Thanh Thanh Man Tieng Long Cham Rai Vong Tien Edit
Tín hương của Lam Vong Cơ đối với Ngụy Vô Tiện có sức hấp dẫn đặc biệt, và với Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện cũng có sức hút tương tự. Ngụy Vô Tiện đã nhiều lần thử nghiệm và dần dần nắm bắt được thời điểm chính xác để câu dẫn Lam Vong Cơ. Hắn thậm chí còn tự khen bản thân: "Không hổ danh là ta, Ngụy Vô Tiện, làm một Khôn Trạch cũng xuất sắc đến vậy. Dù chưa kết khế, ta vẫn có thể khiến Lam Vong Cơ không cưỡng lại được sức hút của mình."Nhưng giờ đây, Ngụy Vô Tiện gần như bị thất bại đánh tan hết sự tự tin. Bất kể hắn có phát ra bao nhiêu tín hương, Lam Vong Cơ vẫn hoàn toàn thờ ơ, thậm chí còn gắp cho hắn một miếng thịt, rồi thúc giục: "Ngụy Anh, ăn xong còn có việc phải xử lý."Lại thêm một ngày thất bại, ngay cả Ngụy Vô Tiện, kẻ luôn ăn uống ngấu nghiến, cũng bị Lam Vong Cơ, người vốn cẩn trọng nhai kỹ nuốt chậm, thúc giục. Cơn giận không tên trong lòng Ngụy Vô Tiện không biết xả vào đâu, chỉ có thể dùng đũa không ngừng chọc vào miếng thịt trong bát.Quy củ của Cô Tô Lam thị rất nhiều, Lam Vong Cơ lại nhắc nhở hắn: "Ngụy Anh, ăn uống cho đàng hoàng."Ngụy Vô Tiện bực bội đáp: "Ta cứ thích ăn như thế đấy!"Tâm trạng của Khôn Trạch không ổn định, mà Ngụy Vô Tiện lại không có Càn Nguyên ở bên cạnh, tính tình cực kỳ kỳ quái. Lam Vong Cơ cũng hiểu điều này, dù Ngụy Vô Tiện có khó hầu hạ đến đâu, y cũng không hề tỏ ra tức giận.Lam Vong Cơ lại gắp cho Ngụy Vô Tiện một ít thức ăn, nói: "Ngươi không thích thì ngày mai ta đổi món khác."Có lẽ vì biết Ngụy Vô Tiện đã mang thai, mục đích của Lam Vong Cơ đã đạt được, nên nhân cách Chí Tôn Càn Nguyên của y không cần phải xuất hiện nữa. Lam Vong Cơ lúc này chẳng khác nào một gã "ăn xong bỏ chạy" không thèm quan tâm, y như hành động của một tên tra nam chính hiệu. Ngụy Vô Tiện càng nghĩ càng tức, nếu như Chí Tôn Lam Vong Cơ lúc này dám xuất hiện, hắn chắc chắn sẽ đấm y vài phát. Thế nhưng khi Lam Vong Cơ nói những lời này, Ngụy Vô Tiện lại cảm thấy y có chút ấm ức, cơn giận kia không thể phát ra được.Người này đúng là dựa vào khuôn mặt "băng thanh ngọc khiết" của mình, làm gì cũng khiến Ngụy Vô Tiện cảm thấy như bản thân đang chiếm tiện nghi y. Ngụy Vô Tiện bưng bát lên, ăn vài miếng rồi nói: "Ta cũng không phải là không thích, chỉ là..." Hắn tùy tiện tìm một cái cớ: "Chỉ là không có điểm tâm, ta có chút thèm ăn điểm tâm."Lam Vong Cơ đáp: "Đang ăn bữa chính."Ngụy Vô Tiện bĩu môi: "Đó là bữa chính của nhà ngươi, còn bữa chính của chúng ta ở