The March
Một kẻ lạ mặt xuất hiện đúng lúc thế này, chẳng trách lại sinh nghi.Không chỉ Se Hwa, mà hẳn ai cũng nghĩ vậy.Chẳng phải đây là chiêu trò thường thấy khi muốn dụ gà vào rồi lừa đảo xây dựng hệ thống sao?Nhưng tình thế bấy giờ không cho phép ai mở miệng.Chỉ có mỗi gã giám đốc là mừng rỡ ra mặt, cứ bận rộn ra lệnh những chuyện tào lao như: "Khắc bảng tên mới để ngoài văn phòng, ghi là đại diện.", hay "Dành một phòng thật tốt cho giám đốc điều hành của chúng ta."Se Hwa có thể đọc vanh vách sơ đồ phân phối thuốc trong vài năm gần đây.Vậy mà dù lật đi lật lại danh sách những tổ chức nhỏ nhặt nhất, cậu vẫn không thể tìm ra bất kỳ băng nào có một ông trùm trẻ đến mức khiến thiên hạ phải thì thầm.Không phải là khó tìm. Là... hoàn toàn không có.Nếu có một tổ chức mới mà làm ăn tốt đến mức ấy, thì cái lão giám đốc kia đã cho người đến đạp từ lâu rồi.Nếu không dẫm lên đúng lúc, thì sẽ bị đối phương nuốt chửng quy tắc ở cái giới này là thế.Thế nhưng giờ, lão giám đốc lại say sưa như vừa chích thuốc chỉ vì bất ngờ vớ được cái chức "đại diện", và tự dưng có được một "giám đốc điều hành" dưới trướng.Ngay cả những tay chơi cáo già cũng đôi khi bị dính vào mấy trò bịp bợm từ các hắc xá khác.Trước kia Se Hwa cũng từng nghĩ, không hiểu sao mấy con gà bị lùa vào bàn bạc, cả dân chuyên nghiệp lẫn dân nghiệp dư, lại dễ bị mấy trò lố như vậy lừa.Nhưng nhìn bộ dạng dạo gần đây của lão giám đốc, cậu dần hiểu ra.Những trò ai cũng biết là bẫy chính chúng mới đáng sợ.Mà... ở một khía cạnh nào đó, Se Hwa cũng hiểu được vì sao lão lại mù quáng đến vậy.Gã là kiểu người, hễ uống say là lại rên rỉ: "Kiếm bao nhiêu tiền cũng không có được thứ mình muốn."Rồi giờ, khi có người tới vỗ về ngọt xớt: "Giờ là lúc anh bước ra ánh sáng rồi.", "Anh xứng đáng được gọi là đại diện, là chủ tịch."Chẳng trách gì mà mắt mũi lão đảo điên cả lên.Người dân sống ngoài thành đặc biệt là dân trong hắc xá này thường vì những thứ nhỏ nhặt đến buồn cười mà liều mạng sống.Nguyên do thì đủ kiểu: chuyện yêu đương vớ vẩn, hay như Se Hwa mơ được trả hết nợ và sống tự do, hoặc như giám đốc không muốn quỳ gối trước bất kỳ ai trong các khu vực khác...Tất cả là vì trong lòng họ quá nghèo.Mang trên người cái mác "vô dụng", sống như loài sâu bọ, lúc nào cũng có thể chết mà chẳng ai thèm để ý.Dù vậy, họ vẫn sống bám lấy chút hy vọng mong manh, mong một ngày nắng sẽ rọi tới mình.Dù chính họ cũng thừa biết cái ngày đó có thể sẽ chẳng bao giờ đến."Ơ? Chắc đến rồi kìa."Thấy đám đàn em ở cửa lục tục bàn tán, có vẻ như giám đốc và gã giám đốc điều hành không, kẻ lừa đảo cuối cùng cũng tới.Se Hwa phủi những thứ dơ bẩn bám khắp người.Ống tay áo lẫn hoa lẫn nhọ nhem, nhìn là biết sẽ bị giám đốc lườm nguýt cho mà xem.Dạo này lão cứ học đòi mấy trò xã giao, còn bảo cậu phải "chăm lo lễ nghĩa cho giám đốc điều hành."Lễ nghĩa cơ đấy...Chỉ nghe thôi cũng thấy nực cười.Mà thật ra thì, đối với Se Hwa, cái đó chẳng khó khăn gì.Dù sao thì người kia cũng có thuộc hạ tin tưởng của mình rồi, cậu chỉ cần chỉ đường cho hắn hiểu cách vận hành ở đây là được.So với việc chia bài, bán thuốc, dụ khách thì hầu hạ một kẻ lừa đảo chẳng là gì cả."À mà này, nghe bảo mày sắp phải làm chân sai vặt cho thằng giám đốc điều hành kia à? Thật không đấy?""Chỉ cho đến khi tao nghỉ thôi.""Cái gì? Mày... mày thật sự sẽ nghỉ hả? Thật á? Thật luôn?"Dưới ánh mắt soi mói của mọi người, Maejo đang hét toáng lên bỗng rụt cổ như con rùa."Thế mày tưởng tao đùa chắc?""À không... tao tưởng là giám đốc nói đại thế thôi... Thật à? Vậy nghỉ rồi mày định làm gì? À không, ý tao là... khoan, chẳng phải mày vừa nhường toàn bộ mối của mình cho thằng mới đến à?""'Thật à' với 'không phải' mày định nói mấy lần nữa?""Giờ không phải lúc bình thản như thế đâu! Mày bỏ hết mọi thứ rồi đi làm chân sai vặt cho nó là sao? Mày định giao cả nguồn kiếm tiền cho thằng đó à!""Dù gì tao cũng nghỉ rồi. Giữ lại thì để làm gì?"Giọng Se Hwa, ngay cả bản thân cũng thấy quá lạnh nhạt, không một chút vương vấn.Maejo, mặt mày tái mét vì tức, đảo mắt nhìn quanh rồi hạ thấp giọng:"Cái tin mày tính sống chung với ông khách quen kia... là thật à?""