[Thiên Yết - Song Ngư ] Thanh Xuân này, Tôi lỡ trao tay cho cậu ấy (Hoàn)
50. Anh sẽ ăn cơm cùng em
Thiên Yết xuống sân bay khi trời đã rạng sáng. Cậu ngồi lại băng ghế nhìn xuống phi trường phía dưới. Cậu đợi khi phía chân trời dần sáng mới bắt chuyến taxi sớm đi vào thành phố. Tới bến xe, Thiên Yết mua vé của chuyến xe đầu tiên lên Sapa. Trong thời gian gian gần 6 tiếng tiếp theo, Thiên Yết không thể chợp mắt, cậu hồi hộp và lo lắng khi nghĩ tới việc được gặp người đó. Cô sẽ vui mừng hạnh phúc ôm lấy cậu hay sẽ lại sợ hãi bỏ chạy. Nhưng dù là gì, giờ đây chẳng còn rào cản nào có thể ngăn cách cậu tìm đến cô. Giờ là lúc họ sống cho cuộc đời nhau rồi.
6 tháng trước, sau khi mẹ Thiên Yết mất. Bà được hỏa tang. Tro cốt của bà được ba Thiên Yết đưa đi chu du khắp châu Âu. Khi bản thân cảm thấy đã đủ, ba cậu quyết định trở về Nhật theo lời mời của một trường Đại học về làm Giáo sư cố vấn. Khi cuộc sống của ba ổn định trở lại, cậu xin phép và cũng là chính thức thông báo về quyết định trở về Việt Nam của mình. Ông chỉ ngậm ngùi im lặng.Thiên Yết quyết định nghỉ việc tại Tập đoàn. Cậu nhận ra tham vọng xây dựng một gia đình nhỏ lớn hơn ước mơ xây dựng những công trình tầm cỡ mà mọi người vẫn kỳ vọng ở mình. Thiên Yết quyết trở về bên Song Ngư.Căn nhà mơ ước dần hình thành. Nó được xây dựng trên mặt đất có mặt tiền trên đường dẫn xuống bản Cát Cát. Mặt sau nhìn ra thung lũng. Tòa nhà xây dựng theo lối kiến trúc minimalist, lấy ý tưởng từ những khối hình hộp được xếp chồng lên nhau tạo thành hình chữ U với khoảng sân giữa rộng. Thiên Yết muốn tạo ra những góc nhìn rộng và riêng tư để hầu như tất cả các căn phòng đều có thể nhìn xuống thung lũng phía dưới qua cửa kính lớn. Lúc cậu thiết kế tòa nhà này, cậu chỉ nghĩ đến những điều Song Ngư thích và những việc cô sẽ làm khi sống trong một tòa nhà như vậy. Cậu dự định nơi đây trở thành không gian khác biệt với những tòa nhà thương mại xung quanh. Cậu sẽ dành riêng tầng trệt để làm văn phòng làm việc và phòng trưng bày tranh cá nhân. Tầng hai đến tầng thượng của tòa nhà thứ nhất sẽ được thiết kế làm quán cà phê với lối cầu thang riêng. Từ tòa nhà thứ nhất nối sang tòa nhà thứ hai qua lối hành lang với hai bên đều là cửa kính. Tòa nhà thứ hai sẽ là nơi sinh sống của gia đình nhỏ sau này.Thiên Yết bước vào homestay của Song Ngư khi đã là đầu giờ chiều. Tiếp cậu là một chàng trai trẻ tầm gần 30. Theo như cậu biết thì đây chính là bạn Sư Tử, chủ của homestay và quán cà phê này. Cậu chọn căn phòng có view đẹp nhất để ở. Lúc này, cậu mới hay tin Song Ngư đã về Hà Nội để thăm mẹ Mai vài ngày trước. Đến tối sẽ trở lại Sapa. Cậu nằm trên giường thầm sợ hãi, nếu như cô không trở lại, nếu cô biết cậu đã về và lại bỏ đi thì sao. Cậu run lạnh. Rồi cơn mệt mỏi do lệch múi giờ kéo đến đưa cậu vào giấc ngủ. Khi mở mắt ra, thung lũng đã chìm trong màn đêm huyền ảo, bầu trời lấp lánh những vì sao và mặt trăng lên cao tròn vành vạch. Cậu tắm rửa thay đồ và đi xuống khu nhà ăn của nhà nghỉ toan lấp đầy cái dạ dày trống rỗng. Từng bước dài tự tin nhưng lại đang cố áp chế trái tim run rẩy, hồi hộp. Cậu đã nghĩ bao nhiêu lần, nếu gặp cô ở đây cậu sẽ ôm cô ngay vào lồng ngực. Nhưng nếu cô cự tuyệt thì cậu phải làm gì tiếp theo. Thiên Yết không dám nghĩ nữa.Cậu ngồi xuống chiếc bàn còn trống trong góc khuất bởi một cặp đôi đang ăn tối ngay cạnh. Cậu chọn món ăn đơn giản, đôi mắt cậu nhìn quanh tìm kiếm. Khi người phục vụ đưa đồ ăn đặt lên bàn, Thiên Yết nóng lòng hỏi.- Song Ngư có ở đây không ạ?- Dạ, chị ấy vừa mới ở Hà Nội về.- Làm sao để gặp được cô ấy?- Chắc ngày mai chị ấy sẽ quay lại làm việc. Chị ấy hơi mệt.- Mệt, mệt thế nào? – Thiên Yết hỏi dồn dập- Tôi cũng không rõ. Anh có muốn tôi chuyển lời gì không ạ?