Thế Giới 18+ - Ngụy Thừa Trạch【Đang Edit】
Cường thủ hào đoạt, táo bạo bênh vực người mình yêu, ghen tuông dữ dội
Truyện được đăng tải duy nhất trên nền tảng Wattpad, Allin, Joyme của acc @VyHy20 - Cỏ Bốn Lá, trang LoveTruyen.me đăng là đang reup không có sự cho phép.
Cường thủ hào đoạt, táo bạo bênh vực người mình yêu, ghen tuông dữ dội, nam chính ôn nhu nhưng có chút chiếm hữu, nữ chính lạnh lùng, hơi hướng bạo lực
Trong một căn phòng KTV sang trọng rộng hàng trăm mét vuông, tiếng hát thê lương, như tiếng chó sói tru, quỷ khóc vang lên, làm điếc tai người nghe.Trên ghế sofa, một người đàn ông cầm chai rượu ném về phía người đang đứng trên sân khấu.“Cao Bức, hôm nay cậu phải đền cho tôi một cái màng nhĩ!”Hắn cười cợt, khéo léo xoay người né tránh chai rượu vang đỏ trị giá mười vạn, chai rượu vỡ tan tành trên bức tường phía sau, rượu chảy lênh láng trên sàn nhà. Hắn cầm mic, kéo dài giọng nói khàn khàn: “Khụ khụ, cảm ơn anh em đã cổ vũ, hôm nay có thể tra tấn lỗ tai của mọi người, tôi rất vinh hạnh!”“Vậy tiếp theo, xin mời Thời thiếu gia, người chưa bao giờ cất giọng hát, lên sân khấu, hát tặng mỹ nhân trong lòng một bản tình ca – ‘Chết Cũng Phải Yêu’!”Mọi ánh mắt đồng loạt hướng về phía một thiếu gia tuấn tú đang ngồi trong góc. Hắn lười biếng dựa vào ghế sofa da, trên đùi có một mỹ nhân eo nhỏ, chân dài. Một tay ôm cô rất chặt, có lẽ là vì ở đây không tiện, nếu không, hai người đã sớm làm chuyện gì đó rồi.“ cậu có mắt nhìn chút đi! Không thấy Thời thiếu gia đang bận cưng chiều mỹ nhân, đâu có tâm trạng để đùa giỡn với cậu!”“Này! Đừng nói vậy! Từ lúc vào cửa đến giờ, ôm nửa tiếng rồi, vẫn chưa đủ sao, eo của mỹ nhân sẽ mỏi đấy!”Lời trêu chọc dễ dàng được nghe thấy. Thiếu gia không nói một lời, ngước mắt lên, ánh mắt sắc lạnh như viên đạn bắn qua. Cao Bức giật mình, nắm chặt mic, cười hắc hắc rồi chọn ngay một bài hát: “Tôi sẽ hát trước, tạo không khí cho thiếu gia của tôi đã.”Mỹ nhân kia không có phản ứng gì, mặt cô úp lên vai hắn, hai tay cố tình đẩy vai hắn ra. Nếu nhìn kỹ, bàn tay hắn đặt trên eo cô siết chặt, không khó để nhận ra đây là một trạng thái bị ép buộc, cô bị giữ chặt không thể cử động được.“Sao vậy, ngại à?” Giọng nói trầm ấm, lười biếng vang lên bên tai cô. Thời Hoàn Tần nhướng mày, nghiêng đầu nhìn cô, mặt cô không chút biểu cảm.“Khi nào thì đi?” Giọng cô lạnh lùng, xa cách.“Đi? Gấp vậy sao.” Hắn nắm tay cô, kéo xuống, dùng cơ thể cô che lại. Hắn đặt những ngón tay thon dài của cô lên háng đang cương lên, ấn mạnh xuống. Hắn cố tình cắn chữ, nói trầm thấp bên tai cô: “dương vật đã cứng rồi bảo bối, anh còn sốt ruột hơn em đấy.”Nói xong, hắn cười khùng khục hai tiếng, còn cô thì vẫn giữ vẻ mặt đó.“Muốn nghe anh hát không?”Cô không nói gì.“Hửm?” Giọng hắn mang theo sự cảnh cáo, hỏi lại.Mẫn Túc nhắm mắt lại.“Đừng lãng phí thời gian ở đây, Thời Hoàn Tần.”Giây tiếp theo, cô đã bị bế lên, hai chân không chạm đất. Hơn chục người trong phòng KTV bỗng im lặng, không dám thở mạnh nhìn hai người họ đi ra cửa lớn.“Thời, thiếu gia à! Không chơi nữa sao?”“Về nhà chơi.”Hắn để lại một câu trả lời đầy ẩn ý, không quay đầu lại, ôm cô đi nhanh hơn: “Hóa đơn cứ ghi vào tài khoản của tôi, sau này những buổi tụ tập vô nghĩa như thế này thì bớt tổ chức lại.”Hắn vừa đi, nhạc trong phòng KTV cũng tắt. Cao Bức thở phào một hơi, nằm vật ra chiếc ghế tròn.“Thời thiếu gia đến đây là nể mặt anh em chúng ta, cậu hát một bài mà khiến người ta phải cưỡng chế rời đi, cậu giỏi thật đấy Cao Bức.”“Đù! Vậy mọi người không hát thì cứ ngồi đây nghe nhạc nền à? Giọng hát của tôi cũng được rất nhiều cô gái cổ vũ đấy nhé!”Người đàn ông trợn trắng mắt.“Này, người phụ nữ trong vòng tay thiếu gia là ai vậy? Từ khi anh ta nhập ngũ trở về, tôi chưa thấy anh ta chạm vào phụ nữ bao giờ. Tôi cứ nghĩ anh ta cai hẳn rồi, sao đột nhiên lại nghỉ hưu sớm vậy?”Có người ngăn hắn lại, bảo đừng nói linh tinh.“ cậu thấy Hoàn Tần bao giờ để tâm đến phụ nữ như thế chưa? Câm mồm lại đi, nghe nói bọn họ đã chuẩn bị hôn lễ rồi đấy.”“Đù! Thật hay giả vậy?” Có người kinh ngạc kêu lên.“ tôi lừa cậu, Cao Bức, ăn cứt.”“Dựa vào cái gì lại là tôi ăn chứ!”“Mỹ nhân kia vẫn còn là sinh viên phải không? Thiếu gia nhà chúng ta 26 tuổi rồi đấy.”Hắn chậm rãi nghiêng ly, rót rượu vang đỏ: “Thời thiếu gia ấy à, sau khi xuất ngũ thì thừa kế gia nghiệp. Khác với chúng ta, người ta ngay từ đầu đã có tất cả rồi. Nhưng anh ta là con một, từ nhỏ đã được nuông chiều, tính tình rất thất thường, còn có xu hướng bạo lực nữa. Nhìn phản ứng của mỹ nhân hôm nay, có lẽ cô ấy ở nhà họ Thời cũng không dễ sống đâu.”Ly rượu lắc lư, được đưa đến miệng, hương thơm thuần khiết tràn vào khoang mũi. Hắn buồn bã nói.“Hơn nữa, tôi nghe nói, đại tiểu thư nhà họ Bùi rất căm hận cô ấy. Nghe nói chính là đại tiểu thư nhà họ Bùi đã nhờ Thời thiếu gia đến trường học để dạy dỗ mỹ nhân kia, kết quả sau đó Hoàn Tần lại để mắt đến cô ấy.”“Trời ạ, cẩu huyết thật đấy.”…Cánh cửa phòng tắm bị đập mạnh, kêu loảng xoảng. Hai tinh hoàn điên cuồng đập vào âm hộ hồng hào của cô, như thể muốn nhét tất cả vào trong!“Ư…ư đủ rồi, đủ rồi!”