ZingTruyen.Store

Thien Ha Chi Su Khoai Xuyen

“Có gì đặc biệt sao?”

“Đang cảm thán thời gian trôi nhanh thôi.” Lâm Tầm dời tầm mắt đi, nhìn ô tô chạy như bay trên đường cái.

Không khí thương cảm mới vừa xuất hiện, đột nhiên Lâm Tầm không kịp đề phòng nói: “Weibo của anh là gì?”

Lan Thần: “Tôi không chơi Weibo.”

Lâm Tầm nhướng mày, “Vậy lần trước khi tôi xác định ‘ Thiên Lam Lam ’ là Lam Minh Hiên, sắc mặt anh rõ ràng không tốt lắm, như vậy chắc chắn anh cũng biết người này, cũng có xem mục hỏi đáp của Weibo.”

Vừa dứt lời liền hứng thú nhìn Lan Thần, “Anh sẽ không trộm theo dõi Weibo của tôi chứ?”

Lan Thần lạnh lùng nhìn y một cái, “Tự tin quá mức không phải việc hay ho gì.”

Lâm Tầm bước đến trước mặt hắn, ánh mắt chưa từng rời khỏi người hắn.

Lan Thần bị y nhìn hồi lâu, nhíu mày, “Cậu nhìn gì?”

Lâm Tầm: “Thưởng thức biểu tình thẹn quá thành giận khó có được của ai kia.”

Đôi môi Lan Thần mím lại thành một đường thẳng tắp, liếc nhìn một cái, đôi chân dài bước nhanh qua y đi về phía trước.

Lâm Tầm bĩu môi, không nhanh không chậm theo sau hắn.

Phòng bán vé của《 dụ thực 》 tăng đều theo con số trăm triệu, mọi người đều ngóng chờ không biết sẽ dừng ở con số nào, làm người được lời lớn nhất, khi Lâm Tầm biết được phòng bán vé đã vọt tới 2 tỷ thì không chú ý nữa.

Mà diễn viên chính của bộ phim, Tác Thanh dựa vào 《 dụ thực 》 và kỹ thuật biểu diễn tuyệt vời, trở thành minh tinh chạm tay là bỏng, phóng đại hơn là dùng cụm từ vinh quang tột đỉnh cũng khó mà hình dung nổi cấp bậc này, cứ như vậy, giải thưởng quốc tế lớn nhất năm nay chắc chắn sẽ có hắn.

Lúc trước khi hắn và Lâm Tầm gặp mặt chỉ cần đội mũ lưỡi trai đeo khẩu trang là được, còn bây giờ thời gian gặp nhau không những phải chọn đêm khuya, mà còn phải ba bước quay đầu một lần, xem có ai chụp lén hay không.

Trong nháy mắt hắn tháo khẩu trang xuống, Lâm Tầm thấy rõ nét mỏi mệt trên khuôn mặt hắn.

Nhưng Tác Thanh lại là người phân rõ ràng về việc chọn hay bỏ, cho dù mới chạy đi tuyên truyền phim xong, trong mắt đều là tơ máu cũng không che được ánh sáng trong đáy mắt.

Lâm Tầm nâng ly nói: “Xem ra ngôi sao lớn của chúng ta gặp được chuyện tốt.”

Sáng nay y có đọc báo trên di động, thấy liên hoan phim quốc tế năm nay Tác Thanh đạt được giải nam chính xuất sắc nhất.

Lâm Tầm trước giờ không có hình tượng nhất định, nhưng mỗi vẻ mặt nhỏ của y, đều làm cho người đối diện vô cùng áp bách, có đôi lúc, Tác Thanh cảm thấy hai người lại quay về khung cảnh lần đầu tiên biết nhau.

Một người là nhị thiếu của Tạ gia cao cao tại thượng, một người chỉ là một minh tinh nhỏ luôn phải đối mặt với các quy tắc ngầm.

