Thi Nha Ky Cung Dau Trieu Dai Hu Cau
*Hoa Nguyệt phòng*"Choang"- Hừ! Đáng ghét!Diệp Thi Sắt đã quen với việc mẫu thân phát hoả mỗi khi phụ thân cùng phu nhân cười nói nhưng lần này cũng không khỏi phải rùng mình. Nàng run người sai thị nữ dọn những mảnh gốm vỡ trên sàn, với tay rót một chén trà do dự đẩy tới trước mặt Hoa thị:- Mẫu thân... mẫu thân bớt giận...- Hừ! Ta còn không thể giận sao? Nhìn cái Hàn thị kia cùng với lão gia gọi một hai "Tướng công!" thật đáng hận! "Tướng công"? Đáng nhẽ ta mới là người được gọi lão gia như thế!Đoạn, nàng vô tình nhìn lướt qua Diệp Thi Sắt, thấy sắc mặt con gái sợ hãi không khỏi "Hừ!" một tiếng:- Sắt nhi! Dáng vẻ đó nhìn ra được tiểu thư Diệp phủ sao?- Mẫu thân... không phải... chỉ là mẫu thân nhìn... thật sợ!Nghe con gái run rẩy, Hoa thị cũng dịu đi hoả khí, thở dài:- Ngươi a! Lần này ta không kìm được, người xem như bỏ qua đi! Còn có...Vừa nói, Hoa di nương vừa vương tay vuốt ve khuôn mặt xinh xắn của Diệp Thi Sắt, thị mỉm cười:- Còn có... con gái ta! Sắt nhi thật xinh đẹp, đúng là khí khái của thiên kim tiểu thư...- Mẫu thân... thiên kim tiểu thư là Diệp Thi Nhã...- Hừ!Không để Diệp Thi Sắt nói xong, Hoa thị đã cắt lời bằng tiếng hừ lạnh:- Không hiểu chuyện! Ngươi không biết giành sự sủng ái của phụ thân ngươi sao? Vì cái gì mà ngươi phải sợ cô ta?Diệp Thi Sắt thấy mẫu thân lại nóng giận, nàng vội vàng:- Mẫu thân! Không phải là con sợ Thi Nhã. Nhưng... cô ta thật là con phu nhân, con... là thứ nữ... Nhưng mà, nhưng mà đương nhiên không để mẫu thân phải thất vọng, con gái không phải thua cái đích nữ kia!Khuôn mặt Hoa di nương hoà hoãn không ít, nàng ta vui vẻ cười:- Đúng vậy! Đích nữ thì sao mà thứ nữ thì sao? Chẳng qua nàng ta là dựa vào cái danh hư ấy thôi, Sắt nhi của ta nào có thua kém!- Vâng, vâng, mẫu thân, con gái không sợ!- Đúng thế, nữ nhi ngoan! Kia... Hàn Dĩ Lan... Diệp Thi Nhã...Sắc mặt Hoa thị càng tối sầm...*Nhã Vân phòng*- Tiểu thư! Người xem, chuyện lão gia lần này thật ứng với quẻ bói lần trước xin tại chùa Phúc Nguyên!Diệp Thi Nhã không đáp, nàng hiện đang yên vị trên ghế, nhìn chiếc gương đồng trước mặt phản chiếu hình ảnh một nữ tử xinh đẹp độ 16 - 17 tuổi, ngũ quan sắc sảo, tóc đen, mắt sáng, thanh cao.Tuệ Tâm như không chú ý tiểu thư yên lặng, cô tiếp tục nói luyên thuyên:- Này nha! Thật là linh nghiệm! Nhưng quẻ thuỷ lôi truân có nói gặp khó khăn mà biết lấy lùi làm tiến, cố gắng trụ vững nhất định sẽ qua! Cho nên nhà ta cũng không cần lo lắng quá a! Á!Tuệ Tâm đang nói hăng say thì đau điếng đỉnh đầu, hai tay vội bưng trán. Tiểu thư lại vừa cốc đầu cô nha!- Em nhé, đang là muốn học đạo sao? Nếu vậy thì ta lập tức cho ngươi đưa em đi chùa Phúc Nguyên, cũng xem như là đỡ một miệng ăn cho Diệp phủ.