Theo Mua Ha
Bầu trời mang sắc xanh trong veo, những gợn mây bồng bềnh chuyển động nhẹ nhàng lướt đi trên không trung, mặt trời rực rỡ rọi xuống nắng hạ gay gắt, tiếng ve sầu nhộn nhịp kêu vang dưới gốc cây, âm thanh xào xạc của tán lá đang đắm mình trong cơn gió dịu dàng.
Trên từng bậc thang cũ kỹ, đóng rong rêu trơn trượt, những dấu tích sắp vỡ vụn nhưng những lớp bê tông vẫn cố tỏ ra bền vững. Bước chậm rãi, đôi môi lẩm bẩm một giai điệu thân thuộc, trọng lượng trong chiếc túi đang cầm dưới tay chứa đầy món đồ ngọt cô không ưa thích, mặc dù vậy cô đã mua rất nhiều.
Khi gần đến nơi, hiện lên trước mắt là một cổng Torii rực đỏ song màu sắc ấy cũng đang dần phai nhòa theo năm tháng. Vượt qua cổng Torii đó chắc chắn là một ngôi đền, ngôi đền không còn vẹn nguyên, có vẻ hơi tồi tàn nhưng vẫn trụ thêm vài năm nữa.
Gỗ cái mục cái không, có cái chẳng còn nguyên vẹn. Trên mái ngói vài viên gạch đã vỡ vụn, cửa kéo truyền thống rách nát, có bên bị ngã sụp xuống sàn. Nhắc đến sàn, ngoài những miếng ván gỗ ở hành lang, những tấm chiếu tatami nằm sâu tại các căn phòng chả khá hơn là bao, mặc dù chúng trông vẫn còn có thể giữ được hình dạng có phần lành lặn. Nếu vào buổi tối ai đó tới nơi này, họ chắc chắn sẽ trở thành những người can đảm nhất trong mắt bạn bè và bọn trẻ con ở xóm. Bởi chỉ ở ban ngày thôi, ngôi đền cũng tỏa ra một chất khí đáng sợ.
Nhưng cô đâu quan tâm vẻ bề ngoài của nó, ngược lại còn biết ơn vì nhờ vậy mà không có nhiều người đến đây. Cô có thể dành thời gian tại nơi này, một mình với người ấy.
Vòng sau ngôi đền, một khu vực hoàn toàn khác với hình ảnh tàn tạ trước đó, một tán cây lớn, tựa một cây cổ thụ lá xanh bạt ngàn, đóm sáng chiếu qua khe lá tạo nên hiệu ứng lung linh, huyền ảo. Dưới gốc cây là một chiếc ghế gỗ, trông như mới được đóng cách đây vài tuần, gỗ bóng loáng, không mục, không bị rong rêu bám dính. Chiếc ghế chẳng khác gì một cú đánh mạnh với những thứ ở ngôi đền.
Cô ngắm nhìn chiếc ghế thật lâu, nở một nụ cười dịu dàng song trong lòng hào hứng vô cùng. Cô tiến tới và ngồi xuống chiếc ghế, nhẹ nhàng thả vai mình, thư giãn.
Âm thanh rì rào của những chiếc lá hòa nhịp cùng gió hạ, một bản nhạc vang vọng từ những chú ve sầu. Tia nắng lấp ló cố gắng vượt qua "hàng phòng thủ" cứng cáp của bóng cây to lớn, bầu trời xanh thể biển lặng với các đám mây đang thảnh thơi trôi nổi.
"Những gì mà chị thấy hoàn toàn khác với em."
Chợt dòng kí ức vụt qua trong tâm trí, một giọng nói không thuộc về cô. Thoáng chốc nỗi buồn lướt ngang cảm xúc hào hứng, nụ cười bị đánh bay để lại biểu cảm u sầu.
⌈Đừng buồn bã như thế chứ, cô gái trẻ.⌋
Đột nhiên giọng nói thoát ra khỏi tâm trí, xuất hiện ngay bên cạnh cô, khoảng trống ở chiếc ghế.
Bỏ đi biểu cảm buồn rầu, đôi sapphire nhanh chóng tìm kiếm bóng hình của chủ nhân giọng nói đó. Chưa đến một giây, người cô mong muốn được nhìn thấy đã ở trong tầm mắt.
Mái tóc dài với sắc hồng ẩn đỏ tựa một tán cây hoa anh đào nở giữa trời đông lạnh giá, đôi lục bảo thể khu rừng xanh tươi tắn của một mùa hạ không bao giờ tan biến. Đôi bông tai ngôi sao lấp lánh, tỏa sáng mỗi khi đốm sáng nhỏ chiếu qua. Lướt xuống là một bộ kimono trang trọng, những họa tiết cánh hoa anh đào được in lên một cách tinh tế.
