Thanh Thanh Man Tieng Long Cham Rai Vong Tien Edit
Lam Vong Cơ nhìn chằm chằm vào hậu huyệt đang tiết ra chất lỏng, ẩm ướt trơn bóng, sắc hồng nhạt lại càng thêm mê người. Ánh mắt của Lam Vong Cơ lóe lên, y đưa ngón tay vào lần nữa, tiếp tục thăm dò. Những thay đổi trong cơ thể khiến Ngụy Vô Tiện hoảng hốt, nhận ra ý thức của mình lúc trước còn không mãnh liệt như bây giờ. Bởi vì hắn luôn tự tin rằng, với tư cách là một Càn Nguyên, chuyện này là không thể xảy ra. Nhưng giờ đây, hậu huyệt của hắn nóng rực, chân hắn mềm nhũn, đây không phải là phản ứng mà một Càn Nguyên nên có. Ngụy Vô Tiện cảm thấy mình phải thoát ra.
Nhưng hắn bị Lam Vong Cơ đè chặt, đôi chân dần trở nên yếu ớt. Cảm giác kỳ lạ truyền ra từ hậu huyệt khiến thắt lưng hắn mềm nhũn, ngay cả việc giãy giụa cũng trở nên bất lực. Hắn nghĩ cách thoát thân, nhưng sức lực không thể nào so với Lam Vong Cơ, Trần Tình lại bị ném ra xa trong khi giằng co lúc nãy, hắn chỉ có thể túm lấy vạt áo của Lam Vong Cơ, nói: "Lam Trạm, đừng... đừng mà..."Khuôn mặt hắn đỏ bừng, cả cơ thể cũng nhuốm màu hồng nhạt, đôi mắt hoa đào lóng lánh nước. Giọng nói khi mở miệng đã mềm mại hơn rất nhiều, hoàn toàn không còn vẻ ngạo mạn thường ngày, mà lại giống như đang làm nũng. Điều này khiến Lam Vong Cơ động tâm mãnh liệt. Y cúi xuống, áp sát vào người hắn, phủ lên đôi môi của Ngụy Vô Tiện, đầu lưỡi trượt vào chiếm lấy bờ môi và răng hắn.Ngụy Vô Tiện chưa từng bị ai đối xử như vậy bao giờ, nhất thời quên cả phản kháng. Mùi đàn hương thanh mát từ người Lam Vong Cơ tràn vào mũi hắn, khiến trái tim hắn đập nhanh hơn. Chỉ đến khi hắn nhận thức được chuyện gì thì đã muộn, đầu lưỡi ướt át và nóng bỏng của Lam Vong Cơ đã quấn lấy lưỡi của hắn, khuấy động trong miệng. Đầu lưỡi mềm mại của y không ngừng vuốt ve, đôi khi còn chạm đến vòm miệng trên của hắn, cảm giác ấy rất mới lạ, làm dấy lên những rung động mãnh liệt trong lòng hắn.Lam Vong Cơ cắn lấy môi hắn, nhẹ nhàng nhấm nháp, khiến Ngụy Vô Tiện hoàn toàn không cách nào chống cự, nước bọt của hắn không ngừng nhỏ xuống khóe miệng. Hắn thậm chí không thể hít thở một cách trơn tru, hương thơm từ cơ thể Lam Vong Cơ như một sợi dây vô hình trói buộc toàn thân hắn, làm cho cả cơ thể lẫn trái tim hắn mềm nhũn, mất đi sức kháng cự. Ngụy Vô Tiện chỉ có thể phát ra những âm thanh yếu ớt để phản kháng:
"Ưm... Ưm... Ư... Ưm!"Âm thanh mà hắn phát ra trong lúc này, dù là tiếng rên cũng rất dễ nghe. Lam Vong Cơ nghe thấy càng thêm kích động, y cắn lấy môi dưới của hắn, rồi nhẹ nhàng buông ra, ngửi lấy mùi hương mê hoặc toả ra từ người Ngụy Vô Tiện. Ngược lại, Ngụy Vô Tiện bị hơi thở thanh mát của y làm cho đầu óc choáng váng, đôi môi đỏ bừng lên, muốn nói điều gì đó nhưng lại không thể. Hắn chỉ có thể nhìn Lam Vong Cơ với ánh mắt đầy bất lực, cuối cùng chỉ khẽ gọi:
"Lam Trạm..."Ngụy Vô Tiện trước đây rất thích gọi tên y, suốt ngày vây quanh y mà gọi "Lam Trạm, Lam Trạm!" không ngừng. Mặc dù Lam Vong Cơ luôn tỏ ra lạnh lùng, nhưng chưa bao giờ ngăn cản hắn. Sau này, khi bầu không khí giữa hai người không còn vui vẻ như những năm tháng thiếu niên, Lam Vong Cơ mới nhận ra mình đã bỏ lỡ điều gì. Y phát hiện ra rằng, y thực sự rất thích khoảnh khắc hắn gọi tên y.Giọng của Ngụy Vô Tiện giờ đây mềm mại, mang theo hương sen thoang thoảng. Lam Vong Cơ hít sâu một hơi, không thể kiềm chế được sự thôi thúc trong lòng, y kéo quần xuống, để thứ đã cứng ngắc từ lâu của mình cọ xát trực tiếp vào đùi trong của Ngụy Vô Tiện.
