ZingTruyen.Store

Thi Tinh Hoa Dich Dai Uy Vuong Biet Yeu Roi Vuong Dich X Chau Thi Vu

Máy bay đáp cánh...

Mọi người bắt đầu di chuyển bằng xe...

"Cậu ngồi trong đi. Có gì thì tựa vào cửa xe mà ngủ. Cánh tay của mình đưa lên hết nổi rồi đây này" YaoYao nhăn nhó. 

Zhou ngồi vào ghế trong... 

"Mình không ngủ nữa đâu. Nãy giờ ngủ đã rồi. Vai cậu không êm gì hết...toàn xương không" 

"Cậu...chê mình. Biết vậy lúc nãy đẩy cậu ra cho rồi. Ăn cháo đá bát liền vậy á" YaoYao chằm dằm 1 đống.

"Haha...đùa thôi. Tựa vào vai người đẹp mới ngủ ngon vậy đấy! giờ chúng ta đi đâu?"

"À...nhắc mới nhớ...lần này mình là tổ trưởng tổ y tế nên mọi việc cậu phải nghe theo chỉ dẫn của mình. Biết không?"

"Dạ biết..." 

"Hí hí...giờ chúng ta sẽ đến trạm y tế gần nhà tiền bối Tần. Chị ấy đã chuẩn bị tất cả. Nơi đó đủ chỗ cho 10 người ở đây" 

Zhou gật gật đầu... 

Chiếc xe rẽ vào đường rừng... 

Zhou nhớ như in đoạn đường này WY đã chở cô đi họp. Lúc về WY vì muốn ở chung xe với cô lâu hơn nên cố ý chạy vào đây...còn nói dối là đường tắt. Sau đó, 2 người lọt vào bãi mìn...Zhou cùng WY vượt qua bãi mìn 1 cách đầy nghẹt thở và...hôm đó là lần đầu tiên Zhou chủ động hôn WY... 

Zhou chợt cong khóe môi khi nhớ lại những kỉ niệm xưa. 

Đi thêm 1 tiếng...cuối cùng cũng đến nơi. Mọi người nghỉ ngơi, sắp xếp đồ đạc còn Zhou thì chạy đến cửa hàng của Hàm Nghi. Cửa hàng cách đó chỉ khoảng 100 mét... 

"Hàm Nghi ơi! ôi...giật mình. Anh là..." Zhou sớn sác xông vào cửa hàng. Trước mắt cô là 1 người đẹp trai. Anh ta đang sửa xe. Nóng quá nên không mặc áo. Zhou che mắt mình. 

"Cô là người Trung Quốc? cô tìm Hàm Nghi sao? xin chào! tôi là Hạ Vũ Phong - chồng bà chủ cửa hàng này" Vũ Phong lấy cái áo mặc vào. 

"Ahhhh...tôi có nghe một vài chuyện về anh. Tôi là Châu Thi Vũ - Bác sĩ tình nguyện từ Trung Quốc sang" Zhou từng nghe WY nhắc đến Hạ Vũ Phong nhưng hôm nay mới có dịp gặp mặt. 

"À...là bác sĩ Châu đó hả? Hàm Nghi kể về cô rất nhiều. Bà xã ơiiiii! có khách đến" Vũ Phong gọi to. 

Hàm Nghi bước ra... 

"Ôi! Thi Vũ! vào đây...rất vui khi gặp lại cô" 

Hàm Nghi lôi Zhou đi...quăng cho Vũ Phong 1 cái liếc không thể đáng sợ hơn... 

Trước đó Hàm Nghi biết tin WY hi sinh nên không dám nhắc nhiều. Chỉ khuyên Zhou vài câu.

"Nè...đám cưới khi nào vậy? sao không mời tôi?" Zhou hỏi. 

"Mố? đám cưới...của ai?" Hàm Nghi trợn mắt. 

