ZingTruyen.Store

Thien Yet Thien Binh Co Ay Xinh Dep Nhu Vay Edit

Người không tim không phổi thường ngủ nhiều, cho nên Hứa Thiên Bình ngủ rất lâu.

Không hôn được nên tâm tình Cố Thiên Yết có chút buồn, bất quá tính cách cậu hướng nội, cảm xúc cũng không hiện rõ trên mặt.

Cậu ngồi ở vị trí của Trần Sư Tử bên cạnh Hứa Thiên bình, cầm tập sách tổng luyện môn vật lý.

Vì sợ ảnh hưởng tới Hứa Thiên Bình ngủ, trong phòng học không bật đèn, Cố Thiên Yết mở cửa ra sau nhìn theo ánh sáng nhỏ lọt vào từ khe cửa sổ mà đọc sách.

Còn chưa tới bảy giờ nhưng trời lạnh nên tối rất nhanh, ngoài cửa sổ màn đêm đã dày đặc.

Không bao lâu Cố Thiên Yết liền làm xong bài tập của các giáo viên giao trong ngày, khép lại sách, lại đem quyển notebook trong tiết tự học bị Hứa Thiên Bình cướp đi, từ trong ngăn bàn lộn xộn tìm ra, mở ra, bên trong kẹp mấy tờ giấy hôm nay bọn họ truyền lẫn nhau.

Tờ thứ nhất: "Thiên yết, tớ đọc không được làm sao bây giờ?"

Tờ thứ 2: "Đọc không được cũng đừng theo đuổi tớ."

Tờ thứ 3: "Ơ này này này, Thiên yết tớ thực sự đọc không được làm sao bây giờ?"

Tờ thứ 4: "Chia tay."

Mỗi một tờ mở ra đôi môi đạm bạc của Cố Thiên Yết lại hơi hơi cong lên.

Còn có một tờ thật sự bí ẩn, Cố Thiên Yết nghĩ mãi không nhớ ra tờ giấy này, liền mở ra: "Chia tay liền chia tay! Hừ."

Lông mày nhíu chặt, Cố Thiên Yết nhìn chằm chằm vào mắt Hứa Thiên Bình. Cảm giác này, giống như đang ăn đường phèn lại đổi thành quả quýt chua, chuyện này, chính là chuyện mà Hứa Thiên Bình giỏi nhất.

Chỉ là dòng chữ xấu như gà bới kia đã nhàu nát, hiển nhiên vừa viết xong đã bị vò, không dám truyền ra cho cậu xem.

"Cậu lại muốn cùng tớ chia tay sao?"

"Thiên Bình?"

Âm thanh Cố Thiên Yết hơi thấp có chút cười lạnh, nhấm nháp tên của thiếu nữ.

Hứa Thiên bình ngủ tới mơ màng hồ đồ, cánh tay tê mỏi, bỗng nhiên bị âm thanh lành lạnh của thiếu niên kích thích. Nhưng cô cũng không sợ hãi, thiếu niên này cô đã từng quen thuộc như vậy.

Hứa Thiên bình ngẩng mặt, ánh mắt trượt từ mũi Cố Thiên Yết xuống sườn mặt, cuối cùng dừng ở đôi chân dài mặc quần đen, ngả xuống.

"Cánh tay cứng quá mượn chân nhé ..."

Cô hừ hừ như muỗi kêu, cọ vào chân Cố Thiên Yết ngủ: "Thiên yết... của cậu thật dài ..."

"Cái gì?"

"Chân, cậu, thật, dài ..."

Mồm miệng thiếu nữ đã hơi mơ hồ, nói xong lại ngủ, cũng chẳng biết hành vi của mình có bao nhiêu là khiêu khích.

--- Không tránh trở ngại nam nữ lại càng không biết rụt rè, cũng không cảm thấy thẹn.

Mặt Cố Thiên Yết hơi nóng một chút, tức giận cũng giống như bị mèo con cọ vào gương mặt, tan biến.

Cô chính là như vậy, một bên chọc cậu tức giận, một bên lại không hề bủn xỉn đem tới mọi điều tốt đẹp cho cậu nhấm nháp.

Thật là, muốn cậu sống, lại muốn cậu chết.

Thiếu nữ ngã vào lồng ngực, lộ ra một đoạn cổ trắng như tuyết, còn có thể thấy được xương quai xanh giống như nhụy hoa mọc trong nền tuyết.

Nhiệt độ cơ thể Cố Thiên yết so với người bình thường lạnh hơn một chút, nhưng lúc này cũng trở nên khô nóng, đem khuôn mặt tiểu lệ của Hứa Thiên Bình, nhìn đôi môi đỏ của cô thật lâu, liền có một chút cảm thấy miệng khô lưỡi khô.

Hầu kết khẽ động một chút.

--- Muốn.

--- Ăn cô.

.......

Cổng trường.

