ZingTruyen.Store

The Story

Minghao luôn bị thu hút bởi điều cấm kỵ. Cậu đã nghe những lời đồn đại từ người dân làng: ở hồ sâu nơi ánh trăng không bao giờ chiếu tới đáy, có một sinh vật nửa người nửa cá bị giam cầm, cất tiếng hát mời gọi kẻ lạc lối.

Nhưng đêm nay, chính Minghao lại là kẻ bị quyến rũ bởi tiếng hát ấy.

Tiếng nước xao động dẫn bước chân cậu xuống lòng hồ. Cậu không còn nhớ mình đã đi bao lâu, chỉ biết khi bóng trăng phản chiếu trong đôi mắt, Minghao cảm thấy thân mình rơi vào làn nước lạnh. Và rồi, khi mở mắt ra...

Một người cá xuất hiện.

---

Mingyu, sinh vật cậu từng nghĩ chỉ tồn tại trong lời kể của những người già trong làng, đang ôm lấy Minghao bằng đôi tay rắn chắc và đôi mắt sâu thẳm như hồ nước. Tóc Mingyu bạch kim chảy dài, làn da nhợt nhạt nổi bật dưới ánh trăng yếu ớt. Phần thân từ eo trở xuống là chiếc đuôi cá xanh ngọc đang khẽ vẫy, làm nước dập dờn.

“Cuối cùng ngươi cũng đến rồi,” Mingyu thì thầm, giọng nói như gió thoảng qua mặt hồ.

Minghao ngẩn người, ngực nặng trĩu. “Ngươi là ai?”

“Ta là lời nguyền của hồ sâu này.”

Mingyu mỉm cười, nhưng trong đôi mắt kia chỉ có nỗi buồn xa xăm.

---

Những ngày sau đó, Minghao không thể rời khỏi hồ. Cứ mỗi đêm, khi ánh trăng soi bóng mặt nước, Mingyu lại xuất hiện, vươn tay ôm lấy Minghao vào lòng như thể sợ mất đi điều gì quý giá.

“Ta bị giam ở đây hàng trăm năm vì lòng tham của con người,” Mingyu nói vào một đêm, khi Minghao tựa đầu lên ngực hắn, nghe tiếng tim đập chậm rãi.

“Họ muốn gì?”

“Họ muốn sức mạnh của người cá. Đổi lại, ta bị nguyền rủa: không thể rời khỏi hồ này cho đến khi có một người chịu cùng ta chìm sâu vào đáy nước.”

Minghao ngẩng đầu, chạm vào khuôn mặt đẹp đẽ nhưng bi thương ấy. “Vậy ngươi đã đợi bao lâu rồi?”

“Cho đến khi ngươi đến.”

---

Ngày nối ngày, Minghao nhận ra tình cảm của mình dành cho Mingyu ngày càng lớn dần. Dù hắn là một sinh vật không thuộc về thế giới của cậu, nhưng Mingyu mang đến cho cậu sự bình yên kỳ lạ. Một đêm, khi ánh trăng tròn vành vạnh, Mingyu ôm lấy Minghao thật chặt.

“Đừng yêu ta, Minghao” Mingyu nói, giọng run rẩy. “Ngươi sẽ hối hận.”

Minghao đáp lại bằng cái ôm còn siết chặt hơn. “Ta không hối hận. Nếu đây là định mệnh của ta, ta sẽ chọn ngươi.”

Mingyu nhìn cậu thật lâu. Trong đôi mắt kia, lần đầu tiên ánh lên một tia hy vọng mong manh.

---

Đêm định mệnh cuối cùng cũng đến. Nước hồ dâng cao như muốn nuốt chửng tất cả. Minghao đứng trên mặt nước, nhìn Mingyu đang lặng lẽ vươn tay về phía mình.

“Nếu ta theo ngươi... ta sẽ không bao giờ quay lại nữa, đúng không?” Minghao hỏi, giọng khàn đặc.

Mingyu gật đầu. “Ngươi sẽ thuộc về đáy hồ. Nhưng ta thề sẽ không bao giờ buông tay ngươi.”

Minghao mỉm cười. Không có gì đáng sợ bằng việc phải sống một đời cô độc mà không có hắn. Cậu bước tới, để làn nước lạnh ngắt ôm lấy thân thể.

Trong vòng tay của Mingyu, Minghao cảm thấy mình được an toàn, dù nước đã nhấn chìm mọi thứ.

“Hãy ngủ yên, Minghao” Mingyu thì thầm. “Ta sẽ hát cho ngươi nghe mãi mãi.”

----------

Truyền thuyết kể rằng, nếu đêm trăng tròn lặng gió, người ta vẫn nghe thấy tiếng hát vang vọng từ hồ sâu, như một lời ru dành cho kẻ đã chọn ở lại mãi mãi cùng người cá.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store