Thich Em Nhu The Chuyen Ver Vuong Nhat Bac Trinh Tieu
Chương 51
Mạc Thi có chút kinh hãi, nhất thời không biết nên nói gì cho phải.
Trình Tiêu biết có lẽ đây là một chuyện quan trọng, vội nói: "Không sao, nếu cô không muốn nói thì tôi sẽ không hỏi. Tôi sẽ xem như không nghe thấy gì cả."
Mạc Thi trầm mặc một hồi: "Thật ra với cô thì cũng không có gì là không nói đc. Trước đây tôi có một người bạn trai, sau khi chia tay mới phát hiện mang thai, khi đó, đúng lúc tôi đang trên đà nổi tiếng. Những người bên cạnh đều khuyên tôi nên bỏ đứa bé đi, nhưng tôi không nỡ. Tôi chạy sang Mỹ, muốn lén sinh đứa bé ra..."
"Trước kia có một khoảng thời gian cô biến mất, chính là vì sinh con sao?"
Mạc Thi gật đầu: "Lúc đó tôi thật sự muốn sinh đứa bé ra." Cô ấy nói, ánh mắt lộ ra vẻ đau lòng, "Đáng tiếc, sau đó vì không cẩn thận bị ngã nên đã bị sảy thai. Lúc đó đứa bé được gần 7 tháng rồi."
"Mạc Thi..."
Mạc Thi lắc đầu một cái, "Cô không cần an ủi tôi, đã qua lâu như vậy rồi, tôi không còn để tâm nữa." Cô ấy ngẩng đầu nhìn Trình Tiêu, khóe miệng nở nụ cười. "Khi đó tôi cũng rất mập, so với cô còn mập hơn cơ. Vì vậy cô không cần lo lắng, chờ sinh em bé ra rồi, đương nhiên sẽ gầy đi thôi."
Trình Tiêu cười: "Cảm ơn cô, Mạc Thi."
"Cảm ơn gì chứ."
Hai người vừa đi dạo vừa tán gẫu, Trình Tiêu thuận miệng hỏi: "Bạn trai trước đây của cô cũng là người trong làng giải trí sao?"
Mạc Thi lắc đầu, "Không phải."
"Cô yêu anh ấy sao?" Nếu như không yêu, sao có thể đồng ý sinh con cho đối phương đây?
Mạc Thi không chút do dự nói: "Rất yêu. Trên thực tế, hiện tại tôi rất hối hận, năm đó không nên chia tay với anh ấy."
"Hiện tại người đó thế nào? Nếu như anh ấy chưa có bạn gái, hai người có thể..."
"Không thể nào, anh ấy hận tôi muốn chết. Bởi năm đó tôi đã vì danh lợi mà bỏ qua anh ấy."
Trình Tiêu ngây người, bỗng nhiên không biết phải nói gì. Cô vỗ nhẹ lên tay Mạc Thi, an ủi nói: "Cô đừng suy nghĩ quá nhiều."
Mạc Thi mỉm cười, "Tôi biết."
Trình Tiêu đi theo Mạc Thi dạo quanh mấy cửa hàng, mua vài món đồ phù hợp cho phụ nữ mang thai, cũng không dám mua nhiều. Trình Tiêu không muốn mua nhiều quần áo rộng thùng thình như vậy, sợ mình mặc nhiều lại thành thói quen, quên mất rằng bản thân rất mập. Đối với cô việc này chẳng tốt chút nào, chờ cô sinh con xong sẽ mau chóng gầy trở lại.
Cô không kìm được lại sờ sờ thịt trên cánh tay, cảm thấy khó chịu.
Mua quần áo xong, Trình Tiêu cùng Mạc Thi rời khỏi trung tâm mua sắm.
Đột nhiên Mạc Thi muốn vào nhà vệ sinh, nói với Trình Tiêu một tiếng rồi quay ngược trở lại khu mua sắm.
Trình Tiêu đội mũ, cúi thấp đầu đứng ở ven đường,
Bây giờ cũng xem như là độ nổi tiếng tăng cao, ra đường lúc nào cũng phải lén lút như kẻ trộm. Cô đứng dựa lưng vào tường, cúi đầu thật thấp xem điện thoại.