Vùng giữa hai chân nhạy cảm và yếu ớt, bị thứ cứng rắn của Lam Vong Cơ áp vào cọ xát. Ngụy Vô Tiện chưa từng trải qua cảm giác như thế này, cũng không biết Lam Vong Cơ lại có thể kích động đến vậy. Hắn cảm thấy vừa đau nhói nhẹ, vừa có cảm giác tê dại lan tỏa xuống bụng dưới, tựa như vô số lông vũ nhẹ nhàng lướt qua cơ thể, khiến cảm giác kỳ lạ này lan khắp toàn thân. Hai chân hắn siết chặt lấy eo Lam Vong Cơ, vùng giữa hai chân bị thứ đó cọ xát và lắc lư không ngừng, càng lúc càng lên cao. Ngụy Vô Tiện không thể kiềm chế được âm thanh phát ra: "A! A! Ha ha..."
Hắn cảm thấy mình càng lúc càng mất đi sự tự chủ. Làm sao hắn có thể hưởng thụ loại đối xử quá mức này của Lam Vong Cơ chứ? Nhưng thật kỳ lạ, hắn lại dần dần cảm thấy thích thú. Hắn là Càn Nguyên cơ mà, một Càn Nguyên sao có thể tìm được khoái cảm dưới thân của một Càn Nguyên khác? Nhưng dưới sự cọ xát của Lam Vong Cơ, nơi đó của hắn thật sự đã ngẩng đầu lên.
Thực tế này khiến Ngụy Vô Tiện nhớ đến một truyền thuyết. Trước đây, khi nghe học ở Vân Mộng, họ thỉnh thoảng nghe giảng về những câu chuyện thú vị giữa các cấp bậc. Càn Nguyên được xem là người đứng đầu, áp chế Trung Nguyên, là những người dẫn dắt thế giới. Trong mọi giới tính đều có sự phân cấp, chính vì thế mà Càn Nguyên ưu tú mới đáng ngưỡng mộ. Nhưng Càn Nguyên ưu tú cũng không phải cấp bậc cao nhất. Có một loại Càn Nguyên có thể phân hóa lần thứ hai, trở thành Chí Tôn Càn Nguyên, đó mới là đỉnh cao mà tất cả mọi người khao khát.
Truyền thuyết kể rằng, dưới ảnh hưởng tín hương của Chí Tôn Càn Nguyên, có thể làm biến đổi cơ thể của Càn Nguyên khác, biến Càn Nguyên đó trở thành Khôn Trạch thuộc về mình.
Đó chỉ là một truyền thuyết, chưa từng có ai chứng kiến. Nhưng Ngụy Vô Tiện rõ ràng cảm nhận được cơ thể mình đang thay đổi. Hậu huyệt của hắn bị Lam Vong Cơ cọ xát đến lỏng lẻo, bên trong lại khát khao muốn được lấp đầy bởi một thứ gì đó. Cảm giác ấy, chẳng phải chính là không khác gì với Khôn Trạch sao?!