......""Haa... Cái thằng đó là con nghiện thuốc tận xương tủy đấy. Mày không có ai đáng tin hơn à mà lại chọn tin vào một thằng nghiện? Tao thề, mày sống chưa được ba tháng là bị nó đá ra đường cho xem. Tao sẵn sàng cược cả phần máu ngày mai của mình luôn đấy, biết chưa?"Việc Se Hwa không phản bác cũng chẳng giải thích gì, là có chủ đích.Chuyện mà ngay cả giám đốc cậu cũng chưa kể, sao phải giải thích với bọn này làm gì.Còn may là chúng chưa bị tiền thưởng làm mờ mắt mà đi báo chính quyền."Này. Nếu mày định như thế thì..."Maejo lắp bắp nửa ngày mà không nói hết câu.Bộ mặt hiếm hoi nghiêm túc.Se Hwa cau mày, ngoảnh mặt đi.Vì cậu biết rõ câu tiếp theo là gì."Nếu mày định thế... thì... chi bằng mày với tao...""Vào đi, vào đi."Tiếng giám đốc vang vọng từ lối vào khiến Maejo nuốt vội câu định nói dở dang.Se Hwa khẽ nghiêng đầu ra hiệu, như bảo "nhìn phía trước đi".Lúc lướt mắt sang, cậu đã trông thấy tia lửa thoáng lóe lên trong đồng tử của Maejo nhưng Se Hwa vẫn giả vờ không thấy.Cũng sẽ luôn làm ngơ như thế, mãi mãi."Chắc cậu thấy nơi này có hơi tồi tàn, nhưng mà để quản đám nhóc thì cũng phải có chỗ làm ăn đàng hoàng thế này chứ. Phải có mấy cái xưởng thế này bọn dưới mới căng não mà làm việc.""Vâng."Mấy người trong hắc xá, ban nãy còn lạnh lùng chỉ lo sưởi ấm bên lửa, giờ đồng loạt ngẩng đầu lên.Không ai ra lệnh, nhưng tất cả đều cùng hành động.Một giọng nói khiến người ta không thể bỏ lỡ — khiến đầu óc tự động quay lại tìm kiếm, như bản năng.Giọng người đàn ông dịu dàng và nhỏ nhẹ.Nhưng chỉ một lời đáp lại cũng đủ khiến người ta không thể không chú ý, tựa như tiếng xé toạc thính giác sắc bén và áp đảo đến mức khó tin."Trời thì lạnh, đâu cần phải gọi hết mọi người đến đây thế này.""Ây, nhưng Giám đốc Ki giờ là người nhà của chúng ta rồi thì đương nhiên phải thế chứ. Với lại, Giám đốc Ki của chúng ta là ai cơ chứ? Giờ đây, cậu ấy chỉ sau tôi một bậc thôi đấy. Anh em tụi này dù có lớn lên thiếu thốn, cũng chẳng đến nỗi vô phép vô tắc đâu. Nào, vào đi thôi."Trước lời giám đốc hớn hở nói không ngừng, đám đàn em đứng xếp hàng liền tự động tách ra làm hai, như giấy bị xé đôi.Se Hwa, đang lặng lẽ đứng nép ở rìa hàng người, cũng từ tốn lùi lại.Và rồi, từ khoảng trống đó, nhân vật chính của những lời đồn bước ra.Có vẻ hắn dẫn theo cả những người vẫn phục vụ mình từ trước, một đám đàn ông mặc vest đen theo sát phía sau, từ tốn tiến vào.Những cây dù dài được dựng bên ngoài đồng loạt khép lại, khiến từng giọt nước mưa sau lưng hắn như ánh sáng đặc biệt trong phim."Cái địt... cái gì thế kia..."Có ai đó lẩm bẩm, không nói trọn câu.Có lẽ định nói "Cái quái gì vậy...?"Và đúng vậy tâm trạng của Se Hwa cũng chẳng khác là bao.Cái gì vậy...Sao một người như thế lại ở đây?"Giới thiệu đi chứ. Đây là Giám đốc điều hành Ki Tae Jeong người sẽ đưa hắc xá... không, công ty của chúng ta lớn mạnh hơn bao giờ hết. Dù có hơi hỗn loạn khi đón thành viên mới, nhưng chỉ cần nghe lời tôi và nghe lời Giám đốc Ki là mấy đứa sẽ được ăn no ngủ kỹ luôn đấy.Hiểu chưa nào?"Se Hwa nuốt khan một ngụm nước bọt căng thẳng.Có lẽ, chuyện này... không đơn giản như một lão giám đốc ngu bị dân lừa đảo qua mặt.Người đàn ông vừa bước vào đó, không phải loại sẽ nằm dưới ai cả.Một người như hắn mà lại tự tay đem tổ chức của mình dâng nộp?Tự nguyện cúi đầu đi vào làm cấp dưới?Không thể nào.Không đời nào có chuyện đó.Ngay cả cái tên cũng nói lên điều đó rồi.Giám đốc Ki?Một chức danh như "giám đốc điều hành" nghe mềm mỏng kia, không hề hợp với hắn."Đại diện Ki." "Chủ tịch Ki." những từ ngữ sắc bén, phát âm mạnh và dứt khoát ấy mới đúng là dành cho con người kia.Chính hắn, Ki Tae Jeong, là hình mẫu của những gì mà lũ người sống dưới đáy xã hội này loài chuột cống, ký sinh trùng, rác rưởi như bọn họ vẫn luôn khao khát và mơ mộng.Một nhân vật bước ra từ phim noir.Là hình ảnh lý tưởng được gọt giũa bằng tiền bạc và ảo ảnh.Một người như vậy nếu chủ động đến gần, cất lời đường mật dụ dỗ ai mà chẳng mềm lòng, chẳng thả lỏng cảnh giác rồi gật đầu chấp nhận?Không thể trách giám đốc vì đã quá ngu ngốc.Nếu Se Hwa được đứng bên cạnh một người như vậy, cậu cũng sẽ thấy bản thân thật tự hào và đáng giá.
