ZingTruyen.Store

Thi Tran Ly Tuong Cua Toi Thanh Sac Vu Duc Vo Han Dam My Tiep

Sau 3 giờ 30 phút sáng, Đan Kỳ và Lục Hành Châu đến thay ca.

Lục Hành Châu thực ra vẫn chưa ngủ, anh ta đã không cần ngủ nữa. Anh ta chỉ nhắm mắt dưỡng thần, điều chỉnh lại tinh thần căng thẳng suốt cả ngày. Nhưng dù không ngủ, linh hồn của anh ta cũng cảm thấy thư giãn hơn rất nhiều.

Đến giờ thay ca, Hạ Phi cuộn mình vào túi ngủ, nằm xuống là ngủ thiếp đi.

Mục Tư Thần vẫn phải duy trì "Trăng non", cậu lo lắng xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên không dám ngủ say, chỉ dựa vào ghế nhắm mắt dưỡng thần.

Thấy đầu cậu gật gù nhưng không chịu ngủ, Thánh bạch tuộc ngồi trên vai Lục Hành Châu nhẹ nhàng chọc chọc trán anh ấy.

Lục Hành Châu nhận được thông tin, có chút khó tin mà nhìn chằm chằm Thánh bạch tuộc.

Dù không hiểu, nhưng anh ta phục tùng tuyệt đối mệnh lệnh của Thánh bạch tuộc, anh ta nhẹ nhàng đến bên cạnh ghế của Mục Tư Thần, ngồi xuống bên cạnh cậu.

Mục Tư Thần mơ hồ cảm thấy có người đến gần, cậu vừa định mở mắt, một xúc tu lạnh lẽo đã áp lên trán cậu.

Biết là Lục Hành Châu dẫn theo bạch tuộc nhỏ ngồi bên cạnh mình, Mục Tư Thần không mở mắt.

Cậu cảm nhận được một thứ ấm áp gì đó truyền đến từ xúc tu, khiến sự mệt mỏi suốt cả ngày của cậu tan biến. Đồng thời, tâm trạng vốn đã tệ đi vì cái chết của Lục Hành Châu, và sự căng thẳng vì bị "Định số" chèn ép dần dần được thả lỏng.

Thứ được chữa lành không chỉ là cơ thể mệt mỏi của cậu, mà còn cả tinh thần.

Rõ ràng là một xúc tu mềm mại đang dán trên trán cậu, nhưng Mục Tư Thần lại cảm thấy một bàn tay khô ráo, mạnh mẽ và hơi lạnh, xuyên qua xúc tu của bạch tuộc nhỏ, sờ lên trán cậu.

"Là anh à." Mục Tư Thần đã hồi phục liền mở mắt ra, nhìn về phía bạch tuộc nhỏ trên vai Lục Hành Châu.

Bạch tuộc nhỏ thấy ánh mắt của cậu, xúc tu như bị bỏng, co lại với tốc độ chóng mặt, cuộn chặt dưới đầu, đôi mắt tròn nhìn Mục Tư Thần với vẻ căng thẳng bất thường.

Lục Hành Châu nhìn Thánh bạch tuộc với vẻ mặt như gặp ma vậy.

Mục Tư Thần nhớ lại chuyện trước đây, sau khi trở về từ thị trấn Mộng Điệp, Hạ Phi và Trì Liên ngủ mê man suốt ba ngày vẫn mệt mỏi, còn cậu chỉ ngủ một đêm là tinh thần đã sảng khoái.

Từ đó, mỗi khi mệt mỏi, trong giấc mơ đều có một bàn tay to lớn vuốt đầu cậu một cái. Giấc mơ ấy mơ hồ, Mục Tư Thần luôn nghĩ đó chỉ là một giấc mơ mà thôi, hóa ra thực sự có một nàng tiên ốc... không, tà thần ốc đang chữa trị cho cậu.

Cho đến hôm nay, Mục Tư Thần mới tóm được xúc tu làm việc tốt trong thầm lặng này.

Cậu nhìn bạch tuộc nhỏ, ánh mắt dịu dàng ấy khiến người ta cam tâm tình nguyện chìm đắm trong đó.

Dưới ánh mắt của cậu, bạch tuộc nhỏ dần dần không còn căng thẳng nữa, thậm chí còn giơ xúc tu làm việc tốt lên, cọ cọ vào mặt Mục Tư Thần.

Hiếm khi Mục Tư Thần đỏ mặt.