“Đúng là có vài chuyện tốt, nhưng đối với cậu chắc chỉ là nhỏ bé không đáng kể.”

Tạ Thiên Thanh rõ ràng không để tâm những thứ hư vinh này, nếu muốn người đời khen ngợi, cho dù là chủ động đóng phim, hay công bố y chính là tác giả của《 dụ thực 》, dù là bất kỳ cái nào cũng có thể làm y trở thành một cây trường xuân sống mãi.

Ánh đèn giao thoa trên gương mặt xinh đẹp, Lâm Tầm nhấp vang đỏ trong ly, “Nên chúc mừng thì vẫn phải chúc mừng.”

Tác Thanh uống với y đến nửa ly, nhìn chăm chú vào vẻ mặt của đối phương mới nói: “Cậu tìm tôi có phải có việc quan trọng gì không?”

Lâm Tầm như có như không ‘ ừm ’ một tiếng.

Đặt ly rượu xuống, y vừa buồn chán nghịch chiếc ly, vừa nói với hắn: “Sắp tới chính là quay kỷ niệm tròn một năm phát《 ám phỏng 》, đạo diễn hẳn là sẽ mời anh.”

Tác Thanh gật đầu, tuy rằng hắn vẫn luôn là khách quý của《 ám phỏng》, nhưng hơn nửa năm nay, vì phải quay phim, nên đều cách vài kỳ mới gặp một lần.

“Cậu muốn đi không?” Vốn người đại diện đang định từ chối giúp hắn, công ty định hướng tương lai của hắn là phái thực lực, bởi vì tham gia tống nghệ nhiều, xuất hiện nhiều quá sẽ làm mọi người mau chán, nhưng mà nếu có Lâm Tầm đi, hắn đi cũng không sao.

Ngón tay Lâm Tầm dừng lại, ngước mắt nhìn hắn hỏi: “Nếu anh muốn làm hại một người, sẽ chọn thời cơ khi nào?”

Tác Thanh không rõ ý của y là gì, nghĩ nghĩ: “Thời điểm đối phương nổi tiếng nhất.”

Lâm Tầm đồng ý gật gật đầu, lại nói: “Nghe nói qua Lan Hân chưa?”

Tác Thanh do dự một chút, vẫn chọn gật đầu, “Chuyện của Lan gia năm đó ồn ào đến dư luận cũng phải xôn xao, ít nhiều cũng có nghe nói qua.”

Lâm Tầm nhìn vẻ mặt của hắn, e là không chỉ biết một chút ít thôi: “Nói vậy anh cũng biết tình hình dạo này của cô ta.”

Ánh mắt Tác Thanh lóe lóe, như hiểu được điều gì.

“Dù cho quan hệ giữa cậu và Lan Thần có như truyền thông nói hay không, lần này sợ là sẽ gặp tai ương rồi.”

Cả ngày Lan Thần không phải ở công ty thì ở nhà, cơ bản không thể nào xuống tay, Lan Hân muốn trả thù Lan Thần, Tạ Thiên Thanh liền trở thành một cái bia ngắm tốt nhất, từ khi y một chân bước vào giới giải trí, đã định trước đi đến đâu cũng có người chú ý, các hoạt động cũng dễ  bị lộ.

“Nếu muốn xuống tay, ngày quay《 ám phỏng 》 tròn một năm rất thích hợp.” Lâm Tầm cười nói: “Tác giả《 dụ thực 》là ai thì không có mấy người biết, nhưng mọi người ai cũng biết tôi là nhà tài trợ lớn nhất của bộ phim này, ích lợi trung gian thế nào không nghĩ cũng biết.”

Tác Thanh dùng ánh mắt đánh giá nhìn Lâm Tầm: Trẻ tuổi, lớn lên rất đẹp, tiền đồ vô lượng. 《 dụ thực 》 đã kiếm lại cho y rất nhiều tiền, không biết là đối tượng yêu mến của biết bao nhiêu cô gái.

