[Thiên Quan Tứ Phúc đồng nhân] Thuần tình Thái tử, yêu diễm Phi | Hoa Liên
Phần 2 - Yêu diễm Phi [Hoàn]
[2] Tuyệt thế yêu phi.
Nguyên tác: Thiên quan tứ phúc - Mặc Hương Đồng Xú
Đồng nhân: Thuần tình Thái tử, yêu diễm Phi
Tác giả: wangchuanbian
Couple: Hoa Thành - Tạ Liên
Thể loại: OOC, ngây thơ thánh thiện thái tử thụ x trước yếu ớt sau cường thế hoạ quốc yêu phi công
Biên dịch: Quý Giác Thu
Bản dịch đã có sự cho phép của tác giả. Vui lòng không reup dưới mọi hình thức.
(Giai đoạn này Quân Ngô chưa lộ mặt thật).
Tám trăm năm sau.
Thượng Thiên đình, Thần Võ điện.
Lúc Tạ Liên bước vào Thần Võ điện, trong điện đã tập trung mấy vị Thần quan, hoặc là túm năm tụm ba, hoặc là lặng lẽ đứng một mình.
Thần Võ Đại đế Quân Ngô ngồi trên thượng vị, dường như biết y mới vào, mở mắt ra nói: "Tiên Nhạc, ngươi đến rồi."
Tạ Liên cúi đầu. Không biết Quân Ngô nói thế nào, mà thanh âm đó vang vọng cả Thần Võ điện, ánh mắt đều tập trung trên người Tạ Liên. Tạ Liên hiểu rồi, cuộc họp lần này, có liên quan đến y.
Quả nhiên, Quân Ngô nói: "Huyết Vũ Thám Hoa yêu cầu gả vào Tiên kinh, tự tin ngươi và hắn tám trăm năm trước có hôn ước, có thật không?"
Tạ Liên chấn kinh, đồng thời mặt cũng ửng đỏ, lúc y ở nhân giới làm nhiệm vụ, đã từng vài lần mượn pháp lực của Hoa Thành, gần đây nhất là mượn trong núi Đồng Lô, còn mượn trước mặt nhiều người, không ngờ, Hoa Thành, hắn cư nhiên, trực tiếp cầu thân!
Quân Ngô thấy y rề rà không lên tiếng, nhè nhẹ day trán, tiếp lời: "Hắn còn sửa tượng thần Tiên Nhạc khổng lồ trong núi Đồng Lô, lại còn chuẩn bị đồ cưới, chỉ là đồ cưới quá mức rầm rộ, nên không mang lên... Các vị Thần quan có ý kiến gì không?"
Lập tức, Lang Thiên Thu đứng ra, nói: "Quỷ vương gả vào Tiên kinh, đây không phải là chuyện nhỏ, hôn ước tám trăm năm trước, có thật không, có bằng chứng không?"
Lang Thiên Thu nhắc đến chuyện tám trăm năm trước, các vị Thần quan đều nghĩ đến Phong Tín và Mộ Tình, ai cũng biết, tám trăm năm trước Phong Tín cùng với Mộ Tình vẫn chỉ là tiểu thị tòng của Tạ Liên. Thần quan vì không muốn đắc tội hai người, cẩn thận nhìn đi hướng khác, nhưng dư quang vẫn đặt trên hai người bọn họ.
Phong Tín ho một tiếng, đứng ra đầu tiên: "Thực sự có chuyện này. Tám trăm năm trước, Hoa Thành bắt được tú cầu khi Thái tử tuyển phi."
Mộ Tình cũng đứng ra: "Lúc đó, hắn đúng là Tiên Nhạc Thái tử phi."
Thần quan đứng đầy điện đều chấn kinh một chặp, sau đó không tự chủ được mà thi nhau cảm thán, ai mà ngờ được, tên Quỷ vương Huyết Vũ Thám Hoa này lại cùng với vị thần nhặt phế liệu có đoạn nghiệt duyên này! Các vị Thần quan lớn tiếng tranh luận, thanh âm ồn ào náo động càng lúc càng to.
Quân Ngô trên thượng toạ ho một tiếng, Thần Võ điện liền yên tĩnh trở lại: "Chư vị có ý kiến gì, cứ nói ra đi."
