Thiên Tài Tiểu Độc Phi - VTT (P4)
Chương 598: Họa Thủy, ngồi chung một con ngựa
~ Editor: Vincy98 ~ Vote ⭐️ đi mấy má!Xảy ra đại sự?Đại sự còn đang ở trước mắt, còn có thể xảy ra chuyện lớn gì?Sở Tướng quân phi thường không ưa những lời này, tên binh lính kia vừa quỳ xuống đất một cái, hắn liền một cước đạp tới, "Thì thầm cái gì? Chuyện ngươi nói ra mà còn không đủ lớn, bản tướng sẽ lập tức giết ngươi để tế cờ!"Sự tình quả thực quá lớn, tên binh lính cũng không để ý tới sợ hãi, liền vội vàng bẩm báo, "Tướng quân, toàn bộ binh lực của Tây Chu đều tập trung vào phía Bắc, tấn công Quận U Vân. Tần Vương sai hai đại quân từ Trung Nam Bộ cũng đã đến, tấn công Quận Nghiêu Thủy ở phía Nam. Hai bên Nam, Bắc đều đã đánh!"Nghe lời này một cái, Sở Tướng quân giống như là bị đả kích cực lớn, liên tiếp lui về phía sau mấy bước, cuối cùng phải đỡ một tay ở trên tường thành mới đứng vững chân, sắc mặt hắn trắng phau. Mà Sở Vân Ế đang đứng ở một bên cũng trợn mắt, hốc mồm.Tam quân Liên động, tam quân Liên động!Hoá ra, đây mới thực sự là tam quân Liên động, bọn họ và Ninh Thừa đều bị Long Phi Dạ đùa giỡn!Ba quận phía Đông của Tây Chu đều tiếp giáp phía Đông của Thiên Ninh, đi từ Bắc về phía Nam, theo thứ tự là Quận U Vân, Quận Phong Lâm, Quận Nghiêu Thủy. Quận U Vân là xa nhất, nằm ở phương Bắc, phía Bắc chính là chiến trường Ba đường, Quận Nghiêu Thuỷ ở phía Nam tiếp giáp cùng Trung Nam Bộ.Sở Tướng quân tự mình trấn giữ Quận Phong Lâm nằm ở trung gian, nơi này cũng là chiến trường chính để giao chiến với Tây Chu. Vì vậy, Sở gia cho tinh binh tập trung vào bên này, phòng thủ của hai thành phía Nam, Bắc cũng không vững chắc như nơi này.Không nghĩ tới Long Phi Dạ lại cấu kết với Tây Chu. Tây Chu tập trung binh lực, công kích Quận U Vân xa nhất ở phương Bắc, Trung Nam Bộ tập trung lực lượng, hai nhánh đại quân công kích Quận Nghiêu Thuỷ ở phía Nam. Mà chính Long Phi Dạ cũng chỉ dùng năm nghìn tinh binh, thân chinh Quận Phong Lâm ở trung gian.Đây mới thực sự là tam quân Liên động, Long Phi Dạ cũng không cân nhắc Ninh Thừa ở bên trong kế hoạch!"Hắn hoài nghi Ninh Thừa? Sao lại thế..." Sở Vân Ế bất khả tư nghị hỏi.Sở Tướng quân đã không đếm xỉa tới Long Phi Dạ là có hoài nghi Ninh Thừa hay không, hay là có sắp xếp hay không. Bây giờ, việc quan trọng nhất hắn phải làm chính là nghĩ biện pháp, phá giải thế cục Long Phi Dạ bày cho hắn!Vốn là đã quyết định mở cửa thành, cho quân ứng chiến, nhưng hôm nay, hắn cần phải cẩn thận hơn nữa. Nếu không lần này, quân của Sở gia tất sẽ thua cả bàn cờ!"Toàn bộ Cung Tiễn Thủ vào vị trí