Ngụy Vô Tiện nghĩ đến đây, tín hương bùng phát, càng tỏa ra sự hấp dẫn ngọt ngào khó cưỡng. Lam Vong Cơ ngửi thấy hương thơm ấy, đẩy nhanh tốc độ cọ xát vào giữa hai đùi hắn, sử dụng nhiều lực hơn. Ngụy Vô Tiện bị làm cho cả người run rẩy, phát ra âm thanh rên rỉ đầy bất lực.
Trong tiếng rên của chính mình, hắn nghe thấy giọng Lam Vong Cơ thì thầm, khàn khàn gọi hắn: "Ngụy Anh".
Âm thanh đó nghe quá dễ chịu, khiến Ngụy Vô Tiện hoàn toàn không còn suy nghĩ, ánh mắt nhìn qua chỉ thấy Lam Vong Cơ nhấc eo hắn lên. Thứ vật màu đỏ tím kia đang cọ sát vào đùi hắn, kích thích đến mức các đường gân nổi rõ, ma sát mạnh vào da thịt của hắn.
Ngụy Vô Tiện cảm thấy đầu óc mình trống rỗng.
Đều là Càn Nguyên ưu tú, Ngụy Vô Tiện không cho rằng mình thua kém Lam Vong Cơ ở điểm nào. Dù luận bàn kiếm đạo, thực lực của cả hai cũng không hơn kém bao nhiêu. Bất quá thì Lam Vong Cơ nhìn đẹp mắt hơn hắn một chút. Nhưng hắn chưa từng thấy khoảng cách thật sự lớn như lúc này, giờ đây, Ngụy Vô Tiện đã phát hiện ra sự khác biệt.
Thứ kia rõ ràng không phải là một thứ bình thường. Đó không phải là ám khí! Đó là hung khí!Hắn cảm thấy chân mình run rẩy, rối loạn, hét lên: "Lam Trạm! Ta chịu thua! Lam Trạm!!!"
Lam Vong Cơ giữ chặt hai chân của hắn, đặt lên vai mình, không để hắn cựa quậy, tiếp tục cọ sát vào giữa hai chân hắn.
Ngụy Vô Tiện hét lên: "Không được! Lam Trạm! Kích cỡ đó của ngươi, không được đâu!!!"Những tri thức bọn họ được học từ nhỏ đã phá vỡ nhận thức thông thường, ai nói rằng Càn Nguyên cùng cấp đều tương đương về kích thước chứ? Điều này làm Ngụy Vô Tiện biết lấy gì để đối chọi? Ăn gì mà có thể khiến chỗ đó to đến mức này chứ!Nhưng cũng từ đây sự tình kỳ lạ bắt đầu, Lam Vong Cơ không hề nghe hắn nói bất cứ điều gì. Y giữ chặt eo hắn đang vùng vẫy, xé toạc lớp y phục mềm mại, mạnh mẽ kéo xuống, để lộ ra nơi bí mật vốn luôn được che giấu. Hậu huyệt của hắn hoàn toàn phơi bày trước mắt Lam Vong Cơ, nhìn nó không ngừng tiết ra chất lỏng, hồng hào và quyến rũ, khiến Lam Vong Cơ cúi xuống, khẽ liếm một cái.
"A!" Ngụy Vô Tiện cảm nhận được đôi môi mềm mại của y lướt qua, cơ thể lập tức co rút lại. Đây chính là Lam Vong Cơ, người luôn lạnh lùng cao quý, không vướng chút bụi trần, làm sao có thể... Chuyện này mang đến cho Ngụy Vô Tiện một cú sốc lớn, khiến hắn gần như sụp đổ, cả cơ thể cứng đờ, hét lên:
"Dừng lại! Lam Trạm!! Ngươi buông ta ra!!!"Nhưng hắn càng hét lên, Lam Vong Cơ lại càng thêm kích động. Sau khi rời môi hắn, y đặt đầu dương vật của mình lên hậu huyệt nhạy cảm đang tiết dịch của hắn và cọ xát lên đó.Trong lòng Ngụy Vô Tiện tất nhiên không thể chấp nhận được, hắn vặn eo giãy giụa, nhưng Lam Vong Cơ lại dùng lực ở eo, đẩy mạnh về phía trước. Ánh mắt dán vào hậu huyệt chật chội của Ngụy Vô Tiện đang bị dương vật to lớn của mình ép mở to ra. Ngay khi phần đầu đi vào, mọi thứ trở nên trơn tru. Ngụy Vô Tiện căng thẳng, hậu huyệt siết chặt, bên trong trơn ấm và mềm mại như đang ôm lấy thứ đồ của Lam Vong Cơ.