- Tiểu thư... nô tỳ chỉ nhiều lời một chút thôi mà...Tuệ Tâm lập tức không nói nhiều nữa, vội chạy đến bàn rót một chén trà nóng cho Diệp Thi Nhã, cô còn đang tuổi vui chơi nha, tiểu thư vậy mà lại muốn mang cô đến chùa!Nhìn dáng vẻ lấy lòng của Tuệ Tâm, Diệp Thi Nhã không khỏi bật cười, nàng vương tay nhận chén trà, nhấp vài ngụm. Thật ra nàng chỉ doạ Tuệ Tâm một chút thôi, xem như là phá tan đi cảm giác nặng nề trong lòng. Tuệ Tâm theo hầu nàng từ nhỏ, nếu mà thật sự đưa cô ấy đi thì nàng chính là người đầu tiên không chấp nhận a!- Đại tiểu thư! Phù mama đến ạ!Cái nô tỳ vừa thông báo xong thì từ cửa bước vào một mama độ trung niên, ánh nhìn vừa hiền vừa nghiêm. Đây chính là Phù mama, hầu nữ tâm phúc của mẫu thân nàng.- Lão nô tham kiến đại tiểu thư!Nàng cho Tuệ Tâm đỡ Phù mama, tươi cười nói:- Mama, mẫu thân cho gọi ta sao?Phù mama gật nhẹ đầu với Tuệ Tâm, rồi lại cười tủm tỉm với Thi Nhã:- Vâng, lão nô nghe lời phu nhân sang đây mời tiểu thư. Thỉnh tiểu thư đến Lan Hiên các a!- Được! Mời mama!*Lan Hiên phòng*- Nữ nhi tham kiến phụ thân! Tham kiến mẫu thân!- Được được! Con mau đến đây!Thấy con gái, Diệp phu nhân lập tức vui vẻ, sai người pha trà cho đại tiểu thư.Diệp Thi Nhã nghe lời, nàng ngồi xuống chiếc bàn tròn cạnh cửa sổ. Vừa hay quan sát sắc mặt của phụ thân.Từ khi nàng bước vào phòng, Diệp Thiện Trung khuôn mặt cũng hoà hoãn đi, nhưng nếp nhăn trên trán vẫn hằn sâu, cho thấy ông đang tận lực suy nghĩ.- Sắp đến ngày lão thái thái cầu phúc xong rồi. Phu quân! Nhã nhi! Hai người xem khi nào thì đón người về?- Chuyện này ta không ý kiến, đều theo sự sắp xếp của nàng!Diệp Thiện Trung dịu dàng nói với phu nhân. Thi Nhã ngồi bên cạnh cười thầm, xem ra phụ mẫu chỉ là đang cố gắng chọn chuyện để nói thôi!- Phụ thân! Mẫu thân! Quách đại nhân đã gửi danh sách tuyển tú cho con khi sáng...Ngay lập tức, nụ cười trên mặt phu thê Diệp gia tắt hoàn toàn. Hai người vẻ mặt trầm trọng, khó khăn nhìn con gái. Cuối cùng vẫn là Diệp Thiện Trung mở lời:- Không có tuyển tú gì cả! Ta không đồng ý cho con vào cung!- Phụ thân...- Con không cần phải nghĩ gì nhiều, ta đã tính cả rồi! Vài ngày nữa ta sẽ bán gia sản, đưa mẫu tử con về biệt phủ ở Tây Châu, rời đi nơi thị phi này!Mặc dù đã đoán được câu trả, nhưng nàng không khỏi cảm động vì lời nói chắc nịch của phụ thân.- Đúng vậy, Nhã nhi! Phụ thân con và ta đã suy tính cả rồi! Trước mắt sẽ thu xếp đón lão thái thái về, sau đó thì đưa con cùng các tiểu muội về biệt phủ. Với cả... còn có Tiêu công tử...Nàng đứng người.Tiêu công tử......
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store