⌈ "Cô gái trẻ" sao? Chị chỉ lớn hơn em hai tuổi thôi!⌋
Cô bĩu môi như một đứa trẻ khó chịu, cô không muốn bị gọi là "trẻ" so với một người nhìn trạc tuổi mình dù là cả hai có cách ứng xử rất trái ngược nhau nhưng nó không phải do tuổi mà do-
⌈Nhưng so với Suichan, chị thuộc thời đại xưa hơn, vậy nên, xem nào... nếu tính tới thế hệ của em có lẽ chị cũng đã hơn trăm tuổi rồi.⌋
⌈Đó không phải vấn đề! Em không muốn bị xem là trẻ con...⌋
⌈Trước khi em tròn mười tám thì em vẫn là trẻ con~⌋
Thiếu nữ cười khúc khích, cảm thấy thú vị với việc chọc ghẹo ngôi sao chổi. Ngược lại, Suisei nửa tức giận nửa ấm ức vì lời cô ấy nói không sai. Nhưng trong đôi sapphire phản chiếu nụ cười đáng yêu của nàng thiếu nữ, chỉ nhiêu đó thôi cũng đủ để Suisei tha thứ cho cô ấy.
Trái tim đã lệch đường đua từ lúc nào, cô đánh lạc hướng để không ai để ý vệt ửng hồng tới tận mang tai trên gương mặt thanh tú của cô. Suisei lấy ra rất nhiều đồ ngọt mình đã mua, nhìn thấy chúng thiếu nữ vô cùng hào hứng, vui vẻ chọn ra từng cái thưởng thức.
⌈Có cả kem bánh cá sao?! Thời đại mới đúng là tuyệt thật!⌋
⌈Phải! Nó bán rất cháy trong mùa hè đấy! A, còn thêm cái này nữa...⌋
...
..
.
Một khoảng thời gian trước, Suisei đã trú mưa tại ngôi đền cũ kỹ này, vô tình cô phát hiện ra chiếc ghế dài kì lạ dưới tán cây lớn ở sân sau. Ban đầu vì tò mò, mà ngày hôm sau khi trời không còn mưa cô đã quay lại ngôi đền, trong lúc ngồi trên chiếc ghế và tận hưởng khoảng thời gian thư giãn, bình yên dưới tán cây đột nhiên từ đâu xuất hiện một người con gái ngồi cạnh bên cô.
Cô bàng hoàng và lùi lại, cô gái kia cũng phản ứng như cô. Nhưng có gì đó Suisei nhanh chóng đã nhận ra khi nhìn bộ trang phục của cô gái. ⌈Ể...Ki, Kimono?!⌋ cô không hiểu vì sao thời đại này lại còn người mặc chúng trong một ngày không có dịp quan trọng hay lễ hội? Cô rất bối rối song cô gái bí ẩn chợt cất tiếng đáp trả ⌈...Một người ăn mặc kì lạ...⌋ nghe thấy điều đó, Suisei khó chịu cô cũng vặn ngược lại.
Thế là một cuộc cãi vã giữa hai người xa lạ nổ ra, nhưng rồi họ nhanh chóng mệt mỏi. Suisei tạm thời gác lại cuộc chiến này một bên, cô hỏi những điều mình thắc mắc. Khi hỏi cô gái kia về lý do vì sao đến ngôi đền tồi tàn này hay vì lý do mà cô ấy lại có thể âm thầm đến chiếc ghế mà ngồi xuống, trong khi không nhận ra sự hiện diện của Suisei.
⌈Ể? Tồi tàn, cô có nhầm không? Ngôi đền này luôn được dọn dẹp mỗi ngày đấy?⌋
⌈Hả?! Ngôi đền này bị bỏ hoang từ hơn 50 năm trước rồi?!⌋
⌈Cô nói thế không sợ chủ của ngôi đền sẽ buồn à?⌋
⌈Gì chứ?! chả còn ai sống ở đây cả!⌋
Một khoảng lặng giữa cả hai, họ chợt hiểu sự kì lạ đang diễn ra. Một phép màu nào đó đã kết nối quá khứ và tương lai, ngay tại ngôi đền này, hai khung cảnh đối lập đang tiếp diễn song song nhưng không ai trong số họ thấy được khung cảnh của đối phương.
Suisei và thiếu nữ nghĩ có thể đây là một kì tích, một sự may mắn. Nó có lẽ chỉ diễn ra một lần, nên họ đơn giản hỏi nhau những câu hỏi, sự tò mò về thời đại của cả hai đang sống đặc biệt là nàng thiếu nữ kia. Trông cô ấy rất hào hứng với câu chuyện mà Suisei đã kể, điều đó khiến ngôi sao chổi cũng rất vui vẻ mà kể ra rất nhiều thứ.
Họ trò chuyện tới tận lúc hoàng hôn buông xuống, Suisei và cô thiếu nữ nhận ra họ phải quay trở về tuy nhiên thật không nỡ để rời đi. Cuối cùng thay vì nói "Tạm biệt" họ trao nhau một lời hẹn.
⌈Mai gặp lại.⌋
Rồi cả hai đứng dậy khỏi ghế, bóng hình người kia cũng biến mất.
.
Một ngày khác, Thiếu nữ quay lại cô không trông mong quá nhiều nhưng một góc nào đó cô vẫn muốn tin vào sự may mắn của mình. Bước lên những bậc thang bê tông mới mẻ, trông vô cùng vững chắc. Hàng cây xanh, cơn gió khiêu vũ cùng lá cây tạo ra thanh âm xào xạc. Phía trên là cổng Torii mang sắc đỏ rực rỡ thể một điểm nhấn giữa hàng ngàn diệp lục tươi mát, tiến vào trong là một ngôi đền luôn được bảo quản kỹ lưỡng, chủ của nơi này chăm chút tới từng ngóc ngách nhỏ nhất của ngôi đền.
