ZingTruyen.Store

Thế Giới 18+ - Ngụy Thừa Trạch【Đang Edit】

Cha con, 3p, cường cưới hào đoạt, cưỡng chế mang thai

VyHy20

Cha con, 3p, cường cưới hào đoạt, cưỡng chế mang thai

“Hôm nay sao lại đi ngủ sớm thế này?”

Cô tỉnh lại từ cơn buồn ngủ, quần áo trên người đã bị lột sạch. Hắn ôm cô từ phía sau, khẽ gọi một tiếng mẹ.

Tiếng gọi ấy đầy rẫy sự chế giễu và nhục nhã. Hắn đỡ eo cô từ phía sau, đầu gối chèn vào khoeo chân, ép cô quỳ xuống.

“cha còn chưa tan sở về, mẹ ngủ rồi thì làm sao chúng ta hầu hạ mẹ đây?”

“Sao không nói gì thế?”

Hắn ghé vào vai cô, mái tóc ngắn cọ vào da thịt, nhột nhột. Hắn vươn đầu lưỡi liếm lên môi cô.

Ghê tởm quá, cô nghiêng đầu tránh né. Hắn bóp chặt cằm, cưỡng ép cô quay lại. Tiếng cười của hắn rung lên trong lồng ngực: “Đã ba tháng rồi đấy, sao vẫn lạnh lùng thế? Lấy cha tôi, coi như mua một tặng một, còn chưa hài lòng sao?”

“Cút đi!”

“Lát nữa tôi làm mẹ sướng, mẹ sẽ phải cầu xin tôi ngày đêm!”

Hắn một tay kéo dây quần, cởi bỏ quần, dùng dương vật đang cương cứng đội lều lên, đặt lên trên quần lót, cọ cọ vào mông cô, quanh quẩn ở âm hộ.

“Cảm thấy không?”

Thiếu niên 18 tuổi đang ở độ tuổi tràn đầy ham muốn. Hắn dùng dương vật đồ sộ ấy chọc vào âm hộ, chỉ chực chờ tiến vào.

“Mẹ, đừng trốn mà! Chẳng lẽ dương vật của tôi không bằng chồng cũ của mẹ? Đừng trốn nữa, đồ của tôi và cha không ai sánh bằng đâu. Thích thì cứ nói thẳng, ngại ngùng gì chứ.”

" Tôi bảo cậu cút!" Cô giơ tay định đánh hắn.

Hắn kịp thời né tránh, dang rộng tay cười khà khà. Khóe miệng hắn trễ xuống, đầy vẻ phóng túng, ngạo mạn.

“Phản ứng dữ dội thế. Nhắc đến chồng cũ của mẹ là vậy à? Chết rồi mà còn nhớ thương hắn thế sao. Để cha tôi về nhìn thấy, nhất định sẽ đè mẹ xuống giường làm cho mẹ phải xin tha!”

Cô cắn chặt răng vì hận, muốn vươn tay đánh hắn, nhưng sức lực làm sao bằng hắn. Hắn dễ dàng đè cô xuống giường, một lần nữa nâng mông cô lên để hắn tiến vào.

Chồng cô bệnh chết chưa đầy một tháng, cô đã bị người đàn ông kia cưỡng hiếp và ép buộc lấy. Chuyện cha con cùng làm những chuyện đồi bại này, cô chỉ thấy trên mấy cái tin tức kỳ quặc, không ngờ lại thực sự xảy ra với mình.

“Mẹ, sao không rên rỉ?”

Hắn đâm dương vật vào trong cơ thể cô, không ngừng thúc mạnh. Hắn ôm cô từ phía sau, bóp vú bằng những động tác vụng về.

Cô bị hắn đâm rất khó chịu, bụng bị đỉnh lên, không thở nổi. Bụng cô phồng lên với tốc độ có thể thấy rõ. Cô cố nén khó chịu, cắn chặt môi dưới đến trắng bệch.

