The Gioi Nay Chi Cho Phep Minh Em Bat Nat Anh Hoa Tinh Sam
Sáng hôm sau
-Di Di... Tỉnh dậy...-Hắn lay nhẹ người nó.
Nó vì nỗi buồn thương trong lòng,lại thêm mệt mỏi vì dòng máu trong người đột nhiên chuyển biến. Nghe tiếng gọi,lập tức trở mình,ngồi dậy.
-Anh chuẩn bị đồ cho em rồi. Chúng ta đưa Y Tử đi thôi.
Sóng vỗ ào ạt vào bờ,có lẽ hôm nay là một ngày u buồn,trời tối đến buồn tủi . Gió lướt nhẹ qua , từng cơn hiu hiu như cộng hưởng với nỗi buồn tiền miên. Một đám người mặc đồ đen,khuôn mặt u buồn và ánh nhìn xa xăm trùng khơi. Hắn đứng bên nó,tay cầm dù che cho nó,có vài giọt mưa như nước mắt của ông trời buồn thương.
-Hihi...-Đột nhiên nó bật cười,một nụ cười hiền.-Y Tử... Em đang giỡn với chị đó sao?-Nó đưa tay về phía trước,cảm nhận từng đợt gió,chuyển lọ cốt sang tay hắn,nó tiến lên như ai dẫn lối. Nó tưởng tượng ra là Y Tử,nó mua trong làn gió như cùng Y Tử bước theo điệu nhịp. Tại sao lại có một cạnh đẹp buồn thương động lòng người thế này? Cứ như vậy,mọi người chỉ đứng nhìn nó cho đến khi nó té xuống làn nước biển lạnh lẽo. Họ hốt hoảng chạy ra đỡ nó.. Nó nhìn ra trùng khơi xa xôi,một lúc lâu,ánh mắt xanh dương chuyển sang bạc,hắn sợ nó kích động,tay kia liền ôm lấy nó.
-Đừng lo..-Nó cười nhẹ. Lạ thật. Ánh mắt bạc đó trở nên thật có hồn...
Nó nhận lo cốt từ tay hắn,nhẹ mở nắp,lần lượt từng nắm tro tàn lan toả về bốn phương."Y Tử, chỉ sẽ sống thay cho cả em nữa. Chị hứa đó"
-Về thôi.-Nó quay người đi về phía biệt thự ven biển. Bóng dáng nó thật cô đọc...
Nó cùng mọi người chuyển đồ của nó sang biệt thự của hắn. Nó dọn dẹp phòng thí nghiệm của Y Tử,nó muốn tìm một chút linh hồn của Y Tử ở nơi đây vì phần lớn thời gian Y Tử đề ở đây cả. Và bất cứ loại thuốc nào mà Y Tử tạo ra,nó đều uống cả,không phân tốt xấu.
-Cái này..-Nó đưa tay cầm,là một chiếc đĩa CD.
Mọi người tuy dọn dẹp nhưng ánh nhìn luôn hướng về phía nó. Thấy nó đi ra,nhét đĩa vào đầu,không ai bảo ai đều tập trung lại bên cạnh... Ít ra,để nó hiểu,bất cứ lúc nào nó đều không đơn lẻ... Trên màn hình hiện lên một hình ảnh người con trai,đó là Y Tử trong bộ đồ ngủ hình con thỏ lúc sang Pháp nó mua tặng... Nó nghẹn lòng...
"Alo Alo... Thử máy... Chị Di.. Chị chọn đồ cái kiểu gì thế này?Dị chết được í. Nhưng không sao,miễn là đồ chị mua,em đều rất thích. Di,em muốn tặng chị một thứ. Em đã rất buồn vì chị không đón sinh nhật chị cùng em đó. Dưới hầm. Nó giúp chị gia tăng sức mạnh và khi bùng phát hết,chị sẽ hoàn toàn là người bình thường.. A... em nói nhiều quá rồi... À... Hihi.. Ngại quá... Em yêu chị,UNI"
Phải mất một lúc sau,nó mới lấy lại được tinh thân,chậm rãi bước tới trước màn hình,tay vuốt vẻ khuôn mặt đó. Thật sự rất nhớ nhung...
