[Thịnh Hoa/ShengHua] [ABO Desire] Nếu Hoa Vịnh thật sự là một Omega
Chương 1
Hoa Vịnh là một Omega mắc chứng rối loạn pheromone.***Mùi thuốc khử trùng như một lớp màng trong suốt bao trùm lấy cánh mũi Hoa Vịnh. Cậu đang đứng trước cửa kính khu thanh toán ở cuối dãy hành lang bệnh viện, đầu ngón tay nắm chặt tờ biên lai mỏng manh, nhưng lòng cậu bây giờ nặng trĩu đến lạ."Thưa cậu Hoa, số dư trong tài khoản hiện không đủ." Giọng cô thu ngân vang lên một cách máy móc phía sau cửa kính, "Nếu cậu không thanh toán trước ba mươi nghìn tệ vào tuần tới, e rằng chúng tôi sẽ phải tạm ngừng việc điều trị."Từng móng tay Hoa Vịnh dường như đang ghim sâu vào lòng bàn tay lạnh toát. Cậu khẽ rũ mắt, hàng mi dài phủ bóng lên gương mặt tái nhợt: "Vâng, tôi hiểu rồi. Xin hãy cho tôi một ít thời gian."Dứt lời cậu liền xoay người rời đi, do sơ ý nên đã va phải tường hành lang, khiến bả vai đau âm ỉ. Hoa Vịnh đã không ngủ ngon giấc suốt ba ngày qua. Từ khi mẹ cậu nhập viện do suy thận, Hoa Vịnh đã xem bệnh viện như ngôi nhà thứ hai.Ánh đèn hành lang dài chói mắt đến lạ thường. Hoa Vịnh đang bước đi thật nhanh, bỗng nhiên nghe thấy tiếng động ở phía trước. Cậu theo bản năng ngước đầu lên, liền nhìn thấy vài bóng người cao lớn mặc áo vest đang vây quanh một Alpha tiến lại gần.Hoa Vịnh gần như nghẹt thở. Tên Alpha đó là...Ngay cả khi trong cơn ảo giác hỗn loạn nhất của chứng rối loạn pheromone, Hoa Vịnh cũng chưa từng nhìn thấy một Alpha nào chói lọi đến thế. Người đàn ông đó cao khoảng một mét chín, bộ vest đen được may đo khéo léo làm nổi bật bờ vai rộng và vòng eo thon gọn. Đường nét trên khuôn mặt anh ta kỳ thực sắc bén. Dưới hàng lông mày là đôi mắt diều hâu. Đôi môi mỏng mím chặt, toát ra khí chất lãnh đạm, khó gần.Hoa Vịnh lập tức sững sờ. Cậu nhận ra người đàn ông này – Thịnh Thiếu Du – vị tổng giám đốc trẻ tuổi của Thịnh Phóng Sinh Vật, khách mời thường xuyên trên các trang bìa tạp chí Tài chính, và là một Alpha cấp S hàng đầu.Khi Thịnh Thiếu Du tiến lại gần, Hoa Vịnh theo bản năng lùi về phía sau, cố gắng tránh đường cho người đàn ông quyền lực này. Đúng lúc đó, thái dương của cậu đột nhiên đau nhói, chứng rối loạn pheromone sắp lại tái phát."Không, không thể nào..." Hoa Vịnh thầm cầu nguyện trong lòng. Cậu khẽ mím chặt môi, cố gắng khống chế cơn nóng bừng không ngừng sôi sục. Nhưng đã quá muộn, một mùi hương hoa lan mát lạnh phát tán không kiểm soát từ tuyến thể sau gáy, rồi kỳ lạ hoà quyện thành một mùi hương ngọt ngào, mê người.Thịnh Thiếu Du đột nhiên dừng bước.Hoa