"Kêu đi, sao không kêu! Tôi chỉ thích nghe mẹ kêu thôi. Tại sao tôi làm mà mẹ cứ như khúc gỗ vậy, ít nhất cũng phải động đậy một chút chứ!" Hắn tức giận thúc mạnh vào trong âm đạo. Cơ thể cô phản ứng theo tự nhiên, không thể kiểm soát, tiết ra dâm thủy làm hắn hưng phấn cười lớn.

“Rõ ràng là dâm thủy chảy ra kìa, mẹ nghe xem, đây có phải là tiếng nước của mẹ không, ọc ọc ọc nghe đáng yêu làm sao ấy.”

“Nói chuyện, bảo mẹ nói chuyện cơ mà!”

Hắn bóp cổ cô, dùng sức ép cô ngẩng đầu lên, nhìn cô giận tím mặt: “Nói chuyện!”

Cô thậm chí không thèm liếc nhìn hắn, quay đầu đi chỗ khác. Hắn nổi điên cắn môi cô, vừa hút vừa cắn.

Đau quá, cô giơ tay đẩy hắn ra. Lồng ngực cứng rắn làm cô đau điếng, trực tiếp cắn chảy máu.

“Ưm.”

“Bị tôi làm mà mặt cứ không tình nguyện, tôi hận mẹ chết đi được, sao cứ mãi quyến rũ tôi thế!”

Tiếng giày da bước chân ngoài hành lang vang lên. Cô không kìm được, nắm chặt tấm ga giường bị nhàu nát.

Mục Thanh mở cửa, chất vấn hắn: “Ai cho con bắt đầu trước?”

Mục Thiệu Nguyên ngẩng đầu: “Không thể làm gì khác được, mẹ quá dâm đãng, con muốn làm mẹ. Hôm nay cha không trực ở bệnh viện à?”

"Hôm nay không trực." Hắn tiến đến, bóp cằm cô, ép cô ngẩng mặt lên. Khuôn mặt đỏ bừng của cô bị hắn nhìn thấy. Khóe miệng hắn nở một nụ cười chế nhạo nửa ẩn nửa hiện. Người đàn ông trưởng thành không thiếu sự quyến rũ, chỉ thiếu tư cách làm người.

“con cắn miệng cô ấy ra thế này?”

“Đó là dấu ấn của con.”

Hắn "xuy" một tiếng, vươn ngón tay lặp lại động tác cọ xát vết thương trên môi, lau sạch nước bọt và máu. Cảm giác đau đớn vô cùng mạnh mẽ.

Sau đó, Mục Thanh cúi xuống, ngậm lấy vết thương, luồn lưỡi vào trong miệng cô. Hôn đến mức cô không thở nổi. Hắn giữ chặt gáy, liếm khoang miệng, tước đoạt hơi thở và nước bọt, coi cô như món đồ của hắn, nuốt trọn nước dãi của cô.

“Ưm...”

Người phía sau ghen tị, thúc mạnh: “ âm hộ của mẹ thật chặt, muốn nhét hết vào! Muốn mẹ kẹp hỏng hỏng dương vật.”

Hắn thấy nước mắt cô trào ra, một tay lau một tay hôn. Đôi môi lạnh mỏng thỉnh thoảng ngậm lấy rồi lại lùi ra, hút môi cô như ăn kẹo mút. Đôi mắt say mê, đắm chìm và lãng quên bản thân. Hơi thở nóng bỏng, mùi nước sát trùng đặc sệt từ người hắn.

“Nước dãi bảo bối thật ngon, ngọt hơn tôi tưởng.”

Ngón tay thon dài của hắn thọc vào miệng cô, chọc vào cổ họng nhạy cảm, làm cô liên tục phát ra tiếng nôn.

Sau khi đã thưởng thức đủ, hắn cởi quần. Cây dương vật kia rất sạch sẽ, dù màu sắc không mấy đẹp đẽ, những gân xanh dữ tợn khiến người ta rợn người.