“Sướng không? Mới có vài phút mà đã không chịu nổi rồi sao bảo bối, hửm?”Trên bụng trắng nõn của cô, bàn tay to lớn siết chặt vòng eo cô. Trên da thịt đã xuất hiện những vết bầm tím, có thể thấy sức lực của hắn mạnh đến mức nào.Mẫn Túc bất lực bám lấy khung cửa. Thân hình cao lớn của hắn hoàn toàn đè lên lưng cô. Khuôn mặt hắn mang vẻ hung hăng, mái tóc rối bết vào mồ hôi trên má. Bộ ngực trắng trẻo của cô bị ép lên cánh cửa. Một chân của cô bị hắn ấn chặt vào cửa, tư thế dâm đãng và hèn mọn. Âm hôk bên dưới đã đau đến tê dại.Bên tai, hắn thè lưỡi ra, cố ý liếm láp cô một cách dính nhớp: “Bảo bối em đúng là một cực phẩm! Ư, khít quá, nới lỏng ra một chút, nếu không anh sẽ làm chết em !”“Hôm nay ngồi trên đùi anh vặn vẹo cái gì hả, làm anh nghẹn chết! Nếu không phải có nhiều người ở đó, anh đã sớm ấn em xuống đó mà làm rồi! Có khi bây giờ âm hộ của em toàn tinh dịch của anh đấy chứ!”“Đừng nói nữa, đừng nói nữa… a, a.” Giọng cô run rẩy, những âm tiết không đều mang theo tiếng rên, cô khóc lóc túm lấy bàn tay đang siết eo mình: “Em đau quá, làm ơn, đi ra ngoài đi, làm ơn…”“Đi ra ngoài? Anh hận không thể nhét toàn bộ vào trong!”Bạch bạch. Bạch bạch… bạch bạch bạch.Tiếng nức nở của Mẫn Túc càng lúc càng lớn, hắn không nghe bất cứ lời nào của cô. Chỉ cần hắn muốn, hắn phải có được, bất chấp tất cả!Cô đang chìm đắm trong đau đớn, đột nhiên có một bàn tay to lớn siết chặt bộ ngực trắng trẻo của cô. Tiếng rên rỉ đau đớn vang khắp căn phòng tắm trống rỗng.Thời Hoàn Tần nới lỏng vòng eo của cô, tay phải bóp chặt cổ cô, buộc cô ngửa ra sau, ngã vào lòng mình. Hắn cắn mạnh vào cổ cô, như muốn xé ra một miếng thịt.“A a!”“Hôm nay em liếc nhìn tên phục vụ kia trên hành lang, anh còn chưa tính sổ với em! Anh khuyên em lúc này đừng chọc giận anh, nếu không em sẽ phải chịu đau đớn đấy!”Vòng eo mảnh khảnh của cô, làn da trắng như sữa, tất cả đều bị bàn tay và miệng hắn tàn phá.Cùng với tiếng rên rỉ đau đớn của cô, cánh cửa lớn của biệt thự bị ai đó điên cuồng bấm chuông. Giọng phụ nữ cao vút gào lên qua cửa sổ.“Anh! Anh ra đây đi!”“Em biết anh đang ở nhà mà, mở cửa cho em vào! Anh—anh ơi!”“Anh mở cửa ra! Thời Hoàn Tần mở cửa cho em! Mở cửa! Mở cửa!”Người đang làm tình nhíu mày khó chịu. Mẫn Túc muốn dùng cái cớ này để thoát khỏi hắn. Thời Hoàn Tần mặc kệ: “Không cần để ý đến cô ta!”Bùi Hân Dư gào thét bên ngoài cửa gần một tiếng đồng hồ. Cô ta không ngừng dùng giày cao gót đá vào cửa, tức giận ném túi xách vào tường, cuối cùng tức đến phát khóc.“Thời Hoàn Tần anh mở cửa ra!” Giọng cô ta đã khàn đặc.Khi cô ta đang hung hăng giật tay nắm cửa, cánh cửa đột nhiên từ bên trong mở ra. Cô ta giật mình, loạng choạng ngã xuống đất.Ngẩng đầu lên, cô ta thấy người đàn ông mặc một chiếc áo choàng tắm màu trắng, một tay thắt dây lưng áo. Vai rộng, eo thon, chân dài. Hắn đứng thẳng, cúi đầu nhìn cô ta với ánh mắt khinh miệt, toát ra vẻ bạo ngược và lạnh lùng.“Tốt nhất là cô có chuyện quan trọng để nói với tôi.”Bùi Hân Dư mặc chiếc váy Chanel hồng kẻ caro, tức giận đứng dậy từ dưới đất, cầm túi xách ném thẳng vào người hắn.“Anh có ý gì hả anh trai! Anh nói sẽ giúp em dạy dỗ Mẫn Túc! Để lừa gạt tình cảm của cô ta, em đã nghe lời anh, điều tra hành trình và tư liệu của cô ta. Em cũng đã nói là cô ta có người mình thích rồi! Vậy mà bây giờ anh lại nói với em là anh muốn kết hôn với cô ta? Anh coi em như con khỉ để đùa giỡn từ đầu đến cuối có phải không!”“Cô ta chỉ là một con điếm thích giả vờ thanh cao! Rốt cuộc anh thích cái gì ở cô ta chứ, ngay cả anh cũng bị cô ta mê hoặc rồi sao, cái con điếm chết tiệt đó—“Chưa đợi cô ta nói xong, Thời Hoàn Tần cầm lấy chiếc túi của cô ta ném mạnh vào đầu cô ta!Dây xích kim loại trên túi trực tiếp tạo ra một vết rách trên trán cô ta. Hắn dùng sức rất mạnh, cú ném này khiến cô ta bật khóc.“Ô a a!”“Câm miệng!” Hàm dưới Thời Hoàn Tần căng cứng, gân xanh trên cổ nổi lên vì giận dữ. Hắn trừng mắt chỉ vào mặt cô ta, nghiến răng từng chữ cảnh cáo: “Nếu tôi còn nghe thấy hai chữ đó thốt ra từ miệng cô, đừng mong nhận được một chút thái độ tốt nào từ tôi!”“Ô, ô ô! Anh muốn kết hôn với cô ta em không đồng ý! Dì nhỏ cũng sẽ không đồng ý! Em sẽ mách dì nhỏ là anh đánh em!”Hắn cười lạnh, trái tim như thắt lại.“Mẹ tôi vẫn là mẹ cô sao? Đến lượt cô không đồng ý à? Bùi Hân Dư, cô biết tính tình tôi không tốt như vậy. Đừng nghĩ cô là em họ của tôi thì tôi sẽ nương tay. Chừng nào tôi còn ở đây một ngày, thì cô phải gọi Mẫn Túc một tiếng chị dâu!”Cô ta ôm đầu khóc nức nở, thở không ra hơi: “Lúc đó, anh bảo em điều tra cô ta, ô, anh đâu có nói như thế này.”Thời Hoàn Tần lười để ý đến cô ta, xoay người định đóng cửa lại thì thấy Mẫn Túc đang mặc áo choàng tắm đi xuống cầu thang. Sắc mặt cô yếu ớt, tái nhợt, khuôn mặt không thể che giấu vẻ lạnh lùng. Cô vô cảm nhìn về phía này.Mặc dù khoảng cách xa, Bùi Hân Dư vẫn thấy được trên cổ cô có những vết hôn dày đặc, giống như một tổ ong vò vẽ, hoàn toàn lộ ra dưới cổ áo choàng tắm. Có lẽ bên dưới còn nhiều nữa!Người đàn ông còn chưa kịp mở miệng, người phía sau đã lao nhanh vào, cầm theo dây xích túi xách, đôi mắt đỏ ngầu vì tức giận. “Con điếm Con điếm! Cô đã dùng thân thể để câu dẫn anh tôi, còn ở đây giả vờ thanh cao cái gì. Sao cô không đi làm điếm luôn đi!”Chưa đợi cô ta giơ túi xách lên ném, một cú đá từ phía sau khiến cô ta ngã sấp xuống đất. Cô ta va đầu xuống sàn đá cẩm thạch một tiếng không nhỏ. Sự kiên nhẫn của Thời Hoàn Tần đã đến cực hạn.“Cút đi!”
