The Last Butterfly
Thói quen tưởng tượng của Bronya vẫn liên tục hoạt động. Nhưng thời gian ngày một trôi qua, cô lại càng trở nên lo lắng hơn.Người của tập đoàn vẫn chưa tìm được cô, 'Diệp dạ' vẫn mỗi ngày trở về một thân đầy mùi máu, suy ra chẳng có gì bất thường xảy ra cả.Một vài lần, cô đã cố gắng thu thập thêm thông tin thông qua trò chuyện phiếm, nhưng có lẽ vì chuyện lần trước, người kia càng kiệm lời hơn.Chỉ mỗi khi Bronya nói về quan điểm của mình về tương lai của tập đoàn và những thay đổi mà cô muốn mang lại cho thế giới, đối phương mới chịu mở lời hơn.Ban đầu, cô chỉ muốn dùng những chủ đề này để giảm bớt sự phòng thủ của bên kia, nhưng dần dà, cô thực sự bắt đầu đắm chìm trong đó.'Dạ điệp' rất cẩn thận lắng nghe ý kiến của cô, sau đó sẽ trình bày ngắn gọn một số ý kiến cá nhân và ngẫu nhiên còn đưa ra một số đề nghị. Nhưng ngoại trừ một số yêu cầu cường điệu mà cô cố tình xen vào để thử, bất kể cô nói gì, người kia đều đáp lại cô bằng thái độ ủng hộ.Khi ở trong tập đoàn, cô hầu như luôn phải đối mặt với những lời chế giễu và mỉa mai. Những người khác trong tập đoàn đều bác bỏ tuyên bố 'dẫn dắt mọi người đến một cuộc sống tốt đẹp hơn' của cô.Ngây thơ. Đó là cái họ nói. Nhân loại tồn tại là để bóc lột lẫn nhau, chỉ những kẻ mạnh nhất mới có thể sinh tồn. Làm gì có cái đôi bên cùng có lợi?Ngay cả mẹ cũng chỉ nói với cô rằng ý tưởng đó là tốt, nhưng chưa đủ trưởng thành.Cho nên thái độ hoàn toàn tán thành của 'Dạ điệp' khiến cô có chút không thích ứng."Cô không cảm thấy những suy nghĩ này rất ngây thơ sao?" cô hỏi."Cái gì mà ngây thơ chứ, chẳng qua là đám người đó nhìn không thấu được nó. Là bọn họ cho rằng trên đời chỉ có bóc lột mới có thể thật sự trở nên như vậy. Nhưng làm như vậy, bọn họ sớm muộn sẽ phải trả giá. Gặp được tôi sẽ báo ứng họ một trận. Chị mới là đúng, chị nhất định sẽ thành công."Cô có hơi ngại ngùng trước bài phát biểu giống như một fan hâm mộ này.Điều này cũng là lý do mà 'Dạ điệp' trở nên đáng tin cậy hơn. Nhưng Bronya vẫn cảm thấy mọi thứ không thể đơn giản như vậy.Không được, hiện tại cô quá bị động, nhất định phải làm gì đó để phá vỡ hiện thế trận!Đêm đó, 'Dạ điệp' ở trong phòng tắm lâu hơn thường lệ. Cô biết, cơ hội đã đến.Mỗi khi đến việc này, tức là đã đến thời gian giúp cô duỗi tay chân.Trên da lần nữa cảm nhận được cái lạnh kim loại chạm vào, chợt nhận ra bản thân đã có thể thích nghi với nó.Nhớ lại lần đầu tiên tiếp xúc, cô toàn thân run rẩy, sợ nếu không cẩn thận, bàn tay đó sẽ bẻ gãy chiếc cổ mỏng manh của mình. Mà bây giờ, thay vì đáng sợ, nó mang lại cho cô cảm giác an tâm hơn.Bởi vì biết người kia sẽ không bao giờ làm tổn thương cô.Cho nên, những gì cô sẽ làm ngày hôm nay kỳ thật sẽ không quá nguy hiểm, phải không?Sau khi được cho ăn uống và nghỉ ngơi một lúc, cô rốt cuộc cũng cảm thấy sợi dây sau lưng được nới lỏng. 'Dạ điệp' nắm lấy cổ tay cô thực hiện vài động tác nhỏ."'Dạ điệp', chuyện cô định làm có phải sắp kết thúc rồi không?"Đột ngột hỏi vấn đề này, cô cảm giác động tác của đối phương dừng lại, bàn tay đang nắm lấy cô buông lỏng ra một chút.Ngay lúc này!Cô mạnh mẽ dùng hết sức đem cánh tay mình thoát ra, liền nhanh chóng tháo khăn bịt mắt xuống.Ánh sáng trong phòng rất yếu. Nhưng đã mấy ngày không được thấy ánh sáng, mắt liền bị kích thích mà chảy nước.Tuy vậy cô vẫn cố mở to mắt nhìn thủ phạm đã giam cầm mình mấy ngày nay.