Se Hwa chợt nhận ra mình đã nhìn chằm chằm vào người đàn ông quá lâu, liền vội cúi đầu xuống.Nghe giám đốc nói thì người đó vẫn chưa đến ba mươi. Hai tám hay hai chín gì đó. Có lẽ là vì thế.Trông còn trẻ, nhưng lại không hề non nớt.Từ trán và xương lông mày lộ ra dưới mái tóc chải gọn, sống mũi cao đến đường viền hàm kéo dài tất cả tạo nên những đường nét lạ lùng.Vừa sắc lạnh, lại vừa mềm mại.Từng đường nét đều tinh xảo, đẹp đẽ nhưng cũng toát lên vẻ nam tính, cởi mở.Có lẽ chính sự mâu thuẫn ấy lại khiến hắn trở nên nổi bật hơn nữa.Ki Tae Jeong đưa tay phủi đi cánh hoa dính trên chiếc áo khoác đang mặc rồi ngậm điếu xì gà vào môi.Một thuộc hạ bên cạnh đưa bật lửa lên châm, hắn không quên quay sang giám đốc xin phép một cách lễ độ.Giọng điệu tâng bốc của giám đốc khiến người ta phát ngán nào là "lễ phép thế kia nên mới thành công khi còn trẻ"...Tia sáng từ bật lửa lấp lánh trong mắt Ki Tae Jeong rồi tắt lịm.Một người đàn ông xinh đẹp đến thế, vậy mà lại trông toàn tối tăm, nặng nề.Thật lạ.Rõ ràng được cấu thành từ những thứ đẹp đẽ, rực rỡ và tinh tế nhất, vậy mà khi tất cả hòa vào nhau lại chẳng còn gì ngoài sự nguy hiểm."Ê, Sakura! Đứng đó làm gì thế, không mau lại đây chào hỏi đi chứ!"Không biết có phải ánh mắt lén lút bị phát hiện không, mà Se Hwa giật bắn vai rồi ngượng ngùng bước ra trước."Giám đốc Ki thông cảm nhé. Thằng đó hơi ngơ ngơ tí thôi... Nhưng chuyện vận hành ở hắc xá này thì nó nắm rõ lắm đấy. Nó sống ở đây từ nhỏ mà."Rõ ràng mới nãy còn cảm thấy tự tin với bộ dạng của mình.Thậm chí còn thầm mừng vì nhờ vậy mà ít bị làm phiền.Vậy mà càng đến gần người đàn ông ấy, Se Hwa càng thấy xấu hổ vì vẻ ngoài của bản thân.Cậu chưa từng được mặc sơ mi may đo với khuy cài sáng bóng, cũng chưa từng thử chiếc gilet ôm sát thân hình.Áo khoác kia dù dính mưa vẫn giữ phom dáng hoàn hảo thứ mà cậu chỉ biết nhìn từ xa.Chắc hẳn là vì hắn luôn có người bên cạnh chăm lo mọi việc.Chính vì thế, dù xấu hổ, Se Hwa lại càng cảm thấy nghi ngờ người giám đốc mới đến kia.Không phải vì hắn trông giàu có.Mà bởi một người sinh ra để sống như thế, sẽ không bao giờ để người khác kéo mình xuống bùn.Thế mà lại... bắt đầu từ con số 0 để làm thuốc?Rồi lại còn dốc công gây dựng một tổ chức, cuối cùng mang hết cho cái gã giám đốc đó?Nghe có vẻ hợp lý không?"Ah..."Bước chân rụt rè khựng lại khi nước dơ bắn lên mắt cá.Dù đã cẩn thận đến thế, hai ống quần vẫn ướt đẫm.Trong tiếng nước bắn, ánh mắt người đàn ông – vừa hơi nghiêng đầu nhả khói chợt hướng lên.Ánh nhìn mềm mại ấy từ từ lướt dọc cơ thể Se Hwa.Tóc rối, quần áo xộc xệch như nhặt đâu về mặc tạm, nhưng giày thì lại có vẻ được lau sạch sẽ...Ánh mắt ấy như muốn moi móc từng phần trên cơ thể, khiến Se Hwa khựng người đứng lại.Đến lúc ấy, Ki Tae Jeong mới rút lại ánh nhìn sắc như dao ấy và đối diện thẳng với Se Hwa.Trước sự đánh giá thầm lặng ấy, Se Hwa bối rối giấu hai tay ra sau lưng.Người đàn ông ấy đứng dưới bầu trời xám xịt trông chẳng khác gì ánh chiều tà rực đỏ.Không phải là mặt trời mọc hy vọng, mà là hoàng hôn rực lửa báo hiệu tai ương.Một bầu trời đỏ như máu, những bàn tay tối tăm đè mặt trời xuống đáy vực, và khung giờ không rõ ràng là bạn hay thù."Là cậu à."Người đàn ông đẹp đến lạ dưới ánh chiều đỏ rực mỉm cười kiêu ngạo."Cái bông hoa nổi tiếng đó."~~~~~~~~~~~~~~~~
..."Mình?" "Bông hoa?"