Sàn gỗ bóng loáng, sáng lóe lên khi có ánh nắng chiếu vào, từng chiếc ngói mới toanh được đặt ngay ngắn, các cánh cửa kéo truyền thống và tấm chiếu tatami cũng trong tình trạng như chiếc mái ngói. Mặc dù là một ngôi đền đoan trang nhưng có vẻ vì vị trí khá đắc địa của nó mà rất ít người ghé thăm, tuy nhiên chủ của nơi này lại rất lạc quan, người luôn tận tâm bảo dưỡng ngôi đền dù rất ít khách.
Có lẽ cũng do vậy mà cô được chủ nhân nơi này chào đón rất nồng nhiệt, mỗi lần ghé qua người đó luôn cho bánh kẹo dù cô không phải là trẻ con.
Hôm nay, người chủ vẫn tiếp tục công việc dọn dẹp ngôi đền, cô cúi đầu chào khi gặp người ấy. Sau đó cô đi vòng ra sân sau, nơi có một chiếc ghế dài dưới gốc cây to lớn, chiếc ghế có phần cũ kỹ với thanh gỗ đã không còn mới, mức độ mục nát của nó vẫn chưa đến mức gọi là tồi tệ. Tạm thời thì chiếc ghế vẫn có thể ngồi được, theo cô đánh giá là vậy.
Ban đầu cô rất khó hiểu bởi người chủ nơi này là một người vô cùng kỹ tính, ấy vậy mà lại xuất hiện một chiếc ghế tàn tạ ở đây mà người đó lại chẳng để tâm. Cô cũng lên tiếng hỏi, nhưng người đó lại bảo chiếc ghế vẫn còn mới và từ chối theo cô đến sân sau để kiểm tra lại. Lời nói ấy khiến cô băn khoăn tự hỏi mình có bị ảo giác hay không.
Nhưng sau khi gặp cô gái kia, cô dần hiểu ra một số điều.
Vừa ngồi xuống, ngắm nghía khung cảnh xung quanh, chìm trong sự thư giãn giữa bầu không khí bình yên. Một bóng xanh từ lúc nào xuất hiện cạnh chỗ trống còn lại trên ghế, cô mỉm cười nhẹ nhàng và cô gái kia cũng nở nụ cười tương tự.
⌈Tôi cứ nghĩ chỉ có tôi mới tin vào lời hẹn ngốc nghếch đó.⌋
⌈Tôi thì không như thế...tôi chỉ muốn biết...⌋
⌈Muốn biết điều gì?⌋
⌈Tên của cô.⌋
Thiếu nữ cười khúc khích, rồi thở nhẹ một hơi. Một chút kì vọng cho một mối quan hệ mới. Cô nhìn chăm chú vào khoảng không, một vài phút trôi qua cô quyết định cất tiếng trả lời.
⌈Sakura Miko. Còn cô, tên cô là gì?⌋
...
..
.
Đây có thể được xem là định mệnh, vì họ gặp được nhau, biết đến nhau nhờ vào kì tích, một sự may mắn và liệu đây có được gọi là phép màu của thần linh không?
Có lẽ là không.
Tựa như một kịch bản ngu ngốc của ai đó, tựa như một trò chơi ngu xuẩn của kẻ tàn ác nào đó, mọi thứ đến với nhau và rời xa nhau tất cả mọi điều diễn ra như vậy đều tạo ra một nỗi đau dai dẳng.
Một cơn mưa như nước trút, ào ạt mãi không dứt. Nhưng sau cùng những hạt mưa vẫn không thể nặng bằng trọng lượng của một quả tạ đang đè lên trái tim của Suisei. Hơi thở bị bóp nghẹt, tâm trí chỉ còn lại những lời cầu nguyện.
Chiếc áo khoác trắng, mũ tai mèo, bộ đồng phục thủy thủ màu xanh đậm ướt đẫm khi cô chạy liền mạch trong mưa.
"Làm ơn...xin người..."
Bóng hình người con gái ấy hiện lên gần như ám ảnh cô, từng giây đang mờ nhạt, từng phút ngôi sao rực rỡ trong đôi sapphire kia đang mất dần ánh sáng. Tốc độ giảm dần khi ngôi đền hiện ra trước mắt, cô dừng lại thở một cách khó khăn. Cô dùng hết khả năng của mình chạy đến đây nhưng hiện tại cô đang nghi ngờ, liệu rằng cô có nên đối diện với nó hay nên bỏ đi để mọi thứ chìm vào quên lãng.
Chợt cô nở một nụ cười tự miệt thị cái suy nghĩ để mọi thứ chìm vào quên lãng của mình. Cô thừa biết bản thân không thể nào quên được Miko và càng không thể xem như cuộc gặp gỡ giữa họ chưa từng xảy ra.