Hắn cười thật dịu dàng, một bên mở miệng cô ra, một bên nhét nó vào trong.

“Ngoan nào.”

Hắn phớt lờ ánh mắt đầy thù hận của cô, một tay khéo léo bẻ hàm răng không cho miệng khép lại. Khoảnh khắc nó thọc vào, tiếng ho khan không ngừng, đầu cô ngửa ra sau muốn nó rút ra ngoài. Hắn từng bước ép sát. Cô càng lùi, hắn càng tiến tới. Không thể lùi nữa, Mục Thiệu Nguyên phía sau bật cười.

“Giỏi trốn thật đấy, mẹ. Phải ngoan ngoãn ăn, nếm thử tinh dịch của cha tôi cho đến khi ông ấy bắn ra thì thôi.”

“Nôn...”

Động tác của hắn không hề dịu dàng. Hắn cắm thẳng vào yết hầu, chèn chặt ở chỗ sâu, ấn đầu cô xuống, lắc hông, bắt đầu thúc mạnh. Nước dãi trào ra, cô ho sặc sụa.

Một tay hắn lại vuốt vú, cả hai cha con thúc mạnh không ngừng. Cơ thể cô đảo điên, không có điểm tựa. Cô nổi trên mặt nước bị sóng đánh dập dềnh. Càng lúc càng mất đi ý thức và lý trí. Cô đau đớn nắm chặt tấm vải mềm dưới thân, chống cự bàn tay trên đầu, không muốn khẩu giao.

“Ưm, ưm!”

Hắn ép cô chỉ có thể nuốt vào mà không thể nhổ ra. Hắn thúc mạnh hơn. Bất đắc dĩ, cô phải ôm lấy đùi hắn.

“Ngoan nào!”

Giọng Mục Thanh tăng lên, hung dữ hệt như lần đầu tiên hắn cưỡng hiếp cô. Hắn dùng hết sức lực đè cô xuống, cũng mạnh mẽ như con trai hắn lúc này.

“Ân, ân, sướng! Cha, con có thể bắn vào không? Làm mẹ mang thai cũng không tệ. Hay chúng ta cá cược xem ai làm mẹ mang thai trước đi!”

Hắn cười khẩy: “Cá cược thế nào, con muốn cá cược xem đứa bé là của ai à?”

“Của ai cũng được. Con cá cược nửa tháng mẹ sẽ mang thai.”

"Một tháng rưỡi," Mục Thanh nói.

Mục Thiệu Nguyên khinh thường "hừ" một tiếng: “Con cá cược nửa tháng thôi! Nếu ai thắng, người đầu tiên sẽ được ăn sữa của mẹ.”

“Được.”

Cô chết lặng nghe họ coi cô như một món đồ chơi để đánh cược. Cơ thể cô bắt đầu chống cự dữ dội hơn, nắm tay đấm vào ngực hắn!

Hắn rút dương vật ra, để cô nằm sấp bên mép giường, ho khan và nôn nước bọt ra ngoài.

Hắn nhận thấy khuôn mặt cô đỏ bừng, nắm tóc cô hỏi: “Dương vật của tôi có ngon không?”

Cô chỉ hít hít mũi, không thốt ra được một lời.

Mục Thanh cười cười, vỗ vỗ má cô, kêu "bạch bạch".

“Cái tính lạnh nhạt này của em, tôi muốn xem khi nào mới sửa được.”

Chuyện này chưa xong, chuyện khác lại tới. Mục Thiệu Nguyên dùng sức đùa nghịch eo, thúc mạnh hơn vào cô. Cơ thể cô va chạm vào cây dương vật không ngừng tiến vào, lấp đầy âm đạo và thúc ra thúc vào. Bọn họ không vội bắn ra, thậm chí giữa chừng còn đổi vị trí cho nhau.

Cái thứ vừa rút ra từ trong cơ thể cô, lại một lần nữa đưa vào miệng cô.