Cảm giác đó quá tuyệt vời, Lam Vong Cơ không thể chờ đợi mà chậm rãi tận hưởng, phát ra một tiếng rên khẽ, siết chặt eo hắn và dùng lực đỉnh mạnh vào."A! A! A a a!" Quá trình xâm nhập không hề nhẹ nhàng, Ngụy Vô Tiện đau đớn hét lớn: "Lam Trạm! Đừng! Đừng mà!"Hậu huyệt của Càn Nguyên vốn không nên bị xâm phạm, cũng không có chức năng như vậy. Dù Lam Vong Cơ đã làm nó giãn ra một chút, nhưng để tiếp nhận thứ to lớn mà hắn vừa thấy vẫn vô cùng khó khăn. Ngụy Vô Tiện thực sự quá chật, khiến Lam Vong Cơ nhíu mày, chỉ có thể rút ra một chút, sau đó từ từ tiến vào lại, thực hiện động tác rút ra và đẩy vào lặp đi lặp lại trong hậu huyệt của Ngụy Vô Tiện.Lối đi chật hẹp bị dương vật cứng rắn của Lam Vong Cơ mạnh mẽ xâm nhập, những thớ thịt mềm mại bên trong bị ép mở ra, phần đầu dần tách từng chút một. Mỗi lần đều mang lại cảm giác rõ ràng rằng Lam Vong Cơ đang xâm nhập sâu hơn. Trong lòng Ngụy Vô Tiện hoàn toàn không thể chấp nhận được việc đôi chân mình bị ép mở ra, bị đè xuống đất như vậy. Hắn vừa đau vừa ủy khuất, nước mắt lăn dài xuống, cắn chặt môi để không phát ra âm thanh, nhưng cảm giác đó thực sự quá lạ lẫm, tựa hồ như mang đến một cảm giác thỏa mãn kỳ quái trong lòng.
Hắn không cảm thấy buồn nôn hay phản ứng bài xích nào, cơ thể của hắn đang dần tiếp nhận thứ đó. Dưới những cú thúc mạnh mẽ của Lam Vong Cơ, cơ thể hắn từ từ được mở rộng ra.
Nhưng hắn bị Lam Vong Cơ đè chặt, đôi chân dần trở nên yếu ớt. Cảm giác kỳ lạ truyền ra từ hậu huyệt khiến thắt lưng hắn mềm nhũn, ngay cả việc giãy giụa cũng trở nên bất lực. Hắn nghĩ cách thoát thân, nhưng sức lực không thể nào so với Lam Vong Cơ, Trần Tình lại bị ném ra xa trong khi giằng co lúc nãy, hắn chỉ có thể túm lấy vạt áo của Lam Vong Cơ, nói: "Lam Trạm, đừng... đừng mà..."Khuôn mặt hắn đỏ bừng, cả cơ thể cũng nhuốm màu hồng nhạt, đôi mắt hoa đào lóng lánh nước. Giọng nói khi mở miệng đã mềm mại hơn rất nhiều, hoàn toàn không còn vẻ ngạo mạn thường ngày, mà lại giống như đang làm nũng. Điều này khiến Lam Vong Cơ động tâm mãnh liệt. Y cúi xuống, áp sát vào người hắn, phủ lên đôi môi của Ngụy Vô Tiện, đầu lưỡi trượt vào chiếm lấy bờ môi và răng hắn.Ngụy Vô Tiện chưa từng bị ai đối xử như vậy bao giờ, nhất thời quên cả phản kháng. Mùi đàn hương thanh mát từ người Lam Vong Cơ tràn vào mũi hắn, khiến trái tim hắn đập nhanh hơn. Chỉ đến khi hắn nhận thức được chuyện gì thì đã muộn, đầu lưỡi ướt át và nóng bỏng của Lam Vong Cơ đã quấn lấy lưỡi của hắn, khuấy động trong miệng. Đầu lưỡi mềm mại của y không ngừng vuốt ve, đôi khi còn chạm đến vòm miệng trên của hắn, cảm