- Thôi, để mai tôi sẽ gặp. Cô ấy mệt thì để cô ấy nghỉ.Sau bữa tối, Thiên Yết về phòng và tiếp tục ngủ. Giấc ngủ an bình và nhẹ nhõm hơn đến khi thức giấc, mây trắng đã sà xuống ban công, lởn vởn lưu luyến. Cậu xuống phòng ăn toan muốn gặp cô nhưng lại không được. Không hiểu sao cậu trở nên điềm tĩnh lạ thường. Thiên Yết quyết định đến công trường xây dựng sớm hơn dự định. Sau khi quan sát một lượt toàn bộ tòa nhà, kiểm tra chất lượng và thiết kế đã đạt tiêu chuẩn chưa, cậu bình lẳng đứng nhìn phong cảnh trước mặt từ căn phòng lớn sẽ trở thành không gian riêng tư của mình. Cậu nhắm mắt khẽ hít hà mùi ẩm ướt của núi rừng và chút se lạnh của buổi sáng. Mơ màng mường tượng đến những hạnh phúc của hai người. Rồi trời đột ngột đổ cơn mưa, tất cả công nhân phải nghỉ ngơi chờ cơn mưa ngớt sẽ tiếp tục làm việc. Với tiến độ hiện tại, chỉ hai ba ngày nữa sau khi công nhân bắt đầu dọn dẹp thì Thiên Yết sẽ bắt tay vào làm nội thất. Cậu hài lòng nhìn quanh rồi nói lời cảm ơn dành cho tất cả mọi người. Khi cơn mưa bắt đầu ngớt, cậu quyết định trở về phòng. Cậu đi từ lối cầu thang dẫn lên quán cà phê đi xuống. Công trình ngổn ngang vật liệu lởm chởm, Thiên Yết cẩn thận bước đi dò xét. Cơn mưa lớn hồi nãy khiến mặt đất càng trơn trượt, Thiên Yết nhón chân bước từng bước nhỏ đi qua khoảnh sân đi ra mặt đường. Rồi bước chân cậu chững lại khi thấy Song Ngư đang chết lặng đứng nhìn cậu.Tay cô run run nắm chặt chiếc ô. Đôi mắt ngấn nước dần mơ hồ. Khi nghe tin có người tìm gặp, Song Ngư linh cảm là Thiên Yết. Trong suốt một năm qua, không ít lần có người tìm gặp cô nhưng chưa lần nào linh tính lại mạnh mẽ đến vậy. Song Ngư lao vội vào căn phòng người đó thuê, nhìn bộ trang phục treo gọn gàng trên giá, trái tim cô run rẩy và bật khóc lớn. Cô chạy xuống quầy lễ tân hỏi.- Vị khách phòng 104 đi hướng nào?- Em thấy rẽ trái?- Lúc đi từ Cát Cát về, em gặp anh ý đi vào căn nhà đang xây gần nhà mình ấy chị.Song Ngư vừa đặt chân ra đường, trời đổ cơn mưa sối xả. Song Ngư chạy vào nhà lấy chiếc ô bất kì trong giỏ rồi chạy nhanh tới căn nhà cách đó chừng ba chục mét. Đứng từ bên ngoài, bước chân cô chững lại. Cô đã điên cuồng chạy đi như thế nào nhưng khi đứng trước nó, cô lại chần chừ, bối rối. Rồi cô cứ đứng thế, dưới cơn mưa, đưa đôi mắt chờ đợi hướng lên ngôi nhà đang xây. Dường như có một sự trùng hợp nào đó, cứ mỗi lần đi qua đây, cô đều ngập ngừng bước chậm, len lén đưa mắt ngắm nhìn tòa nhà đó. Dù chưa thành hình thành dạng, nhưng có một sức hút lạ kì khiến cô phải hồi hộp mỗi lần chiêm ngưỡng. Giờ thì cô đã hiểu vì sao bản thân mình lại như vậy, vì nó mang dấu ấn của cậu. Thiên Yết đã ở đó, mỗi khi cô ngắm nhìn và bước qua.Cô đứng dưới cơn mưa lạnh như thể, bỏ mặc bao ánh nhìn người qua đường tò mò. Đôi mắt ướt sũng, cô lười biếng quẹt ngang. Đầu óc cô hoàn toàn trống rỗng, cô không biết bản thân đang muốn gì. Là đang chờ đợi hay lại sợ hãi bỏ chạy. Nhưng dù gì thì bàn chân cô đang không nghe lời cô nữa, nó mọc rễ, bám dính xuống nền đất. Đôi giày đã thấm ướt mưa, một vạt vai áo cũng bị cơn mưa làm buốt lạnh. Và khi nhìn thấy dáng hình quen thuộc của cậu đang dần tiến lại, cô hồi hộp, trái tim đập loạn. Thiên Yết bước dài hơn để đứng mặt cô. Cậu ngắm nhìn khuôn mặt sũng nước và đôi mắt sưng đỏ vì khóc mà lòng xót xa. Cậu đưa tay muốn vuốt bên má ửng hồng thì Song Ngư khẽ lắc đầu từ chối. Thiên Yết sợ hãi. Cậu cũng hóa tượng, đứng lặng yên nhìn cô. Không nói, không cầm tay hay một cái ôm. Chỉ có sự đối đáp của hai ánh mắt.Rồi từ phía sau Song Ngư dội tới tiếng còi xe réo vang và tiếng động cơ bình bịch. Thiên Yết hốt hoảng cầm tay cô kéo về phía mình. Song Ngư mất thăng bằng lao về phía trước, ngã vào lồng ngực Thiên Yết. Cậu lùi lại một bước, dẵm lên khúc gỗ đang đặt ngang giữa đường, loạng choạng ngã nhào về phía sau. Thiên Yết dang tay ôm chọn để cô an toàn nằm trên người mình. Song Ngư lúng túng đứng bật dậy đỡ cậu, công nhân đang xây dựng bên trong cũng ào ra lo lắng.- Anh....anh có sao không? – Rồi tự nhiên Song Ngư bật khóc- Anh không sao? – Thiên Yết dựa vào vai cô đứng dậy, mắt cá chân dồn lên cơn đau dữ dội – Ách...á....Cậu loạng choạng, người chủ thầu đứng gần đó chạy lại đỡ một tay. Khi Thiên Yết đứng ổn định bằng một chân, anh ngồi xuống kiểm tra mắt cá chân cho cậu. Hai tay tháo giầy rồi nâng bàn chân lên cao một chút xoay nhẹ. Thiên Yết kêu lớn. Anh khẽ cười ngước lên thông báo.