CHƯƠNG 6 - CHẤP NHẬN & SỞ HỮU
Cao Đồ mất ngủ đã hơn mười ngày.
Không phải kiểu mất ngủ của một Omega sắp bước vào heat—cơ thể y đã quá quen với việc không được phép phản ứng. Cũng không phải những cơn mơ ướt át nông cạn mà y từng nghe Alpha đùa cợt trong phòng nghỉ.
Đây là thứ mệt mỏi âm thầm hơn.
Như thể bên trong tuyến thể có một nhịp gõ rất khẽ, kiên nhẫn, đều đặn—không đòi hỏi, không ép buộc, chỉ tồn tại. Gõ lên bức tường khóa sinh học đã bị dựng lên quá sớm, quá thô bạo, và tồn tại quá lâu.
Sau gáy y, nơi tuyến từng được xác nhận là Omega cấp thấp, thỉnh thoảng nhói lên cảm giác âm ỉ. Không đau. Chỉ giống như một lời nhắc:
Tôi vẫn ở đây.
Cao Đồ quen với việc phớt lờ những lời nhắc như thế.
Từ rất lâu rồi, y đã học cách sống như một người không có mùi.
Hoa Vịnh không chạm vào y.
Điều đó, theo một nghĩa nào đó, còn khiến Cao Đồ căng thẳng hơn bất kỳ sự tiếp xúc nào.
Hắn luôn ở đó—trong cùng không gian, cùng nhịp thở của căn hộ cũ cải tạo làm phòng nghiên cứu phụ trợ. Khoảng cách hắn giữ với Cao Đồ vừa đủ để không bị coi là xâm lấn, nhưng cũng không đủ xa để y có thể giả vờ rằng hắn không tồn tại.
Pheromone Dạ Hương lan rất nhẹ.
Không giống Alpha—không có lực ép vô hình buộc người khác phải chú ý. Nó giống sương đêm hơn, thứ chỉ nhận ra khi người ta đã ở trong đó đủ lâu. Hương hoa vịnh nở muộn, lẫn một chút ấm áp khô ráo của gỗ cũ, bám lên không khí như một tầng ký ức mơ hồ.
Không dụ dỗ.
Chỉ định hướng.
Giống như đặt một chiếc chìa khóa ngay trước tầm mắt người khác, rồi lùi lại một bước. Không nói rằng đó là chìa khóa của cái gì. Không yêu cầu phải cầm lấy.
Cao Đồ ghét điều đó.
Ghét việc bản thân bắt đầu tự điều chỉnh nhịp thở theo nhịp hiện diện của Hoa Vịnh.
Ghét việc y có thể phân biệt mùi Dạ Hương ấy giữa hàng trăm mùi trung tính của thành phố—điều vốn dĩ không nên xảy ra với một "Beta".
Càng ghét hơn việc... y không thể đổ lỗi cho ai ngoài chính mình.
"Cậu không cần làm gì cả."
Hoa Vịnh lên tiếng khi nhận ra Cao Đồ lại ngồi dậy trong đêm, lưng tựa tường, mắt trũng sâu vì thiếu ngủ. Giọng hắn thấp, mềm, như thể sợ chạm phải một dây thần kinh mong manh nào đó.
"Chỉ cần ngủ. Nếu không ngủ được..."
Hắn dừng lại một chút.
"...ngồi im cũng được."
Không mệnh lệnh.
Không hàm ý.
Cao Đồ không trả lời.
Y nhìn vào khoảng tối trước mặt, nơi ánh đèn thành phố hắt qua rèm mỏng thành những vệt nhòe nhoẹt. Trong đầu y, một nhận thức rõ ràng dần hình thành—chậm rãi, không thể chối bỏ.
Điều nguy hiểm nhất ở Hoa Vịnh không phải việc hắn là Enigma.
Cũng không phải khả năng đánh dấu ngược Alpha cấp cao—thứ mà y chỉ biết qua tài liệu y sinh mật.
Mà là—
Hắn chưa từng đặt Cao Đồ vào thế bị ép buộc.
Cao Đồ từng tin rằng mình an toàn.
Beta là một danh xưng hoàn hảo.
Không bị khao khát.
Không bị săn đuổi.
Không bị đem ra thương lượng như một tài nguyên sinh sản.
Một chiếc áo khoác vừa vặn, đủ dày để che đi thứ đã bị tước mất, đủ kín để không ai hỏi thêm.
Y đã học cách bước đi nhẹ nhàng.
Nói vừa đủ.
Biến mình thành một điểm mờ trong đám đông.
Không ai nhớ tên y quá lâu.
Không ai ở lại đủ lâu để nhận ra—sự trống rỗng đó không phải bẩm sinh.
Cho đến khi Hoa Vịnh xuất hiện.
Hắn nhìn Cao Đồ rất lâu.
Không phải ánh mắt đánh giá tuyến thể, cũng không phải kiểu nhìn thăm dò dục vọng. Đó là ánh nhìn của một người quan sát phản ứng—tinh tế, kiên nhẫn, như đang theo dõi một biến số hiếm.
Cao Đồ từng nghĩ mình ghét bị coi như thí nghiệm.
Nhưng kỳ lạ thay, dưới ánh nhìn ấy, y không cảm thấy mình là một vật thể.
Chỉ là... được nhìn thấy.
"Cậu sợ điều gì?"
Hoa Vịnh hỏi, trong một buổi tối mà mất ngủ đã khiến Cao Đồ không còn đủ sức dựng thêm phòng tuyến.