Tiếng gầm giận dữ vang vọng khắp mọi ngóc ngách của căn biệt thự ba tầng.Thời Hoàn Tần có ham muốn làm tình đến mức cô không kịp tránh. Có lẽ những năm tháng hắn đi lính, sự cấm dục đều được dồn hết lên người cô. Khi làm tình, hắn thích để lại dấu vết trên người cô, bất kể là hút, cắn hay véo.Hắn ép Mẫn Túc phải mặc áo len cao cổ vào đầu mùa thu. Vào ngày đầu tiên đi học, hắn đưa cô đến cổng trường. Trong xe, hắn cắn và gặm môi cô, rồi cảnh báo cô với giọng trầm thấp.“Ở trường, em phải tránh xa anh ta ra, nếu không lần sau sẽ không đơn giản chỉ là đánh anh ta nhập viện đâu.”“Ừm.”Hắn siết cổ cô qua lớp áo len: “Trả lời! Nói to lên!”Bàn tay đặt trên hai chân cô siết chặt thành nắm đấm. Ánh mắt cô nhìn thẳng về phía trước, như thể bị bắt cóc: “Biết rồi.”Thời Hoàn Tần hài lòng vỗ đầu cô, sau một nụ hôn nồng nàn, anh mới để cô rời đi. Anh ngồi trong xe nhìn bóng lưng cao gầy của cô trong chiếc váy dài màu vàng nhạt, nở một nụ cười đầy tự tin và mạnh mẽ.Mẫn Túc là người cuối cùng đến lớp, chỉ còn lại chỗ ngồi ở hàng cuối. Cô vừa ngồi xuống, những tiếng xì xào xung quanh đều hướng về phía cô.Ngẩng đầu lên, cô thấy Bùi Hân Dư ở hàng thứ hai, trên trán dán một miếng băng cá nhân. Biểu cảm dữ tợn của cô ta rất buồn cười.“Ô, sắp gả vào nhà giàu có mà đi học cũng không mang sách à?” Một giọng nói mỉa mai vang lên bên tai.“Chắc người ta cũng không biết hôm nay học gì đâu.”“Xem ra Mác-Lênin không thể dạy cô ta giải phóng giai cấp vô sản rồi, trong lòng còn nhớ thương chủ nghĩa tư bản đúng không?”“Ha ha ha! Được con cháu cán bộ cao cấp theo đuổi thì cảm giác thế nào vậy, hay Mẫn tiểu thư lên giảng bài cho cả lớp nghe đi?”“Đúng rồi, chia sẻ kinh nghiệm đi.”Khoảng thời gian trước, chuyện Thời Hoàn Tần điên cuồng theo đuổi cô ở trường học đã gây ồn ào. Bùi Hân Dư ghét thái độ thanh cao, chẳng để tâm đến chuyện gì của cô. Ban đầu cô ta muốn nhờ anh trai dạy dỗ cô, nhưng mọi chuyện lại thành ra thế này. Cô ta đã mua chuộc một vài người trong lớp và trong trường, cố tình bôi nhọ, cô lập cô.Cô ta thêu dệt chuyện cô thấy tiền mà lao vào thân thể của anh cô ta một cách sống động. Nhưng cô vẫn giữ thái độ dửng dưng, ngay cả khi không có sách, cô cũng chỉ cầm điện thoại, im lặng không nói gì, lướt màn hình.Bùi Hân Dư càng nhìn càng ghét, biểu cảm dần trở nên vặn vẹo.Tan học, cô ta chặn đường cô, đứng ở cửa sau kiêu ngạo ngẩng đầu. Mặc dù cô ta đi giày cao gót, nhưng vẫn thấp hơn cô vài tấc.“ cô giả vờ cái gì hả, Mẫn Túc! Cảm thấy đi với anh tôi là ghê gớm lắm đúng không? Thế nào, có chỗ dựa rồi thì vênh váo hơn à?”“Tôi không thích anh của cô.”“ cô nói cái gì?” Giọng Bùi Hân Dư nhanh hơn, cau mày, vẻ mặt còn khó coi hơn lúc nãy: “ cô là cái thá gì! Dựa vào đâu mà không thích anh tôi, Mẫn Túc cô đừng có giả vờ quá đáng!”Cô nghiêng người định đi thì bị cô ta nắm chặt lấy cánh tay. Bùi Hân Dư giật mình, nhận ra cô gầy đi rất nhiều.“ cô chỉ ỷ vào mặt xinh, dáng đẹp để câu dẫn anh tôi! Bị chửi mà cũng không cãi lại, tôi thấy cô cố tình giả vờ đáng thương, được hời lại còn làm ra vẻ, ghê tởm chết đi được!”“Chó cắn tôi, cớ gì tôi phải dơ miệng cắn lại. Đối diện với cô, tôi thấy mình ghê tởm.” Cô rút tay ra, nói ngắn gọn: “Nói không thích, là không thích.”“ cô—!”“Lời này mà để anh tôi nghe thấy, anh ấy sẽ không tha cho cô đâu! Lúc trước cô theo đuôi Lục Thường Ninh, theo đuổi anh ta, anh tôi đã thấy rõ! Anh ấy đã dạy dỗ anh ta như thế nào, cô không quên đấy chứ!”Bùi Hân Dư không hiểu Thời Hoàn Tần. Chỉ cần là thứ hắn muốn, hắn sẽ có được nó, bất chấp mọi thủ đoạn cực đoan.Hắn không thể để cô chạy theo người khác, và nhìn cô yêu một người đàn ông khác. Vì vậy, hắn thà hủy hoại người đàn ông đó.Mẫn Túc ngoảnh mặt làm ngơ và rời đi. Cô đi mượn sách cho lớp học tiếp theo. Ký túc xá của cô đã bị Thời Hoàn Tần thanh lý nên những cuốn sách đó hiện đang ở trong nhà hắn. Hôm nay, cô đã không mang theo một cuốn nào.Đến tầng hai của thư viện, cô thấy một người đàn ông đứng trước kệ sách. Anh cẩn thận vươn tay, cầm một cuốn sách, nhưng đầu ngón tay không giữ chặt được, cuốn sách rơi xuống, va vào đôi giày vải của anh.Anh khó khăn cúi người nhặt, Mẫn Túc vội vàng chạy tới, nhặt cuốn sách giúp anh trước.Lục Thường Ninh hơi sững sờ, sau đó cười nhẹ nhận lấy cuốn sách: “Em đến mượn sách học à?”Anh hơi cụp mắt xuống, hàng mi cong vút dưới ánh nắng mặt trời buổi trưa qua cửa sổ trông thật dịu dàng. Khí thế của Mẫn Túc đột nhiên yếu đi, hốc mắt cô đỏ hoe.“Vết thương, thế nào rồi?”“Đã đỡ hơn nhiều rồi, em đừng lo cho anh. Ngược lại, em, gần đây bác gái thường đến nhà anh than phiền rằng em không về nhà. Em nên về nhà và dành nhiều thời gian hơn với họ.”Môi cô run rẩy, cúi đầu che giấu đôi mắt ướt đẫm của mình: “Xin lỗi, có lẽ mẹ em ở nhà một mình thấy chán.”“Không sao đâu, bác gái thường xuyên mang đồ ăn ngon đến cho anh. Anh em xa không bằng láng giềng gần mà.”Mẫn Túc cảm thấy vô cùng áy náy, không biết phải xin lỗi thế nào. Bên ngoài trông anh không có vẻ gì là bị thương, nhưng hành động lấy sách vừa rồi, ngay cả cánh tay anh cũng không thể giơ lên, chân cũng không thể cúi xuống.Cô đưa tay dụi mắt, nghe anh hỏi: “Thời Hoàn Tần không làm gì em chứ?”“Anh ấy đã đánh anh vì em, vậy mà anh vẫn còn quan tâm đến em… Xin lỗi, em xin lỗi.” Mẫn Túc run rẩy, bật khóc nức nở. Tiếng khóc của cô càng rõ hơn trong thư viện tĩnh lặng.“Mẫn Túc, anh không sao, anh có thế nào cũng không sao cả, quan trọng là em. Anh biết em rất thông minh, và cũng biết cách bảo vệ bản thân. Vậy nên, đừng bận tâm đến cảm nhận của anh, anh sẽ ủng hộ mọi quyết định của em. Là một người anh trai, anh cũng rất muốn bảo vệ em, nhưng anh sẽ trở thành gánh nặng cho em, và không có cách nào giúp em thoát khỏi Thời Hoàn Tần được.”“Không phải! Em, em không coi anh là anh trai…”Anh nhướng mày, cười tùy ý: “Vậy mà anh đã chăm sóc em từ nhỏ đến giờ, trở thành đàn anh của em, lại không được em coi là anh trai sao?”