Bùi Minh tiến lên một bước: "Huyết Vũ Thám Hoa đến Tiên kinh làm Thái tử phi, vậy thì, hắn phải ở đâu?"
Đây đúng là vấn đề quan trọng, Hoa Thành ở đâu? Ai cũng không muốn ở gần hắn, ngẩng đầu không gặp cúi đầu lại gặp, lại nói, không cẩn thận va phải hắn, rốt cuộc là nên gọi hắn là Huyết Vũ Thám Hoa, hay kêu Thái tử phi điện hạ?
Quân Ngô lại day day trán, còn chưa kịp lên tiếng, Tạ Liên đã nói: "Hắn có thể, cùng ta ở Tiên Nhạc cung." Câu này vừa dứt, Thần quan đứng đầy điện đều hướng mắt về phía Tạ Liên, Phong Tín gần như đã muốn mở miệng mắng người, duy chỉ có Mộ Tình lập tức nhìn qua chỗ khác, che giấu cảm giác không dám nhìn thẳng.
Mặt Tạ Liên đỏ rực, thế này hình như đã tỏ ra quá vội vàng rồi, ánh nhìn của chúng Thần quan đều khiến da đầu y muốn run lên.
Bùi Minh nhìn y, làm vẻ thấu hiểu nói: "Ai, đây là tự nhiên, Bùi mỗ nghĩ nhiều rồi, Thái tử điện hạ đừng trách."
Tạ Liên cảm nhận được, não mình sắp bốc cháy luôn rồi.
Lại quyết định mấy chuyện lặt vặt trong hôn lễ, bởi vì là chuyện liên quan đến Huyết Vũ Thám Hoa, chúng Thần quan đều cực kỳ tận tâm. Ba ngày sau, Hoa Thành gả tới Tiên kinh, tân hữu đầy nhà, cảnh cười người vui.
-
Cuối cùng, Tiên Nhạc cung chỉ còn lại Tạ Liên và Hoa Thành ngồi trên giường, Tạ Liên mở khăn trùm đầu của Hoa Thành ra, ánh đèn soi tỏ mỹ nhân, hoa tâm rạo rực, miệng khô lưỡi khô.
Hoa Thành cười nói: "Ca ca, ta đẹp như vậy sao?"
Tạ Liên đỏ mặt: "Tam Lang... Tất nhiên là đẹp."
Hoa Thành lại đáp: "Ca ca cũng rất đẹp. Sau này, ta chính là Thái tử phi của ca ca rồi, có thích không?
Tạ Liên bị hỏi đến không kịp phòng bị, nhỏ giọng: "Th... Thích."
Đột nhiên, Hoa Thành ôm eo Tạ Liên, mang y lên giường, Tạ Liên hơi lờ mờ: "Tam Lang, đây là làm gì vậy?"
Hoa Thành cởi bỏ hôn phục phiền phức của Tạ Liên: "Đã thành thân rồi, tất nhiên nên hành lễ với Chu Công*, ca ca, đêm xuân một khắc đáng nghìn vàng."
*ý chỉ ấy ấy.
Tạ Liên hình như quên luôn việc này rồi: "Nhưng mà.... Ta, ta chưa có chuẩn bị."
Hoa Thành cười tà mị: "Ca ca không cần chuẩn bị, Thái tử phi ta đến phục vụ là được."
Hai tay hắn lướt nhanh, hai ba lượt đã đem y phục trong ngoài của Tạ Liên cởi hết, Tạ Liên nhìn mấy ngón tay thon dài lướt trên quần áo mình, nghĩ đến buổi sáng tốn không ít thời gian mặc cho chỉnh tề, trong đầu chỉ có một ý nghĩ: Cởi thì thật nhanh...
Hoa Thành dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tay tự cởi y phục của mình, đè trên người Tạ Liên. Y có chút ngờ vực nói: "Tam Lang... Đây là làm gì?"
Hoa Thành: "Thái tử phi phục vụ là được rồi, ca ca chỉ cần hưởng thụ thôi."
Ngày thứ hai, Tạ Liên ngủ thẳng đến khi mặt trời lên bằng con sào mới tỉnh, đúng là "đêm xuân ngắn, mặt trời lên, từ nay Thái tử không tảo triều".