Suisei chậm trải vòng ra sân sau của ngôi đền, từng bước đi nặng trĩu, từng bước đi như một con dao khứa mạnh vào trái tim đang cầu xin cô đừng đến nơi đó.
Nhưng.
Cô muốn mình phải chấp nhận.
Cổng Torii rực đỏ đang phai màu theo năm tháng, tiến sau vào là một ngôi đền cũ kỹ với hành lang sàn gỗ đã bị mục nát, các cánh cửa truyền thống đã đổ sụp, bên trong là căn phòng với chiếu tatami rách nát, gần như đã không còn nguyên vẹn. Những viên gạch ngói cái nứt mẻ, cái vỡ nát, chẳng còn cái nào lành lặn.
Đi vòng ra sân sau, một chiếc ghế dài dưới tán cây to lớn, có nhiều cỏ dại xung quanh, rong rêu bám khắp nơi trên chiếc ghế. Nếu phải đánh giá, chúng mục nát, cũ kỹ hoàn toàn không thể chịu được sức nặng của một người.
Đây là một ngôi đền đã bị bỏ hoang và chẳng còn phép màu nào xuất hiện ở nơi đây.
Suisei phải chấp nhận rằng Sakura Miko đã không còn tồn tại trên thế gian này nữa.
Cơ thể gần như đã hoàn toàn kiệt sức, trọng lượng thể vụt tắt cô ngã quỵ xuống đất. Dòng nước đang tuôn ra từ đôi mắt, nhỏ từng giọt chẳng khác một cơn mưa với quy mô nhỏ hơn. Tiếng nức nở bị cuốn trôi bởi âm thanh xối xả từ sấm chớp, gió, tiếng lao xao của tán lá va vào nhau cuồng nhiệt, điên loạn.
"Xin đừng đi mà..."
.
Sakura Miko, một nghệ nhân cắm hoa trẻ tuổi đã qua đời do một vụ tai nạn. Sự việc diễn ra chính xác vào cuối hạ cách đây tám mươi năm trước. Theo một tờ báo được lưu lại trên một trang mạng, thứ duy nhất cô ấy vẫn giữ chặt trong tay khi tai nạn xảy ra, đó là một đôi bông tai ngôi sao vô cùng tỉ mỉ và xinh đẹp. Và vào ngày đó, trời cũng mưa như trút nước, một cơn mưa tưởng chừng không bao giờ dứt.
.
Mùa hè kèm theo cái nóng oi ả, những tia nắng gay gắt chiếu rọi xuống đường phố, qua những tán cây, chúng lấp ló, len lỏi qua khe lá hở tạo thành những đốm sáng li ti. Một cơn gió nhẹ nhàng làm những chiếc lá đung đưa tạo thành âm thanh xào xạc hòa nhịp cùng bài ca của những chú ve sầu, hình thành nên bầu không khí bình yên lại không tĩnh lặng.
Mỗi năm mùa hạ trôi đi, bóng hình ấy vẫn luôn xuất hiện trong những giấc mơ, chưa bao giờ tan biến trong miền ký ức. Giọng nói thân thương ngày nào vẫn vang vãn bên đôi tai như một bản nhạc êm ả.
Nhưng sau bao năm cô nhận ra, lời nói mà cô ấy vẫn luôn thì thầm.
Bóng hồng quen thuộc, ẩn sau ngôi đền đã đổ vỡ.
⌈...Miko?⌋
Đó là một cô gái mang mái tóc dài sắc hồng ẩn đỏ, mặc một chiếc áo sơ mi quá cỡ và một chiếc váy ngắn đơn giản. Cô gái đứng trước chiếc ghế dài đã gãy nát.
Nghe tiếng gọi cô ấy quay lại theo quán tính. Cô ấy ngẩn người khi nhìn thấy Suisei, một người xa lạ.
⌈Ưm...chúng ta từng gặp nhau ở đâu đó sao...?⌋
Cô ấy cố gắng lục lại kí ức, tự hỏi từng gặp Suisei ở đâu. Ngôi sao chổi đứng hình một vài phút, cô ngắm nhìn thật kỹ người con gái trước mắt. Cô chắc chắn cô chưa từng gặp cô ấy trước đây, chưa từng gặp...nhưng-
⌈A...không, xin lỗi cô rất giống với một người trước đây tôi quen.⌋
⌈Người đó cũng tên Miko sao?⌋
⌈...Phải...cô ấy...cũng tên Miko.⌋
Một sự im lặng bao trùm song cô gái kia chưa hết bỡ ngỡ, cô ấy vẫn đang cố nhớ ra điều gì đó. Cô ấy nhìn chăm chú vào Suisei. Cuối cùng cất tiếng hỏi.
⌈Dù là nhầm lẫn nhưng tôi cảm giác... trông cô rất quen...ừm...ô, tên, tên của cô là gì? Biết đâu tôi có thể nhớ ra tôi từng gặp cô ở đâu...?⌋
Cô gái lúng túng hỏi, cô ấy có vẻ đã từng gặp Suisei trước đây, ở đâu đó? Nếu cảm giác kì lạ của cô ấy là đúng, thì có vẻ Suisei lại được ban cho một phép màu.