“Vậy lần quay《 ám phỏng 》 này……”

“Đương nhiên là tôi muốn đi.” Lâm Tầm trực tiếp không vòng vo.

“Xem ra cậu đã có đối sách thích hợp.”

Lâm Tầm cười nói: “Nghĩ thử xem, xem coi có biện pháp nào giúp tôi không.”

Dù có bộ não giỏi tính toán, nhưng muốn hắn trong một chốc nghĩ ra quỷ kế gì thì Tác Thanh chắc chắn mình chưa tu luyện tới trình độ kia đâu.

“Thời gian nửa buổi tối.”

Lâm Tầm gật đầu, “Lại thêm một ngày, hy vọng đáp án sẽ không làm tôi thất vọng.”

Khóe miệng Tác Thanh cong lên, bàn về thủ đoạn, hắn chính là hạ bút thành văn.

Khi chưa gặp mặt Lâm Tầm, trước đó vài ngày Tác Thanh còn đi chạy show, bay tới bay lui, vốn định về vùi đầu ngủ một ngày, nhưng sau khi chào tạm biệt với Lâm Tầm về nhà thì một chút buồn ngủ cũng không có, cân nhắc tới lui tìm phương án hoàn mỹ nhất.

Lúc trời sắp sáng, hắn gửi vài tin nhắn cho Lâm Tầm, trong đó là một dàn thủ pháp được trình bày và phân tích kỹ càng tỉ mỉ về thời gian, thậm chí còn vài chục tình huống có khả năng phát sinh khác, cũng đã có hướng giải quyết riêng cho từng cái một.

Khi mặt trời lên cao, hắn nhận được hai chữ [ phiền toái ] từ Lâm Tầm.

Cực nhọc suy nghĩ một đêm, Tác Thanh đang chuẩn bị vào giấc bỗng nhảy dựng trên giường, trong miệng niệm đi niệm lại vài câu không thể nào, chân không bước qua bước lại trong phòng, không bao lâu, lại có một kế hoạch mới ra lò, cảnh tượng trong đó còn được thiết kế cực kỳ hoa lệ.

Lâm Tầm lại đánh giá: [ Hao tài tốn của. ]

Liên tục hai ngày không nhận được tin tức từ Tác Thanh, gặp mặt lần nữa chính là Tác Thanh chủ động tìm tới cửa, Lâm Tầm vốn còn tò mò hắn dám ra ngoài rêu rao như vậy, làm sao lại không bị cánh phóng viên rượt theo chụp hình.

Khi nhìn đến đôi mắt thâm quầng giống hệt trét vết tro lên đó, hết thảy đều hiểu được.

Nút áo sơ mi không cài hết, tùy tiện khoác thêm áo ngoài, vẫn không hợp với thời tiết mùa này lắm, cho dù là ai cũng khó liên hệ người lôi thôi lếch thếch này với Tác Thanh.

“Đây coi như cải trang?”

Hai con mắt đen thui trống rỗng nhìn thẳng y, Lâm Tầm thức thời nói: “Nhìn ra rồi, không phải cải trang.”

Một đôi tay gắt gao bắt lấy bờ vai y, giọng Tác Thanh hơi khàn khàn, “Không có khả năng còn kế hoạch nào hoàn mỹ hơn cái tôi gửi cậu…… Nói cho tôi.”

Kế hoạch của hắn hoàn mỹ không tỳ vết mới đúng.

Thấy hắn bướng bỉnh, Lâm Tầm thở dài: “Thật sự muốn biết?”

Ánh mắt Tác Thanh kiên định.

“Nếu biết có người muốn hại tôi, đương nhiên phải báo cảnh sát.” Lâm Tầm lấy tay hắn ra khỏi bả vai mình, nhún nhún vai: “Có vấn đề, tìm cảnh sát.”