Gã vừa nói là đang gọi mình sao?Se Hwa không thể nghĩ ra phản ứng nào thích hợp, chỉ biết chớp mắt liên tục.Câu nói ấy được buông ra một cách quá đỗi điềm nhiên, đến mức mãi sau cậu mới nhận ra nội dung."Mình." "Bông hoa nổi tiếng."So với mấy câu chuyện bẩn thỉu mà người trong hắc xá hay khách khứa rỉ tai nhau, lời đó còn khiến mặt cậu nóng bừng hơn.Có lẽ chính vì thế mà nó lại càng mang cảm giác lăng mạ."Trời ạ. Giám đốc Ki nhà ta đúng là còn trẻ thật. Đừng có chỉ nhìn mặt mà đánh giá người."Giám đốc bĩu môi, trừng mắt nhìn Se Hwa."Tôi định để thêm một thời gian rồi gửi nó đến chỗ tốt để trả nợ cho dễ, mà cái thằng này giờ kiếm được chỗ chống lưng mới là bắt đầu tỏ thái độ...""Chỗ tốt à."Người đàn ông Ki Tae Jeong nhắc lại câu đó bằng giọng phẳng lặng.Cứ như chỉ vài lời vừa rồi đã đủ để nắm bắt hoàn cảnh, không cả cuộc đời của Se Hwa.Se Hwa, như mọi khi, chỉ lặng lẽ cúi đầu.Dù là lời lẽ sỉ nhục đến mấy thì cuối cùng cũng sẽ kết thúc."Giám đốc Ki bảo muốn người kèm là nó, nên tôi mới để nó theo. Nhưng mà đừng có đụng vào. Thằng đó mới câu được một ông trong quân đội, bỗng chốc đổi đời đấy. Dây phải sĩ quan như trung úy là tôi cũng mệt.""Ra vậy."Ki Tae Jeong bật nhẹ ngón tay, hất điếu xì gà khỏi tay.Điếu thuốc gần như mới tinh lăn lóc trong vũng nước dơ.Một kẻ đứng phía sau có lẽ sợ người mình đang hầu bị dính bẩn vội vàng cúi người nhặt lấy, thu dọn sạch sẽ.Giữa sự im lặng cố tình của Se Hwa, giữa hàng lông mày vốn dửng dưng cũng thoáng nhíu lại.Gì vậy chứ?Bước chân đưa ra, người cúi xuống, rồi đứng thẳng lên hành động mà ai cũng có thể làm lại khiến cậu thấy kỳ lạ.Se Hwa liếc nhìn về phía sau.Nãy giờ mọi sự chú ý đều dồn vào Ki Tae Jeong nên cậu không nhận ra.Nhưng giờ mới thấy, nếp gấp trên quần của đám người đi theo hắn... không phải thứ dễ có được.Dù có mặc đồ mới lấy ra từ xưởng cũng khó mà giống nhau đến mức đó.Nếu chỉ là một gã lừa đảo bình thường thì quá quy mô.Nhìn thái độ của thuộc hạ hắn, không chừng là lính đánh thuê?Dù đám xã hội đen có thích phô trương đi nữa thì cũng không giữ được độ chỉnh tề như vậy.Từng cử động đều đều đặn, đúng nhịp như lính..."À...!"Quân... nhân.Một từ vô thức hiện lên trong đầu Se Hwa, khiến cậu bật thốt như hét lên."Má cái thằng này...! Này, Tháng Ba! Mày định làm thằng ngu ngay trong ngày đầu Giám đốc Ki đi làm đấy à? Bộ mày không tỉnh hả!?"Se Hwa nhận ra sai lầm của mình quá trễ, vội cắn môi nhưng tiếng thốt ngớ ngẩn vừa rồi đã vang lên rõ mồn một.Giám đốc đập tay vào ngực ầm ầm như muốn phát điên, buông ra một tràng chửi rẻ tiền nhưng cậu chẳng buồn nghe.Quân nhân...Đúng vậy. Người đàn ông đó là lính.Lúc tiếp xúc với Trung úy Kim, lính dưới quyền ông ta cũng hành xử như thế.Tư thế gập người khi gập ô, động tác cúi xuống nhặt đồ tất cả đều cực kỳ chính xác.Tại sao mình lại không nhận ra sớm hơn?Quân nhân đích thực.Mồ hôi lạnh rịn theo sống lưng.Bên rìa tầm nhìn, môi của Ki Tae Jeong đã khẽ nhếch lên.Chắc chắn, hắn cũng vừa nắm được điều gì đó từ phản ứng của mình.Se Hwa nuốt khan, bàn tay đưa lên vuốt cổ che đi yết hầu đang giật thình thịch vì căng thẳng.Nãy giám đốc nói gì nhỉ?Ngay từ đầu, hắn đã chỉ đích danh cậu.Nếu thế thì quá muộn rồi.Không thể tránh được nữa.Người đàn ông mang danh "giám đốc điều hành" đó không phải lừa đảo đến dụ giám đốc...Mà là đặc vụ được Kim Trung úy cài vào để bắt cậu."...Vậy, chào hỏi vậy là đủ rồi ha. Em dẫn anh tham quan văn phòng được không?"Không biết từ khi nào, Ki Tae Jeong đã áp sát bên cạnh Se Hwa, đặt một tay lên eo cậu.Hành động quá thân mật so với gương mặt lịch lãm, trắng trẻo ấy."Anh còn nhiều điều muốn hỏi lắm đấy."Những ngón tay dài nhẹ nhàng lướt qua thắt lưng của Se Hwa.Tiếng huýt sáo, tiếng cười khúc khích vang râm ran khắp nơi.Cứ như muốn xóa sạch vẻ nghiêm túc của bản thân khi nãy lúc Ki Tae Jeong vừa xuất hiện, đám người càng cười đùa lớn tiếng hơn thường lệ.Một người đàn ông có vẻ ngoài như bước ra từ một bức tranh thánh lễ lại hành xử tục tĩu vậy nên sức ảnh hưởng càng kinh khủng.Dường như hắn cố tình đẩy bầu không khí theo hướng đó.Một người như hắn không thể nào không biết được mình có thể gây ra ảnh hưởng thế nào với những kẻ hèn kém như Se Hwa."Cưng à."Bàn tay đang giữ lấy eo Se Hwa ngày càng siết chặt hơn, như muốn nói rằng đừng hòng trốn tránh.Nhìn qua thì có vẻ chỉ là trò đùa, nhưng sức nắm ấy khiến người ta tưởng như xương thịt sẽ bị bóp nát bất cứ lúc nào.Ánh nhìn tưởng như trêu chọc ấy lướt qua trán Se Hwa lấm tấm mồ hôi và hàng mi run rẩy vì sợ hãi.Cậu thấy sợ.Không chỉ vì sức mạnh vượt xa hai chữ "mạnh mẽ", mà còn vì hắn có thể che giấu được nó một cách điêu luyện giữa đám đông."Sau này giúp anh nhiều nhé?"Giọng hắn nhẹ tênh như đang cưng nựng, ép người ta phải gật đầu đồng ý.Se Hwa nhắm chặt mắt.Mỗi lần bị lực từ tay Ki Tae Jeong đẩy nghiêng đi, nước dơ lại quấn lấy cổ chân.Dù đã cố gắng bao nhiêu lần, cuối cùng cả giày lẫn ống quần vẫn sũng nước.Chỉ muốn sống khác đi một chút.Chỉ muốn thôi làm "bông hoa" và được làm một con người đúng nghĩa.Cái ý chí mà Se Hwa từng ra sức níu giữ, giờ đây bị giễu cợt như một trò hề.*****"Xịn hơn tôi tưởng đấy chứ? Với một công trình xây trái phép."