đợi lệnh! Những người khác đều thủ hết ở dưới thành cho bản tướng!" Sau khi hắn hạ lệnh liền xoay người, vội vã xuống thành lâu, triệu tập toàn bộ mưu sĩ vào doanh trướng của tướng quân.Doanh trướng của tướng quân được trú đóng ở phía dưới, bên phải cửa thanh. Trong chốc lát, toàn bộ mưu sĩ trong quân của Sở gia đều tới. Sau khi biết được tình hình hai Quận phía Nam, đều là kinh hãi, không thể tin vào mắt mình.Trên bàn lớn, Sở Tướng quân trải một tấm bản đồ chi tiết về ba quận phía Đông Tây Chu, hai tay của hắn chống đỡ trên bản đồ, chân mày ngưng trọng, mặt đầy trầm tư.Đây là một cái thế cục! Một người bay ra một thế cục phi thường xinh đẹp!Tập trung binh lực của Tây Chu để đối phó với Quận U Vân, tập trung binh lực của Nam Bộ để đối phó với quận Nghiêu Thuỷ, đây là lấy nhiều khi ít, lấy ưu đối với kém, đây là ỷ vào trăm phần trăm sẽ thắng! Mà dùng năm nghìn tinh binh đối phó với Quận Phong Lâm, đây chính là kiềm chế, càng là uy hiếp.Nếu như Sở Tướng quân điều binh ra Bắc, hoặc là xuôi Nam tiếp viện, như vậy, Quận Phong Lâm sẽ bị uy hiếp. Nếu như không cho binh ra Bắc hoặc xuôi Nam, căn bản là hai Quận U Vân cùng Nghiêu Thuỷ sẽ không gánh nổi.Cái tam quân Liên động này, trực tiếp kiềm chế số binh lực có hạn của Sở Tướng quân đến mức sít sao. Có thể nói, còn chưa chiến đấu, Sở gia đã thua trước hai thành!Không nghĩ tới Thiên Ninh Tần Vương chưa bao giờ mang binh đánh giặc, lần đầu tiên giao thiệp với chiến tranh, có thể bày ra một cái bẫy xinh đẹp như vậy. Sau khi khiếp sợ, tâm tình những mưu sĩ này đều là âm thầm bội phục.Nếu như Long Phi Dạ thiết kế thế cục này không phải là dành cho Sở gia, từ trong thâm tâm, Sở Tướng quân cũng sẽ khen Long Phi Dạ một câu. Chỉ tiếc, thế cục này chính là thiết kế cho quân của Sở gia. Lúc này, Sở Tướng quân nhìn bản đồ ba quận phía Đông, càng xem càng không cam lòng, càng xem càng nóng nảy. Giằng co với Tây Chu lâu như vậy, hôm nay lại thua ở trên tay Long Phi Dạ. Cái này thì bảo hắn cam lòng thế nào mới được?Chờ chốc lát, chúng mưu sĩ cũng không có người lên tiếng, Sở Tướng quân vừa ngẩng đầu lên đã tức giận khiển trách, "Còn ngớ người ra làm gì? Bản tướng nuôi các ngươi, không phải là làm thùng cơm, đều nói ra!"Tiếng nói vừa dứt, toàn bộ mọi người càng yên tĩnh. Đối mặt với loại tình huống này, ai có thể quyết định?Thật ra, tất cả mọi người đều biết đối mặt với thế cục này của Long Phi Dạ, cũng chỉ có một loại biện pháp giải quyết, chính là buông tha hai tòa thành, tập trung binh lực, cố thủ một tòa! Chẳng qua, tất cả mọi người có mặt tại đây thì không có người