Cái gì dụ địch thâm nhập, gậy ông đập lưng ông, còn không bằng dựa vào 《 Pháp luật công dân 》 tới bảo vệ bản thân.

Sau khi Tác Thanh nghe được kế hoạch của y, liền không nói chuyện nữa, như là đã bị chịu đả kích thật lớn.

Thấy mắt gấu trúc sắp biến thành mắt thỏ, Lâm Tầm nhẹ giọng nói: “Anh vẫn ổn chứ?”

Tác Thanh xoay người trước mặt y, thất hồn lạc phách rời khỏi.

……

Thật ra cảnh sát cũng không định thụ lý chuyện nghe qua giả tưởng như vậy, nhưng Lâm Tầm lấy thân phận của mình ra, đối phương lại có một thái độ khác.

Thời gian hành động, người phụ trách theo dõi đều được bố trí hợp lý trong thời gian ngắn nhất.

Vì đây là buổi ghi hình tròn một năm của《 ám phỏng 》 nên ban tổ chức đã cố ý cho họp báo trước, Lâm Tầm, Tác Thanh, Phó Nghi đều là những khách mời đặc biệt.

Lúc phóng viên đến, Tác Thanh có chút thất thần, tuy nói đã chịu đả kích lớn từ chỗ Lâm Tầm, nhưng hiện giờ hắn lại có chút lo lắng. Ở mặt nào đó, Tác Thanh và Lan Hân có tính tính khá giống nhau, bất đồng chính là hắn có cũng đủ âm mưu dương mưu tính toán chu toàn, còn Lan Hân lòng dạ hẹp hòi không chịu suy nghĩ, cho nên cô ta không có lòng dạ như Tác Thanh, nhưng lại có tính chất đặc biệt khác—— hành động cực đoan.

Cuộc họp báo đã tiến hành được một nửa, không có bất kỳ khác thường nào.

“Xin hỏi Tạ tiên sinh, ngài có cái nhìn thế nào về kỹ thuật diễn của Tác Thanh trong《 dụ thực 》?” Một phóng viên đột nhiên đặt câu hỏi.

“Cái nhìn?” Lâm Tầm đứng ở trên sân khấu, quy củ trả lời: “Giống với tất cả các khán giả.”

Phóng viên như bắt được điểm gì, hưng phấn hỏi: “Nói như vậy, trước đó Tạ tiên sinh cũng đã đi rạp chiếu phim xem rồi?”

Chuyện đã đã qua đi gần một năm, không nghĩ tới vẫn còn có người muốn xào CP, Lâm Tầm cảm khái bọn họ thật kiên trì.

Y lễ phép cười cười, không trả lời câu hỏi này.

Tuy rằng Tạ Thiên Thanh có fan nhiều, nhưng gần một năm này y không tham gia tác phẩm nào, nhiệt độ đương nhiên không thể so với Tác Thanh, đại đa số trọng điểm của phóng viên trọng điểm vẫn đặt ở trên người Tác Thanh, Lâm Tầm không trả lời, cũng không ai tiếp tục hỏi nữa, tất cả đều đem microphone hướng tới Tác Thanh.

Thời điểm sắp kết thúc, có một phóng viên chưa hỏi được câu nào nóng nảy, ý đồ muốn phá vòng vây bảo vệ để chạy về đằng trước.

Mắt thấy họp báo sắp kết thúc nhưng vẫn không có gì xảy ra, những người giám sát cũng nới lỏng chuẩn bị rời đi, trong lòng oán giận vị thiếu gia phú nhị đại nào đó bị chứng vọng tưởng.

Tác Thanh quan sát mọi người, bỗng nhiên dừng lại trên người một chàng trai ốm yếu: Mang kính đen, mái bằng, khăn lụa trên cổ làm hắn có chút ẻo lả. Giờ phút này hắn nhờ vào dáng người gầy nhỏ thành công phá vòng vây.