Một lát sau, đột nhiên có người tới vỗ vai cô. Cứ tưởng Mạc Thi quay lại, nào ngờ quay đầu lại trông thấy Hà Khê.
"Tại sao lại là cậu?" Trình Tiêu nhíu mày, theo bản năng lùi về sau một bước. Đáng tiếc sau lưng đã là vách tường, cô không có đường lui.
Nét mặt Hà Khê không đơn giản, ánh mắt nhìn cô tràn đầy sự hận thù.
Trình Tiêu đột nhiên cảm thấy lo lắng, cô cau mày, "Cậu định làm gì?"
"Rốt cuộc cô muốn thế nào mới đồng ý chia tay với anh Vương ?"
Trình Tiêu kinh ngạc nhìn cậu ta, "Chúng tôi đã kết hôn rồi, làm sao tôi có thể chia tay anh ấy?" Cô bất đắc dĩ nói, "Có lẽ cậu không biết, nhưng tôi và chị gái cậu đã hòa giải rồi, vì thế sau này cậu cũng không cần tới tìm tôi nữa."
"Sao có thể! Chị tôi vẫn rất yêu anh Vương , chị ấy sao có thể làm hòa với cô!" Hà Khê căn bản không tin. Cậu ta vẫn luôn trọ ở trường, chủ nhật mới trở về thăm nhà, nhưng cũng đã rất lâu không liên lạc gì với chị gái rồi.
Cậu ta không thể tin Hà Thanh và Trình Tiêu đã giảng hòa.
Cậu ta hận Trình Tiêu. Nếu không phải do cô, người đàn ông ưu tú như Vương Nhất Bác đã trở thành anh rể của cậu ta rồi.
Hà Khê đối với Vương Nhất Bác có cảm giác gần như là sùng bái, thậm chí vô cùng coi trọng. Cậu ta không dám thừa nhận nhưng rõ ràng là bản thân cảm thấy đố kị với Trình Tiêu.
Hà Khê trừng mắt nhìn cô, "Cô cũng là vì tiền nên mới ở bên cạnh anh Vương , có bản lĩnh cô cũng giống như chị thôi giúp anh ấy vượt qua gian khổ lập nghiệp đi. Loại người như cô, tôi thật sự không hiểu anh Vương vừa mắt ở chỗ nào!"
"Cậu biết cái gì!" Trình Tiêu tức giận, "Tôi giống kiểu người như vậy sao? Tôi là loại người như vậy à? Cậu hiểu về tôi sao? Thật phí công cậu học hành nhiều năm như vậy, không có ai dạy cậu đừng suy bụng ta ra bụng người sao? Tại sao Vương Nhất Bác thích tôi? Liên quan gì đến cậu? Giờ Hà Thanh cũng không bám theo nữa, cậu còn làm phiền tôi mãi không tha, rốt cục là vì sao?"
Cô cau mày, trong lòng nổi lên cảm giác rất hoang đường, "Không phải cậu thích Vương Nhất Bác đấy chứ?"
"Cô nghĩ lung tung cái gì vậy! Cô có bệnh à!" Hà Khê gào thét, thẹn quá hóa giận.
Trình Tiêu không muốn nhiều lời cùng cậu ta, nghiêng người sang bên cạnh định bỏ đi.
Hà Khê thích Vương Nhất Bác? Thật là hoang đường.
Cô bước nhanh về phía trước, đột nhiên có một lực mạnh từ phía sau đẩy tới, Tưởng Trình Tiêu còn chưa kịp kêu lên cả người đã hướng xuống mặt đất.
Trình Tiêu theo bản năng ôm bụng, trước mắt nhòe đi.
"Trình Tiêu!" Đúng lúc Mạc Thi từ bên trong đi ra nhìn thấy sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, chạy về phía Trình Tiêu.
Dưới chân cô đang chảy máu, Mạc Thi chạy tới. Trình Tiêu nắm chặt tay cô ấy khóc lớn, "Con tôi... Con tôi... Cứu với..."
Mạc Thi vội vàng gọi 120. (SĐT cấp cứu của Trung Quốc.)
"Đừng sợ, đừng sợ, không sao đâu..."