nào dám nói ra. Mà Sở Tướng quân thông minh tài trí, có kinh nghiệm tác chiến phong phú như vậy, hắn chắc đã sớm biết câu trả lời, chỉ là hắn không muốn đối mặt.Một phòng yên tĩnh, đáy mắt Sở Vân Ế thoáng qua tí ti phức tạp, tựa như muốn nói nhưng lại dừng. Trong phương diện mang binh đánh giặc, bố trí bày trận, hắn không giống như Sở Tướng quân, hắn nói nhiều ở chỗ này cũng chỉ là vô ích. Do dự một chút, hắn liền rời khỏi doanh trướng, bất kể cuối cùng Sở Tướng quân đưa ra quyết định gì, hắn đều phải sớm liên lạc với Ninh Thừa! Bởi vì, bây giờ chỉ có Ninh Thừa mới có thể cứu bọn hắn.Thấy Sở Vân Ế rời khỏi, Sở Tướng quân thanh tỉnh không ít.Tay hắn nắm thành quả đấm, đấm xuống bàn lớn đến mấy lần, dù cho không cam lòng cũng đều phải hạ quyết tâm. Hắn lớn tiếng nói, "Trữ đại tướng quân sẽ đến tiếp viện U Tộc ta. Các ngươi đã nói, đảm bảo một thành?"Nghe lời này một cái, chúng mưu sĩ lại bị chấn động một cái. Bọn họ cũng không biết quan hệ giữa Trữ đại tướng quân cùng Địch Tộc, càng không biết Ninh Thừa đã sớm có cấu kết với Sở gia. Bọn họ khiếp sợ, Trữ đại tướng quân Thiên Ninh lại phản bội vào lúc này?Đương nhiên, người có mặt tại đây đều không phải là kẻ ngu ngốc. Sau khi biết được chuyện này, sau đó lại nghĩ tới Tần Vương bày ra cục diện này, trong lòng bọn họ có bao nhiêu nghi kỵ. Chắc hẳn, sở dĩ Tần Vương điều binh tới trước thời hạn, cùng quân của Tây Chu đơn độc vây quét ba quận phía Đông, sợ là đã sớm có lòng hoài nghi Trữ đại tướng quân!"Tướng quân, đây là chuyện xảy ra từ lúc nào, vì sao không báo cho ta biết?" Có người bất mãn.Sự tình trọng yếu như vậy, Sở Tướng quân nên báo cho mọi người biết trước thời hạn, để cho mọi người kịp chuẩn bị mới phải! Phải biết, mỗi một người bọn họ đều đem tiền đặt cược đặt ở trên người Tiết Hoàng Hậu!Sở Tướng quân trợn mắt nhìn, "Bây giờ là thời điểm thảo luận chuyện này diễn ra khi nào hay sao? Bản tướng hỏi các ngươi! Rốt cuộc, muốn đảm bảo một toà thành nào?"Sở Tướng quân vốn tưởng rằng kỵ binh của Ninh Thừa sẽ đến trước đại quân của Long Phi Dạ. Hắn vốn tưởng rằng, quân của Sở gia cùng đại doanh kỵ binh của Trữ gia có thể ở mấy ngày trong, đánh cho Tây Chu hoa rơi nước chảy. Sau đó lại đợi đại quân của Long Phi Dạ đến, sẽ cùng Long Phi Dạ tỷ đấu một phen. Vô luận như thế nào, cho dù là đánh ngang tay, bọn họ cũng sẽ không thua! Có thể, tất cả mọi thứ này lại đều bị Long Phi Dạ đảo loạn!"Lý do bảo thủ, tại hạ đề nghị tập trung toàn bộ binh lực, đảm bảo Quận U Vân. Thứ nhất, quân ta cùng quân của Tây Chu nhiều lần giao chiến, quen thuộc phong cách tác chiến