Nụ cười của Mục Thiệu Nguyên không khác gì hắn ta, thúc mạnh liên hồi, thậm chí lực còn tàn bạo hơn, cắm vào yết hầu làm cô nghẹn thở.

“Ướt quá!”

“Sao lại còn chặt hơn cả cái lỗ bên dưới của mẹ thế, thật dâm đãng. Chẳng trách bị cha tôi cưỡng hiếp.”

Mục Thanh " chậc" một tiếng, tiếng cười của hắn thu lại, vuốt đầu cô vỗ vỗ: “Mẹ, ăn ngoan nào, lát nữa tôi cho mẹ ăn tinh dịch mẹ yêu thích nhất.”

Hắn cố tình sỉ nhục, thấy nước mắt cô tuôn rơi từ khóe mắt thì có cảm giác thành tựu. Hắn cúi xuống hôn lên trán cô: “Yêu mẹ thật đấy. Khuôn mặt này cũng xinh đẹp. Miệng trời sinh đã thích hợp để ăn dương vật rồi.”

Mấy lần thúc mạnh, cô bị cưỡng ép lên cao trào. Không chờ hắn bắn ra, cô đã đạt đỉnh hai lần. Cô phun ra nước, nằm sấp trên giường, nửa thân người trên không thể đứng dậy. Cổ họng đồng thời đón nhận tinh dịch, Mục Thanh cũng bắn.

Cô đẩy Mục Thiệu Nguyên ra, móc họng muốn nôn tinh dịch ra. Hắn dùng sức nắm lấy cổ tay cô, cúi xuống bóp cằm cô nâng lên, xem xét trong miệng cô.

“Nuốt xuống đi.”

“Không được để thừa lại một chút nào. Nếu không, tôi sẽ lại làm một phát vào miệng mẹ.”

Cuối cùng, hắn cười "hừ hừ", lau đi nước mắt nơi khóe mắt: “Khóc gì chứ. Rõ ràng là ăn rất ngon, xem ra vẫn chưa quen.”

Quen ư? Cô đã quen rồi.

Mỗi tối đều bị bắt phải chịu đựng sự tấn công của hai cha con bọn họ, làm cơ thể cô như một món đồ chơi.

Cuộc sống dâm loạn hàng đêm khiến cô không thể rời khỏi căn nhà này. Lâu dần, sức lực bị bào mòn, đến mức khó có thể trèo ra khỏi giường.

Cô chỉ có thể nằm trên giường. Cuối tuần, cô thậm chí bị làm cả ngày, không khác gì một cái bình chứa tinh dịch hình người.

Mục Thiệu Nguyên liên tục bắn vào trong. Lợi dụng lúc Mục Thanh không có ở nhà, hắn bắn vào cơ thể cô rất nhiều lần, vừa vuốt bụng cô vừa cầu nguyện cô nhanh chóng mang thai.

“Trong nửa tháng mà mang thai thì tôi sẽ thắng, mẹ. Mẹ phải cố gắng nhé, đừng để tôi thua cha. Nếu không, người đầu tiên ăn sữa của mẹ sẽ là hắn, tôi ghen tị lắm.”

Nói xong, hắn hôn lên miệng cô, lấy thân hình áp đảo nằm lên người cô, khuấy đảo lưỡi cô thành một đống bầy nhầy.

Cô liên tục nghiêng đầu tránh thoát, dùng giọng nói yếu ớt nhất có thể mắng hắn cút đi.

“Tính tình cương liệt thế, trinh tiết liệt nữ  à. Xem ra còn có sức, vậy thì làm thêm một phát nữa!”

Hắn lại một lần nữa banh hai chân cô ra, cắm vào âm đạo đang rỉ tinh dịch.

Bị bắn vào trong trong một thời gian dài mà không có bất kỳ biện pháp tránh thai nào, cô đã sớm biết mình nhất định sẽ mang thai. Chỉ là không ngờ sẽ bị Mục Thanh nói đúng.

"Quả nhiên bác sĩ là ghê gớm. Ngay cả khi nào mang thai cũng đoán được," Mục Thiệu Nguyên bực bội ngồi ở mép giường than vãn.