- Sếp bị bong gân hoặc trật mắt cá rồi. Để tôi bắt xe đưa sếp xuống Lào Cai khám nhé. Nhẹ thì nắn là xong không thì phải bó lá.- Yết ... - Giọng Song Ngư nhỏ nhẹ vang bên. Cô đứng sát lại gần để cậu dựa vào mình. Ánh mắt vừa lo lắng, vừa hối lối. Thiên Yết dù đau nhưng vẫn mãn nguyện.- Anh gọi xe giúp em. Em với bạn sẽ đi xuống đó xem sao. – Thiên Yết không quên bật cười thành tiếng- Ok sếp. Có vẻ đất Sapa không thích sếp lắm. Mới lên đã va chạm rồi – Anh trêu đùa- Không, em lại thấy nó rất thích em đấy. Mới gặp đã muốn ôm em rồi. Song Ngư đang xót lòng nhìn vết thương dưới cổ chân Thiên Yết nghe cậu trêu đùa lại càng tưng tức trong lòng. Cô khẽ huých nhẹ cảnh cáo. Anh chủ thầu gọi một chiếc xe taxi đưa hai người xuống Lào Cai tới địa chỉ phòng khám mà anh biết. Song Ngư lẳng lặng đi cạnh Thiên Yết từ phòng khám trở về. Bên chân trái đã phải bó lá vì bong gân. Cậu khoác tay qua vai Song Ngư, tập tễnh bước xuống taxi đi vào homestay. Một vài nhân viên nhìn thấy đều tò mò thắc mắc. Cô dìu cậu ngồi xuống ghế sofa tiếp khách. Lo lắng nâng bên chân đang bó đặt lên chiếc ghế đơn bên cạnh. Mắt cô lại ươn ướt nhìn lên, Thiên Yết chỉ mỉm cười vuốt sợi tóc mai thả hờ bên má. - Chân thế này làm sao lên được cầu thang tầng 4?- Ừm – Thiên Yết nhàn nhã để cô tự dằn vặt. Cậu trở nên thích thú khi thấy cô khổ sở lo lắng như vậy.Cô cau mày suy nghĩ một hồi rồi gọi nhân viên đang đứng gần đó.- Em dọn đồ ở phòng 104 xuống phòng chị nhé.Thiên Yết mừng thầm, miệng cư nhiên cười tươi. Cô bối rối ngoảnh mặt đi rồi về căn phòng khuất sau cầu thang đi lên để dọn dẹp. Đấy là căn phòng duy nhất ở tầng 1, vì biết cô thích ngắm cảnh nên Song Ngư được ưu tiên sống trong phòng đó. Còn mọi người sẽ sống ở các căn phòng tầng dưới nằm thoai thoải theo triền đồi hướng ra thunng lũng.Thiên Yết chống nạng bước vào sau. Thứ đập vào mắt cậu ngay là những bức tranh đang xếp trong góc. Trái tim nhói lên. Cậu đã thắc mắc chúng ở đâu hết rồi, thì ra nằm ở đây cả. Song Ngư đi ra từ nhà tắm với chiếc khăn ướt toan sẽ phủi phần bùn đất bám trên áo cậu nào ngờ Thiên Yết đã bước vào. Song Ngư lo lắng chạy lại đỡ khi Thiên Yết giả bộ như sắp ngã. Cô dìu cậu ngồi xuống chiếc ghế trong góc rồi từ tốn lau phần vạt áo bẩn.- Không cần. Lát anh sẽ thay – Thiên Yết cầm cổ tay cô ngăn lại- Thì ra nó ở đây, anh đã thắc mắc em đã vứt nó đi đâu. – Thiên Yết hướng về phía những bức tranh. Song Ngư cũng nhìn theo toan đứng lên thì Thiên Yết kéo cô ngã vào lòng. Đúng lúc đó, tiếng bước chân từ bên ngoài vang tới, Thiên Yết tiếc nuối nhìn Song Ngư bước lùi xa. Cậu nhân viên mau chóng chuyển hết đồ của Thiên Yết tới. Tất cả cũng chỉ gói gọn trong một va li lớn. Song ngư lấy một bộ đồ mới ra xếp vào nhà tắm.- Anh mau vào thay đồ đi. Có nước ấm rồi đấy, tắm luôn cho dễ chịu. Cẩn thận đừng để ướt chân.- Nhỡ anh ngã trong đó thì sao? Em dìu anh vào đi.Thiên Yết bày ra khuôn mặt lo lắng để cô thương tình giúp đỡ. Song Ngư chẳng nghi ngờ cũng để cậu khoác qua vai dìu vào nhà tắm.- Anh đứng đó. Em đi lấy cái ghế. – Cô để cậu ngồi dựa vào thành bồn tắm rồi chạy xuống nhà dưới lấy chiếc ghế nhựa mọi người hay ngồi uống trà nói chuyện tán dóc lên.- Đây, anh ngồi đây rồi chân gác lên đây – Cô chỉ vào hai chiếc ghế đang đặt trước mặt. – Rồi dùng gáo nước vục ra. Cô mỉm cười hài lòng vì sự sắp xếp của mình.- Nhưng tay của anh hơi đau thì phải – Thiên Yết giơ cao cánh tay trái lên.- Sao lại đau? – Song Ngư sốt sắng chạm vào rồi tự nhiên vạch cổ áo ra kiểm tra – Sao lúc nãy không nói để kiểm tra?- Bây giờ anh mới thấy đau. Chắc là tại bị đau cơ thôi. Nhưng anh không đưa lên được.- Ý anh là sao? – Song Ngư nghiêm nghị tra hỏi- Thì em phải tắm cho anh thôi. Tay anh đau, không tự tắm được. Ách....