The Outer One
Dungeon Tầng năm.Đầm lầy vĩnh hằng.Không ai ngờ rằng ngay bên dưới lớp cát cháy khô của tầng bốn, lại ẩn giấu một thế giới hoàn toàn khác, tầng cuối cùng, bị lãng quên và vùi sâu dưới sa mạc hàng nghìn năm.Một tầng năm chưa từng được ghi lại, không có trong bất kỳ bản đồ cổ nào, không xuất hiện trong trí nhớ của bất kỳ lữ khách nào từng sống sót trở ra. Nơi mà cánh cổng dẫn vào chính là những hố cát lún vô tri tưởng như ngẫu nhiên xuất hiện giữa cát vàng.Nơi này... chỉ có một màn sương mờ ảo bao phủ vĩnh viễn, khiến không gian như bị giam cầm trong buổi hoàng hôn lạnh lẽo kéo dài đến vô tận. Gió thổi rất khẽ không mang theo âm thanh, mặt đất ẩm thấp và hơi thở của đầm lầy là một khúc ca của sự mục nát.Ở tận cùng phía bắc có một vách đá hình bán nguyệt trên đó, nơi khắc sâu một cái đầu lâu rồng khổng lồ đang há miệng, hàm răng sắc như giáo đá, vươn ra như thể chực chờ nuốt lấy bất kỳ ai lỡ bước.“Aaaaaaa!!!”Tiếng hét bất ngờ vang lên từ xa đến gần, từ mơ hồ đến rõ rệt.Và rồi, từ trong miệng của đầu lâu rồng, một thân hình bất ngờ trượt ra như quả bóng lăn xuống dốc.Gerald.Lần này ông ta không cần thi triển phép thuật cũng có thể hiểu rõ rằng số phận đang trêu đùa mình.Khoảng cách từ vách đá xuống mặt đất không cao tới mức tử thần, nhưng cũng đủ để khiến bộ xương già nua của ông phải kêu răng rắc vài chỗ.Dù có dùng phép bảo hộ, cú va chạm như thế này cũng chẳng dễ chịu gì.Mà tệ hơn nữa, trong trạng thái xoay vòng không trọng lực giữa không trung thế kia, ông không thể nhắm mắt cố định để dịch chuyển bằng ma pháp Space Element.Phép thì có đó...Nhưng chẳng khác gì cầm một cánh cửa mà không biết đường để mở....ẦM!Một âm thanh trầm đục vang lên khi cơ thể ông ta cắm đầu xuống đầm lầy, nước và bùn văng tung tóe tạo nên một làn sóng nhỏ lan ra trong tiếng ễnh ương thảng thốt.May mắn thay, đây là nước... Chứ nếu là đá thì hẳn ông đã trở thành một phần di tích khảo cổ ngay lập tức.Gerald ngoi đầu lên, thở phì phò như một con cá vừa được vớt khỏi nước muối. Ông phun ra một ngụm bùn đặc sệt, hít sâu như thể lần đầu được thở sau một thế kỷ. Lồng ngực đau nhói, xương sống rên rỉ. Sau khi xác định mình vẫn còn sống và các chi vẫn nối liền với thân thể, ông cố gắng bơi vào bờ.Hí ha hí hửng...Ông lảo đảo bước lên, từng bước nặng trịch trong bộ áo choàng ướt sũng như ngâm nước muối. Mỗi cử động đều kêu lên tiếng "sột soạt" đáng nguyền rủa. Cảm giác như mang cả cái hồ sau lưng.Gerald cảm thấy cánh tay trái ngứa ngáy lạ thường.Ngước mắt nhìn xuống, một con rắn nhỏ màu xanh lục đang quấn chặt quanh khuỷu tay mình như thể đang tìm hơi ấm."Tránh xa ta ra, thật đáng ghét!" Gerald lầm bầm rồi giật con rắn ra và quẳng trở lại đầm lầy, nơi nó bơi mất hút trong làn nước tối tăm.Toàn thân nhức nhối khiến Gerald vẫn còn bực bội, ông ta đành nhịn xuống, bắt đầu dò xét khung cảnh lạ lẫm xung quanh mình.Không gian tĩnh mịch đến kỳ lạ.