Vịnh nhìn thấy tên Alpha cao lớn kia hơi nghiêng đầu ngoái nhìn, cánh mũi khịt nhẹ, như thể ngửi thấy mùi hương thoang thoảng trong không khí. Ánh mắt anh sắc bén liếc nhìn khắp dãy hành lang, cuối cùng dừng lại trên người Hoa Vịnh đang co rúm dựa vào góc tường.Khoảnh khắc ấy, Hoa Vịnh cảm thấy mình như một con mồi non nớt bị sói hoang rình rập. Ánh mắt Thịnh Thiếu Du sắc bén đến mức dường như xuyên thấu lớp nguỵ trang mỏng manh của Hoa Vịnh, nhìn thấu tuyến thể đang rối loạn và cả trái tim đầy toan tính của cậu."Sếp Thịnh?" Thư ký Trần bên cạnh khẽ nhắc nhở.Thịnh Thiếu Du bèn thu lại ánh mắt, mặt không biểu cảm, tiếp tục bước đi. Nhưng Hoa Vịnh có thể nhìn thấy rõ yết hầu của Thịnh Thiếu Du khẽ chuyển động.Mãi đến khi tiếng bước chân trong hành lang xa dần, Hoa Vịnh mới dám thở mạnh. Lưng cậu ướt đẫm mồ hôi lạnh, tim đập loạn xạ trong lồng ngực. Hoa Vịnh run rẩy đưa tay chạm vào phía sau gáy, tuyến mồ hôi nơi đó bỗng chốc nóng lên bất thường."Đó có phải giám đốc Thịnh của Thịnh Phóng Sinh Vật không?" Một cô y tá đi ngang qua đỏ mặt, thì thầm, "Tôi nghe nói anh ta chưa bao giờ đánh dấu bất kỳ một Omega nào, dù chỉ là đánh dấu tạm thời.""Cô nhìn xem anh ta là ai chứ? Một Alpha cấp S hàng đầu, cháu đích tôn của nhà họ Thịnh. Anh ta có thể có bất kỳ Omega nào mà anh ta muốn hay sao?" Một y tác khác lên tiếng chế giễu, "Nhưng hình như anh ta vừa liếc nhìn cậu Omega kia thì phải." "Ai cơ? À, cậu Hoa đấy sao..." Giọng cô y tá nọ đột nhiên trầm xuống, "Thôi bỏ đi. Tuy vẻ ngoài cậu ta khá ưa nhìn, nhưng một Omega mắc chứng rối loạn pheromone như thế, thực tế còn tệ hơn cả Beta..."Hoa Vịnh cúi đầu vội vã rời đi, nhưng những lời cay nghiệt kia lại như dao cứa vào tâm can. Cậu đẩy phòng bệnh, nhìn thấy dáng người phụ nữ gầy gò, cố gắng mỉm cười."Mẹ ơi, con đến thăm mẹ ạ."Người phụ nữ trên giường mở đôi mắt mờ đục, khó khăn cử động tay. Hoa Vịnh lập tức nắm lấy bàn tay khô ráp của bà."Tiểu Vịnh... viện phí...""Mẹ đừng lo." Hoa Vịnh nhẹ nhàng đáp, "Con nhất định sẽ có cách."Dứt lời, cậu đắp chăn cho bà, rồi xuống ghế cạnh cửa sổ. Bên ngoài cửa sổ là sân sau của bệnh viện, nơi có vài bệnh nhân đang đi dạo khuây khoả. Ánh mắt Hoa Vịnh lơ đãng nhìn về phía xa xăm, tâm trí cậu khẽ quay ngược lại khung cảnh ở dãy hành lang.