Người chiến binh lạ mặt
Những lời dạy của cha, khi cả hai ở trong bóng tối của khu rừng đột ngột quay trở lại với anh và anh di chuyển như một bóng ma, lặng lẽ len lỏi qua quảng trường chợ, sải chân dài bước chậm rãi, mềm mại mà uyển chuyển tựa như đang lướt giữa không trung, anh kéo Wenyld theo sau mình. Tim anh đột nhiên gần như ngưng đập, đó là một tia sáng vừa chiếu vào phần chân anh.
"Lùi lại nhanh".
Cuthwin thì thầm.
Anh lùi lại một khoảng hơn năm bước chân trước khi đứng yên quan sát từng chút một. Đôi mắt tinh tường ấy nhận ra rằng sẽ có một độ trễ nhất định giữa những tia sáng. Một quyết định liều lĩnh, anh yêu cầu Wenyld nhảy qua ngay đúng lúc tia sáng vừa chiếu đi. Dù chính wenyld cũng cho rằng điều này là không thể nhưng cũng đành làm theo.
Wenyld hít một hơi thật sâu, anh cố gắng giữa bình thường nhất có thể, tránh mắc sai lầm. Anh lấy đà trước khi chạy thật nhanh, băng qua một chiếc thùng nhỏ trước khi lộn nhào qua phía bên kia bờ tường. Cuthwin nín thở, anh sợ rằng tiếng động khi đáp đất sẽ báo động nên anh đã nhanh chóng lùi lại.
"Không sao đâu".
Wenyld thì thầm, nó đủ to để Cuthwin có thể nghe và cũng đủ nhỏ để họ không bị lộ.
Cuthwin bắt đầu lùi lại, đặt chân phải về sau, sẵn sàng cho một cú bức tốc. Anh bắt đầu chạy, cố gắng hết sức để không gây ra bất cứ âm thanh làm họ bị lộ. Một cú bật cao trước khi thực hiện một pha nhào lộn tuyệt đẹp, đúng lúc tia sáng từ lính canh chiếu qua.
Cuthwin đứng dậy và bước chậm lại khi anh nhắm mắt và để tai thu thập thông tin về môi trường xung quanh. Âm thanh vui vẻ lớn hơn, và tiếng vọng của nó trên các bức tường tạo thành một bản đồ trong đầu anh.
Cuthwin đưa tay ra, anh ta mỉm cười khi cảm thấy những ngón tay mình chạm vào bức tường đá của ngôi nhà dài. Những viên đá được cắt vuông vắn và chạm khắc do những người thợ mỏ lùn đẽo từ đá của Dãy núi Worlds Edge, mang đến Reikdorf như một món quà cho Vua Bjorn khi mùa xuân đã tàn.
Anh nhớ mình đã quan sát những người lùn với vẻ kinh hoàng xen lẫn run sợ vì họ trông rất đáng sợ, họ có dáng ngồi xổm trong bộ giáp lấp lánh, họ ít để ý đến những người xung quanh cũng như thường nói với nhau bằng giọng cộc cằn khi họ xây dựng lâu đài cho nhà vua. Với một tốc độ khủng khiếp, trong vòng chưa đầy một ngày. Những người lùn đã ở lại lâu hơn mức cần thiết, họ cũng từ chối mọi lời đề nghị giúp đỡ trong công việc của mình, tất cả trừ một người hành quân vào phía đông ngay sau khi công việc hoàn thành.
"Chúng ta đến chưa vậy??"
Wenyld thì thầm.
Cuthwin gật đầu trước khi nhớ rằng Wenyld sẽ không thể gặp anh ta.
"Đúng"
anh nói giọng trầm
"nhưng hãy im lặng. Tôi không muốn nghĩ đến cái cảnh hai ta bị bắt đâu."
Cuthwin dừng lại để thở đều, rồi bắt đầu chạy dọc theo chiều dài của bức tường, cảm thấy phía trước là góc vuông của ngôi nhà. Khi anh ta chạm đến nó, nó mịn và sắc như một lưỡi rìu, anh thả lỏng người xung quanh nó, nhìn lên khi những đám mây tách ra và một ánh sao lấp lánh sáng trên bầu trời phía trên anh ta.
Ánh sáng từ vì tinh tú kia lấp lánh trên các bức tường của viên đá cắt lùn như thể chúng chứa đầy các vì sao, và anh ấy đã dành một chút thời gian để chiêm ngưỡng sự khéo léo đáng kinh ngạc đã tạo ra chúng.
Dọc theo chiều dài của bức tường của ngôi nhà dài, Cuthwin có thể nhìn thấy một ô cửa rộng được làm từ những thanh gỗ dày, và được tô điểm bằng những dải góc cạnh bằng sắc sẫm màu và chạm khắc búa.