Ki Tae Jeong đá nhẹ mũi giày lên sàn văn phòng.Chỗ này vốn là nơi dành tiếp khách chịu chi nên rõ ràng trông khang trang hơn phần còn lại.Không biết có phải thật không, nhưng nền nhà không phải gạch rẻ tiền mà là đá cẩm thạch, giấy dán tường cũng mới tinh.Mấy hôm nay có lẽ vì sợ bị người ngoài coi thường, giám đốc đã bỏ ra ít tiền để nâng cấp nơi này.Dù vậy, "nâng cấp" cũng chỉ dừng lại ở mấy thứ rườm rà viền vàng lòe loẹt đúng kiểu mê tín của dân cờ bạc.Se Hwa đứng nép ở cửa, chỉ đảo mắt liên tục.Từ kho hàng đến văn phòng hắc xá không phải quãng đường ngắn, vậy mà Ki Tae Jeong không hề nói với cậu một câu nào.Hắn chỉ chăm chú quan sát cấu trúc bên trong như thể đang phân tích gì đó.Bao giờ thì hắn mới bắt đầu đây?Tim Se Hwa như muốn nổ tung.Ngay cả khi bị cài cắm vào hắc xá khác cũng chưa từng thấy đáng sợ đến thế.Giá mà hắn sớm chất vấn thì đỡ hơn.Quát tháo, ép khai, đe dọa, đánh đập còn dễ thở hơn là im lặng thế này.Cốc cốc.
"Xin phép."Cánh cửa mở ra sau tiếng gõ nhẹ và lễ phép.Là người đàn ông lúc nãy đã cúi xuống nhặt điếu xì gà Ki Tae Jeong ném đi."Chuẩn tướng."Gã cúi đầu thật sâu, đưa ra một chiếc máy tính bảng.Chuẩn... tướng?Haa... có vẻ bọn họ chẳng thèm giấu thân phận nữa.Không, có khi từ đầu cũng chẳng định giấu."Đợi ngoài cho đến khi được gọi vào.""Vâng. Tôi sẽ chuẩn bị."Chuẩn tướng là cấp bậc như thế nào nhỉ?Có vẻ là cấp cao, nhưng Se Hwa chưa từng nghe thấy nhiều.Cậu giả vờ nhìn xuống nền nhà, cố gắng lục lọi trí nhớ.Ít nhất thì cậu biết đại khái vị trí của trung úy. Trên trung úy là đại úy, thiếu tá... rồi gì nữa?"Chỉ cần bốn cấp nữa phía trên tôi là tới nguyên thủ quốc gia."Cứ như đọc được suy nghĩ, Ki Tae Jeong lên tiếng bằng giọng nhàn nhạt."Còn trung úy ấy à, thấp hơn tôi sáu cấp bậc."Mẹ kiếp...Se Hwa nghiến chặt răng."À, phụ tá thân cận của tôi cũng chỉ là trung úy thôi đấy."Giọt mồ hôi chảy dọc từ cằm cậu xuống.Bảo là "biết" cấp bậc của trung úy, thật ra chỉ là biết "trung úy là người quan trọng".Chứ không phải đã đủ thân quen để hiểu rõ sức nặng của cấp hàm đó.Vậy mà người đàn ông kia... ở tuổi đó... lại dùng trung úy làm phụ tá riêng.Và còn nói, chỉ chưa đầy một bàn tay là chạm đến nguyên thủ quốc gia."Bảo sao nhìn cái mặt mày nó cứ kỳ kỳ..."Bàn tay lớn bất ngờ áp lên má Se Hwa."Bôi cái gì đấy?"Làn da lạnh mát, mịn màng của hắn chạm vào lớp kem xịt dày cộm trên mặt cậu."...Mấy loại xịt... xịt nâu da... trộn màu lại..."Giọng Se Hwa run lên tệ hại, chẳng khác gì đang tự tố cáo mình là kẻ đáng nghi."Xịt nâu da."Có vẻ là thói quen của hắn nhắc lại lời người khác bằng giọng dửng dưng.Nghe thì đơn giản, nhưng thật sự đáng sợ.Chỉ bấy nhiêu thôi mà Se Hwa đã rụt rè tự kiểm điểm lại bản thân như một phản xạ có điều kiện."Ư... hức...!"Ngón tay cái của hắn đang ấn khắp nơi trên gò má loang lổ thì bất ngờ trượt vào miệng.Trái tim Se Hwa đã nhỏ lại đến mức không thể nhỏ hơn, vậy mà chỉ với một hành động đó cũng khiến cậu giật nảy người, cả vai run lên."Tôi đã giới thiệu đại khái mình là ai rồi.""Phản ứng ban nãy của cậu cũng cho thấy cậu biết rõ vì sao tôi lại chỉ đích danh cậu.""Hức...!"Bàn tay từng nắm súng, cầm dao còn nhiều hơn cầm muỗng thì phải giờ đang chầm chậm miết lên vòm họng bên trong."Vậy thì... cậu cũng hiểu rõ nếu ngoan ngoãn, thì sẽ kết thúc mà không đau đớn. Phải không?"