Suisei nở nụ cười nhẹ nhàng, ngôi sao trong đôi sapphire tưởng chừng sẽ mãi mất đi ánh sáng của nó, đột nhiên lại rực lên tia hy vọng.
⌈Hoshimachi Suisei, cô có thể gọi tôi là Suichan.⌋
Trên từng bậc thang cũ kỹ, đóng rong rêu trơn trượt, những dấu tích sắp vỡ vụn nhưng những lớp bê tông vẫn cố tỏ ra bền vững. Bước chậm rãi, đôi môi lẩm bẩm một giai điệu thân thuộc, trọng lượng trong chiếc túi đang cầm dưới tay chứa đầy món đồ ngọt cô không ưa thích, mặc dù vậy cô đã mua rất nhiều.
Khi gần đến nơi, hiện lên trước mắt là một cổng Torii rực đỏ song màu sắc ấy cũng đang dần phai nhòa theo năm tháng. Vượt qua cổng Torii đó chắc chắn là một ngôi đền, ngôi đền không còn vẹn nguyên, có vẻ hơi tồi tàn nhưng vẫn trụ thêm vài năm nữa.
Gỗ cái mục cái không, có cái chẳng còn nguyên vẹn. Trên mái ngói vài viên gạch đã vỡ vụn, cửa kéo truyền thống rách nát, có bên bị ngã sụp xuống sàn. Nhắc đến sàn, ngoài những miếng ván gỗ ở hành lang, những tấm chiếu tatami nằm sâu tại các căn phòng chả khá hơn là bao, mặc dù chúng trông vẫn còn có thể giữ được hình dạng có phần lành lặn. Nếu vào buổi tối ai đó tới nơi này, họ chắc chắn sẽ trở thành những người can đảm nhất trong mắt bạn bè và bọn trẻ con ở xóm. Bởi chỉ ở ban ngày thôi, ngôi đền cũng tỏa ra một chất khí đáng sợ.
Nhưng cô đâu quan tâm vẻ bề ngoài của nó, ngược lại còn biết ơn vì nhờ vậy mà không có nhiều người đến đây. Cô có thể dành thời gian tại nơi này, một mình với người ấy.
Vòng sau ngôi đền, một khu vực hoàn toàn khác với hình ảnh tàn tạ trước đó, một tán cây lớn, tựa một cây cổ thụ lá xanh bạt ngàn, đóm sáng chiếu qua khe lá tạo nên hiệu ứng lung linh, huyền ảo. Dưới gốc cây là một chiếc ghế gỗ, trông như mới được đóng cách đây vài tuần, gỗ bóng loáng, không mục, không bị rong rêu bám dính. Chiếc ghế chẳng khác gì một cú đánh mạnh với những thứ ở ngôi đền.
Cô ngắm nhìn chiếc ghế thật lâu, nở một nụ cười dịu dàng song trong lòng hào hứng vô cùng. Cô tiến tới và ngồi xuống chiếc ghế, nhẹ nhàng thả vai mình, thư giãn.
Âm thanh rì rào của những chiếc lá hòa nhịp cùng gió hạ, một bản nhạc vang vọng từ những chú ve sầu. Tia nắng lấp ló cố gắng vượt qua "hàng phòng thủ" cứng cáp của bóng cây to lớn, bầu trời xanh thể biển lặng với các đám mây đang thảnh thơi trôi nổi.
"Những gì mà chị thấy hoàn toàn khác với em."
Chợt dòng kí ức vụt qua trong tâm trí, một giọng nói không thuộc về cô. Thoáng chốc nỗi buồn lướt ngang cảm xúc hào hứng, nụ cười bị đánh bay để lại biểu cảm u sầu.
⌈Đừng buồn bã như thế chứ, cô gái trẻ.⌋
Đột nhiên giọng nói thoát ra khỏi tâm trí, xuất hiện ngay bên cạnh cô, khoảng trống ở chiếc ghế.
Bỏ đi biểu cảm buồn rầu, đôi sapphire nhanh chóng tìm kiếm bóng hình của chủ nhân giọng nói đó. Chưa đến một giây, người cô mong muốn được nhìn thấy đã ở trong tầm mắt.
Mái tóc dài với sắc hồng ẩn đỏ tựa một tán cây hoa anh đào nở giữa trời đông lạnh giá, đôi lục bảo thể khu rừng xanh tươi tắn của một mùa hạ không bao giờ tan biến. Đôi bông tai ngôi sao lấp lánh, tỏa sáng mỗi khi đốm sáng nhỏ chiếu qua. Lướt xuống là một bộ kimono trang trọng, những họa tiết cánh hoa anh đào được in lên một cách tinh tế.
⌈ "Cô gái trẻ" sao? Chị chỉ lớn hơn em hai tuổi thôi!⌋
Cô bĩu môi như một đứa trẻ khó chịu, cô không muốn bị gọi là "trẻ" so với một người nhìn trạc tuổi mình dù là cả hai có cách ứng xử rất trái ngược nhau nhưng nó không phải do tuổi mà do-
⌈Nhưng so với Suichan, chị thuộc thời đại xưa hơn, vậy nên, xem nào... nếu tính tới thế hệ của em có lẽ chị cũng đã hơn trăm tuổi rồi.⌋
⌈Đó không phải vấn đề! Em không muốn bị xem là trẻ con...⌋
⌈Trước khi em tròn mười tám thì em vẫn là trẻ con~⌋
Thiếu nữ cười khúc khích, cảm thấy thú vị với việc chọc ghẹo ngôi sao chổi. Ngược lại, Suisei nửa tức giận nửa ấm ức vì lời cô ấy nói không sai. Nhưng trong đôi sapphire phản chiếu nụ cười đáng yêu của nàng thiếu nữ, chỉ nhiêu đó thôi cũng đủ để Suisei tha thứ cho cô ấy.
