Thanh Xuan Cua Toi Do Mong Tieu Nhi
Chương 6Hôm nay là thứ sáu, cuối cùng cũng tới cuối tuần. Nay các lớp tập hợp ở sân trường để tập thể dục theo đài, Tưởng Tiểu Mễ cầm chai sô-đa đứng nhoài người ra khỏi cửa sổ trên hành lang nhìn xuống sân tập, từ chỗ cô có thể thấy được mấy bạn nam lớp cô đứng phía cuối hàng.Quý Vân Phi cao nhất nên bị xếp đứng cuối. Cậu cũng có tập thể dục đâu, Tiểu Bàn với cậu ta cứ quơ tay quơ chân làm dáng cho có thôi, tới khi thầy giáo đến nhắc nhở mới chịu tập đàng hoàng. Sau khi tập thể dục xong, các bạn học nhanh chóng quay về lớp, dù dòng người đông đúc thế nào, Tưởng Tiểu Mễ cũng nhận ra Quý Vân Phi được ngay, chắc có lẽ do cậu cao ráo, dễ làm người khác chú ý.Cậu cùng đám Đằng Tề thong dong đi về phía dãy phòng học, Tiểu Bàn và Đằng Tề còn giỡn với nhau, lâu lâu còn vỗ nhau vài cái. Đằng Tề giở trò tinh ranh, ấn vai Tiểu Bàn xuống rồi nhảy thẳng lên lưng cậu ta. Cả đám họ đùa giỡn rất vui vẻ, chẳng hề như cuộc sống bị kìm kẹp của cô chút nào, cuộc sống của cô chỉ xoay quanh chuyện học hành, thỉnh thoảng cũng tâm sự những chuyện thầm kín hoặc những chuyện bất mãn của cô với ba mẹ cùng Tằng Kha, và chỉ có thế thôi. Cô cũng sống chuỗi ngày như thế trong những năm cấp hai.Nói thật lòng, tính cách của cô cũng khá nổi loạn, chỉ vì bị ba mẹ kìm chặt, cô đành phải làm một cô con gái ngoan.Khi đám Quý Vân Phi lên tới trên lầu, Đằng Tề vừa thấy cô đứng ở hành lang liền huýt sáo với cô, còn cười một cách bỡn cợt, khiến mấy bạn xung quanh xì xào to nhỏ. Quý Vân Phi không có bất kỳ biểu hiện nào, vẫn thủng thẳng bước lên từng bậc thang với Tiểu Bàn."Đằng Tề, cậu khoan đi đã." Tưởng Tiểu Mễ gọi cậu ta.Đằng Tề vốn luôn nhìn cô, cũng không định vào lớp ngay, cậu ta cười, "Cậu kêu mình đừng đi, mình nào dám đi."Tưởng Tiểu Mễ chẳng muốn đáp lời cậu ta, "Chai nước của cậu nè, cầm lấy đi." Cô lắc lắc chai sô-đa hôm qua Quý Vân Phi đã mang cho cô.Tưởng Tiểu Mễ hạ thấp tay rồi thẩy chai nước về phía Đằng Tề, cậu ta theo bản năng bước tới một bước, tay cầm áo khoác đồng phục chụp lại chai sô-đa. Dù cậu ta cũng lường trước sẽ bị cô trả lại chai nước, nhưng dù thế nào cũng mất mặt đấy, hơn nữa còn bị nhiều người chứng kiến thế này, cậu ta bèn lắc lắc chai sô-đa trong tay và nói, "Cảm ơn, mình sẽ uống."Mấy bạn học không biết chuyện cứ nghĩ rằng Tưởng Tiểu Mễ chủ động mua nước cho Đằng Tề.Cô vội giải thích, "Sau này cậu đừng..." Mấy chữ "mua nước cho mình" còn chưa nói ra miệng, Đằng Tề đã đi vào lớp cùng bạn của cậu ta, từ chỗ cô không thấy được bóng dáng cậu ta nữa.Tưởng Tiểu Mễ ngỡ việc trả lại chai nước cho Đằng Tề trước mặt mọi người, thì cậu ta sẽ hiểu ý của cô, nào biết cậu ta lại mặt dày như thế, còn đóng kịch dựng chuyện trước mặt mọi người.Quý Vân Phi từ cầu thang đi tới, mắt thấy toàn bộ chuyện vừa xảy ra, cậu đưa mắt nhìn Tưởng Tiểu Mễ, trùng hợp ngay lúc Tưởng Tiểu Mễ ủ rũ xoay mặt lại, ánh mắt hai người đụng nhau."Với loại da mặt dày như cậu ta, bạn cứ xem như không khí cho khoẻ người." Quý Vân Phi lên tiếng.Tưởng Tiểu Mễ gật đầu "ừ" một tiếng, điệu dáng ngoan ngoãn nghe lời. Dứt lời, cô chống nạng đi lướt qua người cậu, vào lớp học.Quý Vân Phi không bước vào lớp theo cô, mà cậu tựa lưng, chống hai khuỷu tay ra sau bệ cửa sổ trên hành lang, ánh mắt cậu xuyên qua cửa sổ lớp, len lỏi giữa các bạn học, dõi mắt nhìn Tưởng Tiểu Mễ bắt đầu đọc sách, là cuốn sách tiếng Anh."Ê, sao tớ thấy da mặt cậu còn dày hơn Đằng Tề nữa?" Tiểu Bàn giờ đã nhìn thấu tâm tư của Quý Vân Phi. Cậu ta vừa ăn bánh sữa, vừa vênh váo nhìn Quý Vân Phi.Thỉnh thoảng có vài bạn học đi ngang qua chỗ họ, Quý Vân Phi vẫn im thin thít, một lúc lâu sau, đợi người qua lại vãng đi, cậu mới nhỏ giọng nói, "Mình và Đằng Tề không giống nhau.""Sao không giống?" Tiểu Bàn ngửa đầu, trút hết đống bánh còn lại trong bịch vào miệng."Dĩ nhiên không giống, tớ thích bạn ấy từ cái nhìn đầu tiên, còn Đằng Tề thì đáng là gì?""Khục khục, gì? Thích từ cái nhìn đầu tiên?" Tiểu Bàn suýt nữa bị sặc.Quý Vân Phi không đáp lời cậu ta mà đứng dậy đi vào lớp.Giữa trưa tan học, Quý Vân Phi biết dì giúp việc của nhà cô sẽ đưa cơm tới, nhưng cậu vẫn muốn hỏi thử, "Có cần mình mang cơm lên lầu giúp cậu không?"Tưởng Tiểu Mễ lắc đầu, "Không cần, mẹ của Đằng Tề sẽ mang cơm đến trường cho tớ."Quý Vân Phi nhíu mày, "Mẹ của Đằng Tề?"
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store