- -----------
Khi Vương Nhất Bác chạy tới bệnh viện, hai mắt đã đỏ lừ. Bởi vì hoảng sợ mà cả người anh run lên, thô lỗ kéo tay một y tá, giọng khản đặc, "Vợ tôi đâu, vợ tôi đang ở đâu!"
Không có ai không biết mặt Vương Nhất Bác, y tá vội nói:
"Vương tiên sinh, ngài đừng vội. Thiếu phu nhân không xảy ra chuyện gì, em bé cũng bình an. Hiện tại cô ấy đang ở phòng bệnh VIP của khoa sản, để tôi đưa ngài đi.
Vương Nhất Bác chấn động, khi nghe được câu nói này tảng đá đang đè nặng trong lòng mới hạ xuống.
Khi y tá dẫn anh tới phòng bệnh. Trình Tiêu đang ngồi trên giường nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cửa phòng bệnh vừa mở ra, cô quay đầu lại. Lúc nhìn thấy Vương Nhất Bác, nước mắt liền rơi xuống như mưa.
Hai mắt anh cay xè.
Anh đi tới, cúi người xoa xoa gò má cô, "Trình Tiêu, không sao chứ?"
Trình Tiêu lắc đầu, "Em không sao, con cũng không có chuyện gù." Cô nói rồi vẫn không kìm được nghẹn ngào, "Chỉ là em sợ."
Vương Nhất Bác nắm chặt tay cô, khi anh vùi đầu vào lòng bàn tay, một giọt nước mắt rơi xuống nơi bàn tay hai người giao nhau.
"Trình Tiêu, xin lỗi..." Giọng anh run rẩy.
Trình Tiêu lại nâng khóe môi, "Đúng vậy, Vương Nhất Bác, anh thật sự có lỗi với em. Vì vậy sau này nhất định phải đối xử với em thật tốt."
Vương Nhất Bác ngẩng đầu, hai mắt đỏ.
Cô trêu anh, "Người ta đều nói hồng nhan họa thủy, xem ra phải là anh mới đúng, nam nữ đều đánh gục."
Sắc mặt anh tái xanh, bình tĩnh nói: "Anh sẽ không bỏ qua cho cậu ta!"
Trình Tiêu cười không nói gì.
Tên Hà Khê kia đúng là nên bị dạy dỗ một trận, cậu ta đã hai lần động thủ với cô.
Trên đời sao có thể có loại đàn ông con trai như vậy? So sánh với Hà Khê, chỉ có thể nói người đàn ông như Vương Nhất Bác đúng là phúc khí mà ông trời ban cho cô. Kiểu người đàn ông tốt như vậy, trên thế gian chắc không có nhiều.
"Trình Tiêu..." cửa phòng bệnh lại bị đẩy ra, Mạc Thi từ bên ngoài đi vào. Cô vừa giúp Trình Tiêu nộp viện phí.
"Vương tiên sinh." Mạc Thi lần đầu gặp Vương Nhất Bác, lịch sự gật đầu.
Anh đứng lên, chân thành nói, "Chuyện hôm nay cảm ơn cô."
Mạc Thi cười, "Đừng khách khí."
Cô ấy vừa dứt lời, trước cửa phòng bệnh lại có ai đó đến.
Từ Ý Thâm từ cửa bước vào, trong tay còn ôm bó hoa, "Tôi vừa gặp tên tiểu tử kia ở ngoài, đánh cho hắn một trận..."
Giọng anh ta vang lên, Mạc Thi cứng đờ người, hai mắt trợn tròn.
Trình Tiêu nhận ra điểm lạ, kêu lên. "Mạc Thi, cô sao vậy?"
Dứt lời, Từ Ý Thâm đang đứng phía sau Mạc Thi thay đổi sắc mặt, vô cùng u ám.
"Mạc Thi!" Một tiếng tức giận, khiến Mạc Thi không kìm được run lên.
Từ Ý Thâm đi tới, đột nhiên giữ lấy cằm cô ấy, trừng mắt nghiến răng nói, "Em đúng là trốn rất giỏi!"
.......
Mạc Thi bị Từ Ý Thâm lôi ra khỏi bệnh viện, mạnh mẽ ấn vào trong xe..
Anh trầm mặt, lên xe đạp ga phóng đi.