Trước đây, dù ở bên bạch tuộc nhỏ như thế nào, Mục Tư Thần cũng luôn tỏ ra thoải mái và không hề ngượng ngùng. Cậu cảm thấy việc ở bên bạch tuộc nhỏ rất tự nhiên, không thấy gì đáng phải ngại ngùng cả.

Nhưng lần này, nhận thức được xúc tu này và bàn tay trong giấc mơ là một, nghĩ đến Tần Trụ đang ở trong cung điện, chìm trong sương mù, lông mi không ngừng dính nước vì cung điện quá lạnh lẽo, đang nhẹ nhàng đặt tay lên mặt cậu.

Mục Tư Thần không thể tưởng tượng tiếp được nữa.

Cậu nhẹ nhàng dựa người về phía sau, lùi lại nửa bước, thì thầm nói: "Cảm ơn."

Ở thị trấn Tường Bình xa kia, trong cung điện, một thực thể nào đó dang tay trong không trung, bên tay Ngài không có người ấm áp nào đó, chỉ có cung điện trống rỗng, và tiếng cầu nguyện của vô số tín đồ vang vọng bên tai.

Ồn ào mà tĩnh lặng.

Chỉ có tiếng "cảm ơn" ấy, xuyên qua không gian và thời gian, vang vọng trong cung điện.

Không phải tạ ơn, không phải cầu xin ban phước, mà là một lời cảm ơn bình đẳng.

"Không có gì." Ngài thì thầm đáp lại.

Âm thanh lặng lẽ truyền đi trong cung điện trống rỗng và lạnh lẽo, bị lĩnh vực của thị trấn Tường Bình chặn lại, tan biến giữa các lĩnh vực.

Ngài nhìn xuống bàn tay trống rỗng của mình, một cảm xúc mới lạ nảy sinh một cách khó hiểu.

Hâm mộ.

Hâm mộ phần cảm xúc được gửi đến thị trấn Thiên Diễn, hâm mộ với hạt giống ẩn sâu trong trái tim của người ấy, hâm mộ những người có thể chiến đấu cùng người ấy.

Hâm mộ... loài người.

Sương mù bao phủ, bao trùm bàn tay trống rỗng của Ngài.

Ngài tách ra cảm xúc mới được sinh ra, một con bạch tuộc nhỏ đang từ từ hình thành trong lòng bàn tay.

Ngài lại trở về với vô tình

Ngài nhẹ nhàng nhắm mắt lại, một giọt nước lặng lẽ rơi xuống khóe mắt Ngài từ hàng mi.

-

Với sự giúp đỡ của Tần Trụ, tinh thần của Mục Tư Thần đã phấn chấn trở lại.

Dù sao cũng không cần nghỉ ngơi, cậu dứt khoát bảo Đan Kỳ về ngủ, còn mình cùng Lục Hành Châu thức đêm.

Đan Kỳ biết đây không phải lúc để từ chối qua lại, anh ta nghỉ thêm một chút, tinh thần sẽ tốt hơn một chút, ngày mai sẽ bớt bị động hơn, vậy nên ngoan ngoãn đi ngủ.

Có lẽ Thẩm Tễ Nguyệt không thể bố trí quá nhiều Thân cận trong thị trấn Thiên Diễn, một đêm yên bình trôi qua.

7 giờ 30 phút sáng, Mục Tư Thần thu hồi "Trăng non" đúng giờ rồi gọi Đan Kỳ dậy trước, dặn dò anh ta không được nói với Hạ Phi chuyện cậu và Lục Hành Châu thức đêm cùng nhau.

Đan Kỳ có chút không hiểu, may mắn là anh ta làm việc trong đơn vị yêu cầu công tác bảo mật cao, đã học được cách không nghe không hỏi, không hỏi thêm gì liền đồng ý.

Thấy Đan Kỳ trở về vị trí canh gác, Mục Tư Thần vỗ vai Hạ Phi, gọi cậu ta tỉnh dậy.

Hạ Phi được "chủ" của mình đích thân đánh thức, hạnh phúc đến mức giá trị hắc hóa giảm 15%, chỉ còn 70%, Mục Tư Thần thấy con số này liền cảm thấy an lòng, nhưng cũng có chút mệt lòng.

Sau 7 giờ 30 phút, từng hành khách đến chờ xe, vẫn là những người có giá trị San không ổn định.

Nhìn thấy giá trị San của những người này, Mục Tư Thần hiểu tại sao cư dân thị trấn Thiên Diễn lại có giá trị San ổn định như vậy.

