Gian nan làm osin
. Lớp 12A4...Nắng chiếu qua khẻ lá, đậu lên mái tóc nâu lượn sóng của Tiểu Du. Cô mín môi kìm nén cơn giận đang lan toả, thực sự rất muốn đập đầu mình vào tường.Đúng là... Cô đúng là hậu đậu ngu ngốc không tả siết. Rõ ràng vở kịch tỏ tình lãng mạn tới như vậy, mà cô lại nhầm một cách vô cùng tai hại. Kết quả... Kết quả chính là, cô - Lục Tiểu Du - học sinh ưu tú của trường, quản lí của CLB bóng rổ, đàn chị được kính nể của tập thể trường Trung Học Thánh Du, lại đang phải cúi gằm mặt bóc vỏ từng hạt điều, phục vụ cho một Doãn Nhật Thiên chuyên quậy phá gây chuyện.Càng nghĩ càng bực bội, Tiểu Du tức giận bỏ cả nắm hạt trắng tinh tươm vừa bóc vào miệng, tưởng tượng ra đó là Doãn đại thiếu gia cao ngạo đáng ghét, nhai nhai và nhai, thật ngấu nghiến.Cửa lớp bật mở, Doãn Nhật Thiên "hùng dũng" bước vào, không những thế, cậu ta khẽ phẩy tay, lập tức đám người nãy giở túm tụm bàn tán xung quanh tản đi hết, thoáng chốc trong lớp đã không còn một ai.Lục Tiểu Du làm ra không quan tâm, chuyên tâm vừa bóc thật tỉ mỉ vỏ, vừa thuận tay nhét những hạt đã bóc xong vào miệng. Tất nhiên,Cô không thể nhìn thấy biểu cảm trên mặt Doãn thiếu gia.Doãn Nhật Thiên cong khoé môi :"Này! Cô không phải đang ăn đấy chứ?""Tôi? Tôi, bóc vỏ, cậu ăn!". Tiểu Du gằn mạnh từng từ một, tay lại cho vào miệng hạt điều vừa bóc sạch.Doãn thiếu gia sặc.Như vậy là ý gì? Bảo cậu ăn vỏ sao?Đột nhiên... Không gian chợt lắng đọng...Lục Tiểu Du hai tay chới với xoa xoa cổ họng mình. Ngước lên với vẻ mặt đau đớn vô hạn.Doãn Nhật Thiên bị vẻ mặt đó doạ, giật mình, vội vàng hỏi : "Cô sao vậy? Lại bày trò gì đây?"Mất vài giây sau đó, Tiểu Du mới lên tiếng, lắp lứ"T... Tôi... Nuốt nhầm... Vỏ... Vỏ rồi"
Bệnh viện tấp nập, người vào người ra rất đông, nhưng lại không có tiếng động nhiều. Lục Tiểu Du mặt đỏ bừng vì xấu hổ, cố sải bước nhanh hơn Doãn Nhật Thiên, Doãn thiếu gia đi phía sau, vẻ mặt nín cười trông vô cùng ngố, Tiểu Du muốn khóc "Cậu, cậu không giễu tôi cậu sẽ chết sao?"Doãn Nhật Thiên thu lại nụ cười, làm ra thật nghiêm túc "Có sao?""Cậu mà không có!""Tất nhiên!"Doãn Nhật Thiên hất hàm nói với vẻ "tôi mà còn phải nói" rồi lập tức quay mặt đi cười như nắc nẻ.Lục Tiểu Du muốn bốc khói, thục mạnh tay vào người cái kẻ đang ôm bụng cười sống cười chết kia. Nào ngờ lại nhận được cái thục lại không nương tay, cô suýt nữa ngã , giận run người, tay chỉ thẳng vào mặt Doãn Nhật Thiên : "Cậu im cho tôi!!!""Nãy giờ tôi nói gì sao?" "Im đi,cấm cậu cười!"Doãn Nhật Thiên nghe xong, nhướn mày : "Từ lúc nào cô làm chủ tôi vậy"Tiểu Du trừng mắt, nhưng nhưng mà...Doãn đại thiếu gia đã kịp nhắc nhở"Lá thư!"Gian thương! Đúng là đồ gian thương!!!!Sao lại có kẻ cãi không lại người ta thì lôi thứ khác ra đe dọa chứ! Doãn Nhật Thiên cậu ta đúng là kẻ đáng bị Thiên lôi đánh! Lục Tiểu Du tức giận rủa thầm, tất nhiên mặt không hề biểu lộ cảm xúc, chỉ có tay là khua khua trong không trung, muốn đập nát đầu cái kẻ ngàn lần đáng chết kia!
-----------------------------------------Rất hiếm khi Doãn thiếu gia tâm tình sản khoái, thế là, rảnh rang tới tận lớp Lục Tiểu Du "thăm" cô.
Vừa bước tới cửa lớp, cậu ta đã làm chấn động một vùng trời. Nhưng mà, đảo mắt tìm xung quanh, Doãn Nhật Thiên cau mày!?Hử? Đâu rồi nhỉ?Nha đầu đáng ghét kia đâu?Doãn thiếu gia xoa xoa cằm, chép miệng : "Các cô có thấy Lục Tiểu Du đâu không?" Tập thể lớp 12B1 "Ồ" lên một tiếng chấn động. Lục Tiểu Du??? Hoàng tử sao lại tới tìm nha đầu này chứ??? Chẳng lẽ nào "dân nữ" hèn mọn này đã một bước lên tiên sao? Không hẹn mà cả lớp đều quay đầu lại nhìn về phía cuối dãy các dãy bàn học. Và tất nhiên cũng chẳng ai ngạc nhiên làm gì, Lục Tiểu Du đang... Ngủ ngon lành. Hơn nữa hình như còn nói nhảm gì đó.Doãn Nhật Thiên cười cười. A~ Đúng là tâm trạng tốt nhìn gì cũng thấy đẹp! Nha đầu này ngủ đáng yêu quá !!!Cậu giữ nguyên vẻ mặt đi tới định đánh thức Tiểu Du, chẳng thế nào ngờ lại nghe được những từ ngữ rất phong phú là đằng khác.Cụ thể chính là...Bạn Lục Tiểu Du ngủ mơ! Quan trọng là mơ thấy cậu Doãn! Mà vấn đề cốt yếu ở đây chính là..."Doãn Nhật Thiên! Cậu là tên lưu manh! Đáng ghét, xấu xa, ranh ma, hừ! Tên ác thú!!! Ác Thú!!!! Hạ Nhân.... ". Và đang còn rất nhiều tính từ "đáng yêu" khác!Sắc mặt Doãn thiếu gia lập tức sa sầm, cậu đúng là không ngờ mình trong mắt người ta lại "đẹp" tới như vậy đấy! Tâm trạng vốn dĩ đang rất tốt lập tức mây mù.Doãn Nhật Thiên hít một hơi thật sâu kìm nén cơn giận, sau đó trừng mắt nhìn Tiểu Du. Quả là phải cho một bài học mà! Cậu nhướn mày quay lại nói với đám con gái :"Các bạn, nha đầu này đắc tội với tôi! Rất mong các bạn sẽ..."Cậu cười đẹp tới mê hoặc người ta, nói lấp lửng câu này, ánh mắt toàn tà ý, sau đó bỏ đi trước bao nữ sinh đang thẫn người.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store