“Không phải! Ý em không phải vậy!”Biết anh không có tình yêu nam nữ với cô, lời nói này rõ ràng là đang tôn trọng cô, không muốn làm cô khó xử. Nhưng Mẫn Túc vẫn muốn thẳng thắn nói ra nội tâm mình, cô lo lắng nếu không nói bây giờ thì sẽ không còn cơ hội nữa.“Anh ơi.”Đằng sau, một tiếng chụp ảnh vang lên.Mẫn Túc quay đầu lại, Bùi Hân Dư đang cầm điện thoại chĩa vào họ, nụ cười trên môi cô ta vô cùng hả hê.“Ha! Lần này tôi xem cô giải thích với anh tôi thế nào, Mẫn Túc, đợi anh ấy xử lý cô đi!”Mặt cô tái nhợt.Đột nhiên, Lục Thường Ninh bước lên phía trước, dáng đi khập khiễng để lộ băng gạc quấn dưới chiếc quần đen.“Xin lỗi, em có thể xóa bức ảnh đó đi được không?” Anh cúi người, nghiêm túc nói với Bùi Hân Dư: “Mẫn Túc chỉ là em gái của tôi, nếu bức ảnh bị lan truyền, chúng tôi sẽ rất phiền phức.”Thái độ ôn hòa của anh hoàn toàn trái ngược với Thời Hoàn Tần lạnh lùng, bạo ngược.Đôi mắt sâu như hồ nước của anh nhìn thẳng vào cô ta, Lục Thường Ninh bất lực van nài: “Làm ơn đi em.”Không biết bị mê hoặc bởi điều gì, cô ta ma xui quỷ khiến lại xóa bức ảnh.Nhưng điều này không ngăn được chuyện đến tai Thời Hoàn Tần.Hắn ấn cô lên giường, hung hăng đâm vào cơ thể cô, hết lần này đến lần khác, khiến cô nghẹt thở, ngay cả tiếng kêu cứu cơ bản nhất cũng không thể phát ra. Hai chân cô bị ép quấn quanh eo hắn, hơi thở dại ra, trần truồng, đôi mắt trống rỗng nhìn chằm chằm trần nhà trắng bệch.“Còn dám! Con mẹ nó em còn dám!”Hắn tấn công như một con thú hoang, không cho cô một giây để thở. Hắn cắn những vết hôn dày đặc trên cổ cô, đó là dấu ấn độc quyền, với giọng nói u ám và độc địa.“Xem ra lần trước đánh gãy một chân của anh ta vẫn chưa đủ! Lão tử không tin không sửa được cái tật thích anh ta của em! Anh đã nói rồi, nếu em dám không yêu anh, anh sẽ xử lý người nhà của em và anh ta! Em không nghe lọt tai một chữ nào đúng không!”“Ô, ô ô.” Cô chống vào vai hắn, điên cuồng lắc đầu, nước mắt chảy dài xuống gối, giọng nói nghẹn lại: “Không, em sẽ không, làm ơn, anh dừng lại đi.”“Là em ép anh! Là em ép anh!” Mắt Thời Hoàn Tần đỏ lên.Hắn đã chịu đựng đủ rồi! Lúc theo đuổi cô, hắn đã phải chịu đựng khuôn mặt lạnh lùng của cô. Cô hoàn toàn không để tâm đến hắn, trong lòng chỉ nghĩ đến ánh trăng sáng đó của cô. Hắn tận mắt nhìn thấy cô chạy theo Lục Thường Ninh với vẻ mặt đầy nhiệt tình! Còn hắn, Thời Hoàn Tần, thì phải đối mặt với một khuôn mặt lạnh lùng, bị cô bỏ mặc. Chết tiệt, chết tiệt!“Anh hỏi lại em lần cuối! Yêu anh không, nói! Yêu anh không!”Mắt cô ngấn lệ, cô dùng sức gật đầu.“Nói chuyện! Con mẹ nó anh bảo em nói!”“Ô… Ô, ư em yêu.”“em yêu cái gì?”“Em yêu anh, em yêu anh!”Với vẻ mặt hung tợn, hắn nhếch môi cười, dương vật cắm vào âm đạo khô ráo của cô, tốc độ dần chậm lại: “em yêu ai?”Tóc mai của Mẫn Túc rối bời, môi hé mở, mặc cho người ta nhào nặn: “Yêu anh, anh… Thời Hoàn Tần.”“Con mẹ nó, nói liền mạch đi!”“Ô, a, em… yêu anh Thời Hoàn Tần, em yêu, anh Thời Hoàn Tần.”Người đàn ông trên người cô cười lớn một cách điên cuồng, giống như một kẻ điên. Hắn nâng lưng cô gầy như củi lên, ôm cô vào lòng và thưởng cho cô bằng cách liếm cổ: “Giỏi lắm, anh sẽ cho em lên đỉnh, anh thưởng cho em đấy! Sau này đều phải như vậy biết chưa? Em cứ yên tâm, đám cưới của chúng ta, anh nhất định sẽ mời Lục Thường Ninh đến tận nơi để xem!”Cô phải vô cớ chịu đựng cơn giận của anh. Mẫn Túc căm hận người đàn ông này!Nếu không có hắn, có lẽ cô đã ở bên Lục Thường Ninh, hẹn hò, rồi kết hôn. Từ nhỏ đã thích anh, cô vẫn luôn chờ đợi có thể cùng anh xây dựng một gia đình, một tình yêu mới.Chính Thời Hoàn Tần đã tự tay hủy hoại ước mơ và sự tự do của cô, dùng tất cả những người thân cận bên cô để uy hiếp cô. Trong địa ngục này, tia hy vọng cuối cùng của cô chỉ có thể là chịu đựng ở bên hắn, mới có thể sống tốt hơn một chút.Mẫn Túc đã từng mơ về đám cưới, nhưng nhân vật chính bên cạnh cô đã sớm thay đổi.Đám cưới do Thời Hoàn Tần chuẩn bị trong ba tháng. Cô không nhớ mình đã hoàn thành toàn bộ hành trình gần ba tiếng đồng hồ như một con rối gỗ như thế nào. Mọi chi tiết lộng lẫy, đều không thể lọt vào mắt cô.Có bao nhiêu người dưới khán đài, có Lục Thường Ninh không, cô cũng không biết, khuôn mặt cô trước sau vẫn chỉ có một biểu cảm vô hồn. Sau khi hôn lễ kết thúc, chưa kịp cởi váy cưới, Thời Hoàn Tần đã ấn cô vào phòng thay đồ và làm tình với cô, chất vấn cô tại sao không nói trọn vẹn lời thề!Bị hắn thao, cô nghẹn ngào khóc, lắp bắp lặp đi lặp lại lời thề kết hôn hàng chục lần, cho đến khi hắn xuất tinh vào trong cơ thể cô.Ngón tay lấp lánh chiếc nhẫn kim cương, đó chính là nhà tù giam cầm cô vĩnh viễn.Mẫn Túc hận hắn, thậm chí cũng căm ghét cả cuộc hôn nhân này. Cô có thai chỉ chưa đầy hai tháng sau khi kết hôn và buộc phải nghỉ học ở nhà. Thời Hoàn Tần không thể chịu đựng được những cảm xúc lạnh nhạt bất chợt của cô, hắn có xu hướng bạo lực nội tại, nhiều lần muốn đè cô xuống giường để xử lý, thậm chí nhiều lần định giơ tay đánh người, nhưng cuối cùng đều tự đánh vào chính mình.Khi bụng cô lớn dần, cảm xúc của hắn cũng dần được kiềm chế. Thấy cô quá gầy, hắn tìm mọi cách bồi bổ cho cô.Sau khi con gái chào đời, Mẫn Túc yếu ớt, cô đã ở trong phòng suốt hai tháng và không dám bước xuống giường. Thời Hoàn Tần luôn ở bên cạnh cô không rời nửa bước. Mỗi khi cô gặp ác mộng và được hắn đánh thức, cô đều nhìn thấy ánh mắt căm hận và ghê tởm mà cô dành cho hắn.Đã một năm trôi qua, hắn đã làm mọi thứ một cách nhẫn nhục và hạ mình để cô cảm thấy dễ chịu hơn, nhưng hắn hiểu rõ hơn ai hết, Mẫn Túc ghê tởm hắn, ghê tởm cả Bùi Hân Dư, ghê tởm cả gia đình này.“Ít nhất thì em cũng phải giả vờ một chút chứ.”Thời Hoàn Tần lấy tay che mắt cô, cười khổ. Lòng bàn tay thô ráp, chai sạn cọ vào làn da mềm mại của cô. Hắn đã cố hết sức để kìm lực tay của mình, nhưng vẫn cố chấp như thường lệ:“Mẫn Túc, nói em yêu anh đi.”