giác ấy rất mới lạ, làm dấy lên những rung động mãnh liệt trong lòng hắn.Lam Vong Cơ cắn lấy môi hắn, nhẹ nhàng nhấm nháp, khiến Ngụy Vô Tiện hoàn toàn không cách nào chống cự, nước bọt của hắn không ngừng nhỏ xuống khóe miệng. Hắn thậm chí không thể hít thở một cách trơn tru, hương thơm từ cơ thể Lam Vong Cơ như một sợi dây vô hình trói buộc toàn thân hắn, làm cho cả cơ thể lẫn trái tim hắn mềm nhũn, mất đi sức kháng cự. Ngụy Vô Tiện chỉ có thể phát ra những âm thanh yếu ớt để phản kháng:
"Ưm... Ưm... Ư... Ưm!"Âm thanh mà hắn phát ra trong lúc này, dù là tiếng rên cũng rất dễ nghe. Lam Vong Cơ nghe thấy càng thêm kích động, y cắn lấy môi dưới của hắn, rồi nhẹ nhàng buông ra, ngửi lấy mùi hương mê hoặc toả ra từ người Ngụy Vô Tiện. Ngược lại, Ngụy Vô Tiện bị hơi thở thanh mát của y làm cho đầu óc choáng váng, đôi môi đỏ bừng lên, muốn nói điều gì đó nhưng lại không thể. Hắn chỉ có thể nhìn Lam Vong Cơ với ánh mắt đầy bất lực, cuối cùng chỉ khẽ gọi:
"Lam Trạm..."Ngụy Vô Tiện trước đây rất thích gọi tên y, suốt ngày vây quanh y mà gọi "Lam Trạm, Lam Trạm!" không ngừng. Mặc dù Lam Vong Cơ luôn tỏ ra lạnh lùng, nhưng chưa bao giờ ngăn cản hắn. Sau này, khi bầu không khí giữa hai người không còn vui vẻ như những năm tháng thiếu niên, Lam Vong Cơ mới nhận ra mình đã bỏ lỡ điều gì. Y phát hiện ra rằng, y thực sự rất thích khoảnh khắc hắn gọi tên y.Giọng của Ngụy Vô Tiện giờ đây mềm mại, mang theo hương sen thoang thoảng. Lam Vong Cơ hít sâu một hơi, không thể kiềm chế được sự thôi thúc trong lòng, y kéo quần xuống, để thứ đã cứng ngắc từ lâu của mình cọ xát trực tiếp vào đùi trong của Ngụy Vô Tiện.
Vùng giữa hai chân nhạy cảm và yếu ớt, bị thứ cứng rắn của Lam Vong Cơ áp vào cọ xát. Ngụy Vô Tiện chưa từng trải qua cảm giác như thế này, cũng không biết Lam Vong Cơ lại có thể kích động đến vậy. Hắn cảm thấy vừa đau nhói nhẹ, vừa có cảm giác tê dại lan tỏa xuống bụng dưới, tựa như vô số lông vũ nhẹ nhàng lướt qua cơ thể, khiến cảm giác kỳ lạ này lan khắp toàn thân. Hai chân hắn siết chặt lấy eo Lam Vong Cơ, vùng giữa hai chân bị thứ đó cọ xát và lắc lư không ngừng, càng lúc càng lên cao. Ngụy Vô Tiện không thể kiềm chế được âm thanh phát ra: "A! A! Ha ha..."
Hắn cảm thấy mình càng lúc càng mất đi sự tự chủ. Làm sao hắn có thể hưởng thụ loại đối xử quá mức này của Lam Vong Cơ chứ? Nhưng thật kỳ lạ, hắn lại dần dần cảm thấy thích thú. Hắn là Càn Nguyên cơ mà, một Càn Nguyên sao có thể tìm được khoái cảm dưới thân của một Càn Nguyên khác? Nhưng dưới sự cọ xát của Lam Vong Cơ, nơi đó của hắn thật sự đã ngẩng đầu lên.