"Từ Ý Thâm! Anh thả em ra! Anh định đưa em đi đâu?"
Từ Ý Thâm cười gằn, không đáp lời.
Xe lao đi rất nhanh, 15 phút sau đã dừng bên dưới một căn biệt thự.
Thường ngày Từ Ý Thâm không ở trong nước, lần này trở về làm việc cùng Vương Nhất Bác nên đã thuê lại một căn biệt thự xa hoa trong thành phố.
Xe dừng.
Anh nghiêng đầu, ánh mắt u tối nhìn Mạc Thi.
"Tốt nhất là em ngoan ngoãn đợi tôi, còn dám chạy..."
"Dám chạy thì sao?" Cô nâng cằm nhìn anh.
Từ Ý Thâm nhìn cô, hừ một tiếng sau đó bỏ xuống xe,
Anh đi vào trong cửa hàng tiện lợi gần đó.
Mạc Thi nhìn bóng lưng anh, hơi hoảng hốt.
Cô không bỏ chạy, đã không muốn trốn nữa rồi. Sau khi chia tay Từ Ý Thâm, anh tìm cô hai lần, lần nào cô cũng bỏ chạy. Lần thứ ba, không muốn chạy nữa.
Chỉ là nằm mơ cô cũng không nghĩ tới, lại gặp anh trong thời điểm thế này.
Cô nhìn ra cửa sổ, tâm tình bỗng nhiên trở nên bình tĩnh.
Đợi khoảng 3 phút, điện thoại của Từ Ý Thâm reo lên.
Người này xuống xe cũng không mang theo điện thoại.
Cô với lấy di động, chuẩn bị mang tới cho anh nhưng lại vô tình nhìn thấy tên của người gọi đến là phụ nữ,
Mạc Thi nhướng mày, do dự một lát quyết định nghe máy.
Giọng của Trương Tiểu Nhã (thư ký của Từ Ý Thâm) vang lên:
"Luật sư Từ, tôi không tìm được thỏa thuận ly hôn của Vương Tiên Sinh, có phải vẫn còn ở trong xe anh không? Tôi nhớ lần trước anh bỏ vào hộp chứa đồ trước ghế phụ, có phải quên không lấy ra không?"
Mạc Thi có chút kinh hãi, nhất thời không biết nên nói gì cho phải.
Trình Tiêu biết có lẽ đây là một chuyện quan trọng, vội nói: "Không sao, nếu cô không muốn nói thì tôi sẽ không hỏi. Tôi sẽ xem như không nghe thấy gì cả."
Mạc Thi trầm mặc một hồi: "Thật ra với cô thì cũng không có gì là không nói đc. Trước đây tôi có một người bạn trai, sau khi chia tay mới phát hiện mang thai, khi đó, đúng lúc tôi đang trên đà nổi tiếng. Những người bên cạnh đều khuyên tôi nên bỏ đứa bé đi, nhưng tôi không nỡ. Tôi chạy sang Mỹ, muốn lén sinh đứa bé ra..."
"Trước kia có một khoảng thời gian cô biến mất, chính là vì sinh con sao?"
Mạc Thi gật đầu: "Lúc đó tôi thật sự muốn sinh đứa bé ra." Cô ấy nói, ánh mắt lộ ra vẻ đau lòng, "Đáng tiếc, sau đó vì không cẩn thận bị ngã nên đã bị sảy thai. Lúc đó đứa bé được gần 7 tháng rồi."
"Mạc Thi..."
Mạc Thi lắc đầu một cái, "Cô không cần an ủi tôi, đã qua lâu như vậy rồi, tôi không còn để tâm nữa." Cô ấy ngẩng đầu nhìn Trình Tiêu, khóe miệng nở nụ cười. "Khi đó tôi cũng rất mập, so với cô còn mập hơn cơ. Vì vậy cô không cần lo lắng, chờ sinh em bé ra rồi, đương nhiên sẽ gầy đi thôi."
Trình Tiêu cười: "Cảm ơn cô, Mạc Thi."
"Cảm ơn gì chứ."
Hai người vừa đi dạo vừa tán gẫu, Trình Tiêu thuận miệng hỏi: "Bạn trai trước đây của cô cũng là người trong làng giải trí sao?"
Mạc Thi lắc đầu, "Không phải."