Câu hỏi không mang tính xâm nhập. Nó rơi xuống rất khẽ, như thể nếu Cao Đồ không trả lời, nó cũng sẽ tự tan đi.
Cao Đồ cười nhạt.
"Sợ bị phát hiện."
Giọng y khàn, khô, không còn sức phòng bị. Rồi sau một khoảng lặng, y nói tiếp—chậm rãi hơn, như đang tự mổ xẻ chính mình:
"Sợ... nếu không còn là Beta, tôi sẽ chẳng còn gì cả."
Hoa Vịnh không phủ nhận.
Hắn không an ủi. Không nói rằng Cao Đồ vẫn có giá trị, vẫn xứng đáng được yêu—những câu nói tốt đẹp nhưng rỗng tuếch.
Hắn chỉ nói:
"Vậy thì đừng mở khóa vì tôi."
Cao Đồ khựng lại.
Lần đầu tiên, y quay sang nhìn Hoa Vịnh thật sự.
Hoa Vịnh là Enigma.
Nhưng hắn chưa từng hành xử như kẻ đứng trên đỉnh chuỗi quyền lực. Không rut để mất kiểm soát. Không heat để bị thao túng. Sự tồn tại của hắn nằm ngoài những trục phân loại quen thuộc—đủ gần để chạm tới, đủ xa để không bị nuốt chửng.
Dạ Hương của hắn không xâm nhập.
Nó đợi.
"Enigma không thống trị," Hoa Vịnh nói, khi Cao Đồ hỏi hắn về cơ chế pheromone. Giọng hắn bình thản, như đang giải thích một điều hiển nhiên trong sách giáo khoa.
"Chúng tôi chỉ kích hoạt thứ đã tồn tại sẵn."
Cao Đồ chợt hiểu.
Nếu Hoa Vịnh muốn, hắn hoàn toàn có thể thúc đẩy quá trình nhanh hơn—dùng áp lực pheromone tinh chỉnh để làm suy yếu khóa tuyến Omega đã lỗi thời. Về mặt sinh học, điều đó khả thi.
Nhưng hắn không làm.
Bởi vì đánh dấu, với Enigma, chỉ có ý nghĩa khi được mời gọi.
"Cậu có quyền không chọn tôi," Hoa Vịnh nói tiếp.
"Và tôi vẫn sẽ là Enigma của chính mình."
Câu nói ấy không hề mang tính cao thượng.
Nó chỉ là sự thật.
Và chính sự thật đó khiến thứ gì đó trong Cao Đồ rung lên—một nhịp cộng hưởng nhỏ bé, nhưng đủ để làm rạn vỡ lớp vỏ Beta mà y đã dựa vào quá lâu.
Cao Đồ mở khóa tuyến thể không phải vì yêu.
Y làm điều đó vì—lần đầu tiên trong đời—y được trao lại quyền lựa chọn.
Phòng y sinh yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng máy lọc khí chạy đều. Công nghệ khóa tuyến thế hệ cũ được tháo dỡ từng lớp, cẩn trọng, chính xác. Không bạo lực. Không cưỡng ép.
Khi cấu trúc khóa bắt đầu lỏng ra, cơ thể Cao Đồ run nhẹ.
Không phải vì sợ.
Mà vì nhận thức.
Y không rơi vào heat. Không có làn sóng dục vọng dâng trào như những câu chuyện rẻ tiền vẫn mô tả. Chỉ là một Omega tỉnh táo—đang dần trở lại với chính mình.
Hoa Vịnh đứng ngoài vòng kích hoạt.
Hắn không bước vào. Không nhìn chằm chằm. Chỉ chờ.
Cho đến khi Cao Đồ lên tiếng.
"Đừng đánh dấu nếu tôi đổi ý."
Giọng y thấp, nhưng rõ ràng.
Hoa Vịnh gật đầu.
"Được."
Không một giây do dự.
Khi Dạ Hương lan tới, Cao Đồ không bị nuốt chửng.
Y chỉ cảm thấy—
Được nhìn thấy.
Đánh dấu của Enigma không giống Alpha.
Không phải dấu ấn chiếm hữu.
Không phải khắc sâu bản năng phục tùng.
Nó giống một khế ước sinh học—hai tuyến thể nhận diện lẫn nhau trong trạng thái tự nguyện, tỉnh táo, và bình đẳng.
Hoa Vịnh cắn rất nhẹ.
Đủ để lại dấu.
Không đủ để đau.
Cao Đồ không mất đi quyền sống.
Y chỉ thêm một mối liên kết—thứ có thể rút lại, nếu y muốn.
Enigma không khóa.
Enigma mở.
Họ không cưới vội.
Không tuyên bố chủ quyền trước thế giới. Không cần chứng thực mối quan hệ bằng những nghi thức rỗng.
Cao Đồ vẫn đi làm. Vẫn sống như một người từng là Beta—chỉ khác ở chỗ, y không còn trốn tránh chính mình.
Hoa Vịnh ở bên cạnh.
Không đứng trước.
Không đứng sau.
Hai tuyến thể cân bằng.
Hai cá thể trưởng thành.
Sở hữu—nhưng không chiếm đoạt.
Ở bên nhau—nhưng không hòa tan.
Mùi Dạ Hương vẫn ở đó.
Nhẹ.
Bền.
Và đủ để nhắc rằng—
Trong một thế giới nơi bản năng từng bị lợi dụng,
đồng thuận mới là bản năng sâu nhất mà họ lựa chọn giữ lại.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store