ZingTruyen.Store

[Thịnh x Hoa] Sinh Mệnh Tôi, Thuộc Về Em (Fanfic Thèm Muốn)

Phần 1

TieuPhiAnh09

Sinh Mệnh Tôi, Thuộc Về Em

Thịnh Thiếu Du (công) x Hoa Vịnh (thụ)

Note trước khi vào đoản:

Thân phận thật sự của Hoa Vịnh bị lộ, Thịnh Thiếu Du vẫn còn tức giận vì bị Hoa Vịnh lừa dối thời gian dài. Hoa Vịnh thì bám riết bên cạnh anh, cậu đồng ý làm thư ký cho Thịnh Thiếu Du. Mỗi ngày vẫn đúng lúc có mặt ở nhà riêng, xuất hiện ở văn phòng của Thịnh Thiếu Du, bám riết đến nổi Thịnh Thiếu Du mặc kệ y muốn làm gì thì làm.

Phần 1

Sáng sớm trong căn hộ penthouse lộng lẫy của Thịnh Thiếu Du, ánh nắng xuyên qua rèm cửa đổ xuống sàn gỗ óng ánh. Không gian rộng rãi, tối giản nhưng vẫn toát ra vẻ xa hoa đúng với chủ nhân của nó: một Alpha cấp S, quyền lực trong thương giới và chính trị, lạnh lùng, lý trí tuyệt đối.

Nhưng ở góc giường, một mùi hương khác thường quấn lấy anh — mùi hoa lan ma của Hoa Vịnh, tinh tế, ngọt ngào nhưng cũng có chút nguy hiểm, len lỏi vào từng giác quan của Thịnh Thiếu Du, đánh thức nhịp tim vốn đã quen sự điều khiển tuyệt đối. Anh mở mắt ra, ngay lập tức cảm nhận được sự hiện diện đã trở thành một phần không thể tách rời.

Một nụ hôn nhẹ đặt lên môi anh. Thịnh Thiếu Du co giật, tay vô thức đẩy người nằm bên cạnh ra. "Hoa Vịnh... Em lại nổi điên cái gì?" giọng anh trầm thấp nhưng sắc lạnh như dao cắt.

Hoa Vịnh nghiêng đầu, đôi mắt đen long lanh, nụ cười nhẹ như chực trêu chọc: "Anh Thịnh... thức rồi à? Sáng sớm như thế này, không chào anh một cái hôn thì thật có lỗi với bản thân?"

Thịnh Thiếu Du nhíu mày, cơn giận bùng lên ngay tức khắc: "Đừng trêu tôi. Thu mùi đó lại đi, tôi chỉ thích Omega."

Hoa Vịnh cười khẽ, nhưng ánh mắt vẫn đầy ẩn ý: "Anh Thịnh thích gì, em điều biết. Nhưng mà... anh cũng từng thích mùi hương của em, không phải sao?"

Pheromone ngọt ngào nồng đậm của cậu không hề giống Omega thông thường. Thịnh Thiếu Du vốn là Alpha cấp S, lý trí và quyền lực điều khiển mọi thứ, nhưng hiện giờ anh chỉ thấy đầu óc như rối tung, nhịp tim đập loạn xạ, một cảm giác vừa bực bội vừa kích thích tràn ngập cơ thể.

Trước khi biết Hoa Vịnh không phải Omega anh đã từng nghĩ sẽ sống như vậy cả đời cùng với cậu cũng không phải chuyện gì to tát. Nhưng sau khi phát hiện cậu là người nắm quyền của X Holdings, thân phận thật là Enigma, cấp bật pheromone còn ở mức cao hơn cả mình. Ngoài tức giận vì bị lừa gạt ra thì cũng chỉ muốn xác định Hoa Vịnh có thật sự yêu mình không, hay chỉ là một trò đùa khác.

Anh hít một hơi sâu, cố gắng kéo lại lý trí: "Hoa Vịnh... Em nên biết tôi chỉ thích Omega, em nghe rõ chưa?"

Cậu nghiêng người, đặt một tay lên ngực anh, cảm nhận nhịp tim đang dần bị khuấy động: "Anh Thịnh... nhưng em cũng là người mà anh luôn nhìn thấy mỗi ngày... phải không?"