Trái tim đã lệch đường đua từ lúc nào, cô đánh lạc hướng để không ai để ý vệt ửng hồng tới tận mang tai trên gương mặt thanh tú của cô. Suisei lấy ra rất nhiều đồ ngọt mình đã mua, nhìn thấy chúng thiếu nữ vô cùng hào hứng, vui vẻ chọn ra từng cái thưởng thức.
⌈Có cả kem bánh cá sao?! Thời đại mới đúng là tuyệt thật!⌋
⌈Phải! Nó bán rất cháy trong mùa hè đấy! A, còn thêm cái này nữa...⌋
...
..
.
Một khoảng thời gian trước, Suisei đã trú mưa tại ngôi đền cũ kỹ này, vô tình cô phát hiện ra chiếc ghế dài kì lạ dưới tán cây lớn ở sân sau. Ban đầu vì tò mò, mà ngày hôm sau khi trời không còn mưa cô đã quay lại ngôi đền, trong lúc ngồi trên chiếc ghế và tận hưởng khoảng thời gian thư giãn, bình yên dưới tán cây đột nhiên từ đâu xuất hiện một người con gái ngồi cạnh bên cô.
Cô bàng hoàng và lùi lại, cô gái kia cũng phản ứng như cô. Nhưng có gì đó Suisei nhanh chóng đã nhận ra khi nhìn bộ trang phục của cô gái. ⌈Ể...Ki, Kimono?!⌋ cô không hiểu vì sao thời đại này lại còn người mặc chúng trong một ngày không có dịp quan trọng hay lễ hội? Cô rất bối rối song cô gái bí ẩn chợt cất tiếng đáp trả ⌈...Một người ăn mặc kì lạ...⌋ nghe thấy điều đó, Suisei khó chịu cô cũng vặn ngược lại.
Thế là một cuộc cãi vã giữa hai người xa lạ nổ ra, nhưng rồi họ nhanh chóng mệt mỏi. Suisei tạm thời gác lại cuộc chiến này một bên, cô hỏi những điều mình thắc mắc. Khi hỏi cô gái kia về lý do vì sao đến ngôi đền tồi tàn này hay vì lý do mà cô ấy lại có thể âm thầm đến chiếc ghế mà ngồi xuống, trong khi không nhận ra sự hiện diện của Suisei.
⌈Ể? Tồi tàn, cô có nhầm không? Ngôi đền này luôn được dọn dẹp mỗi ngày đấy?⌋
⌈Hả?! Ngôi đền này bị bỏ hoang từ hơn 50 năm trước rồi?!⌋
⌈Cô nói thế không sợ chủ của ngôi đền sẽ buồn à?⌋
⌈Gì chứ?! chả còn ai sống ở đây cả!⌋
Một khoảng lặng giữa cả hai, họ chợt hiểu sự kì lạ đang diễn ra. Một phép màu nào đó đã kết nối quá khứ và tương lai, ngay tại ngôi đền này, hai khung cảnh đối lập đang tiếp diễn song song nhưng không ai trong số họ thấy được khung cảnh của đối phương.
Suisei và thiếu nữ nghĩ có thể đây là một kì tích, một sự may mắn. Nó có lẽ chỉ diễn ra một lần, nên họ đơn giản hỏi nhau những câu hỏi, sự tò mò về thời đại của cả hai đang sống đặc biệt là nàng thiếu nữ kia. Trông cô ấy rất hào hứng với câu chuyện mà Suisei đã kể, điều đó khiến ngôi sao chổi cũng rất vui vẻ mà kể ra rất nhiều thứ.
Họ trò chuyện tới tận lúc hoàng hôn buông xuống, Suisei và cô thiếu nữ nhận ra họ phải quay trở về tuy nhiên thật không nỡ để rời đi. Cuối cùng thay vì nói "Tạm biệt" họ trao nhau một lời hẹn.
⌈Mai gặp lại.⌋
Rồi cả hai đứng dậy khỏi ghế, bóng hình người kia cũng biến mất.
.
Một ngày khác, Thiếu nữ quay lại cô không trông mong quá nhiều nhưng một góc nào đó cô vẫn muốn tin vào sự may mắn của mình. Bước lên những bậc thang bê tông mới mẻ, trông vô cùng vững chắc. Hàng cây xanh, cơn gió khiêu vũ cùng lá cây tạo ra thanh âm xào xạc. Phía trên là cổng Torii mang sắc đỏ rực rỡ thể một điểm nhấn giữa hàng ngàn diệp lục tươi mát, tiến vào trong là một ngôi đền luôn được bảo quản kỹ lưỡng, chủ của nơi này chăm chút tới từng ngóc ngách nhỏ nhất của ngôi đền.