của binh lực Tây Chu, không dễ bị mai phục. Thứ hai, Quận U Vân gần với chiến trường Ba đường, chỉ cần đại doanh kỵ binh đến một cái, trong thời gian ngắn sẽ liên hiệp với kỵ binh, xua quân xuôi Nam!""Không thể, không thể! Bây giờ Tần Vương đã binh lâm thành hạ, ta quả quyết không thể từ bỏ Quận Phong Lâm để ra Bắc, phải cố thủ Bản Quận. Nếu không, một khi tinh thần lại bị tổn hại, sẽ rất khó để vãn hồi!""Theo tại hạ, không bằng thả ba quận phía Đông, trực tiếp tiến vào Thiên Ninh! Chỉ cần binh lực của Trữ đại tướng quân không ngăn cản, bỏ ba quận phía Quận để có được Thiên Ninh thì có gì là không thể?"...Chúng thuyết phân vân, đều có các ý tưởng, đều có các đạo lý. Sở Tướng quân một bên nghe ý kiến của chúng nhân, một bên lại suy nghĩ.Chẳng qua, hắn cũng chẳng có bao nhiêu thời gian để cân nhắc, rất nhanh, binh lính vội vã tới, "Báo cáo! Tướng quân, Thiên Ninh Tần Vương suất binh đến dưới thành, chỉ đích danh muốn đấu với một mình ngươi."Đấu một mình?Toàn bộ mọi người có mặt trong doanh trướng cơ hồ là đồng thời, mỗi người đều thở hắt ra một ngụm khí lạnh. Bọn họ đồng loạt nhìn tới hướng Sở Tướng quân, chỉ thấy mặt của Sở Tướng quân còn phải đen hơn cả đáy nồi."Long Phi Dạ, ngươi khinh người quá đáng!" Nắm đấm của Sở Tướng quân đấm mạnh xuống bàn mấy lần, cái bàn bị đấm cũng sắp sập.Trên chiến trường của Vân Không đại lục, lưỡng quân giao chiến, chỉ đến khi thời khắc tối hậu, đến thời điểm thắng bại rõ ràng mới có thể nói 'Chủ tướng đấu một mình' như thế.Phe thắng lợi là muốn đánh nhanh thắng nhanh, sẽ cho là bên thất bại một cơ hội, chủ tướng đấu một mình. Nếu như chủ tướng phe thắng lợi kia thắng, toàn quân bên kia sẽ đầu hàng. Nếu như chủ tướng phe thắng lợi thua, bên kia sẽ có thời gian ba ngày trốn chết.Bây giờ, lưỡng quân còn không chân chính giao thủ, Long Phi Dạ liền muốn một mình đấu với hắn, đây là trần truồng xem thường hắn, trần truồng làm nhục!
(Thằng cha cay quá nên tự 'trần truồng' chứ chả phải do ta😌)Lần đầu tiên Long Phi Dạ mang binh đi đánh giặc, cũng không phải là không hiểu quy củ, mà chính là tới làm xấu quy củ!"Đáng ghét! Đáng ghét!"Sở Tướng quân đi tới tới lui lui, mặc dù tức giận công tâm, đáng tiếc, hắn vẫn không quyết định sẽ đảm bảo cho một toà thành nào.Lúc này, Sở Vân Ế vội vã tới, nói, "Còn phải ít nhất ba ngày nữa thì kỵ binh của Ninh Thừa mới có thể đến thành U Vân."Ba ngày..."U Vân không cầm cự được ba ngày." Có người cho ra câu trả lời khẳng định."Tướng quân, Tần Vương vừa nhắc đến khiêu chiến. Không bằng, nghĩ biện pháp kéo dài thời gian?" Có người đề nghị.Sở