Cường thủ hào đoạt, táo bạo bênh vực người mình yêu, ghen tuông dữ dội, nam chính ôn nhu nhưng có chút chiếm hữu, nữ chính lạnh lùng, hơi hướng bạo lực
Trong một căn phòng KTV sang trọng rộng hàng trăm mét vuông, tiếng hát thê lương, như tiếng chó sói tru, quỷ khóc vang lên, làm điếc tai người nghe.Trên ghế sofa, một người đàn ông cầm chai rượu ném về phía người đang đứng trên sân khấu.“Cao Bức, hôm nay cậu phải đền cho tôi một cái màng nhĩ!”Hắn cười cợt, khéo léo xoay người né tránh chai rượu vang đỏ trị giá mười vạn, chai rượu vỡ tan tành trên bức tường phía sau, rượu chảy lênh láng trên sàn nhà. Hắn cầm mic, kéo dài giọng nói khàn khàn: “Khụ khụ, cảm ơn anh em đã cổ vũ, hôm nay có thể tra tấn lỗ tai của mọi người, tôi rất vinh hạnh!”“Vậy tiếp theo, xin mời Thời thiếu gia, người chưa bao giờ cất giọng hát, lên sân khấu, hát tặng mỹ nhân trong lòng một bản tình ca – ‘Chết Cũng Phải Yêu’!”Mọi ánh mắt đồng loạt hướng về phía một thiếu gia tuấn tú đang ngồi trong góc. Hắn lười biếng dựa vào ghế sofa da, trên đùi có một mỹ nhân eo nhỏ, chân dài. Một tay ôm cô rất chặt, có lẽ là vì ở đây không tiện, nếu không, hai người đã sớm làm chuyện gì đó rồi.“ cậu có mắt nhìn chút đi! Không thấy Thời thiếu gia đang bận cưng chiều mỹ nhân, đâu có tâm trạng để đùa giỡn với cậu!”“Này! Đừng nói vậy! Từ lúc vào cửa đến giờ, ôm nửa tiếng rồi, vẫn chưa đủ sao, eo của mỹ nhân sẽ mỏi đấy!”Lời trêu chọc dễ dàng được nghe thấy. Thiếu gia không nói một lời, ngước mắt lên, ánh mắt sắc lạnh như viên đạn bắn qua. Cao Bức giật mình, nắm chặt mic, cười hắc hắc rồi chọn ngay một bài hát: “Tôi sẽ hát trước, tạo không khí cho thiếu gia của tôi đã.”Mỹ nhân kia không có phản ứng gì, mặt cô úp lên vai hắn, hai tay cố tình đẩy vai hắn ra. Nếu nhìn kỹ, bàn tay hắn đặt trên eo cô siết chặt, không khó để nhận ra đây là một trạng thái bị ép buộc, cô bị giữ chặt không thể cử động được.“Sao vậy, ngại à?” Giọng nói trầm ấm, lười biếng vang lên bên tai cô. Thời Hoàn Tần nhướng mày, nghiêng đầu nhìn cô, mặt cô không chút biểu cảm.“Khi nào thì đi?” Giọng cô lạnh lùng, xa cách.“Đi? Gấp vậy sao.” Hắn nắm tay cô, kéo xuống, dùng cơ thể cô che lại. Hắn đặt những ngón tay thon dài của cô lên háng đang cương lên, ấn mạnh xuống. Hắn cố tình cắn chữ, nói trầm thấp bên tai cô: “dương vật đã cứng rồi bảo bối, anh còn sốt ruột hơn em đấy.”Nói xong, hắn cười khùng khục hai tiếng, còn cô thì vẫn giữ vẻ mặt đó.“Muốn nghe anh hát không?”Cô không nói gì.“Hửm?” Giọng hắn mang theo sự cảnh cáo, hỏi lại.Mẫn Túc nhắm mắt lại.“Đừng lãng phí thời gian ở đây, Thời Hoàn Tần.”Giây tiếp theo, cô đã bị bế lên, hai chân không chạm đất. Hơn chục người trong phòng KTV bỗng im lặng, không dám thở mạnh nhìn hai người họ đi ra cửa lớn.“Thời, thiếu gia à! Không chơi nữa sao?”“Về nhà chơi.”Hắn để lại một câu trả lời đầy ẩn ý, không quay đầu lại, ôm cô đi nhanh hơn: “Hóa đơn cứ ghi vào tài khoản của tôi, sau này những buổi tụ tập vô nghĩa như thế này thì bớt tổ chức lại.”Hắn vừa đi, nhạc trong phòng KTV cũng tắt. Cao Bức thở phào một hơi, nằm vật ra chiếc ghế tròn.“Thời thiếu gia đến đây là nể mặt anh em chúng ta, cậu hát một bài mà khiến người ta phải cưỡng chế rời đi, cậu giỏi thật đấy Cao Bức.”“Đù! Vậy mọi người không hát thì cứ ngồi đây nghe nhạc nền à? Giọng hát của tôi cũng được rất nhiều cô gái cổ vũ đấy nhé!”Người đàn ông trợn trắng mắt.“Này, người phụ nữ trong vòng tay thiếu gia là ai vậy? Từ khi anh ta nhập ngũ trở về, tôi chưa thấy anh ta chạm vào phụ nữ bao giờ. Tôi cứ nghĩ anh ta cai hẳn rồi, sao đột nhiên lại nghỉ hưu sớm vậy?”Có người ngăn hắn lại, bảo đừng nói linh tinh.“ cậu thấy Hoàn Tần bao giờ để tâm đến phụ nữ như thế chưa? Câm mồm lại đi, nghe nói bọn họ đã chuẩn bị hôn lễ rồi đấy.”“Đù! Thật hay giả vậy?” Có người kinh ngạc kêu lên.“ tôi lừa cậu, Cao Bức, ăn cứt.”“Dựa vào cái gì lại là tôi ăn chứ!”“Mỹ nhân kia vẫn còn là sinh viên phải không? Thiếu gia nhà chúng ta 26 tuổi rồi đấy.”Hắn chậm rãi nghiêng ly, rót rượu vang đỏ: “Thời thiếu gia ấy à, sau khi xuất ngũ thì thừa kế gia nghiệp. Khác với chúng ta, người ta ngay từ đầu đã có tất cả rồi. Nhưng anh ta là con một, từ nhỏ đã được nuông chiều, tính tình rất thất thường, còn có xu hướng bạo lực nữa. Nhìn phản ứng của mỹ nhân hôm nay, có lẽ cô ấy ở nhà họ Thời cũng không dễ sống đâu.”Ly rượu lắc lư, được đưa đến miệng, hương thơm thuần khiết tràn vào khoang mũi. Hắn buồn bã nói.“Hơn nữa, tôi nghe nói, đại tiểu thư nhà họ Bùi rất căm hận cô ấy. Nghe nói chính là đại tiểu thư nhà họ Bùi đã nhờ Thời thiếu gia đến trường học để dạy dỗ mỹ nhân kia, kết quả sau đó Hoàn Tần lại để mắt đến cô ấy.”“Trời ạ, cẩu huyết thật đấy.”…Cánh cửa phòng tắm bị đập mạnh, kêu loảng xoảng. Hai tinh hoàn điên cuồng đập vào âm hộ hồng hào của cô, như thể muốn nhét tất cả vào trong!“Ư…ư đủ rồi, đủ rồi!”