Xe tư gia đưa đón học sinh đi chỉ còn một chiếc xe Land Rover màu đen đỗ ở bãi đỗ xe lộ thiên bên cạnh bảng thông báo.

Đàm thúc tìm được số điện thoại Hứa Thiên Bình, gọi qua, vang lên vài tiếng, liền bắt máy.

Cửa sổ xe hắt bóng dáng một người đàn ông trung niên gương mặt hơi giật mình, nghẹn lời một hồi lâu mới thử hỏi:

"Cậu ... cậu là Thiên yết?"

Trong phòng học âm u, Hứa Thiên Bình còn đang ngủ, Cố Thiên yết một tay thay Hứa Thiên bình thu thập cặp sách, một tay khác cầm di động Hứa Thiên bình nghe điện thoại.

"Thiên Yết à? Cậu cũng tới phương Bắc học sao?"

"Vâng, vừa tới."

"Aiza, thật là tốt quá, lúc này Bình tiểu thư sẽ không cô đơn nữa ..."

Nghe vậy Cố Thiên Yết hơi hạ thấp mí mắt.

Cô đơn?

Bỏ cậu ra đi Hứa Thiên Bình cũng sẽ không cô đơn, cô đơn trước sau, chỉ có một người là cậu.

Đàm thúc rất hưng phấn hàn huyên một hồi lâu.

Ước chừng khoảng mười phút sau Cố Thiên yết tắt điện thoại, nâng cằm Hứa Thiên Bình lên.

--- Gương mặt này, thanh thuần lại vũ mị, kiều diễm, cô gái cậu thích, là một mỹ nhân.

"Thiên Bình! Dậy."

" Nước miếng, để tớ lau cho"

--- Hứa Theien Bình từ trước đến nay thức dậy đều không phân biệt sớm muộn.

Cho nên lúc này tâm tình cô rất kém, rũ đầu, hơi ngáp, đi theo sau Cố Thiên Yết.

Từ khi mười hai tuổi hoang đường trở thành bạn trai bạn gái, thời gian bọn họ làm bạn cũng rất nhiều, sự kiện như vậy thường xuyên có.

Hứa Thiên bình ban ngày ở trường học chơi tới mệt mỏi, tan học liền nằm ngủ, Cố Thiên Yết liền ở bên cạnh làm bài tập chờ cô tỉnh ngủ, cậu đưa cô tới xe người nhà đến đón, sau đó chính cậu đi xe đạp về nhà.

Nếu trong nhà không cử xe tới đón, Cố Thiên yết liền đạp xe đưa cô về nhà, sau đó chính mình trở về.

Tóc đuôi ngựa lay động trước ngực Hứa Thiên Bình, Cố Thiên yết đột nhiên dừng lại, cô không kịp chú ý, lập tức liền động vào lưng Cố Tinh Trầm, che lại chóp mũi đau tới nhíu mày.

"Cố Tinh Trầm cậu làm sao đột nhiên dừng lại vậy, đau chết mất --- đáng ghét---"

"Tới nơi rồi."

Cố Thiên yết đem cặp sách ném trong lồng ngực Hứa Thiên Bình lạnh như băng nói: "Mau về nhà, đã khuya đừng đi đua xe, nguy hiểm."

Hứa Thiên bình mơ màng phát hiện đã đi theo cậu tới cổng trường, trước mặt là xe Land Rover của người nhà tới đón cô, tài xế Đàm thúc tươi cười thân thiết đứng cạnh xe không biết đã đợi bao lâu.

Hứa Thiên Bình nhíu nhíu mi, Đàm thúc đối với Cố Thiên Yết cũng quá nhiệt tình đi.

Đàm thúc một bên mở cửa xe cho Hứa Thiên bình một bên thân thiện với Cố Tinh Trầm hỏi han ân cần.

Hứa Thiên Bình cảm thấy Cố Thiên Yết tiểu tử này có độc, trưởng bối gặp qua cậu đều thích!

Bởi vì hơi tức giận Hứa Thiên Bình đóng cửa xe có chút mạnh, làm xe rung lên một chút.

Cô nói thầm: "Đàm thúc, tại sao mọi người đều thích Cố Thiên yết như vậy? Cậu ta không tốt như mọi người tưởng đâu."

Đàm thúc một bên nổ máy, một bên cười: "Nếu Cố Thiên yết không tốt trên đời này liền không có mấy đứa nhỏ là tốt hết, ha ha ha."

"Nếu con trai tôi cũng như vậy thông minh, soái khí, săn sóc, lễ phép như vậy tôi ngủ cũng phải cười đến tỉnh! Cố Thiên Yết thành tích tốt, không làm người khác lo lắng, lại hiểu chuyện, tại sao tôi lại không có phúc khí như vậy, thật hâm mộ cho cha mẹ cậu ấy..."

Hứa Thiên Bình: "..."

Cố Thiên yết hư lắm, xấu lắm! Còn nói cậu ta tốt ư.