Nếu bỏ qua số phận được sắp đặt, người dân thị trấn Thiên Diễn có thể nói là sống tốt nhất và bình thường nhất trong tất cả các thị trấn nhỏ, họ luôn cảm thấy hài lòng dưới sự tẩy não của "Định số".

Lục Hành Châu nói với Mục Tư Thần rằng năng lượng cảm xúc của "Trụ" mà anh ta phá hủy chính là "hài lòng".

Bất kỳ người dân nào có biểu hiện bất ổn về cảm xúc sẽ được sắp xếp để "đi du lịch giải sầu", sau khi trải qua một chuyến đi "du lịch", giá trị San của họ sẽ trở nên ổn định.

Nghĩ kỹ lại, trong thị trấn như vậy, những người có giá trị San không ổn định rất có thể là do "không cam lòng" và "phản kháng" số phận, chứ không phải là "thất bại". "Thất bại" chỉ khiến con người càng thêm phục tùng số phận, giá trị San càng ổn định hơn, chứ không phải là có dao động nhẹ.

Còn "kháng cự" thì cảm xúc mãnh liệt hơn "không cam lòng", giá trị San dao động cũng lớn hơn, không nên là 50-70, ít nhất là 30-40, 80-90.

Qua những manh mối này, Mục Tư Thần càng khẳng định "Trụ" của đoàn tàu Vành đai hấp thụ năng lượng cảm xúc "không cam lòng".

Muốn khuất phục "Trụ" này, còn phải đối đầu với đạo cụ cấp Tàng tinh ẩn giấu trong "Trụ", nhiệm vụ không dễ dàng.

Mọi người ký vào bản cam kết, cầm bản cam kết xếp hàng chờ xe một cách quy củ.

Khi họ lên xe, Mục Tư Thần nghe thấy hệ thống nói trong đầu cậu một câu: 【Cố lên!】

Trong lòng Mục Tư Thần bật cười, trong đầu xuất hiện một mặt trời phiên bản chibi đang cầm tấm bảng "666"¹ hò hét với cậu.

666: Dùng khi miêu tả, khen ai đó hoặc cái gì đó rất xuất sắc, ấn tượng, giỏi, đỉnh của chóp

Trí tưởng tượng của cậu không hề giấu giếm hệ thống, hệ thống đọc được hình ảnh đó trong suy nghĩ của cậu.

【Cuối cùng cũng đến lượt người chơi mỉa mai hệ thống rồi, hệ thống chân thành hy vọng người chơi sẽ giành được "Trụ" này, đợi đến thị trấn tiếp theo, hệ thống nhất định sẽ mỉa mai người chơi một trận ra trò.】

Mang theo lời chúc phúc của những nhiều thực thể, Mục Tư Thần lên chuyến tàu này.

Lên tàu, cậu nói với mọi người: "Kỷ Tiện An và Hạ Phi đã mất đi sự bảo vệ của quả Thế mạng, gặp chuyện phải bình tĩnh, không được lao lên phía trước, mạng sống chỉ có một. Chúng ta cố gắng tập trung thành một đội, nếu nhất định phải tách ra, trong trường hợp khẩn cấp, Hạ Phi đi theo tôi, Kỷ Tiện An đi theo Hạ Phi."

Mục Tư Thần vốn định nói Kỷ Tiện An và Hạ Phi đi theo tôi, nhưng nghĩ đến tính cách hiện tại của Hạ Phi, liền thay đổi thứ tự lời nói.

Quả nhiên Hạ Phi vui mừng khôn xiết, tiến đến trước mặt Kỷ Tiện An nói: "Tôi là cánh tay phải của thị trưởng, là trợ thủ trung thành nhất của cậu ấy, đề nghị chị nhất định phải đi theo tôi, tôi sẽ tuân theo mệnh lệnh của thị trưởng, dùng mạng sống bảo vệ chị."

Kỷ Tiện An trợn mắt, vẻ mặt kiểu: "rất muốn đánh người nhưng phải kiềm chế".

Không còn tiếng nói lảm nhảm của Thẩm Tễ Nguyệt, hành trình này trở nên rất yên tĩnh, đội của Mục Tư Thần nhanh chóng đến Ga Hành lang.