Se Hwa chợt nhận ra mình đã nhìn chằm chằm vào người đàn ông quá lâu, liền vội cúi đầu xuống.Nghe giám đốc nói thì người đó vẫn chưa đến ba mươi. Hai tám hay hai chín gì đó. Có lẽ là vì thế.Trông còn trẻ, nhưng lại không hề non nớt.Từ trán và xương lông mày lộ ra dưới mái tóc chải gọn, sống mũi cao đến đường viền hàm kéo dài tất cả tạo nên những đường nét lạ lùng.Vừa sắc lạnh, lại vừa mềm mại.Từng đường nét đều tinh xảo, đẹp đẽ nhưng cũng toát lên vẻ nam tính, cởi mở.Có lẽ chính sự mâu thuẫn ấy lại khiến hắn trở nên nổi bật hơn nữa.Ki Tae Jeong đưa tay phủi đi cánh hoa dính trên chiếc áo khoác đang mặc rồi ngậm điếu xì gà vào môi.Một thuộc hạ bên cạnh đưa bật lửa lên châm, hắn không quên quay sang giám đốc xin phép một cách lễ độ.Giọng điệu tâng bốc của giám đốc khiến người ta phát ngán nào là "lễ phép thế kia nên mới thành công khi còn trẻ"...Tia sáng từ bật lửa lấp lánh trong mắt Ki Tae Jeong rồi tắt lịm.Một người đàn ông xinh đẹp đến thế, vậy mà lại trông toàn tối tăm, nặng nề.Thật lạ.Rõ ràng được cấu thành từ những thứ đẹp đẽ, rực rỡ và tinh tế nhất, vậy mà khi tất cả hòa vào nhau lại chẳng còn gì ngoài sự nguy hiểm."Ê, Sakura! Đứng đó làm gì thế, không mau lại đây chào hỏi đi chứ!"Không biết có phải ánh mắt lén lút bị phát hiện không, mà Se Hwa giật bắn vai rồi ngượng ngùng bước ra trước."Giám đốc Ki thông cảm nhé. Thằng đó hơi ngơ ngơ tí thôi... Nhưng chuyện vận hành ở hắc xá này thì nó nắm rõ lắm đấy. Nó sống ở đây từ nhỏ mà."Rõ ràng mới nãy còn cảm thấy tự tin với bộ dạng của mình.Thậm chí còn thầm mừng vì nhờ vậy mà ít bị làm phiền.Vậy mà càng đến gần người đàn ông ấy, Se Hwa càng thấy xấu hổ vì vẻ ngoài của bản thân.Cậu chưa từng được mặc sơ mi may đo với khuy cài sáng bóng, cũng chưa từng thử chiếc gilet ôm sát thân hình.Áo khoác kia dù dính mưa vẫn giữ phom dáng hoàn hảo thứ mà cậu chỉ biết nhìn từ xa.Chắc hẳn là vì hắn luôn có người bên cạnh chăm lo mọi việc.Chính vì thế, dù xấu hổ, Se Hwa lại càng cảm thấy nghi ngờ người giám đốc mới đến kia.Không phải vì hắn trông giàu có.Mà bởi một người sinh ra để sống như thế, sẽ không bao giờ để người khác kéo mình xuống bùn.Thế mà lại... bắt đầu từ con số 0 để làm thuốc?Rồi lại còn dốc công gây dựng một tổ chức, cuối cùng mang hết cho cái gã giám đốc đó?Nghe có vẻ hợp lý không?"Ah..."Bước chân rụt rè khựng lại khi nước dơ bắn lên mắt cá.Dù đã cẩn thận đến thế, hai ống quần vẫn ướt đẫm.Trong tiếng nước bắn, ánh mắt người đàn ông – vừa hơi nghiêng đầu nhả khói chợt hướng lên.Ánh nhìn mềm mại ấy từ từ lướt dọc cơ thể Se Hwa.Tóc rối, quần áo xộc xệch như nhặt đâu về mặc tạm, nhưng giày thì lại có vẻ được lau sạch sẽ...Ánh mắt ấy như muốn moi móc từng phần trên cơ thể, khiến Se Hwa khựng người đứng lại.Đến lúc ấy, Ki Tae Jeong mới rút lại ánh nhìn sắc như dao ấy và đối diện thẳng với Se Hwa.Trước sự đánh giá thầm lặng ấy, Se Hwa bối rối giấu hai tay ra sau lưng.Người đàn ông ấy đứng dưới bầu trời xám xịt trông chẳng khác gì ánh chiều tà rực đỏ.Không phải là mặt trời mọc hy vọng, mà là hoàng hôn rực lửa báo hiệu tai ương.Một bầu trời đỏ như máu, những bàn tay tối tăm đè mặt trời xuống đáy vực, và khung giờ không rõ ràng là bạn hay thù."Là cậu à."Người đàn ông đẹp đến lạ dưới ánh chiều đỏ rực mỉm cười kiêu ngạo."Cái bông hoa nổi tiếng đó."~~~~~~~~~~~~~~~~
..."Mình?" "Bông hoa?"