“Thiên Thanh, ở bên kia!” Tác Thanh vội vàng la lên.

Nói thì chậm, nhưng chuyện xảy ra rất nhanh, lúc hắn còn la thì thân ảnh phía dưới đã lao lên, dưới ánh đèn flash, trong tay người này còn đang nắm một vật sáng lóe sắc nhọn.

Lâm Tầm không tránh không né, trong thời gian ngắn này, Lan Hân nhìn thấy rõ ánh mắt y.

Thăm thẳm như đầm nước, không giận nhưng lại lạnh băng.

Cô ta chưa chịp chạy lên bậc thang, liền bị đạp một đạp vào ngực, lăn hai vòng tại chỗ, đầu đập xuống, lập tức bị sưng lên một mảng lớn.

Người đá cô ta không phải là Lâm Tầm, mục tiêu vẫn còn an ổn đứng trên sân khấu, như một người không có việc gì, khác thường nhất là y vặn nắp chai nước khoáng, như đang tự an ủi mình, nhưng động tác tùy ý kia rõ ràng chỉ muốn uống nước.

Lâm Tầm để nước khoáng xuống, nhìn về Phương Mặc ở bên hông sân khấu, nghiêng đầu cười: “Cảm ơn nhiều.”

Nói xong, y nghiêng đầu nói với Tác Thanh còn đang kinh ngạc: “Tuy rằng phải tin tưởng cảnh sát, nhưng biết phòng ngừa chu đáo cũng là điều tốt.”

Phương Mặc một bên cúi đầu nhìn giày mình mới đá người, ánh mắt có chút ghét bỏ, giống như trên đó dính phải thứ dơ bẩn gì.

“Cảm ơn thì không cần, đây là phiền phức do Tống Đại Đào tự mình chọc đến.”

Lâm Tầm tỏ vẻ hiểu được, “Để báo đáp, có vài việc tôi sẽ giữ kín như bưng.”

Lông mày Phương Mặc có hơi nhăn lại, như nhớ được ký ức không tốt nào đó.

Khi đám người còn đang hỗn loạn, đã có một vài cảnh sát mặc thường phục lao ra, trở tay đè lại bả vai của Lan Hân, áp giải cô ta đi.

Bỗng nhiên có một tiếng thở dài nặng nề truyền đến.

Lâm Tầm: “Nay là ngày vui mừng, vì sao lại thở dài?”

Tác Thanh nhìn y một cái thật sâu: “E là ngày mai cậu lại là người đầu tiên lên hot search.”

Tựa hồ nơi nào có Lâm Tầm, người đầu đề sẽ luôn là y —— là thể chất tự thân mang hot search trong truyền thuyết.

Anh hùng cứu mỹ nhân, tự tử vì tình, còn có cuộc họp báo bị ám sát, Tác Thanh cảm thấy tương lai mười năm sau, cũng sẽ không có người thứ hai như vậy xuất hiện.

Lần này Lâm Tầm không cãi lý, gật gật đầu, “Có lẽ.”

Thời điểm y xuống sân khấu, bên tai là tiếng quần chúng hét chói tai, còn có tiếng camera kêu răng rắc răng rắc, nhưng tất cả so ra thì đều kém một tiếng ‘ tinh ’, giống như tiếng sấm sét giữa mùa xuân.

Lâm Tầm đi tới cửa thì dừng lại, nhẹ nhàng nói, “Phá chục tỷ rồi?”

[ Hệ thống: Ký chủ đã hoàn thành nhiệm vụ thành công.]

Lâm Tầm: “Ta nhớ rõ điều kiện nhiệm vụ còn có Tác Thanh phải được giải ảnh đế quốc tế.”