“Sướng không? Mới có vài phút mà đã không chịu nổi rồi sao bảo bối, hửm?”Trên bụng trắng nõn của cô, bàn tay to lớn siết chặt vòng eo cô. Trên da thịt đã xuất hiện những vết bầm tím, có thể thấy sức lực của hắn mạnh đến mức nào.Mẫn Túc bất lực bám lấy khung cửa. Thân hình cao lớn của hắn hoàn toàn đè lên lưng cô. Khuôn mặt hắn mang vẻ hung hăng, mái tóc rối bết vào mồ hôi trên má. Bộ ngực trắng trẻo của cô bị ép lên cánh cửa. Một chân của cô bị hắn ấn chặt vào cửa, tư thế dâm đãng và hèn mọn. Âm hôk bên dưới đã đau đến tê dại.Bên tai, hắn thè lưỡi ra, cố ý liếm láp cô một cách dính nhớp: “Bảo bối em đúng là một cực phẩm! Ư, khít quá, nới lỏng ra một chút, nếu không anh sẽ làm chết em !”“Hôm nay ngồi trên đùi anh vặn vẹo cái gì hả, làm anh nghẹn chết! Nếu không phải có nhiều người ở đó, anh đã sớm ấn em xuống đó mà làm rồi! Có khi bây giờ âm hộ của em toàn tinh dịch của anh đấy chứ!”“Đừng nói nữa, đừng nói nữa… a, a.” Giọng cô run rẩy, những âm tiết không đều mang theo tiếng rên, cô khóc lóc túm lấy bàn tay đang siết eo mình: “Em đau quá, làm ơn, đi ra ngoài đi, làm ơn…”“Đi ra ngoài? Anh hận không thể nhét toàn bộ vào trong!”Bạch bạch. Bạch bạch… bạch bạch bạch.Tiếng nức nở của Mẫn Túc càng lúc càng lớn, hắn không nghe bất cứ lời nào của cô. Chỉ cần hắn muốn, hắn phải có được, bất chấp tất cả!Cô đang chìm đắm trong đau đớn, đột nhiên có một bàn tay to lớn siết chặt bộ ngực trắng trẻo của cô. Tiếng rên rỉ đau đớn vang khắp căn phòng tắm trống rỗng.Thời Hoàn Tần nới lỏng vòng eo của cô, tay phải bóp chặt cổ cô, buộc cô ngửa ra sau, ngã vào lòng mình. Hắn cắn mạnh vào cổ cô, như muốn xé ra một miếng thịt.“A a!”“Hôm nay em liếc nhìn tên phục vụ kia trên hành lang, anh còn chưa tính sổ với em! Anh khuyên em lúc này đừng chọc giận anh, nếu không em sẽ phải chịu đau đớn đấy!”Vòng eo mảnh khảnh của cô, làn da trắng như sữa, tất cả đều bị bàn tay và miệng hắn tàn phá.Cùng với tiếng rên rỉ đau đớn của cô, cánh cửa lớn của biệt thự bị ai đó điên cuồng bấm chuông. Giọng phụ nữ cao vút gào lên qua cửa sổ.“Anh! Anh ra đây đi!”“Em biết anh đang ở nhà mà, mở cửa cho em vào! Anh—anh ơi!”“Anh mở cửa ra! Thời Hoàn Tần mở cửa cho em! Mở cửa! Mở cửa!”Người đang làm tình nhíu mày khó chịu. Mẫn Túc muốn dùng cái cớ này để thoát khỏi hắn. Thời Hoàn Tần mặc kệ: “Không cần để ý đến cô ta!”Bùi Hân Dư gào thét bên ngoài cửa gần một tiếng đồng hồ. Cô ta không ngừng dùng giày cao gót đá vào cửa, tức giận ném túi xách vào tường, cuối cùng tức đến phát khóc.“Thời Hoàn Tần anh mở cửa ra!” Giọng cô ta đã khàn đặc.Khi cô ta đang hung hăng giật tay nắm cửa, cánh cửa đột nhiên từ bên trong mở ra. Cô ta giật mình, loạng choạng ngã xuống đất.Ngẩng đầu lên, cô ta thấy người đàn ông mặc một chiếc áo choàng tắm màu trắng, một tay thắt dây lưng áo. Vai rộng, eo thon, chân dài. Hắn đứng thẳng, cúi đầu nhìn cô ta với ánh mắt khinh miệt, toát ra vẻ bạo ngược và lạnh lùng.“Tốt nhất là cô có chuyện quan trọng để nói với tôi.”Bùi Hân Dư mặc chiếc váy Chanel hồng kẻ caro, tức giận đứng dậy từ dưới đất, cầm túi xách ném thẳng vào người hắn.“Anh có ý gì hả anh trai! Anh nói sẽ giúp em dạy dỗ Mẫn Túc! Để lừa gạt tình cảm của cô ta, em đã nghe lời anh, điều tra hành trình và tư liệu của cô ta. Em cũng đã nói là cô ta có người mình thích rồi! Vậy mà bây giờ anh lại nói với em là anh muốn kết hôn với cô ta? Anh coi em như con khỉ để đùa giỡn từ đầu đến cuối có phải không!”“Cô ta chỉ là một con điếm thích giả vờ thanh cao! Rốt cuộc anh thích cái gì ở cô ta chứ, ngay cả anh cũng bị cô ta mê hoặc rồi sao, cái con điếm chết tiệt đó—“Chưa đợi cô ta nói xong, Thời Hoàn Tần cầm lấy chiếc túi của cô ta ném mạnh vào đầu cô ta!Dây xích kim loại trên túi trực tiếp tạo ra một vết rách trên trán cô ta. Hắn dùng sức rất mạnh, cú ném này khiến cô ta bật khóc.“Ô a a!”“Câm miệng!” Hàm dưới Thời Hoàn Tần căng cứng, gân xanh trên cổ nổi lên vì giận dữ. Hắn trừng mắt chỉ vào mặt cô ta, nghiến răng từng chữ cảnh cáo: “Nếu tôi còn nghe thấy hai chữ đó thốt ra từ miệng cô, đừng mong nhận được một chút thái độ tốt nào từ tôi!”“Ô, ô ô! Anh muốn kết hôn với cô ta em không đồng ý! Dì nhỏ cũng sẽ không đồng ý! Em sẽ mách dì nhỏ là anh đánh em!”Hắn cười lạnh, trái tim như thắt lại.“Mẹ tôi vẫn là mẹ cô sao? Đến lượt cô không đồng ý à? Bùi Hân Dư, cô biết tính tình tôi không tốt như vậy. Đừng nghĩ cô là em họ của tôi thì tôi sẽ nương tay. Chừng nào tôi còn ở đây một ngày, thì cô phải gọi Mẫn Túc một tiếng chị dâu!”Cô ta ôm đầu khóc nức nở, thở không ra hơi: “Lúc đó, anh bảo em điều tra cô ta, ô, anh đâu có nói như thế này.”Thời Hoàn Tần lười để ý đến cô ta, xoay người định đóng cửa lại thì thấy Mẫn Túc đang mặc áo choàng tắm đi xuống cầu thang. Sắc mặt cô yếu ớt, tái nhợt, khuôn mặt không thể che giấu vẻ lạnh lùng. Cô vô cảm nhìn về phía này.Mặc dù khoảng cách xa, Bùi Hân Dư vẫn thấy được trên cổ cô có những vết hôn dày đặc, giống như một tổ ong vò vẽ, hoàn toàn lộ ra dưới cổ áo choàng tắm. Có lẽ bên dưới còn nhiều nữa!Người đàn ông còn chưa kịp mở miệng, người phía sau đã lao nhanh vào, cầm theo dây xích túi xách, đôi mắt đỏ ngầu vì tức giận. “Con điếm Con điếm! Cô đã dùng thân thể để câu dẫn anh tôi, còn ở đây giả vờ thanh cao cái gì. Sao cô không đi làm điếm luôn đi!”Chưa đợi cô ta giơ túi xách lên ném, một cú đá từ phía sau khiến cô ta ngã sấp xuống đất. Cô ta va đầu xuống sàn đá cẩm thạch một tiếng không nhỏ. Sự kiên nhẫn của Thời Hoàn Tần đã đến cực hạn.“Cút đi!”