Gã vừa nói là đang gọi mình sao?Se Hwa không thể nghĩ ra phản ứng nào thích hợp, chỉ biết chớp mắt liên tục.Câu nói ấy được buông ra một cách quá đỗi điềm nhiên, đến mức mãi sau cậu mới nhận ra nội dung."Mình." "Bông hoa nổi tiếng."So với mấy câu chuyện bẩn thỉu mà người trong hắc xá hay khách khứa rỉ tai nhau, lời đó còn khiến mặt cậu nóng bừng hơn.Có lẽ chính vì thế mà nó lại càng mang cảm giác lăng mạ."Trời ạ. Giám đốc Ki nhà ta đúng là còn trẻ thật. Đừng có chỉ nhìn mặt mà đánh giá người."Giám đốc bĩu môi, trừng mắt nhìn Se Hwa."Tôi định để thêm một thời gian rồi gửi nó đến chỗ tốt để trả nợ cho dễ, mà cái thằng này giờ kiếm được chỗ chống lưng mới là bắt đầu tỏ thái độ...""Chỗ tốt à."Người đàn ông Ki Tae Jeong nhắc lại câu đó bằng giọng phẳng lặng.Cứ như chỉ vài lời vừa rồi đã đủ để nắm bắt hoàn cảnh, không cả cuộc đời của Se Hwa.Se Hwa, như mọi khi, chỉ lặng lẽ cúi đầu.Dù là lời lẽ sỉ nhục đến mấy thì cuối cùng cũng sẽ kết thúc."Giám đốc Ki bảo muốn người kèm là nó, nên tôi mới để nó theo. Nhưng mà đừng có đụng vào. Thằng đó mới câu được một ông trong quân đội, bỗng chốc đổi đời đấy. Dây phải sĩ quan như trung úy là tôi cũng mệt.""Ra vậy."Ki Tae Jeong bật nhẹ ngón tay, hất điếu xì gà khỏi tay.Điếu thuốc gần như mới tinh lăn lóc trong vũng nước dơ.Một kẻ đứng phía sau có lẽ sợ người mình đang hầu bị dính bẩn vội vàng cúi người nhặt lấy, thu dọn sạch sẽ.Giữa sự im lặng cố tình của Se Hwa, giữa hàng lông mày vốn dửng dưng cũng thoáng nhíu lại.Gì vậy chứ?Bước chân đưa ra, người cúi xuống, rồi đứng thẳng lên hành động mà ai cũng có thể làm lại khiến cậu thấy kỳ lạ.Se Hwa liếc nhìn về phía sau.Nãy giờ mọi sự chú ý đều dồn vào Ki Tae Jeong nên cậu không nhận ra.Nhưng giờ mới thấy, nếp gấp trên quần của đám người đi theo hắn... không phải thứ dễ có được.Dù có mặc đồ mới lấy ra từ xưởng cũng khó mà giống nhau đến mức đó.Nếu chỉ là một gã lừa đảo bình thường thì quá quy mô.Nhìn thái độ của thuộc hạ hắn, không chừng là lính đánh thuê?Dù đám xã hội đen có thích phô trương đi nữa thì cũng không giữ được độ chỉnh tề như vậy.Từng cử động đều đều đặn, đúng nhịp như lính..."À...!"Quân... nhân.Một từ vô thức hiện lên trong đầu Se Hwa, khiến cậu bật thốt như hét lên."Má cái thằng này...! Này, Tháng Ba! Mày định làm thằng ngu ngay trong ngày đầu Giám đốc Ki đi làm đấy à? Bộ mày không tỉnh hả!?"Se Hwa nhận ra sai lầm của mình quá trễ, vội cắn môi nhưng tiếng thốt ngớ ngẩn vừa rồi đã vang lên rõ mồn một.Giám đốc đập tay vào ngực ầm ầm như muốn phát điên, buông ra một tràng chửi rẻ tiền nhưng cậu chẳng buồn nghe.Quân nhân...Đúng vậy. Người đàn ông đó là lính.Lúc tiếp xúc với Trung úy Kim, lính dưới quyền ông ta cũng hành xử như thế.Tư thế gập người khi gập ô, động tác cúi xuống nhặt đồ tất cả đều cực kỳ chính xác.Tại sao mình lại không nhận ra sớm hơn?Quân nhân đích thực.Mồ hôi lạnh rịn theo sống lưng.Bên rìa tầm nhìn, môi của Ki Tae Jeong đã khẽ nhếch lên.Chắc chắn, hắn cũng vừa nắm được điều gì đó từ phản ứng của mình.Se Hwa nuốt khan, bàn tay đưa lên vuốt cổ che đi yết hầu đang giật thình thịch vì căng thẳng.Nãy giám đốc nói gì nhỉ?Ngay từ đầu, hắn đã chỉ đích danh cậu.Nếu thế thì quá muộn rồi.Không thể tránh được nữa.Người đàn ông mang danh "giám đốc điều hành" đó không phải lừa đảo đến dụ giám đốc...Mà là đặc vụ được Kim Trung úy cài vào để bắt cậu."...Vậy, chào hỏi vậy là đủ rồi ha. Em dẫn anh tham quan văn phòng được không?"Không biết từ khi nào, Ki Tae Jeong đã áp sát bên cạnh Se Hwa, đặt một tay lên eo cậu.Hành động quá thân mật so với gương mặt lịch lãm, trắng trẻo ấy."Anh còn nhiều điều muốn hỏi lắm đấy."Những ngón tay dài nhẹ nhàng lướt qua thắt lưng của Se Hwa.Tiếng huýt sáo, tiếng cười khúc khích vang râm ran khắp nơi.Cứ như muốn xóa sạch vẻ nghiêm túc của bản thân khi nãy lúc Ki Tae Jeong vừa xuất hiện, đám người càng cười đùa lớn tiếng hơn thường lệ.Một người đàn ông có vẻ ngoài như bước ra từ một bức tranh thánh lễ lại hành xử tục tĩu vậy nên sức ảnh hưởng càng kinh khủng.Dường như hắn cố tình đẩy bầu không khí theo hướng đó.Một người như hắn không thể nào không biết được mình có thể gây ra ảnh hưởng thế nào với những kẻ hèn kém như Se Hwa."Cưng à."Bàn tay đang giữ lấy eo Se Hwa ngày càng siết chặt hơn, như muốn nói rằng đừng hòng trốn tránh.Nhìn qua thì có vẻ chỉ là trò đùa, nhưng sức nắm ấy khiến người ta tưởng như xương thịt sẽ bị bóp nát bất cứ lúc nào.Ánh nhìn tưởng như trêu chọc ấy lướt qua trán Se Hwa lấm tấm mồ hôi và hàng mi run rẩy vì sợ hãi.Cậu thấy sợ.Không chỉ vì sức mạnh vượt xa hai chữ "mạnh mẽ", mà còn vì hắn có thể che giấu được nó một cách điêu luyện giữa đám đông."Sau này giúp anh nhiều nhé?"Giọng hắn nhẹ tênh như đang cưng nựng, ép người ta phải gật đầu đồng ý.Se Hwa nhắm chặt mắt.Mỗi lần bị lực từ tay Ki Tae Jeong đẩy nghiêng đi, nước dơ lại quấn lấy cổ chân.Dù đã cố gắng bao nhiêu lần, cuối cùng cả giày lẫn ống quần vẫn sũng nước.Chỉ muốn sống khác đi một chút.Chỉ muốn thôi làm "bông hoa" và được làm một con người đúng nghĩa.Cái ý chí mà Se Hwa từng ra sức níu giữ, giờ đây bị giễu cợt như một trò hề.*****"Xịn hơn tôi tưởng đấy chứ? Với một công trình xây trái phép."