"Cô yêu anh ấy sao?" Nếu như không yêu, sao có thể đồng ý sinh con cho đối phương đây?
Mạc Thi không chút do dự nói: "Rất yêu. Trên thực tế, hiện tại tôi rất hối hận, năm đó không nên chia tay với anh ấy."
"Hiện tại người đó thế nào? Nếu như anh ấy chưa có bạn gái, hai người có thể..."
"Không thể nào, anh ấy hận tôi muốn chết. Bởi năm đó tôi đã vì danh lợi mà bỏ qua anh ấy."
Trình Tiêu ngây người, bỗng nhiên không biết phải nói gì. Cô vỗ nhẹ lên tay Mạc Thi, an ủi nói: "Cô đừng suy nghĩ quá nhiều."
Mạc Thi mỉm cười, "Tôi biết."
Trình Tiêu đi theo Mạc Thi dạo quanh mấy cửa hàng, mua vài món đồ phù hợp cho phụ nữ mang thai, cũng không dám mua nhiều. Trình Tiêu không muốn mua nhiều quần áo rộng thùng thình như vậy, sợ mình mặc nhiều lại thành thói quen, quên mất rằng bản thân rất mập. Đối với cô việc này chẳng tốt chút nào, chờ cô sinh con xong sẽ mau chóng gầy trở lại.
Cô không kìm được lại sờ sờ thịt trên cánh tay, cảm thấy khó chịu.
Mua quần áo xong, Trình Tiêu cùng Mạc Thi rời khỏi trung tâm mua sắm.
Đột nhiên Mạc Thi muốn vào nhà vệ sinh, nói với Trình Tiêu một tiếng rồi quay ngược trở lại khu mua sắm.
Trình Tiêu đội mũ, cúi thấp đầu đứng ở ven đường,
Bây giờ cũng xem như là độ nổi tiếng tăng cao, ra đường lúc nào cũng phải lén lút như kẻ trộm. Cô đứng dựa lưng vào tường, cúi đầu thật thấp xem điện thoại.
Một lát sau, đột nhiên có người tới vỗ vai cô. Cứ tưởng Mạc Thi quay lại, nào ngờ quay đầu lại trông thấy Hà Khê.
"Tại sao lại là cậu?" Trình Tiêu nhíu mày, theo bản năng lùi về sau một bước. Đáng tiếc sau lưng đã là vách tường, cô không có đường lui.
Nét mặt Hà Khê không đơn giản, ánh mắt nhìn cô tràn đầy sự hận thù.
Trình Tiêu đột nhiên cảm thấy lo lắng, cô cau mày, "Cậu định làm gì?"
"Rốt cuộc cô muốn thế nào mới đồng ý chia tay với anh Vương ?"
Trình Tiêu kinh ngạc nhìn cậu ta, "Chúng tôi đã kết hôn rồi, làm sao tôi có thể chia tay anh ấy?" Cô bất đắc dĩ nói, "Có lẽ cậu không biết, nhưng tôi và chị gái cậu đã hòa giải rồi, vì thế sau này cậu cũng không cần tới tìm tôi nữa."
"Sao có thể! Chị tôi vẫn rất yêu anh Vương , chị ấy sao có thể làm hòa với cô!" Hà Khê căn bản không tin. Cậu ta vẫn luôn trọ ở trường, chủ nhật mới trở về thăm nhà, nhưng cũng đã rất lâu không liên lạc gì với chị gái rồi.
Cậu ta không thể tin Hà Thanh và Trình Tiêu đã giảng hòa.
Cậu ta hận Trình Tiêu. Nếu không phải do cô, người đàn ông ưu tú như Vương Nhất Bác đã trở thành anh rể của cậu ta rồi.
Hà Khê đối với Vương Nhất Bác có cảm giác gần như là sùng bái, thậm chí vô cùng coi trọng. Cậu ta không dám thừa nhận nhưng rõ ràng là bản thân cảm thấy đố kị với Trình Tiêu.
Hà Khê trừng mắt nhìn cô, "Cô cũng là vì tiền nên mới ở bên cạnh anh Vương , có bản lĩnh cô cũng giống như chị thôi giúp anh ấy vượt qua gian khổ lập nghiệp đi. Loại người như cô, tôi thật sự không hiểu anh Vương vừa mắt ở chỗ nào!"