Trước khi xuống xe, Mục Tư Thần nhắc nhở mọi người một lần nữa: "Hãy nhớ, đặc điểm ô nhiễm của 'Định số' là tính tiên đoán, tính kết cục và tính ước định, khi gặp phải thông tin và ô nhiễm tương tự, hãy nhớ kết quả và ước định, giới hạn con đường dẫn đến kết quả trong phạm vi chúng ta có thể kiểm soát."

Đây là phương pháp Mục Tư Thần nghĩ ra để chống lại sức mạnh của "Định số" trong phim.

Khi đưa nữ 2 đến nhà nữ chính, cậu đã sử dụng khả năng phán đoán và phản ứng siêu nhanh để giới hạn tất cả nguy hiểm trong phạm vi cậu có thể kiểm soát, và đảo ngược kết cục vào phút cuối.

Mọi người đều nghiêm túc đồng ý, cùng Mục Tư Thần xuống xe.

Ga Hành lang vòng quanh là một vùng sương mù, ở ga dựng một tấm biển, trên đó viết: Nhìn thấy tấm biển này, coi như bạn đã xuống xe, có thể quay lại đoàn tàu. Nếu bạn vẫn còn nghi ngờ về sự sắp đặt của vận mệnh, hãy đi vào khu du lịch từ con đường này.

30 giây trước khi khởi hành, tàu hỏa sẽ hú còi, nếu bạn muốn quay lại tàu, bất kể bạn đang ở đâu, chỉ cần nói một câu "Tôi muốn đến ga tiếp theo", bạn sẽ lập tức quay lại bến tàu, sẽ không làm trễ thời gian lên tàu của bạn.

Nếu bạn bỏ lỡ chuyến tàu này, hãy đảm bảo việc sẽ lên chuyến tàu khởi hành lúc 7 giờ tối.

Chúc bạn có một chuyến đi vui vẻ.

Nhìn thấy đoạn này, Mục Tư Thần hoàn toàn không nhớ gì về chuyến tàu trước, có vẻ như ký ức đã biến mất là biến mất, sẽ không hồi phục lại khi lên tàu lần thứ hai.

"Phía trước có sương mù dày đặc, chúng ta nắm tay nhau đi vào." Mục Tư Thần nói, "Tuy nhiên khi vào bên trong, có thể người tay đang nắm lại đột nhiên thay đổi, lúc đó mọi người đừng hoảng sợ, giữ bình tĩnh."

Mục Tư Thần nắm tay Hạ Phi và Kỷ Tiện An, lại dặn dò: "Cùng ở trong 'trụ', chúng ta có thể liên lạc bằng nhóm trò chuyện game, khi cần thiết tôi sẽ gửi thần dụ cho mọi người, mọi người cố gắng giữ liên lạc."

Nói xong, mọi người cùng bước vào sương mù.

Vừa bước vào sương mù, Mục Tư Thần liền cảm thấy choáng váng, cậu chớp mắt, nhanh chóng tỉnh táo lại, nhưng lúc này, người mà cậu đang nắm tay đã biến mất.

Có vẻ như dù thế nào đi nữa cũng sẽ lạc nhau.

Mục Tư Thần nhìn xuyên qua sương mù, thấy trong sương mù xuất hiện một Hành lang vòng quanh, tầm nhìn rất thấp, chỉ có thể nhìn thấy hành lang trước mặt khoảng mười mét, nhưng xuyên qua sương mù có thể mơ hồ nhận ra, hành lang này hơi giống mê cung.

Mà trong sương mù này, dường như ngoài hành lang ra thì không có gì khác.

Đi một mình trong này, trông có vẻ hơi đáng sợ.

Mục Tư Thần mở giao diện nhóm trò chuyện game, dũng cảm bước lên.

Vừa bước lên, Mục Tư Thần đã nhìn thấy vô số xúc tu khổng lồ đáng sợ lao ra từ trong sương mù, chúng siết chặt Hành lang vòng quanh, dường như chỉ cần dùng chút sức là có thể phá hủy hoàn toàn nơi này.

Hành lang vòng quanh dường như đang bảo vệ Mục Tư Thần, lung lay sắp đổ dưới sự tấn công của những xúc tu khổng lồ.

--------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Đầu tháng xin dinh dưỡng, lăn lộn xin~

Vài ngày nữa Thanh lười sẽ viết được 970000 chữ hoàn trả dinh dưỡng rồi, bản thân lại phải sản xuất lương thực rồi!

-

Bộ sách《Người ấy》mới phát hành thêm tập mới!

Nội dung tóm tắt ——

Tần Trụ: Người ấy, đã nói với tôi lời cảm ơn.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store