Tướng quân cũng đánh chủ ý tới 'Ba ngày', hắn sẽ không một mình đấu trực tiếp với Long Phi Dạ, như vậy hắn thua là chuyện không thể nghi ngờ. Bây giờ, hắn phải nghĩ ra một biện pháp để có thể kéo dài thời gian.Vô luận là thắng hay bại, chỉ cần trì hoãn ba ngày, ắt sẽ có cơ hội lật mình.Ngay tại thời điểm Sở Tướng quân do dự bất quyết, Sở Vân Ế thấp giọng, nói ba chữ bên tai, "Hàn Vân Tịch!"Sở Tướng quân cau mày, đáy mắt Sở Vân Ế xẹt qua một tia cười lạnh, nói, "Ngươi đến trên cổng thành nhìn một chút sẽ biết."Sở Tướng quân không trì hoãn, vội vàng lên thành lầu.Lần này, hắn ở trên thành lầu nhìn rõ ràng chi tinh binh Long Phi Dạ mang đến! Năm ngàn kỵ binh, xếp hàng ngay ngắn, có thứ tự ở ngoài ngàn dặm dưới cổng thành. Mặc dù chỉ có năm ngàn người, nhưng khí thế cũng không kém chút nào so với đại quân năm chục ngàn đại quân.Người cầm đầu chính là Long Phi Dạ, nhưng trong ngực hắn lại ôm một nữ nhân. Nữ nhân kia cũng không phải ai khác, chính là Tần Vương Phi Hàn Vân Tịch!Sở Tướng quân không tránh khỏi lắc đầu, "Ha ha, hồng nhan họa thủy!"Trong sử thượng chiến tranh tại Vân Không đại lục, từ thời Đại Tần hùng mạnh đến Ngũ Quốc hiện nay, vô luận là tướng hay sĩ một nước, mang binh đánh giặc chưa bao giờ có người mang theo nữ nhân. Chứ đừng nói tới tình cảnh trước mắt là chủ tướng ngồi chung một con ngựa với nữ nhân!Phải biết, đối với nam nhân mà nói, nữ nhân chính là quần áo. Đối với quân nhân mà nói, nữ nhân chính là gánh nặng! Nhưng lần đầu tiên Long Phi Dạ ra chiến trường, lại ôm cả nữ nhân! Đơn giản là vừa khinh cuồng, vừa buồn cười!Một tay Long Phi Dạ ôm lấy eo thon nhỏ của Hàn Vân Tịch, một tay cầm kiếm, ngẩng cao đầu ngồi bên trên đại mã, thân soái năm ngàn tinh binh!Hắn không mặc áo giáp chiến bào, mà là một bộ trang phục màu đen, khí chất tôn quý bẩm sinh, ngang ngược thiên thành. Hắn âm trầm, cũng không cần thể hiện nộ khí ra bên ngoài thì khí tràng đủ để chấn nhiếp khắp chiến trường. Mà Hàn Vân Tịch được hắn ôm ở trong ngực cũng mặc trang phục Hắc Y, dù là nương nhờ trên người Long Phi Dạ cũng không che khuất chí khí hiên ngang anh tư. Nàng giống như đối mặt với người mắc bệnh, đối mặt chiến trường này, trong con ngươi của nàng chứa đựng sự lãnh túc riêng.Khi nữ nhân này nghiêm túc, nói thật là nàng không đẹp, nhưng lại làm kẻ khác tâm sinh kính sợ, không dám mạo phạm. Thấy Sở Tướng quân lộ diện ở trên thành lầu, nàng trầm giọng, "Tới!"Long Phi Dạ truyền kiếm đi, nhắm thẳng vào đỉnh thành lâu, lạnh lùng chất vấn, "Sở Tướng quân, còn không ra ứng chiến?"~ Editor: Vincy98 ~ Vote ⭐️ đi mấy má!