Vân Mộng thì đều có điểm tâm đấy."Dĩ nhiên là không phải vậy, ăn xong thì Giang Yểm Ly mới lén đưa cho hắn điểm tâm, chứ còn lâu mới có điểm tâm trong bữa chính. Chỉ là trước mặt Lam Vong Cơ hắn tùy ý nói vậy mà thôi."Hàm Quang Quân, đây là y thư mà lần trước ngài bảo mua."Một môn sinh của Cô Tô Lam thị mang sách đến cho Lam Vong Cơ. Hắn biết Hàm Quang Quân rất siêng năng học tập, nhưng nội dung của cuốn sách này... khiến hắn không khỏi tò mò: "Hàm Quang Quân, ngươi còn có hứng thú với... y thuật sao?"Lam Vong Cơ nhận lấy, mở sách ra xem, đáp: "Học vấn là vô bờ."Với đệ tử nhà mình, Lam Vong Cơ luôn phải làm gương, dẫn dắt bọn họ đúng đắn. Đệ tử Lam thị càng thêm kính phục, không hổ là Hàm Quang Quân, từ nhỏ đã ham học hỏi, sách y thuật thông thường chắc chắn y đã xem qua hết, bây giờ lại bắt đầu nghiên cứu cả lĩnh vực sinh sản.Tiểu môn sinh nhìn y với ánh mắt đầy ngưỡng mộ. Lam Vong Cơ gọi hắn lại: "Có bán sách dạy nấu ăn không?" Tiểu môn sinh ngơ ngác một chút, Lam Vong Cơ lại nói tiếp: "Loại làm điểm tâm."Tiểu môn sinh đáp: "Ta sẽ đi xem thử. Hàm Quang Quân còn cần gì khác không?"Lam Vong Cơ suy nghĩ một chút rồi nói: "Cả các loại súp bổ dưỡng cũng cần."Ngay cả lĩnh vực ẩm thực y cũng không bỏ qua. Một người xuất sắc như Lam Vong Cơ làm gì cũng giỏi, lại còn nỗ lực như vậy, khiến tiểu môn sinh quyết định về phòng cố gắng tu luyện ngay lập tức.Quả nhiên, Lam Vong Cơ làm gì cũng hoàn hảo. Hôm sau, trên bàn của Ngụy Vô Tiện đã có mấy đĩa điểm tâm. Đầu bếp của Cô Tô Lam thị đương nhiên sẽ không làm mấy thứ điểm tâm lòe loẹt như vậy, nhưng bánh bao đầu heo nhỏ này được làm rất khéo léo, y như thật.Ngụy Vô Tiện hiểu ra, nói: "Lam Trạm, ngươi ra ngoài mua điểm tâm à?"Lam Vong Cơ không trả lời, chỉ như thường lệ bày bát đũa cho hắn. Ngụy Vô Tiện ngồi xuống, nói: "Lam Trạm, mỗi ngày ngươi đều mang cơm cho ta, đầu bếp nhà các ngươi có ý kiến gì không? Thật ra cũng không cần phải làm phong phú như vậy đâu."Lam Vong Cơ đáp bằng giọng thản nhiên: "Ngươi không thể cứ ăn lương khô mãi được."Khôn Trạch cần dinh dưỡng, dù hắn không ăn thì đứa bé trong bụng cũng cần ăn. Tuy nói vậy, nhưng lần nào Ngụy Vô Tiện cũng ăn rất ngon lành: "Ngon thật, không ngờ lại có ngày ta quen với đồ ăn của đầu bếp Vân Thâm Bất Tri Xứ."Thói quen thực sự là một điều kỳ diệu. Lam Vong Cơ mỗi ngày đều ở bên cạnh Ngụy Vô Tiện như vậy, tâm trạng dần dần cũng bình thản hơn, y cũng chấp nhận sự thật.Thời cuộc rối ren, tương lai bất định, sống sót đã là may mắn rồi. Nhưng trước mắt, việc