-DI...-Minh Quân đặt tay lên vai nó như muốn an ủi đôi phần mất mát trong nó.
-Phiền cậu mang theo dùm tớ..-Nó quay người lại,tuy không thể gượng cười nhưng nó cũng không thể làm mọi người lo lắng cho nó hơn nữa.
-Được.
-Hán Phong...-Nó chìa tay ra,miệng chu chu,cảm giác như muốn được hắn sáng bên,muốn được hắn che chở,được hắn bảo vệ.. .Ở đâu và bất cứ lúc nào...
-Đi.-Hắn đưa mắt ra hiệu mọi người tiếp tục công việc còn mình thì khẽ cười bước đến bên nó,tay đan vào bàn tay nhỏ bé đó. Nó khẽ cười,ông trời xin ông hãy để anh ấy mãi bên con..
-Di Di..Sao hầm nhà em dài thế?-Hắn đưa mắt nhìn xung quanh,theo hướng nó chỉ mà bật công tắc đèn. Thấy vô cùng gọn gàng và sạch sẽ..-Ai đó ở đây dọn dẹp à?
-Em không biết. Có lẽ Y Tử xuống đây vẽ tranh..-Nó mím môi,đưa mắt nhìn,tay chạm vào những bức tường,một căn phòng được mở ra.-Vì gia đình em hơi rắc rối nên từ nhỏ em đã được bảo vệ kĩ càng.
-À.. Đấy là tranh Y Tử vẽ sao? Có cần mang theo luôn không?-Hắn đưa mắt nhìn một lượt,bức tranh vẽ thật đẹp nhưng hắn không thích lắm khi tất cả chỉ là tranh phác hoạ chân dung nó.
-Không. Để đó đi. Để Y Tử thỉnh thoảng ghé thăm.-Ánh mắt nó mơ hồ ,tay chạm nhẹ vào những bức tranh rồi khẽ cười.-Y Tử,từ năm 10 tuổi đã coi em như một thần tượng...
-Ừ..-Hắn chưng hửng...
-A..kia...-Nó lao nhanh đến,một góc phòng,ôm lấy bộ đồ con thỏ . Nó xúc động mạnh nhưng cố kiềm chế cảm xúc...
-Di... Muốn khóc thì cứ khóc đi..-Hắn ngồi xuống bên cạnh nó,ôm lấy nó,lòng đau từ cơ theo từng tiếng thút thít của nó.-Anh biết em tổn thương,em đau lòng nhưng nhìn em như vậy anh còn đau hơn gấp trăm ngàn lần. Hận anh không thể làm gì cho em cả. Anh hận bản thân. Anh là một thằng đàn ông thật sự thất bại..
-Hán Phong,anh...-Nó đưa mắt lên nhìn,hắn dựa cả người vào tường,ánh mắt đau đớn,bất lực nhưng điều kinh ngạc hơn là hắn đang rơi lệ.-Anh khóc vì em sao?Em xin lỗi.
Nó sững sờ,hắn im lặng,mắt khép lại,tay ôm nó chặt hơn. Nó nghe được sự âm ỉ đau thương trong hắn. Hán Phong ,em xin lỗi. Em quên mất chúng ta còn phải sống vì nhau nữa... Em yêu anh..
-Hán Phong.-Nó đưa tay ôm cổ hắn,đưa người nhón lên hôn nhẹ môi hắn.-Em ước gì nụ hôn này giúp anh bớt đau đớn.
Nó đứng bật dậy,mặc kệ hắn có đưa mắt nhìn suy tư. Nó lục đò của Y Tử để lại,lấy ra một lọ thuốc,không chần chừ mà cho hết vào miệng. Nó phải thay đổi thôi. Nó không thể phạm sai lầm mà đánh mất thêm một ai nữa... Nó đứng trước mặt hắn,mỉm cười,một tay giơ ra phía trước mặt hắn.
-Chào anh,Hán Phong. Em là người yêu của anh, Thiên Di.
Hắn ngây người rồi khẽ cười,nắm tay nó mà đứng dậy,nở nụ cười chói loá:
-Chào em. Thiên Di. Anh là chồng của em đây,Hán Phong.
Hắn cúi xuống hôn lên môi nó,ôm lấy nó,cho nó dựa vào lòng mình:
-Thiên Di,chúng ta sẽ sống vì nhau.