Cửa sập phía trên chúng được gắn chặt vào khung của nó, không quá một khe hở, nhưng nó đủ rộng cho một lưỡi dao giữa gỗ và đá.
Thông qua cánh cửa đang hé mở, Cuthwin có thể nghe thấy âm thanh từ tiếng của các chiến binh dũng mãnh, tiếng va chạm của những chiếc bình rượu, âm thanh của những bài hát về chiến tranh sôi nổi và tiếng đập của kiếm cũng như tiếng khiên va vào nhau.
"Đây,"
Cuthwin nói, chỉ vào cửa chớp phía trên anh ta.
"Chúng ta nên dừng lại , có thể xét đến trường hợp rằng ta có thể quan sát tại đây."
"Tôi trước."
Wenyld chợt lên tiếng
"Wy bạn đi trước sao? Điều đó rất nguy hiểm đó"
Cuthwin hỏi.
"Tôi có anh ở đây."
"Bởi vì tôi là người lớn tuổi nhất"
Wenyld nói làm Cuthwin không thể chối bỏ lý luận logic của Wenyld, vì vậy anh đã đan các ngón tay của mình vào nhau để tạo thành một cái kiềng giống như những người kỵ sĩ của Taleuten sử dụng.
Anh ta dựa lưng vào bức tường đá và nói
"Tốt lắm, hãy đặt chân lên tay tôi và xem liệu bạn có thể mở màn màn trập đủ xa để nhìn thấy thứ gì đó không."
Wenyld háo hức gật đầu và đặt chân mình vào tay Cuthwin, đặt tay lên vai bạn mình. Với một tiếng càu nhàu, Cuthwin đẩy Wenyld lên, quay đầu lại để tránh đầu gối va vào mặt.
Anh ta mở tư thế của mình ra một chút để làm tăng sức nặng của Wenyld, và cố ngoái cổ để xem bạn mình đang làm gì. Cửa trập được cố định chắc chắn trong khung của nó, Wenyld áp mặt vào cửa trập khi anh liếc dọc theo các khớp.
"Mọi thứ ổn chứ?"
Cuthwin hỏi, nhắm mắt lại khi anh cố gắng ôm Wenyld.
"Bạn thấy gì?"
"Không có gì"
Wenyld trả lời.
"Tôi không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì, gỗ được lắp quá chặt vào nhau."
Một giọng nói mạnh mẽ bên cạnh họ nói.
"Đó là đồ chế tạo người lùn dành cho ngươi"
Và cả hai chàng trai đều sững người.
Cuthwin từ từ quay đầu lại, mở mắt ra để nhìn thấy một chiến binh mạnh mẽ, được phác họa bởi ánh sao và rắn chắc như thể anh ta được tạc từ cùng một tảng đá giống như ngôi nhà này.
Sự hiện diện tuyệt đối về thể chất của người chiến binh đã khiến Cuthwin mất đi sự an toàn, và anh ta thả tay mình thay vì giữ chặt chân Wenyld.
Wenyld cố gắng tìm một chỗ đứng ở mép cửa chớp, nhưng không có cái nào có được, và anh ấy ngã, ngã xuống ngay phía chân của Cuthwin trong sự hoang mang tột độ.
Cuthwin rũ bỏ người bạn đáng nguyền rủa của mình, biết rằng mình sẽ bị phạt, nhưng quyết tâm đối mặt với chiến binh mà không sợ hãi.
Anh nhanh chóng đứng dậy trước khi đứng trước mặt người phát hiện ra họ, sự tự tin của anh chuyển sang sợ hãi khi anh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đẹp trai cùng bộ giáp sáng loáng kia.
Mái tóc vàng óng ánh như bạc dưới ánh sao được giữ kín khuôn mặt của chiến binh bằng một chiếc băng đô bằng dây đồng xoắn, cánh tay dày của anh ta bị trói bởi những sợi xích sắt.
Một chiếc áo choàng dài bằng da gấu chảy ra từ vai và Cuthwin thấy rằng bên dưới nó là chiến binh khoác trên mình một bức thư sáng lấp lánh, buộc ở eo bằng một chiếc thắt lưng lớn bằng da dày.
Một con dao săn lưỡi dài được bọc ở thắt lưng của anh ta, nhưng chính vũ khí treo bên cạnh nó mới thu hút toàn bộ sự chú ý của Cuthwin.
Người chiến binh mang một chiếc búa rìu hùng mạnh, và đôi mắt của Cuthwin được thu hút vào phần đầu phẳng, rộng của vũ khí, bề mặt của nó được khắc những nét chạm khắc kỳ lạ lấp lánh dưới ánh sao.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store