Tiếng gầm giận dữ vang vọng khắp mọi ngóc ngách của căn biệt thự ba tầng.Thời Hoàn Tần có ham muốn làm tình đến mức cô không kịp tránh. Có lẽ những năm tháng hắn đi lính, sự cấm dục đều được dồn hết lên người cô. Khi làm tình, hắn thích để lại dấu vết trên người cô, bất kể là hút, cắn hay véo.Hắn ép Mẫn Túc phải mặc áo len cao cổ vào đầu mùa thu. Vào ngày đầu tiên đi học, hắn đưa cô đến cổng trường. Trong xe, hắn cắn và gặm môi cô, rồi cảnh báo cô với giọng trầm thấp.“Ở trường, em phải tránh xa anh ta ra, nếu không lần sau sẽ không đơn giản chỉ là đánh anh ta nhập viện đâu.”“Ừm.”Hắn siết cổ cô qua lớp áo len: “Trả lời! Nói to lên!”Bàn tay đặt trên hai chân cô siết chặt thành nắm đấm. Ánh mắt cô nhìn thẳng về phía trước, như thể bị bắt cóc: “Biết rồi.”Thời Hoàn Tần hài lòng vỗ đầu cô, sau một nụ hôn nồng nàn, anh mới để cô rời đi. Anh ngồi trong xe nhìn bóng lưng cao gầy của cô trong chiếc váy dài màu vàng nhạt, nở một nụ cười đầy tự tin và mạnh mẽ.Mẫn Túc là người cuối cùng đến lớp, chỉ còn lại chỗ ngồi ở hàng cuối. Cô vừa ngồi xuống, những tiếng xì xào xung quanh đều hướng về phía cô.Ngẩng đầu lên, cô thấy Bùi Hân Dư ở hàng thứ hai, trên trán dán một miếng băng cá nhân. Biểu cảm dữ tợn của cô ta rất buồn cười.“Ô, sắp gả vào nhà giàu có mà đi học cũng không mang sách à?” Một giọng nói mỉa mai vang lên bên tai.“Chắc người ta cũng không biết hôm nay học gì đâu.”“Xem ra Mác-Lênin không thể dạy cô ta giải phóng giai cấp vô sản rồi, trong lòng còn nhớ thương chủ nghĩa tư bản đúng không?”“Ha ha ha! Được con cháu cán bộ cao cấp theo đuổi thì cảm giác thế nào vậy, hay Mẫn tiểu thư lên giảng bài cho cả lớp nghe đi?”“Đúng rồi, chia sẻ kinh nghiệm đi.”Khoảng thời gian trước, chuyện Thời Hoàn Tần điên cuồng theo đuổi cô ở trường học đã gây ồn ào. Bùi Hân Dư ghét thái độ thanh cao, chẳng để tâm đến chuyện gì của cô. Ban đầu cô ta muốn nhờ anh trai dạy dỗ cô, nhưng mọi chuyện lại thành ra thế này. Cô ta đã mua chuộc một vài người trong lớp và trong trường, cố tình bôi nhọ, cô lập cô.Cô ta thêu dệt chuyện cô thấy tiền mà lao vào thân thể của anh cô ta một cách sống động. Nhưng cô vẫn giữ thái độ dửng dưng, ngay cả khi không có sách, cô cũng chỉ cầm điện thoại, im lặng không nói gì, lướt màn hình.Bùi Hân Dư càng nhìn càng ghét, biểu cảm dần trở nên vặn vẹo.Tan học, cô ta chặn đường cô, đứng ở cửa sau kiêu ngạo ngẩng đầu. Mặc dù cô ta đi giày cao gót, nhưng vẫn thấp hơn cô vài tấc.“ cô giả vờ cái gì hả, Mẫn Túc! Cảm thấy đi với anh tôi là ghê gớm lắm đúng không? Thế nào, có chỗ dựa rồi thì vênh váo hơn à?”“Tôi không thích anh của cô.”“ cô nói cái gì?” Giọng Bùi Hân Dư nhanh hơn, cau mày, vẻ mặt còn khó coi hơn lúc nãy: “ cô là cái thá gì! Dựa vào đâu mà không thích anh tôi, Mẫn Túc cô đừng có giả vờ quá đáng!”Cô nghiêng người định đi thì bị cô ta nắm chặt lấy cánh tay. Bùi Hân Dư giật mình, nhận ra cô gầy đi rất nhiều.“ cô chỉ ỷ vào mặt xinh, dáng đẹp để câu dẫn anh tôi! Bị chửi mà cũng không cãi lại, tôi thấy cô cố tình giả vờ đáng thương, được hời lại còn làm ra vẻ, ghê tởm chết đi được!”“Chó cắn tôi, cớ gì tôi phải dơ miệng cắn lại. Đối diện với cô, tôi thấy mình ghê tởm.” Cô rút tay ra, nói ngắn gọn: “Nói không thích, là không thích.”“ cô—!”“Lời này mà để anh tôi nghe thấy, anh ấy sẽ không tha cho cô đâu! Lúc trước cô theo đuôi Lục Thường Ninh, theo đuổi anh ta, anh tôi đã thấy rõ! Anh ấy đã dạy dỗ anh ta như thế nào, cô không quên đấy chứ!”Bùi Hân Dư không hiểu Thời Hoàn Tần. Chỉ cần là thứ hắn muốn, hắn sẽ có được nó, bất chấp mọi thủ đoạn cực đoan.Hắn không thể để cô chạy theo người khác, và nhìn cô yêu một người đàn ông khác. Vì vậy, hắn thà hủy hoại người đàn ông đó.Mẫn Túc ngoảnh mặt làm ngơ và rời đi. Cô đi mượn sách cho lớp học tiếp theo. Ký túc xá của cô đã bị Thời Hoàn Tần thanh lý nên những cuốn sách đó hiện đang ở trong nhà hắn. Hôm nay, cô đã không mang theo một cuốn nào.Đến tầng hai của thư viện, cô thấy một người đàn ông đứng trước kệ sách. Anh cẩn thận vươn tay, cầm một cuốn sách, nhưng đầu ngón tay không giữ chặt được, cuốn sách rơi xuống, va vào đôi giày vải của anh.Anh khó khăn cúi người nhặt, Mẫn Túc vội vàng chạy tới, nhặt cuốn sách giúp anh trước.Lục Thường Ninh hơi sững sờ, sau đó cười nhẹ nhận lấy cuốn sách: “Em đến mượn sách học à?”Anh hơi cụp mắt xuống, hàng mi cong vút dưới ánh nắng mặt trời buổi trưa qua cửa sổ trông thật dịu dàng. Khí thế của Mẫn Túc đột nhiên yếu đi, hốc mắt cô đỏ hoe.“Vết thương, thế nào rồi?”“Đã đỡ hơn nhiều rồi, em đừng lo cho anh. Ngược lại, em, gần đây bác gái thường đến nhà anh than phiền rằng em không về nhà. Em nên về nhà và dành nhiều thời gian hơn với họ.”Môi cô run rẩy, cúi đầu che giấu đôi mắt ướt đẫm của mình: “Xin lỗi, có lẽ mẹ em ở nhà một mình thấy chán.”“Không sao đâu, bác gái thường xuyên mang đồ ăn ngon đến cho anh. Anh em xa không bằng láng giềng gần mà.”Mẫn Túc cảm thấy vô cùng áy náy, không biết phải xin lỗi thế nào. Bên ngoài trông anh không có vẻ gì là bị thương, nhưng hành động lấy sách vừa rồi, ngay cả cánh tay anh cũng không thể giơ lên, chân cũng không thể cúi xuống.Cô đưa tay dụi mắt, nghe anh hỏi: “Thời Hoàn Tần không làm gì em chứ?”“Anh ấy đã đánh anh vì em, vậy mà anh vẫn còn quan tâm đến em… Xin lỗi, em xin lỗi.” Mẫn Túc run rẩy, bật khóc nức nở. Tiếng khóc của cô càng rõ hơn trong thư viện tĩnh lặng.“Mẫn Túc, anh không sao, anh có thế nào cũng không sao cả, quan trọng là em. Anh biết em rất thông minh, và cũng biết cách bảo vệ bản thân. Vậy nên, đừng bận tâm đến cảm nhận của anh, anh sẽ ủng hộ mọi quyết định của em. Là một người anh trai, anh cũng rất muốn bảo vệ em, nhưng anh sẽ trở thành gánh nặng cho em, và không có cách nào giúp em thoát khỏi Thời Hoàn Tần được.”“Không phải! Em, em không coi anh là anh trai…”Anh nhướng mày, cười tùy ý: “Vậy mà anh đã chăm sóc em từ nhỏ đến giờ, trở thành đàn anh của em, lại không được em coi là anh trai sao?”