-Di Di... Tỉnh dậy...-Hắn lay nhẹ người nó.
Nó vì nỗi buồn thương trong lòng,lại thêm mệt mỏi vì dòng máu trong người đột nhiên chuyển biến. Nghe tiếng gọi,lập tức trở mình,ngồi dậy.
-Anh chuẩn bị đồ cho em rồi. Chúng ta đưa Y Tử đi thôi.
Sóng vỗ ào ạt vào bờ,có lẽ hôm nay là một ngày u buồn,trời tối đến buồn tủi . Gió lướt nhẹ qua , từng cơn hiu hiu như cộng hưởng với nỗi buồn tiền miên. Một đám người mặc đồ đen,khuôn mặt u buồn và ánh nhìn xa xăm trùng khơi. Hắn đứng bên nó,tay cầm dù che cho nó,có vài giọt mưa như nước mắt của ông trời buồn thương.
-Hihi...-Đột nhiên nó bật cười,một nụ cười hiền.-Y Tử... Em đang giỡn với chị đó sao?-Nó đưa tay về phía trước,cảm nhận từng đợt gió,chuyển lọ cốt sang tay hắn,nó tiến lên như ai dẫn lối. Nó tưởng tượng ra là Y Tử,nó mua trong làn gió như cùng Y Tử bước theo điệu nhịp. Tại sao lại có một cạnh đẹp buồn thương động lòng người thế này? Cứ như vậy,mọi người chỉ đứng nhìn nó cho đến khi nó té xuống làn nước biển lạnh lẽo. Họ hốt hoảng chạy ra đỡ nó.. Nó nhìn ra trùng khơi xa xôi,một lúc lâu,ánh mắt xanh dương chuyển sang bạc,hắn sợ nó kích động,tay kia liền ôm lấy nó.
-Đừng lo..-Nó cười nhẹ. Lạ thật. Ánh mắt bạc đó trở nên thật có hồn...
Nó nhận lo cốt từ tay hắn,nhẹ mở nắp,lần lượt từng nắm tro tàn lan toả về bốn phương."Y Tử, chỉ sẽ sống thay cho cả em nữa. Chị hứa đó"
-Về thôi.-Nó quay người đi về phía biệt thự ven biển. Bóng dáng nó thật cô đọc...
Nó cùng mọi người chuyển đồ của nó sang biệt thự của hắn. Nó dọn dẹp phòng thí nghiệm của Y Tử,nó muốn tìm một chút linh hồn của Y Tử ở nơi đây vì phần lớn thời gian Y Tử đề ở đây cả. Và bất cứ loại thuốc nào mà Y Tử tạo ra,nó đều uống cả,không phân tốt xấu.
-Cái này..-Nó đưa tay cầm,là một chiếc đĩa CD.
Mọi người tuy dọn dẹp nhưng ánh nhìn luôn hướng về phía nó. Thấy nó đi ra,nhét đĩa vào đầu,không ai bảo ai đều tập trung lại bên cạnh... Ít ra,để nó hiểu,bất cứ lúc nào nó đều không đơn lẻ... Trên màn hình hiện lên một hình ảnh người con trai,đó là Y Tử trong bộ đồ ngủ hình con thỏ lúc sang Pháp nó mua tặng... Nó nghẹn lòng...
"Alo Alo... Thử máy... Chị Di.. Chị chọn đồ cái kiểu gì thế này?Dị chết được í. Nhưng không sao,miễn là đồ chị mua,em đều rất thích. Di,em muốn tặng chị một thứ. Em đã rất buồn vì chị không đón sinh nhật chị cùng em đó. Dưới hầm. Nó giúp chị gia tăng sức mạnh và khi bùng phát hết,chị sẽ hoàn toàn là người bình thường.. A... em nói nhiều quá rồi... À... Hihi.. Ngại quá... Em yêu chị,UNI"
Phải mất một lúc sau,nó mới lấy lại được tinh thân,chậm rãi bước tới trước màn hình,tay vuốt vẻ khuôn mặt đó. Thật sự rất nhớ nhung...
-DI...-Minh Quân đặt tay lên vai nó như muốn an ủi đôi phần mất mát trong nó.