Sàn gỗ bóng loáng, sáng lóe lên khi có ánh nắng chiếu vào, từng chiếc ngói mới toanh được đặt ngay ngắn, các cánh cửa kéo truyền thống và tấm chiếu tatami cũng trong tình trạng như chiếc mái ngói. Mặc dù là một ngôi đền đoan trang nhưng có vẻ vì vị trí khá đắc địa của nó mà rất ít người ghé thăm, tuy nhiên chủ của nơi này lại rất lạc quan, người luôn tận tâm bảo dưỡng ngôi đền dù rất ít khách.
Có lẽ cũng do vậy mà cô được chủ nhân nơi này chào đón rất nồng nhiệt, mỗi lần ghé qua người đó luôn cho bánh kẹo dù cô không phải là trẻ con.
Hôm nay, người chủ vẫn tiếp tục công việc dọn dẹp ngôi đền, cô cúi đầu chào khi gặp người ấy. Sau đó cô đi vòng ra sân sau, nơi có một chiếc ghế dài dưới gốc cây to lớn, chiếc ghế có phần cũ kỹ với thanh gỗ đã không còn mới, mức độ mục nát của nó vẫn chưa đến mức gọi là tồi tệ. Tạm thời thì chiếc ghế vẫn có thể ngồi được, theo cô đánh giá là vậy.
Ban đầu cô rất khó hiểu bởi người chủ nơi này là một người vô cùng kỹ tính, ấy vậy mà lại xuất hiện một chiếc ghế tàn tạ ở đây mà người đó lại chẳng để tâm. Cô cũng lên tiếng hỏi, nhưng người đó lại bảo chiếc ghế vẫn còn mới và từ chối theo cô đến sân sau để kiểm tra lại. Lời nói ấy khiến cô băn khoăn tự hỏi mình có bị ảo giác hay không.
Nhưng sau khi gặp cô gái kia, cô dần hiểu ra một số điều.
Vừa ngồi xuống, ngắm nghía khung cảnh xung quanh, chìm trong sự thư giãn giữa bầu không khí bình yên. Một bóng xanh từ lúc nào xuất hiện cạnh chỗ trống còn lại trên ghế, cô mỉm cười nhẹ nhàng và cô gái kia cũng nở nụ cười tương tự.
⌈Tôi cứ nghĩ chỉ có tôi mới tin vào lời hẹn ngốc nghếch đó.⌋
⌈Tôi thì không như thế...tôi chỉ muốn biết...⌋
⌈Muốn biết điều gì?⌋
⌈Tên của cô.⌋
Thiếu nữ cười khúc khích, rồi thở nhẹ một hơi. Một chút kì vọng cho một mối quan hệ mới. Cô nhìn chăm chú vào khoảng không, một vài phút trôi qua cô quyết định cất tiếng trả lời.
⌈Sakura Miko. Còn cô, tên cô là gì?⌋
...
..
.
Đây có thể được xem là định mệnh, vì họ gặp được nhau, biết đến nhau nhờ vào kì tích, một sự may mắn và liệu đây có được gọi là phép màu của thần linh không?
Có lẽ là không.
Tựa như một kịch bản ngu ngốc của ai đó, tựa như một trò chơi ngu xuẩn của kẻ tàn ác nào đó, mọi thứ đến với nhau và rời xa nhau tất cả mọi điều diễn ra như vậy đều tạo ra một nỗi đau dai dẳng.
Một cơn mưa như nước trút, ào ạt mãi không dứt. Nhưng sau cùng những hạt mưa vẫn không thể nặng bằng trọng lượng của một quả tạ đang đè lên trái tim của Suisei. Hơi thở bị bóp nghẹt, tâm trí chỉ còn lại những lời cầu nguyện.
Chiếc áo khoác trắng, mũ tai mèo, bộ đồng phục thủy thủ màu xanh đậm ướt đẫm khi cô chạy liền mạch trong mưa.
"Làm ơn...xin người..."
Bóng hình người con gái ấy hiện lên gần như ám ảnh cô, từng giây đang mờ nhạt, từng phút ngôi sao rực rỡ trong đôi sapphire kia đang mất dần ánh sáng. Tốc độ giảm dần khi ngôi đền hiện ra trước mắt, cô dừng lại thở một cách khó khăn. Cô dùng hết khả năng của mình chạy đến đây nhưng hiện tại cô đang nghi ngờ, liệu rằng cô có nên đối diện với nó hay nên bỏ đi để mọi thứ chìm vào quên lãng.
Chợt cô nở một nụ cười tự miệt thị cái suy nghĩ để mọi thứ chìm vào quên lãng của mình. Cô thừa biết bản thân không thể nào quên được Miko và càng không thể xem như cuộc gặp gỡ giữa họ chưa từng xảy ra.
Suisei chậm trải vòng ra sân sau của ngôi đền, từng bước đi nặng trĩu, từng bước đi như một con dao khứa mạnh vào trái tim đang cầu xin cô đừng đến nơi đó.
Nhưng.
Cô muốn mình phải chấp nhận.