Ánh mắt Thịnh Thiếu Du khi đó dành cho cậu.Hoa Vịnh đã quá quen thuộc với cách Alpha nhìn Omega đầy dục vọng, khinh thường hoặc sự thương hại. Nhưng ánh mắt Thịnh Thiếu Du thì lại khác. Có điều gì đó ẩn sâu mà cậu không thể nào giải mã.Cậu khẽ rút từ trong túi một tờ tạp chí nhàu nát. Trên trang bìa là khuôn mặt nghiêm nghị của Thịnh Thiếu Du. Tiêu đề bài viết như có sức hút đối với Hoa Vịnh: "Thịnh Phóng Sinh Vật đã chi 5 tỷ nhân dân tệ mua lại Bệnh viện Nhân Hoà, nhằm mở rộng lĩnh vực y khoa."Những ngón tay nhỏ nhắn của Hoa Vịnh nhẹ nhàng lướt qua đường nét sắc sảo của Alpha trên bìa tạp chí kia. Một ý tưởng táo bạo thoáng chốc vụt qua đầu cậu.Nếu như cậu có thể thu hút sự chú ý của Thịnh Thiếu Du.Cậu lập tức lắc đầu, gạt bỏ suy nghĩ lố bịch này. Một Omega mắc chứng rối loạn pheromone như cậu, ngay cả một Alpha bình thường cũng phải lánh xa. Làm thế nào có thể lọt vào mắt xanh của Thịnh Thiếu Du được?Nhưng khi đứng dậy rót nước, cậu thoáng nhìn thấy hình ảnh bản thân phản chiếu trong gương: làn da trắng nhợt nhạt, đôi mắt to tròn trong veo, cổ tay và dáng người thon thả. Hoa Vịnh thật giống như một đoá hoa lan mỏng manh, yếu ớt sắp bị gió cuốn bay lúc nào.Hoa Vịnh đột nhiên suy nghĩ. Cậu chậm rãi nhếch khoé môi, và hình ảnh mong manh trong gương bỗng toát lên một vẻ quyến rũ khó tả.Có lẽ đây chính là cơ hội duy nhất của cậu.***Sáng hôm sau, Hoa Vịnh thức dậy sớm hơn thường lệ. Trong nhà vệ sinh của bệnh viện, cậu khẽ tạt nước lạnh lên má, khiến da mặt tái nhợt trông thấy. Cậu nhẹ nhàng kéo khoé mắt, khiến đôi mắt vốn đã to nay trở nên long lanh hơn.Khi bước vào hành lanh bệnh viện, Hoa Vịnh như một chiếc lông vũ mềm mại.Hoa Vịnh biết Thịnh Thiếu Du hôm nay sẽ đến bệnh viện để tham dự lễ ký kết hợp đồng, nên đã cố ý chọn một chiếc ghế dài gần thang máy VIP ngồi xuống, trên tay cầm hồ sơ bệnh án, giả vờ đọc chăm chú. Thực ra, lòng Hoa Vịnh bây giờ hồi hộp, nơm nớp chờ đợi Alpha của mình xuất hiện.Đồng hồ điểm chín giờ, ngoài cổng bệnh viện đột nhiên ồn ào, náo nhiệt. Hoa Vịnh không cần ngẩng đầu ngước nhìn cũng biết rõ đó là ai. Cậu hít một hơi thật sâu, cố ý để ngón tay run nhẹ, sau đó liền toả một luồng pheromone hương hoa mờ nhạt, để thu hút sự chú ý của tên Alpha cấp S kia, nhưng không quá lộ liễu.Thịnh Thiếu Du bước vào sảnh, xung quanh là một đám đông. Hoa Vịnh cảm nhận ánh mắt Thịnh Thiếu Du bỗng quét khắp bệnh viện, cuối cùng dừng lại trên người cậu.