[ Hệ thống: Hai ngày sau sẽ công bố kết quả hắn đoạt giải, tối hôm qua đã bình chọn rồi, nhiệm vụ kết thúc, xin ký chủ mau chóng đến thế giới tiếp theo. ]

Lâm Tầm nhíu hai mắt lại, y cảm thấy được so với hai lần trước, lần này hệ thống nắm bắt thời gian rất nhanh chóng.

[ Hệ thống: Thế giới tiếp theo rất đặc biệt, bắt đầu càng sớm, xác suất sống của ký chủ càng cao. ]

Lâm Tầm, “Ta muốn thêm nửa ngày thời gian nữa.”

[ Hệ thống: Nửa ngày sau xuất phát, tỷ lệ sống sót của ký chủ sẽ thấp hơn 10%. ]

Lâm Tầm trầm ngâm một lát, lấy di động ra, bỏ giải thưởng hạng nhất lúc trước, sau đó đăng nhập vào giao diện của 《 dụ thực 》.

Sau lần rút thăm trúng thưởng lần trước, bên dưới vẫn còn rất sôi nổi cầu vận may, cầu được rút trúng.

Lâm Tầm nhìn thấy một fan trong đó nhắn lại, phỏng đoán thân phận thật của Phong Nguyệt Lão Tổ ở trong hiện thực, bên dưới có rất nhiều bình luận trả lời. Có một người lý trí phân tích, Phong Nguyệt Lão Tổ có thể hợp tác với Lan Thần, gia thế của hắn nhất định cũng rất tốt.

Bao trùm một nửa khu bình luận còn lại đều là sôi nổi rút thăm, còn một nửa là muốn biết kết cục của bộ phim.

Lâm Tầm lại đăng nhập vào ID Phong Nguyệt Lão Tổ trên Weibo, Thiên Lam Lam vừa ồn ào ở dưới vô cùng náo nhiệt, vừa lăn lộn cầu phần kết, thậm chí không tiếc bỏ tiền để đọc phần kết.
Khóe miệng Lâm Tầm cong lên, trả lời ở bên dưới:

[ Tất cả đáp án, tôi đã sớm nói cho người bạn của bạn rồi.]

Sau khi trả lời, y bước đến một góc yên tĩnh không người, ở nơi ngay cả ánh nắng cũng chiếu không đến, thân thể Lâm Tầm dần dần trong suốt, cho đến khi biến mất không thấy.

……

Tạ Thiên Thanh biến mất, chờ tới khi mọi người nhận ra đã là chuyện của nửa tháng sau, ngày thường Tạ Thiên Thanh không thích liên lạc với người khác, từ sau khi quay《 dụ thực 》, y chỉ quay về ba bốn lần, thời điểm cảnh sát tra hỏi, không ai có thể cung cấp thông tin có ích nào.

Khi mà Tạ Thiên Thanh còn chưa được phát hiện mất tích, Lam Minh Hiên từng kích động đi tìm Lan Thần, nói cho hắn Phong Nguyệt Lão Tổ trả lời bình luận của hắn, hơn nữa đã có hơn triệu người đọc được.

Sau khi kích động xong, bỗng nhiên thanh tỉnh, “Bạn của mình?”

Hắn kinh ngạc nhìn Lan Thần, “Lúc trước không phải cậu từng tài trợ cho Phong Nguyệt Lão Tổ làm hoạt động sao, chẳng lẽ hắn đã sớm nói kết cục cho cậu?”

Lực ảnh hưởng của internet thật đáng sợ, chưa đến một đêm, thân phận thật sự của Lam Minh Hiên đã bị lột trần, tìm hiểu nguồn gốc, quan hệ giữa hắn và Lan Thần đương nhiên cũng bị đào ra.

Mới đầu còn ổn, nhưng theo Tạ Thiên Thanh mất tích, Phong Nguyệt Lão Tổ cũng biến mất, tác giả không thấy, nửa bộ sau của《 dụ thực 》 thành cuộc hẹn không hồi kết.