“Đã đánh cược thì phải chịu thua.”

Hắn ta nói, nâng cơ thể yếu ớt của cô lên: “Sắc mặt khó coi thế, nôn nghén đến vậy sao?”

Cô thở quá dốc, không muốn nhìn hắn, nhắm chặt mắt lại.

Không chỉ là nôn nghén, mà còn là sự ghê tởm với đứa bé trong bụng.

Cứ nghĩ đến việc nó là sản vật của một vụ cưỡng hiếp, cô lại không ngừng muốn nôn mửa, thậm chí muốn giơ tay đập bụng.

Mục Thanh hôn lên trán cô: “Tôi xin nghỉ vài ngày, ở nhà cẩn thận điều dưỡng cho em. Mấy ngày nay tôi sẽ không đụng vào em. Ngoan ngoãn dưỡng thai.”

Không nghe thấy cô trả lời, hắn cười bóp bóp đầu vú bị hút đau: “Đến lúc đó, chỗ này chảy sữa, em sẽ sưng lên và cầu xin tôi hút cho mà xem.”

“Tôi mệt rồi.”

Hắn hôn cô một nụ hôn sâu, nồng nàn rồi mới buông ra: “Ngủ đi, tôi đi nấu cơm.”

Suốt mười tháng mang thai, cô bị nhốt trong phòng ngủ, không hề đi ra ngoài. Mỗi ngày, cô nôn mửa đến sắc mặt trắng bệch, mất hết huyết sắc, quỳ trên giường liên tục ho.

Hai cha con họ thay phiên ở nhà chăm sóc cô , không cho cô có một giây phút thở dốc.

Bụng cô lớn dần với tốc độ mắt thường có thể thấy. Không biết có phải do vấn đề ăn uống không, đến tháng thứ tám đã bắt đầu chảy sữa.

Đúng như hắn ta nói, vú sưng lên, cô không ngừng muốn nặn ra. Căng cứng vừa đau vừa ngứa. Cô không chịu nổi, một bên bóp vú để sữa chảy ra.

Chỉ khi được hắn ta hút thì cô mới thoải mái nhất. Hai cha con mỗi người một bên bóp chặt vú, không ngừng nuốt vào. Cô ghê tởm không ngừng, nhưng không còn cách nào khác. Điều này thoải mái hơn nhiều so với khi nó sưng lên.

Mang thai cũng không dễ chịu. Họ cũng dần dần bắt đầu làm tình trong khi cô mang thai, kiểm soát khoảng cách an toàn.

Âm hộ nhạy cảm hơn trước rất nhiều, dễ dàng ra nước. Không cần phải khiêu khích, chỉ cần cắm vào và thúc hai cái, dâm thủy đã có thể chảy ra ngoài thành từng dòng.

"Nhiều quá, nhiều thật!" Mục Thiệu Nguyên kinh ngạc, không ngừng thúc mạnh vào trong, vuốt ve cái bụng phồng to khổng lồ. Hắn không kìm được cười lớn: “Tuyệt quá mẹ! Âm đạo còn chặt hơn trước!”

Theo những cú va chạm của hắn, cơ thể nhạy cảm của cô không chịu nổi sự mãnh liệt này. Cô nắm chặt gối, nước mắt chảy dài trên má. Cô chỉ có thể nhìn thấy cái bụng quá lớn của mình, bên trong còn có một sinh mệnh đang lớn lên. Hắn làm sướng, kích thích dương vật càng thúc càng nhanh, mỗi lần đều suýt chạm đến tử cung.

"Mẹ, sao sữa mẹ chảy nhiều thế. Một bên vú vừa lắc vừa chảy, dâm đãng thật!" Hắn chế giễu, vươn tay bóp chặt bầu vú tròn trịa. Sữa từ núm vú bắn ra rất xa.