———————————————————————
Đây là trận địa của Binh pháp Tôn Tiên =)))
Não hơi tàn nên có những cái phải làm vậy thì mới không bị nhầm 😌
(Thằng cha cay quá nên tự 'trần truồng' chứ chả phải do ta😌)Lần đầu tiên Long Phi Dạ mang binh đi đánh giặc, cũng không phải là không hiểu quy củ, mà chính là tới làm xấu quy củ!"Đáng ghét! Đáng ghét!"Sở Tướng quân đi tới tới lui lui, mặc dù tức giận công tâm, đáng tiếc, hắn vẫn không quyết định sẽ đảm bảo cho một toà thành nào.Lúc này, Sở Vân Ế vội vã tới, nói, "Còn phải ít nhất ba ngày nữa thì kỵ binh của Ninh Thừa mới có thể đến thành U Vân."Ba ngày..."U Vân không cầm cự được ba ngày." Có người cho ra câu trả lời khẳng định."Tướng quân, Tần Vương vừa nhắc đến khiêu chiến. Không bằng, nghĩ biện pháp kéo dài thời gian?" Có người đề nghị.Sở Tướng quân cũng đánh chủ ý tới 'Ba ngày', hắn sẽ không một mình đấu trực tiếp với Long Phi Dạ, như vậy hắn thua là chuyện không thể nghi ngờ. Bây giờ, hắn phải nghĩ ra một biện pháp để có thể kéo dài thời gian.Vô luận là thắng hay bại, chỉ cần trì hoãn ba ngày, ắt sẽ có cơ hội lật mình.Ngay tại thời điểm Sở Tướng quân do dự bất quyết, Sở Vân Ế thấp giọng, nói ba chữ bên tai, "Hàn Vân Tịch!"Sở Tướng quân cau mày, đáy mắt Sở Vân Ế xẹt qua một tia cười lạnh, nói, "Ngươi đến trên cổng thành nhìn một chút sẽ biết."Sở Tướng quân không trì hoãn, vội vàng lên thành lầu.Lần này, hắn ở trên thành lầu nhìn rõ ràng chi tinh binh Long Phi Dạ mang đến! Năm ngàn kỵ binh, xếp hàng ngay ngắn, có thứ tự ở ngoài ngàn dặm dưới cổng thành. Mặc dù chỉ có năm ngàn người, nhưng khí thế cũng không kém chút nào so với đại quân năm chục ngàn đại quân.Người cầm đầu chính là Long Phi Dạ, nhưng trong ngực hắn lại ôm một nữ nhân. Nữ nhân kia cũng không phải ai khác, chính là Tần Vương Phi Hàn Vân Tịch!Sở Tướng quân không tránh khỏi lắc đầu, "Ha ha, hồng nhan họa thủy!"Trong sử thượng chiến tranh tại Vân Không đại lục, từ thời Đại Tần hùng mạnh đến Ngũ Quốc hiện nay, vô luận là tướng hay sĩ một nước, mang binh đánh giặc chưa bao giờ có người mang theo nữ nhân. Chứ đừng nói tới tình cảnh trước mắt là chủ tướng ngồi chung một con ngựa với nữ nhân!Phải biết, đối với nam nhân mà nói, nữ nhân chính là quần áo. Đối với quân nhân mà nói, nữ nhân chính là gánh nặng! Nhưng lần đầu tiên Long Phi Dạ ra chiến trường, lại ôm cả nữ nhân! Đơn giản là vừa khinh cuồng, vừa buồn cười!Một tay Long Phi Dạ ôm lấy eo thon nhỏ của Hàn Vân Tịch, một tay cầm kiếm, ngẩng cao đầu ngồi bên trên đại mã, thân soái năm ngàn tinh binh!Hắn không mặc áo giáp chiến bào, mà là một bộ trang phục màu đen, khí chất tôn quý bẩm sinh, ngang ngược thiên thành. Hắn âm trầm, cũng không cần thể hiện nộ khí ra bên ngoài thì khí tràng đủ để chấn nhiếp khắp chiến trường. Mà Hàn Vân Tịch được hắn ôm ở trong ngực cũng mặc trang phục Hắc Y, dù là nương nhờ trên người Long Phi Dạ cũng không che khuất chí khí hiên ngang anh tư. Nàng giống như đối mặt với người mắc bệnh, đối mặt chiến trường này, trong con ngươi của nàng chứa đựng sự lãnh túc riêng.Khi nữ nhân này nghiêm túc, nói thật là nàng không đẹp, nhưng lại làm kẻ khác tâm sinh kính sợ, không dám mạo phạm. Thấy Sở Tướng quân lộ diện ở trên thành lầu, nàng trầm giọng, "Tới!"Long Phi Dạ truyền kiếm đi, nhắm thẳng vào đỉnh thành lâu, lạnh lùng chất vấn, "Sở Tướng quân, còn không ra ứng chiến?"~ Editor: Vincy98 ~ Vote ⭐️ đi mấy má!
———————————————————————
Đây là trận địa của Binh pháp Tôn Tiên =)))
Não hơi tàn nên có những cái phải làm vậy thì mới không bị nhầm 😌
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store