"Còn ai vô đây. Cô với anh Vũ Phong á" 

"Haizzzzzzz...có đâu" 

"Lúc nãy anh ấy nói anh ấy là chồng cô, còn gọi cô là Bà Xã mà"

"Hắn thích thì hắn gọi thôi. Lúc mọi người về nước, tôi đập tan tành cửa hàng. Tôi bắt hắn không được làm quân nhân nữa và...anh ấy đã nghe lời tôi, giã từ sự nghiệp phi công...hihi" Hàm Nghi đúng là có chút thất thường. 

"Xem cô kìa...hết nói nổi. À! vào vấn đề chính đi. Nghe nói...virus M3 đang hoành hành khu vực này đúng không?"

"Hơiiiiiii...đúng vậy! tại đây...trên 50 người đã chết. Thế giới chưa tìm ra vắc-xin đặc trị. Nếu nhiễm phải thì nguy cơ tử vong trên 50%" Hàm Nghi thở dài. 

"Tôi có tham khảo 1 số tài liệu về loại virus này...cũng không phải là không có cách" 

"Mố?" Hàm Nghi ngạc nhiên. 

"Chúng ta sẽ bắt đầu từ...bla...bla..." 

2 người bàn tán to nhỏ với nhau. Lúc sau, YaoYao cũng có mặt tham gia...

...

Những ngày sau đó Zhou, YaoYao và Hàm Nghi vừa khám chữa bệnh...vừa nghiên cứu... 

Vất vả trong 2 tháng. Cuối cùng họ cho ra loại vắc-xin tiêu diệt tận gốc virus M3. 

Tổ Chức Y Tế Thế Giới đã tuyên dương họ như những người hùng... 

Mặc dù vậy Zhou lẫn YaoYao đều không tận hưởng niềm vui trọn vẹn. Họ cảm thấy thiếu 1 thứ gì đó. Có lẽ...họ cần ai kia chia sẻ niềm vui với mình...

...

"Chị đã lập nên kì tích rồi đấy! WY em thấy không? người ta hong phải lang băm đâu nha!" Zhou kéo tấm thẻ bài ra, ngồi nói chuyện 1 mình với nó. 

"Chẹp...chẹp...không phải lang băm nhưng...thần kinh có chút vấn đề" YaoYao đứng phía sau Zhou. 

"Aiiiisssss...đừng đả kích nhau nữa. Ngồi xuống đi" Zhou giấu sợi dây vào cổ áo...không cần quay lại cũng xác định được đối phương. 

YaoYao ngồi xuống...thò tay vào cổ áo Zhou...kéo tấm thẻ bài ra. 

"Bác sĩ...không được đeo thứ này...mà chỉ được đeo thứ này" ý YaoYao là sợi dây chuyền mà lúc trước WY đã tặng Zhou.

"Mình thích đeo cả 2 đó...sao hả?"

"Như vậy là phạm pháp" 

YaoYao buông tay. 

"Thế thì bắt nhốt mình đi"

"Không đành lòng..."

"Tại sao?" 

"Nhốt cậu rồi...ai uống rượu với mình?"

hahahaha

Cả 2 bật cười. 

"Ở đây là Việt Nam. Khi về nước chúng sẽ so tửu lượng" 

"Bỏ đi...uống say rồi lại đày đọa mình à? mình cảnh báo trước...nếu mình không kiềm chế được thì mình sẽ hốt cậu á. Đội Pháo Binh rộn rã vụ SQHY, Hắc Miêu couple. Cậu có tin tiếp đến là W tỷ tỷ couple không?" 

"Cậu...dám..." 

"Mắc mớ gì không dám. Chiếm đoạt cậu dễ như trở bàn tay"

"Mơ đi cưng...bệnh viện Giang Tô gọi chị là Đại Tỷ đấy. Cưng muốn hốt thì nhào vô" 

"Trong mắt mình...cậu chỉ là bánh bèo"

"Không hạ thấp mình...cậu chết hả?" 