Ki Tae Jeong đá nhẹ mũi giày lên sàn văn phòng.Chỗ này vốn là nơi dành tiếp khách chịu chi nên rõ ràng trông khang trang hơn phần còn lại.Không biết có phải thật không, nhưng nền nhà không phải gạch rẻ tiền mà là đá cẩm thạch, giấy dán tường cũng mới tinh.Mấy hôm nay có lẽ vì sợ bị người ngoài coi thường, giám đốc đã bỏ ra ít tiền để nâng cấp nơi này.Dù vậy, "nâng cấp" cũng chỉ dừng lại ở mấy thứ rườm rà viền vàng lòe loẹt đúng kiểu mê tín của dân cờ bạc.Se Hwa đứng nép ở cửa, chỉ đảo mắt liên tục.Từ kho hàng đến văn phòng hắc xá không phải quãng đường ngắn, vậy mà Ki Tae Jeong không hề nói với cậu một câu nào.Hắn chỉ chăm chú quan sát cấu trúc bên trong như thể đang phân tích gì đó.Bao giờ thì hắn mới bắt đầu đây?Tim Se Hwa như muốn nổ tung.Ngay cả khi bị cài cắm vào hắc xá khác cũng chưa từng thấy đáng sợ đến thế.Giá mà hắn sớm chất vấn thì đỡ hơn.Quát tháo, ép khai, đe dọa, đánh đập còn dễ thở hơn là im lặng thế này.Cốc cốc.
"Xin phép."Cánh cửa mở ra sau tiếng gõ nhẹ và lễ phép.Là người đàn ông lúc nãy đã cúi xuống nhặt điếu xì gà Ki Tae Jeong ném đi."Chuẩn tướng."Gã cúi đầu thật sâu, đưa ra một chiếc máy tính bảng.Chuẩn... tướng?Haa... có vẻ bọn họ chẳng thèm giấu thân phận nữa.Không, có khi từ đầu cũng chẳng định giấu."Đợi ngoài cho đến khi được gọi vào.""Vâng. Tôi sẽ chuẩn bị."Chuẩn tướng là cấp bậc như thế nào nhỉ?Có vẻ là cấp cao, nhưng Se Hwa chưa từng nghe thấy nhiều.Cậu giả vờ nhìn xuống nền nhà, cố gắng lục lọi trí nhớ.Ít nhất thì cậu biết đại khái vị trí của trung úy. Trên trung úy là đại úy, thiếu tá... rồi gì nữa?"Chỉ cần bốn cấp nữa phía trên tôi là tới nguyên thủ quốc gia."Cứ như đọc được suy nghĩ, Ki Tae Jeong lên tiếng bằng giọng nhàn nhạt."Còn trung úy ấy à, thấp hơn tôi sáu cấp bậc."Mẹ kiếp...Se Hwa nghiến chặt răng."À, phụ tá thân cận của tôi cũng chỉ là trung úy thôi đấy."Giọt mồ hôi chảy dọc từ cằm cậu xuống.Bảo là "biết" cấp bậc của trung úy, thật ra chỉ là biết "trung úy là người quan trọng".Chứ không phải đã đủ thân quen để hiểu rõ sức nặng của cấp hàm đó.Vậy mà người đàn ông kia... ở tuổi đó... lại dùng trung úy làm phụ tá riêng.Và còn nói, chỉ chưa đầy một bàn tay là chạm đến nguyên thủ quốc gia."Bảo sao nhìn cái mặt mày nó cứ kỳ kỳ..."Bàn tay lớn bất ngờ áp lên má Se Hwa."Bôi cái gì đấy?"Làn da lạnh mát, mịn màng của hắn chạm vào lớp kem xịt dày cộm trên mặt cậu."...Mấy loại xịt... xịt nâu da... trộn màu lại..."Giọng Se Hwa run lên tệ hại, chẳng khác gì đang tự tố cáo mình là kẻ đáng nghi."Xịt nâu da."Có vẻ là thói quen của hắn nhắc lại lời người khác bằng giọng dửng dưng.Nghe thì đơn giản, nhưng thật sự đáng sợ.Chỉ bấy nhiêu thôi mà Se Hwa đã rụt rè tự kiểm điểm lại bản thân như một phản xạ có điều kiện."Ư... hức...!"Ngón tay cái của hắn đang ấn khắp nơi trên gò má loang lổ thì bất ngờ trượt vào miệng.Trái tim Se Hwa đã nhỏ lại đến mức không thể nhỏ hơn, vậy mà chỉ với một hành động đó cũng khiến cậu giật nảy người, cả vai run lên."Tôi đã giới thiệu đại khái mình là ai rồi.""Phản ứng ban nãy của cậu cũng cho thấy cậu biết rõ vì sao tôi lại chỉ đích danh cậu.""Hức...!"Bàn tay từng nắm súng, cầm dao còn nhiều hơn cầm muỗng thì phải giờ đang chầm chậm miết lên vòm họng bên trong."Vậy thì... cậu cũng hiểu rõ nếu ngoan ngoãn, thì sẽ kết thúc mà không đau đớn. Phải không?"
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store