Hứa Thiên Bình vuốt vuốt cổ áo, kéo lên, ra sức che lấp hai ba dấu hôn lưu lại từ hôm ở hẻm nhỏ.

"Cậu ta là một người văn hóa bại hoại các người còn nghĩ cậu ta là đứa nhỏ ngoan ngoãn..."

Hứa Thiên Bình nhỏ giọng mắng Cố Thiên yết một câu, sau đó ấn xuống cửa sổ, gió lạnh rót vào, lạnh tới làm da đầu cô hơi rụt lại một chút, đầu óc thoáng chốc thanh tỉnh.

Đôi tay Hứa Thiên bình gác trên cửa sổ xe, nhìn xa xa thấy Cố Thiên yết sải bước lên xe đạp.

Màn trời giống như được vẩy mực, thiếu niên ở trong bối cảnh mênh mông thật nhỏ bé, cậu cô độc một mình, bóng dáng mảnh khảnh cao gầy, an tĩnh, nhẫn nại.

Bỗng dưng tâm Hứa Thiên bình hơi thắt chặt.

Thật kỳ quái.

Đã rất nhiều lần nhìn thấy bóng dáng Cố Thiên yết về nhà, chỉ là lúc này không biết vì sao cảnh vật quen thuộc như vậy lại làm Hứa Thiên Bình sinh ra một ít đau lòng cùng với tò mò.

Cô tựa như, không quá hiểu Cố Thiên Yết.


Cùng với thời điểm ở bên Cố Thiên Yết, sinh hoạt của cậu, chuyện của cậu.

......

Trên đường mẹ gọi điện thoại tới thúc giục hỏi Hứa Thiên Bình đi tới chỗ nào rồi, trong nhà đồ ăn sớm đã chuẩn bị, muốn cô nhanh về nhà ăn cơm, đồ ăn lạnh dinh dưỡng không còn tốt, hơn nữa thân thể đói sẽ làm hao tổn nguyên khí.

Bla bla, lải nhải rất lâu.

Hứa Thiên bình nghe tới có chút không kiên nhẫn, càng khó chịu là, Đàm thúc còn nhịn không được cắm thêm một câu:

"Bà chủ, Thiên yết cũng đã tới phương Bắc."

Hứa Thiên Bình tim lúc này liền rơi xuống, quả nhiên mẹ cô cực kỳ cao hứng, muốn mời Cố Thiên Yết tới nhà làm khách, Hứa Thiên Bình trợn trắng hai mắt, lại không dám phát giận, liền nói Cố Thiên Yết học nhiều, không rảnh.

Bố mẹ Hứa làm giàu ở mỏ than Tây Bắc, trình độ văn hóa của bản thân cũng không cao, chỉ là tiền rất nhiều.

Công việc ở Tây Bắc không thể so với phía Nam, học vấn đơn giản hơn nhiều, cho nên bố mẹ Hứa vẫn luôn cực kỳ yêu thích Cố Thiên Yết, cả người tản ra phong độ tri thức, là người làm công tác văn hóa.

Huống chi Cố Thiên yết còn không phải là người làm công tác văn hóa bình thường, là người luôn đứng nhất trong những người tài giỏi.

Bình tĩnh mà xem xét, đối với loại này tài giỏi đến mức biến thái, Hứa Thiên Bình vừa thích lại vừa ghét --- Thích Cố Tinh Trầm ưu tú như vậy đồng thời lại ghét cậu như vậy ưu tú, bởi vì đứng bên người cậu một học tra như cô áp lực thật sự rất lớn.

Thật vất vả mới đối phó được mẫu hậu đại nhân, vừa treo điện thoại, trong lòng Hứa Thiên Bình liền rầu rĩ, loại cảm giác này phảng phất như trở lại quá khứ, mỗi người bên cô đều thích Cố Thiên Yết, bọn họ đều nói cậu vô cùng tốt, chính là Cố Thiên Yết hư cô lại không thể nói với người khác.

"Khó trách vai ác trong truyện xưa đều là loại người mặt người dạ thú."

"Quá là lừa gạt."

Hứa Thiên Bình tức giận ôm cặp sách lầm bầm làu bàu.

Bất quá cô vẫn thích Cố Thiên yết.

Khuyết điểm của cậu rất nhiều, tựa như ngôi sao.

Ưu điểm của cậu rất ít tựa như mặt trời.

Nhưng chỉ cần mặt trời xuất hiện...những ngôi sao đều biến mất.

Sau khi gặp lại cậu, Hứa Thiên bình phát hiện, liền tính tới cả thời điểm cô chán ghét Cố Thiên yết nhất, cũng có một chút thích cậu.

Ngôi sao của cô, mặt trời của cô, Cố Thiên Yết.

Hứa Thiên Bình ôm cặp sách, trong đầu nhớ lại hình ảnh Cố Thiên yết ngồi trước bóng dáng đoan chính sạch sẽ.

Không chú ý tới trong cặp sách thừa ra một đồ vật của Cố Thiên yết.


Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store