Tho Than Ngan Ngo
Tôi không còn nhớ tự bao giờ
Lòng mình thư thả, mặc sức mơ.
Bữa cơm chiều, vui cười cầm đũa
Tiếng võng đưa, cót két gọi mời.
Tôi mong ước, ngày mai như thế
Ông bà, Cô, cùng đón tôi về.
Để tôi sống như mình từng sống,
Thoát khỏi nơi "chửi rủa thảm thê".
Xin cho tôi, thêm một lần trú
Với "gia đình" như của Bì Tu
Với những người, tôi tìm và thấy,
Sự an nhiên trong cõi mịt mù.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store