Sau khi đại hôn, Thái tử điện hạ năm ngày năm đêm không ra khỏi Tiên Nhạc cung, chúng Thần lén lút cảm thán, vị Thái tử phi này cũng quá được sủng ái rồi, Thái tử điện hạ cấm dục tám trăm năm, ai mà ngờ bây giờ lại như mao đầu tiểu tử, ôi ôi.
Năm ngày này, Phong Tín ở bên ngoài Thiên Nhạc cung thăm dò, nhưng lần nào cửa cung cũng đóng, đợi đến sắc mặt cũng đen cả lại. Cuối cùng, buổi chiều ngày thứ sáu, Hoa Thành đỡ Tạ Liên ra ngoài Tiên Nhạc cung. Phong Tín bước nhanh đến, phẫn nộ: "Huyết Vũ Thám Hoa ngươi rốt cuộc là định làm cái gì? Sao mà nhiều ngày như vậy cũng không ra khỏi cửa?"
Hoa Thành còn chưa đáp, mặt Tạ Liên đã hồng cả lên, nhiều ngày thế... Đương nhiên là điên loan đảo phụng*, không kể đêm ngày. Hoa Thành chậm rãi cười nhạt: "Đây là chuyện giữa Thái tử điện hạ và bản phi, lúc nào thì đến lượt ngươi hỏi?"
*chỉ việc ấy ấy.
Mộ Tình vừa đến, nghe được câu này, cùng với Phong Tín sắc mặt đều nhợt đi, cũng đúng, tám trăm năm rồi, thị tòng không còn là thị tòng, nhưng Thái tử phi thì vẫn là Thái tử phi.
Phong Tình và Mộ Tình ngưng lại ý cười, khoát tay rời đi.
-
Tiên Nhạc cung.
Tạ Liên nằm trên giường, Hoa Thành ở phía đối diện y vẽ chân dung Tạ Liên: "Ca ca, xem ta vẽ thế nào? Ca ca có thể đến đề chữ rồi."
Tạ Liên ngồi dậy, đi như thường đến bên bàn, thấy kỹ thuật vẽ của Hoa Thành vẫn tốt như cũ, có điều cái tư thế nằm trên giường này khiến cho người trong tranh thêm vài phần phong tư tuấn lãng, liền theo yêu cầu của Hoa Thành mà đề bên chân dung một dòng "Ly Tư"*. Hoa Thành đặt tay lên eo y, nhẹ nhàng xoa bóp: "Eo của ca ca còn đau không?"
*Ly Tư: Tương tư ly biệt -_-
Tạ Liên nghĩ nghĩ, vẫn là nói thật đi: "Cũng được... Tốt hơn nhiều rồi..."
Dù sao cũng là cơ thể thần tiên, tốc độ hồi phục cũng không giống bình thường.
Hoa Thành lập tức đáp: "Vậy chúng ta lại..."
Lời còn chưa nói hết, đã bị Tạ Liên cắt ngang: "Bây giờ, cũng hơi sớm."
Hoa Thành cười: "Không sớm, Điện hạ nếu như không đồng ý, Thái tử phi ta làm sao có thể vì người khai chi tán diệp, hạ sinh tử tự đây?"
Tạ Liên quay người, chỉ hắn: "Ngươi... Ngươi..." Đến lời cũng mắc nghẹn.
Ngươi làm sao có thể tùy tiện đùa giỡn như vậy? Ngươi từ trước đến giờ đâu có khó đối phó như vậy?... Tạ Liên nhất thời không biết nói từ đâu. Vị Thái tử phi này cái gì cũng tốt, chỉ là da mặt hơi dày, quá dính người rồi. Ôi, ai bảo y thích, sủng ái thì cũng sủng rồi.
Hoa Thành chậm rãi nói: "Ca ca, mau đi nghỉ thôi, nếu không lại lao lực đến sáng mất."
Tạ Liên bị hắn nửa ôm nửa kéo đến bên giường, hoảng hốt nghĩ đến lời của Phong Tín và Mộ Tình: Y bị hồ ly tinh Hoa Thành mê hoặc mất rồi!
Hết.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store