Mục Thanh trở về thấy trên giường và trên sàn nhà toàn là vệt nước. Cả người cô bơ phờ nằm đó, cái bụng phồng lên, hơi thở không ngừng phập phồng. Khóe mắt còn vương nước mắt. Trên người cô là mùi sữa đặc quánh. Phía dưới bụng to, hai chân banh ra, còn có tinh dịch của con trai hắn ta chảy ra.

“Bảo bối.”

Giọng hắn khàn khàn, đầy vẻ dụ dỗ: “em như vậy, tôi càng muốn làm em nát bươm.”

"Đồ súc sinh..." Cô khẽ mắng. Giọng nói khàn khàn đến chính cô cũng cảm thấy đáng thương.

Hắn bật cười. Sỉ nhục bấy nhiêu vẫn chưa đủ. Hắn nằm sấp xuống, ngậm lấy núm vú, hút cạn bên trong.

Đứa bé là một bé trai. Sau khi sinh, cô chỉ ở bệnh viện hai ngày rồi lại bị đưa về nhà. Cơ thể quá yếu, đến cả ăn cơm cũng không có sức. Cô không thể kiểm soát việc đại tiện, đau muốn chết.

Sau một tháng, cô mới có thể xuống giường đi lại. Mục Thanh cố tình cho cô ra khỏi phòng ngủ. Hắn lắp đặt thang máy trong nhà để cô tiện xuống vườn biệt thự. Ý nghĩ trốn thoát đã lâu lại hiện lên trong đầu cô.

Thấy cô yếu ớt, họ không hề đề phòng cô. Ngay cả khi một mình xuống vườn. Cô vẫn thường ngồi đó cả buổi chiều.

Cô đã nắm được cách mở cổng chính. Chỉ cần nhấn nút trên tường là có thể đi ra ngoài.

Bị giam cầm đã hơn một năm. Chỉ cần nghĩ đến được giải thoát, khóe mắt cô lại cay xót.

Tranh thủ thứ hai, lúc Mục Thanh đi làm. Trong nhà chỉ còn lại Mục Thiệu Nguyên chăm sóc cô. Sáng nay hắn ra ngoài lấy bưu phẩm. Cô thấy thế, mặc vào bộ đồ ngủ mỏng manh, phớt lờ tiếng khóc của đứa bé trong nôi, đi thang máy xuống lầu.

Thấy cô xuống, Mục Thiệu Nguyên đặt đồ lên tủ để đồ gần cửa: “Dạo này mẹ thích ra vườn nhỉ, có phải bị nhốt lâu quá không?”

Cô không nói gì. Hắn đi đến sau lưng cô, cúi người cưỡng hôn cô. Hôn đến mức cô không thở nổi mới buông ra, lại quyến luyến hôn thêm vài cái lên má cô.

“Giờ tôi đi nấu cơm cho mẹ đây.”

Chờ hắn đi, cô lau sạch nước bọt ghê tởm trên miệng.

Cẩn thận quay đầu lại xác nhận hắn đã vào bếp. Hai chân cô run rẩy vì căng thẳng. Lòng bàn tay lấm tấm mồ hôi.

Nghe thấy tiếng thái rau, cô không do dự, đứng dậy chạy đến cổng chính. Đôi chân mềm nhũn run rẩy muốn khuỵu xuống. Gió lạnh luồn vào cổ áo, mồ hôi trên da thịt chảy ra, một cơn ớn lạnh làm cô rùng mình.

Cô ấn nút mở cổng, đẩy cửa sắt rồi chạy ra ngoài.

Nhìn con đường núi xung quanh, cô có chút mông lung. Xung quanh toàn là rừng trúc và núi lớn.

Con đường duy nhất để chạy là con dốc xi măng. Cô không biết từ đây đến thành phố có xa không, chỉ cần chui vào trong rừng núi là sẽ không bị tìm thấy.

Khi hắn phát hiện ra cô, cô đã chạy vào trong rừng trúc. Cô nghe thấy tiếng hắn gọi tên cô phía sau.