Đây là lần đầu tiên cô thực sự nhìn rõ mặt người kia.'Dạ điệp' vẻ mặt vẫn còn mang chút ngạc nhiên. Đó là một khuôn mặt xa lạ, nhưng dù nó được bao phủ bởi những mảng lớn rõ ràng là vết bỏng, cô vẫn có thể nhìn thấy nét đẹp bị ẩn giấu của nó.Cô không có bất cứ kí ức gì về nó, nhưng vì lý do nào đó, khuôn mặt xinh đẹp này dường như rất quen thuộc.Không giống như kẻ tập kích trong trí nhớ mình, ánh mắt người kia lại là màu xanh lam, bên trong cũng không có chút sát khí nào như cô nhớ. Nó chỉ bình yên, cùng chút kinh ngạc, thậm chí cô còn nhìn thấy trong đó một tia mong đợi?Những cảm xúc trái ngược khiến cô có chút choáng ngợp.Vì lý do nào đó, 'Dạ điệp' không làm gì cả. Hai người cứ vậy lúng túng nhìn nhau một hồi."Cô... thực sự là người đã tấn công chúng tôi đêm đó sao?" Cuối cùng, vẫn là không nhịn được lên tiếng phá vỡ sự im lặng."Chị đã làm một việc rất nguy hiểm đấy." 'Dạ điệp' không trả lời câu hỏi của cô. "Sao lại làm loại chuyện này, nói không chừng có thể mất mạng, chị dám sao?""Không, tôi biết cô sẽ không làm tổn thương tôi." Cô kiên quyết đáp."Đừng quá tin tưởng vào kẻ nguy hiểm đã bắt cóc chị." 'Dạ điệp' lắc đầu không tán thành. "Tôi đúng thực là người rất nguy hiểm, mỗi lần trở về không phải chị cũng ngửi được thứ mùi đó sao."Cô đương nhiên làm sao có thể quên, là mùi máu."Cô đối với tôi rất tốt." Nhưng cô vẫn kiên quyết trả lời."... Quên đi, dù sao xem cũng chẳng có ý nghĩa gì." 'Dạ điệp' thở dài, từ bỏ chủ đề này. Nhưng Bronya có thể nhận ra, rõ rằng giọng điệu này, sự mong đợi trong mắt người kia đã biến mất. Người kia lần nữa bắt lấy cổ tay Bronya trói chúng ra sau lưng.Bronya không kháng cự. Cô vẫn còn đang sốc với những gì đã xảy ra.Để người kia thất vọng sao?Điều này khiến cô có chút chán nản. Mà cảm giác quen thuộc nhưng không biết từ đâu đến còn khiến cô khó chịu.'Dạ điệp' lại nhẹ nhàng bế cô đặt lên giường. Lần này, cô cuối cùng cũng có thể nhìn thấy sự dịu dàng trên nét mặt của người kia. Đứng bên giường hồi lâu, cánh tay duy nhất còn nguyên vẹn đã nhiều lần nâng lên hạ xuống. Cuối cùng, vẫn là giơ bàn tay trái, đầy những vết sẹo bỏng, ôn nhu chạm vào khuôn mặt của Bronya."Đừng lo lắng quá, ngày mai mọi thứ đều sẽ kết thúc. Chị chỉ cần coi tất cả những chuyện này là một cơn ác mộng. Ngày mai, khi tỉnh dậy rồi, chị sẽ lại là người thừa kế của tập đoàn, là người mà mọi người đều kính trọng - Bronya Rand. "Chẳng biết vì sao Bronya đột nhiên cảm thấy buồn ngủ, như thể cô có thể ngủ bất cứ lúc nào. " Vậy còn cô?" cô nghe được chính mình hỏi."Tôi sẽ hoàn thành mục tiêu của chính mình. Đến lúc đó, chị có thể tức giận hay hận tôi cũng được, nhưng tôi vẫn hy vọng chị sẽ không. Tôi là một kẻ không nên tồn tại, tốt nhất là hãy quên tôi đi. Thật là, vốn dĩ lúc đầu cũng không muốn cho chị bị như vậy. Mang đến cho chị những hồi ức tồi tệ, tôi thật sự xin lỗi. Nhưng xin hãy yên tâm, bất kể kết quả là gì, tôi sẽ không bao giờ xuất hiện nữa sau ngày mai hay cả về sau.""Không.Tôi không..." Cô còn muốn nói tiếp, nhưng cơn buồn ngủ cứ như thủy triều ập đến, rốt cuộc vẫn không nói được lời nào cả."Về sau, chị nhất định phải biết tự bảo vệ mình và đừng để những người như tôi tiếp xúc dễ dàng như vậy. Chị là người sẽ lãnh đạo tập đoàn. Chị đã nói rằng sẽ thay đổi thế giới. Ừm, tôi tin nếu là chị nhất định sẽ làm được."Khoảnh khắc cơn buồn ngủ đánh gục, giọt lệ thuận theo khoé mắt chảy xuống."Chúc ngủ ngon, Bronya. Chúc chị sẽ có những giấc mơ đẹp."Nhưng tôi không muốn quên đi em lần nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store