quan trọng nhất vẫn là để Ngụy Vô Tiện sinh nở bình an. Chỉ cần người ổn thỏa, tâm trạng của Lam Vong Cơ có thể để sang một bên.Ngược lại, Ngụy Vô Tiện lại rất thoải mái. Ăn xong hắn chống đầu nhìn Lam Vong Cơ xử lý công việc, tay vẫn cầm bánh bao đầu heo ăn tiếp. Lam Vong Cơ viết chữ rất đẹp, nét bút ngay ngắn và cẩn thận. Ngụy Vô Tiện đột nhiên mở miệng:"Chữ đẹp thật."Lam Vong Cơ đáp: "Là do ngươi không chịu sửa."Ngụy Vô Tiện thử thăm dò: "Lam Trạm, sau này đứa nhỏ này có thể đến Vân Thâm Bất Tri Xứ học không?"Ngòi bút của Lam Vong Cơ khựng lại một chút rồi đáp: "Hắn là người của Vân Mộng Giang thị, đương nhiên phải học ở Vân Mộng Giang thị."Ngụy Vô Tiện nói: "Ở Vân Mộng chẳng phải sẽ phải bái Giang Trừng làm sư phụ sao? Chuyện đó nghĩ thôi cũng thấy đáng sợ rồi."Lam Vong Cơ nghĩ nghĩ, rồi khẽ "ừ" một tiếng đồng ý.Ngụy Vô Tiện bật cười lớn: "Hahaha, đúng không? Đương nhiên vẫn là Cô Tô Lam thị tốt hơn."Hắn ngước mắt nhìn Lam Vong Cơ, khóe môi cong lên, đôi mắt đào hoa lấp lánh khiến người ta say đắm. Lam Vong Cơ đột nhiên nhớ đến điều gì đó, vội cụp mắt xuống, nói: "Chuyện này... để bàn sau."Lam Vong Cơ không ngờ mình lại thấy được biểu cảm này của Ngụy Vô Tiện ngoài đời thực. Trong giấc mơ của y, Ngụy Vô Tiện luôn cười như thế này, khiến y vừa ngẩn ngơ, vừa hoảng loạn.Y cảm thấy bản thân thật sự hết thuốc chữa rồi. Ngụy Vô Tiện đã có người khác, đã có con, y tức giận đến mức tự nhốt mình trong khách điếm mấy ngày trời, tưởng rằng lần này mình cuối cùng có thể buông bỏ được. Nhưng không thể.Giọng nói của Ngụy Vô Tiện, nụ cười của Ngụy Vô Tiện, như từng chiếc lồng giam giữ lấy trái tim Lam Vong Cơ. Không có hy vọng, cũng không có lối thoát, y chỉ có thể chìm đắm trong những giấc mơ hão huyền. Thậm chí, y còn mơ thấy Ngụy Vô Tiện nói rằng đứa trẻ là con của y. Trong giấc mơ, Lam Vong Cơ có lẽ đã cảm thấy mãn nguyện, nhưng khi tỉnh lại, y lại thấy thật hoang đường và nực cười.Vì vậy, khi đối mặt với Ngụy Vô Tiện, Lam Vong Cơ thường không dám nhìn vào mắt hắn. Thế nhưng, chính sự né tránh ấy lại khiến Ngụy Vô Tiện nhìn mà lòng không thể bình tĩnh. Hắn thầm nghĩ: "Vẫn là Cô Tô Lam thị tốt nhất, nhã nhặn đoan chính, chữ đẹp, người cũng đẹp."Không biết từ lúc nào, Ngụy Vô Tiện lại nghiêng người dựa gần sang phía Lam Vong Cơ. Lam Vong Cơ không hề động đậy, hương thơm quen thuộc quanh quẩn làm Ngụy Vô Tiện dần đắm chìm, gần như nghĩ rằng mình sắp thành công rồi. Nhưng Lam Vong Cơ đột nhiên nắm lấy cổ tay hắn, bắt mạch.Ngụy Vô Tiện trợn tròn mắt, lập tức giật tay lại, quát: "Lam Trạm! Ngươi làm gì đấy!"Lam Vong Cơ không ngờ hắn phản ứng mạnh như vậy. Y biết mình đã quá đường đột, liền giải thích: "Ta vẫn chưa bắt mạch kỹ cho ngươi."