“Không phải! Ý em không phải vậy!”Biết anh không có tình yêu nam nữ với cô, lời nói này rõ ràng là đang tôn trọng cô, không muốn làm cô khó xử. Nhưng Mẫn Túc vẫn muốn thẳng thắn nói ra nội tâm mình, cô lo lắng nếu không nói bây giờ thì sẽ không còn cơ hội nữa.“Anh ơi.”Đằng sau, một tiếng chụp ảnh vang lên.Mẫn Túc quay đầu lại, Bùi Hân Dư đang cầm điện thoại chĩa vào họ, nụ cười trên môi cô ta vô cùng hả hê.“Ha! Lần này tôi xem cô giải thích với anh tôi thế nào, Mẫn Túc, đợi anh ấy xử lý cô đi!”Mặt cô tái nhợt.Đột nhiên, Lục Thường Ninh bước lên phía trước, dáng đi khập khiễng để lộ băng gạc quấn dưới chiếc quần đen.“Xin lỗi, em có thể xóa bức ảnh đó đi được không?” Anh cúi người, nghiêm túc nói với Bùi Hân Dư: “Mẫn Túc chỉ là em gái của tôi, nếu bức ảnh bị lan truyền, chúng tôi sẽ rất phiền phức.”Thái độ ôn hòa của anh hoàn toàn trái ngược với Thời Hoàn Tần lạnh lùng, bạo ngược.Đôi mắt sâu như hồ nước của anh nhìn thẳng vào cô ta, Lục Thường Ninh bất lực van nài: “Làm ơn đi em.”Không biết bị mê hoặc bởi điều gì, cô ta ma xui quỷ khiến lại xóa bức ảnh.Nhưng điều này không ngăn được chuyện đến tai Thời Hoàn Tần.Hắn ấn cô lên giường, hung hăng đâm vào cơ thể cô, hết lần này đến lần khác, khiến cô nghẹt thở, ngay cả tiếng kêu cứu cơ bản nhất cũng không thể phát ra. Hai chân cô bị ép quấn quanh eo hắn, hơi thở dại ra, trần truồng, đôi mắt trống rỗng nhìn chằm chằm trần nhà trắng bệch.“Còn dám! Con mẹ nó em còn dám!”Hắn tấn công như một con thú hoang, không cho cô một giây để thở. Hắn cắn những vết hôn dày đặc trên cổ cô, đó là dấu ấn độc quyền, với giọng nói u ám và độc địa.“Xem ra lần trước đánh gãy một chân của anh ta vẫn chưa đủ! Lão tử không tin không sửa được cái tật thích anh ta của em! Anh đã nói rồi, nếu em dám không yêu anh, anh sẽ xử lý người nhà của em và anh ta! Em không nghe lọt tai một chữ nào đúng không!”“Ô, ô ô.” Cô chống vào vai hắn, điên cuồng lắc đầu, nước mắt chảy dài xuống gối, giọng nói nghẹn lại: “Không, em sẽ không, làm ơn, anh dừng lại đi.”“Là em ép anh! Là em ép anh!” Mắt Thời Hoàn Tần đỏ lên.Hắn đã chịu đựng đủ rồi! Lúc theo đuổi cô, hắn đã phải chịu đựng khuôn mặt lạnh lùng của cô. Cô hoàn toàn không để tâm đến hắn, trong lòng chỉ nghĩ đến ánh trăng sáng đó của cô. Hắn tận mắt nhìn thấy cô chạy theo Lục Thường Ninh với vẻ mặt đầy nhiệt tình! Còn hắn, Thời Hoàn Tần, thì phải đối mặt với một khuôn mặt lạnh lùng, bị cô bỏ mặc. Chết tiệt, chết tiệt!“Anh hỏi lại em lần cuối! Yêu anh không, nói! Yêu anh không!”Mắt cô ngấn lệ, cô dùng sức gật đầu.“Nói chuyện! Con mẹ nó anh bảo em nói!”“Ô… Ô, ư em yêu.”“em yêu cái gì?”“Em yêu anh, em yêu anh!”Với vẻ mặt hung tợn, hắn nhếch môi cười, dương vật cắm vào âm đạo khô ráo của cô, tốc độ dần chậm lại: “em yêu ai?”Tóc mai của Mẫn Túc rối bời, môi hé mở, mặc cho người ta nhào nặn: “Yêu anh, anh… Thời Hoàn Tần.”“Con mẹ nó, nói liền mạch đi!”“Ô, a, em… yêu anh Thời Hoàn Tần, em yêu, anh Thời Hoàn Tần.”Người đàn ông trên người cô cười lớn một cách điên cuồng, giống như một kẻ điên. Hắn nâng lưng cô gầy như củi lên, ôm cô vào lòng và thưởng cho cô bằng cách liếm cổ: “Giỏi lắm, anh sẽ cho em lên đỉnh, anh thưởng cho em đấy! Sau này đều phải như vậy biết chưa? Em cứ yên tâm, đám cưới của chúng ta, anh nhất định sẽ mời Lục Thường Ninh đến tận nơi để xem!”Cô phải vô cớ chịu đựng cơn giận của anh. Mẫn Túc căm hận người đàn ông này!Nếu không có hắn, có lẽ cô đã ở bên Lục Thường Ninh, hẹn hò, rồi kết hôn. Từ nhỏ đã thích anh, cô vẫn luôn chờ đợi có thể cùng anh xây dựng một gia đình, một tình yêu mới.Chính Thời Hoàn Tần đã tự tay hủy hoại ước mơ và sự tự do của cô, dùng tất cả những người thân cận bên cô để uy hiếp cô. Trong địa ngục này, tia hy vọng cuối cùng của cô chỉ có thể là chịu đựng ở bên hắn, mới có thể sống tốt hơn một chút.Mẫn Túc đã từng mơ về đám cưới, nhưng nhân vật chính bên cạnh cô đã sớm thay đổi.Đám cưới do Thời Hoàn Tần chuẩn bị trong ba tháng. Cô không nhớ mình đã hoàn thành toàn bộ hành trình gần ba tiếng đồng hồ như một con rối gỗ như thế nào. Mọi chi tiết lộng lẫy, đều không thể lọt vào mắt cô.Có bao nhiêu người dưới khán đài, có Lục Thường Ninh không, cô cũng không biết, khuôn mặt cô trước sau vẫn chỉ có một biểu cảm vô hồn. Sau khi hôn lễ kết thúc, chưa kịp cởi váy cưới, Thời Hoàn Tần đã ấn cô vào phòng thay đồ và làm tình với cô, chất vấn cô tại sao không nói trọn vẹn lời thề!Bị hắn thao, cô nghẹn ngào khóc, lắp bắp lặp đi lặp lại lời thề kết hôn hàng chục lần, cho đến khi hắn xuất tinh vào trong cơ thể cô.Ngón tay lấp lánh chiếc nhẫn kim cương, đó chính là nhà tù giam cầm cô vĩnh viễn.Mẫn Túc hận hắn, thậm chí cũng căm ghét cả cuộc hôn nhân này. Cô có thai chỉ chưa đầy hai tháng sau khi kết hôn và buộc phải nghỉ học ở nhà. Thời Hoàn Tần không thể chịu đựng được những cảm xúc lạnh nhạt bất chợt của cô, hắn có xu hướng bạo lực nội tại, nhiều lần muốn đè cô xuống giường để xử lý, thậm chí nhiều lần định giơ tay đánh người, nhưng cuối cùng đều tự đánh vào chính mình.Khi bụng cô lớn dần, cảm xúc của hắn cũng dần được kiềm chế. Thấy cô quá gầy, hắn tìm mọi cách bồi bổ cho cô.Sau khi con gái chào đời, Mẫn Túc yếu ớt, cô đã ở trong phòng suốt hai tháng và không dám bước xuống giường. Thời Hoàn Tần luôn ở bên cạnh cô không rời nửa bước. Mỗi khi cô gặp ác mộng và được hắn đánh thức, cô đều nhìn thấy ánh mắt căm hận và ghê tởm mà cô dành cho hắn.Đã một năm trôi qua, hắn đã làm mọi thứ một cách nhẫn nhục và hạ mình để cô cảm thấy dễ chịu hơn, nhưng hắn hiểu rõ hơn ai hết, Mẫn Túc ghê tởm hắn, ghê tởm cả Bùi Hân Dư, ghê tởm cả gia đình này.“Ít nhất thì em cũng phải giả vờ một chút chứ.”Thời Hoàn Tần lấy tay che mắt cô, cười khổ. Lòng bàn tay thô ráp, chai sạn cọ vào làn da mềm mại của cô. Hắn đã cố hết sức để kìm lực tay của mình, nhưng vẫn cố chấp như thường lệ:“Mẫn Túc, nói em yêu anh đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store