Đầu ngón tay Hoa Vịnh nhẹ nhàng lướt qua mép hồ sơ bệnh án, các khớp ngón tay trắng bệch vì lo sợ. Cậu cảm nhận ánh mắt Thịnh Thiếu Du dừng lại trên người cậu lâu hơn những người khác vài giây. Một sự khác biệt tinh tế nhưng đã đủ khiến tim Hoa Vịnh đập nhanh liên hồi.Nhưng Hoa Vịnh vẫn không ngước đầu lên. Cậu biết rõ nếu nhìn thẳng vào mắt anh sẽ quá gượng ép. Một Omega mỏng manh, yếu ớt sẽ không thể nào dám nhìn thẳng vào ánh mắt của một Alpha cấp S.Tiếng bước chân của Thịnh Thiếu Du dần dần tiến về thang máy VIP. Hoa Vịnh đã tính toán thời gian cẩn thận. Ngay lúc tên Alpha kia đi ngang qua, cũng là lúc cậu giả vờ đứng dậy, nhưng lại loạng choạng sắp ngã vì thể trạng Omega yếu ớt. Hồ sơ bệnh án và vài tờ giấy xét nghiệm trong tay cậu cũng vì thế rơi xuống nền đất."Cẩn thận."Một giọng nam trầm ấm vang lên, bàn tay anh khẽ nắm lấy khuỷu tay của cậu. Hoa Vịnh liền ngửi được mùi pheromone Alpha nồng đậm – có vẻ là mùi gỗ thông ngày đông, thoáng chút khí trời se lạnh.Hoa Vịnh khẽ rùng mình, đôi mắt trong veo ngước lên: "Cảm, cảm ơn anh."Giọng cậu yếu ớt dường như không thể nghe rõ, hơi thở gấp gáp như một bệnh nhân vang lên cuối câu.Nhưng cùng lúc đó, Hoa Vịnh lặng lẽ toả ra một luồn pheromone hoa lan mát lạnh pha lẫn chút dao động thất thường, giống như nhịp tim đang đập loạn lúc này.Thịnh Thiếu Du khẽ nhíu mày. Hoa Vịnh biết chứng rối loạn pheromone của mình đã phát tán và đây cũng chính là điều cậu muốn – độc biệt và khiến anh sẽ ghi nhớ mãi."Giấy xét nghiệm của cậu." Thịnh Thiếu Du cúi xuống, nhặt sấp giấy trên sàn, ánh mắt dừng lại trên trang giấy, "Suy thận... chạy thận nhân tạo sao?"Hoa Vịnh nhẹ nhàng rũ mắt, hàng mi dài phủ bóng lên khuôn mặt, "Đó là của mẹ tôi." Cậu vội đưa tay định lấy lại tờ xét nghiệm, nhưng vô tình chạm phải đầu ngón tay của anh, "A, tôi xin lỗi..."Đầu ngón tay Thịnh Thiếu Du hơi khựng lại, cảm giác tê buốt từ bàn tay run rẩy của Hoa Vịnh còn vương vấn trên lớp da thịt. Anh bình tĩnh đưa lại tờ giấy khám bệnh, ánh mắt vô thức nhìn về chiếc cổ thon dài của Omega, nơi tuyến thể đang đỏ ửng lên khác thường."Mẹ cậu đang nằm viện ở đây à?" Tông giọng Thịnh Thiếu Du bỗng chốc trầm khàn.Hoa Vịnh khẽ gật đầu, ngón tay vô thức siết chặt mép áo, "Ở phòng phổ thông thôi ạ..." Cậu ngước đôi mắt trong veo nhìn anh, rồi nhanh chóng cụp xuống, "Cảm ơn anh đã giúp tôi nhặt chúng."Thịnh Thiếu Du nghe thấy thư ký Trần ở phía sau nhắc nhở: "Thưa sếp Thịnh, lễ ký kết sẽ bắt đầu sau mười lăm phút nữa."Nhưng Thịnh Thiếu Du không rời đi ngay. Ánh mắt anh bỗng lướt qua bờ vai gầy gò và đôi môi nhợt nhạt của Hoa Vịnh. Anh phải thừa nhận rằng Omega này khá xinh đẹp, nhưng điều này cũng chỉ khiến anh ngắm nhìn cậu thêm vài giây mà thôi.
Com mèn gì đi mng ship xong thấy lạc loài quá 🎀
Com mèn gì đi mng ship xong thấy lạc loài quá 🎀
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store