đấy đấyThiên Yết giả bộ đưa lên rồi kêu đau để Song Ngư xót. Cô chần chừ suy nghĩ rồi bước tới khóa cửa lại. Xả nước vào bồn tắm, cô cẩn thận kiểm tra độ nóng rồi quay sang cởi áo khoác rồi tới chiếc áo phông xám để lộ cơ thể gầy guộc. Đôi bàn tay cô dừng hư không, đôi mắt không thể rời khỏi thân hình tiều tụy trước mặt. Nước mắt lại trực rơi, cô nhanh lẹm cúi xuống giấu đi. Cô giúp cậu cởi bỏ chiếc quần dài bên ngoài. Lúc này trên người Thiên Yết chỉ còn độc nhất chiếc quần bó sát. Song Ngư ngại ngùng bước ra sau, dội lên người cậu từng gáo nước ấm, Thiên Yết từ tốn kì cọ cơ thể như tận hưởng. Thay đồ cho Thiên Yết xong xuôi, người cô gần như ướt sũng. Cô thay bộ đồ mới rồi bước tới dọn đồ từ va li của Thiên Yết ra ngoài. Cậu thấy Song Ngư tháo hết quần áo của mình bỏ ra ngoài để treo quần áo của Thiên Yết lên. Cậu lo lắng.- Em làm gì vậy?- Em chuyển phòng.- Sao phải chuyển phòng?- Thì anh ở đây em phải chuyển sang phòng khác.- Em phải ở cùng anh chứ. Buổi tối anh cần đi lại thì ai giúp anh. Anh lại ngã trong nhà tắm thì sao?Cô chần chừ rồi ngoan ngoãn nghe theo sắp xếp của Thiên Yết. Cậu hài lòng dựa vào đầu giường nhìn cô sếp lại quần áo của mình rồi đến quần áo của Thiên Yết lên giá. Đồ của cậu cũng không có nhiều, Song Ngư liến thoắng đã xong. Cô lẳng lặng rời khỏi phòng thì Thiên Yết nhấp nhổm gọi lại.- Em đi đâu?- Em đi chuẩn bị bữa trưa cho anh. Quá bữa rồi, anh cũng chưa ăn gì. Anh không đói à?- Ừm. Anh quên cả đói luôn rồi. Em ăn với anh chứ? – Thiên Yết hồi hộp đợi cô suy nghĩ chừng 3s sau mới đáp lại- Vâng. – Song Ngư bước nhanh về khu bếp.Chừng 30 phút sau, Song Ngư trở lại phòng với mâm cơm nhỏ đầy đủ cơm – canh – thức. Song Ngư xếp cái bàn gấp trong góc ra trước mặt Thiên Yết. Cậu xoay người ngồi đối diện, Song Ngư kéo chiếc ghế tựa duy nhất trong phòng lại ngồi. Song Ngư không hiểu được tâm trạng bản thân đang vui hay đang buồn. Cơ mặt căng cứng, cô liên tục cắn môi để ngăn khóe miệng cong lên, nhưng ánh mắt vẫn nghiêm túc u buồn. Thiên Yết lười nhác nhìn cô không chịu động đũa. Song Ngư nhìn cậu lo lắng nhưng Thiên Yết chỉ giả bộ thở dài. Cô quan tâm.- Sao vậy? Có gì không ổn à?- Anh cảm thấy ăn không ngon?- Anh phải cố ăn chứ. Hay tại chưa quen lại đồ Việt.- Anh không buồn – Thiên Yết cố tình thở mạnh não nề. Song Ngư sốt ruột gặp thức ăn lên bát cho cậu rồi thúc giục.- Anh không ăn thì cái chân còn lâu mới lành. Anh muốn ăn gì để tối em nấu cho.- Thôi, anh không làm phiền em đâu. Em lại vất vả.- Làm phiền? – Song Ngư chạnh lòng nhắc lại.- Không, anh không có ý xấu đâu. Là anh lo em vất vả.- Em không nghĩ gì đâu. Anh mau ăn đi hay em phải xúc cho anh.- Ừm – Thiên Yết nhoẻn miệng cười vô tư, há miệng đưa ra phía trước muốn cô bón cơm cho mình.- Thật á? – Song Ngư bàng hoàng, không nghĩ câu nói đùa của mình mà Thiên Yết cũng dám làm- Thật. Aaaaa.... – Thiên Yết há miệng to hơn chờ đợiSong Ngư cam chịu chạy đi lấy thìa lên. Cô xúc thìa cơm nhỏ, thêm miếng rau, thêm miếng thịt rồi bón cho cậu. Cô bật cười thành tiếng. Thiên Yết cũng không kiềm chế được cười theo.- Anh bị đau chân chứ có đau tay đâu?- Cú ngã đó làm anh sang chấn tâm lý nên bây giờ vẫn còn sợ.- Sợ gì chứ?- Cảm giác đau cả người. Cái đó là do sang chấn tâm lý- Đồ ngụy biện- Đó là sự thật. Ngày mai chúng ta đi gặp bác sĩ tâm lý đi. Họ sẽ khám xem anh bị chấn động mức nào, có mất trí nhớ hay bị tụ máu ở đâu không?- Anh đừng nói bậy. Anh mong thế lắm sao?- Ừm – Thiên Yết hồn nhiên đáp. – Để được em chăm sóc như thế này này.Song Ngư im lặng, miệng tủm tỉm cười. Ánh mắt lảng tránh Thiên Yết. Sau bữa cơm, Song Ngư ép Thiên Yết nằm ngủ còn mình phải quay lại làm việc. Công việc của cô ở đây chủ yếu là quản lý khách hàng và nấu ăn. Thỉnh thoảng có chạy bàn phụ quán cà phê.Thiên Yết nghỉ trưa được tầm 2 tiếng thì thức dậy, cậu tìm đến chiếc máy tính bắt đầu làm việc. Tòa nhà đã hoàn thiện, cậu phải mau chóng hoàn tất nội thất để đón Song Ngư về ở chung. Chỉ nghĩ tới đó, mọi cơn đau mệt mỏi đều tan biến. Dù bận rộn với công việc ở Homestay, Song Ngư tranh thủ chạy qua phòng để chăm sóc Thiên Yết. Lúc là ly nước, lúc là cốc cà phê, bánh ngọt hay giục cậu uống thuốc nữa. Bầu trời Sapa tắt nắng nhanh, chẳng mấy chốc mà màn đêm đen huyền đã bao trùm tất cả. Thung lũng phía dưới khoác lên mình làn sương mờ ảo. Thiên Yết ngẩn ngơ ngắm nhìn nó rồi thoáng giật mình khi có tiếng nói phía sau.- Đẹp lắm phải không?- Ừm – Thiên Yết yêu chiều nhìn cô- Đến giờ cơm rồi, em mang cơm cho anh nhé.- Em có ăn cùng luôn không?- Không, em còn phải nấu bữa tối cho khách nữa.- Khi nào xong?- Chắc phải tầm 9h.- Vậy 9h anh sẽ ăn với em- Nhưng em ăn với mọi người - Anh sẽ ăn cùng mọi người.- ...- Được không?- ... - Song Ngư chần chừ - Được.