Thịnh Thiếu Du cắn môi, không đáp. Cậu nhìn anh, ánh mắt pha trộn giữa dịu dàng và thách thức, khiến anh vừa tức giận vừa bối rối. Độ tương thích pheromone giữa họ cao bất thường, một hiện tượng mà cả anh cũng không ngờ đến. Nó khiến cơ thể anh phản ứng mạnh mẽ, trong khi lý trí ra lệnh phải kháng cự.

Hoa Vịnh khẽ nhích gần, ghé sát tai anh thì thầm: "Em biết... anh muốn rời đi, nhưng em sẽ không để anh rời khỏi em đâu."

Thịnh Thiếu Du giật mình, một cơn sóng nóng chạy từ gáy xuống ngực. Anh nghiến răng, tay chạm vào vai cậu, cố sức đẩy ra: "Hoa Vịnh... đừng làm tôi thêm chán ghét. Em là đang muốn đùa với lửa!"

Cậu nhếch môi, ánh mắt nghiêm túc: "Em chỉ muốn ở bên anh. Anh có thể kiểm soát mọi thứ của em."

Lời nói đó khiến Thịnh Thiếu Du cứng người. Bao nhiêu năm, anh đã quen việc kiểm soát mọi thứ: tập đoàn, thương trường và cả những người xung quanh. Nhưng đứng trước Hoa Vịnh, anh luôn cảm thấy bất lực. Không phải vì quyền lực hay lý trí bị thách thức, mà là cơ thể và trái tim anh bị khuấy động một cách vô thức.

Hoa Vịnh tiến lên, đặt tay lên cằm anh, ánh mắt sâu hun hút: "Anh Thịnh... nếu em có thể biến thành Omega, anh có lại thích em lần nữa không?"

Thịnh Thiếu Du nhíu mày, cơn giận dữ và bức bối trộn lẫn: "Em dám dùng mùi hương đó để trêu đùa tôi?"

Cậu nhún vai, ánh mắt lấp lánh: "Anh Thịnh... trước đây anh rất thích mùi của em mà, em chỉ giúp anh nhớ lại thôi."

Nhịp tim anh đập mạnh, hơi thở nặng nề. Bản năng và lý trí xung đột dữ dội. Anh muốn dạy cậu một bài học, nhưng đồng thời, bản thân cũng không thể rời mắt, không thể rời khỏi cơ thể mềm mại đang áp sát.

Hoa Vịnh khẽ cười, hôn nhẹ lên cằm anh, rồi ghé sát tai thì thầm: "Em thích anh. Hy vọng anh cũng thích em."

Thịnh Thiếu Du gần như mất bình tĩnh. Anh không biết phản ứng thế nào cho đúng. Lý trí bảo phải đẩy cậu ra, anh muốn kiểm soát tình huống. Nhưng bản năng, pheomone, cơ thể anh đang phản bội lý trí, khiến anh mềm nhũn trong một khoảnh khắc nguy hiểm.

Anh khẽ thở dài, giọng trầm ấm: "Sau này... đừng làm loạn nữa."

Hoa Vịnh mỉm cười, nhưng ánh mắt vẫn không rời anh: "Nhưng mà mùi hương...?"

"Đều giống nhau cả" Thịnh Thiếu Du đáp, giọng trầm, đầy kiểm soát, nhưng tay vẫn vô thức chạm vào cánh tay cậu.

Cậu cong môi, nghiêm túc nhìn anh: "Thật sao?"

Anh thở dài, không còn cãi: "Thật."

Sau vài phút im lặng, Hoa Vịnh rút tay, dịu dàng hỏi: "Anh Thịnh, muốn ăn điểm tâm kiểu Trung hay kiểu Tây?"

Thịnh Thiếu Du nhíu mày, quay người xuống giường, từ trên cao nhìn cậu: "Tôi không ăn. Tài liệu đặt trên bàn là được rồi. Nếu ai cũng như thư ký Hoa đây, thì phòng nghỉ của tôi căn bản không đủ chỗ."

Cậu cong môi cười, ánh mắt tinh nghịch: "Nhưng có em ở đây, ngay cả cửa bọn họ cũng không vào được, huống chi là lên giường của anh Thịnh."