Cổng Torii rực đỏ đang phai màu theo năm tháng, tiến sau vào là một ngôi đền cũ kỹ với hành lang sàn gỗ đã bị mục nát, các cánh cửa truyền thống đã đổ sụp, bên trong là căn phòng với chiếu tatami rách nát, gần như đã không còn nguyên vẹn. Những viên gạch ngói cái nứt mẻ, cái vỡ nát, chẳng còn cái nào lành lặn.
Đi vòng ra sân sau, một chiếc ghế dài dưới tán cây to lớn, có nhiều cỏ dại xung quanh, rong rêu bám khắp nơi trên chiếc ghế. Nếu phải đánh giá, chúng mục nát, cũ kỹ hoàn toàn không thể chịu được sức nặng của một người.
Đây là một ngôi đền đã bị bỏ hoang và chẳng còn phép màu nào xuất hiện ở nơi đây.
Suisei phải chấp nhận rằng Sakura Miko đã không còn tồn tại trên thế gian này nữa.
Cơ thể gần như đã hoàn toàn kiệt sức, trọng lượng thể vụt tắt cô ngã quỵ xuống đất. Dòng nước đang tuôn ra từ đôi mắt, nhỏ từng giọt chẳng khác một cơn mưa với quy mô nhỏ hơn. Tiếng nức nở bị cuốn trôi bởi âm thanh xối xả từ sấm chớp, gió, tiếng lao xao của tán lá va vào nhau cuồng nhiệt, điên loạn.
"Xin đừng đi mà..."
.
Sakura Miko, một nghệ nhân cắm hoa trẻ tuổi đã qua đời do một vụ tai nạn. Sự việc diễn ra chính xác vào cuối hạ cách đây tám mươi năm trước. Theo một tờ báo được lưu lại trên một trang mạng, thứ duy nhất cô ấy vẫn giữ chặt trong tay khi tai nạn xảy ra, đó là một đôi bông tai ngôi sao vô cùng tỉ mỉ và xinh đẹp. Và vào ngày đó, trời cũng mưa như trút nước, một cơn mưa tưởng chừng không bao giờ dứt.
.
Mùa hè kèm theo cái nóng oi ả, những tia nắng gay gắt chiếu rọi xuống đường phố, qua những tán cây, chúng lấp ló, len lỏi qua khe lá hở tạo thành những đốm sáng li ti. Một cơn gió nhẹ nhàng làm những chiếc lá đung đưa tạo thành âm thanh xào xạc hòa nhịp cùng bài ca của những chú ve sầu, hình thành nên bầu không khí bình yên lại không tĩnh lặng.
Mỗi năm mùa hạ trôi đi, bóng hình ấy vẫn luôn xuất hiện trong những giấc mơ, chưa bao giờ tan biến trong miền ký ức. Giọng nói thân thương ngày nào vẫn vang vãn bên đôi tai như một bản nhạc êm ả.
Nhưng sau bao năm cô nhận ra, lời nói mà cô ấy vẫn luôn thì thầm.
Bóng hồng quen thuộc, ẩn sau ngôi đền đã đổ vỡ.
⌈...Miko?⌋
Đó là một cô gái mang mái tóc dài sắc hồng ẩn đỏ, mặc một chiếc áo sơ mi quá cỡ và một chiếc váy ngắn đơn giản. Cô gái đứng trước chiếc ghế dài đã gãy nát.
Nghe tiếng gọi cô ấy quay lại theo quán tính. Cô ấy ngẩn người khi nhìn thấy Suisei, một người xa lạ.
⌈Ưm...chúng ta từng gặp nhau ở đâu đó sao...?⌋
Cô ấy cố gắng lục lại kí ức, tự hỏi từng gặp Suisei ở đâu. Ngôi sao chổi đứng hình một vài phút, cô ngắm nhìn thật kỹ người con gái trước mắt. Cô chắc chắn cô chưa từng gặp cô ấy trước đây, chưa từng gặp...nhưng-
⌈A...không, xin lỗi cô rất giống với một người trước đây tôi quen.⌋
⌈Người đó cũng tên Miko sao?⌋
⌈...Phải...cô ấy...cũng tên Miko.⌋
Một sự im lặng bao trùm song cô gái kia chưa hết bỡ ngỡ, cô ấy vẫn đang cố nhớ ra điều gì đó. Cô ấy nhìn chăm chú vào Suisei. Cuối cùng cất tiếng hỏi.
⌈Dù là nhầm lẫn nhưng tôi cảm giác... trông cô rất quen...ừm...ô, tên, tên của cô là gì? Biết đâu tôi có thể nhớ ra tôi từng gặp cô ở đâu...?⌋
Cô gái lúng túng hỏi, cô ấy có vẻ đã từng gặp Suisei trước đây, ở đâu đó? Nếu cảm giác kì lạ của cô ấy là đúng, thì có vẻ Suisei lại được ban cho một phép màu.
Suisei nở nụ cười nhẹ nhàng, ngôi sao trong đôi sapphire tưởng chừng sẽ mãi mất đi ánh sáng của nó, đột nhiên lại rực lên tia hy vọng.
⌈Hoshimachi Suisei, cô có thể gọi tôi là Suichan.⌋
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store