ vật trong miệng, meo meo kêu vài tiếng.

"Tưởng ai cũng thèm hắn sao, biến thái!"

Nam Kiều gật đầu, đồng ý với quan điểm của Bánh Quy ba ba.

Hiện tại bộ dáng này của cô, cùng đầu đường ăn xin không có gì khác nhau,anh ta thế nhưng phải vội vàng lấy thân báo đáp, khẩu vị cũng mặn quá rồi ?

Hoắc Vân Tương thấy cô gật đầu, đuôi lông mày nhếch một cái.

"Gật đầu, tiếp nhận rồi?"

Nam Kiều điên cuồng lắc đầu: 

"Không phải, tôi đau cổ, không phải đồng ý, đừng hiểu lầm."

Đã cùng anh ta chung sinh mệnh, lại làm cho bọn họ giúp cô giải quyết phiền toái, còn muốn tiền, giờ còn muốn cả anh ta, cô thật sự cầm thú không bằng.

Làm người, vẫn nên thiện lương một chút.

Vụ án Mạnh Yên về sau giải quyết, cô tốt nhất cùng người này và Hoắc gia nước giếng không phạm nước sông, cả đời không qua lại với nhau.

Cô không tin, chỉ bởi vì một cái hôn, anh ta thật muốn lấy thân báo đáp.

Bất quá là đối lai lịch của cô còn nghi vấn, cho nên mới cố ý như vậy thôi.

Rốt cuộc, anh ta là thương nhân hẳn rất khôn khéo, không phải là loại người nhất kiến chung tình.



Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store