Cô hoảng sợ chạy điên cuồng về phía trước. Tiếng gió phát ra từ rừng trúc lạnh buốt. Hắn hình như nghe thấy, tiếng bước chân phía sau cũng ngày càng gần.

"Mẹ kiếp!" Hắn mắng to, giọng nói ở ngay phía sau cô.

“Ô... Ô, đừng, không, không cần!”

Vừa sợ hãi vừa nói, cô gạt những bụi tre rậm rạp chạy về phía trước. Đôi chân nặng trĩu dùng hết toàn bộ sức lực của cô. Nỗi sợ hãi này làm toàn thân cô dựng tóc gáy, sống không bằng chết. Tiếng khóc nức nở cũng lớn hơn.

“Đứng lại cho tôi! Dám chạy thêm một bước nữa xem!”

Bước chân hắn như gió, cô rõ ràng đã dùng hết sức lực, nhưng hắn chỉ trong chốc lát đã bóp chặt cổ cô. Nỗi sợ hãi làm cô hét thất thanh!

"Chạy đi! Chạy thêm một bước nữa xem!" Vẻ mặt Mục Thiệu Nguyên điên cuồng vì tức giận. Hắn dùng sức ấn cô vào cây tre trước mặt. Cô điên cuồng cào hắn.

“Cút ra, cút ra đi huhu!”

" mẹ nó không uống rượu mời lại thích uống rượu phạt phải không!" Hắn giơ bàn tay định đánh cô. Cô khóc lớn, bám vào cây tre muốn chạy. Đôi chân trần giẫm lên lá tre khô vàng, bị gai nhọn đâm vào đau rát. Chưa bao giờ cô khóc thảm thiết như vậy trước mặt họ.

Hắn thở hổn hển, tay khựng lại giữa không trung. Hắn cắn răng, nhìn cô bằng ánh mắt hận thù.

“Chết tiệt! Đáng lẽ không nên cho mẹ ra khỏi phòng ngủ! Chờ cha tôi về, có mà chịu trận. Còn dám chạy, tưởng sinh con xong thì không làm được mẹ à?”

“ mẹ còn có thể chạy đi đâu? Chồng cũ đều chết rồi! Nhớ thương hắn không quên, muốn cùng hắn tự tử à?”

Hắn cố tình nói những lời gây đau đớn cho cô. Hắn ôm cô lên, sải bước nhanh chóng xuyên qua rừng trúc trở lại căn biệt thự làm cô khiếp sợ kia.

Tiếng khóc của đứa bé trong phòng ngủ càng thêm dữ dội vì đã một ngày không được bú sữa mẹ. Nhưng Mục Thiệu Nguyên không định nhường cơ hội này cho nó. Hắn ném cô lên giường, bắt đầu lột quần áo, ngậm lấy núm vú ướt sũng. Chất lỏng từ bên trong chảy ra, hắn "ực ực" nuốt xuống.

“Cút đi, cậu cút đi!”

Cô đẩy đầu hắn nhưng không được. Hai chân bất lực đạp vào không khí. Cô cắn chặt núm vú, dùng sức ép.

Chuyện bỏ trốn bị Mục Thanh biết, không bao lâu hắn đã đuổi về. Mục Thiệu Nguyên đã đè lên người cô bắt đầu làm cô. Cô nức nở chịu đựng, ngón tay nắm chặt chăn đến trắng bệch. Mục Thanh dùng sức bóp chặt cổ cô, nhìn vào mắt hắn là ánh mắt đáng sợ.

“em không biết điều đến mức nào mới dám chạy! Bỏ lại cả con ruột của mình mà không quan tâm sao?”

Cô không ngừng hít hít mũi. Âm đạo bị phân liệt lặp lại sự tra tấn. Cô bóp chặt cổ tay hắn mắng to: “Các người là súc sinh! Đứa bé do súc sinh cưỡng hiếp sinh ra, tôi thà không cần!”

Khóe miệng hắn giật giật, vươn bàn tay hung hãn ra trước mặt cô.