Thịnh Thiếu Du lười tranh cãi, xoay người mặc quần áo.
Bản thân anh biết, cậu nguy hiểm nhưng cũng là thứ duy nhất khiến anh cảm thấy không thể rời mắt.

__

Sáng sớm, sau khi rời khỏi căn hộ xa hoa ở khu trung tâm, Thịnh Thiếu Du ngồi trong xe chuyên dụng của mình, mắt dán vào tập tài liệu dày đặc con số. Ánh sáng bình minh len qua lớp kính phản quang, phủ lên gương mặt điển trai nhưng lạnh lùng của anh một lớp sáng cứng rắn.

Công ty Thịnh Phóng Sinh Vật đang chuẩn bị ký kết dự án sinh vật học trị giá hàng tỷ đô, hợp đồng này không chỉ quyết định vị thế trên thương trường, mà còn ảnh hưởng trực tiếp đến cán cân quyền lực giữa các tập đoàn quốc tế. Áp lực từ cổ đông, chính trị, đối tác... đang đổ dồn cả lên vai anh.

Tài xế nhìn thoáng qua gương chiếu hậu, định nói gì đó rồi lại thôi. Trong khoang xe, không khí tĩnh lặng như một lớp băng dày, chỉ nghe tiếng lật giấy lạnh lùng.

Nhưng chỉ cần nhớ lại cảnh sáng nay – hơi thở dịu ngọt như lan ma vương vấn trên cổ, nụ hôn mềm mại nhưng ngang tàng khẽ chạm môi mình – lòng ngực Thịnh Thiếu Du lại bất giác căng thắt.

Anh siết chặt tập hồ sơ trong tay.
"Enigma" – Anh hạ giọng, gần như nghiến răng. – "Thứ tồn tại chỉ biết che giấu"

Trụ sở Thịnh Phóng Sinh Vật, tầng cao nhất.

Cuộc họp ban điều hành diễn ra căng thẳng như một trận chiến. Trên màn hình là số liệu tăng trưởng, những con số khổng lồ của đối thủ X Holdings hiện lên như mũi dao chĩa thẳng vào uy quyền của Thịnh Thiếu Du.

Một giám đốc tài chính đứng dậy, cẩn trọng lên tiếng:
"Thịnh tổng, chúng ta không thể không lưu ý đến X Holdings. Mấy tuần nay, bọn họ liên tiếp hạ giá cổ phiếu, càn quét thị trường châu Âu"

Thịnh Thiếu Du tựa người vào ghế, hai tay đan vào nhau. Gương mặt anh điềm tĩnh, nhưng đáy mắt lộ rõ sự sắc bén nguy hiểm.
"Tôi không cần ai nhắc tôi phải làm gì"

Cả phòng họp im lặng.

Tên điên kia – Enigma, kẻ chưa từng để lộ một khe hở nào, nhưng giờ lại ngoan ngoãn ở nhà đợi anh về. Nghĩ thôi cũng đã thấy khó có thể tin nổi.
Một vị vua ẩn mình dưới vỏ bọc, nhưng lại tung hoành như bóng ma trong giới thương nghiệp.

Nỗi bực bội không tên dâng lên, Thịnh Thiếu Du gõ nhẹ ngón tay lên bàn:
"Kết thúc cuộc họp. Tôi muốn tất cả báo cáo chiến lược trong vòng hai mươi bốn giờ"

Khi mọi người rời đi, một giọng nói chậm rãi vang lên từ cửa phòng:
"Anh luôn thích ra lệnh như thế, nhỉ?"

Cánh cửa hé mở.

Hoa Vịnh bước vào, dáng người cao gầy trong bộ vest màu xám bạc tinh tế. Ánh mắt của y tĩnh lặng như nước, môi mỉm cười nhẹ, nhưng mùi hương hoa lan ma đã lặng lẽ tràn vào không gian, như tơ mỏng siết lấy tâm trí mọi người.

"Ra ngoài." – Thịnh Thiếu Du lạnh giọng lệnh cho mọi người trong phòng.

Chỉ một câu, cả phòng họp trống rỗng.