-Phiền cậu mang theo dùm tớ..-Nó quay người lại,tuy không thể gượng cười nhưng nó cũng không thể làm mọi người lo lắng cho nó hơn nữa.
-Được.
-Hán Phong...-Nó chìa tay ra,miệng chu chu,cảm giác như muốn được hắn sáng bên,muốn được hắn che chở,được hắn bảo vệ.. .Ở đâu và bất cứ lúc nào...
-Đi.-Hắn đưa mắt ra hiệu mọi người tiếp tục công việc còn mình thì khẽ cười bước đến bên nó,tay đan vào bàn tay nhỏ bé đó. Nó khẽ cười,ông trời xin ông hãy để anh ấy mãi bên con..
-Di Di..Sao hầm nhà em dài thế?-Hắn đưa mắt nhìn xung quanh,theo hướng nó chỉ mà bật công tắc đèn. Thấy vô cùng gọn gàng và sạch sẽ..-Ai đó ở đây dọn dẹp à?
-Em không biết. Có lẽ Y Tử xuống đây vẽ tranh..-Nó mím môi,đưa mắt nhìn,tay chạm vào những bức tường,một căn phòng được mở ra.-Vì gia đình em hơi rắc rối nên từ nhỏ em đã được bảo vệ kĩ càng.
-À.. Đấy là tranh Y Tử vẽ sao? Có cần mang theo luôn không?-Hắn đưa mắt nhìn một lượt,bức tranh vẽ thật đẹp nhưng hắn không thích lắm khi tất cả chỉ là tranh phác hoạ chân dung nó.
-Không. Để đó đi. Để Y Tử thỉnh thoảng ghé thăm.-Ánh mắt nó mơ hồ ,tay chạm nhẹ vào những bức tranh rồi khẽ cười.-Y Tử,từ năm 10 tuổi đã coi em như một thần tượng...
-Ừ..-Hắn chưng hửng...
-A..kia...-Nó lao nhanh đến,một góc phòng,ôm lấy bộ đồ con thỏ . Nó xúc động mạnh nhưng cố kiềm chế cảm xúc...
-Di... Muốn khóc thì cứ khóc đi..-Hắn ngồi xuống bên cạnh nó,ôm lấy nó,lòng đau từ cơ theo từng tiếng thút thít của nó.-Anh biết em tổn thương,em đau lòng nhưng nhìn em như vậy anh còn đau hơn gấp trăm ngàn lần. Hận anh không thể làm gì cho em cả. Anh hận bản thân. Anh là một thằng đàn ông thật sự thất bại..
-Hán Phong,anh...-Nó đưa mắt lên nhìn,hắn dựa cả người vào tường,ánh mắt đau đớn,bất lực nhưng điều kinh ngạc hơn là hắn đang rơi lệ.-Anh khóc vì em sao?Em xin lỗi.
Nó sững sờ,hắn im lặng,mắt khép lại,tay ôm nó chặt hơn. Nó nghe được sự âm ỉ đau thương trong hắn. Hán Phong ,em xin lỗi. Em quên mất chúng ta còn phải sống vì nhau nữa... Em yêu anh..
-Hán Phong.-Nó đưa tay ôm cổ hắn,đưa người nhón lên hôn nhẹ môi hắn.-Em ước gì nụ hôn này giúp anh bớt đau đớn.
Nó đứng bật dậy,mặc kệ hắn có đưa mắt nhìn suy tư. Nó lục đò của Y Tử để lại,lấy ra một lọ thuốc,không chần chừ mà cho hết vào miệng. Nó phải thay đổi thôi. Nó không thể phạm sai lầm mà đánh mất thêm một ai nữa... Nó đứng trước mặt hắn,mỉm cười,một tay giơ ra phía trước mặt hắn.
-Chào anh,Hán Phong. Em là người yêu của anh, Thiên Di.
Hắn ngây người rồi khẽ cười,nắm tay nó mà đứng dậy,nở nụ cười chói loá:
-Chào em. Thiên Di. Anh là chồng của em đây,Hán Phong.
Hắn cúi xuống hôn lên môi nó,ôm lấy nó,cho nó dựa vào lòng mình:
-Thiên Di,chúng ta sẽ sống vì nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store