6 tháng trước, sau khi mẹ Thiên Yết mất. Bà được hỏa tang. Tro cốt của bà được ba Thiên Yết đưa đi chu du khắp châu Âu. Khi bản thân cảm thấy đã đủ, ba cậu quyết định trở về Nhật theo lời mời của một trường Đại học về làm Giáo sư cố vấn. Khi cuộc sống của ba ổn định trở lại, cậu xin phép và cũng là chính thức thông báo về quyết định trở về Việt Nam của mình. Ông chỉ ngậm ngùi im lặng.Thiên Yết quyết định nghỉ việc tại Tập đoàn. Cậu nhận ra tham vọng xây dựng một gia đình nhỏ lớn hơn ước mơ xây dựng những công trình tầm cỡ mà mọi người vẫn kỳ vọng ở mình. Thiên Yết quyết trở về bên Song Ngư.Căn nhà mơ ước dần hình thành. Nó được xây dựng trên mặt đất có mặt tiền trên đường dẫn xuống bản Cát Cát. Mặt sau nhìn ra thung lũng. Tòa nhà xây dựng theo lối kiến trúc minimalist, lấy ý tưởng từ những khối hình hộp được xếp chồng lên nhau tạo thành hình chữ U với khoảng sân giữa rộng. Thiên Yết muốn tạo ra những góc nhìn rộng và riêng tư để hầu như tất cả các căn phòng đều có thể nhìn xuống thung lũng phía dưới qua cửa kính lớn. Lúc cậu thiết kế tòa nhà này, cậu chỉ nghĩ đến những điều Song Ngư thích và những việc cô sẽ làm khi sống trong một tòa nhà như vậy. Cậu dự định nơi đây trở thành không gian khác biệt với những tòa nhà thương mại xung quanh. Cậu sẽ dành riêng tầng trệt để làm văn phòng làm việc và phòng trưng bày tranh cá nhân. Tầng hai đến tầng thượng của tòa nhà thứ nhất sẽ được thiết kế làm quán cà phê với lối cầu thang riêng. Từ tòa nhà thứ nhất nối sang tòa nhà thứ hai qua lối hành lang với hai bên đều là cửa kính. Tòa nhà thứ hai sẽ là nơi sinh sống của gia đình nhỏ sau này.Thiên Yết bước vào homestay của Song Ngư khi đã là đầu giờ chiều. Tiếp cậu là một chàng trai trẻ tầm gần 30. Theo như cậu biết thì đây chính là bạn Sư Tử, chủ của homestay và quán cà phê này. Cậu chọn căn phòng có view đẹp nhất để ở. Lúc này, cậu mới hay tin Song Ngư đã về Hà Nội để thăm mẹ Mai vài ngày trước. Đến tối sẽ trở lại Sapa. Cậu nằm trên giường thầm sợ hãi, nếu như cô không trở lại, nếu cô biết cậu đã về và lại bỏ đi thì sao. Cậu run lạnh. Rồi cơn mệt mỏi do lệch múi giờ kéo đến đưa cậu vào giấc ngủ. Khi mở mắt ra, thung lũng đã chìm trong màn đêm huyền ảo, bầu trời lấp lánh những vì sao và mặt trăng lên cao tròn vành vạch. Cậu tắm rửa thay đồ và đi xuống khu nhà ăn của nhà nghỉ toan lấp đầy cái dạ dày trống rỗng. Từng bước dài tự tin nhưng lại đang cố áp chế trái tim run rẩy, hồi hộp. Cậu đã nghĩ bao nhiêu lần, nếu gặp cô ở đây cậu sẽ ôm cô ngay vào lồng ngực. Nhưng nếu cô cự tuyệt thì cậu phải làm gì tiếp theo. Thiên Yết không dám nghĩ nữa.Cậu ngồi xuống chiếc bàn còn trống trong góc khuất bởi một cặp đôi đang ăn tối ngay cạnh. Cậu chọn món ăn đơn giản, đôi mắt cậu nhìn quanh tìm kiếm. Khi người phục vụ đưa đồ ăn đặt lên bàn, Thiên Yết nóng lòng hỏi.- Song Ngư có ở đây không ạ?- Dạ, chị ấy vừa mới ở Hà Nội về.- Làm sao để gặp được cô ấy?- Chắc ngày mai chị ấy sẽ quay lại làm việc. Chị ấy hơi mệt.- Mệt, mệt thế nào? – Thiên Yết hỏi dồn dập- Tôi cũng không rõ. Anh có muốn tôi chuyển lời gì không ạ?- Thôi, để mai tôi sẽ gặp. Cô ấy mệt thì để cô ấy nghỉ.Sau bữa tối, Thiên Yết về phòng và tiếp tục ngủ. Giấc ngủ an bình và nhẹ nhõm hơn đến khi thức giấc, mây trắng đã sà xuống ban công, lởn vởn lưu luyến. Cậu xuống phòng ăn toan muốn gặp cô nhưng lại không được. Không hiểu sao cậu trở nên điềm tĩnh lạ thường. Thiên Yết quyết định đến công trường xây dựng sớm hơn dự định. Sau khi quan sát một lượt toàn bộ tòa nhà, kiểm tra chất lượng và thiết kế đã đạt tiêu chuẩn chưa, cậu bình lẳng đứng nhìn phong cảnh trước mặt từ căn phòng lớn sẽ trở thành không gian riêng tư của mình. Cậu nhắm mắt khẽ hít hà mùi ẩm ướt của núi rừng và chút se lạnh của buổi sáng. Mơ màng mường tượng đến những