Không khí còn sót lại là hương lan ma nồng nàn, xen lẫn vị cam đắng quen thuộc của Thịnh Thiếu Du.

"Em đến đây làm gì?" – Giọng anh trầm thấp, xen lẫn căng thẳng.

Hoa Vịnh nhấc tay chỉnh cổ áo, chậm rãi bước đến gần, từng bước như tính toán kỹ lưỡng.
"Đến thăm anh thôi. Anh làm việc vất vả quá."

"Đừng giở trò." – Thịnh Thiếu Du gằn giọng, nhưng mạch máu bên thái dương đã giật mạnh.

Hoa Vịnh nghiêng đầu, nụ cười càng sâu:
"Em nào dám. Anh Thịnh nói gì em đều nghe theo anh"

Khoảng cách giữa họ chỉ còn vài bước. Hoa Vịnh dừng lại, ánh mắt dán chặt lên đôi môi mím chặt của anh.
"Nhưng anh biết không, pheromone của anh nồng hơn lúc sáng rất nhiều... giống như đang mất kiểm soát."

"Cạch!"

Thịnh Thiếu Du đứng bật dậy, chiếc ghế xoay lùi mạnh ra sau. Anh áp người lên bàn, mắt như lưỡi dao khóa chặt đối phương:
"Em nghĩ mình đang làm gì, Hoa Vịnh?"

Người đối diện vẫn bình tĩnh, thậm chí còn khẽ cúi đầu như tuân phục:
"Em chỉ muốn chắc chắn rằng anh không quên... chúng ta đã cùng rời giường thế nào"

Lồng ngực Thịnh Thiếu Du siết chặt. Câu nói kia như dòng điện luồn thẳng vào máu. Mùi hoa lan ma lặng lẽ lan tỏa, luồn qua hàng phòng thủ cứng rắn nhất.

Anh tiến thêm một bước, bàn tay nắm lấy cổ tay Hoa Vịnh, siết đến trắng bệch.
"Đừng thử thách giới hạn của một Alpha cấp S. Tôi không bao giờ tin loại người như em"

Đêm qua anh cố tình chiếm đoạt cậu bằng mọi cách mạnh bạo nhất, dày vò cậu đến gần sáng. Nhưng thật không ngờ sáng nay cậu lại có thể bình thản như không, dù biết rằng những lời tổn thương đêm qua, những ham muốn bất chấp của anh, cậu chỉ im lặng thuận theo. Nhưng đó lại càng khiến anh thêm khó chịu.

Tên điên này đã lừa gạt anh thời gian dài như thế, đến cả thân phận cũng giả, em gái cũng giả, anh không biết cậu thế nào mới là thật.

Hoa Vịnh nhíu mày, hơi thở khẽ run, nhưng ánh mắt vẫn sáng rực:
– "Xin lỗi Thịnh tiên sinh. Em biết anh ghét sự giấu giếm, ghét cả em. Nhưng chỉ còn cách đó em mới có thể đến gần anh, em sẽ không bao giờ lừa dối anh nữa. Anh tha thứ cho em được không?".

Khoảnh khắc ấy, pheromone của hai người đan xen như xiềng xích vô hình.
Hương rượu cam đắng nóng bỏng, hương hoa lan ma u tĩnh.

Sự pha trộn ấy khiến cả không gian như đặc quánh lại, chỉ còn hơi thở dồn dập của hai người.

Thịnh Thiếu Du cắn chặt răng, như đang kìm một con thú muốn gào thét. Nhưng cuối cùng, anh thả tay ra, quay mặt đi.
"Ra ngoài."

Hoa Vịnh nhìn bàn tay đỏ hằn dấu, khóe môi nhếch lên nụ cười nửa như kiêu hãnh, nửa như đau lòng.
"Được.."

Y xoay người rời đi, bóng lưng thanh mảnh nhưng kiên định. Chỉ đến khi cánh cửa khép lại, hơi thở Thịnh Thiếu Du mới vỡ òa, lồng ngực căng tràn thứ cảm xúc vừa giận dữ vừa khao khát.

Anh ngửa đầu, cười khẽ đầy chua chát:
– "Hoa Vịnh... em đúng là xiềng xích của tôi"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store