"Hahaha...cậu! chừng nào cậu về nước?"

"Hơiiiiiii...mình chưa muốn về. Chắc ăn tết ở bên đây luôn" 

"Waooo...không nhớ nhà sao?"

"Cái nhà trống không. Còn gì nữa đâu mà nhớ. Khi nào cậu về?" 

"Chưa biết nữa...có lẽ 1 năm, 10 năm, biết đâu nhập quốc tịch bên đây luôn cũng không chừng"

"Ohhh...nhỡ Thượng Sĩ về làm sao tìm được cậu?" 

"Tụi mình có nam châm. Lo gì...dù có ở bất kì nơi đâu rồi cũng sẽ dính lấy nhau thôi" 

"Nam châm...cùng chiều thì đẩy...trái chiều thì hút. Vậy...cậu với Thượng Sĩ là cùng chiều hay trái chiều?" 

"Yah...yah...đến lượt cậu đâm mình đó hả?"

hahahahaha

Châu Dao ngày càng thân thiết với nhau. Họ cùng chung 1 nỗi niềm. Chung 1 sự mất mát nên...họ thấu hiểu nhau. Khi nói chuyện, họ thường chọc tức nhau nhằm tạo ra tiếng cười cho bầu không khí bớt ngột ngạt, cho nỗi buồn được vơi đi.

Thời gian trôi qua thấm thoắt...mới đó mà đã 1 năm kể từ ngày Zhou nhận được tin tử của WY.

Zhou về nước hơn 1 tuần. YaoYao chưa chịu về. 

Dù Zhou lôi kéo, thuyết phục cỡ nào thì YaoYao cũng nhất quyết ở lại Việt Nam. 

Nghỉ ngơi cho thật khỏe...

Hôm nay Zhou đến bệnh viện...

Bệnh viện Giang Tô

"Nhanhhhh. 2 nạn nhân đang trong tình trạng nguy kịch. Tôi lo người này...cô hãy gọi bác sĩ Châu Tử Thiến vào phòng phẫu thuật cho người kia gấp...mau lênnnnnnn" bác sĩ Trần Kha thúc giục y tá Lưu. 

"Nhưng bác sĩ Tử Thiến đang phẫu thuật mà...bác sĩ Hứa Dương cũng kẹt 1 ca cấp cứu. Các bác sĩ khác đều đã tiếp nhận bệnh. Hình như chúng ta đã hết bác sĩ ngoại khoa" 

"Chết tiệt! bệnh viện kiểu gì vậy...không biết tuyển thêmngười sao? kêu chủ tịch Trương xuống mổ cho bệnh nhân kia đi" 

"Mố? chủ tịch thấy con gián là tè dầm rồi đừng nói là phẫu thuật" Vừa vào tới bệnh viện Zhou đã thấy cảnh xôn xao. 

"Hãy để tôi mổ cho bệnh nhân đó"

Bác sĩ Trần Kha và y tá Đan Ny quay lại...họ không thể tin được là Zhou lại xuất hiện trước mắt họ trong giờ phút cấp bách này... 

"Đến đúng lúc lắm người đẹp. Chào hỏi sau nhé! dốc toàn lực nào. Goooooooooooo!" bác sĩ Trần Kha cùng các điều dưỡng đẩy bệnh nhân thứ nhất đi.

"Bác sĩ Châu...chị chính là bùa hộ mệnh" y tá Đan Ny nhảy cẫng lên.

"Để sau hẵng nói...em mau chuẩn bị dụng cụ cho ca phẫu thuật này. Gooooooooooo!" bệnh nhân còn lại được đưa vào phòng phẫu thuật. Zhou chạy nhanh thay đồ rồi bắt tay vào công việc. 

Đèn phòng phẫu thuật tắt. Zhou bước ra...nở nụ cười mãn nguyện.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store