hạnh phúc của hai người. Rồi trời đột ngột đổ cơn mưa, tất cả công nhân phải nghỉ ngơi chờ cơn mưa ngớt sẽ tiếp tục làm việc. Với tiến độ hiện tại, chỉ hai ba ngày nữa sau khi công nhân bắt đầu dọn dẹp thì Thiên Yết sẽ bắt tay vào làm nội thất. Cậu hài lòng nhìn quanh rồi nói lời cảm ơn dành cho tất cả mọi người. Khi cơn mưa bắt đầu ngớt, cậu quyết định trở về phòng. Cậu đi từ lối cầu thang dẫn lên quán cà phê đi xuống. Công trình ngổn ngang vật liệu lởm chởm, Thiên Yết cẩn thận bước đi dò xét. Cơn mưa lớn hồi nãy khiến mặt đất càng trơn trượt, Thiên Yết nhón chân bước từng bước nhỏ đi qua khoảnh sân đi ra mặt đường. Rồi bước chân cậu chững lại khi thấy Song Ngư đang chết lặng đứng nhìn cậu.Tay cô run run nắm chặt chiếc ô. Đôi mắt ngấn nước dần mơ hồ. Khi nghe tin có người tìm gặp, Song Ngư linh cảm là Thiên Yết. Trong suốt một năm qua, không ít lần có người tìm gặp cô nhưng chưa lần nào linh tính lại mạnh mẽ đến vậy. Song Ngư lao vội vào căn phòng người đó thuê, nhìn bộ trang phục treo gọn gàng trên giá, trái tim cô run rẩy và bật khóc lớn. Cô chạy xuống quầy lễ tân hỏi.- Vị khách phòng 104 đi hướng nào?- Em thấy rẽ trái?- Lúc đi từ Cát Cát về, em gặp anh ý đi vào căn nhà đang xây gần nhà mình ấy chị.Song Ngư vừa đặt chân ra đường, trời đổ cơn mưa sối xả. Song Ngư chạy vào nhà lấy chiếc ô bất kì trong giỏ rồi chạy nhanh tới căn nhà cách đó chừng ba chục mét. Đứng từ bên ngoài, bước chân cô chững lại. Cô đã điên cuồng chạy đi như thế nào nhưng khi đứng trước nó, cô lại chần chừ, bối rối. Rồi cô cứ đứng thế, dưới cơn mưa, đưa đôi mắt chờ đợi hướng lên ngôi nhà đang xây. Dường như có một sự trùng hợp nào đó, cứ mỗi lần đi qua đây, cô đều ngập ngừng bước chậm, len lén đưa mắt ngắm nhìn tòa nhà đó. Dù chưa thành hình thành dạng, nhưng có một sức hút lạ kì khiến cô phải hồi hộp mỗi lần chiêm ngưỡng. Giờ thì cô đã hiểu vì sao bản thân mình lại như vậy, vì nó mang dấu ấn của cậu. Thiên Yết đã ở đó, mỗi khi cô ngắm nhìn và bước qua.Cô đứng dưới cơn mưa lạnh như thể, bỏ mặc bao ánh nhìn người qua đường tò mò. Đôi mắt ướt sũng, cô lười biếng quẹt ngang. Đầu óc cô hoàn toàn trống rỗng, cô không biết bản thân đang muốn gì. Là đang chờ đợi hay lại sợ hãi bỏ chạy. Nhưng dù gì thì bàn chân cô đang không nghe lời cô nữa, nó mọc rễ, bám dính xuống nền đất. Đôi giày đã thấm ướt mưa, một vạt vai áo cũng bị cơn mưa làm buốt lạnh. Và khi nhìn thấy dáng hình quen thuộc của cậu đang dần tiến lại, cô hồi hộp, trái tim đập loạn. Thiên Yết bước dài hơn để đứng mặt cô. Cậu ngắm nhìn khuôn mặt sũng nước và đôi mắt sưng đỏ vì khóc mà lòng xót xa. Cậu đưa tay muốn vuốt bên má ửng hồng thì Song Ngư khẽ lắc đầu từ chối. Thiên Yết sợ hãi. Cậu cũng hóa tượng, đứng lặng yên nhìn cô. Không nói, không cầm tay hay một cái ôm. Chỉ có sự đối đáp của hai ánh mắt.Rồi từ phía sau Song Ngư dội tới tiếng còi xe réo vang và tiếng động cơ bình bịch. Thiên Yết hốt hoảng cầm tay cô kéo về phía mình. Song Ngư mất thăng bằng lao về phía trước, ngã vào lồng ngực Thiên Yết. Cậu lùi lại một bước, dẵm lên khúc gỗ đang đặt ngang giữa đường, loạng choạng ngã nhào về phía sau. Thiên Yết dang tay ôm chọn để cô an toàn nằm trên người mình. Song Ngư lúng túng đứng bật dậy đỡ cậu, công nhân đang xây dựng bên trong cũng ào ra lo lắng.- Anh....anh có sao không? – Rồi tự nhiên Song Ngư bật khóc- Anh không sao? – Thiên Yết dựa vào vai cô đứng dậy, mắt cá chân dồn lên cơn đau dữ dội – Ách...á....Cậu loạng choạng, người chủ thầu đứng gần đó chạy lại đỡ một tay. Khi Thiên Yết đứng ổn định bằng một chân, anh ngồi xuống kiểm tra mắt cá chân cho cậu. Hai tay tháo giầy rồi nâng bàn chân lên cao một chút xoay nhẹ. Thiên Yết kêu lớn. Anh khẽ cười ngước lên thông báo.- Sếp bị bong gân hoặc trật mắt cá rồi. Để tôi bắt xe đưa sếp xuống Lào Cai khám nhé. Nhẹ thì nắn là xong không thì phải bó lá.- Yết ... - Giọng Song Ngư nhỏ nhẹ vang bên. Cô đứng sát lại gần để cậu dựa vào mình. Ánh mắt vừa lo lắng, vừa hối lối. Thiên Yết dù đau nhưng vẫn mãn nguyện.