Thanh Mai Truc Ma Bjxy
Chu Phỉ thấy Tiêu Chiến không nói gì nữa liền đứng dậy
" Đi lên phòng tắm rửa đi, mẹ đi nấu chút đồ ăn, chốc nữa con đem đồ ăn qua cho ba mẹ Vương "
Tiêu Chiến vẫn đang đau khổ ngây ngốc vâng dạ một tiếng, sau đó đau khổ lê lết lên phòng.
Tắm xong là cả người thoải mái hẳn, Tiêu Chiến phụng lệnh mama đại nhân đem đồ ăn tối qua cho ba mẹ Vương
Anh bước vào căn nhà to lớn, chân không chạm lên sàn nhà bằng đá lạnh lẽo, Tiêu Chiến khẽ gọi
" Mẹ Vương ! Con mang đồ ăn tối qua "
Nói về chuyện gọi bằng ba mẹ này, kỳ thực đúng ra Tiêu Chiến nên gọi bọn họ là chú dì, nhưng lúc anh sinh ra, càng ngày càng vô cùng đáng yêu, Giang Yến Ly liền đề nghị kết thông gia, ông bà Tiêu suy nghĩ một chút, thằng nhóc nhà họ Vương từ nhỏ đã thông minh đẹp trai, mà hai nhà lại thân thiết với nhau, sau này có gả Tiêu Chiến đi cũng ngay bên cạnh nhà, không sợ con trai bảo bối phải chia xa, liền hào hứng đồng ý. Chính vì thế mà, lúc Tiêu Chiến còn nhỏ, bốn người bọn họ một mực bắt anh gọi ông bà Vương là ba mẹ, anh thì ngây ngô, không biết gì cả, đáng yêu gọi theo, gọi thành thói quen, sửa cũng không được, cũng chẳng để ý, càng suy nghĩ có thêm một ba mẹ thương yêu mình hơn mà thích thú.
Cho nên nói trắng ra, Tiêu Chiến chính là con "dâu" nuôi từ bé của nhà họ Vương.
Giang Yếm LY từ trong chạy ra, đón lấy thức ăn trong tay anh, kéo anh ngồi xuống sopha trong phòng khách cười nói
" Cám ơn con nhé ! Tiểu Chiến, sáng nay đi học có thấy Tiểu Bác không ? Con với nó có học chung lớp không ? Có chung bàn không ? "
Khóe miệng Tiêu Chiến giật giật, mẹ Vương vẫn không thay đổi chút nào
" Mẹ Vương, sáng nay con có thấy Nhất Bác, kỳ thực, con cũng không nhận ra là em ấy, với cả em ấy cũng ... không học chung lớp với con ạ "
Giang Yến Ly hơi sửng sốt, trong lòng thầm nghĩ, ngay cả cách xưng hô cũng đổi rồi, ngày trước thằng bé thích Tiểu Bác như vậy, bây giờ nói chuyện khách khí như thế...
Không được ! bà không thể để "con dâu tương lai" và con trai bất hòa được !
Giang Yến LY nắm tay Tiêu Chiến, ôn nhu mở miệng
" Tiểu Chiến, chúng ta mới trở về, tối mai mẹ Vương muốn tổ chức một bữa tiệc chúc mừng, con về nhắc lại với ba mẹ con nhé "
" Vâng ạ ! ". Tiêu Chiến ngoan ngoãn gật đầu, sau đó trở về nhà ăn tối.
Lăn lộn trên giường, bên tai vang lại câu nói của baba đại nhân
" Tiểu Bác bảo sáng mai con đợi thằng bé đi học chung đấy ! "
Đợi.... đợi Vương Nhất Bác đi học chung sao ?!!
Phi phi phi !!
Mặt mũi đâu mà đợi chứ !
Năm đó, trước ngày sinh nhật anh, anh mặt dày đi tỏ tình với hắn, hắn chẳng nói câu nào chỉ cười cười xoa đầu anh.
Anh còn không hiểu hắn cười cái gì nữa. Chỉ là thấy hắn cười, tâm trạng trở nên nhẹ nhõm vì hắn không từ chối.
Vậy mà ngày hôm sau, đúng vào ngày sinh nhật anh, hắn lại rời đi, chín năm trời không một lần liên lạc.
Nhớ lại ngày hôm đó, anh đã khóc nháo lật trời lật đất lên, ngày sinh nhật năm bảy tuổi đó, tệ hại, không vui vẻ.
Giờ hắn quay về, anh lúng túng, chín năm, anh không hận, anh không giận, cũng chẳng còn buồn nữa, chỉ là không biết nên đối mặt thế nào ?
Chín năm, cũng không phải thời gian ngắn, đoạn kí ức bảy năm đó đã sớm được anh đè xuống, chỉ sợ mỗi lần nhớ đến, không kìm được mà buồn bã....
***
Sáng sớm, một Tiêu Chiến phá lệ dậy sớm chuồn đi học rất rất sớm, mama đại nhân hỏi, anh liền lấy lí do trực nhật đáp lại.
Đúng giờ, Nhất Bác chậm rãi dắt xe đạp màu đen vô cùng ngầu qua cửa nhà Tiêu Chiến liền nghe được Tiêu Chiến đã đến trường, hình như trực nhật.
Vương Nhất Bác chỉ nhướn mày một cái, sau đó lễ phép chào mẹ Tiêu rồi rời đi.
Lúc hắn tới trường đã đúng giờ vào lớp, đi ngang qua lớp B, Nhất Bác chỉ nhẹ nhàng lướt mắt tới bàn cuối rồi đảo mắt đi thẳng vào lớp A.
Bạn học Tiêu Chiến đang ngồi giải đề anh chợt lạnh sống lưng một đợt, quay mặt ra liền bắt gặp ngay ánh mắt kia của hắn, chột dạ gục mặt xuống.
Mốc Mốc đi học trễ vội vàng lao tới ngay bên cạnh Tiêu Chiến, khuôn mặt kinh hãi, hai tay lắc mạnh Tiêu Chiến
" Này này, soái...soái ca... chính là... là... Vương Nhất Bác !! "
Bạn học Tiêu Chiến thê lương gật đầu. Tớ đã biết rồi 5555 T.T
Mốc Mốc sửng sốt, cẩn thận hỏi
" Thế... "
" Thôi cậu đừng nhắc tới, tớ đang rất buồn phiền "
" Buồn phiền gì chứ ? Soái ca mà cậu thích chính là thanh mai trúc mã của cậu đó !
" Haha, cậu bảo tớ phải đối mặt với cậu ấy thế nào đây ? Tớ còn chưa quên chuyện tỏ tình chín năm trước đâu. Ôi... cái đầu ngu ngốc này, sao lại tỏ tình cơ chứ ? Cậu ta còn trở về làm cái gì ? Sao không đi luôn đi ?.... "
Mốc Mốc giật giật khóe miệng nhìn Tiêu Chiến ngốc nghếch ôm đầu đập bàn.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store