Ánh sáng mờ ảo của buổi chiều hoàng hôn như thể được lọc qua lớp sương mờ lơ lửng, thắp lên một thứ ráng trời nhợt nhạt không nguồn gốc.Khắp nơi là đầm lầy ngập nước đen, mặt đất mềm như thịt rữa, từng nhánh cây nhỏ thò ra từ lòng đất như mời gọi hoặc cảnh báo.Không tiếng chim. Không sự sống rõ ràng.Chỉ có một thứ đang rỉ rả khắp nơi: mùi.Mùi tanh, mùi mục nát, giống như mùi của xương trắng bị chôn suốt thế kỷ dưới bùn.Gerald nhăn mặt: "Mùi như thể vừa ngửi thấy lão thần chết lau chân…""Khỉ thật…"Ông vung vạt áo, toan chửi thêm câu nữa thì... sững người lại.Phía trước trên một thân cây chết khô, chiếc áo quân phục đơn sơ vắt ngang thân cây như thể ai đó vừa cởi ra. Một đôi giày vải cũ, bám bùn, đặt ngay ngắn bên cạnh.Gerald nheo mắt, tiến lại gần. Ngón tay run run chạm vào lớp vải.Ướt, lạnh. Vẫn còn giữ nhiệt."Không phải áo của quái vật…" Ông thì thầm.Rồi ông ngẩng đầu lên, nhìn quanh. Trong khoảnh khắc đó, ánh mắt già nua trở nên sắc lạnh hơn cả mũi giáo."Có người từng xuống đây… Trước ta, hoặc cùng ta."Một cơn ớn lạnh bò lên sống lưng ông, không phải vì đầm lầy, mà vì những khả năng khủng khiếp bắt đầu nảy ra trong đầu.Ai lại có thể đến được tầng năm?Và họ… là bạn, hay là thứ gì đó khác? Gerald trầm ngâm.Ở một nơi khác...Trong ánh hoàng hôn mờ ảo, nơi tiếng côn trùng kỳ dị thi thoảng ngân vang, nơi làn sương mờ nhạt trôi lơ lửng trong không khí như những linh hồn lạc lối. Gen đang ngồi bên cạnh một đốm lửa nhỏ mà hắn vừa nhóm lên bằng ma thuật.Ánh lửa bập bùng chiếu sáng nét mặt điềm tĩnh đến lạ thường của hắn. Dưới ánh sáng lập lòe ấy, trông vừa cổ quái vừa có nét an nhiên một cách đáng sợ. Hắn ngồi đó, chân trần, trên người chỉ còn lại chiếc quần vải ướt vẫn đang nhỏ giọt, mặc cho đầm lầy vẫn không ngừng rỉ rả những âm thanh rùn rợn, những tiếng lạo xạo không rõ hình hài phía sau lưng.Bên cạnh, Dolly đứng lặng như tượng. Không vũ khí trong tay, không cử động thừa. Như một cận vệ trung thành. Chỉ có ánh lửa lập lòe phản chiếu trong ánh mắt vô hồn như một tháp canh sống giữa cõi chết.Trước mặt Gen, bộ giáp đen quen thuộc được tháo rời nằm trải dài trên nền đất nhão nhoét. Phần lưng giáp và phần ngực bị rách toạc, găng tay thì vỡ vụn. Dù trông tàn tạ, nhưng trên lớp thép đen vẫn ánh lên sắc kim loại lạnh lẽo như một con mãnh thú đang ngủ đông trong cơn thở dốc.Không nói một lời, Gen mở ra bảng trạng thái. Mắt hắn dừng lại ở một dòng kỹ năng mới.Kỹ năng rèn và cường hóa truyền thừa từ Vua Người Đá.[Forge].Rèn đúc: Cho phép tạo trang bị từ bất kỳ vật chất nào. Hình dạng và chức năng hoàn toàn phụ thuộc vào trí tưởng tượng.Cường hóa: Phân giải vật phẩm để giữ lại toàn bộ chỉ số cốt lõi, có thể dung hợp vào trang bị khác.( Yêu cầu: Thẩm định cấp cao. )"…Interesting." Hắn khẽ thốt lên. Vẫn ngồi yên bên ngọn lửa, Gen tháo chiếc nhẫn gia tăng chỉ số HP khỏi ngón tay. Chẳng hề chần chừ, hắn thì thầm:"[Forge]."Sau khi âm thanh khe khẽ vang lên... " rắc" ... như thủy tinh nứt dưới búa rèn. Chiếc nhẫn lập tức vỡ tan thành tro bụi giữa không trung. Nhưng thay vì biến mất, một đốm sáng nhỏ lấp lánh được tách ra lơ lửng trên lòng bàn tay hắn, chập chờn như ngọn lửa ma trơi.Hắn đưa đốm sáng ấy chạm vào một chiếc nhẫn khác.