"Cậu biết cái gì!" Trình Tiêu tức giận, "Tôi giống kiểu người như vậy sao? Tôi là loại người như vậy à? Cậu hiểu về tôi sao? Thật phí công cậu học hành nhiều năm như vậy, không có ai dạy cậu đừng suy bụng ta ra bụng người sao? Tại sao Vương Nhất Bác thích tôi? Liên quan gì đến cậu? Giờ Hà Thanh cũng không bám theo nữa, cậu còn làm phiền tôi mãi không tha, rốt cục là vì sao?"
Cô cau mày, trong lòng nổi lên cảm giác rất hoang đường, "Không phải cậu thích Vương Nhất Bác đấy chứ?"
"Cô nghĩ lung tung cái gì vậy! Cô có bệnh à!" Hà Khê gào thét, thẹn quá hóa giận.
Trình Tiêu không muốn nhiều lời cùng cậu ta, nghiêng người sang bên cạnh định bỏ đi.
Hà Khê thích Vương Nhất Bác? Thật là hoang đường.
Cô bước nhanh về phía trước, đột nhiên có một lực mạnh từ phía sau đẩy tới, Tưởng Trình Tiêu còn chưa kịp kêu lên cả người đã hướng xuống mặt đất.
Trình Tiêu theo bản năng ôm bụng, trước mắt nhòe đi.
"Trình Tiêu!" Đúng lúc Mạc Thi từ bên trong đi ra nhìn thấy sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, chạy về phía Trình Tiêu.
Dưới chân cô đang chảy máu, Mạc Thi chạy tới. Trình Tiêu nắm chặt tay cô ấy khóc lớn, "Con tôi... Con tôi... Cứu với..."
Mạc Thi vội vàng gọi 120. (SĐT cấp cứu của Trung Quốc.)
"Đừng sợ, đừng sợ, không sao đâu..."
- -----------
Khi Vương Nhất Bác chạy tới bệnh viện, hai mắt đã đỏ lừ. Bởi vì hoảng sợ mà cả người anh run lên, thô lỗ kéo tay một y tá, giọng khản đặc, "Vợ tôi đâu, vợ tôi đang ở đâu!"
Không có ai không biết mặt Vương Nhất Bác, y tá vội nói:
"Vương tiên sinh, ngài đừng vội. Thiếu phu nhân không xảy ra chuyện gì, em bé cũng bình an. Hiện tại cô ấy đang ở phòng bệnh VIP của khoa sản, để tôi đưa ngài đi.
Vương Nhất Bác chấn động, khi nghe được câu nói này tảng đá đang đè nặng trong lòng mới hạ xuống.
Khi y tá dẫn anh tới phòng bệnh. Trình Tiêu đang ngồi trên giường nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cửa phòng bệnh vừa mở ra, cô quay đầu lại. Lúc nhìn thấy Vương Nhất Bác, nước mắt liền rơi xuống như mưa.
Hai mắt anh cay xè.
Anh đi tới, cúi người xoa xoa gò má cô, "Trình Tiêu, không sao chứ?"
Trình Tiêu lắc đầu, "Em không sao, con cũng không có chuyện gù." Cô nói rồi vẫn không kìm được nghẹn ngào, "Chỉ là em sợ."
Vương Nhất Bác nắm chặt tay cô, khi anh vùi đầu vào lòng bàn tay, một giọt nước mắt rơi xuống nơi bàn tay hai người giao nhau.
"Trình Tiêu, xin lỗi..." Giọng anh run rẩy.
Trình Tiêu lại nâng khóe môi, "Đúng vậy, Vương Nhất Bác, anh thật sự có lỗi với em. Vì vậy sau này nhất định phải đối xử với em thật tốt."
Vương Nhất Bác ngẩng đầu, hai mắt đỏ.
Cô trêu anh, "Người ta đều nói hồng nhan họa thủy, xem ra phải là anh mới đúng, nam nữ đều đánh gục."
Sắc mặt anh tái xanh, bình tĩnh nói: "Anh sẽ không bỏ qua cho cậu ta!"
Trình Tiêu cười không nói gì.