Đứa bé đã được bao lâu rồi, thai nhi có ổn định hay không, họ đều chưa biết, cũng nên xem xét một chút. Nhưng Ngụy Vô Tiện lập tức đứng dậy, gương mặt lạnh đi, nói: "Không cần."Lam Vong Cơ nhíu mày: "Ngụy Anh."Ngụy Vô Tiện lớn tiếng: "Đến lúc nên sinh thì tự nhiên sẽ sinh thôi. Ta vẫn khỏe, không cần xem gì hết!"Lam Vong Cơ cau mày, còn định nói thêm, nhưng Ngụy Vô Tiện đã đuổi khéo y ra ngoài: "Hôm nay đến đây thôi. Hàm Quang Quân, ngươi nên về rồi."Đã lâu rồi Lam Vong Cơ không nghe thấy hắn nói những lời như vậy. Hai người họ mỗi ngày đều ở bên nhau, cùng nhau làm việc. Thỉnh thoảng Ngụy Vô Tiện có chút nóng nảy, có chút tính trẻ con, nhưng chỉ cần vài món ngon là có thể dỗ dành được, nụ cười trên mặt hắn cũng ngày một nhiều hơn.Ngụy Vô Tiện chưa bao giờ nhắc tới Chí Tôn Càn Nguyên, cũng không có ý định đi tìm, càng không muốn bất kỳ ai biết về đứa trẻ này. Chỉ có Lam Vong Cơ là ngoại lệ. Lam Vong Cơ nghĩ đó là một loại tín nhiệm, nghĩ rằng quan hệ giữa hai người đã tốt lên phần nào, thậm chí y còn bắt đầu cảm thấy bản thân có chút đặc biệt.Nhưng khoảng cách ấy rất nhanh lại được vạch ra. Tất cả dường như chỉ là ảo giác, Ngụy Vô Tiện vẫn là Ngụy Vô Tiện, người mà dù Lam Vong Cơ có cố gắng thế nào cũng không thể chạm tới được."Hàm Quang Quân?"
Một đệ tử Lam thị đến tìm Lam Vong Cơ, hiếm khi thấy y thất thần như vậy. Ngay cả khi gõ cửa và bước vào, y cũng không hề nhận ra, khiến hắn phải gọi y một tiếng.Lam Vong Cơ mới bừng tỉnh, hỏi: "Chuyện gì?"Tiểu đệ tử đặt một cuốn sách lên bàn, nói: "Là sách dạy nấu các món canh mà lần trước ngài bảo mua, giờ đã có rồi."Lam Vong Cơ nhìn cuốn sách, khẽ thở dài một tiếng, chậm rãi nói: "Không cần nữa."Lời tác giả:
Con đường còn dài và đầy chông gai, đâu có chuyện gì là dễ dàng như vậy chứ...
Một đệ tử Lam thị đến tìm Lam Vong Cơ, hiếm khi thấy y thất thần như vậy. Ngay cả khi gõ cửa và bước vào, y cũng không hề nhận ra, khiến hắn phải gọi y một tiếng.Lam Vong Cơ mới bừng tỉnh, hỏi: "Chuyện gì?"Tiểu đệ tử đặt một cuốn sách lên bàn, nói: "Là sách dạy nấu các món canh mà lần trước ngài bảo mua, giờ đã có rồi."Lam Vong Cơ nhìn cuốn sách, khẽ thở dài một tiếng, chậm rãi nói: "Không cần nữa."Lời tác giả:
Con đường còn dài và đầy chông gai, đâu có chuyện gì là dễ dàng như vậy chứ...
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store