[Xác nhận hợp nhất?][Đồng ý]/[Từ chối]Sau khi Gen lựa chọn hợp nhất, một tia sáng mờ quét qua nhẫn. Đốm sáng nhỏ lấp lánh kia biến mất, mọi thứ im lặng."Ra là vậy…" Hắn lẩm bẩm, ánh mắt thoáng lên tia hiểu thấu, như một nhà giả kim cổ đại vừa chạm tay vào bí mật cấm kỵ.Hắn lấy ra hàng loạt các viên đá cường hóa rồi đặt lung tung ở trước mặt, chúng sáng rực như những vì tinh tú bị cô lập giữa bùn lầy.Đỏ rực: HPXanh dương thẫm: MPCam cháy: Sức mạnhVàng kim: Kháng vật lýXanh lục đậm: Ma lựcXanh nhạt: Kháng phépTím sẫm: Nhanh nhẹnMỗi viên đá là tinh túy từ xác quái vật, kết tinh từ cái chết, chiến đấu và số mệnh. Cấp độ của chúng tỉ lệ thuận với quái vật bị tiêu diệt: càng mạnh, đá càng rực.Tuy nhiên bất chấp vẻ lấp lánh ấy, ai cũng biết: chúng không phải là phép màu.Tăng +1 chỉ số, đó là mức tối thiểu và xác suất thất bại khi cường hóa luôn là một con dao treo lơ lửng.Vỡ vụn, trắng tay và đau đớn.Nhưng mọi lò rèn trong những thành trấn xa xôi hay những góc hẻm Đế đô, thợ rèn vẫn không ngừng thử. Họ đính đá vào vũ khí bằng mồ hôi, đôi khi cả máu và luôn cầu nguyện... rằng may mắn sẽ mỉm cười. Với họ, đó không chỉ là nghề, mà là một canh bạc nơi kỹ năng và vận may luôn song hành.Gen bắt đầu lấy ra chiếc búa bằng đá trong Hầm Ngục Đen từ Dolly, rồi lặng lẽ cầm lên một viên đá ngẫu nhiên.Ngọn lửa bên cạnh hắn khẽ dao động, không khí như ngưng đọng.[Cường hóa].Tiếng ting khẽ vang. Viên đá nhập vào trang bị.Không nổ, không thất bại."Không khó như tưởng tượng."Chẳng thể kịp chờ đợi, Gen đặt tay lên bộ giáp đen Deadroot King Set đang bị hư hại trước mặt."…[Forge]." Gen lại lần nữa thì thầm.Một âm thanh khẽ vang lên. Không chói tai như gươm va chạm, không gấp gáp như phép nổ tung, mà là tiếng của thế giới đang bị thao túng như thể những định luật vật chất đang bị bẻ cong từng phân tử. Tựa như hơi thở trầm thấp vang lên từ lòng đất, như tiếng đe rèn vọng về từ những thời đại đã bị lãng quên.Khác với cường hóa, đây là rèn đúc.Phía trên bộ giáp, không khí rung lên. Một vòng tròn ma pháp mờ nhạt hiện ra, run rẩy như ánh than hồng. Thấy thế, Gen thử thả vào vòng tròn ấy vài món trang bị rơi ra từ lũ cây khô trong Rừng Chết cấp 100. Đối với người khác đây là tài nguyên nhưng trong tay hắn… chúng là đồ bỏ đi.Chậm rãi, từng vật phẩm tan chảy trong không trung.Kim loại bong ra như da rắn. Những mảnh vỡ vặn xoắn lại trở thành chất lỏng sẫm màu, xoay quanh trung tâm vòng tròn như dòng dung nham bị ràng buộc.[Phân giải hoàn tất — Nguyên liệu thu được: Sắt tinh luyện, mảnh lõi ma thuật, tàn tích titan đen.]Gen gật đầu.Hắn vẫn đặt bàn tay lên bộ giáp."Khởi tạo rèn."Ngay lập tức, những dòng kim loại lỏng bắn về phía bộ giáp như rắn săn mồi. Chúng bám vào những vết nứt, những khoảng trống, những phần từng bị phá hủy. Thay vì phủ kín bề mặt, chúng hòa vào từng mảnh giáp như máu tìm về thân xác.Kim loại cũ rung lên, kêu rít.Tại chỗ ngực và lưng, một lớp mới bắt đầu mọc ra, hàn chặt phần giáp sứt mẻ, mảng rách sâu nhất được vá lại bằng những dòng sắt uốn lượn tạo thành vết khâu tự nhiên như xương liền sẹo. Tay giáp vỡ vụn cũng được tái tạo dần, không còn hoàn hảo, nhưng đủ để cử động và nắm chặt vũ khí.Mồ hôi lấm tấm trên trán Gen, quá trình này tiêu