- Anh gọi xe giúp em. Em với bạn sẽ đi xuống đó xem sao. – Thiên Yết không quên bật cười thành tiếng- Ok sếp. Có vẻ đất Sapa không thích sếp lắm. Mới lên đã va chạm rồi – Anh trêu đùa- Không, em lại thấy nó rất thích em đấy. Mới gặp đã muốn ôm em rồi. Song Ngư đang xót lòng nhìn vết thương dưới cổ chân Thiên Yết nghe cậu trêu đùa lại càng tưng tức trong lòng. Cô khẽ huých nhẹ cảnh cáo. Anh chủ thầu gọi một chiếc xe taxi đưa hai người xuống Lào Cai tới địa chỉ phòng khám mà anh biết. Song Ngư lẳng lặng đi cạnh Thiên Yết từ phòng khám trở về. Bên chân trái đã phải bó lá vì bong gân. Cậu khoác tay qua vai Song Ngư, tập tễnh bước xuống taxi đi vào homestay. Một vài nhân viên nhìn thấy đều tò mò thắc mắc. Cô dìu cậu ngồi xuống ghế sofa tiếp khách. Lo lắng nâng bên chân đang bó đặt lên chiếc ghế đơn bên cạnh. Mắt cô lại ươn ướt nhìn lên, Thiên Yết chỉ mỉm cười vuốt sợi tóc mai thả hờ bên má. - Chân thế này làm sao lên được cầu thang tầng 4?- Ừm – Thiên Yết nhàn nhã để cô tự dằn vặt. Cậu trở nên thích thú khi thấy cô khổ sở lo lắng như vậy.Cô cau mày suy nghĩ một hồi rồi gọi nhân viên đang đứng gần đó.- Em dọn đồ ở phòng 104 xuống phòng chị nhé.Thiên Yết mừng thầm, miệng cư nhiên cười tươi. Cô bối rối ngoảnh mặt đi rồi về căn phòng khuất sau cầu thang đi lên để dọn dẹp. Đấy là căn phòng duy nhất ở tầng 1, vì biết cô thích ngắm cảnh nên Song Ngư được ưu tiên sống trong phòng đó. Còn mọi người sẽ sống ở các căn phòng tầng dưới nằm thoai thoải theo triền đồi hướng ra thunng lũng.Thiên Yết chống nạng bước vào sau. Thứ đập vào mắt cậu ngay là những bức tranh đang xếp trong góc. Trái tim nhói lên. Cậu đã thắc mắc chúng ở đâu hết rồi, thì ra nằm ở đây cả. Song Ngư đi ra từ nhà tắm với chiếc khăn ướt toan sẽ phủi phần bùn đất bám trên áo cậu nào ngờ Thiên Yết đã bước vào. Song Ngư lo lắng chạy lại đỡ khi Thiên Yết giả bộ như sắp ngã. Cô dìu cậu ngồi xuống chiếc ghế trong góc rồi từ tốn lau phần vạt áo bẩn.- Không cần. Lát anh sẽ thay – Thiên Yết cầm cổ tay cô ngăn lại- Thì ra nó ở đây, anh đã thắc mắc em đã vứt nó đi đâu. – Thiên Yết hướng về phía những bức tranh. Song Ngư cũng nhìn theo toan đứng lên thì Thiên Yết kéo cô ngã vào lòng. Đúng lúc đó, tiếng bước chân từ bên ngoài vang tới, Thiên Yết tiếc nuối nhìn Song Ngư bước lùi xa. Cậu nhân viên mau chóng chuyển hết đồ của Thiên Yết tới. Tất cả cũng chỉ gói gọn trong một va li lớn. Song ngư lấy một bộ đồ mới ra xếp vào nhà tắm.- Anh mau vào thay đồ đi. Có nước ấm rồi đấy, tắm luôn cho dễ chịu. Cẩn thận đừng để ướt chân.- Nhỡ anh ngã trong đó thì sao? Em dìu anh vào đi.Thiên Yết bày ra khuôn mặt lo lắng để cô thương tình giúp đỡ. Song Ngư chẳng nghi ngờ cũng để cậu khoác qua vai dìu vào nhà tắm.- Anh đứng đó. Em đi lấy cái ghế. – Cô để cậu ngồi dựa vào thành bồn tắm rồi chạy xuống nhà dưới lấy chiếc ghế nhựa mọi người hay ngồi uống trà nói chuyện tán dóc lên.- Đây, anh ngồi đây rồi chân gác lên đây – Cô chỉ vào hai chiếc ghế đang đặt trước mặt. – Rồi dùng gáo nước vục ra. Cô mỉm cười hài lòng vì sự sắp xếp của mình.- Nhưng tay của anh hơi đau thì phải – Thiên Yết giơ cao cánh tay trái lên.- Sao lại đau? – Song Ngư sốt sắng chạm vào rồi tự nhiên vạch cổ áo ra kiểm tra – Sao lúc nãy không nói để kiểm tra?- Bây giờ anh mới thấy đau. Chắc là tại bị đau cơ thôi. Nhưng anh không đưa lên được.- Ý anh là sao? – Song Ngư nghiêm nghị tra hỏi- Thì em phải tắm cho anh thôi. Tay anh đau, không tự tắm được. Ách....đấy đấyThiên Yết giả bộ đưa lên rồi kêu đau để Song Ngư xót. Cô chần chừ suy nghĩ rồi bước tới khóa cửa lại. Xả nước vào bồn tắm, cô cẩn thận kiểm tra độ nóng rồi quay sang cởi áo khoác rồi tới chiếc áo phông xám để lộ cơ thể gầy guộc. Đôi bàn tay cô dừng hư không, đôi mắt không thể rời khỏi thân hình tiều tụy trước mặt. Nước mắt lại trực rơi, cô nhanh lẹm cúi xuống giấu đi. Cô giúp cậu cởi bỏ chiếc quần dài bên ngoài. Lúc này trên người Thiên Yết chỉ còn độc nhất chiếc quần bó sát. Song Ngư ngại ngùng bước ra sau, dội lên người cậu từng gáo nước ấm, Thiên Yết từ tốn kì cọ cơ thể như tận hưởng. Thay đồ cho Thiên Yết xong xuôi, người cô gần như ướt sũng. Cô thay bộ đồ mới rồi bước tới dọn đồ từ va li của Thiên Yết ra ngoài. Cậu thấy Song Ngư tháo hết quần áo của mình bỏ ra ngoài để treo quần áo của Thiên Yết lên. Cậu lo lắng.