Khi cô đột nhiên nhắm mắt lại, hắn bóp cổ cô càng lúc càng nghẹt thở. Hắn lạnh lùng nói: “Không có lần sau! Mạc Phái, tình yêu của tôi đối với em cũng có giới hạn chịu đựng. Đừng bắt tôi phải hủy hoại em!”

Cô không kìm được cười, mặc dù trong mắt đầy nước mắt, mỉa mai tình yêu trong miệng hắn.

“Tôi không thèm tình yêu của một con súc sinh! Thật rẻ tiền.”

Mục Thiệu Nguyên dùng sức thúc vào tử cung cô. Bị hắn ép, cô nghẹt thở, khó chịu, mặt tái nhợt.

“cha, cô ấy chỉ thiếu sự giáo huấn thôi. Lần này làm tàn nhẫn một chút, lần sau sẽ không dám chạy nữa!”

“Nói cũng đúng.”

Hắn vừa nói vừa cởi quần áo của mình.

Mục Thiệu Nguyên nghĩ ra điều gì đó, rút ra khỏi cơ thể cô: “Con còn mua một món đồ chơi hay ho nữa. Chờ con đeo vào nhé!”

Hắn lấy ra món đồ vừa được bưu phẩm giao đến sáng nay.

Mở ra, bên trong là một cái dụng cụ cưỡng chế khẩu giao.

Hắn cố định đầu cô, buộc miệng cô há to để đeo vào. Hắn điều chỉnh kích cỡ. Cảm giác nhục nhã ấy chẳng khác nào một con súc vật bị người ta tùy ý đối xử. Cô giơ tay chống cự nhưng bị Mục Thanh bắt lấy, không thể động đậy.

“Thứ này không tệ. Sau này không cần phải cẩn thận bẻ răng cô ấy.”

“Hừ, đương nhiên rồi. Không nghe lời thì phải bị đối xử như thế này.”

Hai mắt đỏ hoe vì khóc liên tục chảy nước mắt. Cô trơ mắt nhìn Mục Thanh cởi quần lót, nhẹ nhàng đưa dương vật đang hơi mềm vào miệng. Hắn cố định đầu cô và thúc ra thúc vào. Đôi tay bị kéo qua đỉnh đầu, bị kiềm chế không thể thoát ra.

Đôi chân cô đá loạn xạ đầy chống cự cũng bị Mục Thiệu Nguyên dùng sức giữ chặt. Dương vật của hắn một lần nữa cắm vào âm đạo cô.

Vẻ mặt hung ác của hắn càng trở nên dữ tợn. Hắn trút hết sự tức giận vì cô bỏ trốn vào miệng cô, chất vấn hành vi tội lỗi của cô: “Hơn một năm rồi, em vẫn như vậy! Chạy gì mà chạy. Em thật sự cho rằng tôi không có cách nào thuần phục em sao!”

“Thật làm tôi đau lòng. Tôi đã cho em những điều tốt nhất, tại sao vẫn không biết đủ? Không thể đối với tôi tốt một chút sao?”

Tai cô ù đi. Tiếng khóc của đứa bé trong nôi dần biến mất, chỉ còn lại tiếng tinh hoàn của hắn vỗ vào âm hộ cô "bạch bạch".

Nước mắt tuôn rơi. Khuôn mặt người đàn ông trước mắt ngày càng mờ đi. Miệng không thể khép lại dần dần đau nhức. Quy đầu thỉnh thoảng chọc vào cổ họng, tra tấn cô. Cô nhắm mắt lại, cảm nhận được nước mắt liên tục chảy qua khóe mắt, lạnh lẽo rơi vào vành tai.

Mục Thanh cúi người, nâng đầu cô lên. Tốc độ thúc vào trong miệng chậm lại. Giọng nói giả vờ dịu dàng ấy làm cô buồn nôn.

“Mạc Phái, yêu tôi đi, tôi sẽ cho em ra khỏi đây.”

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store