Tên Hà Khê kia đúng là nên bị dạy dỗ một trận, cậu ta đã hai lần động thủ với cô.
Trên đời sao có thể có loại đàn ông con trai như vậy? So sánh với Hà Khê, chỉ có thể nói người đàn ông như Vương Nhất Bác đúng là phúc khí mà ông trời ban cho cô. Kiểu người đàn ông tốt như vậy, trên thế gian chắc không có nhiều.
"Trình Tiêu..." cửa phòng bệnh lại bị đẩy ra, Mạc Thi từ bên ngoài đi vào. Cô vừa giúp Trình Tiêu nộp viện phí.
"Vương tiên sinh." Mạc Thi lần đầu gặp Vương Nhất Bác, lịch sự gật đầu.
Anh đứng lên, chân thành nói, "Chuyện hôm nay cảm ơn cô."
Mạc Thi cười, "Đừng khách khí."
Cô ấy vừa dứt lời, trước cửa phòng bệnh lại có ai đó đến.
Từ Ý Thâm từ cửa bước vào, trong tay còn ôm bó hoa, "Tôi vừa gặp tên tiểu tử kia ở ngoài, đánh cho hắn một trận..."
Giọng anh ta vang lên, Mạc Thi cứng đờ người, hai mắt trợn tròn.
Trình Tiêu nhận ra điểm lạ, kêu lên. "Mạc Thi, cô sao vậy?"
Dứt lời, Từ Ý Thâm đang đứng phía sau Mạc Thi thay đổi sắc mặt, vô cùng u ám.
"Mạc Thi!" Một tiếng tức giận, khiến Mạc Thi không kìm được run lên.
Từ Ý Thâm đi tới, đột nhiên giữ lấy cằm cô ấy, trừng mắt nghiến răng nói, "Em đúng là trốn rất giỏi!"
.......
Mạc Thi bị Từ Ý Thâm lôi ra khỏi bệnh viện, mạnh mẽ ấn vào trong xe..
Anh trầm mặt, lên xe đạp ga phóng đi.
"Từ Ý Thâm! Anh thả em ra! Anh định đưa em đi đâu?"
Từ Ý Thâm cười gằn, không đáp lời.
Xe lao đi rất nhanh, 15 phút sau đã dừng bên dưới một căn biệt thự.
Thường ngày Từ Ý Thâm không ở trong nước, lần này trở về làm việc cùng Vương Nhất Bác nên đã thuê lại một căn biệt thự xa hoa trong thành phố.
Xe dừng.
Anh nghiêng đầu, ánh mắt u tối nhìn Mạc Thi.
"Tốt nhất là em ngoan ngoãn đợi tôi, còn dám chạy..."
"Dám chạy thì sao?" Cô nâng cằm nhìn anh.
Từ Ý Thâm nhìn cô, hừ một tiếng sau đó bỏ xuống xe,
Anh đi vào trong cửa hàng tiện lợi gần đó.
Mạc Thi nhìn bóng lưng anh, hơi hoảng hốt.
Cô không bỏ chạy, đã không muốn trốn nữa rồi. Sau khi chia tay Từ Ý Thâm, anh tìm cô hai lần, lần nào cô cũng bỏ chạy. Lần thứ ba, không muốn chạy nữa.
Chỉ là nằm mơ cô cũng không nghĩ tới, lại gặp anh trong thời điểm thế này.
Cô nhìn ra cửa sổ, tâm tình bỗng nhiên trở nên bình tĩnh.
Đợi khoảng 3 phút, điện thoại của Từ Ý Thâm reo lên.
Người này xuống xe cũng không mang theo điện thoại.
Cô với lấy di động, chuẩn bị mang tới cho anh nhưng lại vô tình nhìn thấy tên của người gọi đến là phụ nữ,
Mạc Thi nhướng mày, do dự một lát quyết định nghe máy.
Giọng của Trương Tiểu Nhã (thư ký của Từ Ý Thâm) vang lên:
"Luật sư Từ, tôi không tìm được thỏa thuận ly hôn của Vương Tiên Sinh, có phải vẫn còn ở trong xe anh không? Tôi nhớ lần trước anh bỏ vào hộp chứa đồ trước ghế phụ, có phải quên không lấy ra không?"
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store