- Em làm gì vậy?- Em chuyển phòng.- Sao phải chuyển phòng?- Thì anh ở đây em phải chuyển sang phòng khác.- Em phải ở cùng anh chứ. Buổi tối anh cần đi lại thì ai giúp anh. Anh lại ngã trong nhà tắm thì sao?Cô chần chừ rồi ngoan ngoãn nghe theo sắp xếp của Thiên Yết. Cậu hài lòng dựa vào đầu giường nhìn cô sếp lại quần áo của mình rồi đến quần áo của Thiên Yết lên giá. Đồ của cậu cũng không có nhiều, Song Ngư liến thoắng đã xong. Cô lẳng lặng rời khỏi phòng thì Thiên Yết nhấp nhổm gọi lại.- Em đi đâu?- Em đi chuẩn bị bữa trưa cho anh. Quá bữa rồi, anh cũng chưa ăn gì. Anh không đói à?- Ừm. Anh quên cả đói luôn rồi. Em ăn với anh chứ? – Thiên Yết hồi hộp đợi cô suy nghĩ chừng 3s sau mới đáp lại- Vâng. – Song Ngư bước nhanh về khu bếp.Chừng 30 phút sau, Song Ngư trở lại phòng với mâm cơm nhỏ đầy đủ cơm – canh – thức. Song Ngư xếp cái bàn gấp trong góc ra trước mặt Thiên Yết. Cậu xoay người ngồi đối diện, Song Ngư kéo chiếc ghế tựa duy nhất trong phòng lại ngồi. Song Ngư không hiểu được tâm trạng bản thân đang vui hay đang buồn. Cơ mặt căng cứng, cô liên tục cắn môi để ngăn khóe miệng cong lên, nhưng ánh mắt vẫn nghiêm túc u buồn. Thiên Yết lười nhác nhìn cô không chịu động đũa. Song Ngư nhìn cậu lo lắng nhưng Thiên Yết chỉ giả bộ thở dài. Cô quan tâm.- Sao vậy? Có gì không ổn à?- Anh cảm thấy ăn không ngon?- Anh phải cố ăn chứ. Hay tại chưa quen lại đồ Việt.- Anh không buồn – Thiên Yết cố tình thở mạnh não nề. Song Ngư sốt ruột gặp thức ăn lên bát cho cậu rồi thúc giục.- Anh không ăn thì cái chân còn lâu mới lành. Anh muốn ăn gì để tối em nấu cho.- Thôi, anh không làm phiền em đâu. Em lại vất vả.- Làm phiền? – Song Ngư chạnh lòng nhắc lại.- Không, anh không có ý xấu đâu. Là anh lo em vất vả.- Em không nghĩ gì đâu. Anh mau ăn đi hay em phải xúc cho anh.- Ừm – Thiên Yết nhoẻn miệng cười vô tư, há miệng đưa ra phía trước muốn cô bón cơm cho mình.- Thật á? – Song Ngư bàng hoàng, không nghĩ câu nói đùa của mình mà Thiên Yết cũng dám làm- Thật. Aaaaa.... – Thiên Yết há miệng to hơn chờ đợiSong Ngư cam chịu chạy đi lấy thìa lên. Cô xúc thìa cơm nhỏ, thêm miếng rau, thêm miếng thịt rồi bón cho cậu. Cô bật cười thành tiếng. Thiên Yết cũng không kiềm chế được cười theo.- Anh bị đau chân chứ có đau tay đâu?- Cú ngã đó làm anh sang chấn tâm lý nên bây giờ vẫn còn sợ.- Sợ gì chứ?- Cảm giác đau cả người. Cái đó là do sang chấn tâm lý- Đồ ngụy biện- Đó là sự thật. Ngày mai chúng ta đi gặp bác sĩ tâm lý đi. Họ sẽ khám xem anh bị chấn động mức nào, có mất trí nhớ hay bị tụ máu ở đâu không?- Anh đừng nói bậy. Anh mong thế lắm sao?- Ừm – Thiên Yết hồn nhiên đáp. – Để được em chăm sóc như thế này này.Song Ngư im lặng, miệng tủm tỉm cười. Ánh mắt lảng tránh Thiên Yết. Sau bữa cơm, Song Ngư ép Thiên Yết nằm ngủ còn mình phải quay lại làm việc. Công việc của cô ở đây chủ yếu là quản lý khách hàng và nấu ăn. Thỉnh thoảng có chạy bàn phụ quán cà phê.Thiên Yết nghỉ trưa được tầm 2 tiếng thì thức dậy, cậu tìm đến chiếc máy tính bắt đầu làm việc. Tòa nhà đã hoàn thiện, cậu phải mau chóng hoàn tất nội thất để đón Song Ngư về ở chung. Chỉ nghĩ tới đó, mọi cơn đau mệt mỏi đều tan biến. Dù bận rộn với công việc ở Homestay, Song Ngư tranh thủ chạy qua phòng để chăm sóc Thiên Yết. Lúc là ly nước, lúc là cốc cà phê, bánh ngọt hay giục cậu uống thuốc nữa. Bầu trời Sapa tắt nắng nhanh, chẳng mấy chốc mà màn đêm đen huyền đã bao trùm tất cả. Thung lũng phía dưới khoác lên mình làn sương mờ ảo. Thiên Yết ngẩn ngơ ngắm nhìn nó rồi thoáng giật mình khi có tiếng nói phía sau.- Đẹp lắm phải không?- Ừm – Thiên Yết yêu chiều nhìn cô- Đến giờ cơm rồi, em mang cơm cho anh nhé.- Em có ăn cùng luôn không?- Không, em còn phải nấu bữa tối cho khách nữa.- Khi nào xong?- Chắc phải tầm 9h.- Vậy 9h anh sẽ ăn với em- Nhưng em ăn với mọi người - Anh sẽ ăn cùng mọi người.- ...- Được không?- ... - Song Ngư chần chừ - Được.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store