Có đoạn thời gian, Lam Minh Hiên còn làm ổ ở văn phòng Lan Thần không dám rời đi, ôm gối mềm nói: “Người bây giờ quá điên cuồng, mình dám cam đoan, nếu hiện tại hai ta ra đường khả năng sẽ bị đám fan cuồng nhốt lại, tra tấn ép hỏi kết cục.”

Lan Thần lạnh lùng nói: “Cậu nghĩ là do ai làm hại?”

Lam Minh Hiên hít hít cái mũi, hắn không nên hỏi vấn đề này.

Lan Thần không nói với hắn, đặt văn kiện xuống, đi đến bên cửa sổ, văn phòng của hắn ở tầng 20, tất cả mọi vật phía dưới đều vô cùng nhỏ bé.

Lam Minh Hiên nhìn chằm chằm bóng lưng hắn, lại rời tầm mắt, sau khi Tạ Thiên Thanh biến mất, Lan Thần càng ngày càng trở nên im lặng, vừa mới bắt đầu tất cả mọi người đều cho rằng Tạ Thiên Thanh bị bắt cóc, nhưng thời gian trôi qua lâu thật lâu, cũng không ai nhận được cuộc gọi tống tiền nào.

Sự tình cho tới hôm nay, đã không giải quyết được gì.

Tiếng chuông điện thoại phá vỡ bầu không khí lúc này, Lan Thần nhìn tên người gọi, tiếp: “Ông ngoại.”

Ông hắn ở bên kia nói gì đó, vẻ mặt hắn có chút biến hóa: “Con biết rồi, ngài trước đừng lộn xộn, ngay bây giờ con sẽ qua xem.”

Khi Lan Thần lái xe về, trong tay lão gia tử đang nắm thứ gì đó tròn tròn như trứng gà.

“Lấy từ chậu ớt của người lúc trước đưa tới.”

Lần trước sau khi ông phát hiện cây này mọc ra trái ớt, tức giận quá nên không quan tâm nữa, hôm nay lúc sửa sang lại nhà kính để trồng hoa, định lấy chậu này ra trồng loại hoa khác vào.

Lan Thần nhìn thứ chỉ bằng nửa nắm tay trong tay, nhớ tới Tạ Thiên Thanh từng nói với hắn trong đất có chôn một trái trứng gà, lúc ấy tưởng y chỉ nói xàm, không nghĩ tới lại có thật.

Nhưng mà đây không phải trứng gà thật, mà là được thiết kế như vỏ trứng, Lan Thần nhẹ nhàng vặn liền vặn ra, bên trong nhét một tờ giấy vàng ố được gấp nhỏ, ghi kết cục cuối cùng của vai chính trong 《 dụ thực 》.

Không tố giác, cũng không nói cho bất cứ ai nghe, đứa nhỏ mười mấy năm trước bị lừa bán, mười mấy năm sau lại rời khỏi gia đình đã tìm lại được.

[ Tất cả sóng gió đã chấm dứt. ]

Đoạn văn lấy câu này làm kết thúc.

Lan Thần nắm chặt tờ giấy trong tay, nhìn đến chậu hoa bị bới loạn xạ, trong đó còn có cái gì đó không nhìn ra hình dạng.

“Đây là cái gì?”

Lão gia tử thò đầu qua, nhìn lại vài lần, liền nhận ra: “Hạt giống bồ công anh, đáng tiếc bị mốc rồi, nếu phát hiện sớm có lẽ vẫn nảy mầm được.”

Ban đêm, Lan Thần vẫn ở lại nhà kính, nặng nề chìm vào giấc ngủ.

Trong mộng, một thanh niên tóc dài híp mắt gắp đồ ăn vào chén của hắn, cười hai mắt cong cong: “Nào, ăn một miếng sủi cảo.”   (TAT)

_____________________________________
Truyện của Lâm Tầm viết là của chính Tạ Thiên Thanh, nhỉ?

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store