Thực tế này khiến Ngụy Vô Tiện nhớ đến một truyền thuyết. Trước đây, khi nghe học ở Vân Mộng, họ thỉnh thoảng nghe giảng về những câu chuyện thú vị giữa các cấp bậc. Càn Nguyên được xem là người đứng đầu, áp chế Trung Nguyên, là những người dẫn dắt thế giới. Trong mọi giới tính đều có sự phân cấp, chính vì thế mà Càn Nguyên ưu tú mới đáng ngưỡng mộ. Nhưng Càn Nguyên ưu tú cũng không phải cấp bậc cao nhất. Có một loại Càn Nguyên có thể phân hóa lần thứ hai, trở thành Chí Tôn Càn Nguyên, đó mới là đỉnh cao mà tất cả mọi người khao khát.
Truyền thuyết kể rằng, dưới ảnh hưởng tín hương của Chí Tôn Càn Nguyên, có thể làm biến đổi cơ thể của Càn Nguyên khác, biến Càn Nguyên đó trở thành Khôn Trạch thuộc về mình.
Đó chỉ là một truyền thuyết, chưa từng có ai chứng kiến. Nhưng Ngụy Vô Tiện rõ ràng cảm nhận được cơ thể mình đang thay đổi. Hậu huyệt của hắn bị Lam Vong Cơ cọ xát đến lỏng lẻo, bên trong lại khát khao muốn được lấp đầy bởi một thứ gì đó. Cảm giác ấy, chẳng phải chính là không khác gì với Khôn Trạch sao?!
Ngụy Vô Tiện nghĩ đến đây, tín hương bùng phát, càng tỏa ra sự hấp dẫn ngọt ngào khó cưỡng. Lam Vong Cơ ngửi thấy hương thơm ấy, đẩy nhanh tốc độ cọ xát vào giữa hai đùi hắn, sử dụng nhiều lực hơn. Ngụy Vô Tiện bị làm cho cả người run rẩy, phát ra âm thanh rên rỉ đầy bất lực.
Trong tiếng rên của chính mình, hắn nghe thấy giọng Lam Vong Cơ thì thầm, khàn khàn gọi hắn: "Ngụy Anh".
Âm thanh đó nghe quá dễ chịu, khiến Ngụy Vô Tiện hoàn toàn không còn suy nghĩ, ánh mắt nhìn qua chỉ thấy Lam Vong Cơ nhấc eo hắn lên. Thứ vật màu đỏ tím kia đang cọ sát vào đùi hắn, kích thích đến mức các đường gân nổi rõ, ma sát mạnh vào da thịt của hắn.
Ngụy Vô Tiện cảm thấy đầu óc mình trống rỗng.
Đều là Càn Nguyên ưu tú, Ngụy Vô Tiện không cho rằng mình thua kém Lam Vong Cơ ở điểm nào. Dù luận bàn kiếm đạo, thực lực của cả hai cũng không hơn kém bao nhiêu. Bất quá thì Lam Vong Cơ nhìn đẹp mắt hơn hắn một chút. Nhưng hắn chưa từng thấy khoảng cách thật sự lớn như lúc này, giờ đây, Ngụy Vô Tiện đã phát hiện ra sự khác biệt.
Thứ kia rõ ràng không phải là một thứ bình thường. Đó không phải là ám khí! Đó là hung khí!Hắn cảm thấy chân mình run rẩy, rối loạn, hét lên: "Lam Trạm! Ta chịu thua! Lam Trạm!!!"
Lam Vong Cơ giữ chặt hai chân của hắn, đặt lên vai mình, không để hắn cựa quậy, tiếp tục cọ sát vào giữa hai chân hắn.