hao ma lực ổn định nhưng lâu dài, không nhanh như việc cườn hóa. Đây là rèn thật, không phép màu, không gian lận.Chỉ có sự kiên nhẫn.Từng chút một, giáp được đắp lại. Cũ và mới đan xen nhưng hòa hợp đến kỳ lạ, như thể bộ giáp đang hồi sinh, nhớ lại hình dạng nguyên thủy của nó.Cuối cùng, ánh sáng tắt.Chỉ còn lại bộ giáp đen sừng sững bên ánh lửa.Bỗng dưng... Gen khựng lại.Một trong bốn nhịp đập mờ nhạt trong mạch ma thuật… lệch đi.Hắn nhắm mắt. Bên trong ý thức, một sợi tơ tối đen vừa đứt gãy.“...Một cái bóng đã biến mất.”Đó là một trong bốn bản sao được tạo ra từ kỹ năng [The Shadow], bóng hình phản chiếu từ chính hắn, mang 1/10 sức mạnh thật, chỉ có cấp độ 28.Trước khi nhóm lửa nghỉ ngơi, Gen đã để chúng tỏa đi theo bốn hướng: Đông, Tây, Nam và Bắc như những kẻ dò đường im lặng.Và giờ, cái bóng phương Bắc đã biến mất, bị tiêu diệt bởi quái vật trong vùng đầm lầy chết.Gen chỉ hơi nhướng mày.Không giật mình.Không nổi giận.Đối với hắn, sự mất mát này chẳng khác nào một con côn trùng bị dẫm nát trên bản đồ chiến lược. Những cái bóng không phải đồng đội, càng không phải phân thân linh hồn. Chúng là công cụ. Khi công cụ biến mất, điều duy nhất cần làm là đánh dấu tọa độ."…Ra vậy."Gen lẩm bẩm, ánh mắt liếc về phương Bắc. Không khí nơi đó đặc quánh, như thể đang che giấu một cơn mạch động dưới lớp bùn im lặng.Gen ra lệnh cho Dolly thu hồi đống đá cường hóa trước mặt, còn chính mình nhặt lấy bộ giáp giờ đã lành lặn như mới và khoác lên người mình.Từng mảnh giáp khẽ kêu lách cách khi được Gen lắp lại trên cơ thể. Chiếc áo giáp đen bóng giờ đây ôm khít vào thân hình, bóng loáng dưới ánh lửa trông như lớp vỏ thần thánh được rèn trong địa ngục.Lúc hắn khóa chốt mảnh vai cuối cùng, ánh mắt chợt trầm xuống.Một cảm giác là lạ tràn ra từ phía dưới... lạnh lạnh, âm ẩm, như có thứ gì đó len lỏi giữa lớp quần trong và làn da.Gen giật mình.Hắn nghiêng đầu, cảm nhận rõ hơn thứ đang bám lấy da thịt như con đỉa vô hình, thấm vào, ngấm xuống, ướt nhẹp.Chiếc quần lót bên trong, lớp cuối cùng còn sót lại sau khi hắn bị rớt xuống đầm lầy vẫn chưa khô. Lạnh buốt và nặng nề như mang theo tàn dư của đầm lầy chết.Một vệt nước sẫm màu chảy chậm rãi xuống dưới, rồi nhỏ thành giọt qua khe hở ở gót chân hắn.Gen đứng im như tượng đá.Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, một con người rất… người bỗng trỗi dậy.Gen thở ra một hơi thật nhẹ.Không phải vì lạnh.Mà vì phiền."Đáng ra phải sấy nó trước" Hắn lẩm bẩm, như thể tự nguyền rủa bản thân vì đã quên một bước quan trọng.Một nụ cười chua chát thoáng qua trên môi, rồi biến mất như chưa từng hiện hữu.Thế rồi, hắn tháo bộ giáp ra lần nữa, lần này là để thực hiện công việc thường ngày của mọi người sống sót trong Dungeon, phơi quần.Hắn lấy ra một ngọn giáo — vật phẩm rơi ra từ quái vật rồi treo chiếc quần lên, hơ nó cạnh đống lửa.Sau đó ngồi xuống, khoanh chân, thở dài, chỉ choàng quanh thân mình chiếc áo choàng Dracula kia.Có lẽ đây là lúc hắn cảm thấy... như đang sống cuộc đời của một người bình thường.Chỉ thiếu một tách trà nóng.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store