Ngụy Vô Tiện hét lên: "Không được! Lam Trạm! Kích cỡ đó của ngươi, không được đâu!!!"Những tri thức bọn họ được học từ nhỏ đã phá vỡ nhận thức thông thường, ai nói rằng Càn Nguyên cùng cấp đều tương đương về kích thước chứ? Điều này làm Ngụy Vô Tiện biết lấy gì để đối chọi? Ăn gì mà có thể khiến chỗ đó to đến mức này chứ!Nhưng cũng từ đây sự tình kỳ lạ bắt đầu, Lam Vong Cơ không hề nghe hắn nói bất cứ điều gì. Y giữ chặt eo hắn đang vùng vẫy, xé toạc lớp y phục mềm mại, mạnh mẽ kéo xuống, để lộ ra nơi bí mật vốn luôn được che giấu. Hậu huyệt của hắn hoàn toàn phơi bày trước mắt Lam Vong Cơ, nhìn nó không ngừng tiết ra chất lỏng, hồng hào và quyến rũ, khiến Lam Vong Cơ cúi xuống, khẽ liếm một cái.
"A!" Ngụy Vô Tiện cảm nhận được đôi môi mềm mại của y lướt qua, cơ thể lập tức co rút lại. Đây chính là Lam Vong Cơ, người luôn lạnh lùng cao quý, không vướng chút bụi trần, làm sao có thể... Chuyện này mang đến cho Ngụy Vô Tiện một cú sốc lớn, khiến hắn gần như sụp đổ, cả cơ thể cứng đờ, hét lên:
"Dừng lại! Lam Trạm!! Ngươi buông ta ra!!!"Nhưng hắn càng hét lên, Lam Vong Cơ lại càng thêm kích động. Sau khi rời môi hắn, y đặt đầu dương vật của mình lên hậu huyệt nhạy cảm đang tiết dịch của hắn và cọ xát lên đó.Trong lòng Ngụy Vô Tiện tất nhiên không thể chấp nhận được, hắn vặn eo giãy giụa, nhưng Lam Vong Cơ lại dùng lực ở eo, đẩy mạnh về phía trước. Ánh mắt dán vào hậu huyệt chật chội của Ngụy Vô Tiện đang bị dương vật to lớn của mình ép mở to ra. Ngay khi phần đầu đi vào, mọi thứ trở nên trơn tru. Ngụy Vô Tiện căng thẳng, hậu huyệt siết chặt, bên trong trơn ấm và mềm mại như đang ôm lấy thứ đồ của Lam Vong Cơ.
Cảm giác đó quá tuyệt vời, Lam Vong Cơ không thể chờ đợi mà chậm rãi tận hưởng, phát ra một tiếng rên khẽ, siết chặt eo hắn và dùng lực đỉnh mạnh vào."A! A! A a a!" Quá trình xâm nhập không hề nhẹ nhàng, Ngụy Vô Tiện đau đớn hét lớn: "Lam Trạm! Đừng! Đừng mà!"Hậu huyệt của Càn Nguyên vốn không nên bị xâm phạm, cũng không có chức năng như vậy. Dù Lam Vong Cơ đã làm nó giãn ra một chút, nhưng để tiếp nhận thứ to lớn mà hắn vừa thấy vẫn vô cùng khó khăn. Ngụy Vô Tiện thực sự quá chật, khiến Lam Vong Cơ nhíu mày, chỉ có thể rút ra một chút, sau đó từ từ tiến vào lại, thực hiện động tác rút ra và đẩy vào lặp đi lặp lại trong hậu huyệt của Ngụy Vô Tiện.Lối đi chật hẹp bị dương vật cứng rắn của Lam Vong Cơ mạnh mẽ xâm nhập, những thớ thịt mềm mại bên trong bị ép mở ra, phần đầu dần tách từng chút một. Mỗi lần đều mang lại cảm giác rõ ràng rằng Lam Vong Cơ đang xâm nhập sâu hơn. Trong lòng Ngụy Vô Tiện hoàn toàn không thể chấp nhận được việc đôi chân mình bị ép mở ra, bị đè xuống đất như vậy. Hắn vừa đau vừa ủy khuất, nước mắt lăn dài xuống, cắn chặt môi để không phát ra âm thanh, nhưng cảm giác đó thực sự quá lạ lẫm, tựa hồ như mang đến một cảm giác thỏa mãn kỳ quái trong lòng.
Hắn không cảm thấy buồn nôn hay phản ứng bài xích nào, cơ thể của hắn đang dần tiếp nhận thứ đó. Dưới những cú thúc mạnh mẽ của Lam Vong Cơ, cơ thể hắn từ từ được mở rộng ra.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store